Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 113: Khí Thế Đế Vương, Hoàng Phủ Thanh Vân
Dạ Kiêu
22/08/2022
Một đêm trôi qua, Trác Phàm mở cửa phòng, chậm rãi đi ra ngoài đón ánh mặt trời mới mọc, tròng mắt lần nữa trở nên lạnh lùng.
Qua một đêm suy nghĩ, hắn đã quyết định xuất kích, tối nay sẽ tìm cơ hội ở chung với Sở Khuynh Thành, đoạt lấy Bồ Đề Ngọc Dịch trong tay nàng.
Có thể thuận lợi đoạt được thì tốt nếu có biến cố gì hắn đành phải xin lỗi, cho dù có giết người đoạt thuốc, hắn cũng thực hiện.
Một Ma Hoàng tuyệt không thể vì một nữ nhân làm trở ngại tốc độ tiến lên của hắn.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm bước từng bước về phía phòng Sở Khuynh Thành, mỗi một bước đi càng thêm kiên định.
Có điều, hắn càng đi về phía trước, càng cảm thấy kỳ quái. Làm sao người trong Hoa Vũ Lâu lại đặc biệt ít đến vậy, ngay cả mấy vị khách thế gia cũng hoàn toàn không thấy.
“Tránh ra, tránh ra!”
Bỗng nhiên, tiếng kêu khó chịu vang lên, một bóng người áo đỏ vội vội vàng vàng phóng ra phía ngoài. Trác Phàm nhìn qua, người kia không ai khác, chính là Tiếu Đan Đan.
Sau đó hắn suy nghĩ một lát, lắc mình phóng đến trước mặt nàng.
Ầm!
Chưa kịp dừng lại, Tiếu Đan Đan va vào người Trác Phàm giống như va vào tường đồng vách sắt, nhất thời bị bắn ngược trở về, ngã xuống mặt đất, đầu và mông vô cùng đau đớn.
“Kẻ nào không có mắt, dám cản đường bản cô nương...” Tiếu Đan Đan đứng dậy trừng mắt nhưng vừa thấy Trác Phàm, lại nuốt lời chửa rủa trở vào trong.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn nàng ta, hừ khẽ: “Ngươi vừa nói ai không có mắt?”
Gương mặt ửng đỏ, Tiếu Đan Đan không trả lời, cúi đầu vòng qua hắn.
Trác Phàm sững sờ, trong lòng kỳ quái, Tiếu Đan Đan này ngày thường tính tình mạnh mẽ, lần này làm sao lại đổi tính rồi? Sau đó khẽ vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng.
Tiếu Đan Đan bị tay hắn nắm lấy, thân thể run run, hai gò má càng thêm đỏ.
Không để ý sắc mặt nàng, Trác Phàm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi đâu, vì sao hôm nay Hoa Vũ Lâu yên tĩnh như vậy, ngoài mấy người giữ cửa, những người khác đều không thấy?”
“À, đó là bởi vì bọn họ đều đi xem Hoàng Phủ công tử.” Nắm góc áo, Tiếu Đan Đan nói khẽ.
Trác Phàm nhướng mày, kêu lên sợ hãi: “Hoàng Phủ, chẳng lẽ người của Đế Vương Môn đến, làm sao lại đến nhanh như vậy?”
“Không sai, mà lần này thay mặt Đế Vương Môn là Nhị công tử, Hoàng Phủ Thanh Vân. Nghe nói hắn cùng tổng lâu chủ chúng ta là thanh mai trúc mã. Hắn vừa đến, có lẽ Độc Thủ Dược Vương cũng không dám làm càn.”
Nghe được lời này, trong lòng Trác Phàm chấn động.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lão tử vừa quyết định muốn động thủ, thì cao thủ thất thế gia tới, hơn nữa người này còn là thanh mai trúc mã của Sở Khuynh Thành.
Vậy lão tử làm sao bây giờ, hai người dính một chỗ cả ngày, lão tử còn hành động được cái rắm.
Trác Phàm hận đến nghiến răng, sát ý trong mắt lóe lên liền biến mất: “Đi, ta cũng muốn đi xem vị Hoàng Phủ công tử này đến tột cùng là mặt hàng gì?”
“Mặt hàng? Sao ngươi lại dám bất kính với công tử của Đế Vương Môn...” Tiếu Đan Đan giật mình, vừa muốn khuyên giải, đã bị Trác Phàm mạnh mẽ kéo tay đi ra ngoài.
Nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, Tiếu Đan Đan không nói ra một câu nhưng tim đập như nai đi loạn, loại hành động tùy hứng bá đạo của Trác Phàm khiến nàng lần đầu động tâm với nam nhân.
Giờ này khắc này, nàng chỉ mong thời gian dừng lại.
Thế nhưng nàng và Trác Phàm đều là tu giả thực lực không thấp, rất nhanh đã đến cửa Hoa Vũ Lâu, nhìn thấy mọi người, Trác Phàm cũng thuận thế vung tay ra, điều này khiến trong lòng nàng có chút thất lạc nho nhỏ.
Con bà nó, Đế Vương Môn cũng thật trâu bò, xem mình thật sự là Hoàng đế, bắt người của thất thế gia đều ra đón tiếp.
Nhưng vừa đến cửa lớn Hoa Vũ Lâu, Trác Phàm đã bị cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người.
Trừ đường hai bên đường, tất cả gia tộc, dù là nhất lưu nhị lưu hay tam lưu, toàn bộ quỳ sát bên ngoài nghênh đón, ngay cả khách nhân thế gia cũng đều đứng ở cửa nghênh đón.
Nơi này chính là tổng bộ Hoa Vũ Lâu, không ngờ chiến trận còn lớn hơn lâu chủ Hoa Vũ Lâu xuất hành, ngay cả mấy trưởng lão thế gia cũng đều ra nghênh tiếp, chẳng khác nào trận thế của Hoàng đế.
Đế Vương Môn đứng đầu thất gia, đến tột cùng mạnh đến trình độ nào mà có thể chấn nhiếp lục gia còn lại như vậy chứ?
Nếu không nhìn cách thể hiện không xem ai vào mắt như thế này, nếu không có thực lực tuyệt đối, chắc chắn không thể khiến lục gia còn lại nể mặt.
Sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, Trác Phàm hít sâu một hơi, hai mắt như diều hâu nhìn về phía trước.
Lúc này, khi mọi người hai bên đường quỳ nghênh đón, một chiếc kiệu dần dần lọt vào mắt hắn, Trác Phàm nhìn qua, ánh mắt co rụt lại.
Kiệu này cực kỳ mộc mạc, chỉ có bốn người khiêng, thế nhưng bốn người này đều là cao thủ Thiên Huyền cảnh.
Bà nội ngươi, cao thủ Thiên Huyền lục gia dùng làm trưởng lão, còn ngươi cho bọn họ đi khiêng kiệu?
Mi mắt Trác Phàm run rẩy, hai tay nắm chặt. Tuy nhiên bốn cao thủ Thiên Huyền chỉ mới đột phá Thiên Huyền cảnh, nhưng có thể thấy được thực lực của Đế Vương Môn rất đáng kinh ngạc.
Chỉ sợ không giống với lời truyền bên ngoài, thực lực vượt qua lục gia ba tầng, có lẽ phải hơn năm tầng.
Trong lòng Trác Phàm trở nên ngưng trọng, lục gia nhìn thấy liếc mặt nhìn nhau, trong mắt càng sợ hãi, chờ kiệu kia đi tới gần, còn chưa để xuống, bọn họ đã cùng nhau đi về phía trước một bước, khom người cúi đầu.
“Ha ha ha... Vãn bối chỉ là một đứa trẻ thôi, sao có thể phiền trưởng lão lục đại thế gia đến đón chào chứ?”
Một tiếng cười khẽ từ trong kiệu truyền ra, tiếng nói to vang vọng vào trong tai tất cả mọi người, khí thể cẩn trọng làm cho tất cả mọi người cảm thấy như có một tòa núi lớn đột nhiên áp xuống, khiến bọn họ không thể phản kháng.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Khí thế thượng vị giả này đồng thời xen lẫn áp chế của nguyên thần.
Trong lòng mọi người sợ hãi, tuy tiểu tử này nói lời khiêm tốn, nhưng hành động vô cùng cuồng ngạo, ngay trước mặt trưởng lão thế gia bày ra nguyên thần cường đại, rõ ràng đang thị uy bọn họ.
Nhưng đáng tiếc mọi người phải thừa nhận, cường độ nguyên thần này không một ai có thể địch lại, cho dù các trưởng lão thế gia cũng cảm thấy không bằng.
Cường độ nguyên thần Thiên Huyền cảnh đại biểu thực lực và tiềm năng Thần Chiếu cảnh. Tuy không cam lòng, nhưng mọi người không thể không thừa nhận, Đế Vương Môn ngày sau sẽ có thêm tuyệt thế cao thủ.
Thực lực của hắn trong tương lai có lẽ không dưới Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch.
Lúc này, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng, chỉ có Sở Khuynh Thành ngẩng cao đầu, càng thêm tự tin. Người này là nàng mời đến, thực lực của hắn càng mạnh thì lực chấn nhiếp càng lớn, mới có thể ra mặt cho Hoa Vũ Lâu nàng.
“Thanh Vân, mười năm không gặp không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến cảnh giới này, có lẽ ta không địch được người rồi.” Sở Khuynh Thành cười nói.
“Ha ha ha... Khuynh Thành, muội đừng giễu cợt ta. Ở trước mặt muội ta nào dám động thủ chứ.”
Cười lớn một tiếng, màn kiệu chậm rãi nhấc lên, từ bên trong đi ra một vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng hai mắt lóe sáng lại thâm thúy hơn mấy lão gia hỏa kia nhiều. Đồng thời, trong lúc lơ đãng, trên thân sẽ có kim quang thoáng hiện qua.
“Thiên Huyền nhị trọng, tu giả luyện thể!” Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Ngày đó hắn có thể tuỳ tiện giết U Quỷ Thất, hoàn toàn là bởi vì lão đầu kia chỉ là một trí tướng, không phải xông pha chiến đấu, không phải chiến binh thuộc phái thực lực.
Thế nhưng ứng phó với tu giả luyện thể Thiên Huyền thì phiền phức hơn nhiều. Mà điều quan trọng là không chỉ một người.
Trác Phàm thở dài, nhìn về phía ngũ trưởng lão trong đoàn người của U Minh Cốc, dưới ánh mắt hắn, cũng có thể nhìn rõ ngũ trưởng lão cũng là một người bách luyện kim cương.
Đồng thời đối phó với hai tu giả luyện thể, cho dù là hắn, cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Haizzz, chuyện này càng ngày càng khó rồi đây!
Trác Phàm chép miệng buồn rầu ra mặt.
Tiếu Đan Đan nhìn thấy, cho là hắn vì chuyện của Hoa Vũ Lâu mà phiền não, lên tiếng an ủi: “Nghĩ không ra ngươi thật có tâm, vì chuyện của chúng ta mà buồn như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, hiện tại công tử Hoàng Phủ Thanh Vân cho chúng ta chỗ dựa, chắc chắn tên Độc Thủ Dược Vương sẽ ngoan ngoãn giao ra giải dược.”
Hừ, có quỷ mới lo lắng cho các ngươi.
Trác Phàm hừ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân hắn như nhìn thấu mọi chuyện.
Huống chi tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu!
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trác Phàm, lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vân cảm thấy toàn thân run lên, quay đầu nhìn về phía Trác Phàm ở sau lưng mọi người.
Thấy hắn đứng cùng Tiếu Đan Đan, tròng mắt hơi híp lại hỏi: “Khuynh Thành, từ khi nào Hoa Vũ Lâu ngươi lại có nam tử?”
Sở Khuynh Thành cũng nhìn Trác Phàm, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Hắn là con rể Hoa Vũ Lâu chúng ta, làm sao, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện Hoa Vũ Lâu chúng ta có ở rể à?”
Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, tỏ vẻ đã hiểu cười nói: “Hoa Vũ Lâu chiêu rể cực nghiêm, có thể ở rể trong Hoa Vũ Lâu chắc hẳn cũng là nhân trung long phượng, không biết lúc nào ta mới có vinh hạnh này?”
Hoàng Phủ Thanh Vân cười híp mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành trợn mắt nhìn hắn, hai má đỏ ửng.
Thấy vậy Hoàng Phủ Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười lớn, người của mấy thế gia như bị hung hăng đánh vào mặt, Nhị công tử Đế Vương Môn chết tiệt này thật quá cuồng vọng, bỏ chúng ta một bên mà tán tỉnh lâu chủ Hoa Vũ Lâu?
“Hừ, phí thời gian, không bằng bổn công tử đi luyện kiếm!”
Tạ Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi, bị Kiếm Tùy Phong kéo lại, lắc đầu với hắn. Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, nhìn về phía Tạ Thiên Dương cười nói: “Vị này chắc là Nhị công tử Kiếm Hầu Phủ, thất kính thất kính!”
Tạ Thiên Dương không để ý tới, Kiếm Tùy Phong vội vàng cười làm lành nói: “Nhị công tử thứ tội, đứa nhỏ Thiên Dương này được nuông chiều quen rồi, lão phu quản giáo không nghiêm, mong Nhị công tử rộng lòng tha thứ.”
“Làm gì có, Tạ công tử là người có khí chất, tại hạ cũng muốn giao lưu nhiều một chút!”
Hoàng Phủ Thanh Vân chậm rãi đến trước mặt Tạ Thiên Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn. Nhưng đột nhiên, ánh mắt lóe lên, tay Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên dùng lực, tiếng răng rắc giòn tang vang lên, xương vai Tạ Thiên Dương như vỡ vụn.
“Nhị công tử!” Kiếm Tùy Phong quýnh lên, vội nói.
Ném cho hắn ánh mắt trấn an, Hoàng Phủ Thanh Vân lần nữa nhìn về phía Tạ Thiên Dương, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Bổn công tử rất thích hạng người như Tạ công tử, không xu nịnh như những người xung quanh, nếu không bổn công tử đã sớm chán ghét rồi, ha ha ha...”
Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn cùng một đám xu nịnh rời đi, chỉ có Tạ Thiên Dương cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng người.
Kiếm Tùy Phong bất đắc dĩ thở dài, vỗ vai Tạ Thiên Dương: “Haizz, Thiên Dương, ngươi hà tất phải như vậy chứ? Lão phu sớm đã nói với ngươi, người của Đế Vương Môn mạnh nhất là Đế Vương thuật, ai ngang ngược với bọn họ cũng sẽ không có quả ngon để ăn.”
“Bát trưởng lão, hiện tại ta đã biết được cảm nhận của Ngưng Nhi. Nghĩ không ra Kiếm Hầu Phủ chúng ta cũng có một ngày thế này.”
Mồ hôi từ trán rơi xuống, Tạ Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Phủ Thanh Vân khoản nợ này ta ghi lại, ngày nào đó, ta muốn ngươi hoàn trả gấp bội!”
Kiếm Tùy Phong nhìn hắn lắc đầu.
Một ngàn năm rồi Đế Vương Môn vẫn đứng đầu thất thế gia, không có một gia tộc nào có thể vượt lên bọn họ, cho dù không cam lòng đến đâu, ủy khuất lớn thế nào cũng phải nhẫn nhịn.
Có điều, bọn họ không nhìn thấy ở trong một góc phía xa, Trác Phàm nhìn bọn họ với ánh mắt lãnh đạm, song quyền nắm chặt.
“Tống Ngọc, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật đáng sợ.” Tiếu Đan Đan nghi ngờ hỏi.
Trác Phàm lắc đầu quay người trở về: “Không có gì. Đúng rồi, nếu tỷ muội ngươi bị hiếp đáp, ngươi sẽ làm gì?”
Tiếu Đan Đan ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, đây là lần đầu tiên hắn trò chuyện bình thản với nàng như thế, Tiếu Đan Đan thản nhiên nói: “Chuyện này còn phải xem đó là người thế nào, nếu là người bình thường, ta tự sẽ dẫn người đi xả tức giận, nếu là thất thế gia ta sẽ báo cáo với sư phụ, để người làm chủ.”
“Hừ, vậy thì có ích gì?” Ánh mắt khẽ híp lại, trong mắt Trác Phàm lóe lên sát ý trần trụi: “Dám ăn hiếp huynh đệ ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn bị diệt tộc, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Trác Phàm lạnh lẽo nói, khiến Tiếu Đan Đan lạnh run người, kinh ngạc nhìn về phía hắn, tựa như nàng chưa hiểu rõ gì về nam nhân này.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Qua một đêm suy nghĩ, hắn đã quyết định xuất kích, tối nay sẽ tìm cơ hội ở chung với Sở Khuynh Thành, đoạt lấy Bồ Đề Ngọc Dịch trong tay nàng.
Có thể thuận lợi đoạt được thì tốt nếu có biến cố gì hắn đành phải xin lỗi, cho dù có giết người đoạt thuốc, hắn cũng thực hiện.
Một Ma Hoàng tuyệt không thể vì một nữ nhân làm trở ngại tốc độ tiến lên của hắn.
Nghĩ như vậy, Trác Phàm bước từng bước về phía phòng Sở Khuynh Thành, mỗi một bước đi càng thêm kiên định.
Có điều, hắn càng đi về phía trước, càng cảm thấy kỳ quái. Làm sao người trong Hoa Vũ Lâu lại đặc biệt ít đến vậy, ngay cả mấy vị khách thế gia cũng hoàn toàn không thấy.
“Tránh ra, tránh ra!”
Bỗng nhiên, tiếng kêu khó chịu vang lên, một bóng người áo đỏ vội vội vàng vàng phóng ra phía ngoài. Trác Phàm nhìn qua, người kia không ai khác, chính là Tiếu Đan Đan.
Sau đó hắn suy nghĩ một lát, lắc mình phóng đến trước mặt nàng.
Ầm!
Chưa kịp dừng lại, Tiếu Đan Đan va vào người Trác Phàm giống như va vào tường đồng vách sắt, nhất thời bị bắn ngược trở về, ngã xuống mặt đất, đầu và mông vô cùng đau đớn.
“Kẻ nào không có mắt, dám cản đường bản cô nương...” Tiếu Đan Đan đứng dậy trừng mắt nhưng vừa thấy Trác Phàm, lại nuốt lời chửa rủa trở vào trong.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn nàng ta, hừ khẽ: “Ngươi vừa nói ai không có mắt?”
Gương mặt ửng đỏ, Tiếu Đan Đan không trả lời, cúi đầu vòng qua hắn.
Trác Phàm sững sờ, trong lòng kỳ quái, Tiếu Đan Đan này ngày thường tính tình mạnh mẽ, lần này làm sao lại đổi tính rồi? Sau đó khẽ vươn tay, nắm lấy cánh tay nàng.
Tiếu Đan Đan bị tay hắn nắm lấy, thân thể run run, hai gò má càng thêm đỏ.
Không để ý sắc mặt nàng, Trác Phàm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi đâu, vì sao hôm nay Hoa Vũ Lâu yên tĩnh như vậy, ngoài mấy người giữ cửa, những người khác đều không thấy?”
“À, đó là bởi vì bọn họ đều đi xem Hoàng Phủ công tử.” Nắm góc áo, Tiếu Đan Đan nói khẽ.
Trác Phàm nhướng mày, kêu lên sợ hãi: “Hoàng Phủ, chẳng lẽ người của Đế Vương Môn đến, làm sao lại đến nhanh như vậy?”
“Không sai, mà lần này thay mặt Đế Vương Môn là Nhị công tử, Hoàng Phủ Thanh Vân. Nghe nói hắn cùng tổng lâu chủ chúng ta là thanh mai trúc mã. Hắn vừa đến, có lẽ Độc Thủ Dược Vương cũng không dám làm càn.”
Nghe được lời này, trong lòng Trác Phàm chấn động.
Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lão tử vừa quyết định muốn động thủ, thì cao thủ thất thế gia tới, hơn nữa người này còn là thanh mai trúc mã của Sở Khuynh Thành.
Vậy lão tử làm sao bây giờ, hai người dính một chỗ cả ngày, lão tử còn hành động được cái rắm.
Trác Phàm hận đến nghiến răng, sát ý trong mắt lóe lên liền biến mất: “Đi, ta cũng muốn đi xem vị Hoàng Phủ công tử này đến tột cùng là mặt hàng gì?”
“Mặt hàng? Sao ngươi lại dám bất kính với công tử của Đế Vương Môn...” Tiếu Đan Đan giật mình, vừa muốn khuyên giải, đã bị Trác Phàm mạnh mẽ kéo tay đi ra ngoài.
Nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, Tiếu Đan Đan không nói ra một câu nhưng tim đập như nai đi loạn, loại hành động tùy hứng bá đạo của Trác Phàm khiến nàng lần đầu động tâm với nam nhân.
Giờ này khắc này, nàng chỉ mong thời gian dừng lại.
Thế nhưng nàng và Trác Phàm đều là tu giả thực lực không thấp, rất nhanh đã đến cửa Hoa Vũ Lâu, nhìn thấy mọi người, Trác Phàm cũng thuận thế vung tay ra, điều này khiến trong lòng nàng có chút thất lạc nho nhỏ.
Con bà nó, Đế Vương Môn cũng thật trâu bò, xem mình thật sự là Hoàng đế, bắt người của thất thế gia đều ra đón tiếp.
Nhưng vừa đến cửa lớn Hoa Vũ Lâu, Trác Phàm đã bị cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người.
Trừ đường hai bên đường, tất cả gia tộc, dù là nhất lưu nhị lưu hay tam lưu, toàn bộ quỳ sát bên ngoài nghênh đón, ngay cả khách nhân thế gia cũng đều đứng ở cửa nghênh đón.
Nơi này chính là tổng bộ Hoa Vũ Lâu, không ngờ chiến trận còn lớn hơn lâu chủ Hoa Vũ Lâu xuất hành, ngay cả mấy trưởng lão thế gia cũng đều ra nghênh tiếp, chẳng khác nào trận thế của Hoàng đế.
Đế Vương Môn đứng đầu thất gia, đến tột cùng mạnh đến trình độ nào mà có thể chấn nhiếp lục gia còn lại như vậy chứ?
Nếu không nhìn cách thể hiện không xem ai vào mắt như thế này, nếu không có thực lực tuyệt đối, chắc chắn không thể khiến lục gia còn lại nể mặt.
Sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, Trác Phàm hít sâu một hơi, hai mắt như diều hâu nhìn về phía trước.
Lúc này, khi mọi người hai bên đường quỳ nghênh đón, một chiếc kiệu dần dần lọt vào mắt hắn, Trác Phàm nhìn qua, ánh mắt co rụt lại.
Kiệu này cực kỳ mộc mạc, chỉ có bốn người khiêng, thế nhưng bốn người này đều là cao thủ Thiên Huyền cảnh.
Bà nội ngươi, cao thủ Thiên Huyền lục gia dùng làm trưởng lão, còn ngươi cho bọn họ đi khiêng kiệu?
Mi mắt Trác Phàm run rẩy, hai tay nắm chặt. Tuy nhiên bốn cao thủ Thiên Huyền chỉ mới đột phá Thiên Huyền cảnh, nhưng có thể thấy được thực lực của Đế Vương Môn rất đáng kinh ngạc.
Chỉ sợ không giống với lời truyền bên ngoài, thực lực vượt qua lục gia ba tầng, có lẽ phải hơn năm tầng.
Trong lòng Trác Phàm trở nên ngưng trọng, lục gia nhìn thấy liếc mặt nhìn nhau, trong mắt càng sợ hãi, chờ kiệu kia đi tới gần, còn chưa để xuống, bọn họ đã cùng nhau đi về phía trước một bước, khom người cúi đầu.
“Ha ha ha... Vãn bối chỉ là một đứa trẻ thôi, sao có thể phiền trưởng lão lục đại thế gia đến đón chào chứ?”
Một tiếng cười khẽ từ trong kiệu truyền ra, tiếng nói to vang vọng vào trong tai tất cả mọi người, khí thể cẩn trọng làm cho tất cả mọi người cảm thấy như có một tòa núi lớn đột nhiên áp xuống, khiến bọn họ không thể phản kháng.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Khí thế thượng vị giả này đồng thời xen lẫn áp chế của nguyên thần.
Trong lòng mọi người sợ hãi, tuy tiểu tử này nói lời khiêm tốn, nhưng hành động vô cùng cuồng ngạo, ngay trước mặt trưởng lão thế gia bày ra nguyên thần cường đại, rõ ràng đang thị uy bọn họ.
Nhưng đáng tiếc mọi người phải thừa nhận, cường độ nguyên thần này không một ai có thể địch lại, cho dù các trưởng lão thế gia cũng cảm thấy không bằng.
Cường độ nguyên thần Thiên Huyền cảnh đại biểu thực lực và tiềm năng Thần Chiếu cảnh. Tuy không cam lòng, nhưng mọi người không thể không thừa nhận, Đế Vương Môn ngày sau sẽ có thêm tuyệt thế cao thủ.
Thực lực của hắn trong tương lai có lẽ không dưới Ngọc Tiêu Kiếm Thần Phương Thu Bạch.
Lúc này, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng, chỉ có Sở Khuynh Thành ngẩng cao đầu, càng thêm tự tin. Người này là nàng mời đến, thực lực của hắn càng mạnh thì lực chấn nhiếp càng lớn, mới có thể ra mặt cho Hoa Vũ Lâu nàng.
“Thanh Vân, mười năm không gặp không ngờ thực lực của ngươi đã đạt đến cảnh giới này, có lẽ ta không địch được người rồi.” Sở Khuynh Thành cười nói.
“Ha ha ha... Khuynh Thành, muội đừng giễu cợt ta. Ở trước mặt muội ta nào dám động thủ chứ.”
Cười lớn một tiếng, màn kiệu chậm rãi nhấc lên, từ bên trong đi ra một vị công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng hai mắt lóe sáng lại thâm thúy hơn mấy lão gia hỏa kia nhiều. Đồng thời, trong lúc lơ đãng, trên thân sẽ có kim quang thoáng hiện qua.
“Thiên Huyền nhị trọng, tu giả luyện thể!” Tròng mắt Trác Phàm co rụt lại, trong lòng càng thêm ngưng trọng.
Ngày đó hắn có thể tuỳ tiện giết U Quỷ Thất, hoàn toàn là bởi vì lão đầu kia chỉ là một trí tướng, không phải xông pha chiến đấu, không phải chiến binh thuộc phái thực lực.
Thế nhưng ứng phó với tu giả luyện thể Thiên Huyền thì phiền phức hơn nhiều. Mà điều quan trọng là không chỉ một người.
Trác Phàm thở dài, nhìn về phía ngũ trưởng lão trong đoàn người của U Minh Cốc, dưới ánh mắt hắn, cũng có thể nhìn rõ ngũ trưởng lão cũng là một người bách luyện kim cương.
Đồng thời đối phó với hai tu giả luyện thể, cho dù là hắn, cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Haizzz, chuyện này càng ngày càng khó rồi đây!
Trác Phàm chép miệng buồn rầu ra mặt.
Tiếu Đan Đan nhìn thấy, cho là hắn vì chuyện của Hoa Vũ Lâu mà phiền não, lên tiếng an ủi: “Nghĩ không ra ngươi thật có tâm, vì chuyện của chúng ta mà buồn như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, hiện tại công tử Hoàng Phủ Thanh Vân cho chúng ta chỗ dựa, chắc chắn tên Độc Thủ Dược Vương sẽ ngoan ngoãn giao ra giải dược.”
Hừ, có quỷ mới lo lắng cho các ngươi.
Trác Phàm hừ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân hắn như nhìn thấu mọi chuyện.
Huống chi tiểu tử này cũng không phải đèn cạn dầu!
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trác Phàm, lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vân cảm thấy toàn thân run lên, quay đầu nhìn về phía Trác Phàm ở sau lưng mọi người.
Thấy hắn đứng cùng Tiếu Đan Đan, tròng mắt hơi híp lại hỏi: “Khuynh Thành, từ khi nào Hoa Vũ Lâu ngươi lại có nam tử?”
Sở Khuynh Thành cũng nhìn Trác Phàm, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Hắn là con rể Hoa Vũ Lâu chúng ta, làm sao, chẳng lẽ ngươi không biết chuyện Hoa Vũ Lâu chúng ta có ở rể à?”
Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, tỏ vẻ đã hiểu cười nói: “Hoa Vũ Lâu chiêu rể cực nghiêm, có thể ở rể trong Hoa Vũ Lâu chắc hẳn cũng là nhân trung long phượng, không biết lúc nào ta mới có vinh hạnh này?”
Hoàng Phủ Thanh Vân cười híp mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành trợn mắt nhìn hắn, hai má đỏ ửng.
Thấy vậy Hoàng Phủ Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười lớn, người của mấy thế gia như bị hung hăng đánh vào mặt, Nhị công tử Đế Vương Môn chết tiệt này thật quá cuồng vọng, bỏ chúng ta một bên mà tán tỉnh lâu chủ Hoa Vũ Lâu?
“Hừ, phí thời gian, không bằng bổn công tử đi luyện kiếm!”
Tạ Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi, bị Kiếm Tùy Phong kéo lại, lắc đầu với hắn. Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu mày, nhìn về phía Tạ Thiên Dương cười nói: “Vị này chắc là Nhị công tử Kiếm Hầu Phủ, thất kính thất kính!”
Tạ Thiên Dương không để ý tới, Kiếm Tùy Phong vội vàng cười làm lành nói: “Nhị công tử thứ tội, đứa nhỏ Thiên Dương này được nuông chiều quen rồi, lão phu quản giáo không nghiêm, mong Nhị công tử rộng lòng tha thứ.”
“Làm gì có, Tạ công tử là người có khí chất, tại hạ cũng muốn giao lưu nhiều một chút!”
Hoàng Phủ Thanh Vân chậm rãi đến trước mặt Tạ Thiên Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn. Nhưng đột nhiên, ánh mắt lóe lên, tay Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên dùng lực, tiếng răng rắc giòn tang vang lên, xương vai Tạ Thiên Dương như vỡ vụn.
“Nhị công tử!” Kiếm Tùy Phong quýnh lên, vội nói.
Ném cho hắn ánh mắt trấn an, Hoàng Phủ Thanh Vân lần nữa nhìn về phía Tạ Thiên Dương, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Bổn công tử rất thích hạng người như Tạ công tử, không xu nịnh như những người xung quanh, nếu không bổn công tử đã sớm chán ghét rồi, ha ha ha...”
Nói xong, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn cùng một đám xu nịnh rời đi, chỉ có Tạ Thiên Dương cắn chặt răng, chịu đựng đau nhức nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng người.
Kiếm Tùy Phong bất đắc dĩ thở dài, vỗ vai Tạ Thiên Dương: “Haizz, Thiên Dương, ngươi hà tất phải như vậy chứ? Lão phu sớm đã nói với ngươi, người của Đế Vương Môn mạnh nhất là Đế Vương thuật, ai ngang ngược với bọn họ cũng sẽ không có quả ngon để ăn.”
“Bát trưởng lão, hiện tại ta đã biết được cảm nhận của Ngưng Nhi. Nghĩ không ra Kiếm Hầu Phủ chúng ta cũng có một ngày thế này.”
Mồ hôi từ trán rơi xuống, Tạ Thiên Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Phủ Thanh Vân khoản nợ này ta ghi lại, ngày nào đó, ta muốn ngươi hoàn trả gấp bội!”
Kiếm Tùy Phong nhìn hắn lắc đầu.
Một ngàn năm rồi Đế Vương Môn vẫn đứng đầu thất thế gia, không có một gia tộc nào có thể vượt lên bọn họ, cho dù không cam lòng đến đâu, ủy khuất lớn thế nào cũng phải nhẫn nhịn.
Có điều, bọn họ không nhìn thấy ở trong một góc phía xa, Trác Phàm nhìn bọn họ với ánh mắt lãnh đạm, song quyền nắm chặt.
“Tống Ngọc, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật đáng sợ.” Tiếu Đan Đan nghi ngờ hỏi.
Trác Phàm lắc đầu quay người trở về: “Không có gì. Đúng rồi, nếu tỷ muội ngươi bị hiếp đáp, ngươi sẽ làm gì?”
Tiếu Đan Đan ngạc nhiên nhìn Trác Phàm, đây là lần đầu tiên hắn trò chuyện bình thản với nàng như thế, Tiếu Đan Đan thản nhiên nói: “Chuyện này còn phải xem đó là người thế nào, nếu là người bình thường, ta tự sẽ dẫn người đi xả tức giận, nếu là thất thế gia ta sẽ báo cáo với sư phụ, để người làm chủ.”
“Hừ, vậy thì có ích gì?” Ánh mắt khẽ híp lại, trong mắt Trác Phàm lóe lên sát ý trần trụi: “Dám ăn hiếp huynh đệ ta, ta sẽ khiến cả nhà hắn bị diệt tộc, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Trác Phàm lạnh lẽo nói, khiến Tiếu Đan Đan lạnh run người, kinh ngạc nhìn về phía hắn, tựa như nàng chưa hiểu rõ gì về nam nhân này.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.