Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 117: Một Đường Sinh Cơ
Dạ Kiêu
22/08/2022
Theo hướng âm thanh truyền đến, mọi người chỉ thấy Trác Phàm khoan thai tự đắc cầm lấy một chén rượu ngon uống vào, không bởi vì chống đối Hoàng Phủ Thanh Vân mà sợ hãi.
“Hừ, chuyện của Hoa Vũ Lâu cùng Dược Vương Điện làm gì đến phiên tiểu tử ngươi xen vào?” Hoàng Phủ Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Trác Phàm.
Cười nhẹ lắc đầu, Trác Phàm ôm lấy Tiếu Đan Đan vào trong ngực, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân nhướng mày khiêu khích nói: “Lão tử thân là người của Hoa Vũ Lâu mà không có tư cách nói chuyện của Hoa Vũ Lâu, con mẹ nó ngươi thì có tư cách gì ở chỗ này thả rắm?”
“To gan!”
Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận, khí thế toàn thân phóng đại, đạp bước xông thẳng về phía Trác Phàm, đánh xuống một chưởng. Một chưởng của tu giả luyện thể Thiên Huyền nhị trọng cảnh, cho dù hiện tại với thể phách của Trác Phàm cũng không dám chính diện đón lấy.
Thế nhưng hắn lại không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết, sẽ có người cứu hắn!
Một sợi dây lụa trắng đột nhiên xuất hiện, khóa khí thế một chưởng mãnh liệt kia. Nhìn qua, đã thấy khuôn mặt Sở Khuynh Thành lạnh lẽo nhìn hắn.
“Khuynh Thành, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn làm trái với lời hứa sao?” Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Vân hơi híp lại, hừ lạnh nói.
Khẽ cắn môi, Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Tống Ngọc nói không sai, Nhị công tử đã phân xét qua, vậy trưởng lão các thế gia chứng kiến phân xét xem công tử có công bằng hay không, công tử sẽ không nuốt lời chứ.”
Trầm ngâm một lát, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Sở Khuynh Thành, tức giận hừ một tiếng. “Được, vậy liền để các trưởng lão nơi này nói xem phân xét của ta đúng hay sai!”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân dùng lực, dây lụa màu trắng trên tay lập tức tan thành mãnh vụn, ngay sau đó hắn trở lại chỗ ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía tất cả mọi người.
“Các ngươi nói, bổn công tử phân xử đúng hay sai?”
Chỉ một thoáng, trong lòng tất cả mọi người lắc đầu liên tục, đồng thời tức giận nhìn về phía Trác Phàm.
Ngươi chỉ là tên ở rể của Hoa Vũ Lâu cần gì phải liều mạng vì bọn họ, cứ vậy mà đá quả bóng cao su này đến chỗ chúng ta sao, mấy lão gia hỏa chúng ta nói một chữ không, chẳng khác nào triệt để đắc tội với Đế Vương Môn.
Suy nghĩ một lát, Ngũ trưởng lão U Minh Cốc dẫn đầu đứng lên cười lớn: “Ha ha ha, vừa rồi Nhị công tử phân xử cho nhị thế gia vô cùng công chính, lão phu không có ý kiến gì!”
“Ngũ trưởng lão quả nhiên có kiến thức, Nhị công tử, lão hủ cũng không có gì bất mãn!” Độc Thủ Dược Vương gật đầu, mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân.
Liếc nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, với ánh mắt tha thiết của nàng, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, Lâm Tử Thiên Khoái Hoạt Lâm cắn răng, chắp tay nói với Hoàng Phủ Thanh Vân: “Nhị công tử phân xét công chính, Lâm mỗ tâm phục khẩu phục, tuyệt không gì bất mãn.”
Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thanh Vân hài lòng gật đầu, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận muốn nổ tung.
Quả nhiên nam nhân đều không đáng tin cậy, lúc theo đuổi người ta thì dỗ ngon dỗ ngọt, thời khắc mấu chốt ngay cả đánh rắm cũng không dám thả, mà còn phản bội.
Lâm Tử Thiên, lão nương nhớ kỹ ngươi!
Trong mắt tức giận như muốn phun lửa, Mẫu Đơn lâu chủ thở hổn hển. Lâm Tử Thiên không dám đối mặt với nàng, bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác.
Lần này, trong thất thế gia đã có tam thế gia Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm, đồng ý với phân xử của Hoàng Phủ Thanh Vân, nếu lại có một thế gia nữa đứng về phía bọn họ thì xem như Hoa Vũ Lâu không phục cũng phải phục.
Tường đổ, mọi người đẩy, ai sẽ vì một Hoa Vũ Lâu sắp đổ mà đắc tội với Đế Vương Môn đứng đầu thất thế gia chứ?
Liếc xéo nhìn Sở Khuynh Thành, Hoàng Phủ Thanh Vân vừa cười đắc ý, nhìn về phía Long Cửu nói: “Tiếp theo, Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, ngươi tỏ thái độ đi chứ!”
Thở sâu, Long Cửu nghĩ một lát, nhìn ánh mắt hi vọng của mấy người Sở Khuynh Thành, lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hoàng Phủ Thanh Vân. Bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Nhị công tử, Long Cửu cũng cảm thấy ngài phân xét xác thực công...”
Long Cửu nói được nửa câu, mọi người đã hiểu được hàm nghĩa bên trong.
Sở Khuynh Thành sắc mặt như tro tàn, Hoàng Phủ Thanh Vân lại cười đắc ý.
Đột nhiên, Trác Phàm khẽ nhấp một ngụm Ngọc Dịch, như có như không mà nói: “Cửu gia, nói chuyện phải thận trọng!”
Con bà hắn, tên tiểu tử này lại dám uy hiếp trưởng lão Tiềm Long Các?
Tuy lời của Trác Phàm hời hợt, nhưng tất cả mọi người nghe hiểu được hàm nghĩa trong đó, bọn họ kinh ngạc, không biết tiểu tử là thần thánh phương nào, hết lần này đến lần khác bất kính với Long Cửu.
Cho dù lúc đầu Long Cửu nể tình hắn là tiểu bối, không tính toán với hắn nhưng đây là lần thứ hai, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Cho dù Long Cửu không hành động mà để cho binh lính xuất thủ giáo huấn hắn, thì uy danh của Tiềm Long Các cũng chỉ hoàn toàn mất hết.
“Hắc hắc hắc, Long Cửu, ngươi bị một tên tiểu bối nhiều lần làm nhục, lại không xuất thủ, ngươi thật đúng là tốt tính.” Ngũ trưởng lão U Minh Cốc ngũ thừa cơ nói móc.
Long Quỳ cùng Long Kiệt cũng trừng mắt về phía Trác Phàm.
Tuy nhiên, Long Cửu lại không có để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ suy nghĩ ý trong lời nói của Trác Phàm, hắn nhìn ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Trác Phàm, cắn chặt môi, đánh cược một phen.
“Nhị công tử, Long Cửu cảm thấy ngài phân xét bất công, tuy Hoa Vũ Lâu làm sai trước, nhưng bảo các nàng lấy bảo trấn lâu xuất ra, khác nào chặt đứt đường sống của các nàng chứ ? Khác gì tiêu diệt Hoa Vũ Lâu?”
Long Cửu ôm quyền, quát lớn, mồ hôi chảy ra dày đặc, một câu nói kia của hắn đã triệt để đắc tội với Đế Vương Môn. Như vậy thái độ của Đế Vương Môn sẽ thay đổi với Tiềm Long Các.
Thế nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Trác Phàm, dù sao ở Phong Lâm Thành hắn đã nhìn ra, bất kỳ quyết định nào của Trác Phàm cho tới bây giờ chưa từng sai.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Long Cửu sẽ nói ra những lời như thế, đứng về phía Hoa Vũ Lâu, vậy không phải đối nghịch với Đế Vương Môn sao?
Sở Khuynh Thành cùng hai vị Thanh Hoa, Mẫu Đơn vội vã cúi đầu cảm tạ Long Cửu chống đỡ. Long Cửu chỉ lắc đầu cười khổ, ngồi xuống.
Hắn cũng không biết làm như thế, là phúc hay họa.
Ánh mắt khẽ híp lại, Hoàng Phủ Thanh Vân không nhìn Long Cửu mà nhìn về phía Trác Phàm, chỉ một câu đã thay đổi quyết định của Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Không sai, Hoàng Phủ Thanh Vân đã phát hiện lúc đầu Long Cửu đã từ bỏ Hoa Vũ Lâu, theo Đế Vương Môn. Nhưng chỉ một câu của Trác Phàm đã khiến hắn không tiếc trở mặt với Đế Vương Môn, chống đỡ cho Hoa Vũ Lâu.
Tiểu tử này có lai lịch thế nào, vì sao sức ảnh hưởng của hắn còn mạnh hơn Nhị công tử hắn chứ?
Chú ý đến điều này còn có không ít trưởng lão, Sở Khuynh Thành cùng hai vị lâu chủ Thanh Hoa, Mẫu Đơn. Tuy bọn họ không nói rõ, nhưng ánh mắt kinh ngạc lại chăm chú nhìn Trác Phàm dò xét.
Trác Phàm cười khẽ, không để ý tới, chỉ lo cùng Tạ Thiên Dương ăn uống linh đình, giống như hai người là bạn tốt nhiều năm.
“Kiếm Hầu Phủ thì sao, các ngươi có ý kiến gì?” Ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn Kiếm Tùy Phong.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Còn không đợi Kiếm Tùy Phong đứng dậy, Tạ Thiên Dương đã vỗ bả vai hắn, khẽ cười nói: “Bát trưởng lão, chuyện này do ta quyết định.”
“Hả, Thiên Dương, việc quan hệ đến tương lai của Kiếm Hầu Phủ chúng ta, ngươi nhất định phải...”
“Biết, biết!”
Tạ Thiên Dương không kiên nhẫn khoát khoát tay, cười lạnh liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, lại nhìn về phía Trác Phàm cười xấu xa nói: “Tiểu tử, ta cùng ngươi mới quen đã thân, ngươi thật sự là con rể của Hoa Vũ Lâu sao?”
“Đúng vậy!” Ánh mắt đảo quanh, Trác Phàm không rõ ràng cho lắm, đành phải gật đầu nói.
“Hắc hắc hắc... Vậy ngươi hôn lão bà ngươi một chút, chứng minh cho ta xem!” Tạ Thiên Dương chỉ Tiếu Đan Đan, đắc ý cười to.
Nghe được lời này, hai má Tiếu Đan Đan trở nên đỏ bừng, cẩn thận liếc nhìn Trác Phàm, tim đập rộn ràng. Trác Phàm trợn mắt giận dữ nhìn Tạ Thiên Dương, thấp cuống họng mắng: “Tiểu tử ngươi có ý tứ gì, muốn ăn đòn đúng không?”
Tạ Thiên Dương nhướng mày thản nhiên nói: “Này này này, ta biết ngươi muốn ta ủng hộ ngươi. Nhưng nếu ngươi không theo lời của ta, một phiếu này ta không biết cho bầu cho ai đâu.”
Cái gì?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người như ngừng thở, Kiếm Tùy Phong tức giận xém chút ngất đi, quyết định tồn vong của gia tộc trong tương lai, sao tiểu tử này xem như trò đùa vậy chứ?
“Thiên Dương!” Kiếm Tùy Phong cả giận nói.
“Bát trưởng lão, tin tưởng ta, ta biết mình đang làm gì!” Tròng mắt ngưng tụ, Tạ Thiên Dương cho hắn một ánh mắt trấn an, dáng vẻ nghiêm túc kia, Kiếm Tùy Phong chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, hắn gật đầu, vẫn lựa chọn tin tưởng tên đệ tử không biết lai lịch này.
“Được, Tạ Thiên Dương...” Trác Phàm nắm chặt song quyền, nhìn ánh mắt đắc ý của Tạ Thiên Dương, hận không thể đi tới đánh cho hắn một trận, có điều vẫn nhịn xuống, nở nụ cười như muốn ăn tươi nuốt sống nói: “Theo như lời của ngươi, ta làm theo!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm ôm lấy Tiếu Đan Đan vào trong ngực, trước mặt tất cả mọi người hôn nàng.
Trong nháy mắt đầu Tiếu Đan Đan trống rỗng, chờ Trác Phàm đứng dậy nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tạ Thiên Dương, mắng to một tiếng: “Biến thái, ngươi có ý tứ gì? Muốn chơi gái tự mình đi mà chơi, đừng biến lão tử thành trò cười.”
“Ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, ta muốn đem chuyện này nói cho nàng, để nàng ta triệt để hết hy vọng với ngươi.” Tạ Thiên Dương vỗ bàn cười lớn.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn vị thiếu gia Kiếm Hầu Phủ, không biết trong lời nói của hắn có ý gì, nghe ra hình trước đó như hai người bọn họ có quen biết nhau.
Chỉ có Trác Phàm biết, “Nàng” trong miệng hắn là chỉ Tiết Ngưng Hương.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm thở dài: “Bỏ phiếu đi.”
“Tốt, huynh đệ, ta ủng hộ ngươi.” Thật vất vả để nín cười, Tạ Thiên Dương nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, khiêu khích nhướng mày: “Nhị công tử, ta tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi. Cho nên, Kiếm Hầu Phủ cho rằng ngươi phân xét bất công!”
Hoàng Phủ Thanh Vân hung hăng nắm quyền đầu, hai mắt hung tợn nhìn Tạ Thiên Dương: “Tốt, tiểu tử ngươi thật có gan, chờ đấy cho ta.”
Tạ Thiên Dương cũng không sợ hãi ngẩng đầu, không nói gì.
Đến tận lúc này, trưởng lão thất thế gia phân xét xem như hòa. Ba người Sở Khuynh Thành vô cùng vui mừng, từ xa cúi đầu cảm tạ Tạ Thiên Dương, tiếp đó nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân nói: “Nhị công tử đã phân xét không chiếm được sự tán đồng của thất thế gia, vậy lần phân xử này vô hiệu.”
“Ai nói phân xử vô hiệu, chẳng lẽ ngươi quên còn có Đế Vương Môn chúng ta sao?” Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận hừ một tiếng.
“Hắc hắc hắc... Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua, phân xét còn có thể tham dự bỏ phiếu. Ngay từ đầu Đế Vương Môn không được bỏ phiếu rồi.” Trác Phàm cười lạnh nói.
Hoàng Phủ Thanh Vân lạnh lùng nhìn về phía Trác Phàm.
Nếu không phải nửa đường Trác Phàm ra mặt, lôi kéo hai thế gia Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ, Hoa Vũ Lâu đã sớm lực bất tòng tâm, ngoan ngoãn đầu hàng!
Tiểu tử ngươi bổn công tử nhất định hạ sát! Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Trác Phàm, sát ý lóe qua rồi biến mất.
Trác Phàm nhìn ra tia sát ý này, cười khẽ nói: “Nếu Nhị công tử bất mãn với kết quả này, tại hạ còn một đề nghị, hai bên thối lui một bước, Nghiêm trưởng lão giao ra giải dược, trong Hoa Vũ Lâu, ngoài Bồ Đề Tu Căn bất kỳ vật gì cũng có thể chọn lựa một cái, như thế nào?”
“Không được, ngoài Bồ Đề Tu Căn, lão phu không cần gì.” Độc Thủ Dược Vương vung lên ống tay áo, tức giận hừ ra tiếng.
Trác Phàm nhếch miệng cười, như đoán được ý đồ: “Ngài muốn Bồ Đề Tu Căn, cũng không phải là không thể được, có điều đây là bảo trấn lầu, ngài không thể lấy không, phải dùng bản lĩnh mà đoạt.”
“Ngươi có ý gì?” Độc Thủ Dược Vương nghi ngờ nói.
“Rất đơn giản, Bách Đan Thịnh Hội chuẩn bị đến gần, sẽ lấy Bồ Đề Tu Căn làm phần thưởng, vô địch thịnh hội có thể danh chính ngôn thuận mà có.”
“Được, lão phu thật muốn xem, về luyện đan ai có thể hơn được lão phu? Ha ha ha...” Độc Thủ Dược Vương cười lớn, chuyện này có khác gì tặng không.
Hoàng Phủ Thanh Vân trầm ngâm một chút, cũng gật đầu đồng ý. Chỉ mấy người Sở Khuynh Thành lộ ra thần sắc lo lắng, luyện đan đoạt bảo, người nào có thể so sánh được với Độc Thủ Dược Vương?
Tuy nhiên đây là đường sống duy nhất của Hoa Vũ Lâu nhưng cũng không khác gì không có đường...
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
“Hừ, chuyện của Hoa Vũ Lâu cùng Dược Vương Điện làm gì đến phiên tiểu tử ngươi xen vào?” Hoàng Phủ Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Trác Phàm.
Cười nhẹ lắc đầu, Trác Phàm ôm lấy Tiếu Đan Đan vào trong ngực, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân nhướng mày khiêu khích nói: “Lão tử thân là người của Hoa Vũ Lâu mà không có tư cách nói chuyện của Hoa Vũ Lâu, con mẹ nó ngươi thì có tư cách gì ở chỗ này thả rắm?”
“To gan!”
Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận, khí thế toàn thân phóng đại, đạp bước xông thẳng về phía Trác Phàm, đánh xuống một chưởng. Một chưởng của tu giả luyện thể Thiên Huyền nhị trọng cảnh, cho dù hiện tại với thể phách của Trác Phàm cũng không dám chính diện đón lấy.
Thế nhưng hắn lại không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết, sẽ có người cứu hắn!
Một sợi dây lụa trắng đột nhiên xuất hiện, khóa khí thế một chưởng mãnh liệt kia. Nhìn qua, đã thấy khuôn mặt Sở Khuynh Thành lạnh lẽo nhìn hắn.
“Khuynh Thành, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn làm trái với lời hứa sao?” Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Vân hơi híp lại, hừ lạnh nói.
Khẽ cắn môi, Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Tống Ngọc nói không sai, Nhị công tử đã phân xét qua, vậy trưởng lão các thế gia chứng kiến phân xét xem công tử có công bằng hay không, công tử sẽ không nuốt lời chứ.”
Trầm ngâm một lát, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Sở Khuynh Thành, tức giận hừ một tiếng. “Được, vậy liền để các trưởng lão nơi này nói xem phân xét của ta đúng hay sai!”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân dùng lực, dây lụa màu trắng trên tay lập tức tan thành mãnh vụn, ngay sau đó hắn trở lại chỗ ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía tất cả mọi người.
“Các ngươi nói, bổn công tử phân xử đúng hay sai?”
Chỉ một thoáng, trong lòng tất cả mọi người lắc đầu liên tục, đồng thời tức giận nhìn về phía Trác Phàm.
Ngươi chỉ là tên ở rể của Hoa Vũ Lâu cần gì phải liều mạng vì bọn họ, cứ vậy mà đá quả bóng cao su này đến chỗ chúng ta sao, mấy lão gia hỏa chúng ta nói một chữ không, chẳng khác nào triệt để đắc tội với Đế Vương Môn.
Suy nghĩ một lát, Ngũ trưởng lão U Minh Cốc dẫn đầu đứng lên cười lớn: “Ha ha ha, vừa rồi Nhị công tử phân xử cho nhị thế gia vô cùng công chính, lão phu không có ý kiến gì!”
“Ngũ trưởng lão quả nhiên có kiến thức, Nhị công tử, lão hủ cũng không có gì bất mãn!” Độc Thủ Dược Vương gật đầu, mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân.
Liếc nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, với ánh mắt tha thiết của nàng, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, Lâm Tử Thiên Khoái Hoạt Lâm cắn răng, chắp tay nói với Hoàng Phủ Thanh Vân: “Nhị công tử phân xét công chính, Lâm mỗ tâm phục khẩu phục, tuyệt không gì bất mãn.”
Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thanh Vân hài lòng gật đầu, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận muốn nổ tung.
Quả nhiên nam nhân đều không đáng tin cậy, lúc theo đuổi người ta thì dỗ ngon dỗ ngọt, thời khắc mấu chốt ngay cả đánh rắm cũng không dám thả, mà còn phản bội.
Lâm Tử Thiên, lão nương nhớ kỹ ngươi!
Trong mắt tức giận như muốn phun lửa, Mẫu Đơn lâu chủ thở hổn hển. Lâm Tử Thiên không dám đối mặt với nàng, bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác.
Lần này, trong thất thế gia đã có tam thế gia Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm, đồng ý với phân xử của Hoàng Phủ Thanh Vân, nếu lại có một thế gia nữa đứng về phía bọn họ thì xem như Hoa Vũ Lâu không phục cũng phải phục.
Tường đổ, mọi người đẩy, ai sẽ vì một Hoa Vũ Lâu sắp đổ mà đắc tội với Đế Vương Môn đứng đầu thất thế gia chứ?
Liếc xéo nhìn Sở Khuynh Thành, Hoàng Phủ Thanh Vân vừa cười đắc ý, nhìn về phía Long Cửu nói: “Tiếp theo, Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, ngươi tỏ thái độ đi chứ!”
Thở sâu, Long Cửu nghĩ một lát, nhìn ánh mắt hi vọng của mấy người Sở Khuynh Thành, lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hoàng Phủ Thanh Vân. Bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Nhị công tử, Long Cửu cũng cảm thấy ngài phân xét xác thực công...”
Long Cửu nói được nửa câu, mọi người đã hiểu được hàm nghĩa bên trong.
Sở Khuynh Thành sắc mặt như tro tàn, Hoàng Phủ Thanh Vân lại cười đắc ý.
Đột nhiên, Trác Phàm khẽ nhấp một ngụm Ngọc Dịch, như có như không mà nói: “Cửu gia, nói chuyện phải thận trọng!”
Con bà hắn, tên tiểu tử này lại dám uy hiếp trưởng lão Tiềm Long Các?
Tuy lời của Trác Phàm hời hợt, nhưng tất cả mọi người nghe hiểu được hàm nghĩa trong đó, bọn họ kinh ngạc, không biết tiểu tử là thần thánh phương nào, hết lần này đến lần khác bất kính với Long Cửu.
Cho dù lúc đầu Long Cửu nể tình hắn là tiểu bối, không tính toán với hắn nhưng đây là lần thứ hai, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Cho dù Long Cửu không hành động mà để cho binh lính xuất thủ giáo huấn hắn, thì uy danh của Tiềm Long Các cũng chỉ hoàn toàn mất hết.
“Hắc hắc hắc, Long Cửu, ngươi bị một tên tiểu bối nhiều lần làm nhục, lại không xuất thủ, ngươi thật đúng là tốt tính.” Ngũ trưởng lão U Minh Cốc ngũ thừa cơ nói móc.
Long Quỳ cùng Long Kiệt cũng trừng mắt về phía Trác Phàm.
Tuy nhiên, Long Cửu lại không có để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ suy nghĩ ý trong lời nói của Trác Phàm, hắn nhìn ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Trác Phàm, cắn chặt môi, đánh cược một phen.
“Nhị công tử, Long Cửu cảm thấy ngài phân xét bất công, tuy Hoa Vũ Lâu làm sai trước, nhưng bảo các nàng lấy bảo trấn lâu xuất ra, khác nào chặt đứt đường sống của các nàng chứ ? Khác gì tiêu diệt Hoa Vũ Lâu?”
Long Cửu ôm quyền, quát lớn, mồ hôi chảy ra dày đặc, một câu nói kia của hắn đã triệt để đắc tội với Đế Vương Môn. Như vậy thái độ của Đế Vương Môn sẽ thay đổi với Tiềm Long Các.
Thế nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Trác Phàm, dù sao ở Phong Lâm Thành hắn đã nhìn ra, bất kỳ quyết định nào của Trác Phàm cho tới bây giờ chưa từng sai.
Tất cả mọi người không nghĩ tới Long Cửu sẽ nói ra những lời như thế, đứng về phía Hoa Vũ Lâu, vậy không phải đối nghịch với Đế Vương Môn sao?
Sở Khuynh Thành cùng hai vị Thanh Hoa, Mẫu Đơn vội vã cúi đầu cảm tạ Long Cửu chống đỡ. Long Cửu chỉ lắc đầu cười khổ, ngồi xuống.
Hắn cũng không biết làm như thế, là phúc hay họa.
Ánh mắt khẽ híp lại, Hoàng Phủ Thanh Vân không nhìn Long Cửu mà nhìn về phía Trác Phàm, chỉ một câu đã thay đổi quyết định của Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Không sai, Hoàng Phủ Thanh Vân đã phát hiện lúc đầu Long Cửu đã từ bỏ Hoa Vũ Lâu, theo Đế Vương Môn. Nhưng chỉ một câu của Trác Phàm đã khiến hắn không tiếc trở mặt với Đế Vương Môn, chống đỡ cho Hoa Vũ Lâu.
Tiểu tử này có lai lịch thế nào, vì sao sức ảnh hưởng của hắn còn mạnh hơn Nhị công tử hắn chứ?
Chú ý đến điều này còn có không ít trưởng lão, Sở Khuynh Thành cùng hai vị lâu chủ Thanh Hoa, Mẫu Đơn. Tuy bọn họ không nói rõ, nhưng ánh mắt kinh ngạc lại chăm chú nhìn Trác Phàm dò xét.
Trác Phàm cười khẽ, không để ý tới, chỉ lo cùng Tạ Thiên Dương ăn uống linh đình, giống như hai người là bạn tốt nhiều năm.
“Kiếm Hầu Phủ thì sao, các ngươi có ý kiến gì?” Ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn Kiếm Tùy Phong.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Còn không đợi Kiếm Tùy Phong đứng dậy, Tạ Thiên Dương đã vỗ bả vai hắn, khẽ cười nói: “Bát trưởng lão, chuyện này do ta quyết định.”
“Hả, Thiên Dương, việc quan hệ đến tương lai của Kiếm Hầu Phủ chúng ta, ngươi nhất định phải...”
“Biết, biết!”
Tạ Thiên Dương không kiên nhẫn khoát khoát tay, cười lạnh liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, lại nhìn về phía Trác Phàm cười xấu xa nói: “Tiểu tử, ta cùng ngươi mới quen đã thân, ngươi thật sự là con rể của Hoa Vũ Lâu sao?”
“Đúng vậy!” Ánh mắt đảo quanh, Trác Phàm không rõ ràng cho lắm, đành phải gật đầu nói.
“Hắc hắc hắc... Vậy ngươi hôn lão bà ngươi một chút, chứng minh cho ta xem!” Tạ Thiên Dương chỉ Tiếu Đan Đan, đắc ý cười to.
Nghe được lời này, hai má Tiếu Đan Đan trở nên đỏ bừng, cẩn thận liếc nhìn Trác Phàm, tim đập rộn ràng. Trác Phàm trợn mắt giận dữ nhìn Tạ Thiên Dương, thấp cuống họng mắng: “Tiểu tử ngươi có ý tứ gì, muốn ăn đòn đúng không?”
Tạ Thiên Dương nhướng mày thản nhiên nói: “Này này này, ta biết ngươi muốn ta ủng hộ ngươi. Nhưng nếu ngươi không theo lời của ta, một phiếu này ta không biết cho bầu cho ai đâu.”
Cái gì?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người như ngừng thở, Kiếm Tùy Phong tức giận xém chút ngất đi, quyết định tồn vong của gia tộc trong tương lai, sao tiểu tử này xem như trò đùa vậy chứ?
“Thiên Dương!” Kiếm Tùy Phong cả giận nói.
“Bát trưởng lão, tin tưởng ta, ta biết mình đang làm gì!” Tròng mắt ngưng tụ, Tạ Thiên Dương cho hắn một ánh mắt trấn an, dáng vẻ nghiêm túc kia, Kiếm Tùy Phong chưa từng thấy qua.
Cuối cùng, hắn gật đầu, vẫn lựa chọn tin tưởng tên đệ tử không biết lai lịch này.
“Được, Tạ Thiên Dương...” Trác Phàm nắm chặt song quyền, nhìn ánh mắt đắc ý của Tạ Thiên Dương, hận không thể đi tới đánh cho hắn một trận, có điều vẫn nhịn xuống, nở nụ cười như muốn ăn tươi nuốt sống nói: “Theo như lời của ngươi, ta làm theo!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm ôm lấy Tiếu Đan Đan vào trong ngực, trước mặt tất cả mọi người hôn nàng.
Trong nháy mắt đầu Tiếu Đan Đan trống rỗng, chờ Trác Phàm đứng dậy nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tạ Thiên Dương, mắng to một tiếng: “Biến thái, ngươi có ý tứ gì? Muốn chơi gái tự mình đi mà chơi, đừng biến lão tử thành trò cười.”
“Ha ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, ta muốn đem chuyện này nói cho nàng, để nàng ta triệt để hết hy vọng với ngươi.” Tạ Thiên Dương vỗ bàn cười lớn.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn vị thiếu gia Kiếm Hầu Phủ, không biết trong lời nói của hắn có ý gì, nghe ra hình trước đó như hai người bọn họ có quen biết nhau.
Chỉ có Trác Phàm biết, “Nàng” trong miệng hắn là chỉ Tiết Ngưng Hương.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm thở dài: “Bỏ phiếu đi.”
“Tốt, huynh đệ, ta ủng hộ ngươi.” Thật vất vả để nín cười, Tạ Thiên Dương nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, khiêu khích nhướng mày: “Nhị công tử, ta tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi. Cho nên, Kiếm Hầu Phủ cho rằng ngươi phân xét bất công!”
Hoàng Phủ Thanh Vân hung hăng nắm quyền đầu, hai mắt hung tợn nhìn Tạ Thiên Dương: “Tốt, tiểu tử ngươi thật có gan, chờ đấy cho ta.”
Tạ Thiên Dương cũng không sợ hãi ngẩng đầu, không nói gì.
Đến tận lúc này, trưởng lão thất thế gia phân xét xem như hòa. Ba người Sở Khuynh Thành vô cùng vui mừng, từ xa cúi đầu cảm tạ Tạ Thiên Dương, tiếp đó nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân nói: “Nhị công tử đã phân xét không chiếm được sự tán đồng của thất thế gia, vậy lần phân xử này vô hiệu.”
“Ai nói phân xử vô hiệu, chẳng lẽ ngươi quên còn có Đế Vương Môn chúng ta sao?” Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận hừ một tiếng.
“Hắc hắc hắc... Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua, phân xét còn có thể tham dự bỏ phiếu. Ngay từ đầu Đế Vương Môn không được bỏ phiếu rồi.” Trác Phàm cười lạnh nói.
Hoàng Phủ Thanh Vân lạnh lùng nhìn về phía Trác Phàm.
Nếu không phải nửa đường Trác Phàm ra mặt, lôi kéo hai thế gia Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ, Hoa Vũ Lâu đã sớm lực bất tòng tâm, ngoan ngoãn đầu hàng!
Tiểu tử ngươi bổn công tử nhất định hạ sát! Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Trác Phàm, sát ý lóe qua rồi biến mất.
Trác Phàm nhìn ra tia sát ý này, cười khẽ nói: “Nếu Nhị công tử bất mãn với kết quả này, tại hạ còn một đề nghị, hai bên thối lui một bước, Nghiêm trưởng lão giao ra giải dược, trong Hoa Vũ Lâu, ngoài Bồ Đề Tu Căn bất kỳ vật gì cũng có thể chọn lựa một cái, như thế nào?”
“Không được, ngoài Bồ Đề Tu Căn, lão phu không cần gì.” Độc Thủ Dược Vương vung lên ống tay áo, tức giận hừ ra tiếng.
Trác Phàm nhếch miệng cười, như đoán được ý đồ: “Ngài muốn Bồ Đề Tu Căn, cũng không phải là không thể được, có điều đây là bảo trấn lầu, ngài không thể lấy không, phải dùng bản lĩnh mà đoạt.”
“Ngươi có ý gì?” Độc Thủ Dược Vương nghi ngờ nói.
“Rất đơn giản, Bách Đan Thịnh Hội chuẩn bị đến gần, sẽ lấy Bồ Đề Tu Căn làm phần thưởng, vô địch thịnh hội có thể danh chính ngôn thuận mà có.”
“Được, lão phu thật muốn xem, về luyện đan ai có thể hơn được lão phu? Ha ha ha...” Độc Thủ Dược Vương cười lớn, chuyện này có khác gì tặng không.
Hoàng Phủ Thanh Vân trầm ngâm một chút, cũng gật đầu đồng ý. Chỉ mấy người Sở Khuynh Thành lộ ra thần sắc lo lắng, luyện đan đoạt bảo, người nào có thể so sánh được với Độc Thủ Dược Vương?
Tuy nhiên đây là đường sống duy nhất của Hoa Vũ Lâu nhưng cũng không khác gì không có đường...
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.