Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 198: Nghênh Đón
Dạ Kiêu
28/08/2022
Ba ngày sau, bên trong căn phòng nhỏ, Trác Phàm đang tự mình giám sát Lạc Vân Hải đọc sách.
Đột nhiên, nền đất ầm ầm chấn động. Trác Phàm lập tức ngoại phóng thần thức ra phía ngoài xem, ngay sau đó thốt lên: "Khí phái thật lớn, không hổ là Chiến Thần Thiên Vũ!"
Rồi hắn bỗng nhiên đứng dậy, quát to: "Tất cả mọi người chuẩn bị tốt cho lão tử, Lạc gia có thể an ổn mấy năm hay không, phải xem lần này!"
"Vâng!" Ngoài cửa, mọi người cùng kêu to lên, lập tức chạy đi bốn phía. Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Hải, cười gian trá: "Tiểu tử, đến đây, ngươi phải chịu khổ chút rồi, nhất định phải diễn cho giống vào!"
Lạc Vân Hải thì thào lên tiếng: "Trác đại ca, buộc phải làm như vậy sao?"
"Ngươi nói xem?"
Bên ngoài Phong Lâm Thành, Thiên Vũ Tứ Hổ sớm đã chờ đợi. Mà trước mặt bọn họ, là trùng trùng điệp điệp, chỉnh chỉnh tề tề từng dãy binh lính tiến về phía trước. Xa xa nhìn lại, chỉ là một mảnh đen kịt, căn bản nhìn không thấy điểm cuối.
Dãy núi chấn động, chính là do những binh mã này từng bước một giẫm ra. Nếu không phải là mãnh tướng chém giết giữa chiến trường thành quen, thì xem như cao thủ Thiên Huyền, đối mặt khí thế dồi dào này, cũng sẽ có cảm giác không thở nổi.
Mà lão nhân ngồi ngựa phía trước nhất kia, chính là Thiên Vũ tứ trụ thứ hai, đại nguyên soái Thiên Vũ, Chiến thần Độc Cô Chiến Thiên!
Tuy bản thân thực lực chỉ có Thần Chiếu sáu tầng, dù không yếu, nhưng tại Thiên Vũ cũng không phải mạnh nhất. Hắn bốn đưacon nuôi, cũng chỉ là thực lực Thiên Huyền đỉnh phong.
Có điều, dựa vào đại quân mấy triệu chi chúng phía sau hắn, luôn trung với hắn, cho dù là Đế Vương Môn có ngáo lên cũng không dám trêu chọc!
Bởi vậy, bảy thế gia cực kì e ngại vị lão nguyên soái này, thậm chí càng e ngại hơn thừa tướng đứng đầu tứ trụ, Gia Cát Trường Phong!
Ai bảo người ta người đông thế mạnh!
"Chúng mạt tướng, cung nghênh nguyên soái đại nhân!" bốn người khom người hạ bái.
Độc Cô Chiến Thiên gật đầu, thản nhiên nói: "Sự tình thế nào, Lạc gia còn bình an vô sự chứ."
"Khởi bẩm nguyên soái, Lạc gia hết thảy mạnh khỏe!" Độc Cô Phong ôm quyền, trịnh trọng nói.
Độc Cô Chiến Thiên thở dài ra một hơi, "Vậy thì tốt, cuối cùng cũng tới kịp, không nhục hoàng ân. Như vậy, gần nhất không có kẻ đến Lạc gia gây chuyện chứ."
"Cái này. . . Trước khi chúng ta tới, Lạc gia dường như đã bị tập kích!" Độc Cô Phong trầm ngâm một trận, lẩm bẩm nói.
Độc Cô Chiến Thiên trừng hai mắt nói: "Cái gì, hiện tại bọn họ thế nào? Thương vong bao nhiêu? Những kẻ xấu kia đi đâu rồi, bắt được hay không, Lạc gia chủ còn tốt chứ. . ."
Độc Cô Chiến Thiên hỏi ra một chuỗi dài vấn đề, bốn người nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy sầu khổ.
Được một hồi, Độc Cô Phong đành phải hồi bẩm: "Nguyên soái, những chuyện này. . . Chúng ta hoàn toàn không biết. . ."
Nghe thế, Độc Cô Chiến Thiên nổi giận hét lớn: "Ngay cả những chuyện này cũng không biết, mấy ngày nay các ngươi đến làm gì? Phong nhi, đây không phải tác phong hành sự của ngươi!"
Hắn thủ vệ biên cương mấy chục năm, là vì phòng ngừa đại quân Khuyển Nhung xâm lấn. Thế nhưng hoàng đế bất chợt gửi đến một tờ chiếu dụ, gấp rút triệu hồi hắn tiếp viện Phong Lâm Thành, hắn liền biết tầm quan trọng của sự kiện này, lập tức hành quân lên đường. mà không chỉ cấp tốc chỉnh quân xuất phát, còn phái ra bốn tướng tài đắc lực, lấy tốc độ nhanh nhất gấp rút tiếp viện nơi này. Thế nhưng không ngờ, sau khi bốn người này đến trước ba ngày, lại chuyện gì cũng không biết!
Đây là tứ hổ tướng dưới trướng Độc Cô Chiến Thiên hắn sao?
"Hừ, nhất định lại là các ngươi uống rượu hỏng việc, người đâu, quân pháp hầu hạ!" Độc Cô Chiến Thiên giận dữ quát lên
Độc Cô Lâm giật mình, vội vàng khom người nói: "Nguyên soái bớt giận, xin nghe chúng ta giải thích!"
Sau đó, hắn nói lại đầu đuôi mọi chuyện. Đến cuối, Độc Cô Chiến Thiên đã kinh ngạc đến ngây người.
"Bốn trận thức cấp năm, tại nơi thâm sơn cùng cốc này?" Độc Cô Chiến Thiên khó tin nhắc lại, rồi vội vàng dùng thần thức quan sát. Quả nhiên thấy đúng như lời Độc Cô Phong.
Độc Cô Chiến Thiên kinh hãi nói: "Khó trách, bệ hạ hội vội vã triệu lão phu trở về, nơi này quả nhiên có cao nhân ẩn cư."
Độc Cô Chiến Thiên lại thản nhiên nói: "Nơi này có trận thức cấp năm thủ hộ, các ngươi không vào được cũng hợp tình hợp lí, lão phu không trách các ngươi."
"Nguyên soái, ai nào nói chúng ta không vào được? Nếu không phải đại ca ngăn cản, ta đã sớm phá cái trận pháp chó má này mà xông vào!" Độc Cô Hỏa cứng cổ lên, không phục hét lớn.
Độc Cô Chiến Thiên lập tức mắng to: "Hỗn trướng, lão phu quản lý quân đội, có bao giờ cho các ngươi tự tiện xông vào khu dân cư sao? Nếu ngươi thật dám cứng rắn xông vào, bại hoại quân quy lão phu, lão phu chặt cái đầu chó của ngươi!"
"Ách, nguyên soái, là ta nói lung tung, ngài đừng coi là thật." Độc Cô Hỏa thấy tình thế không ổn, bất giác co rụt đầu lại, không còn dám lên tiếng.
Độc Cô Lâm chợt nói: "Nguyên soái, quản gia Lạc gia nói ngài đến mới để cho chúng ta tiến vào, xem ra có thâm ý khác
"Ồ?"
Độc Cô Chiến Thiên nhíu mày một lúc, rồi cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão phu vốn chỉ phụng hoàng lệnh mà đến, không có ý đi xem Lạc gia. Có điều, nơi này đã có cao nhân ẩn cư, lão phu cũng muốn lên đó xem xem!"
Nói rồi, hắn nhảy xuống ngựa, sải bước đến Hắc Phong Sơn, đồng thời hạ lệnh: "Truyền mệnh lệnh bản soái, đại quân không được vào thành nhiễu dân, dựng trại đóng quân cách hai mươi dặm hướng Đông Nam!"
"Tuân lệnh!" Toàn quân nghiêm chỉnh cúi đầu, tiếng la chấn thiên, bốn người Độc Cô Phong thì vội vàng đuổi theo.
Độc Cô Hỏa vội vã đến bên Độc Cô Chiến Thiên, nhắc nhở: "Nguyên soái, quản gia Lạc gia cẩn thận rất, lát nữa nếu tên đó dám có chỗ ngôn ngữ bất kính, ngài tuyệt đối đừng tức giận."
"Hừ, ngươi cho rằng lão phu nóng nảy như ngươi sao?" Độc Cô Chiến Thiên bật cười lớn, Độc Cô Hỏa lại bĩu môi, trong lòng oán thầm, tính khí ngài còn khiếp hơn ta nhiều.
Độc Cô Lâm sâu xa nói: "Lão tam, ta thấy quản gia kia không phải là cẩn thận, mà chính là có huyền cơ khác. Mục đích chính là muốn gặp lão nguyên soái, còn đến cùng có mục đích gì, chúng ta rất nhanh sẽ rõ ràng."
"Ha ha ha. . . Trong bốn người các ngươi, Lâm nhi tỉnh táo nhất, xét sự tình cũng thấu triệt nhất. Hắn nói đúng, Lạc gia gặp lão phu, nhất định có mưu đồ. Đi thôi, xem bọn họ có mưu mô gì, ha ha ha. . ." Độc Cô Chiến Thiên cười to, khí vũ hiên ngang đến dưới Hắc Phong Sơn.
"Thiên Vũ nguyên soái, Độc Cô Chiến Thiên bái kiến chủ nhân Lạc gia!" Độc Cô Chiến Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn ngàn dặm.
Một trận không gian ba động phát ra, vụ khí Độc Long Trận dần dần tiêu tán, Trác Phàm xuất hiện. Chỉ là, lần này lại tràn đầy vẻ cung kính. Từ xa xa đã bái hạ: "Đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm bái kiến Độc Cô lão nguyên soái, cùng bốn vị tướng quân đại nhân!"
"Há, ngươi chính là quản gia Lạc gia? Nghe nói ngươi rất cẩn thận, bốn tướng của ta xuất ra lệnh bài, ngươi cũng không tin. Làm sao lần này vừa thấy lão phu, thì xác nhận lão phu là thật, không sợ lão phu cũng là giả mạo sao?" Độc Cô Chiến Thiên nhếch miệng lên, cười chế nhạo.
Trác Phàm lại giả vờ ngây ngốc nói: "Độc Cô lão nguyên soái, Chiến Thần tại thế, thiên hạ ai có thể giả mạo? Coi như giả mạo được hình dạng ngài, cũng không giả mạo nổi một thân khí thế không thể chiến thắng của ngài. Dù giả mạo được một thân khí thế của ngài, cũng tuyệt đối không giả mạo được ngài mùi vị nam nhân chinh chiến cả đời, chém giết chiến trường."
"Nam nhân chân chính, hán tử chân chính như bảo đao chưa rỉ, thiên hạ người nào có được? Tại hạ chỉ là xa xa vừa nghe, liền có cỗ lực lượng hùng hồn phát khắp toàn thân. Cũng chỉ có Độc Cô lão nguyên soái ngài, mới có thể khiến cho ta có được lực lượng bành trướng này. Tiểu tử sùng bái ngài, thật như sông dài tràn lan, thao thao bất tuyệt, lại như bờ đê đổ, đã đổ là không thể ngăn cản. . ."
"Thật tốt, lão phu hiểu!" Trác Phàm còn chưa nói xong, Độc Cô Chiến Thiên đã vội vàng cắt lời.
Hắn muốn chế nhạo tiểu tử này, thừa cơ dò xét ý đồ của hắn. Nhưng không ngờ, tiểu tử này nói mát nói mẻ, vỗ mông ngựa một trận, đúng là để hắn cũng phải nổi da gà, rốt cuộc nghe không vô nổi.
Bốn người Độc Cô Phong, cũng cảm thấy ngơ ngác. Trác Phàm quay xe thật khủng khiếp, lật mặt số một thiên hạ.
Độc Cô Chiến Thiên ngang dọc cả đời, nào nhìn không ra Trác Phàm là đagn cố ý, Độc Cô Chiến Thiên thật sâu liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Thâm sơn cùng cốc thật đúng là có cao nhân tọa trấn, chỉ một tiểu quản gia đều có khả năng như thế, bội phục bội phục. Như vậy, vị quản gia tiểu huynh đệ này, giờ lão phu có thể lên núi bái kiến chủ nhân Lạc gia rồi chứ."
"Gia chủ cũng đợi đã lâu!" Trác Phàm cúi người hành lễ, Độc Cô Chiến Thiên liền vẫy vẫy tay áo, sải bước đi thẳng về phía trước. Hiện tại, hắn đã cảm giác được, tất cả mọi thứ đều là có cao nhân chỉ điểm, hắn chính từng bước một tiếp cận cao nhân. Chỉ có một điềulà hắn tuyệt đối không nghĩ đến, vị cao nhân đó chính đang trực tiếp dẫn hắn vào kế hoạch.
Bốn người Độc Cô Phong cũng theo sát, lúc Độc Cô Hỏa đi ngang qua Trác Phàm, không khỏi ngẩng cao đầu, ồm ồm nói: "Hừ, giờ mới biết chúng ta là thật."
"Đương nhiên, lúc trước ta có mắt như mù, các vị đừng trách!" Trác Phàm vui vẻ cười cười.
Độc Cô Lâm quay đầu, thật sâu liếc hắn một cái, trầm ngâm một trận, lại chỉ bật cười lắc đầu.
Hắn là cố vấn của Độc Cô đại quân, sớm đã nhìn ra Trác Phàm quỷ dị. Nhưng suy nghĩ một chút, thì lại phủ định. Hắn thực sự không dám tưởng tượng, tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu từ tay một nam tử trẻ tuổi như vậy.
Nếu thật sự là như vậy, đây quả thực chính là một Gia Cát Trường Phong khác a. . .
Đột nhiên, nền đất ầm ầm chấn động. Trác Phàm lập tức ngoại phóng thần thức ra phía ngoài xem, ngay sau đó thốt lên: "Khí phái thật lớn, không hổ là Chiến Thần Thiên Vũ!"
Rồi hắn bỗng nhiên đứng dậy, quát to: "Tất cả mọi người chuẩn bị tốt cho lão tử, Lạc gia có thể an ổn mấy năm hay không, phải xem lần này!"
"Vâng!" Ngoài cửa, mọi người cùng kêu to lên, lập tức chạy đi bốn phía. Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Hải, cười gian trá: "Tiểu tử, đến đây, ngươi phải chịu khổ chút rồi, nhất định phải diễn cho giống vào!"
Lạc Vân Hải thì thào lên tiếng: "Trác đại ca, buộc phải làm như vậy sao?"
"Ngươi nói xem?"
Bên ngoài Phong Lâm Thành, Thiên Vũ Tứ Hổ sớm đã chờ đợi. Mà trước mặt bọn họ, là trùng trùng điệp điệp, chỉnh chỉnh tề tề từng dãy binh lính tiến về phía trước. Xa xa nhìn lại, chỉ là một mảnh đen kịt, căn bản nhìn không thấy điểm cuối.
Dãy núi chấn động, chính là do những binh mã này từng bước một giẫm ra. Nếu không phải là mãnh tướng chém giết giữa chiến trường thành quen, thì xem như cao thủ Thiên Huyền, đối mặt khí thế dồi dào này, cũng sẽ có cảm giác không thở nổi.
Mà lão nhân ngồi ngựa phía trước nhất kia, chính là Thiên Vũ tứ trụ thứ hai, đại nguyên soái Thiên Vũ, Chiến thần Độc Cô Chiến Thiên!
Tuy bản thân thực lực chỉ có Thần Chiếu sáu tầng, dù không yếu, nhưng tại Thiên Vũ cũng không phải mạnh nhất. Hắn bốn đưacon nuôi, cũng chỉ là thực lực Thiên Huyền đỉnh phong.
Có điều, dựa vào đại quân mấy triệu chi chúng phía sau hắn, luôn trung với hắn, cho dù là Đế Vương Môn có ngáo lên cũng không dám trêu chọc!
Bởi vậy, bảy thế gia cực kì e ngại vị lão nguyên soái này, thậm chí càng e ngại hơn thừa tướng đứng đầu tứ trụ, Gia Cát Trường Phong!
Ai bảo người ta người đông thế mạnh!
"Chúng mạt tướng, cung nghênh nguyên soái đại nhân!" bốn người khom người hạ bái.
Độc Cô Chiến Thiên gật đầu, thản nhiên nói: "Sự tình thế nào, Lạc gia còn bình an vô sự chứ."
"Khởi bẩm nguyên soái, Lạc gia hết thảy mạnh khỏe!" Độc Cô Phong ôm quyền, trịnh trọng nói.
Độc Cô Chiến Thiên thở dài ra một hơi, "Vậy thì tốt, cuối cùng cũng tới kịp, không nhục hoàng ân. Như vậy, gần nhất không có kẻ đến Lạc gia gây chuyện chứ."
"Cái này. . . Trước khi chúng ta tới, Lạc gia dường như đã bị tập kích!" Độc Cô Phong trầm ngâm một trận, lẩm bẩm nói.
Độc Cô Chiến Thiên trừng hai mắt nói: "Cái gì, hiện tại bọn họ thế nào? Thương vong bao nhiêu? Những kẻ xấu kia đi đâu rồi, bắt được hay không, Lạc gia chủ còn tốt chứ. . ."
Độc Cô Chiến Thiên hỏi ra một chuỗi dài vấn đề, bốn người nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy sầu khổ.
Được một hồi, Độc Cô Phong đành phải hồi bẩm: "Nguyên soái, những chuyện này. . . Chúng ta hoàn toàn không biết. . ."
Nghe thế, Độc Cô Chiến Thiên nổi giận hét lớn: "Ngay cả những chuyện này cũng không biết, mấy ngày nay các ngươi đến làm gì? Phong nhi, đây không phải tác phong hành sự của ngươi!"
Hắn thủ vệ biên cương mấy chục năm, là vì phòng ngừa đại quân Khuyển Nhung xâm lấn. Thế nhưng hoàng đế bất chợt gửi đến một tờ chiếu dụ, gấp rút triệu hồi hắn tiếp viện Phong Lâm Thành, hắn liền biết tầm quan trọng của sự kiện này, lập tức hành quân lên đường. mà không chỉ cấp tốc chỉnh quân xuất phát, còn phái ra bốn tướng tài đắc lực, lấy tốc độ nhanh nhất gấp rút tiếp viện nơi này. Thế nhưng không ngờ, sau khi bốn người này đến trước ba ngày, lại chuyện gì cũng không biết!
Đây là tứ hổ tướng dưới trướng Độc Cô Chiến Thiên hắn sao?
"Hừ, nhất định lại là các ngươi uống rượu hỏng việc, người đâu, quân pháp hầu hạ!" Độc Cô Chiến Thiên giận dữ quát lên
Độc Cô Lâm giật mình, vội vàng khom người nói: "Nguyên soái bớt giận, xin nghe chúng ta giải thích!"
Sau đó, hắn nói lại đầu đuôi mọi chuyện. Đến cuối, Độc Cô Chiến Thiên đã kinh ngạc đến ngây người.
"Bốn trận thức cấp năm, tại nơi thâm sơn cùng cốc này?" Độc Cô Chiến Thiên khó tin nhắc lại, rồi vội vàng dùng thần thức quan sát. Quả nhiên thấy đúng như lời Độc Cô Phong.
Độc Cô Chiến Thiên kinh hãi nói: "Khó trách, bệ hạ hội vội vã triệu lão phu trở về, nơi này quả nhiên có cao nhân ẩn cư."
Độc Cô Chiến Thiên lại thản nhiên nói: "Nơi này có trận thức cấp năm thủ hộ, các ngươi không vào được cũng hợp tình hợp lí, lão phu không trách các ngươi."
"Nguyên soái, ai nào nói chúng ta không vào được? Nếu không phải đại ca ngăn cản, ta đã sớm phá cái trận pháp chó má này mà xông vào!" Độc Cô Hỏa cứng cổ lên, không phục hét lớn.
Độc Cô Chiến Thiên lập tức mắng to: "Hỗn trướng, lão phu quản lý quân đội, có bao giờ cho các ngươi tự tiện xông vào khu dân cư sao? Nếu ngươi thật dám cứng rắn xông vào, bại hoại quân quy lão phu, lão phu chặt cái đầu chó của ngươi!"
"Ách, nguyên soái, là ta nói lung tung, ngài đừng coi là thật." Độc Cô Hỏa thấy tình thế không ổn, bất giác co rụt đầu lại, không còn dám lên tiếng.
Độc Cô Lâm chợt nói: "Nguyên soái, quản gia Lạc gia nói ngài đến mới để cho chúng ta tiến vào, xem ra có thâm ý khác
"Ồ?"
Độc Cô Chiến Thiên nhíu mày một lúc, rồi cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão phu vốn chỉ phụng hoàng lệnh mà đến, không có ý đi xem Lạc gia. Có điều, nơi này đã có cao nhân ẩn cư, lão phu cũng muốn lên đó xem xem!"
Nói rồi, hắn nhảy xuống ngựa, sải bước đến Hắc Phong Sơn, đồng thời hạ lệnh: "Truyền mệnh lệnh bản soái, đại quân không được vào thành nhiễu dân, dựng trại đóng quân cách hai mươi dặm hướng Đông Nam!"
"Tuân lệnh!" Toàn quân nghiêm chỉnh cúi đầu, tiếng la chấn thiên, bốn người Độc Cô Phong thì vội vàng đuổi theo.
Độc Cô Hỏa vội vã đến bên Độc Cô Chiến Thiên, nhắc nhở: "Nguyên soái, quản gia Lạc gia cẩn thận rất, lát nữa nếu tên đó dám có chỗ ngôn ngữ bất kính, ngài tuyệt đối đừng tức giận."
"Hừ, ngươi cho rằng lão phu nóng nảy như ngươi sao?" Độc Cô Chiến Thiên bật cười lớn, Độc Cô Hỏa lại bĩu môi, trong lòng oán thầm, tính khí ngài còn khiếp hơn ta nhiều.
Độc Cô Lâm sâu xa nói: "Lão tam, ta thấy quản gia kia không phải là cẩn thận, mà chính là có huyền cơ khác. Mục đích chính là muốn gặp lão nguyên soái, còn đến cùng có mục đích gì, chúng ta rất nhanh sẽ rõ ràng."
"Ha ha ha. . . Trong bốn người các ngươi, Lâm nhi tỉnh táo nhất, xét sự tình cũng thấu triệt nhất. Hắn nói đúng, Lạc gia gặp lão phu, nhất định có mưu đồ. Đi thôi, xem bọn họ có mưu mô gì, ha ha ha. . ." Độc Cô Chiến Thiên cười to, khí vũ hiên ngang đến dưới Hắc Phong Sơn.
"Thiên Vũ nguyên soái, Độc Cô Chiến Thiên bái kiến chủ nhân Lạc gia!" Độc Cô Chiến Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh chấn ngàn dặm.
Một trận không gian ba động phát ra, vụ khí Độc Long Trận dần dần tiêu tán, Trác Phàm xuất hiện. Chỉ là, lần này lại tràn đầy vẻ cung kính. Từ xa xa đã bái hạ: "Đại quản gia Lạc gia, Trác Phàm bái kiến Độc Cô lão nguyên soái, cùng bốn vị tướng quân đại nhân!"
"Há, ngươi chính là quản gia Lạc gia? Nghe nói ngươi rất cẩn thận, bốn tướng của ta xuất ra lệnh bài, ngươi cũng không tin. Làm sao lần này vừa thấy lão phu, thì xác nhận lão phu là thật, không sợ lão phu cũng là giả mạo sao?" Độc Cô Chiến Thiên nhếch miệng lên, cười chế nhạo.
Trác Phàm lại giả vờ ngây ngốc nói: "Độc Cô lão nguyên soái, Chiến Thần tại thế, thiên hạ ai có thể giả mạo? Coi như giả mạo được hình dạng ngài, cũng không giả mạo nổi một thân khí thế không thể chiến thắng của ngài. Dù giả mạo được một thân khí thế của ngài, cũng tuyệt đối không giả mạo được ngài mùi vị nam nhân chinh chiến cả đời, chém giết chiến trường."
"Nam nhân chân chính, hán tử chân chính như bảo đao chưa rỉ, thiên hạ người nào có được? Tại hạ chỉ là xa xa vừa nghe, liền có cỗ lực lượng hùng hồn phát khắp toàn thân. Cũng chỉ có Độc Cô lão nguyên soái ngài, mới có thể khiến cho ta có được lực lượng bành trướng này. Tiểu tử sùng bái ngài, thật như sông dài tràn lan, thao thao bất tuyệt, lại như bờ đê đổ, đã đổ là không thể ngăn cản. . ."
"Thật tốt, lão phu hiểu!" Trác Phàm còn chưa nói xong, Độc Cô Chiến Thiên đã vội vàng cắt lời.
Hắn muốn chế nhạo tiểu tử này, thừa cơ dò xét ý đồ của hắn. Nhưng không ngờ, tiểu tử này nói mát nói mẻ, vỗ mông ngựa một trận, đúng là để hắn cũng phải nổi da gà, rốt cuộc nghe không vô nổi.
Bốn người Độc Cô Phong, cũng cảm thấy ngơ ngác. Trác Phàm quay xe thật khủng khiếp, lật mặt số một thiên hạ.
Độc Cô Chiến Thiên ngang dọc cả đời, nào nhìn không ra Trác Phàm là đagn cố ý, Độc Cô Chiến Thiên thật sâu liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Thâm sơn cùng cốc thật đúng là có cao nhân tọa trấn, chỉ một tiểu quản gia đều có khả năng như thế, bội phục bội phục. Như vậy, vị quản gia tiểu huynh đệ này, giờ lão phu có thể lên núi bái kiến chủ nhân Lạc gia rồi chứ."
"Gia chủ cũng đợi đã lâu!" Trác Phàm cúi người hành lễ, Độc Cô Chiến Thiên liền vẫy vẫy tay áo, sải bước đi thẳng về phía trước. Hiện tại, hắn đã cảm giác được, tất cả mọi thứ đều là có cao nhân chỉ điểm, hắn chính từng bước một tiếp cận cao nhân. Chỉ có một điềulà hắn tuyệt đối không nghĩ đến, vị cao nhân đó chính đang trực tiếp dẫn hắn vào kế hoạch.
Bốn người Độc Cô Phong cũng theo sát, lúc Độc Cô Hỏa đi ngang qua Trác Phàm, không khỏi ngẩng cao đầu, ồm ồm nói: "Hừ, giờ mới biết chúng ta là thật."
"Đương nhiên, lúc trước ta có mắt như mù, các vị đừng trách!" Trác Phàm vui vẻ cười cười.
Độc Cô Lâm quay đầu, thật sâu liếc hắn một cái, trầm ngâm một trận, lại chỉ bật cười lắc đầu.
Hắn là cố vấn của Độc Cô đại quân, sớm đã nhìn ra Trác Phàm quỷ dị. Nhưng suy nghĩ một chút, thì lại phủ định. Hắn thực sự không dám tưởng tượng, tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu từ tay một nam tử trẻ tuổi như vậy.
Nếu thật sự là như vậy, đây quả thực chính là một Gia Cát Trường Phong khác a. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.