Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 246: Quần Long Xuất Quan
Dạ Kiêu
28/08/2022
Hoa Vũ Thành, Hoa Vũ Lâu, trước nhà đá phía sau núi, mỗ mỗ Sở Bích Quân mang theo hai vị lâu chủ Mẫu Đơn, Thanh Hoa, yên tĩnh đứng chờ.
C-K-Í-T..T...T!
Lúc này, cửa đá từ từ mở ra. Từ bên trong đi ra bốn nhân ảnh, người đầu tiên mang lụa mỏng che mặt, bóng hình xinh đẹp yểu điệu, giống như tiên nữ hạ phàm, dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng, lại vẫn có cảm giác nàng khiến cho cả thế gian như loạn nhịp.
Mà phía sau nàng là ba bà lão, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại ẩn đầy sự mừng rỡ.
Sở Bích Quân khoát tay, ba ngân châm xuyên bay thẳng đến. Nữ tử kia lại không chút hoang mang, chỉ giơ tay ngọc lên. Ngay lập tức, một bức tường mỏng bằng hàn khí xuất hiện, ba ngân châm vừa xuyên qua tường khí này, liền cấp tốc ngưng sương, xoạch một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành khối băng vụn!
Mỗ mỗ gật đầu, mừng rỡ lên tiếng: "Khuynh Thành, thực lực ngươi tiến thật xa, đúng là thoát thai hoán cốt. Không giống như người hoang phế mười năm tu luyện, bây giờ tham gia bách gia tranh minh, tuyệt không kém lũ tiểu gia hỏa sáu nhà còn lại!"
Không sai, người này chính là Sở Khuynh Thành vừa xuất quan sau năm năm bế quan tu luyện. Lúc này, nàng không còn yếu đuối như năm năm trước. Chỉ đứng một chỗ thôi, đã tựa như một tòa băng sơn, hung hãn nhưng bất động, quả nhiên là không hổ xưng hào Phi Thiên Hàn Phượng!
"Nào có, mỗ mỗ quá khen, còn may mà có ba vị cung phụng ngày đêm giúp ta tu luyện. Ba vị cung phụng, thật sự là vất vả!" Sở Khuynh Thành xoay người, khẽ khom người, cung kính thi lễ, ba người mỗ mỗ cũng vội vàng khom người cảm tạ. Ba bà lão kĩa cũng hạ thấp người đáp lễ, cười nhạt nói: "Chúng ta chính là cung phụng Hoa Vũ Lâu, giúp chút chuyện nhỏ đó là điều nên làm. Huống hồ, Khuynh Thành vốn thiên tư thông minh, chúng ta chỉ là giúp kích phát tiềm lực của nàng mà thôi, thực sự không tính là gì!"
Nghe được lời này, bốn người lần nữa cảm kích, ba vị cung phụng liền phất phất tay, đóng cửa đá lại. Sau đó, mấy người Sở Bích Quân mới có thể đến trước mặt Sở Khuynh Thành, kĩ càng quan sát nàng một phen.
"Thiên Huyền bát trọng cảnh, không tệ không tệ! Lần này, Hoa Vũ Lâu chúng ta nhất định sẽ để thế gian lau mắt một phen!" Sở Bích Quân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Thanh Hoa lâu chủ cũng cười nói: "Lần này Khuynh Thành xuất thủ, nhất định sẽ tăng thể diện cho Hoa Vũ Lâu chúng ta, xem sáu nhà kia về sau còn dám xem nhẹ nữ nhân chúng ta hay không, hừ!"
"Ha ha ha. . . đương nhiên rồi, có điều. . ." Sở Bích Quân cười nhẹ gật gật đầu, nhưng rất nhanh, nàng liền cau mày, nghiêm túc nói, "Cho dù muốn để bọn họ mở mang kiến thức, cũng phải phân rõ lập trường! Chúng ta phải mượn cơ hội lần này, chèn ép khí diễm Đế Vương Môn, nếu không, cứ để bọn họ một đường hát vang tiến mạnh, sẽ rất bất lợi đối với chúng ta!"
"Không sai, cho nên, Khuynh Thành à, ngươi nhất định phải liên thủ với Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Trước đó ta đã nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng sẽ phối hợp với ngươi! Bên Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm dường như cũng đã xác định đứng chung một chỗ với Đế Vương Môn, ngự hạ thất gia có thể nói đã chia làm hai phái! Cho nên lần bách gia tranh minh này, bảy nhà có lẽ sẽ không lưu cho đối phương bất kì thể diện gì, chắc sẽ mười phần thảm liệt!"
Nghe vậy, Sở Khuynh Thành nhíu mày, lo lắng nói: "Con quái vật Đế Vương Môn kia, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã khó đối phó, giờ còn phải lấy ba chọi bốn, việc này. . ."
"Ha ha ha. . . Yên tâm đi, không phải ba chọi bốn, là bốn chọi bốn. Nghe nói lần này Lạc gia cũng tham gia, bọn họ là tam lưu thế gia, nên có lẽ mới muốn đứng chung chiến tuyến với chúng ta. Chỉ là không biết, bọn họ lần này sẽ phái ra người nào. . ." Mỗ mỗ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Sở Khuynh Thành lại lập tức sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Lạc gia, vậy hắn sẽ đến không?"
Hoàn toàn minh bạch Sở Khuynh Thành chỉ người nào, nhưng mỗ mỗ lại lắc lắc đầu, chau mày nói: "Không rõ ràng, lẽ ra phải là hắn. Nhưng bây giờ, hắn đã mất tích hơn năm năm, sợ đã dữ nhiều lành ít, ngay cả người Lạc gia đều không biết. Cho nên, lần này, thời điểm có thể dựa vào Lạc gia chắc là rất ít!"
"Cái gì, hắn mất tích, đã xảy ra chuyện gì?" Sở Khuynh Thành không quan tâm Lạc gia có thể đến giúp mình bao nhiêu, chỉ có cực kì lo lắng cho Trác Phàm.
Mỗ mỗ bất đắc dĩ lắc đầu, tình cảm thật là độc dược xuyên ruột, khiến người ta mất phương hướng!
Thanh Hoa lâu chủ ai thán nói: "Năm năm trước, nghe nói Lạc Lôi Hạp xuất hiện dị biến, có người từng thấy hắn. Nhưng về sau, rốt cuộc không xuất hiện nữa, đoán chừng. . ."
Sở Khuynh Thành nghe đến đây, thân thể bất giác run run, không thể tin mà ra sức lắc đầu: "Không thể nào, hắn không có khả năng xảy ra chuyện!"
Mẫu Đơn lâu chủ thực sự nhìn không được, liền mắng to: "Tên phụ lòng đó, coi như xảy ra chuyện thì có sao? Ngươi thật lòng đối với hắn, hắn đâu có chút nào!"
Hai mắt Sở Khuynh Thành trở nên mê hoặc, trong lòng không hiểu, mỗ mỗ lại nghiêm túc nói: "Khuynh Thành, mặc kệ đến lúc đó hắn có xuất hiện hay không, ta đều hi vọng ngươi có thể rời xa hắn. Ta từng gặp mặt hắn, ta không nhìn lầm. Hắn dã tâm to lớn, làm người phi thường, chính là nhất đại kiêu hùng. Nam nhân như vậy tuy khiến nữ nhân mê muội, nhưng cũng là kẻ sẽ làm thương tổn lòng nữ nhân nặng nhất. Bởi vì trong lòng hắn, nữ nhân chỉ là vướng víu mà thôi, hắn không biết trân quý. Trong tâm hắn không có ngươi, ngươi đừng nên quá mê muội!"
Sở Khuynh Thành giữ im lặng, trong lòng chỉ có thể cười khổ.
Thế nhưng, ta đã không thể quay đầu a. . .
. . .
Kiếm Hầu Phủ, tại một nơi yên tĩnh, cũng có một cửa đá đang chậm rãi mở ra. Từ bên trong đi ra hai người trẻ tuổi, một là Tạ Thiên Dương, một người khác thì là thanh niên tóc mai điểm bạc, mắt đục không chịu nổi, dường như hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì, lạnh như một thanh kiếm. Hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tinh quang, giống như hai thanh lợi kiếm, khiến người ta chỉ là nhìn thôi, liền cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn đao kiếm xuyên phá, đau đến không muốn sống, không dám nhìn thẳng.
Người này, chính là đệ nhất thiên tài Kiếm Hầu Phủ, đại ca của Tạ Thiên Dương, một trong lục long, Kim Giáp Kiếm Long, Tạ Thiên Thương!
"Thiên Thương, Thiên Dương, các ngươi rốt cục xuất quan!" Bên ngoài cửa đá, Tạ Khiếu Phong cười lớn đi tới, vỗ vỗ cánh tay hai người.
Tạ Thiên Dương nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "Cha, ta đã hoàn toàn luyện thành vũ kỹ gia truyền nhà ta, Không Linh Cửu Thức, có thể cưới Ngưng Nhi rồi chứ."
Tạ Thiên Thương không nói gì, mà đi vòng qua Tạ Khiếu Phong, vừa đi vừa nói: "Con còn muốn đi luyện kiếm thêm, xin phép vắng mặt!"
Tạ Khiếu Phong không khỏi cười khổ, nhìn hai đứa con trai này, bất đắc dĩ không thôi.
Lão đại là võ si, không giây phút nào không tu luyện, ngày thường thân tình đều không để ý; lão nhị lại là hoa si, mỗi thời mỗi khắc đều chỉ nghĩ đến chuyện lấy vợ, nếu không phải dùng chuyện này dẫn dụ hắn, đoán chừng hắn sống với nữ tử kia, chắc là xách kiếm cũng không thèm.
Tạ Khiếu Phong ai thán một trận, hai đứa con trai này, nếu có thể tổng hợp lại thì tốt biết bao!
Lúc này, Kiếm Tùy Phong đến bên khuyên nhủ: "Phủ chủ chớ có lo lắng, Thiên Dương về sau tự nhiên sẽ ngộ ra. Còn Thiên Thương, trong lòng hắn có một người, không đánh bại người kia, hắn sẽ không cam lòng!"
"Ngươi nói là, quái vật Đế Vương Môn kia?" Tạ Khiếu Phong thở dài: "Quên đi, ta không hy vọng hắn giao thủ với tên tiểu quái vật kia. Như thế, sẽ chỉ tự lấy nhục a!"
Kiếm Tùy Phong nghe xong, cũng gật gật đầu, ai thán một trận. . .
. . .
Tiềm Long Các, trong hậu hoa viên.
Một vị công tử cẩm y ngọc phục văn nhã đang tản bộ, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê bật thốt: "A, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!"
"Đại công tử!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Long Cửu kinh hãi chạy nhanh tới: "Ngài xuất quan lúc nào vạy, làm sao ta không biết?"
"Hắc hắc hắc. . . Nếu để cho các ngươi biết, kiểu gì cũng lại ăn uống linh đình, ồn ào phiền phức! Còn không bằng ta tự mình giải sầu!" Thanh niên kia khẽ cười một tiếng, lại kỳ quái niois: "Đúng rồi, cửu thúc, Tiểu Quỳ cùng Tiểu Kiệt đâu, ta ra ngoài lâu như vậy, sao lại không tìm được bọn họ?"
"Ha ha ha. . . Bọn họ đang cố gắng tu luyện!"
"A, bọn họ lúc nào trở nên chăm chỉ như vậy?" Thanh niên kỳ quái nói.
Long Cửu nhếch miệng lớn tiếng nói: "Đại công tử, ngươi bế quan 10 năm, cái gì cũng không biết a! Nếu ngươi chứng kiến trận đại chiến Hoa Vũ Lâu kia, nhất định sẽ bị kích thích, đoán chừng ngươi sẽ còn chuyên cần hơn cả bọn họ!"
"Có ý gì?" Thanh niên nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Nhưng Long Cửu lại cười không nói, người trẻ tuổi không chịu chút kích thích, thật sự là không hề có động lực a. . .
Cứ như vậy, cùng một thời gian, con cháu thiên tài mạnh nhất ngự hạ thất gia, lục long nhất phượng, ào ào xuất quan, chuẩn bị cho bách gia tranh minh. Riêng là. . .
Bên trong long thành, Đế Vương Môn, trước mật thất phía sau núi, nơi đây sớm đã tập trung đầy người. Chỉ thấy cửa đá từ từ mở ra, từ bên trong đi ra hai người, trước nhất là một người thanh niên, sắc mặt bình tĩnh, mỗi một bước đều mười phần lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng trầm ổn. Cường đại uy nghiêm, làm cho một số Thiên Huyền trưởng lão phải liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt hiện rõ sự kinh dị. Phía sau hắn, là đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi, trong mắt lóe lên một vẻ đắc ý.
"Đại cung phụng, tiến triển thế nào rồi?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, đạm mạc hỏi.
Hoàng Phổ Phong Lôi nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười: "Lão phu tự mình điều giáo, đã là thiên hạ đệ nhất!"
"Đại cung phụng, lời ấy không đúng!"
Thế mà, hắn vừa dứt lời, thanh niên kia liền lạnh lùng lên tiếng phản bác: "Hoàng Phủ Thanh Thiên ta không phải do ngươi điều giáo ra được, mà chính là vốn đã như thế. Còn phụ thân nữa, lời ngài vừa nói, rất thừa thãi!"
Nghe được lời này, mọi người chấn động, đều nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên, nhưng không phải vì lời nói đại nghịch bất đạo của hắn, mà ngược lại, tất cả đều liên tục gật đầu, đây mới là khí thế đế vương a!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thỏa mãn cười nói: "Ngươi đã có tự tin như thế, là cha sẽ không hỏi nhiều nữa. Tin tưởng, lần bách gia tranh minh này, ngươi nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi, để uy thế Đế Vương Môn chúng ta bao phủ bảy nhà!"
"Phụ thân, ngài lại sai rồi, ta không phải có tự tin, mà chính là vốn nên như vậy! Ta không cần để bọn họ phải sợ hãi, mới có thể để cho uy thế Đế Vương Môn bao phủ bảy nhà. Mà là ta xuất hiện, đã đầy đủ như thế! Chuyện nhất thống bảy nhà, ngài làm không xong, thì để ta làm đi!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên nói xong thì lạnh nhạt bước ra, lập tức có người phủ áo choàng kim sắc cho hắn. Khí thế ung dung cường đại, trong mắt dường như hết thảy phàm nhân đều bị xem thường.
Cho dù Hoàng Phủ Thiên Nguyên thấy vậy, trong lòng cũng phải thầm giận, đây rõ ràng là ngỗ nghịch.
Thế nhưng, tại Đế Vương Môn, đây chính là khí thế đế vương. Môn chủ chi vị, coi như cha con tranh chấp cũng không quan trọng, chỉ cần người tài là được! Đế vương chi thuật, trên dưới toàn gia tộc, đều phải đến nhất trí tán thành.
Lãnh Vô Thường chậm rãi đến bên Hoàng Phủ Thiên Nguyên, khom người, cười nhạt nói: "Đại công tử có khí thế này, mười phần đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng phải cẩn thận hành sự mới được, bằng không sẽ phải lật thuyền trong mương!"
"Há, chỉ giáo cho?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên liếc nhẹ hắn nói.
Lãnh Vô Thường mỉm cười nói: "Gần đây Thiên Vũ ra đời một tên Tiểu Sát Tinh, tên là Trác Phàm, náo loạn cả bảy nhà một lần, trưởng lão bảy nhà chết trên tay hắn nhiều đến mấy chục, ngay cả nhị công tử đều bị hắn giết. Nghe nói lần này hắn cũng sẽ tham gia bách gia tranh minh, đại công tử phải cẩn thận!"
"Hừ, lão nhị vốn là tên phế vật, bị giết chẳng có gì lạ. Những trưởng lão kia, còn phế hơn lão nhị, càng đáng chết! Mà tiểu tử này giết nhiều người như vậy, còn có thể để hắn còn sống, các ngươi đến cùng là càng phế a! Hay là, hắn giống như Cổ Tam Thông 300 năm trước, có Vạn Phu Mạc Địch chi dũng?" Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Lãnh Vô Thường bật cười lắc đầu: "Quái vật như Cổ Tam Thông, tất nhiên là ngàn năm hiếm có, người thường không thể sánh bằng. Có điều, hắn không giống Cổ Tam Thông, Cổ Tam Thông tuy thực lực cường hãn, nhưng chỉ là một giới mãng phu, lại lấy sức một mình chống cả một nước, quả thật không khôn ngoan. Nhưng tiểu tử này lại rất giảo hoạt, đầu óc đáng sợ. Đến bây giờ chúng ta luôn không bắt được hắn, là bởi vì, bên trong bảy nhà có ba nhà kết làm liên minh với hắn, hắn còn có quan hệ với một trong tứ trụ, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên, dường như hoàng thất cũng bao che hắn, chúng ta không thể ra tay với hắn. . ."
"Há, hắn còn là một mưu gia?" Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh nhạt nói: "Được, đã vậy để ta tự giải quyết hắn!"
"Đại công tử, xin hành sự cẩn thận. Mấy năm này, phàm là người xem thường tiểu tử này, đều không có kết quả gì tốt!" Lãnh Vô Thường lại nhắc nhở, thế nhưng lời ấy ra khỏi miệng vừa, liền đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Thanh Thiên: "Lãnh tiên sinh, các hạ đại tài, ta hiểu, nhưng xin đừng so sánh ta với đám rác rưởi này! Còn nữa, sau khi lấy đầu tiểu tử kia, môn chủ chi vị Đế Vương Môn. . . Phụ thân, có phải nên thoái vị hay không?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất giác run run, sắc mặt càng thêm âm trầm!
Đây, đây chính là đứa con trai ngoan của hắn, thiên tài mạnh nhất bảy nhà, đứng đầu lục long, còn thời thời khắc khắc muốn đoạt vị với cha ruột, Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên. . .
C-K-Í-T..T...T!
Lúc này, cửa đá từ từ mở ra. Từ bên trong đi ra bốn nhân ảnh, người đầu tiên mang lụa mỏng che mặt, bóng hình xinh đẹp yểu điệu, giống như tiên nữ hạ phàm, dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng, lại vẫn có cảm giác nàng khiến cho cả thế gian như loạn nhịp.
Mà phía sau nàng là ba bà lão, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại ẩn đầy sự mừng rỡ.
Sở Bích Quân khoát tay, ba ngân châm xuyên bay thẳng đến. Nữ tử kia lại không chút hoang mang, chỉ giơ tay ngọc lên. Ngay lập tức, một bức tường mỏng bằng hàn khí xuất hiện, ba ngân châm vừa xuyên qua tường khí này, liền cấp tốc ngưng sương, xoạch một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành khối băng vụn!
Mỗ mỗ gật đầu, mừng rỡ lên tiếng: "Khuynh Thành, thực lực ngươi tiến thật xa, đúng là thoát thai hoán cốt. Không giống như người hoang phế mười năm tu luyện, bây giờ tham gia bách gia tranh minh, tuyệt không kém lũ tiểu gia hỏa sáu nhà còn lại!"
Không sai, người này chính là Sở Khuynh Thành vừa xuất quan sau năm năm bế quan tu luyện. Lúc này, nàng không còn yếu đuối như năm năm trước. Chỉ đứng một chỗ thôi, đã tựa như một tòa băng sơn, hung hãn nhưng bất động, quả nhiên là không hổ xưng hào Phi Thiên Hàn Phượng!
"Nào có, mỗ mỗ quá khen, còn may mà có ba vị cung phụng ngày đêm giúp ta tu luyện. Ba vị cung phụng, thật sự là vất vả!" Sở Khuynh Thành xoay người, khẽ khom người, cung kính thi lễ, ba người mỗ mỗ cũng vội vàng khom người cảm tạ. Ba bà lão kĩa cũng hạ thấp người đáp lễ, cười nhạt nói: "Chúng ta chính là cung phụng Hoa Vũ Lâu, giúp chút chuyện nhỏ đó là điều nên làm. Huống hồ, Khuynh Thành vốn thiên tư thông minh, chúng ta chỉ là giúp kích phát tiềm lực của nàng mà thôi, thực sự không tính là gì!"
Nghe được lời này, bốn người lần nữa cảm kích, ba vị cung phụng liền phất phất tay, đóng cửa đá lại. Sau đó, mấy người Sở Bích Quân mới có thể đến trước mặt Sở Khuynh Thành, kĩ càng quan sát nàng một phen.
"Thiên Huyền bát trọng cảnh, không tệ không tệ! Lần này, Hoa Vũ Lâu chúng ta nhất định sẽ để thế gian lau mắt một phen!" Sở Bích Quân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Thanh Hoa lâu chủ cũng cười nói: "Lần này Khuynh Thành xuất thủ, nhất định sẽ tăng thể diện cho Hoa Vũ Lâu chúng ta, xem sáu nhà kia về sau còn dám xem nhẹ nữ nhân chúng ta hay không, hừ!"
"Ha ha ha. . . đương nhiên rồi, có điều. . ." Sở Bích Quân cười nhẹ gật gật đầu, nhưng rất nhanh, nàng liền cau mày, nghiêm túc nói, "Cho dù muốn để bọn họ mở mang kiến thức, cũng phải phân rõ lập trường! Chúng ta phải mượn cơ hội lần này, chèn ép khí diễm Đế Vương Môn, nếu không, cứ để bọn họ một đường hát vang tiến mạnh, sẽ rất bất lợi đối với chúng ta!"
"Không sai, cho nên, Khuynh Thành à, ngươi nhất định phải liên thủ với Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ. Trước đó ta đã nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng sẽ phối hợp với ngươi! Bên Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm dường như cũng đã xác định đứng chung một chỗ với Đế Vương Môn, ngự hạ thất gia có thể nói đã chia làm hai phái! Cho nên lần bách gia tranh minh này, bảy nhà có lẽ sẽ không lưu cho đối phương bất kì thể diện gì, chắc sẽ mười phần thảm liệt!"
Nghe vậy, Sở Khuynh Thành nhíu mày, lo lắng nói: "Con quái vật Đế Vương Môn kia, Hoàng Phủ Thanh Thiên đã khó đối phó, giờ còn phải lấy ba chọi bốn, việc này. . ."
"Ha ha ha. . . Yên tâm đi, không phải ba chọi bốn, là bốn chọi bốn. Nghe nói lần này Lạc gia cũng tham gia, bọn họ là tam lưu thế gia, nên có lẽ mới muốn đứng chung chiến tuyến với chúng ta. Chỉ là không biết, bọn họ lần này sẽ phái ra người nào. . ." Mỗ mỗ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Sở Khuynh Thành lại lập tức sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Lạc gia, vậy hắn sẽ đến không?"
Hoàn toàn minh bạch Sở Khuynh Thành chỉ người nào, nhưng mỗ mỗ lại lắc lắc đầu, chau mày nói: "Không rõ ràng, lẽ ra phải là hắn. Nhưng bây giờ, hắn đã mất tích hơn năm năm, sợ đã dữ nhiều lành ít, ngay cả người Lạc gia đều không biết. Cho nên, lần này, thời điểm có thể dựa vào Lạc gia chắc là rất ít!"
"Cái gì, hắn mất tích, đã xảy ra chuyện gì?" Sở Khuynh Thành không quan tâm Lạc gia có thể đến giúp mình bao nhiêu, chỉ có cực kì lo lắng cho Trác Phàm.
Mỗ mỗ bất đắc dĩ lắc đầu, tình cảm thật là độc dược xuyên ruột, khiến người ta mất phương hướng!
Thanh Hoa lâu chủ ai thán nói: "Năm năm trước, nghe nói Lạc Lôi Hạp xuất hiện dị biến, có người từng thấy hắn. Nhưng về sau, rốt cuộc không xuất hiện nữa, đoán chừng. . ."
Sở Khuynh Thành nghe đến đây, thân thể bất giác run run, không thể tin mà ra sức lắc đầu: "Không thể nào, hắn không có khả năng xảy ra chuyện!"
Mẫu Đơn lâu chủ thực sự nhìn không được, liền mắng to: "Tên phụ lòng đó, coi như xảy ra chuyện thì có sao? Ngươi thật lòng đối với hắn, hắn đâu có chút nào!"
Hai mắt Sở Khuynh Thành trở nên mê hoặc, trong lòng không hiểu, mỗ mỗ lại nghiêm túc nói: "Khuynh Thành, mặc kệ đến lúc đó hắn có xuất hiện hay không, ta đều hi vọng ngươi có thể rời xa hắn. Ta từng gặp mặt hắn, ta không nhìn lầm. Hắn dã tâm to lớn, làm người phi thường, chính là nhất đại kiêu hùng. Nam nhân như vậy tuy khiến nữ nhân mê muội, nhưng cũng là kẻ sẽ làm thương tổn lòng nữ nhân nặng nhất. Bởi vì trong lòng hắn, nữ nhân chỉ là vướng víu mà thôi, hắn không biết trân quý. Trong tâm hắn không có ngươi, ngươi đừng nên quá mê muội!"
Sở Khuynh Thành giữ im lặng, trong lòng chỉ có thể cười khổ.
Thế nhưng, ta đã không thể quay đầu a. . .
. . .
Kiếm Hầu Phủ, tại một nơi yên tĩnh, cũng có một cửa đá đang chậm rãi mở ra. Từ bên trong đi ra hai người trẻ tuổi, một là Tạ Thiên Dương, một người khác thì là thanh niên tóc mai điểm bạc, mắt đục không chịu nổi, dường như hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì, lạnh như một thanh kiếm. Hai mắt thỉnh thoảng lóe ra tinh quang, giống như hai thanh lợi kiếm, khiến người ta chỉ là nhìn thôi, liền cảm thấy trong lòng như có ngàn vạn đao kiếm xuyên phá, đau đến không muốn sống, không dám nhìn thẳng.
Người này, chính là đệ nhất thiên tài Kiếm Hầu Phủ, đại ca của Tạ Thiên Dương, một trong lục long, Kim Giáp Kiếm Long, Tạ Thiên Thương!
"Thiên Thương, Thiên Dương, các ngươi rốt cục xuất quan!" Bên ngoài cửa đá, Tạ Khiếu Phong cười lớn đi tới, vỗ vỗ cánh tay hai người.
Tạ Thiên Dương nhếch miệng cười một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "Cha, ta đã hoàn toàn luyện thành vũ kỹ gia truyền nhà ta, Không Linh Cửu Thức, có thể cưới Ngưng Nhi rồi chứ."
Tạ Thiên Thương không nói gì, mà đi vòng qua Tạ Khiếu Phong, vừa đi vừa nói: "Con còn muốn đi luyện kiếm thêm, xin phép vắng mặt!"
Tạ Khiếu Phong không khỏi cười khổ, nhìn hai đứa con trai này, bất đắc dĩ không thôi.
Lão đại là võ si, không giây phút nào không tu luyện, ngày thường thân tình đều không để ý; lão nhị lại là hoa si, mỗi thời mỗi khắc đều chỉ nghĩ đến chuyện lấy vợ, nếu không phải dùng chuyện này dẫn dụ hắn, đoán chừng hắn sống với nữ tử kia, chắc là xách kiếm cũng không thèm.
Tạ Khiếu Phong ai thán một trận, hai đứa con trai này, nếu có thể tổng hợp lại thì tốt biết bao!
Lúc này, Kiếm Tùy Phong đến bên khuyên nhủ: "Phủ chủ chớ có lo lắng, Thiên Dương về sau tự nhiên sẽ ngộ ra. Còn Thiên Thương, trong lòng hắn có một người, không đánh bại người kia, hắn sẽ không cam lòng!"
"Ngươi nói là, quái vật Đế Vương Môn kia?" Tạ Khiếu Phong thở dài: "Quên đi, ta không hy vọng hắn giao thủ với tên tiểu quái vật kia. Như thế, sẽ chỉ tự lấy nhục a!"
Kiếm Tùy Phong nghe xong, cũng gật gật đầu, ai thán một trận. . .
. . .
Tiềm Long Các, trong hậu hoa viên.
Một vị công tử cẩm y ngọc phục văn nhã đang tản bộ, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê bật thốt: "A, vẫn là không khí bên ngoài tốt hơn!"
"Đại công tử!" Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, Long Cửu kinh hãi chạy nhanh tới: "Ngài xuất quan lúc nào vạy, làm sao ta không biết?"
"Hắc hắc hắc. . . Nếu để cho các ngươi biết, kiểu gì cũng lại ăn uống linh đình, ồn ào phiền phức! Còn không bằng ta tự mình giải sầu!" Thanh niên kia khẽ cười một tiếng, lại kỳ quái niois: "Đúng rồi, cửu thúc, Tiểu Quỳ cùng Tiểu Kiệt đâu, ta ra ngoài lâu như vậy, sao lại không tìm được bọn họ?"
"Ha ha ha. . . Bọn họ đang cố gắng tu luyện!"
"A, bọn họ lúc nào trở nên chăm chỉ như vậy?" Thanh niên kỳ quái nói.
Long Cửu nhếch miệng lớn tiếng nói: "Đại công tử, ngươi bế quan 10 năm, cái gì cũng không biết a! Nếu ngươi chứng kiến trận đại chiến Hoa Vũ Lâu kia, nhất định sẽ bị kích thích, đoán chừng ngươi sẽ còn chuyên cần hơn cả bọn họ!"
"Có ý gì?" Thanh niên nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Nhưng Long Cửu lại cười không nói, người trẻ tuổi không chịu chút kích thích, thật sự là không hề có động lực a. . .
Cứ như vậy, cùng một thời gian, con cháu thiên tài mạnh nhất ngự hạ thất gia, lục long nhất phượng, ào ào xuất quan, chuẩn bị cho bách gia tranh minh. Riêng là. . .
Bên trong long thành, Đế Vương Môn, trước mật thất phía sau núi, nơi đây sớm đã tập trung đầy người. Chỉ thấy cửa đá từ từ mở ra, từ bên trong đi ra hai người, trước nhất là một người thanh niên, sắc mặt bình tĩnh, mỗi một bước đều mười phần lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng trầm ổn. Cường đại uy nghiêm, làm cho một số Thiên Huyền trưởng lão phải liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt hiện rõ sự kinh dị. Phía sau hắn, là đại cung phụng Hoàng Phổ Phong Lôi, trong mắt lóe lên một vẻ đắc ý.
"Đại cung phụng, tiến triển thế nào rồi?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, đạm mạc hỏi.
Hoàng Phổ Phong Lôi nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười: "Lão phu tự mình điều giáo, đã là thiên hạ đệ nhất!"
"Đại cung phụng, lời ấy không đúng!"
Thế mà, hắn vừa dứt lời, thanh niên kia liền lạnh lùng lên tiếng phản bác: "Hoàng Phủ Thanh Thiên ta không phải do ngươi điều giáo ra được, mà chính là vốn đã như thế. Còn phụ thân nữa, lời ngài vừa nói, rất thừa thãi!"
Nghe được lời này, mọi người chấn động, đều nhìn về phía Hoàng Phủ Thiên Nguyên, nhưng không phải vì lời nói đại nghịch bất đạo của hắn, mà ngược lại, tất cả đều liên tục gật đầu, đây mới là khí thế đế vương a!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên thỏa mãn cười nói: "Ngươi đã có tự tin như thế, là cha sẽ không hỏi nhiều nữa. Tin tưởng, lần bách gia tranh minh này, ngươi nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi, để uy thế Đế Vương Môn chúng ta bao phủ bảy nhà!"
"Phụ thân, ngài lại sai rồi, ta không phải có tự tin, mà chính là vốn nên như vậy! Ta không cần để bọn họ phải sợ hãi, mới có thể để cho uy thế Đế Vương Môn bao phủ bảy nhà. Mà là ta xuất hiện, đã đầy đủ như thế! Chuyện nhất thống bảy nhà, ngài làm không xong, thì để ta làm đi!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên nói xong thì lạnh nhạt bước ra, lập tức có người phủ áo choàng kim sắc cho hắn. Khí thế ung dung cường đại, trong mắt dường như hết thảy phàm nhân đều bị xem thường.
Cho dù Hoàng Phủ Thiên Nguyên thấy vậy, trong lòng cũng phải thầm giận, đây rõ ràng là ngỗ nghịch.
Thế nhưng, tại Đế Vương Môn, đây chính là khí thế đế vương. Môn chủ chi vị, coi như cha con tranh chấp cũng không quan trọng, chỉ cần người tài là được! Đế vương chi thuật, trên dưới toàn gia tộc, đều phải đến nhất trí tán thành.
Lãnh Vô Thường chậm rãi đến bên Hoàng Phủ Thiên Nguyên, khom người, cười nhạt nói: "Đại công tử có khí thế này, mười phần đáng ngưỡng mộ, nhưng cũng phải cẩn thận hành sự mới được, bằng không sẽ phải lật thuyền trong mương!"
"Há, chỉ giáo cho?" Hoàng Phủ Thiên Nguyên liếc nhẹ hắn nói.
Lãnh Vô Thường mỉm cười nói: "Gần đây Thiên Vũ ra đời một tên Tiểu Sát Tinh, tên là Trác Phàm, náo loạn cả bảy nhà một lần, trưởng lão bảy nhà chết trên tay hắn nhiều đến mấy chục, ngay cả nhị công tử đều bị hắn giết. Nghe nói lần này hắn cũng sẽ tham gia bách gia tranh minh, đại công tử phải cẩn thận!"
"Hừ, lão nhị vốn là tên phế vật, bị giết chẳng có gì lạ. Những trưởng lão kia, còn phế hơn lão nhị, càng đáng chết! Mà tiểu tử này giết nhiều người như vậy, còn có thể để hắn còn sống, các ngươi đến cùng là càng phế a! Hay là, hắn giống như Cổ Tam Thông 300 năm trước, có Vạn Phu Mạc Địch chi dũng?" Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Lãnh Vô Thường bật cười lắc đầu: "Quái vật như Cổ Tam Thông, tất nhiên là ngàn năm hiếm có, người thường không thể sánh bằng. Có điều, hắn không giống Cổ Tam Thông, Cổ Tam Thông tuy thực lực cường hãn, nhưng chỉ là một giới mãng phu, lại lấy sức một mình chống cả một nước, quả thật không khôn ngoan. Nhưng tiểu tử này lại rất giảo hoạt, đầu óc đáng sợ. Đến bây giờ chúng ta luôn không bắt được hắn, là bởi vì, bên trong bảy nhà có ba nhà kết làm liên minh với hắn, hắn còn có quan hệ với một trong tứ trụ, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên, dường như hoàng thất cũng bao che hắn, chúng ta không thể ra tay với hắn. . ."
"Há, hắn còn là một mưu gia?" Hoàng Phủ Thanh Thiên lạnh nhạt nói: "Được, đã vậy để ta tự giải quyết hắn!"
"Đại công tử, xin hành sự cẩn thận. Mấy năm này, phàm là người xem thường tiểu tử này, đều không có kết quả gì tốt!" Lãnh Vô Thường lại nhắc nhở, thế nhưng lời ấy ra khỏi miệng vừa, liền đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Thanh Thiên: "Lãnh tiên sinh, các hạ đại tài, ta hiểu, nhưng xin đừng so sánh ta với đám rác rưởi này! Còn nữa, sau khi lấy đầu tiểu tử kia, môn chủ chi vị Đế Vương Môn. . . Phụ thân, có phải nên thoái vị hay không?"
Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất giác run run, sắc mặt càng thêm âm trầm!
Đây, đây chính là đứa con trai ngoan của hắn, thiên tài mạnh nhất bảy nhà, đứng đầu lục long, còn thời thời khắc khắc muốn đoạt vị với cha ruột, Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.