Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 102: Quyền Uy.
Dạ Kiêu
22/08/2022
“Tống đại ca!”
Nhìn thấy Trác Phàm ngã trên mặt đất như không còn sự sống, Đổng Hiểu Uyển không khỏi kêu to một tiếng, nàng muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại bị Đổng Thiên Bá giữ chặt lại.
Hắn nháy mắt ra hiệu nàng nhìn về phía lão giả mặc áo bào xanh, mặt mày Đổng Thiên Bá ngưng trọng. Trác Phàm đánh Nghiêm Phục thành cái dạng đó, mà bây giờ muội ấy chạy tới chiếu cố hắn, không phải là dẫn lửa thiêu thân ư.
Mặc dù làm vậy cũng không có nghĩa khí lắm, nhưng mà đành chịu, đứng trước mặt bảy thế gia, vẫn nên tham sống sợ chết thì tốt hơn.
“Uy, tiểu nha đầu, ngươi qua đây chăm sóc đồ nhi ta!”
Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng quay đầu nhìn Tiếu Đan Đan, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng xanh. Tiếu Đan Đan cảm thấy rùng mình, bối rối chỉ vào bản thân: “Ông... nói ta sao?”
“Nói nhảm, đồ nhi của ta ra mặt vì ngươi nên mới bị trọng thương nặng như thế. Nếu ngươi không đến chăm sóc nó thì ai đến?” Nghiêm Tùng quát một tiếng, trong lời nói lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép vi phạm.
Tiếu Đan Đan bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng đi đến trước mặt ông ta.
Nhìn thấy toàn thân Nghiêm Phục máu me be bét, hàm răng chỉnh tề cũng đã không cánh mà bay, Tiếu Đan Đan không ngăn được thấy hơi phản cảm, nàng ta bất mãn. Cũng không phải ta ép buộc hắn ta ra mặt giúp ta, là hắn ta cứ nhất quyết phải lôi kéo ta đi tìm cái tên Tống Ngọc kia, vì sao bây giờ hắn bị thương, còn bắt ta tới chăm sóc?
Hình như nhìn ra sự chán ghét của Tiếu Đan Đan, Nghiêm Tùng hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, đồ nhi của ta vì ngươi mới bị thương thành như vậy, ngươi còn dám ghét bỏ nó ư?”
Tiếu Đan Đan bất chợt rét run, nàng ta vội vã lắc đầu nói: “Ta, không dám, không dám!”
“Hừ, không dám thì tốt, hiếm có khi đồ nhi ta coi trọng ngươi, nếu ngươi dám làm ra chuyện có lỗi với nó, lão phu nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nghiêm Tùng tức giận hừ lạnh một tiếng, giao đồ đệ bảo bối của ông ta lại cho Tiếu Đan Đan chăm sóc, sau đó quay người đi đến chỗ Trác Phàm. Lúc này, Trác Phàm vẫn đang nằm trên mặt đất, cả người như không còn hơi thở, nhưng thật ra đầu óc của hắn vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Hơn nữa, hắn cũng không bị trúng độc vô phương cứu chữa như vẻ bề ngoài.
Ba loại độc tố trí mạng của Nghiêm Phục vừa tiến vào tạng phủ của hắn, lập tức bị hắn dùng Thiên Ma đại hóa quyết làm cho tan đi, không hề gây tổn thương cho hắn. Chỉ có một lớp chất độc vẫn bám lên bề ngoài cơ thể của hắn để mê hoặc tầm mắt mọi người mà thôi.
Cảm nhận được bước chân đầy sát ý của Nghiêm Tùng đang từng bước tiến lại gần, Trác Phàm không khỏi âm thầm siết chặt đấm.
Lão tử cũng đã trúng độc sắp chết, vậy mà lão già ngươi vẫn còn lại đây, không phải muốn tự tay kết liễu lão tử đấy chứ.
Nếu thật sự như vậy, bị dồn ép đến bước cuối cùng, Trác Phàm chỉ còn cách tiết lộ thân phận để bảo vệ bản thân.
Mặc dù cơ thể của hắn là Ma bảo ngũ phẩm, nhưng một kích của cao thủ Thiên Huyền dồn sức đánh ra vẫn có lực sát thương nghiêm trọng với hắn. Tối thiểu xung kích của nguyên lực cũng có thể gây chấn thương đến nội tạng của hắn.
Trong lòng Trác Phàm bất giác khẩn trương, hắn đã sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào để phản sát lại Độc Thủ Dược Vương không ai bì nổi đó!
Đột nhiên, xèo xèo...
Có tiếng sấm chớp vang rền quấn quanh trên chiếc chiếc nhẫn Lôi Linh của hắn, Trác Phàm giật mình, thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ là tiểu tử đó đến!”
Quả nhiên, cùng với tiếng cười to vang dội, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía trước người Trác Phàm khoảng chừng trăm thước: “Ha ha ha... Ta cứ nghĩ trưởng lão của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, là nhân vật không tầm thường như thế nào cơ chứ, hóa ra cũng chỉ là một kẻ lấy lớn hiếp nhỏ mà thôi!”
Người mới đến không phải ai khác mà chính là đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, người có tình cảm cùng chung hoạn noạn với Trác Phàm, Tạ Thiên Dương. Bên cạnh hắn ta còn có một vị lão giả đi cùng, chính là Bát Kiếm Lão trong Thập Tam Kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong!
Bà nội của ta ơi, tiểu tử ngươi tới thật sự quá đúng lúc!
Trác Phàm trong lòng thầm vui mừng, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hắn len lén tháo nhẫn Lôi Linh xuống, cất vào bên trong một cái nhẫn trữ vật khác. Âm thanh sấm sét lập tức biến mất ngay, mà hình như Tạ Thiên Dương cũng không chú ý tới điểm này, hăn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tùng với khuôn mặt cực kỳ vênh váo kiêu ngạo.
“Xú tiểu tử từ đâu đến, ngay cả chuyện của lão phu mà cũng muốn quản ư?”
Nghiêm Tùng chậm rãi quay đầu đi, sát ý trong mắt dào dạt. Đúng lúc này, Kiếm Tùy Phong vỗ vỗ bả vai của Tạ Thiên Dương, lắc đầu chậm rãi nói: “Thiên Dương, chuyện này không liên quan đến chúng ta, cậu đừng xen vào!”
“Bát trưởng lão, ở đây là Hoa Vũ Thành, không phải là địa bàn của Dược Vương Điện của ông ta, chúng ta cần éo gì phải sợ?” Tạ Thiên Dương bĩu môi, ngạo nghễ hất cái đầu ra vẻ ta thách đấy.
Kiếm Tùy Phong lắc đầu đành chịu, kể từ khi chứng kiến Trác Phàm đánh một trận với U Quỷ Thất ở Thanh Minh thành, từ đó về sau, Tạ Thiên Dương đã tạo thành một cái tật xấu là thích xen vào chuyện của người khác, không thể chịu được khi nhìn thấy có người bị bắt nạt.
Tật xấu này nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ.
Ngươi tùy tiện quản chuyện của người khác thì các trưởng lão trong gia tộc không thèm ngăn cản ngươi. Nhưng ngay cả chuyện của bảy thế gia mà ngươi cũng dám tùy tiện nhúng tay, vậy rất có thể sẽ gây ra cuộc chiến giữa các gia tộc, đây là chuyện khiến cho trên dưới Kiếm Hầu Phủ và tất cả trưởng lão đều lo lắng hãi hùng.
Trác Phàm là kẻ một thân một mình, chọc đến ai, chỉ cần nhanh như chớp chạy đi là được. Nhưng ngươi thì đại biểu cho toàn bộ Kiếm Hầu Phủ đấy, sao cứ học theo tiểu tử kia được?
Huống chi, ngươi chọc ai không được, lần này cứ nhất định phải chọc vào Độc Thủ Dược Vương?
Kiếm Tùy Phong liên tục cười khổ, đành phải thay Tạ Thiên Dương ôm quyền rồi áy náy nói: “Ha ha ha... Nghiêm Tùng trưởng lão, tại hạ là bát kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong. Vừa rồi tiểu bối nhà ta không hiểu chuyện, đã mạo phạm rồi, xin ngài lượng thứ!”
“Hóa ra là người của Kiếm Hầu Phủ, khó trách đệ tử lại dám cả gan làm loạn như thế!”
Nghiêm Tùng híp mắt lại nguy hiểm, ông ta do dự đánh giá hai người trước mặt một lát, lại nhìn qua Trác Phàm đã không còn khí tức, nên đành lắc đầu nói: “Bỏ đi, lão phu nể mặt Kiếm Hầu Phủ một lần, ta sẽ không tự mình trừng trị tiểu tử này nữa. Dù sao tiểu tử này trúng phải độc của đồ nhi ta cũng không sống lâu được.”
Nghiêm Tùng nói ra hai chữ “Đồ nhi” rất mạnh, chính là có ý muốn nói cho tất cả mọi người biết, tiểu tử này là do đồ đệ của ta đánh chết đấy, hắn chết không liên quan đến ta, lão phu cũng không lấy lớn hiếp nhỏ đâu nhá, Kiếm Hầu Phủ các người cmn đừng ra ngoài nói lung tung, làm xấu thanh danh của lão tử!
Ông ta nói bóng gió, tất nhiên Kiếm Tùy Phong hiểu được rõ ràng, sau đó cười gật đầu nói: “Ha ha ha... Nghiêm Tùng trưởng lão danh sư xuất cao đồ, người tầm thường sao có thể là đối thủ của lệnh đồ ngài được? Tiểu tử này dám giao thủ với lệnh đồ, quả thật chết cũng đáng đời a!”
“Ừm!”
Nghiêm Tùng gật đầu hài lòng, ánh mắt biểu thị: tính ra ngươi cũng thức thời đấy. Tiếp theo, ông ta bèn nhanh chân đi đến trước mặt Tiếu Đan Đan, mang theo nàng ta và Nghiêm Phục biến mất không còn bóng người.
Mặc dù đồ đệ của ông ta thắng, nhưng là thắng trong thê thảm.
Nếu để cho người Kiếm Hầu Phủ biết được, đồ đệ ông ta mặc dù đã độc chết tên tiểu tử kia, nhưng bù lại thì bị đánh cho bầm dập thành đầu heo, thế thì ông ta thật sự rất mất mặt?
Tuy nói có không ít người đã chứng kiến thấy chuyện này, trong bảy thế gia thì đã có Hoa Vũ Lâu, Khoái Hoạt Lâm và U Minh Cốc đều nhìn thấy được, nhưng dù sao người biết đến càng ít càng tốt, nhất là đừng làm mất mặt xấu hổ lẫn nhau.
Nhìn lão đầu kia rốt cục cũng rời đi, Kiếm Tùy Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm yên tâm rồi, còn Tạ Thiên Dương thì vẫn mặt đầy phẫn hận, nhìn thấy Trác Phàm giống như đã biến thành thi thể lạnh như băng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám hỗn đản kia mỗi ngày đều chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, thật sự làm mất mặt bảy thế gia chúng ta!”
“Được rồi, ngươi cho rằng ngươi là Trác Phàm quái vật kia đấy à, chuyện gì ngươi cũng quản được chắc?”
Kiếm Tùy Phong hung dữ gõ mạnh lên đầu Tạ Thiên Dương, ông bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự ngưng trọng: “Thiên Dương, ngươi có biết lúc nãy nguy hiểm cỡ nào hay không. Độc Thủ Dược Vương không thể so với U Quỷ Thất, U Quỷ Thất kia còn biết tính kế khắp nơi, gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng sẽ tính toán được mất mà không lập tức động thủ ngay. Nhưng Độc Thủ Dược Vương thì khác, một khi ông ta không hài lòng, coi như ngươi là người trong bảy thế gia, cũng bị ông ta hạ độc thủ chỉ trong phút chốc, căn bản khó lòng phòng bị được!”
Tạ Thiên Dương khẽ cắn môi dưới, có chút không cam lòng mà thở dài.
“Ngài là thiếu gia của Kiếm Hầu Phủ!”
Đột nhiên có một tiếng thở nhẹ vang lên, Tạ Thiên Dương quay đầu nhìn qua, lại bắt gặp Đổng Hiểu Uyển quỳ trước mặt hắn: “Tống Ngọc ca ca đã bị trúng độc của Dược Vương Điện, cầu xin ngài mau cứu hắn đi.”
Tạ Thiên Dương nhìn qua chỗ Trác Phàm, rồi lại nhìn về phía Kiếm Tùy Phong nói: “Bát trưởng lão, có thể cứu sao?”
“Ha, độc dược của Dược Vương Điện, thiên hạ có ai giải được chứ? Nếu không, Dược Vương Điện cũng sẽ không bị những nhà khác kính sợ.” Kiếm Tùy Phong lắc đầu, lại vỗ lên bả vai Tạ Thiên Dương vài cái, thản nhiên bảo: “Thiên Dương, việc này không quan hệ gì tới chúng ta, ngươi không quản được!”
Tạ Thiên Dương nghe ông ấy nói như vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía Đổng Hiểu Uyển, trên mặt đầy ý xin lỗi nói: “Xin lỗi, cô nương, ta không giúp được ngươi, các ngươi nén bi thương thuận theo số mạng đi!”
Nói, liền cùng Kiếm Tùy Phong nghênh ngang rời đi.
Đổng Hiểu Uyển bật khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa, nàng nhìn ca ca mình. Đổng Thiên Bá cũng thở dài bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Nói cho cùng, Tống hiền đệ cũng là vì chúng ta mới gặp phải trận đại họa này. Chúng ta đem thi thể của huynh ấy đưa về an táng ở Dạ Vũ Thành đi, về sau Tống gia chính là gia tộc thân thiết nhất của chúng ta.”
Đổng Hiểu Uyển nén nước mắt, gật gật đầu.
Ấy vậy mà khi bọn họ vừa định chuẩn bị đi nhặt xác, một tiếng quát nhẹ bất thình lình vang lên.
“Đợi một chút!”
Sở Sở một lần nữa xuất hiện trước mặt của hai người, thản nhiên nói: “Hắn trúng phải Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện, cả người đều chứa kịch độc. Các ngươi động đến thi thể của hắn thì sẽ bị nhiễm phải kịch độc mà chết!”
Cái gì?
Hai người giật mình, sợ hãi vội lui lại mấy bước. Khuôn mặt của Đổng Hiểu Uyển hiện lên bi thương, nàng nhìn về phía Sở Sở nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, cũng không thể mặc cho thi thể của Tống đại ca phơi thây nơi hoang dã vậy được.”
“Các ngươi đem hắn giao cho ta là được, ta sẽ chữa trị cho hắn!”
Sở Sở không cho hai người kia một ánh mắt nào nữa, nàng bắn ra một đầu dây lụa trói chặt Trác Phàm lại, sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ để lại hai huynh muội Đổng gia, nhìn nhau kinh dị.
Ngay cả Kiếm Hầu Phủ trong ngự hạ bảy thế gia cũng không thể làm gì được độc dược, nhưng một nữ tử thôn quê như Sở Sở lại có thể giải được sao?
Huynh muội Đổng gia không thể nào hiểu được, mà trong lòng Trác Phàm càng thấy ngạc nhiên hơn.
Ba loại độc dược vừa vào trong cơ thể, hắn biết ngay đấy là loại độc mạnh nhất trong thiên hạ, vả lại ba loại độc dược dung hợp, còn đang không ngừng biến hóa, độc tính vừa quỷ dị lại hay thay đổi. Ngoại trừ Thiên Ma đại hóa quyết của hắn có thể một hơi làm tan đi, và giải dược của Dược Vương Điện ra, thì còn có biện pháp nào có thể giải trừ?
Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trong bụng mừng rỡ, hình như hắn đã đoán ra kết quả.
Một khắc sau, vẫn trong khu ổ chuột của cái thôn nghèo nàn đó, Sở Sở đặt Trác Phàm nằm trên một cái giường đất, trong tay có ánh sáng lấp lóe, một cái bình sứ liền xuất hiện.
Nắp bình từ từ mở ra, trong tích tắc, một mùi huơng thơm ngát như thấm vào ruột gan liền đột nhiên bay lan ra khắp cả phòng.
Trác Phàm vừa ngửi thấy mùi hương này thì trên mặt nhất thời giật mình, hai mắt đang nhắm chặt cũng không nhịn được run run mí mắt. Cái mùi này, đúng là thứ mà hắn trăm phương ngàn kế tìm kiếm, thiên tài địa bảo, Bồ Đề Ngọc Dịch.
Cái bình khẽ nghiêng đi, một giọt dịch thể màu lục bích tựa như một hạt mưa, rơi xuống môi của Trác Phàm, sau đó dần dần thấm vào trong.
Chỉ một thoáng, Trác Phàm đột nhiên cảm thấy một luồng sinh khí bỗng nhiên từ đáy lòng phát lên, rồi lan ra toàn thân, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thư sướng. Bất quá, sau khi thư sướng, hắn lại càng khóc thút thít ở trong lòng.
Đại tỷ, giọt Bồ Đề Ngọc Dịch kia của ngài, hẳn nên rót vào trên trứng của ta mới đúng a...
Nhìn thấy Trác Phàm ngã trên mặt đất như không còn sự sống, Đổng Hiểu Uyển không khỏi kêu to một tiếng, nàng muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại bị Đổng Thiên Bá giữ chặt lại.
Hắn nháy mắt ra hiệu nàng nhìn về phía lão giả mặc áo bào xanh, mặt mày Đổng Thiên Bá ngưng trọng. Trác Phàm đánh Nghiêm Phục thành cái dạng đó, mà bây giờ muội ấy chạy tới chiếu cố hắn, không phải là dẫn lửa thiêu thân ư.
Mặc dù làm vậy cũng không có nghĩa khí lắm, nhưng mà đành chịu, đứng trước mặt bảy thế gia, vẫn nên tham sống sợ chết thì tốt hơn.
“Uy, tiểu nha đầu, ngươi qua đây chăm sóc đồ nhi ta!”
Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng quay đầu nhìn Tiếu Đan Đan, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng xanh. Tiếu Đan Đan cảm thấy rùng mình, bối rối chỉ vào bản thân: “Ông... nói ta sao?”
“Nói nhảm, đồ nhi của ta ra mặt vì ngươi nên mới bị trọng thương nặng như thế. Nếu ngươi không đến chăm sóc nó thì ai đến?” Nghiêm Tùng quát một tiếng, trong lời nói lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép vi phạm.
Tiếu Đan Đan bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng đi đến trước mặt ông ta.
Nhìn thấy toàn thân Nghiêm Phục máu me be bét, hàm răng chỉnh tề cũng đã không cánh mà bay, Tiếu Đan Đan không ngăn được thấy hơi phản cảm, nàng ta bất mãn. Cũng không phải ta ép buộc hắn ta ra mặt giúp ta, là hắn ta cứ nhất quyết phải lôi kéo ta đi tìm cái tên Tống Ngọc kia, vì sao bây giờ hắn bị thương, còn bắt ta tới chăm sóc?
Hình như nhìn ra sự chán ghét của Tiếu Đan Đan, Nghiêm Tùng hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, ông ta lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, đồ nhi của ta vì ngươi mới bị thương thành như vậy, ngươi còn dám ghét bỏ nó ư?”
Tiếu Đan Đan bất chợt rét run, nàng ta vội vã lắc đầu nói: “Ta, không dám, không dám!”
“Hừ, không dám thì tốt, hiếm có khi đồ nhi ta coi trọng ngươi, nếu ngươi dám làm ra chuyện có lỗi với nó, lão phu nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nghiêm Tùng tức giận hừ lạnh một tiếng, giao đồ đệ bảo bối của ông ta lại cho Tiếu Đan Đan chăm sóc, sau đó quay người đi đến chỗ Trác Phàm. Lúc này, Trác Phàm vẫn đang nằm trên mặt đất, cả người như không còn hơi thở, nhưng thật ra đầu óc của hắn vẫn luôn chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Hơn nữa, hắn cũng không bị trúng độc vô phương cứu chữa như vẻ bề ngoài.
Ba loại độc tố trí mạng của Nghiêm Phục vừa tiến vào tạng phủ của hắn, lập tức bị hắn dùng Thiên Ma đại hóa quyết làm cho tan đi, không hề gây tổn thương cho hắn. Chỉ có một lớp chất độc vẫn bám lên bề ngoài cơ thể của hắn để mê hoặc tầm mắt mọi người mà thôi.
Cảm nhận được bước chân đầy sát ý của Nghiêm Tùng đang từng bước tiến lại gần, Trác Phàm không khỏi âm thầm siết chặt đấm.
Lão tử cũng đã trúng độc sắp chết, vậy mà lão già ngươi vẫn còn lại đây, không phải muốn tự tay kết liễu lão tử đấy chứ.
Nếu thật sự như vậy, bị dồn ép đến bước cuối cùng, Trác Phàm chỉ còn cách tiết lộ thân phận để bảo vệ bản thân.
Mặc dù cơ thể của hắn là Ma bảo ngũ phẩm, nhưng một kích của cao thủ Thiên Huyền dồn sức đánh ra vẫn có lực sát thương nghiêm trọng với hắn. Tối thiểu xung kích của nguyên lực cũng có thể gây chấn thương đến nội tạng của hắn.
Trong lòng Trác Phàm bất giác khẩn trương, hắn đã sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào để phản sát lại Độc Thủ Dược Vương không ai bì nổi đó!
Đột nhiên, xèo xèo...
Có tiếng sấm chớp vang rền quấn quanh trên chiếc chiếc nhẫn Lôi Linh của hắn, Trác Phàm giật mình, thầm nghĩ trong đầu: “Chẳng lẽ là tiểu tử đó đến!”
Quả nhiên, cùng với tiếng cười to vang dội, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía trước người Trác Phàm khoảng chừng trăm thước: “Ha ha ha... Ta cứ nghĩ trưởng lão của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, là nhân vật không tầm thường như thế nào cơ chứ, hóa ra cũng chỉ là một kẻ lấy lớn hiếp nhỏ mà thôi!”
Người mới đến không phải ai khác mà chính là đệ tử của Kiếm Hầu Phủ, người có tình cảm cùng chung hoạn noạn với Trác Phàm, Tạ Thiên Dương. Bên cạnh hắn ta còn có một vị lão giả đi cùng, chính là Bát Kiếm Lão trong Thập Tam Kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong!
Bà nội của ta ơi, tiểu tử ngươi tới thật sự quá đúng lúc!
Trác Phàm trong lòng thầm vui mừng, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hắn len lén tháo nhẫn Lôi Linh xuống, cất vào bên trong một cái nhẫn trữ vật khác. Âm thanh sấm sét lập tức biến mất ngay, mà hình như Tạ Thiên Dương cũng không chú ý tới điểm này, hăn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tùng với khuôn mặt cực kỳ vênh váo kiêu ngạo.
“Xú tiểu tử từ đâu đến, ngay cả chuyện của lão phu mà cũng muốn quản ư?”
Nghiêm Tùng chậm rãi quay đầu đi, sát ý trong mắt dào dạt. Đúng lúc này, Kiếm Tùy Phong vỗ vỗ bả vai của Tạ Thiên Dương, lắc đầu chậm rãi nói: “Thiên Dương, chuyện này không liên quan đến chúng ta, cậu đừng xen vào!”
“Bát trưởng lão, ở đây là Hoa Vũ Thành, không phải là địa bàn của Dược Vương Điện của ông ta, chúng ta cần éo gì phải sợ?” Tạ Thiên Dương bĩu môi, ngạo nghễ hất cái đầu ra vẻ ta thách đấy.
Kiếm Tùy Phong lắc đầu đành chịu, kể từ khi chứng kiến Trác Phàm đánh một trận với U Quỷ Thất ở Thanh Minh thành, từ đó về sau, Tạ Thiên Dương đã tạo thành một cái tật xấu là thích xen vào chuyện của người khác, không thể chịu được khi nhìn thấy có người bị bắt nạt.
Tật xấu này nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ.
Ngươi tùy tiện quản chuyện của người khác thì các trưởng lão trong gia tộc không thèm ngăn cản ngươi. Nhưng ngay cả chuyện của bảy thế gia mà ngươi cũng dám tùy tiện nhúng tay, vậy rất có thể sẽ gây ra cuộc chiến giữa các gia tộc, đây là chuyện khiến cho trên dưới Kiếm Hầu Phủ và tất cả trưởng lão đều lo lắng hãi hùng.
Trác Phàm là kẻ một thân một mình, chọc đến ai, chỉ cần nhanh như chớp chạy đi là được. Nhưng ngươi thì đại biểu cho toàn bộ Kiếm Hầu Phủ đấy, sao cứ học theo tiểu tử kia được?
Huống chi, ngươi chọc ai không được, lần này cứ nhất định phải chọc vào Độc Thủ Dược Vương?
Kiếm Tùy Phong liên tục cười khổ, đành phải thay Tạ Thiên Dương ôm quyền rồi áy náy nói: “Ha ha ha... Nghiêm Tùng trưởng lão, tại hạ là bát kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, Kiếm Tùy Phong. Vừa rồi tiểu bối nhà ta không hiểu chuyện, đã mạo phạm rồi, xin ngài lượng thứ!”
“Hóa ra là người của Kiếm Hầu Phủ, khó trách đệ tử lại dám cả gan làm loạn như thế!”
Nghiêm Tùng híp mắt lại nguy hiểm, ông ta do dự đánh giá hai người trước mặt một lát, lại nhìn qua Trác Phàm đã không còn khí tức, nên đành lắc đầu nói: “Bỏ đi, lão phu nể mặt Kiếm Hầu Phủ một lần, ta sẽ không tự mình trừng trị tiểu tử này nữa. Dù sao tiểu tử này trúng phải độc của đồ nhi ta cũng không sống lâu được.”
Nghiêm Tùng nói ra hai chữ “Đồ nhi” rất mạnh, chính là có ý muốn nói cho tất cả mọi người biết, tiểu tử này là do đồ đệ của ta đánh chết đấy, hắn chết không liên quan đến ta, lão phu cũng không lấy lớn hiếp nhỏ đâu nhá, Kiếm Hầu Phủ các người cmn đừng ra ngoài nói lung tung, làm xấu thanh danh của lão tử!
Ông ta nói bóng gió, tất nhiên Kiếm Tùy Phong hiểu được rõ ràng, sau đó cười gật đầu nói: “Ha ha ha... Nghiêm Tùng trưởng lão danh sư xuất cao đồ, người tầm thường sao có thể là đối thủ của lệnh đồ ngài được? Tiểu tử này dám giao thủ với lệnh đồ, quả thật chết cũng đáng đời a!”
“Ừm!”
Nghiêm Tùng gật đầu hài lòng, ánh mắt biểu thị: tính ra ngươi cũng thức thời đấy. Tiếp theo, ông ta bèn nhanh chân đi đến trước mặt Tiếu Đan Đan, mang theo nàng ta và Nghiêm Phục biến mất không còn bóng người.
Mặc dù đồ đệ của ông ta thắng, nhưng là thắng trong thê thảm.
Nếu để cho người Kiếm Hầu Phủ biết được, đồ đệ ông ta mặc dù đã độc chết tên tiểu tử kia, nhưng bù lại thì bị đánh cho bầm dập thành đầu heo, thế thì ông ta thật sự rất mất mặt?
Tuy nói có không ít người đã chứng kiến thấy chuyện này, trong bảy thế gia thì đã có Hoa Vũ Lâu, Khoái Hoạt Lâm và U Minh Cốc đều nhìn thấy được, nhưng dù sao người biết đến càng ít càng tốt, nhất là đừng làm mất mặt xấu hổ lẫn nhau.
Nhìn lão đầu kia rốt cục cũng rời đi, Kiếm Tùy Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm yên tâm rồi, còn Tạ Thiên Dương thì vẫn mặt đầy phẫn hận, nhìn thấy Trác Phàm giống như đã biến thành thi thể lạnh như băng, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám hỗn đản kia mỗi ngày đều chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, thật sự làm mất mặt bảy thế gia chúng ta!”
“Được rồi, ngươi cho rằng ngươi là Trác Phàm quái vật kia đấy à, chuyện gì ngươi cũng quản được chắc?”
Kiếm Tùy Phong hung dữ gõ mạnh lên đầu Tạ Thiên Dương, ông bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự ngưng trọng: “Thiên Dương, ngươi có biết lúc nãy nguy hiểm cỡ nào hay không. Độc Thủ Dược Vương không thể so với U Quỷ Thất, U Quỷ Thất kia còn biết tính kế khắp nơi, gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng sẽ tính toán được mất mà không lập tức động thủ ngay. Nhưng Độc Thủ Dược Vương thì khác, một khi ông ta không hài lòng, coi như ngươi là người trong bảy thế gia, cũng bị ông ta hạ độc thủ chỉ trong phút chốc, căn bản khó lòng phòng bị được!”
Tạ Thiên Dương khẽ cắn môi dưới, có chút không cam lòng mà thở dài.
“Ngài là thiếu gia của Kiếm Hầu Phủ!”
Đột nhiên có một tiếng thở nhẹ vang lên, Tạ Thiên Dương quay đầu nhìn qua, lại bắt gặp Đổng Hiểu Uyển quỳ trước mặt hắn: “Tống Ngọc ca ca đã bị trúng độc của Dược Vương Điện, cầu xin ngài mau cứu hắn đi.”
Tạ Thiên Dương nhìn qua chỗ Trác Phàm, rồi lại nhìn về phía Kiếm Tùy Phong nói: “Bát trưởng lão, có thể cứu sao?”
“Ha, độc dược của Dược Vương Điện, thiên hạ có ai giải được chứ? Nếu không, Dược Vương Điện cũng sẽ không bị những nhà khác kính sợ.” Kiếm Tùy Phong lắc đầu, lại vỗ lên bả vai Tạ Thiên Dương vài cái, thản nhiên bảo: “Thiên Dương, việc này không quan hệ gì tới chúng ta, ngươi không quản được!”
Tạ Thiên Dương nghe ông ấy nói như vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía Đổng Hiểu Uyển, trên mặt đầy ý xin lỗi nói: “Xin lỗi, cô nương, ta không giúp được ngươi, các ngươi nén bi thương thuận theo số mạng đi!”
Nói, liền cùng Kiếm Tùy Phong nghênh ngang rời đi.
Đổng Hiểu Uyển bật khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa, nàng nhìn ca ca mình. Đổng Thiên Bá cũng thở dài bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Nói cho cùng, Tống hiền đệ cũng là vì chúng ta mới gặp phải trận đại họa này. Chúng ta đem thi thể của huynh ấy đưa về an táng ở Dạ Vũ Thành đi, về sau Tống gia chính là gia tộc thân thiết nhất của chúng ta.”
Đổng Hiểu Uyển nén nước mắt, gật gật đầu.
Ấy vậy mà khi bọn họ vừa định chuẩn bị đi nhặt xác, một tiếng quát nhẹ bất thình lình vang lên.
“Đợi một chút!”
Sở Sở một lần nữa xuất hiện trước mặt của hai người, thản nhiên nói: “Hắn trúng phải Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện, cả người đều chứa kịch độc. Các ngươi động đến thi thể của hắn thì sẽ bị nhiễm phải kịch độc mà chết!”
Cái gì?
Hai người giật mình, sợ hãi vội lui lại mấy bước. Khuôn mặt của Đổng Hiểu Uyển hiện lên bi thương, nàng nhìn về phía Sở Sở nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, cũng không thể mặc cho thi thể của Tống đại ca phơi thây nơi hoang dã vậy được.”
“Các ngươi đem hắn giao cho ta là được, ta sẽ chữa trị cho hắn!”
Sở Sở không cho hai người kia một ánh mắt nào nữa, nàng bắn ra một đầu dây lụa trói chặt Trác Phàm lại, sau đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ để lại hai huynh muội Đổng gia, nhìn nhau kinh dị.
Ngay cả Kiếm Hầu Phủ trong ngự hạ bảy thế gia cũng không thể làm gì được độc dược, nhưng một nữ tử thôn quê như Sở Sở lại có thể giải được sao?
Huynh muội Đổng gia không thể nào hiểu được, mà trong lòng Trác Phàm càng thấy ngạc nhiên hơn.
Ba loại độc dược vừa vào trong cơ thể, hắn biết ngay đấy là loại độc mạnh nhất trong thiên hạ, vả lại ba loại độc dược dung hợp, còn đang không ngừng biến hóa, độc tính vừa quỷ dị lại hay thay đổi. Ngoại trừ Thiên Ma đại hóa quyết của hắn có thể một hơi làm tan đi, và giải dược của Dược Vương Điện ra, thì còn có biện pháp nào có thể giải trừ?
Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trong bụng mừng rỡ, hình như hắn đã đoán ra kết quả.
Một khắc sau, vẫn trong khu ổ chuột của cái thôn nghèo nàn đó, Sở Sở đặt Trác Phàm nằm trên một cái giường đất, trong tay có ánh sáng lấp lóe, một cái bình sứ liền xuất hiện.
Nắp bình từ từ mở ra, trong tích tắc, một mùi huơng thơm ngát như thấm vào ruột gan liền đột nhiên bay lan ra khắp cả phòng.
Trác Phàm vừa ngửi thấy mùi hương này thì trên mặt nhất thời giật mình, hai mắt đang nhắm chặt cũng không nhịn được run run mí mắt. Cái mùi này, đúng là thứ mà hắn trăm phương ngàn kế tìm kiếm, thiên tài địa bảo, Bồ Đề Ngọc Dịch.
Cái bình khẽ nghiêng đi, một giọt dịch thể màu lục bích tựa như một hạt mưa, rơi xuống môi của Trác Phàm, sau đó dần dần thấm vào trong.
Chỉ một thoáng, Trác Phàm đột nhiên cảm thấy một luồng sinh khí bỗng nhiên từ đáy lòng phát lên, rồi lan ra toàn thân, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thư sướng. Bất quá, sau khi thư sướng, hắn lại càng khóc thút thít ở trong lòng.
Đại tỷ, giọt Bồ Đề Ngọc Dịch kia của ngài, hẳn nên rót vào trên trứng của ta mới đúng a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.