Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 40: Rung Động

Dạ Kiêu

12/08/2022

Sáng sớm ngày thứ hai, phía Đông hửng lên nắng sớm, Long Quỳ và Long Kiệt mang mấy trăm tên hộ vệ Tiềm Long Các mệt mỏi trở lại phân bộ, nhưng dưới vẻ mệt mỏi lại để lộ ra thần thái tự hào.

Long Cửu, tam trưởng lão, ngũ trưởng lão đã đứng ở cửa chính từ lâu, thấy bọn họ trở về, nhân số cũng không giảm bớt bao nhiêu, đều vui mừng gật đầu.

Vừa đến trước mặt ba người, Long Quỳ, Long Kiệt liền vội cung kính thi lễ: "Tam thúc, Ngũ thúc, Cửu thúc!"

Tam trưởng lão sờ sờ chòm râu, thản nhiên nói: "Tiểu Quỳ, A Kiệt, tình hình chiến đấu hôm qua như thế nào?"

Long Quỳ đứng ra đắc ý nói: "Khởi bẩm tam thúc, hôm qua như ba vị sở liệu, trong khi ba trưởng lão U Minh Cốc dẫn dụ các vị, bọn họ quả nhiên dẫn số lớn nhân mã đánh bất ngờ chúng ta. Có điều, đều bị chúng ta tiêu diệt. Trừ mấy Đoán Cốt cảnh chạy thoát, người khác không ai còn sống."

"Tốt!" Long Cửu hét lớn, tâm tình vui sướng tán dương: "Tiểu Quỳ cùng A Kiệt tiến bộ không nhỏ a, có thể chỉ huy hộ vệ của chúng ta, gần như toàn diệt đối phương, thật sự là hả hê lòng người mà."

"Tam ca, ngài trở về chỗ các chủ, phải khoe thành tích cho hai đứa nó đó, ha ha ha. . ." Long Cửu cười lớn, âm thanh chấn thiên vũ, dường như phiền muộn nhiều năm đều được tháo gỡ.

Tam trưởng lão vuốt râu mỉm cười, Long Quỳ cùng Long Kiệt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười hiểu ý. Từ lúc chào đời tới nay, lần thứ nhất bọn họ lập xuống đại công cho Tiềm Long Các, cảm giác vinh diệu cùng thỏa mãn này, là thứ mà trước kia bọn họ chưa từng được cảm nhận.

"Đúng rồi." Tam trưởng lão chợt nhíu mày nói , "Ngày hôm qua động tĩnh to lớn là sao vậy, các ngươi biết không?"

Long Quỳ cùng Long Kiệt sững sờ nhìn nhau, đều mê mang lắc đầu.

Long Quỳ nghi ngờ nói: "Tiếng nổ kia rung động thiên địa, chúng ta vẫn cho là do ba vị trưởng lão tranh đấu với ba lão đầu U Minh Cốc, chẳng lẽ không phải sao?"

Ba người đều bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đột nhiên, Long Cửu vỗ đầu nói: "Đúng rồi, người Lạc gia không phải trốn ơtrong tiểu viện à, chúng ta đi hỏi bọn họ xem họ có biết gì không?"

Tam trưởng gật đầu, lão quay người đi đến tiểu viện, người khác cũng theo sát.

Long Quỳ khinh thường nói lầm bầm: "Hôm qua chiến đấu kịch liệt như vậy, những tiểu gia tộc kia chắc bị dọa cho không dám ra ngoài, nói không chừng trừ tiếng động ra thì không biết cái gì nữa."

Người khác nghe thế thì không nói gì, Long Kiệt cũng lắc đầu từ chối cho ý kiến.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đồng ý cách nhìn của Long Quỳ, đi hỏi cũng tránh bỏ sót đầu mối gì mà thôi.

Rất nhanh, mọi người tới nơi, khi bọn họ vào phòng, thấy trừ Trác Phàm, ba người Lạc gia đều có mặt, còn tập trung gần cửa. Ngoài ra còn có ba người, trong số đó còn có một vị cường giả Thiên Huyền cảnh.

"Chẳng lẽ. . . Tối hôm qua chính là. . ." Ba người Long Cửu thầm run lên trong lòng, bước nhanh đến trước mặt Lôi Vân Thiên, ôm quyền thi lễ.

"Không biết huynh đài là. . ." Long Cửu nghi ngờ hỏi, thầm nghĩ, từ lúc nào mà Lạc gia có cường giả như vậy?

Lôi Vân Thiên không dám thất lễ, vội vã hoàn lễ: "Tại hạ Hắc Phong Sơn, Lôi Vân Thiên, kính ngưỡng đại danh Tiềm Long Các đã lâu. Hôm nay được gặp ba vị trưởng lão, thật sự là hạnh ngộ!"

Nghe được lời này, Long Cửu rõ gật đầu. Thời gian Long Cửu đóng quân ở Phong Lâm Thành không ngắn, cũng biết phân bố gia tộc, thế lực nơi này. Trừ Tôn gia, trước kia cũng chỉ có Lạc gia, Thái gia cùng Hắc Phong Sơn Lôi gia xem như gia tộc nhất lưu ở nơi này.



Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở tiểu địa phương như Phong Lâm Thành, không thể nào sánh với thất thế gia được. Còn bây giờ, Lôi gia đã xuất hiện một vị cường giả Thiên Huyền cảnh, như vậy sức ảnh hưởng của Hắc Phong Sơn đã không nhỏ như trước kia. Tuy Đoán Cốt cảnh và Thiên Huyền cảnh chỉ kém một cấp, nhưng chỉ cần có cao thủ Thiên Huyền cảnh tọa trấn, gia tộc này tối thiểu nhất cũng có thể trở thành gia tộc nhị lưu trên đại lục.

"Lôi gia chủ, không biết các ngươi. . ." Long Cửu nhìn tất cả mọi người tụ tập trước của phòng Trác Phàm, không hiểu ra sao.

Lôi Vân Thiên buồn bã nói: "Trác quản gia tối hôm qua bị thương nặng, bây giờ còn chưa biết sinh tử. . ."

"Cái gì, hôm qua nơi này cũng bị tập kích?" Tam trưởng lão không khỏi giật mình kêu lên. Hắn vẫn cho là đám người U Minh Cốc đã bị Long Quỳ cùng Long Kiệt ngăn lại.

"Chẳng lẽ, bọn họ chuẩn bị hai đội nhân mã?"

"Hừ." Lúc này, Long Quỳ khinh thường nói: "Trác Phàm không phải rất ngông cuồng sao, còn tuyên bố nói trong vòng mười năm vượt qua bảy thế gia. Kết quả chỉ có mấy tên tiểu mao tặc đến, nhiều người như vậy đều không sao, chỉ mỗi hắn bị thương, thật vô dụng!"

Nghe vậy, Lạc gia cùng Lôi gia đều hung hăng trừng mắt nàng, Long Quỳ thờ ơ trợn trắng mắt lại, đầy vẻ khinh miệt.

"Tiểu Quỳ, im ngay." Long Cửu quát lên, Long Quỳ mới không tình nguyện quay mặt sang chỗ khác.

Long Cửu áy náy nói: "Xin lỗi, nha đầu này không hiểu chuyện, ngươi đừng thấy lạ. Không biết tối hôm qua rốt cuộc là người phương nào đã đột kích, mà đến cả Thiên Huyền cảnh như ngươi đều không bảo vệ tốt cho kia?"

Cái gì, ta bảo vệ hắn? Nghe được lời này, Lôi Vân Thiên không khỏi sững sờ, ngay sau đó đắng chát lắc đầu: "Nói ra thật xấu hổ, hôm qua tại hạ vừa mới đột phá Thiên Huyền cảnh, còn không có năng lực bảo hộ Trác quản gia."

Từ cách nhìn của người ngoài, Lôi Vân Thiên tu vi Thiên Huyền cảnh, thực lực mạnh nhất chỗ này, có địch xâm phạm, đương nhiên là hắn bảo hộ mọi người. Chỉ có hắn hiểu rõ, rốt cuộc là ai đang bảo vệ ai.

"Có điều, hôm qua người tới kia cũng là cao thủ Thiên Huyền, có người gọi hắn là Vân trưởng lão."

"Cái gì, lật tay thành mây, U Vân Thanh?" Tam trưởng lão giật mình, lẩm bẩm nói: "Vậy mà hắn cũng tới."

Ngay sau đó lại đầy kinh dị nhìn Lôi Vân Thiên nói: "Lôi huynh đệ, ngươi thật đáng sợ. Ngươi có biết, U Vân Thanh chính là trưởng lão U Minh Cốc, mấy chục năm trước đã nhập Thiên Huyền cảnh. Ngươi mới vừa vào Thiên Huyền cảnh đã có thể cản hắn một đêm, thật là tài giỏi."

Lôi Vân Thiên đỏ bừng mặt, vội ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ba vị trưởng lão quá khen rồi, thực ra Lôi mỗ. . . ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi."

"Thế tại sao suốt cả đêm các ngươi có thể còn bình yên vô sự?" Long Cửu sững sờ, lớn tiếng nói.

Lôi Vân Thiên quay đầu nhìn về phía phòng Trác Phàm: "Vậy còn không phải nhờ ơn Trác quản gia sao, nếu không, tất cả mọi người nơi này chỉ sợ khó mà giữ được tính mạng."

"Cái gì, ngươi nói người ngăn cản U Vân Thanh là Trác Phàm?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Nhưng. . . nhưng hắn chỉ là Tụ Khí cảnh a." Long Cửu khó tin hét lớn.

Lôi Vân Thiên không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhún nhún vai, cười khổ nói: "Ta đương nhiên biết, thế nhưng. . . vậy thì sao?"

Một câu "Vậy thì sao" nhất thời làm cho Long Cửu sững người, dường như Tụ Khí cảnh chiến với Thiên Huyền cảnh cả một đêm là chuyện đương nhiên vậy.



"Thế sau đó thì sao?" Tam trưởng lão nắm chặt song quyền hỏi: "Ngươi nói là, Trác Phàm bằng vào thực lực Tụ Khí cảnh, bức lui cả U Vân Thanh?"

"Bức lui?" Lôi Vân Thiên hiện rõ vẻ lo lắng trên mặt, dường như đang nghĩ lại tình cảnh cực kỳ khó quên tối qua: "Các ngươi quá xem thường tiểu tử này rồi."

Cái gì, xem thường? Chúng ta có chỗ nào xem thường hắn sao? Phóng nhãn toàn bộ đại lục, Tụ Khí cảnh bức lui Thiên Huyền cảnh, có mấy ai làm nổi?

Chúng ta phỏng đoán U Vân Thanh bị hắn bức lui, rõ là khuếch đại cực hạn đối với thực lực của hắn, khuếch đại đến mức ngay cả chính chúng ta nói xong mà vẫn khó tin. Nếu không phải là ngươi tự mình nói ra miệng, chúng ta sẽ không nghĩ tới đâu.

Ba trưởng lão liếc nhìn nhau, đều nuốt ngụm nước bọt.

Lôi Vân Thiên thở dài ra một hơi, thổn thức nói: "Lão già kia chưa kịp lui, đã bị Trác Phàm một chiêu diệt sát, không còn sót lại chút cặn!"

Cái gì? Ba vị trưởng lão lại kêu to lên.

Thiên Huyền cảnh bị Tụ Khí cảnh miểu sát?

Long Quỳ cùng Long Kiệt cũng hoàn toàn ngây người, sao có thể?

Long Cửu Lần nữa nuốt ngụm nước bọt, đôi tay bởi vì tin tức kình bạo mà không khỏi run rẩy: "Ngươi nói là, tối hôm qua, đại động tĩnh là do Trác Phàm gây ra? Hắn giết trưởng lão Thiên Huyền cảnh của U Minh Cốc mà chỉ chịu chút thương tổn?"

Lôi Vân Thiên gật đầu, sau lại cau mày lắc lắc đầu.

"Ngươi có ý gì?" Long Cửu không khỏi khẩn trương, khí thế quanh thân phát ra một cách không tự chủ, làm cho bọn người Long Quỳ Long Kiệt buộc phải lui lại.

Lôi Vân Thiên cười khổ nói: "Ta nói các ngươi rồi, chớ có xem thường tiểu tử kia, hắn thụ thương không phải do giết trưởng lão U Minh Cốc, hắn giết người chỉ là bị hao hết nguyên lực, cơ thể suy nhược mà thôi."

"Làm sao có thể, hắn không chút tổn hại giết U Vân Thanh?" Long Cửu đã bị một loạt tin tức khủng khiếp làm cho chấn kinh đến tột đỉnh, đến mồm miệng cũng bắt đầu lắp bắp không rõ: "Nhưng nhưng . . thế sao hắn lại thụ thương?"

Đúng lúc này, Trác Phàm đẩy cửa ngoài, sắc mặt trắng xám nhìn Long Cửu, tức giận hừ nói: "Còn không phải là bởi vì ngươi sao, Cửu Ca?"

"Trác Phàm!" Thấy hắn, mọi người đều sợ hãi kêu lên, có kinh dị, có tin mừng vui mừng, càng có vẻ bất ngờ, phức tạp.

"Ngươi lành thương chưa?" Lạc Vân Thường đi đến, quan tâm nói.

"Lành cái méo gì!" Trác Phàm giận hừ, hai mắt hung tợn nhìn tất cả mọi người: "Lão tử đang dưỡng thương, các ngươi ở bên ngoài cứ líu ríu không ngừng, lão tử còn liệu thương kiểu gì?"

Nghe được lời này, mọi người đều tỏ vẻ xấu hổ, bất đắc dĩ cúi thấp đầu. Chỉ có ba trưởng lão Tiềm Long Các vẫn kinh nghi bất định nhìn hắn.

Trác Phàm thầm cười lạnh, nhìn Long Cửu, thản nhiên nói: "Cửu Ca, ngươi muốn biết tại sao ta bị thương đúng không? Chính là vì hắn!"

Nói rồi, Trác Phàm vung tay lên, một bộ thi thể rét lạnh liền hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Tiềm Long Các ba vị trưởng lão thấy thế lại được một phen sợ hãi, khó tin kêu lên: "Ngốc Ưng Giản Phàm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook