Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 196: Thiên Vũ Tứ Hổ
Dạ Kiêu
28/08/2022
Lạc Vân Thường vẫy lui Tiểu Thúy, đi một mình đến. hai con ngươi nhu tình nhìn chằm chằm Trác Phàm.
Trác Phàm khẽ cười, đứng dậy nói: "Đại tiểu thư, cảm thấy tốt hơn rồi sao?"
Lạc Vân Thường không nói gì, chỉ nhìn hắn, hơi gật đầu.
Trác Phàm thở sâu, có hơi xấu hổ, rồi vẫy tay, gọi hai người Lệ Kinh Thiên vào, cười nói: "Đại tiểu thư, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này Nghiêm Tùng trưởng lão, về sau chính là trưởng lão đan phòng của Lạc gia chúng ta. Vị này Lệ Kinh Thiên, Lệ lão, chính là trú trận trưởng lão của Lạc gia chúng ta. Có hắn canh giữ trong trận thức, sẽ rất khó có người đột phá được!"
Lạc Vân Thường vội dịu dàng cúi đầu, chào hỏi vị trưởng lão. Hai người Lệ Kinh Thiên cũng ôm quyền đáp lễ.
Chỉ là, ngạo sắc trong mắt Lệ Kinh Thiên vẫn như cũ, Độc Thủ Dược Vương thì chau mày.
Thấy thế, Trác Phàm thản nhiên nói: "Các ngươi làm sao?"
Lệ Kinh Thiên không nói gì, Độc Thủ Dược Vương lại nhíu chặt mày nói: "Trác quản gia, trước kia ngươi đâu có nói Lạc gia như vậy a! Hôm qua chúng ta mới hiểu được, Lạc gia ngay cả một trưởng lão ra dáng đều không có, nhiều lắm được coi là thế lực nhị lưu. . ."
Lệ Kinh Thiên cũng thở dài một hơi, tuy cảm thán Lạc gia đồng lòng trung thần nghĩa sĩ, nhưng trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi sự thất vọng.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Lúc trước mời các ngươi đến, ta đâu có nói Lạc gia lớn cỡ nào. Mà lại, nếu nói miễn cưỡng, các ngươi cũng coi là tự nguyện. . ."
"Thế nhưng, Trác quản gia, ngài nói Lạc gia là gia tộc mạnh nhất Thiên Vũ. . ."
"Vậy ngươi trách ta đi!" Không đợi Nghiêm TÙng nói hết lời, Trác Phàm đã là gào lên, dọa cho hắn run một cái, không dám nói nữa.
Lạc Vân Thường thấy thế liền yêu kiều bái hạ, khẩn thiết nói: "Lệ lão, Nghiêm lão, đầu tiên, ta mười phần cảm tạ hai vị đã nguyện ý vào vào Lạc gia chúng ta. Ta cũng biết, Lạc gia là tiểu gia tộc, không xứng cho đại nhân vật như hai vị. Nhưng mong các ngươi tin tưởng, có Trác quản gia, còn có các ngươi, Lạc gia nhất định sẽ càng ngày càng tốt, mà lại, Lạc gia chúng ta cũng tuyệt không bạc đãi các ngươi. Nếu như vậy mà các ngươi còn muốn rời đi, Vân Thường cũng tuyệt không ngăn cản, chỉ có thể nói chúng ta không có phúc phận. . ."
Lạc Vân Thường ngôn từ khẩn thiết, Độc Thủ Dược Vương cùng Lệ Kinh Thiên nhìn nhau, trong lòng cũng hơi xúc động.
"Hai thằng ôn con, cho thể diện mà không cần!" Lạc Vân Thường vừa dứt lời, thanh âm lạnh lẽo lại vang vọng bên tai bọn họ. So với sự chân thành như tiên nữ của Lạc Vân Thường, Trác Phàm quả thực là ác quỷ.
"Các ngươi ngại Lạc gia yếu, vậy ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần lão tử ơ đây, không đến năm năm, Lạc gia nhất định có thể sánh bằng bảy nhà. Ít nhất 10 năm, triệt để mạnh hơn bảy nhà! Nếu như các ngươi muốn rời đi, hừ hừ, cửa lớn Lạc gia, vào dễ, còn ra, thì cắt đầu rồi bò ra!" Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng run lên, đều có thể nghe ra nồng đậm sát ý trong lời Trác Phàm. Hơn nữa, nhìn phong cách của hắn, thật đúng là nói động thủ thì chưa từng có chần chờ.
Nếu thật sự chọc giận Ma Vương, có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của bọn họ.
Cả hai liền vội vàng quỳ xuống một gối nói: "Đại tiểu thư, Trác quản gia xin thứ tội, chúng ta vừa mới nhất thời hồ độ, hai vị ngàn vạn đừng để trong lòng."
Lạc Vân Thường vội vàng đỡ bọn họ dậy: "Hai vị trưởng lão xin mau mau đứng lên, thực sự không được!"
Thế nhưng, Lạc Vân Thường nào có thể nâng nổi hai người bọn họ? Cả hai len lén nhìn Trác Phàm, thấy khuôn mặt hắn vẫn cứ xanh mét, bất động thanh sắc, hai người liền một mực cúi đầu. Đừng thấy Trác Phàm ngày thường tôn kính lễ độ với bọn họ, nhưng chỉ cần là vấn đề mang tính nguyên tắc như này, lại cực kỳ nghiêm túc.
Nếu hôm nay không thể làm cho Trác Phàm tiêu tan giận, như vậy tử kỳ của bọn họ cũng chẳng còn xa lắm.
Lạc Vân Thường quay đầu nhìn Trác Phàm vội la lên: "Trác Phàm. . ."
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Đã có Đại tiểu thư cầu tình cho các ngươi, chuyện hôm nay cứ như vậy đi. Thế nhưng, ta không muốn có lần sau, cút!"
"Đa tạ Trác quản gia, nhiều Tạ đại tiểu thư!" Hai người thở một hơi thật dài, vội vàng bái tạ, trốn nhanh ra ngoài. Đồng thời trong lòng hai người cũng có tính toán, xem ra, ngày thường phải làm thân với vị Đại tiểu thư này.
Tuy đại tiểu thư này yếu đuối, không có bản lãnh gì, nhưng nàng có thể quản được Trác Phàm a. Biết đâu, về sau còn phải dựa vào bé con này đi cầu tình bảo mệnh.
Mà Lạc Vân Thường thấy hai vị cao thủ trong nháy mắt không thấy bóng dáng, bất giác giật mình lo lắng. Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm thế mà đã có thể kềm chế được cao thủ Thiên Huyền cùng Thần Chiếu.
Quay đầu nhìn Trác Phàm một hồi lâu, Lạc Vân Thường mới chợt bật cười: "Trác Phàm, ta cảm thấy hai năm này ngươi càng ngày càng lợi hại, đã sắp không nhận ra ngươi rồi. Chỉ là, ngươi làm vậy với bọn họ, có phải đã quá nghiêm khắc rồi hay không, mấy người Lôi tỷ tỷ hai năm này thật rất tận tâm. . ."
"Ta biết, thành quả hai năm này của bọn họ, ta đều rất hài lòng, rất hiển nhiên là dùng tâm, đã to vượt xa kì vọng của ta!" Trác Phàm nhếch miệng, không còn vẻ lãnh khốc, ngược lại vui mừng đến cười ra tiếng.
Lạc Vân Thường càng thêm nghi hoặc: "Nhưng vì sao ngươi mới vừa rồi còn. . ."
"Ha ha ha. . . Ngự hạ chi đạo, tất nhiên phải ân uy cùng triển! Ta biết ngày bình thường ngươi nhất định chỉ thi ân với bọn họ, cho nên ta trở về, thì phải ra oai với bọn họ. Không phải vậy, bọn họ sao biết ai là chủ nhân Lạc gia?".
Lạc Vân Thường trầm ngâm một trận, có chút do dự nói: "Thế nhưng, bọn họ đều là thân nhân của chúng ta, thời khắc nguy nan, đồng sinh cộng tử, chúng ta cần phải đối đãi như thế với bọn họ sao?"
"Theo thời gian, người đều sẽ biến. Muốn quyền lực địa vị trong tay mình không thay đổi, thì phải thường xuyên cảnh giác tất cả mọi người chung quanh! Có lẽ, người mà hôm nay ngươi tín nhiệm nhất, ngày mai sẽ là địch nhân lớn nhất của ngươi. Tựa như bảy thế gia vốn là khai quốc công thần, bây giờ lại đều trở thành tai hoạ ngầm cho hoàng thất!" Trác Phàm lộ ra là vô tận lãnh khốc nói. Lạc Vân Thường thật sâu nhìn song đồng hắn, hơi lúng túng, lẩm bẩm nói: "Trác Phàm, ngươi thật đáng sợ. Chẳng lẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ là địch nhân chúng ta sao?"
"Có lẽ vậy đi!" Trác Phàm lắc đầu cười cười.
"Vậy ta nguyện chết trong tay ngươi, cũng không muốn đối địch với ngươi!"
Trác Phàm bất giác run run, nhìn nàng một cái, thở sâu, tang thương nói: "Chuyện ngày sau, ai nói rõ ràng được!"
Thế rồi, hai người không ai nói thêm gì nữa, đại sảnh rơi vào yên tĩnh.
Lúc này, Lạc Vân Hải đến cạnh Lạc Vân Thường nói: "Tỷ, chuyện về sau, sau này hãy nói đi. Mấu chốt là hiện tại, ta bị Trác đại ca hành chết rồi! Một ngày chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi, quả thực là ngược đãi a. . ."
Lạc Vân Thường không khỏi bật cười nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác quản gia, một ngày tu luyện mười canh giờ, có phải. . ."
"Không cần nhiều lời, Đại tiểu thư, ta đây cũng là vì tốt cho tiểu tử này. Hôm nay hắn chảy bao nhiêu mồ hôi, thì ngay sau hắn đỡ phải đổ bấy nhiêu máu! Nếu như ngươi không muốn hắn đi vào con đường của phụ thân ngươi. . ."
Lạc Vân Thường nghe vậy, lập tức hét lớn."Vân Hải, theo Trác quản gia chế định thời gian làm việc và nghỉ ngơi đi, không được có ý kiến!"
Lạc Vân Hải trợn trắng mắt, triệt để choáng nặng.
Lúc Trác Phàm chưa trở về, hắn mỗi ngày ngóng trông. Thế nhưng vừa về, hắn lại rơi vào chân chính Địa Ngục.
Trác Phàm cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu. . .
Cùng lúc đó, dưới chân Hắc Phong Sơn, xuất hiện bốn bóng người khôi ngô.
Một người thân mang trường bào màu xanh, khóe miệng có ria mép, eo đeo một thanh Thanh Phong kiếm, áo choàng sau lưng nghênh phong tung bay.
Một người đầu đội bó quan, cầm quạt lông nơi tay, ánh mắt bình tĩnh như nước, không mảy may gợn sóng, như thể dù trời đất sụp đổ, cũng chẳng khiến hắn mảy may coi trọng.
Người thứ ba là một tên lỗ mãng, hai mắt như chuông đồng, tóc đỏ phiêu nhiên, vừa nhìn liền biết là cái thùng thuốc nổ.
Mà người cuối cùng là người cao lớn nhất, gần như gấp ba người bình thường có thừa. Bắp thịt cao gồ lên, có vẻ là một luyện thể tu giả cường hãn, hai mắt híp híp lại, đứng nơi đó, liền như một tòa núi lớn, không nhúc nhích.
Bốn người có điểm chung là đều đang kinh hãi vì đại trận Hắc phong sơn.
Nam tử áo bào xanh nói: "Khó trách nghĩa phụ để chúng ta ngàn dặm gấp rút tiếp viện nơi này, nơi này thật có cao nhân a! Trận pháp này, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Người thứ hai trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Trận này rất ảo diệu, nhất thời khó có thể hiểu thấu đáo. Nếu trong trận có người khống trận, chỉ cần là tu vi trên Thiên Huyền, chỉ sợ hợp lực bốn người chúng ta, cũng rất khó phá quan!"
"Vậy chúng ta còn nghìn vạn dặm chạy tới gấp rút tiếp viện cái gì!" Nam tử tóc đỏ hét lớn một tiếng.
Nam tử áo bào xanh khoát khoát tay, liếc nhìn hắn, nổi giận nói: "Tam đệ, quân lệnh như sơn, nguyên soái đã để chúng ta gấp rút tiếp viện nơi này. Mặc kệ nơi này là núi đao biển lửa, ay phòng thủ kiên cố, chúng ta đều phải đúng hạn đến nơi. Chẳng lẽ ngươi đã quên, lần trước uống rượu hỏng việc, bị nguyên soái đích thân quân trượng hầu hạ sao?"
Nam tử tóc đỏ lúng túng chép chép miệng, hậm hực không lên tiếng nữa.
Nam tử áo bào xanh thấy thế mới khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng, quay ngươi lại Hắc Phong Sơn. Ôm quyền quát lớn: "Tứ tướng dưới trướng Độc Cô lão nguyên soái, bái kiến chủ nhân Hắc Phong Sơn!" Cao âm gào thét, âm thanh truyền ngàn dặm, trong nháy mắt đi vào trong tai Trác Phàm.
Trác Phàm nhíu nhíu mày: "Tứ trụ thứ hai, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên sao, sao thụ hạ của người này lại tới đây, chẳng lẽ. . ."
Trác Phàm khẽ cười, đứng dậy nói: "Đại tiểu thư, cảm thấy tốt hơn rồi sao?"
Lạc Vân Thường không nói gì, chỉ nhìn hắn, hơi gật đầu.
Trác Phàm thở sâu, có hơi xấu hổ, rồi vẫy tay, gọi hai người Lệ Kinh Thiên vào, cười nói: "Đại tiểu thư, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này Nghiêm Tùng trưởng lão, về sau chính là trưởng lão đan phòng của Lạc gia chúng ta. Vị này Lệ Kinh Thiên, Lệ lão, chính là trú trận trưởng lão của Lạc gia chúng ta. Có hắn canh giữ trong trận thức, sẽ rất khó có người đột phá được!"
Lạc Vân Thường vội dịu dàng cúi đầu, chào hỏi vị trưởng lão. Hai người Lệ Kinh Thiên cũng ôm quyền đáp lễ.
Chỉ là, ngạo sắc trong mắt Lệ Kinh Thiên vẫn như cũ, Độc Thủ Dược Vương thì chau mày.
Thấy thế, Trác Phàm thản nhiên nói: "Các ngươi làm sao?"
Lệ Kinh Thiên không nói gì, Độc Thủ Dược Vương lại nhíu chặt mày nói: "Trác quản gia, trước kia ngươi đâu có nói Lạc gia như vậy a! Hôm qua chúng ta mới hiểu được, Lạc gia ngay cả một trưởng lão ra dáng đều không có, nhiều lắm được coi là thế lực nhị lưu. . ."
Lệ Kinh Thiên cũng thở dài một hơi, tuy cảm thán Lạc gia đồng lòng trung thần nghĩa sĩ, nhưng trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi sự thất vọng.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, thản nhiên nói: "Lúc trước mời các ngươi đến, ta đâu có nói Lạc gia lớn cỡ nào. Mà lại, nếu nói miễn cưỡng, các ngươi cũng coi là tự nguyện. . ."
"Thế nhưng, Trác quản gia, ngài nói Lạc gia là gia tộc mạnh nhất Thiên Vũ. . ."
"Vậy ngươi trách ta đi!" Không đợi Nghiêm TÙng nói hết lời, Trác Phàm đã là gào lên, dọa cho hắn run một cái, không dám nói nữa.
Lạc Vân Thường thấy thế liền yêu kiều bái hạ, khẩn thiết nói: "Lệ lão, Nghiêm lão, đầu tiên, ta mười phần cảm tạ hai vị đã nguyện ý vào vào Lạc gia chúng ta. Ta cũng biết, Lạc gia là tiểu gia tộc, không xứng cho đại nhân vật như hai vị. Nhưng mong các ngươi tin tưởng, có Trác quản gia, còn có các ngươi, Lạc gia nhất định sẽ càng ngày càng tốt, mà lại, Lạc gia chúng ta cũng tuyệt không bạc đãi các ngươi. Nếu như vậy mà các ngươi còn muốn rời đi, Vân Thường cũng tuyệt không ngăn cản, chỉ có thể nói chúng ta không có phúc phận. . ."
Lạc Vân Thường ngôn từ khẩn thiết, Độc Thủ Dược Vương cùng Lệ Kinh Thiên nhìn nhau, trong lòng cũng hơi xúc động.
"Hai thằng ôn con, cho thể diện mà không cần!" Lạc Vân Thường vừa dứt lời, thanh âm lạnh lẽo lại vang vọng bên tai bọn họ. So với sự chân thành như tiên nữ của Lạc Vân Thường, Trác Phàm quả thực là ác quỷ.
"Các ngươi ngại Lạc gia yếu, vậy ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần lão tử ơ đây, không đến năm năm, Lạc gia nhất định có thể sánh bằng bảy nhà. Ít nhất 10 năm, triệt để mạnh hơn bảy nhà! Nếu như các ngươi muốn rời đi, hừ hừ, cửa lớn Lạc gia, vào dễ, còn ra, thì cắt đầu rồi bò ra!" Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng run lên, đều có thể nghe ra nồng đậm sát ý trong lời Trác Phàm. Hơn nữa, nhìn phong cách của hắn, thật đúng là nói động thủ thì chưa từng có chần chờ.
Nếu thật sự chọc giận Ma Vương, có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của bọn họ.
Cả hai liền vội vàng quỳ xuống một gối nói: "Đại tiểu thư, Trác quản gia xin thứ tội, chúng ta vừa mới nhất thời hồ độ, hai vị ngàn vạn đừng để trong lòng."
Lạc Vân Thường vội vàng đỡ bọn họ dậy: "Hai vị trưởng lão xin mau mau đứng lên, thực sự không được!"
Thế nhưng, Lạc Vân Thường nào có thể nâng nổi hai người bọn họ? Cả hai len lén nhìn Trác Phàm, thấy khuôn mặt hắn vẫn cứ xanh mét, bất động thanh sắc, hai người liền một mực cúi đầu. Đừng thấy Trác Phàm ngày thường tôn kính lễ độ với bọn họ, nhưng chỉ cần là vấn đề mang tính nguyên tắc như này, lại cực kỳ nghiêm túc.
Nếu hôm nay không thể làm cho Trác Phàm tiêu tan giận, như vậy tử kỳ của bọn họ cũng chẳng còn xa lắm.
Lạc Vân Thường quay đầu nhìn Trác Phàm vội la lên: "Trác Phàm. . ."
Trác Phàm lạnh lùng nói: "Đã có Đại tiểu thư cầu tình cho các ngươi, chuyện hôm nay cứ như vậy đi. Thế nhưng, ta không muốn có lần sau, cút!"
"Đa tạ Trác quản gia, nhiều Tạ đại tiểu thư!" Hai người thở một hơi thật dài, vội vàng bái tạ, trốn nhanh ra ngoài. Đồng thời trong lòng hai người cũng có tính toán, xem ra, ngày thường phải làm thân với vị Đại tiểu thư này.
Tuy đại tiểu thư này yếu đuối, không có bản lãnh gì, nhưng nàng có thể quản được Trác Phàm a. Biết đâu, về sau còn phải dựa vào bé con này đi cầu tình bảo mệnh.
Mà Lạc Vân Thường thấy hai vị cao thủ trong nháy mắt không thấy bóng dáng, bất giác giật mình lo lắng. Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm thế mà đã có thể kềm chế được cao thủ Thiên Huyền cùng Thần Chiếu.
Quay đầu nhìn Trác Phàm một hồi lâu, Lạc Vân Thường mới chợt bật cười: "Trác Phàm, ta cảm thấy hai năm này ngươi càng ngày càng lợi hại, đã sắp không nhận ra ngươi rồi. Chỉ là, ngươi làm vậy với bọn họ, có phải đã quá nghiêm khắc rồi hay không, mấy người Lôi tỷ tỷ hai năm này thật rất tận tâm. . ."
"Ta biết, thành quả hai năm này của bọn họ, ta đều rất hài lòng, rất hiển nhiên là dùng tâm, đã to vượt xa kì vọng của ta!" Trác Phàm nhếch miệng, không còn vẻ lãnh khốc, ngược lại vui mừng đến cười ra tiếng.
Lạc Vân Thường càng thêm nghi hoặc: "Nhưng vì sao ngươi mới vừa rồi còn. . ."
"Ha ha ha. . . Ngự hạ chi đạo, tất nhiên phải ân uy cùng triển! Ta biết ngày bình thường ngươi nhất định chỉ thi ân với bọn họ, cho nên ta trở về, thì phải ra oai với bọn họ. Không phải vậy, bọn họ sao biết ai là chủ nhân Lạc gia?".
Lạc Vân Thường trầm ngâm một trận, có chút do dự nói: "Thế nhưng, bọn họ đều là thân nhân của chúng ta, thời khắc nguy nan, đồng sinh cộng tử, chúng ta cần phải đối đãi như thế với bọn họ sao?"
"Theo thời gian, người đều sẽ biến. Muốn quyền lực địa vị trong tay mình không thay đổi, thì phải thường xuyên cảnh giác tất cả mọi người chung quanh! Có lẽ, người mà hôm nay ngươi tín nhiệm nhất, ngày mai sẽ là địch nhân lớn nhất của ngươi. Tựa như bảy thế gia vốn là khai quốc công thần, bây giờ lại đều trở thành tai hoạ ngầm cho hoàng thất!" Trác Phàm lộ ra là vô tận lãnh khốc nói. Lạc Vân Thường thật sâu nhìn song đồng hắn, hơi lúng túng, lẩm bẩm nói: "Trác Phàm, ngươi thật đáng sợ. Chẳng lẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ là địch nhân chúng ta sao?"
"Có lẽ vậy đi!" Trác Phàm lắc đầu cười cười.
"Vậy ta nguyện chết trong tay ngươi, cũng không muốn đối địch với ngươi!"
Trác Phàm bất giác run run, nhìn nàng một cái, thở sâu, tang thương nói: "Chuyện ngày sau, ai nói rõ ràng được!"
Thế rồi, hai người không ai nói thêm gì nữa, đại sảnh rơi vào yên tĩnh.
Lúc này, Lạc Vân Hải đến cạnh Lạc Vân Thường nói: "Tỷ, chuyện về sau, sau này hãy nói đi. Mấu chốt là hiện tại, ta bị Trác đại ca hành chết rồi! Một ngày chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi, quả thực là ngược đãi a. . ."
Lạc Vân Thường không khỏi bật cười nhìn về phía Trác Phàm nói: "Trác quản gia, một ngày tu luyện mười canh giờ, có phải. . ."
"Không cần nhiều lời, Đại tiểu thư, ta đây cũng là vì tốt cho tiểu tử này. Hôm nay hắn chảy bao nhiêu mồ hôi, thì ngay sau hắn đỡ phải đổ bấy nhiêu máu! Nếu như ngươi không muốn hắn đi vào con đường của phụ thân ngươi. . ."
Lạc Vân Thường nghe vậy, lập tức hét lớn."Vân Hải, theo Trác quản gia chế định thời gian làm việc và nghỉ ngơi đi, không được có ý kiến!"
Lạc Vân Hải trợn trắng mắt, triệt để choáng nặng.
Lúc Trác Phàm chưa trở về, hắn mỗi ngày ngóng trông. Thế nhưng vừa về, hắn lại rơi vào chân chính Địa Ngục.
Trác Phàm cười lên, bất đắc dĩ lắc đầu. . .
Cùng lúc đó, dưới chân Hắc Phong Sơn, xuất hiện bốn bóng người khôi ngô.
Một người thân mang trường bào màu xanh, khóe miệng có ria mép, eo đeo một thanh Thanh Phong kiếm, áo choàng sau lưng nghênh phong tung bay.
Một người đầu đội bó quan, cầm quạt lông nơi tay, ánh mắt bình tĩnh như nước, không mảy may gợn sóng, như thể dù trời đất sụp đổ, cũng chẳng khiến hắn mảy may coi trọng.
Người thứ ba là một tên lỗ mãng, hai mắt như chuông đồng, tóc đỏ phiêu nhiên, vừa nhìn liền biết là cái thùng thuốc nổ.
Mà người cuối cùng là người cao lớn nhất, gần như gấp ba người bình thường có thừa. Bắp thịt cao gồ lên, có vẻ là một luyện thể tu giả cường hãn, hai mắt híp híp lại, đứng nơi đó, liền như một tòa núi lớn, không nhúc nhích.
Bốn người có điểm chung là đều đang kinh hãi vì đại trận Hắc phong sơn.
Nam tử áo bào xanh nói: "Khó trách nghĩa phụ để chúng ta ngàn dặm gấp rút tiếp viện nơi này, nơi này thật có cao nhân a! Trận pháp này, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Người thứ hai trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: "Trận này rất ảo diệu, nhất thời khó có thể hiểu thấu đáo. Nếu trong trận có người khống trận, chỉ cần là tu vi trên Thiên Huyền, chỉ sợ hợp lực bốn người chúng ta, cũng rất khó phá quan!"
"Vậy chúng ta còn nghìn vạn dặm chạy tới gấp rút tiếp viện cái gì!" Nam tử tóc đỏ hét lớn một tiếng.
Nam tử áo bào xanh khoát khoát tay, liếc nhìn hắn, nổi giận nói: "Tam đệ, quân lệnh như sơn, nguyên soái đã để chúng ta gấp rút tiếp viện nơi này. Mặc kệ nơi này là núi đao biển lửa, ay phòng thủ kiên cố, chúng ta đều phải đúng hạn đến nơi. Chẳng lẽ ngươi đã quên, lần trước uống rượu hỏng việc, bị nguyên soái đích thân quân trượng hầu hạ sao?"
Nam tử tóc đỏ lúng túng chép chép miệng, hậm hực không lên tiếng nữa.
Nam tử áo bào xanh thấy thế mới khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng, quay ngươi lại Hắc Phong Sơn. Ôm quyền quát lớn: "Tứ tướng dưới trướng Độc Cô lão nguyên soái, bái kiến chủ nhân Hắc Phong Sơn!" Cao âm gào thét, âm thanh truyền ngàn dặm, trong nháy mắt đi vào trong tai Trác Phàm.
Trác Phàm nhíu nhíu mày: "Tứ trụ thứ hai, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên sao, sao thụ hạ của người này lại tới đây, chẳng lẽ. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.