Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 160: Tính Giết Lâm Tử Thiên
Dạ Kiêu
28/08/2022
Không sai!
Tất cả mọi người đều không có chú ý tới, mọi người chỉ nhìn lấy Trác Phàm không ngừng bị Lâm Tử Thiên đánh bay, nhưng chưa từng nghĩ tới, phương hướng hắn bị đánh bay, chính là từng bước một tiến về phương hướng đài khách quý ở phía sườn đông.
Mà giờ này khắc này, cao thủ phía trên đài khách quý đều đã đến phía trên luyện đan trận, chỉ có một người vẫn như cũ ở lại nơi đó, đó chính là đệ tử của Lâm Tử Thiên, Lâm Thiên Vũ.
Vốn là hắn đang nhìn sư phụ mình thi thố tài năng, hung hăng giáo huấn một phen cái tên tiểu tử từng hung hăng ngược hắn trước mặt mọi người, khiến hắn mất hết thể diện. Thế nhưng nghe đến tiếng kêu của Độc Thủ Dược Vương, lại không khỏi sửng sốt.
Cái này. . . Tại sao lại kéo tới trên đầu ta?
Lâm Tử Thiên cũng bất giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dừng thân hình lại!
Nhưng đúng lúc này, Trác Phàm cười âm hiểm một tiếng, một tia âm lãnh xuất hiện trong đôi con ngươi, sát cơ lóe lên một cái rồi biến mất: "Hừ, các ngươi phát hiện đã quá muộn!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên đạp chân lên mặt đất, tựa như một viên đạn pháo phóng về phương hướng của Lâm Thiên Vũ. Toàn thân sát khí không hề che giấu chút nào mà bộc phát ra.
Bây giờ hắn cách Lâm Thiên Vũ cũng không quá trăm mét, khoảng cách gần như vậy, lấy Thiên Huyền cao thủ tốc độ chớp mắt là tới. Coi như Lâm Tử Thiên bị phát hiện, căn bản cũng không kịp ứng cứu.
"Lâm Tử Thiên, ngươi vừa rồi đá lão tử hẳn là rất đã đi. Hiện tại lão tử liền làm thịt bảo bối đồ đệ của ngươi, xem xem trong lòng ngươi là tư vị gì!"
Không giấu nổi sự kinh hãi, Lâm Tử Thiên hiện tại mới phát hiện bản thân mắc lừa. Thế nhưng là đến tột cùng là mắc lừa như thế nào, lấy trí thông minh của hắn nhất thời nửa khắc còn không nghĩ ra được.
Bất quá bây giờ hắn cũng không để ý được nhiều như vậy, mắt thấy đồ đệ mình chuẩn bị lọt vào độc thủ của Trác Phàm, Lâm Tử Thiên thân hình liền lóe lên, trong nháy mắt tiến vào sau lưng Trác Phàm, nhất quyền đánh ra, giận dữ hét: "Trác Phàm, có gì hướng lão tử mà phóng, đừng có động đến đồ đệ của lão tử!"
Bạch!
Chỉ một thoáng, Trác Phàm ở phía trước Lâm Tử Thiên trong nháy mắt thân ảnh biến mất. Ngay sau đó, phốc một tiếng vang trầm thấp phát ra, Lâm Tử Thiên thân thể bất giác run run, thần sắc phẫn nộ đột nhiên cứng lại trên mặt.
Chậm rãi cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một cái kim cương Thiết Thủ từ bộ ngực hắn xuyên ra, mà trên cái tay ấy còn đang nắm một trái tim vẫn đang chậm đập.
"Như ngươi mong muốn, ha ha ha. . ."
Một tiếng cười tà dị vang lên ở phía trước hắn, Lâm Tử Thiên cảm giác toàn thân cao thấp càng ngày càng lạnh. Hắn biết, sức sống của hắn đang cấp tốc xói mòn.
Nhưng trong mắt của hắn vẫn tràn ngập ý tứ không minh bạch, khó khăn chuyển thân mình, nhìn về phía tên thiếu niên giống như ác ma đang mỉm cười, kinh dị nói: "Ngươi. . . Làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của ta. . ."
"Chẳng lẽ hảo đồ đệ Lâm Thiên Vũ của ngươi không có nói cho ngươi biết, ta đã từng nói với hắn một câu. Nếu biết mục tiêu của ngươi ở chỗ nào, tốc độ có nhanh nữa cũng không có tác dụng!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm xiết chặt bàn tay, trái tim đang chầm chậm đập bỗng nhiên hóa thành một dòng máu, bắn ra tứ phương. Thi thể lạnh lẽo của Lâm Tử Thiên bịch một tiếng đổ thẳng tắp vào chỗ khách quý ngồi, hai con mắt trừng lên như chuông đồng lớn, chết không nhắm mắt.
Lâm Thiên Vũ thấy vậy, không khỏi kinh hô một tiếng, sớm đã bị dọa đến mức cuộn mình một bên, không dám nhìn Trác Phàm ở trước mặt thêm một chút nào.
"Phế vật, đến cả kẻ thù giết sư phụ cũng không dám nhìn, không có tiền đồ!" Không khỏi bĩu môi, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, chậm rãi xoay người đi chỗ khác.
Mà nghênh đón hắn, là ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Lâm Tử Thiên trưởng lão của Khoái Hoạt Lâm, bị Trác Phàm một chiêu tuyệt sát, đây không phải là điều kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất, là thần sắc Trác Phàm nhẹ nhàng như thường, dường như việc giết một tên Thiên Huyền cường giả, cùng giết chết một con kiến không có gì khác biệt.
Còn có ánh mắt bày mưu tính kế đó, giống như dường như sớm đã dự liệu được tất cả, đem sinh mệnh của đối thủ nắm vững vàng ở trong tay chính mình, hắn bất cứ lúc nào đều có thể nhẹ nhàng tước đoạt.
Ác ma!
Giờ này khắc này, mọi người đối cái ngoại hiệu này của Trác Phàm càng thêm khắc sâu ấn tượng.
"Sở lâu chủ, ta liền nói ngươi đối với tiểu tử này căn bản một chút cũng không hiểu. Nhìn xem a, hắn là một tên Ma Vương chân chính!" Tạ Thiên Dương một mặt ngưng trọng, mặc dù là lần thứ hai thấy Trác Phàm kích sát Thiên Huyền cao thủ, nhưng là hắn tâm lý vẫn y nguyên rung động một cách khó hiểu.
Trác Phàm kích sát, tựa hồ căn bản không phải kích sát phổ thông, mà giống như là vương giả tước đoạt đi sinh mệnh của nô lệ, chỉ là chuyện đương nhiên, muốn là lấy đi thôi.
Cũng là loại băng lãnh cảm giác này, khiến hắn mỗi lần nhìn thấy Trác Phàm xuất thủ, trong lòng đều sẽ ngăn không được mà run rẩy. Đồng dạng tâm tư này cũng xuất hiện tại trong lòng tất cả mọi người.
"Tiểu tử này, so sánh với cái tên Độc Thủ Dược Vương kia còn đáng sợ hơn nhiều!" Mẫu Đơn lâu chủ liếc nhìn Thanh Hoa lâu chủ và Sở Khuynh Thành một cái, bờ môi vậy mà ngăn không được run rẩy, "Khó trách. . . Khó trách U Minh Cốc lại phát ra U Minh truy sát lệnh đối với hắn. Bất quá ta có cảm giác, chỉ là U Minh truy sát lệnh còn chưa đủ để cho thấy được sự đáng sợ của hắn!"
"Khuynh Thành, ngươi bây giờ cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút, hắn có phải là người đáng để ngươi nương tựa!" Thanh Hoa lâu chủ hít một hơi thật sâu, hơi có chút lo lắng nói.
Sở Khuynh Thành trầm ngâm một hồi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh liền kiên định: "Thế nhưng cứu Hoa Vũ Lâu chúng ta, chính là cái tên Ma Vương này, không phải sao?"
"Đúng, Khuynh Thành tỷ, phu quân coi như có ác, cũng đều là đối phó với địch nhân của chúng ta, lại chưa từng thương tổn chúng ta, ngươi tuyệt đối đừng thay đổi chủ ý a." Lúc này, Tiếu Đan Đan chặn lại nói.
Nàng xem như đối với Trác Phàm khăng khăng một mực, muốn đi theo cả đời. Thế nhưng Trác Phàm từng nói qua, hắn đến chính phẩm đều không cần, còn cần cái tặng phẩm phụ như nàng làm gì?
Cho nên Tiếu Đan Đan nhất định phải dốc hết toàn lực mà bảo vệ địa vị của Trác Phàm trong lòng Sở Khuynh Thành, nếu không mà nói, đến chính phẩm còn không, nàng cái tặng phẩm phụ này thì Trác Phàm càng không cần.
Đến lúc đó, nàng muốn khóc cũng không kịp!
Mà Mẫu Đơn lâu chủ cùng Thanh Hoa lâu chủ, thấy Sở Khuynh Thành tâm ý đã quyết, thì cũng ai thán một tiếng, không khuyên nữa. Nhưng các nàng đều biết, dạng người giống Trác Phàm này, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có ngày bình yên.
Trên luyện đan trận, nhìn thi thể Lâm Tử Thiên ngã trên mặt đất, lại nhìn miệng tên Trác Phàm kia thoáng qua một nụ cười âm trầm, Độc Thủ Dược Vương không khỏi thở dài ra một ngụm trọc khí, ai thán nói: "Lão phu đoán sai, nguyên lai mục tiêu của ngươi không phải Lâm Thiên Vũ, mà chính là bản thân Lâm Tử Thiên."
"Không sai, ta từ đầu đến cuối cũng chỉ là muốn lão gia hỏa kia một người mạng thôi. Còn tên đồ đệ kia của hắn, một cái phế vật, lão tử đòi mạng hắn làm gì?" Lông mày nhíu lại, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Huống hồ, ta coi như lấy Lâm Thiên Vũ làm con tin. Lâm Tử Thiên có thể sẽ kiêng kị, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân cùng nhị công tử sẽ quan tâm đến mạng của tên tiểu tử này sao? Ta giống như là loại người không biết đâu là trọng điểm kia sao?"
"Ha ha ha. . . Không sai, Độc Mãng xuất khẩu, nhất kích tất trúng, Lâm Thiên Vũ ở chỗ này xác thực không quá quan trọng, là lão phu ngộ phán!" Độc Thủ Dược Vương cười khổ một tiếng, lắc đầu liên tục, "Có điều, các ngươi một mực hướng về chỗ Lâm Thiên Vũ di động, là ngươi dẫn đạo đi."
"Đúng vậy!"
Hơi hơi hiên ngang đầu, Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng: "Cái tên Lâm Tử Thiên kia thật sự là một kẻ ngu ngốc, hắn vẫn cho là hắn chủ động phát động công kích. Trên thực tế, mỗi một lần công kích, lộ tuyến công kích đều là ta mưu đồ sẵn. Chỉ cần đem mấy cái lộ tuyến còn lại phủ kín, hắn cũng chỉ có thể theo lộ tuyến mà ta chọn kia công kích. Cho nên ta một đường bị đá, phương hướng cũng cứ như vậy được định."
"Thật là tiểu tử âm hiểm!"
Không khỏi hung hăng khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Thanh Vân âm thầm tự trách: "Đáng tiếc lúc đó bổn công tử không nhìn ra quỷ kế của ngươi, không phải vậy để ta cùng ngũ trưởng lão đồng loạt ra tay, cũng không để ngươi dễ dàng thương hại đến tính mạng của Lâm trưởng lão như vậy."
"Ha ha ha. . . Hoàng Phủ Thanh Vân, ngươi cũng quá đề cao chính mình. Muốn nhìn thấu được mưu kế của lão tử, lăng đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, xem mấy quyển Đế Vương chi thuật liền nghĩ bản thân có thể tùy ý phỏng đoán nhân tâm? Hừ, ngươi còn kém xa lắm."
Không khỏi cười lớn một tiếng, Trác Phàm lộ ra thần sắc khinh bỉ, "Nếu là U Quỷ Thất ở đây, lão tử còn tạm thời cùng hắn so đo cao thấp về mưu trí. Nhưng mấy người các ngươi, còn chưa xứng!"
Song quyền bất giác nắm chặt, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vân tràn đầy lửa giận. Hắn đường đường Đế Vương Môn nhị công tử, còn chưa bao giờ bị người xem thường qua, hơn nữa người này còn là người cùng thế hệ với hắn, thế mà còn dám gọi hắn là tiểu tử.
Như vậy khác gì so với một tên ăn mày trên đường mắng hoàng đế là tao lão đầu. Hoàng đế nếu có thể nhẫn, hắn cũng không phải là hoàng đế rồi.
Đồng dạng, hắn nếu là còn có thể nhẫn, hắn cũng không phải là Đế Vương Môn công tử.
Tựa hồ nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, Trác Phàm trên mặt giễu cợt càng sâu: "Hoàng Phủ Thanh Vân, ngươi không phục lắm đúng không? Vậy thì tốt, ta liền từ đầu giảng cho ngươi nghe, chứng minh ngươi căn bản không có đế vương chi tài, cũng đừng giày xéo Đế Vương chi thuật."
"Nguyên bản ba người các ngươi liên thủ, bằng thực lực bây giờ của ta căn bản không có phần thắng. Cho nên ta nhất định phải trước tiên ly gián một người trong các ngươi, cái kia chính là kẻ trí thông minh không cao, lại thích làm lớn thích công to Lâm Tử Thiên, Lâm trưởng lão."
Nghe đến Trác Phàm muốn giảng như tính giết Lâm Tử Thiên như nào, mọi người không khỏi ào ào nhìn qua. Coi như là Hoàng Phủ Thanh Vân trong lòng hận đến nghiến răng, cũng vểnh tai lắng nghe.
"Đầu tiên, đế vương phải có biết người chi tài, dung người chi lượng! Lâm Tử Thiên bản thân hắn hư vinh, ta thì hết lần này tới lần khác làm bẩn danh tiếng của hắn, chọc hắn nổi giận. Lúc này, ngươi chẳng những không tìm cách khiến nộ hoả của hắn hạ xuống, ngược lại âm thầm cười nhạo hắn, khiến hắn nộ càng thêm nộ, cứ thế hắn không khống chế được nộ khí, thoát ly ba người một thể các ngươi, cùng ta đơn đả độc đấu, đây là lỗi của ngươi!"
Nghe được lời này, mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân, suy nghĩ một chút tình cảnh vừa nãy. Tuy Trác Phàm xảo trá, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân quả thật là không có cái gì gọi lag dung người chi lượng, không có chút nào đế vương phong phạm.
Nói trắng ra, cũng là không thích hợp làm một vị thủ lĩnh.
Hoàng Phủ Thanh Vân phát giác được ánh mắt mọi người bốn phía biến hóa, lúc nhìn về phía Trác Phàm, càng là hận đến nghiên răng nghiến lợi.
Bất quá Trác Phàm lại không thèm để ý, tiếp tục nói: "Tiếp đó, đế vương chưởng khống đại cục, hết thảy lấy đại cục làm trọng. Ở chỗ này, có thể khắc chế tốc độ thân pháp của ta, chỉ có Lâm Tử Thiên một người. Nhưng ngươi lại cho cái chế địch Pháp bảo như thế, cùng ta càng đánh càng xa, hoàn toàn thoát ly phạm vi ngươi chưởng khống. Nếu là ngươi ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không chết, cho nên đây là lỗi của ngươi."
"Đủ rồi, rõ ràng là ngươi giết Lâm Tử Thiên, lại toàn đổ đến trên đầu ta? Hừ, mọi người đều nói ngươi xảo trá, quả là thế!" Hoàng Phủ Thanh Vân rốt cuộc nghe không vào nữa, không khỏi hét lớn lên.
Mỉm cười, Trác Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái: "Đế vương sở dĩ là đế vương, chính là bởi vì hắn là mọi người đứng đầu. Kẻ đùn đẩy trách nhiệm, không có tư cách trở thành nhân tuyển đế vương, không xứng được người khác đi theo!"
Lời vừa nói ra, mọi người trong lòng run lên. Đã kinh dị tại từng bước thận trọng, tính toán tinh vi của Trác Phàm. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân cũng thay đổi, không còn kính trọn hắn như trước kia.
Nguyên bản mọi người kính trọng hắn là Đế Vương Môn nhị công tử, xử sự nghiêm cẩn, có đế vương chi tài.
Nhưng là bây giờ qua cách nói này của Trác Phàm, mới phát hiện hắn căn bản không phải tài liệu lãnh đạo, đi theo hắn cũng không có tiền đồ gì. Cho dù là U Minh Cốc ngũ trưởng lão, hai con ngươi cũng đang trái phải chuyển động, tựa hồ có tâm tư khác.
Ly gián, lại là ly gián!
Bất quá lần này Trác Phàm ly gián lại làm được càng bí ẩn, bởi vì hắn không phải ly gián cảm tình, mà chính là ly gián tín nhiệm. Trước đây mọi người vẫn coi Hoàng Phủ Thanh Vân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hết thảy lấy hắn làm chuẩn. Phối hợp lại, tự nhiên là càng không chê vào đâu được.
Nhưng hiện tại, Trác Phàm đem trách nhiệm việc Lâm Tử Thiên chết hơn phân nửa ném tới trên đầu của hắn, nói hắn lãnh đạo bất lợi, mặc kệ mọi người tin hay không, nhưng lại có thể ngay lập tức hạ uy vọng của hắn xuống hơn phân nửa.
Lần này, không có cái đầu lĩnh đáng giá tín nhiệm chỉ huy, coi như Hoàng Phủ Thanh Vân liên thủ với ngũ trưởng lão, uy lực cũng sẽ yếu bớt hơn phân nửa.
Trác Phàm nhìn lấy tất cả, dường như hết thảy đều trong lòng bàn tay, lộ ra từng tia tiếu ý. . .
Tất cả mọi người đều không có chú ý tới, mọi người chỉ nhìn lấy Trác Phàm không ngừng bị Lâm Tử Thiên đánh bay, nhưng chưa từng nghĩ tới, phương hướng hắn bị đánh bay, chính là từng bước một tiến về phương hướng đài khách quý ở phía sườn đông.
Mà giờ này khắc này, cao thủ phía trên đài khách quý đều đã đến phía trên luyện đan trận, chỉ có một người vẫn như cũ ở lại nơi đó, đó chính là đệ tử của Lâm Tử Thiên, Lâm Thiên Vũ.
Vốn là hắn đang nhìn sư phụ mình thi thố tài năng, hung hăng giáo huấn một phen cái tên tiểu tử từng hung hăng ngược hắn trước mặt mọi người, khiến hắn mất hết thể diện. Thế nhưng nghe đến tiếng kêu của Độc Thủ Dược Vương, lại không khỏi sửng sốt.
Cái này. . . Tại sao lại kéo tới trên đầu ta?
Lâm Tử Thiên cũng bất giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dừng thân hình lại!
Nhưng đúng lúc này, Trác Phàm cười âm hiểm một tiếng, một tia âm lãnh xuất hiện trong đôi con ngươi, sát cơ lóe lên một cái rồi biến mất: "Hừ, các ngươi phát hiện đã quá muộn!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm bỗng nhiên đạp chân lên mặt đất, tựa như một viên đạn pháo phóng về phương hướng của Lâm Thiên Vũ. Toàn thân sát khí không hề che giấu chút nào mà bộc phát ra.
Bây giờ hắn cách Lâm Thiên Vũ cũng không quá trăm mét, khoảng cách gần như vậy, lấy Thiên Huyền cao thủ tốc độ chớp mắt là tới. Coi như Lâm Tử Thiên bị phát hiện, căn bản cũng không kịp ứng cứu.
"Lâm Tử Thiên, ngươi vừa rồi đá lão tử hẳn là rất đã đi. Hiện tại lão tử liền làm thịt bảo bối đồ đệ của ngươi, xem xem trong lòng ngươi là tư vị gì!"
Không giấu nổi sự kinh hãi, Lâm Tử Thiên hiện tại mới phát hiện bản thân mắc lừa. Thế nhưng là đến tột cùng là mắc lừa như thế nào, lấy trí thông minh của hắn nhất thời nửa khắc còn không nghĩ ra được.
Bất quá bây giờ hắn cũng không để ý được nhiều như vậy, mắt thấy đồ đệ mình chuẩn bị lọt vào độc thủ của Trác Phàm, Lâm Tử Thiên thân hình liền lóe lên, trong nháy mắt tiến vào sau lưng Trác Phàm, nhất quyền đánh ra, giận dữ hét: "Trác Phàm, có gì hướng lão tử mà phóng, đừng có động đến đồ đệ của lão tử!"
Bạch!
Chỉ một thoáng, Trác Phàm ở phía trước Lâm Tử Thiên trong nháy mắt thân ảnh biến mất. Ngay sau đó, phốc một tiếng vang trầm thấp phát ra, Lâm Tử Thiên thân thể bất giác run run, thần sắc phẫn nộ đột nhiên cứng lại trên mặt.
Chậm rãi cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một cái kim cương Thiết Thủ từ bộ ngực hắn xuyên ra, mà trên cái tay ấy còn đang nắm một trái tim vẫn đang chậm đập.
"Như ngươi mong muốn, ha ha ha. . ."
Một tiếng cười tà dị vang lên ở phía trước hắn, Lâm Tử Thiên cảm giác toàn thân cao thấp càng ngày càng lạnh. Hắn biết, sức sống của hắn đang cấp tốc xói mòn.
Nhưng trong mắt của hắn vẫn tràn ngập ý tứ không minh bạch, khó khăn chuyển thân mình, nhìn về phía tên thiếu niên giống như ác ma đang mỉm cười, kinh dị nói: "Ngươi. . . Làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của ta. . ."
"Chẳng lẽ hảo đồ đệ Lâm Thiên Vũ của ngươi không có nói cho ngươi biết, ta đã từng nói với hắn một câu. Nếu biết mục tiêu của ngươi ở chỗ nào, tốc độ có nhanh nữa cũng không có tác dụng!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm xiết chặt bàn tay, trái tim đang chầm chậm đập bỗng nhiên hóa thành một dòng máu, bắn ra tứ phương. Thi thể lạnh lẽo của Lâm Tử Thiên bịch một tiếng đổ thẳng tắp vào chỗ khách quý ngồi, hai con mắt trừng lên như chuông đồng lớn, chết không nhắm mắt.
Lâm Thiên Vũ thấy vậy, không khỏi kinh hô một tiếng, sớm đã bị dọa đến mức cuộn mình một bên, không dám nhìn Trác Phàm ở trước mặt thêm một chút nào.
"Phế vật, đến cả kẻ thù giết sư phụ cũng không dám nhìn, không có tiền đồ!" Không khỏi bĩu môi, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, chậm rãi xoay người đi chỗ khác.
Mà nghênh đón hắn, là ánh mắt kinh sợ của mọi người.
Lâm Tử Thiên trưởng lão của Khoái Hoạt Lâm, bị Trác Phàm một chiêu tuyệt sát, đây không phải là điều kinh khủng nhất. Kinh khủng nhất, là thần sắc Trác Phàm nhẹ nhàng như thường, dường như việc giết một tên Thiên Huyền cường giả, cùng giết chết một con kiến không có gì khác biệt.
Còn có ánh mắt bày mưu tính kế đó, giống như dường như sớm đã dự liệu được tất cả, đem sinh mệnh của đối thủ nắm vững vàng ở trong tay chính mình, hắn bất cứ lúc nào đều có thể nhẹ nhàng tước đoạt.
Ác ma!
Giờ này khắc này, mọi người đối cái ngoại hiệu này của Trác Phàm càng thêm khắc sâu ấn tượng.
"Sở lâu chủ, ta liền nói ngươi đối với tiểu tử này căn bản một chút cũng không hiểu. Nhìn xem a, hắn là một tên Ma Vương chân chính!" Tạ Thiên Dương một mặt ngưng trọng, mặc dù là lần thứ hai thấy Trác Phàm kích sát Thiên Huyền cao thủ, nhưng là hắn tâm lý vẫn y nguyên rung động một cách khó hiểu.
Trác Phàm kích sát, tựa hồ căn bản không phải kích sát phổ thông, mà giống như là vương giả tước đoạt đi sinh mệnh của nô lệ, chỉ là chuyện đương nhiên, muốn là lấy đi thôi.
Cũng là loại băng lãnh cảm giác này, khiến hắn mỗi lần nhìn thấy Trác Phàm xuất thủ, trong lòng đều sẽ ngăn không được mà run rẩy. Đồng dạng tâm tư này cũng xuất hiện tại trong lòng tất cả mọi người.
"Tiểu tử này, so sánh với cái tên Độc Thủ Dược Vương kia còn đáng sợ hơn nhiều!" Mẫu Đơn lâu chủ liếc nhìn Thanh Hoa lâu chủ và Sở Khuynh Thành một cái, bờ môi vậy mà ngăn không được run rẩy, "Khó trách. . . Khó trách U Minh Cốc lại phát ra U Minh truy sát lệnh đối với hắn. Bất quá ta có cảm giác, chỉ là U Minh truy sát lệnh còn chưa đủ để cho thấy được sự đáng sợ của hắn!"
"Khuynh Thành, ngươi bây giờ cũng nên suy nghĩ thật kỹ một chút, hắn có phải là người đáng để ngươi nương tựa!" Thanh Hoa lâu chủ hít một hơi thật sâu, hơi có chút lo lắng nói.
Sở Khuynh Thành trầm ngâm một hồi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh liền kiên định: "Thế nhưng cứu Hoa Vũ Lâu chúng ta, chính là cái tên Ma Vương này, không phải sao?"
"Đúng, Khuynh Thành tỷ, phu quân coi như có ác, cũng đều là đối phó với địch nhân của chúng ta, lại chưa từng thương tổn chúng ta, ngươi tuyệt đối đừng thay đổi chủ ý a." Lúc này, Tiếu Đan Đan chặn lại nói.
Nàng xem như đối với Trác Phàm khăng khăng một mực, muốn đi theo cả đời. Thế nhưng Trác Phàm từng nói qua, hắn đến chính phẩm đều không cần, còn cần cái tặng phẩm phụ như nàng làm gì?
Cho nên Tiếu Đan Đan nhất định phải dốc hết toàn lực mà bảo vệ địa vị của Trác Phàm trong lòng Sở Khuynh Thành, nếu không mà nói, đến chính phẩm còn không, nàng cái tặng phẩm phụ này thì Trác Phàm càng không cần.
Đến lúc đó, nàng muốn khóc cũng không kịp!
Mà Mẫu Đơn lâu chủ cùng Thanh Hoa lâu chủ, thấy Sở Khuynh Thành tâm ý đã quyết, thì cũng ai thán một tiếng, không khuyên nữa. Nhưng các nàng đều biết, dạng người giống Trác Phàm này, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có ngày bình yên.
Trên luyện đan trận, nhìn thi thể Lâm Tử Thiên ngã trên mặt đất, lại nhìn miệng tên Trác Phàm kia thoáng qua một nụ cười âm trầm, Độc Thủ Dược Vương không khỏi thở dài ra một ngụm trọc khí, ai thán nói: "Lão phu đoán sai, nguyên lai mục tiêu của ngươi không phải Lâm Thiên Vũ, mà chính là bản thân Lâm Tử Thiên."
"Không sai, ta từ đầu đến cuối cũng chỉ là muốn lão gia hỏa kia một người mạng thôi. Còn tên đồ đệ kia của hắn, một cái phế vật, lão tử đòi mạng hắn làm gì?" Lông mày nhíu lại, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: "Huống hồ, ta coi như lấy Lâm Thiên Vũ làm con tin. Lâm Tử Thiên có thể sẽ kiêng kị, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân cùng nhị công tử sẽ quan tâm đến mạng của tên tiểu tử này sao? Ta giống như là loại người không biết đâu là trọng điểm kia sao?"
"Ha ha ha. . . Không sai, Độc Mãng xuất khẩu, nhất kích tất trúng, Lâm Thiên Vũ ở chỗ này xác thực không quá quan trọng, là lão phu ngộ phán!" Độc Thủ Dược Vương cười khổ một tiếng, lắc đầu liên tục, "Có điều, các ngươi một mực hướng về chỗ Lâm Thiên Vũ di động, là ngươi dẫn đạo đi."
"Đúng vậy!"
Hơi hơi hiên ngang đầu, Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng: "Cái tên Lâm Tử Thiên kia thật sự là một kẻ ngu ngốc, hắn vẫn cho là hắn chủ động phát động công kích. Trên thực tế, mỗi một lần công kích, lộ tuyến công kích đều là ta mưu đồ sẵn. Chỉ cần đem mấy cái lộ tuyến còn lại phủ kín, hắn cũng chỉ có thể theo lộ tuyến mà ta chọn kia công kích. Cho nên ta một đường bị đá, phương hướng cũng cứ như vậy được định."
"Thật là tiểu tử âm hiểm!"
Không khỏi hung hăng khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Thanh Vân âm thầm tự trách: "Đáng tiếc lúc đó bổn công tử không nhìn ra quỷ kế của ngươi, không phải vậy để ta cùng ngũ trưởng lão đồng loạt ra tay, cũng không để ngươi dễ dàng thương hại đến tính mạng của Lâm trưởng lão như vậy."
"Ha ha ha. . . Hoàng Phủ Thanh Vân, ngươi cũng quá đề cao chính mình. Muốn nhìn thấu được mưu kế của lão tử, lăng đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, xem mấy quyển Đế Vương chi thuật liền nghĩ bản thân có thể tùy ý phỏng đoán nhân tâm? Hừ, ngươi còn kém xa lắm."
Không khỏi cười lớn một tiếng, Trác Phàm lộ ra thần sắc khinh bỉ, "Nếu là U Quỷ Thất ở đây, lão tử còn tạm thời cùng hắn so đo cao thấp về mưu trí. Nhưng mấy người các ngươi, còn chưa xứng!"
Song quyền bất giác nắm chặt, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vân tràn đầy lửa giận. Hắn đường đường Đế Vương Môn nhị công tử, còn chưa bao giờ bị người xem thường qua, hơn nữa người này còn là người cùng thế hệ với hắn, thế mà còn dám gọi hắn là tiểu tử.
Như vậy khác gì so với một tên ăn mày trên đường mắng hoàng đế là tao lão đầu. Hoàng đế nếu có thể nhẫn, hắn cũng không phải là hoàng đế rồi.
Đồng dạng, hắn nếu là còn có thể nhẫn, hắn cũng không phải là Đế Vương Môn công tử.
Tựa hồ nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, Trác Phàm trên mặt giễu cợt càng sâu: "Hoàng Phủ Thanh Vân, ngươi không phục lắm đúng không? Vậy thì tốt, ta liền từ đầu giảng cho ngươi nghe, chứng minh ngươi căn bản không có đế vương chi tài, cũng đừng giày xéo Đế Vương chi thuật."
"Nguyên bản ba người các ngươi liên thủ, bằng thực lực bây giờ của ta căn bản không có phần thắng. Cho nên ta nhất định phải trước tiên ly gián một người trong các ngươi, cái kia chính là kẻ trí thông minh không cao, lại thích làm lớn thích công to Lâm Tử Thiên, Lâm trưởng lão."
Nghe đến Trác Phàm muốn giảng như tính giết Lâm Tử Thiên như nào, mọi người không khỏi ào ào nhìn qua. Coi như là Hoàng Phủ Thanh Vân trong lòng hận đến nghiến răng, cũng vểnh tai lắng nghe.
"Đầu tiên, đế vương phải có biết người chi tài, dung người chi lượng! Lâm Tử Thiên bản thân hắn hư vinh, ta thì hết lần này tới lần khác làm bẩn danh tiếng của hắn, chọc hắn nổi giận. Lúc này, ngươi chẳng những không tìm cách khiến nộ hoả của hắn hạ xuống, ngược lại âm thầm cười nhạo hắn, khiến hắn nộ càng thêm nộ, cứ thế hắn không khống chế được nộ khí, thoát ly ba người một thể các ngươi, cùng ta đơn đả độc đấu, đây là lỗi của ngươi!"
Nghe được lời này, mọi người cùng nhau nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân, suy nghĩ một chút tình cảnh vừa nãy. Tuy Trác Phàm xảo trá, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân quả thật là không có cái gì gọi lag dung người chi lượng, không có chút nào đế vương phong phạm.
Nói trắng ra, cũng là không thích hợp làm một vị thủ lĩnh.
Hoàng Phủ Thanh Vân phát giác được ánh mắt mọi người bốn phía biến hóa, lúc nhìn về phía Trác Phàm, càng là hận đến nghiên răng nghiến lợi.
Bất quá Trác Phàm lại không thèm để ý, tiếp tục nói: "Tiếp đó, đế vương chưởng khống đại cục, hết thảy lấy đại cục làm trọng. Ở chỗ này, có thể khắc chế tốc độ thân pháp của ta, chỉ có Lâm Tử Thiên một người. Nhưng ngươi lại cho cái chế địch Pháp bảo như thế, cùng ta càng đánh càng xa, hoàn toàn thoát ly phạm vi ngươi chưởng khống. Nếu là ngươi ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không chết, cho nên đây là lỗi của ngươi."
"Đủ rồi, rõ ràng là ngươi giết Lâm Tử Thiên, lại toàn đổ đến trên đầu ta? Hừ, mọi người đều nói ngươi xảo trá, quả là thế!" Hoàng Phủ Thanh Vân rốt cuộc nghe không vào nữa, không khỏi hét lớn lên.
Mỉm cười, Trác Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái: "Đế vương sở dĩ là đế vương, chính là bởi vì hắn là mọi người đứng đầu. Kẻ đùn đẩy trách nhiệm, không có tư cách trở thành nhân tuyển đế vương, không xứng được người khác đi theo!"
Lời vừa nói ra, mọi người trong lòng run lên. Đã kinh dị tại từng bước thận trọng, tính toán tinh vi của Trác Phàm. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân cũng thay đổi, không còn kính trọn hắn như trước kia.
Nguyên bản mọi người kính trọng hắn là Đế Vương Môn nhị công tử, xử sự nghiêm cẩn, có đế vương chi tài.
Nhưng là bây giờ qua cách nói này của Trác Phàm, mới phát hiện hắn căn bản không phải tài liệu lãnh đạo, đi theo hắn cũng không có tiền đồ gì. Cho dù là U Minh Cốc ngũ trưởng lão, hai con ngươi cũng đang trái phải chuyển động, tựa hồ có tâm tư khác.
Ly gián, lại là ly gián!
Bất quá lần này Trác Phàm ly gián lại làm được càng bí ẩn, bởi vì hắn không phải ly gián cảm tình, mà chính là ly gián tín nhiệm. Trước đây mọi người vẫn coi Hoàng Phủ Thanh Vân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hết thảy lấy hắn làm chuẩn. Phối hợp lại, tự nhiên là càng không chê vào đâu được.
Nhưng hiện tại, Trác Phàm đem trách nhiệm việc Lâm Tử Thiên chết hơn phân nửa ném tới trên đầu của hắn, nói hắn lãnh đạo bất lợi, mặc kệ mọi người tin hay không, nhưng lại có thể ngay lập tức hạ uy vọng của hắn xuống hơn phân nửa.
Lần này, không có cái đầu lĩnh đáng giá tín nhiệm chỉ huy, coi như Hoàng Phủ Thanh Vân liên thủ với ngũ trưởng lão, uy lực cũng sẽ yếu bớt hơn phân nửa.
Trác Phàm nhìn lấy tất cả, dường như hết thảy đều trong lòng bàn tay, lộ ra từng tia tiếu ý. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.