Chương 191: Chương 191: Mua đầu người
Phó Kỳ Lân
21/07/2018
Mũi thương sắc bén lóe ra ánh quang, trực tiếp mang tay trái người quân sĩ gâm lên trên mặt đất. Người quân sĩ trẻ lập tức rú lên một tiếng thảm thiết. Thân thể quay cuồng, nhưng tay trái bị gâm vô cùng nhanh, căn bản không nhổ ra được.
Người cầm thương chính là Giang Long.
Thời điểm trước đó người quân sĩ trẻ tuổi chửi mắng ông lão bên cạnh có rất nhiều người nhìn sang, tận mắt thấy Giang Long ra tay không lưu tình, lòng dạ phát lạnh. Mới nhìn qua gương mặt quan viên tuấn tú này không thể ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
- Một đám bỏ đi!
Giang Long không để ý người quân sĩ trẻ tuổi kêu đau, ánh mắt trên mặt các quân sĩ Cấm quân ở bốn phía chậm rãi đảo qua, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, những quan sĩ Cấm quân kia đều theo bản năng né tránh, còn Giang Long trong ánh mắt những người này trong lòng đều kinh sợ. Không phải sợ hắn, mà là sợ đám bọn Mã Phỉ giết. Đã theo trong tận xương cốt đối với Mã Phỉ sinh ra tâm trạng sợ hãi.
Nếu giờ phút này lại có Mã Phỉ đột kích, phỏng chừng những người này căn bản không dám chống cự, xoay người mà bỏ chạy. Tuy rằng quân pháp có quy định, lâm trận bỏ chạy, chém! Nhưng các quân sĩ Cấm quân trước đây căn bản không có trải qua chiến trường, cho nên đối với quân pháp này cũng không có nhận thức rõ ràng. Nếu như ở Biên ải, thì trên chiến trường sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Nơi này chiến dịch thường xuyên, quân kỷ nghiêm minh, không phải lấy kế sách ra để trang trí đâu, hơn nữa các quân sĩ cũng biết kỷ luật nhà binh, chuyện nhỏ còn có thể thương lượng đường sống, nhưng nếu là lâm trận bỏ chạy đó tất nhiên là chém không thể bàn cãi được, hơn nữa có đôi khi cho dù biết rõ là phải đi làm mồi nhử chịu chết, cũng chỉ có thể là phục tùng quân mệnh.
Tuy nhiên Cấm quân bên này tình huống coi như đặc biệt, bởi vì mọi người đều chạy trốn. Có câu là pháp không thể trách đông người, cũng không thể mang toàn bộ bọn họ ra chém.
- Các ngươi cũng chỉ dám bắt nạt dân chúng sao? Lúc trước trên chiến trường bị mấy tên mã phỉ giết thì đái ra cả quần, bây giờ lại đây to tiếng với người già? Các ngươi có chút bản lĩnh không? Cấm quân là cận vệ Thiên Tử, là thủ hộ Hoàng thành, bảo vệ dân chúng đấy, không phải để cho các ngươi cậy thế diễu võ dương oai! Đánh không lại mã phỉ không nói, rõ ràng còn đè trên người dân chúng trút giận, sao còn muốn dùng các ngươi làm gì?
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt sắc sảo của Giang Long liền chăm chú nhìn mặt người quân sĩ trẻ tuổi dưới chân. Quân sĩ trẻ tuổi cảm nhận được sát khí trên người Giang Long, bất chấp đau đớn trên cổ tay, liền sắc mặt kinh sợ tái nhợt, thân thể run rẩy.
- Đại nhân, xin, xin ngài tha cho y một lần đi.
Đột nhiên, cái ông lão bị đánh lúc này quỳ xuống đất ấp úng? Mở miệng lúng túng cầu xin.
Giang Long nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn ông lão, cặp mắt lại chăm chú hướng về người quân sĩ trẻ tuổi.
- Ta không thể giết ngươi, tuy nhiên những ngày tháng an nhàn của ngươi cũng đã chấm dứt.
Tay phải bị chặt đứt bốn ngón, tay trái cổ tay lại bị bổn quan đâm thủng, sau này ngươi sẽ là người tàn phế! Cấm quân hiển nhiên sẽ không cần ngươi, mà không có thân phận Cấm quân, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống vinh quang như trước ư? Trước kia ngươi có ức hiếp quá người nào, người ta sẽ tự tìm tới cửa trả thù. Tóm lại, đã làm chuyện gì, một ngày nào đó sẽ phải trả giá đấy.
Nói xong Giang Long giơ tay rút trường thương ra, liền với Quách Phóng cùng nhau rời đi. Mục Hiên bụng dạ khó lường, Giang Long và Quách Phóng hiển nhiên đều cầm binh khí đấy.
Mũi thương trong nháy mắt rời đi, người quân sĩ trẻ tuổi phát ra một tiếng kêu đau. Tuy nhiên đau điểm ấy, nhưng không bằng Giang Long nói những lời kia, làm cho gã bừng tỉnh, sau này gã chính là tàn phế, không còn là Cấm quân nữa rồi. Nghĩ đến sau này cuộc sống gian nan, người quân sĩ trẻ tuổi trong lòng như chết bụi. Bên cạnh đều là người bị thương, lúc trước chỉ lo đau xót, không có nghĩ nhiều, một đám bây giờ cũng đều mới nhận thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện.
Không làm Cấm quân, sau này bọn họ có thể làm cái gì? Lần này Cấm quân đại bại, triều đình tuyệt đối sẽ không trợ cấp cho bọn họ quá nhiều bạc. Đám này từ nhỏ cuộc sống nhàn hạ, người trẻ tuổi luôn luôn tâm cao khí ngạo, lần đầu cảm thấy sinh hoạt tàn khốc.
Cái ông lão nãy lúc này than nhẹ một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, đi gọi đại phu trong quân tới giúp đỡ, bôi thuốc cho người quân sĩ trẻ tuổi. Trong lòng lão không đành lòng, dù sao trong mắt lão người quân sĩ trẻ tuổi trước mắt, chỉ là một cái đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn lớn lên.
Quách Phóng đi một bên một lần nữa quan sát Giang Long. Cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu người thiếu niên trước mặt này rồi.
Đi tới bên ngoài lều lớn của Mục Hiên, quân sĩ phụ trách trực thủ đi vào trước thông báo, sau đó mới để cho hai người đi vào trong. Tiến vào lều lớn, Giang Long và Quách Phóng liền nhìn thấy gương mặt Mục Hiên lúc này u ám như mực.
Lần này Cấm quân hao tổn quá nhiều nhân thủ, muốn giấu diếm báo cáo, cũng không được. Biên quân cùng đem so sánh, chính là tốt hơn nhiều.
- Quách đại nhân, bản quan cùng ngươi thương lượng một việc.
Mục Hiên đầu tiên là nhìn liếc qua Giang Long, bây giờ đột ngột mở miệng.
Quách Phóng chắp tay nói:
- Mời Mục đại nhân cứ nói.
- Lần này Biên quân dưới sự chỉ đạo của Quách đại nhân, chém không ít đầu Mã phỉ, bản quan muốn mượn những cái đầu của Mã phỉ kia dùng một chút.
Mục Hiên vẻ mặt ngạo mạn nói.
Giang Long sau khi nghe xong, liền hiểu rõ, Cấm quân tổn thất nghiêm trọng, Mục Hiên tính toán đoạt chút công lao, nói những tên Mã phỉ này là do Cấm quân giết, tổn thất hơn, giết Mã phỉ cũng rất nhiều, vậy cho dù là bù đắp được những gì trôi qua rồi. Loại chuyện này Quách Phóng gặp nhiều, nhướn mày.
- Như vậy không tốt đâu?
- Hử.
Mục Hiên ỷ có Tín Vương và Trình quý phi làm chỗ dựa, không đem tướng lĩnh Biên quân Quách Phóng đặt trong ánh mắt.
- Mạt tướng nói, như vậy không tốt!
Quách Phóng vốn tính nết kiên cường, chậm rãi đứng thẳng lưng lên. Mục Hiên liền sắc mặt khó coi.
- Nếu Mục đại nhân bằng lòng mua lại đầu những người đó, thì cũng có thể thương lượng.
Giang Long lúc này đột nhiên mở miệng. Quách Phóng có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Giang Long một cái.
- Đầu một người kia bao nhiêu tiền?
Mục Hiên ánh mắt nhìn về phía Giang Long vẻ lo lắng.
Lại dám hỏi gã đòi bạc!
- Trong quân đội đầu người đều có thưởng bạc, giá cả rõ ràng, tuy nhiên quân sĩ mỗi lần chém ghiết một Mã phỉ, còn có thể nhớ một lần lập công, lập công nhiều hơn, có thể được lên chức, cho nên Mục đại nhân phải cho nhiều bạc một chút để mua đầu những tên Mã phỉ kia rồi.
Giang Long không nhanh không chậm nói.
- Ngươi cho là bản quan không thể mua?
Mục Hiên hừ lạnh.
Giang Long ánh mắt sắc bén, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú về phía Mục Hiên, kiên định nói:
- Nếu Mục đại nhân không sợ bị trách, có thể không mua.
Mục Hiên có loại ảo giác, tựa hồ bị Giang Long nhìn thấu tâm can. Liền theo bản năng né tránh. Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng thì gật đầu đồng ý. Sau đó liền thô bạo khua tay để cho Giang Long và Quách Phóng khẩn trương rời đi.
Mao Minh, Vương Xương, và Hứa Hữu lần lượt tiến vào. Ba người vừa mới bước vào lều lớn, liền nghe Mục Hiên trầm trọng nói:
- Tên Giang Long này không giữ lại được!
Ngay sau đó ba người liền nhìn nhau ngơ ngác.
Một lát sau, rời xa doanh trướng của Mục Hiên, Quách Phóng mới tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi muốn đồng ý bán đầu Mã phỉ cho Mục Hiên?
Đó không phải là trách cứ Giang Long lắm miệng.
- Bởi vì gã có biện pháp làm ra đầu những người khác.
Giang Long nhìn về phía bầu trời đêm. Quách Phóng đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền lĩnh hội lại.
- Ngươi nói là Mục Hiên nếu thật sự không có biện pháp, sẽ dẫn quân sĩ đi giết dân chúng Bắc Cương cho đủ quân số sao?
- Tiểu đệ gần đây mới thu thập đủ tư liệu của Mục Hiên, biết người này lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng làm được, hơn nữa điểm trọng yếu nhất, là gã có chỗ dựa lớn rất vững chắc!
Giang Long dứt lời, liền đưa một số tài tiệu về thân thế của Mục Hiên nói cho Quách Phóng. Những tài liệu này đúng là Điệp Hương phu nhân gửi tới.
Quách Phóng sau khi nghe xong im lặng một hồi. Hóa ra Mục Hiên đứng ở phe cánh Tín Vương. Người có chỗ dựa, lá gan cũng đúng là lớn vô cùng! Bởi vì làm sai chuyện, sẽ có người bảo vệ, khỏi cần nhận hình phạt. Suy đoán của Giang Long không sai, Mục Hiên quả là có gan giết dân chúng Bắc Cương lấy sung làm Mã phỉ. Mà chuyện như vậy về Mục Hiên nghe nhiều rồi. Và đích thật là chuyện thật, không phải giả dối đồn đại.
Trở lại Biên quân nơi này, Mục Hiên để cho thân binh đi truyền lời, nói Mục đại nhân bằng lòng trả giá tiền cao để mua đầu Mã phỉ.
Quân sĩ Biên quân đến là không có ý kiến gì. Chỉ cần không phải tranh đoạt lấy không là được. Thời điểm thu dọn chiến trường, quân sĩ Biên quân cũng đã đem đầu Mã phỉ chặt từng quả từng quả rớt xuống, đặt ở bên chân, dứt khoát có đầu người thắt ở bên hông.
Thường thấy sinh tử, hơn nữa với Mã phỉ lúc đó thù sâu như biển, những quân sĩ Biên quân này sẽ không sợ những cái đầu máu chảy đầm đìa kia. Trong mắt bọn họ, đầu những người này chính là bạc, là công tích. Kết cục của Mã phỉ càng bi thảm, trong lòng bọn họ càng sảng khoái!
Trong đại trướng của Mục Hiên, Mao Minh đã mở miệng.
- Đại nhân, có thật người định dùng giá cả để mua đầu Mã phỉ?
Tuy rằng lúc trước không có ở bên trong trướng, nhưng gã và Vương Xương đều ở bên ngoài nghe lén.
- Bản quan cảm thấy tiểu tử Cảnh gia hình như đoán được ý nghĩ của chúng ta.
Mục Hiên nhíu mày.
Thật sự là bị đoán được ý nghĩ, Giang Long nhìn chằm chằm vào bên này, bọn chúng đúng là không thể hạ thủ.
Mà muốn diệt trừ Giang Long kia lại không có dễ dàng. Thứ nhất Giang Long võ lực không tầm thường, thứ hai có Biên quân che chở.
- Vậy…
Vương Xương muốn mở miệng.
Nhưng Mục Hiên đã xua tay sốt ruột.
- Hai bên chúng ta nhiều chuyện, có thể dùng tiền để giải quyết, thì tiêu chút bạc đi.
Hiện tại quân sĩ Cấm quân đã thành một đám loạn. Hơn nữa Mục Hiên vội giao muối cho bọn tiểu thương, phải diệt trừ Giang Long…Giờ phút này đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nếu quả thật mang quân sĩ Cấm quân đi giết dân chúng Bắc Cương, như vậy lại làm cho cục diện hỗn loạn. Nhiều một việc, không bằng thiếu một việc đi!
Một lát sau, có người đi Biên quân nơi này, bắt đầu thống nhất thu đầu người.
Tiền trao cháo múc.
Mục Hiên thu được đầu người, khoảng chừng một trăm năm mươi cái, trong sổ ghi là quân sĩ Cấm quân giết đấy, xem như tạm thời giải quyết xong vấn đề khó khăn về số lính tử vong thê thảm. Quân sĩ Biên quân đến lấy được nhiều bạc, miệng cười toe toét.
Giang Long ngồi trong doanh trướng, nhưng vẫn chưa hạ bút viết. Đội ngũ gặp phải Mã phỉ tập kích bất ngờ, loại việc hệ trọng này hắn tự nhiên phải lần lượt viết trên sổ con. Nhưng nên viết như thế nào đây? Chẳng nhẽ viết những tên Mã phỉ này là do quân sĩ Cấm quân giết chết? Khiến Mục Hiên dùng tiền mua đầu người là chủ ý của hắn nghĩ ra đấy, tuy nhiên…Mục Hiên muốn lấy mạng của hắn!
Giang Long lại suy tư một lát, bắt đầu hạ bút. Chỉ chốc lát, sổ con viết xong, phái người mang đến trạm dừng chân gần nhất.
Biên quân phái người trực đêm, để cho các quân sĩ Cấm quân kinh hãi ngủ một đêm thật tốt.
Giang Long cũng vào trong trướng nằm ngủ. Tuy nhiên giấc ngủ cũng không yên ổn, bởi vì trong bóng đêm, có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên.
Đến ngày hôm sau, sắc trời sáng choang, Giang Long đi ra doanh trướng, mới phát hiện chiến trường ngày hôm qua một vùng hỗn độn. Buổi tối, căn bản là thấy không rõ lắm, mà lúc này, trên mặt đất kia một bãi máu tươi, ánh mặt trời chiếu xuống mới lộ ra lòe loẹt dị thường.
Nhẹ nhàng giật giật cái mũi, trong không khí dường như vẫn còn một lượng mùi máu tanh nhàn nhạt.
Một lát sau, có quân sĩ truyền mệnh lệnh, nghỉ ngơi và chỉnh đốn nửa ngày, xế chiều đội ngũ tiếp tục xuất phát đi tiếp. Mà các quân sĩ bị trọng thương tự nhiên là sẽ bị đưa đi.
---------oOo----------
Người cầm thương chính là Giang Long.
Thời điểm trước đó người quân sĩ trẻ tuổi chửi mắng ông lão bên cạnh có rất nhiều người nhìn sang, tận mắt thấy Giang Long ra tay không lưu tình, lòng dạ phát lạnh. Mới nhìn qua gương mặt quan viên tuấn tú này không thể ngờ lại tàn nhẫn như vậy.
- Một đám bỏ đi!
Giang Long không để ý người quân sĩ trẻ tuổi kêu đau, ánh mắt trên mặt các quân sĩ Cấm quân ở bốn phía chậm rãi đảo qua, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, những quan sĩ Cấm quân kia đều theo bản năng né tránh, còn Giang Long trong ánh mắt những người này trong lòng đều kinh sợ. Không phải sợ hắn, mà là sợ đám bọn Mã Phỉ giết. Đã theo trong tận xương cốt đối với Mã Phỉ sinh ra tâm trạng sợ hãi.
Nếu giờ phút này lại có Mã Phỉ đột kích, phỏng chừng những người này căn bản không dám chống cự, xoay người mà bỏ chạy. Tuy rằng quân pháp có quy định, lâm trận bỏ chạy, chém! Nhưng các quân sĩ Cấm quân trước đây căn bản không có trải qua chiến trường, cho nên đối với quân pháp này cũng không có nhận thức rõ ràng. Nếu như ở Biên ải, thì trên chiến trường sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Nơi này chiến dịch thường xuyên, quân kỷ nghiêm minh, không phải lấy kế sách ra để trang trí đâu, hơn nữa các quân sĩ cũng biết kỷ luật nhà binh, chuyện nhỏ còn có thể thương lượng đường sống, nhưng nếu là lâm trận bỏ chạy đó tất nhiên là chém không thể bàn cãi được, hơn nữa có đôi khi cho dù biết rõ là phải đi làm mồi nhử chịu chết, cũng chỉ có thể là phục tùng quân mệnh.
Tuy nhiên Cấm quân bên này tình huống coi như đặc biệt, bởi vì mọi người đều chạy trốn. Có câu là pháp không thể trách đông người, cũng không thể mang toàn bộ bọn họ ra chém.
- Các ngươi cũng chỉ dám bắt nạt dân chúng sao? Lúc trước trên chiến trường bị mấy tên mã phỉ giết thì đái ra cả quần, bây giờ lại đây to tiếng với người già? Các ngươi có chút bản lĩnh không? Cấm quân là cận vệ Thiên Tử, là thủ hộ Hoàng thành, bảo vệ dân chúng đấy, không phải để cho các ngươi cậy thế diễu võ dương oai! Đánh không lại mã phỉ không nói, rõ ràng còn đè trên người dân chúng trút giận, sao còn muốn dùng các ngươi làm gì?
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt sắc sảo của Giang Long liền chăm chú nhìn mặt người quân sĩ trẻ tuổi dưới chân. Quân sĩ trẻ tuổi cảm nhận được sát khí trên người Giang Long, bất chấp đau đớn trên cổ tay, liền sắc mặt kinh sợ tái nhợt, thân thể run rẩy.
- Đại nhân, xin, xin ngài tha cho y một lần đi.
Đột nhiên, cái ông lão bị đánh lúc này quỳ xuống đất ấp úng? Mở miệng lúng túng cầu xin.
Giang Long nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn ông lão, cặp mắt lại chăm chú hướng về người quân sĩ trẻ tuổi.
- Ta không thể giết ngươi, tuy nhiên những ngày tháng an nhàn của ngươi cũng đã chấm dứt.
Tay phải bị chặt đứt bốn ngón, tay trái cổ tay lại bị bổn quan đâm thủng, sau này ngươi sẽ là người tàn phế! Cấm quân hiển nhiên sẽ không cần ngươi, mà không có thân phận Cấm quân, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống vinh quang như trước ư? Trước kia ngươi có ức hiếp quá người nào, người ta sẽ tự tìm tới cửa trả thù. Tóm lại, đã làm chuyện gì, một ngày nào đó sẽ phải trả giá đấy.
Nói xong Giang Long giơ tay rút trường thương ra, liền với Quách Phóng cùng nhau rời đi. Mục Hiên bụng dạ khó lường, Giang Long và Quách Phóng hiển nhiên đều cầm binh khí đấy.
Mũi thương trong nháy mắt rời đi, người quân sĩ trẻ tuổi phát ra một tiếng kêu đau. Tuy nhiên đau điểm ấy, nhưng không bằng Giang Long nói những lời kia, làm cho gã bừng tỉnh, sau này gã chính là tàn phế, không còn là Cấm quân nữa rồi. Nghĩ đến sau này cuộc sống gian nan, người quân sĩ trẻ tuổi trong lòng như chết bụi. Bên cạnh đều là người bị thương, lúc trước chỉ lo đau xót, không có nghĩ nhiều, một đám bây giờ cũng đều mới nhận thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện.
Không làm Cấm quân, sau này bọn họ có thể làm cái gì? Lần này Cấm quân đại bại, triều đình tuyệt đối sẽ không trợ cấp cho bọn họ quá nhiều bạc. Đám này từ nhỏ cuộc sống nhàn hạ, người trẻ tuổi luôn luôn tâm cao khí ngạo, lần đầu cảm thấy sinh hoạt tàn khốc.
Cái ông lão nãy lúc này than nhẹ một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, đi gọi đại phu trong quân tới giúp đỡ, bôi thuốc cho người quân sĩ trẻ tuổi. Trong lòng lão không đành lòng, dù sao trong mắt lão người quân sĩ trẻ tuổi trước mắt, chỉ là một cái đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn lớn lên.
Quách Phóng đi một bên một lần nữa quan sát Giang Long. Cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu người thiếu niên trước mặt này rồi.
Đi tới bên ngoài lều lớn của Mục Hiên, quân sĩ phụ trách trực thủ đi vào trước thông báo, sau đó mới để cho hai người đi vào trong. Tiến vào lều lớn, Giang Long và Quách Phóng liền nhìn thấy gương mặt Mục Hiên lúc này u ám như mực.
Lần này Cấm quân hao tổn quá nhiều nhân thủ, muốn giấu diếm báo cáo, cũng không được. Biên quân cùng đem so sánh, chính là tốt hơn nhiều.
- Quách đại nhân, bản quan cùng ngươi thương lượng một việc.
Mục Hiên đầu tiên là nhìn liếc qua Giang Long, bây giờ đột ngột mở miệng.
Quách Phóng chắp tay nói:
- Mời Mục đại nhân cứ nói.
- Lần này Biên quân dưới sự chỉ đạo của Quách đại nhân, chém không ít đầu Mã phỉ, bản quan muốn mượn những cái đầu của Mã phỉ kia dùng một chút.
Mục Hiên vẻ mặt ngạo mạn nói.
Giang Long sau khi nghe xong, liền hiểu rõ, Cấm quân tổn thất nghiêm trọng, Mục Hiên tính toán đoạt chút công lao, nói những tên Mã phỉ này là do Cấm quân giết, tổn thất hơn, giết Mã phỉ cũng rất nhiều, vậy cho dù là bù đắp được những gì trôi qua rồi. Loại chuyện này Quách Phóng gặp nhiều, nhướn mày.
- Như vậy không tốt đâu?
- Hử.
Mục Hiên ỷ có Tín Vương và Trình quý phi làm chỗ dựa, không đem tướng lĩnh Biên quân Quách Phóng đặt trong ánh mắt.
- Mạt tướng nói, như vậy không tốt!
Quách Phóng vốn tính nết kiên cường, chậm rãi đứng thẳng lưng lên. Mục Hiên liền sắc mặt khó coi.
- Nếu Mục đại nhân bằng lòng mua lại đầu những người đó, thì cũng có thể thương lượng.
Giang Long lúc này đột nhiên mở miệng. Quách Phóng có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Giang Long một cái.
- Đầu một người kia bao nhiêu tiền?
Mục Hiên ánh mắt nhìn về phía Giang Long vẻ lo lắng.
Lại dám hỏi gã đòi bạc!
- Trong quân đội đầu người đều có thưởng bạc, giá cả rõ ràng, tuy nhiên quân sĩ mỗi lần chém ghiết một Mã phỉ, còn có thể nhớ một lần lập công, lập công nhiều hơn, có thể được lên chức, cho nên Mục đại nhân phải cho nhiều bạc một chút để mua đầu những tên Mã phỉ kia rồi.
Giang Long không nhanh không chậm nói.
- Ngươi cho là bản quan không thể mua?
Mục Hiên hừ lạnh.
Giang Long ánh mắt sắc bén, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú về phía Mục Hiên, kiên định nói:
- Nếu Mục đại nhân không sợ bị trách, có thể không mua.
Mục Hiên có loại ảo giác, tựa hồ bị Giang Long nhìn thấu tâm can. Liền theo bản năng né tránh. Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng thì gật đầu đồng ý. Sau đó liền thô bạo khua tay để cho Giang Long và Quách Phóng khẩn trương rời đi.
Mao Minh, Vương Xương, và Hứa Hữu lần lượt tiến vào. Ba người vừa mới bước vào lều lớn, liền nghe Mục Hiên trầm trọng nói:
- Tên Giang Long này không giữ lại được!
Ngay sau đó ba người liền nhìn nhau ngơ ngác.
Một lát sau, rời xa doanh trướng của Mục Hiên, Quách Phóng mới tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi muốn đồng ý bán đầu Mã phỉ cho Mục Hiên?
Đó không phải là trách cứ Giang Long lắm miệng.
- Bởi vì gã có biện pháp làm ra đầu những người khác.
Giang Long nhìn về phía bầu trời đêm. Quách Phóng đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền lĩnh hội lại.
- Ngươi nói là Mục Hiên nếu thật sự không có biện pháp, sẽ dẫn quân sĩ đi giết dân chúng Bắc Cương cho đủ quân số sao?
- Tiểu đệ gần đây mới thu thập đủ tư liệu của Mục Hiên, biết người này lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng làm được, hơn nữa điểm trọng yếu nhất, là gã có chỗ dựa lớn rất vững chắc!
Giang Long dứt lời, liền đưa một số tài tiệu về thân thế của Mục Hiên nói cho Quách Phóng. Những tài liệu này đúng là Điệp Hương phu nhân gửi tới.
Quách Phóng sau khi nghe xong im lặng một hồi. Hóa ra Mục Hiên đứng ở phe cánh Tín Vương. Người có chỗ dựa, lá gan cũng đúng là lớn vô cùng! Bởi vì làm sai chuyện, sẽ có người bảo vệ, khỏi cần nhận hình phạt. Suy đoán của Giang Long không sai, Mục Hiên quả là có gan giết dân chúng Bắc Cương lấy sung làm Mã phỉ. Mà chuyện như vậy về Mục Hiên nghe nhiều rồi. Và đích thật là chuyện thật, không phải giả dối đồn đại.
Trở lại Biên quân nơi này, Mục Hiên để cho thân binh đi truyền lời, nói Mục đại nhân bằng lòng trả giá tiền cao để mua đầu Mã phỉ.
Quân sĩ Biên quân đến là không có ý kiến gì. Chỉ cần không phải tranh đoạt lấy không là được. Thời điểm thu dọn chiến trường, quân sĩ Biên quân cũng đã đem đầu Mã phỉ chặt từng quả từng quả rớt xuống, đặt ở bên chân, dứt khoát có đầu người thắt ở bên hông.
Thường thấy sinh tử, hơn nữa với Mã phỉ lúc đó thù sâu như biển, những quân sĩ Biên quân này sẽ không sợ những cái đầu máu chảy đầm đìa kia. Trong mắt bọn họ, đầu những người này chính là bạc, là công tích. Kết cục của Mã phỉ càng bi thảm, trong lòng bọn họ càng sảng khoái!
Trong đại trướng của Mục Hiên, Mao Minh đã mở miệng.
- Đại nhân, có thật người định dùng giá cả để mua đầu Mã phỉ?
Tuy rằng lúc trước không có ở bên trong trướng, nhưng gã và Vương Xương đều ở bên ngoài nghe lén.
- Bản quan cảm thấy tiểu tử Cảnh gia hình như đoán được ý nghĩ của chúng ta.
Mục Hiên nhíu mày.
Thật sự là bị đoán được ý nghĩ, Giang Long nhìn chằm chằm vào bên này, bọn chúng đúng là không thể hạ thủ.
Mà muốn diệt trừ Giang Long kia lại không có dễ dàng. Thứ nhất Giang Long võ lực không tầm thường, thứ hai có Biên quân che chở.
- Vậy…
Vương Xương muốn mở miệng.
Nhưng Mục Hiên đã xua tay sốt ruột.
- Hai bên chúng ta nhiều chuyện, có thể dùng tiền để giải quyết, thì tiêu chút bạc đi.
Hiện tại quân sĩ Cấm quân đã thành một đám loạn. Hơn nữa Mục Hiên vội giao muối cho bọn tiểu thương, phải diệt trừ Giang Long…Giờ phút này đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Nếu quả thật mang quân sĩ Cấm quân đi giết dân chúng Bắc Cương, như vậy lại làm cho cục diện hỗn loạn. Nhiều một việc, không bằng thiếu một việc đi!
Một lát sau, có người đi Biên quân nơi này, bắt đầu thống nhất thu đầu người.
Tiền trao cháo múc.
Mục Hiên thu được đầu người, khoảng chừng một trăm năm mươi cái, trong sổ ghi là quân sĩ Cấm quân giết đấy, xem như tạm thời giải quyết xong vấn đề khó khăn về số lính tử vong thê thảm. Quân sĩ Biên quân đến lấy được nhiều bạc, miệng cười toe toét.
Giang Long ngồi trong doanh trướng, nhưng vẫn chưa hạ bút viết. Đội ngũ gặp phải Mã phỉ tập kích bất ngờ, loại việc hệ trọng này hắn tự nhiên phải lần lượt viết trên sổ con. Nhưng nên viết như thế nào đây? Chẳng nhẽ viết những tên Mã phỉ này là do quân sĩ Cấm quân giết chết? Khiến Mục Hiên dùng tiền mua đầu người là chủ ý của hắn nghĩ ra đấy, tuy nhiên…Mục Hiên muốn lấy mạng của hắn!
Giang Long lại suy tư một lát, bắt đầu hạ bút. Chỉ chốc lát, sổ con viết xong, phái người mang đến trạm dừng chân gần nhất.
Biên quân phái người trực đêm, để cho các quân sĩ Cấm quân kinh hãi ngủ một đêm thật tốt.
Giang Long cũng vào trong trướng nằm ngủ. Tuy nhiên giấc ngủ cũng không yên ổn, bởi vì trong bóng đêm, có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên.
Đến ngày hôm sau, sắc trời sáng choang, Giang Long đi ra doanh trướng, mới phát hiện chiến trường ngày hôm qua một vùng hỗn độn. Buổi tối, căn bản là thấy không rõ lắm, mà lúc này, trên mặt đất kia một bãi máu tươi, ánh mặt trời chiếu xuống mới lộ ra lòe loẹt dị thường.
Nhẹ nhàng giật giật cái mũi, trong không khí dường như vẫn còn một lượng mùi máu tanh nhàn nhạt.
Một lát sau, có quân sĩ truyền mệnh lệnh, nghỉ ngơi và chỉnh đốn nửa ngày, xế chiều đội ngũ tiếp tục xuất phát đi tiếp. Mà các quân sĩ bị trọng thương tự nhiên là sẽ bị đưa đi.
---------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.