Chương 340: Chương 341: Thái tử giám quốc
Phó Kỳ Lân
21/07/2018
Ngoài thành, Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên đứng bên bờ sông nhân tạo.
Sau lưng là Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, còn có đám người Phàn Nhân.
Cỏ xanh nảy mầm, nhiệt độ ấm dần lên, mọi người đã thoát khỏi những chiếc áo bông nặng nề. Đối diện với bọn họ là những dân phụ đang cầm xẻng trong tay đào đất, nhân số cũng có mấy ngàn người. Không lâu sau là có thể gieo trồng, như vậy con sông dẫn nước đã đào xong sẽ hoàn toàn có thể sử dụng.
Đem đất đai hai bên con sông khai khẩn hoàn tất, đợi thời gian vừa đến liền gieo trồng hạt giống.
Dùng để gieo trồng khoai tây và khoai lang là chính.
Hai loại cây nông nghiệp này cũng không kén chọn đất, đương nhiên cũng phải bón một chút phân bón để có thể đề cao sản lượng đến mức cao nhất. Đợi đến mùa thu thu hoạch dự trữ, sau đó sang năm phải gieo hạt giống xuống đồng ruộng.
Chỉ chốc lát, Tiêu Phàm cả người đầy bụi đất đi tới, cười nói:
- Triệu Nghi đã sớm lên đường, nhưng một tháng rồi mà nghe nói mới đi được nửa đường.
Đồ Đô, đám người Tần Vũ liền mỉm cười.
Giang Long cũng cười:
- Quả nhiên không hổ là con cháu của hoàng tộc, dọc theo đường đi tất cả quan viên đều tranh nhau tới gặp gỡ, dâng lên các loại bảo vật còn có mỹ nữ. Phô trương như vậy Hoàng thượng không thể không biết, nhưng vẫn không nói gì, xem ra Hoàng thượng đối với đứa cháu này cũng vô cùng sủng ái a.
Hoàng gia không có thân tình!
Đám người Tiêu Phàm lắc đầu, đừng nói cháu trai, coi như là con trai, Hoàng thượng cũng sẽ phòng bị như nhau. Hiện tại buông thả như vậy rất có thể là sau này sẽ ra tay độc ác! Nếu muốn xử lý Triệu Nghi, như vậy dù là Bình Giang Vương đã từng vì Hoàng thượng xuất lực rất nhiều cũng khẳng định khó lòng thoát chết.
Đây là Hoàng gia!
Càng nhìn về phía xa, thì đã thấy những người dân chúng khỏe mạnh đang đào lấy đường sông thứ hai thứ ba, làm tốt, có thể nhanh chóng lấy được tiền công, những dân công khỏe mạnh này đều vô cùng ra sức. Năm trước mùa đông có rất nhiều người rảnh rỗi đi đánh bạc, có ít người thậm chí còn nghiện đánh bạc, bất quá sau khi hôm nay bắt đầu làm việc, mỗi ngày làm xong việc đều mệt mỏi đến mức đi cũng không nổi nữa, tự nhiên không có tinh thần tiếp tục đánh bạc.
Về phần không đi làm việc?
Không làm việc thì làm sao có tiền đánh bạc? Không làm việc thì ở nhà cha mẹ vợ con ăn cái gì?
Còn những người thật sự không để ý đến cha mẹ vợ con, đều bị nha dịch bắt vào trong đại lao rồi, sau đó phạt đi quét đường phố, quét tước nhà vệ sinh, sau đó ở ngoài thành chế tác phân bón, mệt hơn bẩn hơn, hơn nữa còn không có nửa văn tiền tiền công có thể cầm. Nếu trong nhà của tù phạm thật sự khó khăn, huyện nha mới dành cho sự trợ giúp nhất định. Cũng không thể để cho huyện Linh Thông phát được?
Cũng có chuyện có người chết đói rồi.
Sau khi thả lại không có thay đổi, thì lại tiếp tục ăn đòn.
Còn phải mang thương tích đi làm, mà làm việc không xong thì không có cơm ăn.
Những tổ chức đánh bạc cùng đám người nhàn rỗi vô lại cơ bản đều bị bắt sạch. Bởi vì tổ chức đánh bạc, cho nên bị phạt rất nặng. Đối với những dạng người này, thì Giang Long vô cùng căm ghét. Những tên này trên cơ bản đều là loại không có lương tâm máu lạnh vô tình còn thêm lòng lang dạ sói. Chính mình không đi làm việc, lại muốn thắng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, tính toán không làm mà hưởng. Nếu người nào thua tiền, lại không có năng lực trả, liền cho họ vay nặng lãi, sau đó lãi mẹ đẻ lãi con, đây chính là việc vô cùng nguy hiểm.
Một khi thua tiền, cơ bản có bán con bán cái đi cũng trả không hết nợ.
Giang Long vì thế ra một pháp lệnh, đánh bạc trái pháp luật, sau khi báo quan nợ nần đánh bạc sẽ không cần trả.
Vì thế, một ít dân chúng thua nợ bị buộc ra đường ở cũng chạy tới huyện nha cáo trạng, mà một số nhóm vô lại lòng lang dạ sói, nhất là những người tổ chức sòng bạc đầu tiên, bởi vì không biết thủ đoạn của Giang Long, cho nên liền động thủ không chút khách khí.
Kết quả lúc trước bị bắt mấy đám người, cũng đã có vài người bị chém đầu.
Việc này làm cho đám nhàn rỗi vô lại mở sòng bạc, vô cùng kinh hãi!
Trước mặt mấy nghìn người làm việc, đào đất lấp hố, cày bừa đất hoang, bụi đất bay lên. Chỉ chốc lát, trên người của Giang Long liền dính một tầng bụi đất. ngoài ra dân công thì người đông thế mạnh, bên trong lòng sông khá hẹp, cũng không cần quá sâu, cho nên công việc tiến triển cực nhanh.
Cưỡi Tuyết Nguyên, Giang Long chạy dần lên tới thượng du, đến chỗ đang đào móc.
Chỉ thấy chỗ đào hơi mở rộng, nước chảy ra đem xung quanh mài trơn nhẵn một chút, không có khả năng tiếp tục mở rộng ra nguy hiểm vỡ đê, liền yên lòng.
Công trình tiến triển rất thuận lợi, tận đến nửa tháng sau, vẫn còn có dân chúng từ bên ngoài đi đến.
Mà lúc này Giang Long nhận được tin tức, Triệu Nghi đang du sơn ngoạn thủy thì nửa đường bị mã phỉ phục kích, tổn thất hơn mười người. Tuy thành công giết lui mã phỉ, nhưng Triệu Nghi bị chấn kinh, bệnh nặng một hồi. Năm ngày sau bệnh bình phục liền mới tăng thêm tốc độ chạy tới huyện Linh Thông.
Quân đội mà Triệu Nghi dẫn theo tuy rằng hết sức xa hoa, có hơn ngàn người, nhưng đám mã phỉ đui mù bị tiền bạc làm mờ mắt lại dám mai phục mạnh mẽ cướp đoạt? Sau khi cẩn thận tự hỏi, Giang Long cảm thấy trong đó có kỳ quái. Lại hai ngày nữa, tiếp tục có tin tức mới truyền tới.
Nói đám mã phỉ kia vô cùng hung hãn, đánh một chút liền chạy, hiển nhiên không có thật sự tính toán mạnh mẽ cướp đoạt đoàn xe của Triệu Nghi.
Cũng không phải do hộ vệ của Triệu Nghi lợi hại giết lùi được đám mã phỉ này.
Trình Trạch đoán, có phải hay không Hoàng thượng phái quân đội dưới trướng hạ thủ.
Không phải thật muốn làm gì Triệu Nghi, mà chỉ là làm cho gã kinh hãi một phen, để tốc độ Triệu Nghi tiến lên nhanh hơn. Chỉ là không ngờ tới Triệu Nghi nhát gan như thế, lại bị hù dọa cho sinh bệnh nặng một trận, thật sự làm mất mặt Hoàng gia. Tại chỗ nghỉ ngơi và chỉnh đốn ước chừng mất năm ngày mới dưỡng bệnh tốt. Tuy rằng sau đó tốc độ tiến lên nhanh hơn, nhưng Hoàng thượng vẫn là không có vừa ý.
Ngày hai mươi tháng ba, đoàn xe của Triệu Nghi mới tiến vào huyện Linh Thông.
- Lớn mật!
Quản gia của Bình Giang Vương phủ lúc này ở trong trạm nghỉ chân tức tới mức giơ chân lên, gã tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Long đã biết Triệu Nghi sẽ nhậm chức ở chỗ này, hơn nữa Triệu Nghi còn đi rất chậm, bên này có rất nhiều thời gian, nhưng Giang Long lại không có chú ý an bài chỗ nghỉ chân cho Triệu Nghi.
Vài tên hộ vệ vương phủ tiến lên, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên rút ra nửa thanh yêu đao, thân đao sáng loáng dọa cho người ở trong dịch trạm mồ hôi lạnh liên tục.
Những người này là hộ vệ của Vương phủ, không giống với hộ vệ của Thường gia và Tiền gia lúc trước.
Vì sao?
Bởi vì hoàng tộc có vị trí cao hơn, có đặc quyền!
Mặc dù giết người, Giang Long cũng không có quyền lực đến truy cứu. Thiên tử phạm pháp, và thứ dân cùng tội, lời này chẳng qua cũng chỉ là nói mà thôi. Đừng nói thiên tử, chỉ cần là người trong thân thể chảy xuôi huyết mạch của hoàng tộc, chính là chủ nhân của dân chúng Đại Tề.
- Tới huyện nha!
Trịnh quản gia hừ lạnh một tiếng, cưỡi lên ngựa, ở trên đường cái giục ngựa chạy như điên, chạy thẳng đến huyện nha.
Quỷ dị là đám dân chúng trên đường cái không có ai bị đụng trúng, cũng không có sai dịch huyện nha tiến lên bắt người. Đi theo ở phía sau Trịnh quản gia là một tên hộ vệ hung thần ác sát.
- Cảnh gia tiểu tử!
Mới vừa tới đến trước cửa huyện nha, Trịnh quản gia liền quát một tiếng chói tai:
- Tiểu Vương gia tới, ngươi dám can đảm không đi ra nha huyện mà nghênh đón?
Hoá ra hôm nay Giang Long đều không có tới cửa thành nghênh đón đoàn xe của Triệu Nghi, đây là nguyên nhân thứ hai mà Trịnh quản gia tức giận như thế. Tuy rằng gã đã nghe nói chuyện Thường Khiêm và Tiền Đới ảo não bị Giang Long đuổi đi, nhưng Triệu Nghi thì không giống như vậy.
Triệu Nghi trong mình chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc, chẳng lẽ Giang Long còn dám như thế nào?
Vốn cho rằng Giang Long sẽ cung kính nghênh đón cùng dâng lên bảo vật, nhưng cũng không có chuyện như vậy.
Giang Long lúc này dẫn theo đám quan viên trong huyện nha đi ra, đối với Trịnh quản gia thi lễ:
- Gặp qua tiểu Vương gia.
- Ừ?
Trịnh quản gia choáng váng:
- Ta cũng không phải tiểu Vương gia.
- Lớn mật, ngươi dám trêu chọc bản quan?
Giang Long đột nhiên biến sắc mặt:
- Ngươi đã không phải, vì sao vừa rồi lại hô to tiểu Vương gia tới rồi?
- Ta, ta...
Mặt của Trịnh quản gia lập tức đỏ lên.
- Ta cái gì ta? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tôi tớ của Bình Giang Vương phủ mà thôi, ở trước mặt bản quan không tự xưng tiểu nhân hoặc là thảo dân, dùng thân phận của ngươi cũng muốn cùng bản quan ngang hàng sao?
Trịnh quản gia thật không nghĩ tới Giang Long lại không cho mình mặt mũi như vậy, nâng lên roi ngựa trực chỉ Giang Long:
- Ngươi thật to gan, bản quản gia cũng là ngươi có thể quát mắng hay sao? Muốn lập uy phủ đầu sao? Ngươi lựa chọn người! Chờ bản quản gia đem tiểu Vương gia mời đến, xem kết cục của ngươi như thế nào!
Dứt lời, quay đầu ngựa lại mang theo hộ vệ chạy về phía trạm dừng chân.
Không ai ngăn trở, cũng không có dân chúng nào bị đụng.
Ba ngày trước Giang Long để cho nha dịch đi đường cái truyền lời, nói là có đại nhân vật muốn tới, để mấy ngày này dân chúng ở trên đường phố phải cẩn thận một chút.
Trịnh quản gia cưỡi ngựa lập tức vọt vào trạm nghỉ chân, ngựa cũng không có dừng hẳn, liền nhảy xuống, sau đó bước đi vào trong phòng của Triệu Nghi, quỳ xuống đất, mở miệng kêu la:
- Tiểu Vương gia, nguy rồi nguy rồi, tên Cảnh gia tiểu tử này không ngờ đui mù như thế! Đã không chuẩn bị nơi nghỉ chân cho tiểu Vương gia không nói... Còn làm nhục tiểu nhân đúng là không cho tiểu Vương gia mặt mũi... Đánh chó còn phải ngó mặt chủ a...
Sở dĩ gã có thể không cần thông báo, liền trực tiếp xông vào trong nhà, một là được sủng ái; thứ hai gã là thái giám.
Nếu như là một người nam nhân, thì nói gì cũng không thể trực tiếp xông vào trong nhà, bằng không nếu chủ nhân đang làm chuyện đó thì chẳng phải là bị phá hư chuyện tốt sao?
Triệu Nghi tướng mạo tuấn tú, vốn khuôn mặt trắng nõn giờ phút này thêm đầy mỏi mệt, gần như không có huyết sắc, bệnh tình mặc dù dưỡng tốt rồi, nhưng thân thể vẫn còn yếu, tinh thần không đầy đủ, khoát tay áo, ngăn cản Trịnh quản gia tiếp tục ồn ào, ầm ĩ làm đầu của y đau thêm, vốn định nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng không có nơi nghỉ chân thích hợp đích thật là không được.
- Tới huyện nha.
- Vâng!
Trịnh quản gia mừng rỡ, trong lòng nghiến răng, đợi tí nữa muốn cho Giang Long đẹp mặt.
Triệu Nghi lại ngồi lên trên xe ngựa xa hoa, lưu lại một ít người, còn đâu mang theo hơn trăm người thẳng tới phương hướng của huyện nha.
Biết được Triệu Nghi đã đến, Giang Long lại mang theo đám quan viên ra đón.
Không ngờ Triệu Nghi lại không có làm khó Giang Long, trước tiên đi vào hậu đường huyện nha ngồi xuống. Trịnh quản gia vẫn theo sát, muốn nói xen vào để Triệu Nghi giúp mình hả giận, nhưng ngồi xuống không được bao lâu, Triệu Nghi liền xua tay bảo Trịnh quản gia lui xuống.
Trịnh quản gia ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao.
- Không còn ai rồi, chúng ta nói thẳng ra đi.
Triệu Nghi nói thẳng:
- Bổn vương là ngườI trong hoàng tộc, đối với chiến tích của huyện Linh Thông không có hứng thú, hơn nữa ngược lại, lấy chiến tích, ra danh tiếng, đối với bổn vương mà nói là chuyện xấu.
Hơn nữa, phụ vương vẫn kính trọng Tiểu Hầu gia, chỉ hận lúc nhỏ không có nỗ lực luyện được một thân bản lãnh tốt.
Giang Long có chút bất ngờ, nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Nghi một hồi, mới xác định đối phương nói thật, không phải muốn chơi quỷ kế gì.
Triệu Nghi đối với sự vô lễ của Giang Long, cũng không ngần ngại chút nào.
Trước khi đến, Bình Giang Vương đã dặn dò kĩ Triệu Nghi, để Triệu Nghi biết được thân là người trong hoàng tộc cũng có rất nhiều kiêng kị. Một khi không cẩn thận rước lấy chú ý cùng bất mãn của Hoàng thượng, vậy kết cục sẽ rất thê thảm, nhẹ chính là bị đoạt đi thân phận cách chức làm bình dân.
Nặng tất nhiên sẽ là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội!
Không thể không nói Bình Giang Vương là chân chính thích đứa con trai này.
Triệu Nghi trước kia ỷ có tài danh, kỳ thật cũng muốn làm một chút sự tình, nghe xong tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo. Cũng bởi vì cảm thấy mất mát, cho nên nhất thời mê man, liền gửi gắm tình cảm du sơn ngoạn thủy, dọc theo đường đi nhìn qua thì tự do tự tại, kỳ thật trong lòng vô cùng buồn khổ.
Người đàn ông tốt nào không muốn làm ra một phen sự nghiệp?
Nhưng y không có cơ hội!
- An bài cho bổn vương một chỗ ở tốt một chút!
Triệu Nghi chỉ bảo.
Chỉ có điều khiến y không nghĩ tới chính là, Giang Long lại đòi tiền.
---------oOo----------
Sau lưng là Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, còn có đám người Phàn Nhân.
Cỏ xanh nảy mầm, nhiệt độ ấm dần lên, mọi người đã thoát khỏi những chiếc áo bông nặng nề. Đối diện với bọn họ là những dân phụ đang cầm xẻng trong tay đào đất, nhân số cũng có mấy ngàn người. Không lâu sau là có thể gieo trồng, như vậy con sông dẫn nước đã đào xong sẽ hoàn toàn có thể sử dụng.
Đem đất đai hai bên con sông khai khẩn hoàn tất, đợi thời gian vừa đến liền gieo trồng hạt giống.
Dùng để gieo trồng khoai tây và khoai lang là chính.
Hai loại cây nông nghiệp này cũng không kén chọn đất, đương nhiên cũng phải bón một chút phân bón để có thể đề cao sản lượng đến mức cao nhất. Đợi đến mùa thu thu hoạch dự trữ, sau đó sang năm phải gieo hạt giống xuống đồng ruộng.
Chỉ chốc lát, Tiêu Phàm cả người đầy bụi đất đi tới, cười nói:
- Triệu Nghi đã sớm lên đường, nhưng một tháng rồi mà nghe nói mới đi được nửa đường.
Đồ Đô, đám người Tần Vũ liền mỉm cười.
Giang Long cũng cười:
- Quả nhiên không hổ là con cháu của hoàng tộc, dọc theo đường đi tất cả quan viên đều tranh nhau tới gặp gỡ, dâng lên các loại bảo vật còn có mỹ nữ. Phô trương như vậy Hoàng thượng không thể không biết, nhưng vẫn không nói gì, xem ra Hoàng thượng đối với đứa cháu này cũng vô cùng sủng ái a.
Hoàng gia không có thân tình!
Đám người Tiêu Phàm lắc đầu, đừng nói cháu trai, coi như là con trai, Hoàng thượng cũng sẽ phòng bị như nhau. Hiện tại buông thả như vậy rất có thể là sau này sẽ ra tay độc ác! Nếu muốn xử lý Triệu Nghi, như vậy dù là Bình Giang Vương đã từng vì Hoàng thượng xuất lực rất nhiều cũng khẳng định khó lòng thoát chết.
Đây là Hoàng gia!
Càng nhìn về phía xa, thì đã thấy những người dân chúng khỏe mạnh đang đào lấy đường sông thứ hai thứ ba, làm tốt, có thể nhanh chóng lấy được tiền công, những dân công khỏe mạnh này đều vô cùng ra sức. Năm trước mùa đông có rất nhiều người rảnh rỗi đi đánh bạc, có ít người thậm chí còn nghiện đánh bạc, bất quá sau khi hôm nay bắt đầu làm việc, mỗi ngày làm xong việc đều mệt mỏi đến mức đi cũng không nổi nữa, tự nhiên không có tinh thần tiếp tục đánh bạc.
Về phần không đi làm việc?
Không làm việc thì làm sao có tiền đánh bạc? Không làm việc thì ở nhà cha mẹ vợ con ăn cái gì?
Còn những người thật sự không để ý đến cha mẹ vợ con, đều bị nha dịch bắt vào trong đại lao rồi, sau đó phạt đi quét đường phố, quét tước nhà vệ sinh, sau đó ở ngoài thành chế tác phân bón, mệt hơn bẩn hơn, hơn nữa còn không có nửa văn tiền tiền công có thể cầm. Nếu trong nhà của tù phạm thật sự khó khăn, huyện nha mới dành cho sự trợ giúp nhất định. Cũng không thể để cho huyện Linh Thông phát được?
Cũng có chuyện có người chết đói rồi.
Sau khi thả lại không có thay đổi, thì lại tiếp tục ăn đòn.
Còn phải mang thương tích đi làm, mà làm việc không xong thì không có cơm ăn.
Những tổ chức đánh bạc cùng đám người nhàn rỗi vô lại cơ bản đều bị bắt sạch. Bởi vì tổ chức đánh bạc, cho nên bị phạt rất nặng. Đối với những dạng người này, thì Giang Long vô cùng căm ghét. Những tên này trên cơ bản đều là loại không có lương tâm máu lạnh vô tình còn thêm lòng lang dạ sói. Chính mình không đi làm việc, lại muốn thắng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, tính toán không làm mà hưởng. Nếu người nào thua tiền, lại không có năng lực trả, liền cho họ vay nặng lãi, sau đó lãi mẹ đẻ lãi con, đây chính là việc vô cùng nguy hiểm.
Một khi thua tiền, cơ bản có bán con bán cái đi cũng trả không hết nợ.
Giang Long vì thế ra một pháp lệnh, đánh bạc trái pháp luật, sau khi báo quan nợ nần đánh bạc sẽ không cần trả.
Vì thế, một ít dân chúng thua nợ bị buộc ra đường ở cũng chạy tới huyện nha cáo trạng, mà một số nhóm vô lại lòng lang dạ sói, nhất là những người tổ chức sòng bạc đầu tiên, bởi vì không biết thủ đoạn của Giang Long, cho nên liền động thủ không chút khách khí.
Kết quả lúc trước bị bắt mấy đám người, cũng đã có vài người bị chém đầu.
Việc này làm cho đám nhàn rỗi vô lại mở sòng bạc, vô cùng kinh hãi!
Trước mặt mấy nghìn người làm việc, đào đất lấp hố, cày bừa đất hoang, bụi đất bay lên. Chỉ chốc lát, trên người của Giang Long liền dính một tầng bụi đất. ngoài ra dân công thì người đông thế mạnh, bên trong lòng sông khá hẹp, cũng không cần quá sâu, cho nên công việc tiến triển cực nhanh.
Cưỡi Tuyết Nguyên, Giang Long chạy dần lên tới thượng du, đến chỗ đang đào móc.
Chỉ thấy chỗ đào hơi mở rộng, nước chảy ra đem xung quanh mài trơn nhẵn một chút, không có khả năng tiếp tục mở rộng ra nguy hiểm vỡ đê, liền yên lòng.
Công trình tiến triển rất thuận lợi, tận đến nửa tháng sau, vẫn còn có dân chúng từ bên ngoài đi đến.
Mà lúc này Giang Long nhận được tin tức, Triệu Nghi đang du sơn ngoạn thủy thì nửa đường bị mã phỉ phục kích, tổn thất hơn mười người. Tuy thành công giết lui mã phỉ, nhưng Triệu Nghi bị chấn kinh, bệnh nặng một hồi. Năm ngày sau bệnh bình phục liền mới tăng thêm tốc độ chạy tới huyện Linh Thông.
Quân đội mà Triệu Nghi dẫn theo tuy rằng hết sức xa hoa, có hơn ngàn người, nhưng đám mã phỉ đui mù bị tiền bạc làm mờ mắt lại dám mai phục mạnh mẽ cướp đoạt? Sau khi cẩn thận tự hỏi, Giang Long cảm thấy trong đó có kỳ quái. Lại hai ngày nữa, tiếp tục có tin tức mới truyền tới.
Nói đám mã phỉ kia vô cùng hung hãn, đánh một chút liền chạy, hiển nhiên không có thật sự tính toán mạnh mẽ cướp đoạt đoàn xe của Triệu Nghi.
Cũng không phải do hộ vệ của Triệu Nghi lợi hại giết lùi được đám mã phỉ này.
Trình Trạch đoán, có phải hay không Hoàng thượng phái quân đội dưới trướng hạ thủ.
Không phải thật muốn làm gì Triệu Nghi, mà chỉ là làm cho gã kinh hãi một phen, để tốc độ Triệu Nghi tiến lên nhanh hơn. Chỉ là không ngờ tới Triệu Nghi nhát gan như thế, lại bị hù dọa cho sinh bệnh nặng một trận, thật sự làm mất mặt Hoàng gia. Tại chỗ nghỉ ngơi và chỉnh đốn ước chừng mất năm ngày mới dưỡng bệnh tốt. Tuy rằng sau đó tốc độ tiến lên nhanh hơn, nhưng Hoàng thượng vẫn là không có vừa ý.
Ngày hai mươi tháng ba, đoàn xe của Triệu Nghi mới tiến vào huyện Linh Thông.
- Lớn mật!
Quản gia của Bình Giang Vương phủ lúc này ở trong trạm nghỉ chân tức tới mức giơ chân lên, gã tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Long đã biết Triệu Nghi sẽ nhậm chức ở chỗ này, hơn nữa Triệu Nghi còn đi rất chậm, bên này có rất nhiều thời gian, nhưng Giang Long lại không có chú ý an bài chỗ nghỉ chân cho Triệu Nghi.
Vài tên hộ vệ vương phủ tiến lên, sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên rút ra nửa thanh yêu đao, thân đao sáng loáng dọa cho người ở trong dịch trạm mồ hôi lạnh liên tục.
Những người này là hộ vệ của Vương phủ, không giống với hộ vệ của Thường gia và Tiền gia lúc trước.
Vì sao?
Bởi vì hoàng tộc có vị trí cao hơn, có đặc quyền!
Mặc dù giết người, Giang Long cũng không có quyền lực đến truy cứu. Thiên tử phạm pháp, và thứ dân cùng tội, lời này chẳng qua cũng chỉ là nói mà thôi. Đừng nói thiên tử, chỉ cần là người trong thân thể chảy xuôi huyết mạch của hoàng tộc, chính là chủ nhân của dân chúng Đại Tề.
- Tới huyện nha!
Trịnh quản gia hừ lạnh một tiếng, cưỡi lên ngựa, ở trên đường cái giục ngựa chạy như điên, chạy thẳng đến huyện nha.
Quỷ dị là đám dân chúng trên đường cái không có ai bị đụng trúng, cũng không có sai dịch huyện nha tiến lên bắt người. Đi theo ở phía sau Trịnh quản gia là một tên hộ vệ hung thần ác sát.
- Cảnh gia tiểu tử!
Mới vừa tới đến trước cửa huyện nha, Trịnh quản gia liền quát một tiếng chói tai:
- Tiểu Vương gia tới, ngươi dám can đảm không đi ra nha huyện mà nghênh đón?
Hoá ra hôm nay Giang Long đều không có tới cửa thành nghênh đón đoàn xe của Triệu Nghi, đây là nguyên nhân thứ hai mà Trịnh quản gia tức giận như thế. Tuy rằng gã đã nghe nói chuyện Thường Khiêm và Tiền Đới ảo não bị Giang Long đuổi đi, nhưng Triệu Nghi thì không giống như vậy.
Triệu Nghi trong mình chảy xuôi huyết mạch hoàng tộc, chẳng lẽ Giang Long còn dám như thế nào?
Vốn cho rằng Giang Long sẽ cung kính nghênh đón cùng dâng lên bảo vật, nhưng cũng không có chuyện như vậy.
Giang Long lúc này dẫn theo đám quan viên trong huyện nha đi ra, đối với Trịnh quản gia thi lễ:
- Gặp qua tiểu Vương gia.
- Ừ?
Trịnh quản gia choáng váng:
- Ta cũng không phải tiểu Vương gia.
- Lớn mật, ngươi dám trêu chọc bản quan?
Giang Long đột nhiên biến sắc mặt:
- Ngươi đã không phải, vì sao vừa rồi lại hô to tiểu Vương gia tới rồi?
- Ta, ta...
Mặt của Trịnh quản gia lập tức đỏ lên.
- Ta cái gì ta? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên tôi tớ của Bình Giang Vương phủ mà thôi, ở trước mặt bản quan không tự xưng tiểu nhân hoặc là thảo dân, dùng thân phận của ngươi cũng muốn cùng bản quan ngang hàng sao?
Trịnh quản gia thật không nghĩ tới Giang Long lại không cho mình mặt mũi như vậy, nâng lên roi ngựa trực chỉ Giang Long:
- Ngươi thật to gan, bản quản gia cũng là ngươi có thể quát mắng hay sao? Muốn lập uy phủ đầu sao? Ngươi lựa chọn người! Chờ bản quản gia đem tiểu Vương gia mời đến, xem kết cục của ngươi như thế nào!
Dứt lời, quay đầu ngựa lại mang theo hộ vệ chạy về phía trạm dừng chân.
Không ai ngăn trở, cũng không có dân chúng nào bị đụng.
Ba ngày trước Giang Long để cho nha dịch đi đường cái truyền lời, nói là có đại nhân vật muốn tới, để mấy ngày này dân chúng ở trên đường phố phải cẩn thận một chút.
Trịnh quản gia cưỡi ngựa lập tức vọt vào trạm nghỉ chân, ngựa cũng không có dừng hẳn, liền nhảy xuống, sau đó bước đi vào trong phòng của Triệu Nghi, quỳ xuống đất, mở miệng kêu la:
- Tiểu Vương gia, nguy rồi nguy rồi, tên Cảnh gia tiểu tử này không ngờ đui mù như thế! Đã không chuẩn bị nơi nghỉ chân cho tiểu Vương gia không nói... Còn làm nhục tiểu nhân đúng là không cho tiểu Vương gia mặt mũi... Đánh chó còn phải ngó mặt chủ a...
Sở dĩ gã có thể không cần thông báo, liền trực tiếp xông vào trong nhà, một là được sủng ái; thứ hai gã là thái giám.
Nếu như là một người nam nhân, thì nói gì cũng không thể trực tiếp xông vào trong nhà, bằng không nếu chủ nhân đang làm chuyện đó thì chẳng phải là bị phá hư chuyện tốt sao?
Triệu Nghi tướng mạo tuấn tú, vốn khuôn mặt trắng nõn giờ phút này thêm đầy mỏi mệt, gần như không có huyết sắc, bệnh tình mặc dù dưỡng tốt rồi, nhưng thân thể vẫn còn yếu, tinh thần không đầy đủ, khoát tay áo, ngăn cản Trịnh quản gia tiếp tục ồn ào, ầm ĩ làm đầu của y đau thêm, vốn định nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng không có nơi nghỉ chân thích hợp đích thật là không được.
- Tới huyện nha.
- Vâng!
Trịnh quản gia mừng rỡ, trong lòng nghiến răng, đợi tí nữa muốn cho Giang Long đẹp mặt.
Triệu Nghi lại ngồi lên trên xe ngựa xa hoa, lưu lại một ít người, còn đâu mang theo hơn trăm người thẳng tới phương hướng của huyện nha.
Biết được Triệu Nghi đã đến, Giang Long lại mang theo đám quan viên ra đón.
Không ngờ Triệu Nghi lại không có làm khó Giang Long, trước tiên đi vào hậu đường huyện nha ngồi xuống. Trịnh quản gia vẫn theo sát, muốn nói xen vào để Triệu Nghi giúp mình hả giận, nhưng ngồi xuống không được bao lâu, Triệu Nghi liền xua tay bảo Trịnh quản gia lui xuống.
Trịnh quản gia ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao.
- Không còn ai rồi, chúng ta nói thẳng ra đi.
Triệu Nghi nói thẳng:
- Bổn vương là ngườI trong hoàng tộc, đối với chiến tích của huyện Linh Thông không có hứng thú, hơn nữa ngược lại, lấy chiến tích, ra danh tiếng, đối với bổn vương mà nói là chuyện xấu.
Hơn nữa, phụ vương vẫn kính trọng Tiểu Hầu gia, chỉ hận lúc nhỏ không có nỗ lực luyện được một thân bản lãnh tốt.
Giang Long có chút bất ngờ, nhìn thẳng vào đôi mắt của Triệu Nghi một hồi, mới xác định đối phương nói thật, không phải muốn chơi quỷ kế gì.
Triệu Nghi đối với sự vô lễ của Giang Long, cũng không ngần ngại chút nào.
Trước khi đến, Bình Giang Vương đã dặn dò kĩ Triệu Nghi, để Triệu Nghi biết được thân là người trong hoàng tộc cũng có rất nhiều kiêng kị. Một khi không cẩn thận rước lấy chú ý cùng bất mãn của Hoàng thượng, vậy kết cục sẽ rất thê thảm, nhẹ chính là bị đoạt đi thân phận cách chức làm bình dân.
Nặng tất nhiên sẽ là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội!
Không thể không nói Bình Giang Vương là chân chính thích đứa con trai này.
Triệu Nghi trước kia ỷ có tài danh, kỳ thật cũng muốn làm một chút sự tình, nghe xong tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo. Cũng bởi vì cảm thấy mất mát, cho nên nhất thời mê man, liền gửi gắm tình cảm du sơn ngoạn thủy, dọc theo đường đi nhìn qua thì tự do tự tại, kỳ thật trong lòng vô cùng buồn khổ.
Người đàn ông tốt nào không muốn làm ra một phen sự nghiệp?
Nhưng y không có cơ hội!
- An bài cho bổn vương một chỗ ở tốt một chút!
Triệu Nghi chỉ bảo.
Chỉ có điều khiến y không nghĩ tới chính là, Giang Long lại đòi tiền.
---------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.