Chương 53: Mặt mũi
Phó Kỳ Lân
28/05/2018
Dao găm phóng ra, chỉ cần làm bị thương tên bịt mặt là gã chết chắc không có gì nghi ngờ.
Nhưng hiện tại trong tay Giang Long chỉ có một vũ khí phòng thân này, hơn nữa hắn không rõ trên đỉnh núi ngoài Tiên Phong thì còn bao nhiêu viện binh nữa.
Nếu phóng dao đi, tay không tấc sắt, sức lực không đủ, hắn có thể nói là không còn điểm tự bảo vệ bản thân mình nữa.
Sau khi tĩnh táo phân tích nhanh, hắn ra một quyết định.
Tiên Phong giữ chặt ttrong miện mình yết hầu của tên bịt mặt, cổ họng bản năng phát ra từng tiếng rú lớn.
Động mạch huyết quản trên cổ tên bịt mặt đã bị cắn nát, máu tươi nhuốm đỏ nền đất chảy xuống. Nỗi sợ chết hằn trong mắt gã một cảm giác kinh hãi và tuyệt vọng, tay chân cũng dần lạnh lẽo không có lực.
- Cứu, cứu ta...
Tên bịt mặt lúc chết tay phải còn giơ ra hướng tên đầu lĩnh.
Nhưng tên đầu lĩnh mắt chỉ nhìn vào Tiên Phong, hoàn toàn không để ý đến tên thủ hạ.
Cuối cùng nuốt nghẹn một hơi, tên bịt mặt đầu nghẹo sang một bên tắt thở chết.
- Gừ, gừ!
Cổ họng của Tiên Phong vẫn kêu lên vài tiếng gầm, mũi và miệng thở gầm gừ.
Phát giác mục tiêu trong miệng đã chết, Tiên Phong bỏ gã ra và lấy lưỡi liếm vết máu quanh miệng.
Lộ ra răng nanh sắc bén, phản chiếu ánh mặt trời, làm cho người thấy kinh hãi.
Mắt đầy tơ máu, lộ ra vẻ hung hãn chỉ có ở dã thú, mắt nhìn chằm chằm tên đầu lĩnh tay đang cầm cương đao.
- Đây là chó sao?
Vừa mới đu dây lên, tên hắc y sau khi thấy Tiên Phong hét lên một tiếng kinh hãi.
Là một con chó, Tiên Phong thật sự có một cái đầu quá lớn, giống một con hổ, cũng giống một con nghé.
Tên đầu lĩnh lúc này cầm chặt đao, cách khoảng một trượng, nhìn Tiên Phong cau mày nói:
- Nghe nói Cảnh phủ có nuôi một con chó ngao, chỉ có con chó nào thân dài bốn thước mới được gọi là ngao. Loài ngao hung mãnh khỏe mạnh, thiện chiến, và rất tàn bạo!
Một con ngao thậm chí có thể chiến thắng mấy con sói hoang, hơn nữa không hề sợ hổ báo!
Hình như con ngao mà Cảnh phủ nuôi lông dài da dầy, hơn nữa trên cổ còn có lông bờm dày, các ngươi xem có phải là con này hay không?
- Có lẽ là nó!
Một tên thủ hạ đáp.
Một tên khác cũng gật đầu liên tục nói:
- Có lẽ là con này không sai. Nếu không bình thường dã thú đi một mình sẽ không dám tấn công nhiều người.
Tên đầu lĩnh nghe xong mặt trầm hẳn xuống, đồng thời trong lòng sốt ruột vì Tiên Phong đến tức là viện binh đến cứu Giang Long cũng sắp tới.
Hiện tại phải đối mặt với con mãnh ngao này, hơn nữa tên tiểu tử Cảnh gia nấp trong hang động, để hạ cả hai cùng một lúc sẽ mất nhiều công phu.
Xem ra lần này e rằng khó mà sống sót trở về!
Trước mắt tên bịt mặt hiện lướt qua hình ảnh người thân của gã.
Có phụ thân, mẫu thân, thê tử, còn có đứa con trai độc nhất năm nay ba tuổi.
- Chúng ta cùng lên, giết con ngao này trước, sau đó đi lấy mạng tên tiểu tử Cảnh gia.
- Vâng!
Tên đầu lĩnh hạ lệnh, hai tên kia giơ đao lên nhắm xông vào Tiên Phong.
Tiên Phong tuy da dầy nhưng cũng không thể chịu được đao gươm. Nó nhìn thấy đối phương nhiều người nên lập tức nhảy tránh, định vừa đánh vừa di chuyển.
Tên đầu lĩnh không muốn lãng phí thời gian, vòng về một hướng muốn bao vây Tiên Phong.
Tiên Phong tuy cực kỳ hung mãnh nhưng cũng không phải đối thủ của ba tên kia.
Kể cả có thể giải quyết được một tên, nó cũng sẽ phải chết dưới đao.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo ánh mặt trời xé tan không khí, vèo một tiếng, kèm theo âm thanh xé gió như tia chớp lao đến lưng của một tên bịt mặt.
- A!
Đó là một mũi tên màu đen.
Trong nháy mắt xuyên qua thân thể hắn, đầu tên xuyên từ đằng sau và xuyên qua ngực.
- Ai?
Tên đầu lĩnh sợ hãi nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Lúc này Tiên Phong còn lập tức gây khó cho bọn chúng, lợi dụng lúc tên còn lại bất ngờ vì đồng bọn bị bắn mà vồ lên người gã.
Đẩy gã té nhào xuống đất, răng sắc nhọn cắn vào cổ họng của đối phương.
Gã vứt đao ra dùng tay tấn công đầu của Tiên Phong, muốn đẩy nó ra.
Nhưng lúc này Tiên Phong thấy máu phát cuồng, miệng mở lớn cắn xung quanh cổ tên bịt mặt, trong chốc lát, cổ tên bịt mặt bị nát bét, trong miệng phát ra tiếng kêu liên tục.
Tên đầu lĩnh nhìn sang thì tên đó đã không còn thở nữa, tay chân mềm nhũn, máu tươi nhuộm đỏ y phục, ánh mắt cũng dần mất đi.
- Các hạ là ai, chỉ biết nấp trong tối đánh lén thôi sao?
Tên đầu lĩnh hét lớn lên.
- Ngươi giữa ban ngày phải bịt khăn đen, cái thứ không dám lộ mặt, có tư cách gì nói ta chỉ biết đánh lén?
Lúc này, một thanh niên tay cầm kình cung dần dần đi từ dưới núi đi ra.
Người bịt mặt nghe vậy đỏ mặt, gã vốn là tử sĩ, hành tẩu trong bóng tối, đích thực không có tư cách. Sở dĩ tức giận hét lớn lên vậy là vì hôm nay chấp hành nhiệm vụ quá không thuận lợi, điều này mới ảnh hưởng đến tâm trạng gã.
Cứ tưởng từng bước sắp thành công rồi, nhưng không ngờ lại có bất ngờ.
- Nếu ngươi nói ra thân phận của minh, ta sẽ xem xét tha mạng cho ngươi.
Lúc này người thanh niên lại mở lời.
- Hừ!
Tên đầu lĩnh lại hừ lạnh một tiếng, hai mắt lộ vẻ điên cuồng và tử chí.
Người thanh niên thấy không ổn lập tức giương cung lắp tên.
Lúc này, tên đầu lĩnh đã nhanh chóng xoay người, chạy về phía vực.
- Gâu gâu!
Tiên Phong cảm nhận được cái gì đó nên lập tức đuổi theo.
Nhưng tên đầu lĩnh chỉ cách miệng vực chỉ có hai trượng, hơn nữa sau khi tên đầu lĩnh chạy đến miệng vực, đầu không quay lại, nhảy thẳng xuống dưới.
Hắn cư nhiên lựa chọn nhảy nhai, sau đó ở giữa không trung chém giết Giang Long!
Lúc này mũi tên trong tay người thanh niên bắn ra, một tia sáng bay tới, không trúng vai tên đầu lĩnh.
- Ư!
Tên đầu lĩnh ư lên một tiếng, nhưng tay nắm đao không bỏ ra.
Trong chốc lát, gã đã rơi xuống chỗ tầm cao ngang với hang động chỗ Giang Long.
Giang Long nấp trong động không dám thò đầu ra, nên đến lúc này mới nhìn thấy có người rơi xuống.
Nhưng ngay lập tức, một đạo hàn quang hướng vào đầu chém xuống.
Bản năng của hắn giơ con dao lên.
Một tiếng giòn vang lên tóe lửa, đại đao tên đầu lĩnh chém xuống bị con dao chặn lại.
Một chém không trúng, tên đầu lĩnh đã không còn cơ hội thứ hai nữa rồi.
Miệng gã phun ra máu tươi, thân thể rơi xuống vực như bao bố.
Không mất quá lâu, Giang Long nghe thấy bên tai có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trên đỉnh núi, lúc này Tiên Phong nhìn chằm chằm vào người thanh niên, miệng gầm gừ.
Nếu trước đó người thanh niên không ra tay giúp đỡ, hơn nữa bản năng mách bảo Tiên Phong người này không dễ chơi, nếu không đã lao lên tấn công rồi.
Thanh niên kia thân hình cường tráng, mặc đồ màu đen, bước chân chậm mà chắc, dường như không quan tâm đến thân hình to lớn của Tiên Phong, lập tức đi đến vách núi.
Một trận gió thổi tới, tóc người thanh niên rối tung trên hai vai:
- Này, Cảnh Giang Long, ngươi không sao chứ?
Giang Long tuy đở được đao nhưng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Vừa rồi tên đầu lĩnh tấn công quá nhanh, hơn nữa quá bất ngờ nên chỉ cần phản ứng chậm một nhịp là đã chết rồi.
Nghe thấy trên núi có tiếng người lạ, hơn nữa lại còn gọi tên hắn nên có chút nghi ngờ và hỏi:
- Ngươi là ai?
Hộ vệ Cảnh phủ và quân sĩ cấm quân từng nhìn thấy lợi hại của Cảnh lão phu nhân cũng không dám trực gọi tên hắn.
- Trước kia nghe người ta nói tiểu thiếu gia Cảnh gia sức khỏe ốm yếu, nhát gan sợ phiền phức, ta cứ nghĩ Trung Nghĩa Hầu phủ vinh quang vô hạn, uy chấn Nam Bắc năm đó sắp mất rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được một Cảnh Giang Long không như lời đồn.
Người thanh niên xác định Giang Long không bị gì thở phào nhẹ nhõm xong đột nhiên lại nói những lời này.
Giang Long nghe mà nhíu mày.
Theo giọng nói thì hắn không ra người thanh niên đó, hơn nữa trốn ở dưới này hắn cũng không thấy được ở trên đó xảy ra chuyện gì.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta đã cứu con chó của nhà ngươi.
Người thanh niên lúc này nhìn Tiên Phong vẫn cảnh giác với y, hai mắt y có một chút ngưỡng mộ, nếu con chó này là của y thì tốt biết mấy.
- Nó tuy rất uy mãnh dũng cảm nhưng đối phó không lại với ba tên bịt mặt cùng liên thủ! Giết nó xong thì ba tên đó cũng sẽ xuống dưới lấy mạng ngươi.
Giang Long trước có nhìn thấy tên bịt mặt chém hắn nhát cuối cùng bị thương, trên vai đính tên, lúc đầu còn có chút tò mò, nghe thất vậy liền nói:
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Người thanh niên lắc đầu.
Giang Long nói tiếp:
- Vừa mở miệng đã nói là cứu con chó của phủ ta, sau đó lại nói tên bịt mặt nếu không chết thì hắc chắn sẽ không tha cho ta, kể công cho ta, chắc là ngươi muốn được báo đáp gì?
Người thanh niên diện mạo anh tuấn, tướng mạo đường đường, trên người có khí chất hào sảng và tự nhiên, y không phải là người giúp người đòi báo đáp, nhưng đúng là bây giờ đang gặp khó khăn lớn, trước kia cầu cứu một vị công tử cố giao với y nhưng vị công tử đó cũng bó tay.
Vị công tử đó cũng đoán ra Cảnh phủ có lẽ xảy ra chuyện, kêu y tức tốc lên núi, y mới biết Giang Long bị tấn công.
Đuổi theo sau lưng Tiên Phong cả quãng đường, giờ mới có cơ hội ra tay cứu Tiên Phong và Giang Long.
Nghe thấy Giang Long hỏi dứt khoát như vậy, nụ cười trên mặt thanh niên cứng lại:
- Ngươi xem ra thông minh hơn ta tưởng.
- Nói đi, nếu có thể làm được, ta sẽ trả món nợ ân tình này cho ngươi.
- Ngươi không biết chúng ta nói chuyện rất mệt à?
Người thanh niên cười rồi cầm sợi dây mà đám bịt mặt dùng lên:
- Để ta kéo ngươi lên trước đã.
Nhưng lúc đang định ném dây xuống, câu nói của Giang Long làm hắn ngây ra:
- Chúng ta có thân lắm không?
- Ý ngươi là gì?
Người thanh niên hỏi lại.
- Đã không biết rõ nhau, ta có lẽ không đánh lại ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ lên bây giờ sao?
- Ngươi?
Người thanh niên thay đổi sắc mặt.
- Đừng ngươi này ngươi nọ, hộ vệ phủ ta chưa đến, ta sẽ không lên.
Giang Long bình tĩnh nói.
Tuy không tin, vả lại Giang Long đoán người thanh niên có ơn cứu hắn này có vẻ giống tiểu nhân, nhưng hắn cẩn thận không để người thanh niên kéo hắn lên.
Chẳng may đối phương đến để giết hắn, âm mưu để lừa hắn lên thì sao?
- Tuy ngươi không phải là quân tử nhưng là chân tiểu nhân.
Người thanh niên mặt biến sắc, tinh thần dần dịu xuống:
- Nhưng cũng đáng yêu hơn khối bọn ngụy quân tử kia.
- Xem ra ngươi từng bị ngụy quân tử lừa rồi?
- Chuyện xưa không nhắc tới.
Nghĩ đến chuyện xưa, hai mắt người thanh niên xuất hiện cảm giác phẫn nộ và ảm đạm, tiếp đó xốc lại tinh thần nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể cứu được mấy người bằng hữu của ta ra khỏi quân ngục kinh thành.
- Ngươi thật xem trọng ta.
Giang Long tự lúc vượt thời gian đến đây, đúng là chưa tiếp xúc gì với sự vụ ngoài phủ, cho nên tuy trước kia từng chứng kiến Cảnh lão phu nhân rất cường thế nhưng về phân lượng bản thân hắn vẫn chưa rõ.
- Sài công tử nói chỉ cần ngươi chịu giúp, nhất định sẽ cứu được bằng hữu của ta ra.
Giang Long tò mò không biết ai là Sài công tử, nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
- Coi như ta van ngươi!
Nghe ngừ khí của Giang Long có vẻ không thật lòng, người thanh niên nắm chặt hai tay nói:
- Phàn Nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, trước nay chưa từng cầu xin ai!
- Ngươi cảm thấy cầu xin ta làm mất thể diện?
Đến từ thời hiện đại, kinh nghiệm giang hồ phong phú, Giang Long cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cũng nói ta là tiểu nhân, đã là tiểu nhân thì nếu không có lợi ích gì ta sẽ không liều mạng đi làm như vậy.
- Chỉ cần ngươi có thể cứu được mấy người bạn của ta, ta sẽ nợ ngươi một phần ân tình. Sau này gặp khó khăn gì, ta sẽ không tiếc mạng sống giúp ngươi hoàn thành.
Phàn Nhân nói xong, trong người lấy ra một bức thư đặt dưới một hòn đá, sau đó đi mất.
Rất hiển nhiên, mặc dù có sở cầu, nhưng phiền nhân đối với Giang Long làm người cũng không thích.
Đợi đến khi bóng của Phàn Nhân đi khuất, Tiên Phong mới bớt căng thẳng, vui vẻ bò tới vực lắc đầu sủa:
- Gâu gâu.
Âm thanh vọng lại trong sơn cốc.
Nếu Giang Long không lên tiếng, Tiên Phong sẽ rất lo lắng, nên chỉ còn cách nói chuyện liên tục với Tiên Phong.
Một lát sau, cấm quân đã đến chân núi.
Nhưng hiện tại trong tay Giang Long chỉ có một vũ khí phòng thân này, hơn nữa hắn không rõ trên đỉnh núi ngoài Tiên Phong thì còn bao nhiêu viện binh nữa.
Nếu phóng dao đi, tay không tấc sắt, sức lực không đủ, hắn có thể nói là không còn điểm tự bảo vệ bản thân mình nữa.
Sau khi tĩnh táo phân tích nhanh, hắn ra một quyết định.
Tiên Phong giữ chặt ttrong miện mình yết hầu của tên bịt mặt, cổ họng bản năng phát ra từng tiếng rú lớn.
Động mạch huyết quản trên cổ tên bịt mặt đã bị cắn nát, máu tươi nhuốm đỏ nền đất chảy xuống. Nỗi sợ chết hằn trong mắt gã một cảm giác kinh hãi và tuyệt vọng, tay chân cũng dần lạnh lẽo không có lực.
- Cứu, cứu ta...
Tên bịt mặt lúc chết tay phải còn giơ ra hướng tên đầu lĩnh.
Nhưng tên đầu lĩnh mắt chỉ nhìn vào Tiên Phong, hoàn toàn không để ý đến tên thủ hạ.
Cuối cùng nuốt nghẹn một hơi, tên bịt mặt đầu nghẹo sang một bên tắt thở chết.
- Gừ, gừ!
Cổ họng của Tiên Phong vẫn kêu lên vài tiếng gầm, mũi và miệng thở gầm gừ.
Phát giác mục tiêu trong miệng đã chết, Tiên Phong bỏ gã ra và lấy lưỡi liếm vết máu quanh miệng.
Lộ ra răng nanh sắc bén, phản chiếu ánh mặt trời, làm cho người thấy kinh hãi.
Mắt đầy tơ máu, lộ ra vẻ hung hãn chỉ có ở dã thú, mắt nhìn chằm chằm tên đầu lĩnh tay đang cầm cương đao.
- Đây là chó sao?
Vừa mới đu dây lên, tên hắc y sau khi thấy Tiên Phong hét lên một tiếng kinh hãi.
Là một con chó, Tiên Phong thật sự có một cái đầu quá lớn, giống một con hổ, cũng giống một con nghé.
Tên đầu lĩnh lúc này cầm chặt đao, cách khoảng một trượng, nhìn Tiên Phong cau mày nói:
- Nghe nói Cảnh phủ có nuôi một con chó ngao, chỉ có con chó nào thân dài bốn thước mới được gọi là ngao. Loài ngao hung mãnh khỏe mạnh, thiện chiến, và rất tàn bạo!
Một con ngao thậm chí có thể chiến thắng mấy con sói hoang, hơn nữa không hề sợ hổ báo!
Hình như con ngao mà Cảnh phủ nuôi lông dài da dầy, hơn nữa trên cổ còn có lông bờm dày, các ngươi xem có phải là con này hay không?
- Có lẽ là nó!
Một tên thủ hạ đáp.
Một tên khác cũng gật đầu liên tục nói:
- Có lẽ là con này không sai. Nếu không bình thường dã thú đi một mình sẽ không dám tấn công nhiều người.
Tên đầu lĩnh nghe xong mặt trầm hẳn xuống, đồng thời trong lòng sốt ruột vì Tiên Phong đến tức là viện binh đến cứu Giang Long cũng sắp tới.
Hiện tại phải đối mặt với con mãnh ngao này, hơn nữa tên tiểu tử Cảnh gia nấp trong hang động, để hạ cả hai cùng một lúc sẽ mất nhiều công phu.
Xem ra lần này e rằng khó mà sống sót trở về!
Trước mắt tên bịt mặt hiện lướt qua hình ảnh người thân của gã.
Có phụ thân, mẫu thân, thê tử, còn có đứa con trai độc nhất năm nay ba tuổi.
- Chúng ta cùng lên, giết con ngao này trước, sau đó đi lấy mạng tên tiểu tử Cảnh gia.
- Vâng!
Tên đầu lĩnh hạ lệnh, hai tên kia giơ đao lên nhắm xông vào Tiên Phong.
Tiên Phong tuy da dầy nhưng cũng không thể chịu được đao gươm. Nó nhìn thấy đối phương nhiều người nên lập tức nhảy tránh, định vừa đánh vừa di chuyển.
Tên đầu lĩnh không muốn lãng phí thời gian, vòng về một hướng muốn bao vây Tiên Phong.
Tiên Phong tuy cực kỳ hung mãnh nhưng cũng không phải đối thủ của ba tên kia.
Kể cả có thể giải quyết được một tên, nó cũng sẽ phải chết dưới đao.
Nhưng mà đúng lúc này, một đạo ánh mặt trời xé tan không khí, vèo một tiếng, kèm theo âm thanh xé gió như tia chớp lao đến lưng của một tên bịt mặt.
- A!
Đó là một mũi tên màu đen.
Trong nháy mắt xuyên qua thân thể hắn, đầu tên xuyên từ đằng sau và xuyên qua ngực.
- Ai?
Tên đầu lĩnh sợ hãi nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Lúc này Tiên Phong còn lập tức gây khó cho bọn chúng, lợi dụng lúc tên còn lại bất ngờ vì đồng bọn bị bắn mà vồ lên người gã.
Đẩy gã té nhào xuống đất, răng sắc nhọn cắn vào cổ họng của đối phương.
Gã vứt đao ra dùng tay tấn công đầu của Tiên Phong, muốn đẩy nó ra.
Nhưng lúc này Tiên Phong thấy máu phát cuồng, miệng mở lớn cắn xung quanh cổ tên bịt mặt, trong chốc lát, cổ tên bịt mặt bị nát bét, trong miệng phát ra tiếng kêu liên tục.
Tên đầu lĩnh nhìn sang thì tên đó đã không còn thở nữa, tay chân mềm nhũn, máu tươi nhuộm đỏ y phục, ánh mắt cũng dần mất đi.
- Các hạ là ai, chỉ biết nấp trong tối đánh lén thôi sao?
Tên đầu lĩnh hét lớn lên.
- Ngươi giữa ban ngày phải bịt khăn đen, cái thứ không dám lộ mặt, có tư cách gì nói ta chỉ biết đánh lén?
Lúc này, một thanh niên tay cầm kình cung dần dần đi từ dưới núi đi ra.
Người bịt mặt nghe vậy đỏ mặt, gã vốn là tử sĩ, hành tẩu trong bóng tối, đích thực không có tư cách. Sở dĩ tức giận hét lớn lên vậy là vì hôm nay chấp hành nhiệm vụ quá không thuận lợi, điều này mới ảnh hưởng đến tâm trạng gã.
Cứ tưởng từng bước sắp thành công rồi, nhưng không ngờ lại có bất ngờ.
- Nếu ngươi nói ra thân phận của minh, ta sẽ xem xét tha mạng cho ngươi.
Lúc này người thanh niên lại mở lời.
- Hừ!
Tên đầu lĩnh lại hừ lạnh một tiếng, hai mắt lộ vẻ điên cuồng và tử chí.
Người thanh niên thấy không ổn lập tức giương cung lắp tên.
Lúc này, tên đầu lĩnh đã nhanh chóng xoay người, chạy về phía vực.
- Gâu gâu!
Tiên Phong cảm nhận được cái gì đó nên lập tức đuổi theo.
Nhưng tên đầu lĩnh chỉ cách miệng vực chỉ có hai trượng, hơn nữa sau khi tên đầu lĩnh chạy đến miệng vực, đầu không quay lại, nhảy thẳng xuống dưới.
Hắn cư nhiên lựa chọn nhảy nhai, sau đó ở giữa không trung chém giết Giang Long!
Lúc này mũi tên trong tay người thanh niên bắn ra, một tia sáng bay tới, không trúng vai tên đầu lĩnh.
- Ư!
Tên đầu lĩnh ư lên một tiếng, nhưng tay nắm đao không bỏ ra.
Trong chốc lát, gã đã rơi xuống chỗ tầm cao ngang với hang động chỗ Giang Long.
Giang Long nấp trong động không dám thò đầu ra, nên đến lúc này mới nhìn thấy có người rơi xuống.
Nhưng ngay lập tức, một đạo hàn quang hướng vào đầu chém xuống.
Bản năng của hắn giơ con dao lên.
Một tiếng giòn vang lên tóe lửa, đại đao tên đầu lĩnh chém xuống bị con dao chặn lại.
Một chém không trúng, tên đầu lĩnh đã không còn cơ hội thứ hai nữa rồi.
Miệng gã phun ra máu tươi, thân thể rơi xuống vực như bao bố.
Không mất quá lâu, Giang Long nghe thấy bên tai có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trên đỉnh núi, lúc này Tiên Phong nhìn chằm chằm vào người thanh niên, miệng gầm gừ.
Nếu trước đó người thanh niên không ra tay giúp đỡ, hơn nữa bản năng mách bảo Tiên Phong người này không dễ chơi, nếu không đã lao lên tấn công rồi.
Thanh niên kia thân hình cường tráng, mặc đồ màu đen, bước chân chậm mà chắc, dường như không quan tâm đến thân hình to lớn của Tiên Phong, lập tức đi đến vách núi.
Một trận gió thổi tới, tóc người thanh niên rối tung trên hai vai:
- Này, Cảnh Giang Long, ngươi không sao chứ?
Giang Long tuy đở được đao nhưng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Vừa rồi tên đầu lĩnh tấn công quá nhanh, hơn nữa quá bất ngờ nên chỉ cần phản ứng chậm một nhịp là đã chết rồi.
Nghe thấy trên núi có tiếng người lạ, hơn nữa lại còn gọi tên hắn nên có chút nghi ngờ và hỏi:
- Ngươi là ai?
Hộ vệ Cảnh phủ và quân sĩ cấm quân từng nhìn thấy lợi hại của Cảnh lão phu nhân cũng không dám trực gọi tên hắn.
- Trước kia nghe người ta nói tiểu thiếu gia Cảnh gia sức khỏe ốm yếu, nhát gan sợ phiền phức, ta cứ nghĩ Trung Nghĩa Hầu phủ vinh quang vô hạn, uy chấn Nam Bắc năm đó sắp mất rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được một Cảnh Giang Long không như lời đồn.
Người thanh niên xác định Giang Long không bị gì thở phào nhẹ nhõm xong đột nhiên lại nói những lời này.
Giang Long nghe mà nhíu mày.
Theo giọng nói thì hắn không ra người thanh niên đó, hơn nữa trốn ở dưới này hắn cũng không thấy được ở trên đó xảy ra chuyện gì.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta đã cứu con chó của nhà ngươi.
Người thanh niên lúc này nhìn Tiên Phong vẫn cảnh giác với y, hai mắt y có một chút ngưỡng mộ, nếu con chó này là của y thì tốt biết mấy.
- Nó tuy rất uy mãnh dũng cảm nhưng đối phó không lại với ba tên bịt mặt cùng liên thủ! Giết nó xong thì ba tên đó cũng sẽ xuống dưới lấy mạng ngươi.
Giang Long trước có nhìn thấy tên bịt mặt chém hắn nhát cuối cùng bị thương, trên vai đính tên, lúc đầu còn có chút tò mò, nghe thất vậy liền nói:
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Người thanh niên lắc đầu.
Giang Long nói tiếp:
- Vừa mở miệng đã nói là cứu con chó của phủ ta, sau đó lại nói tên bịt mặt nếu không chết thì hắc chắn sẽ không tha cho ta, kể công cho ta, chắc là ngươi muốn được báo đáp gì?
Người thanh niên diện mạo anh tuấn, tướng mạo đường đường, trên người có khí chất hào sảng và tự nhiên, y không phải là người giúp người đòi báo đáp, nhưng đúng là bây giờ đang gặp khó khăn lớn, trước kia cầu cứu một vị công tử cố giao với y nhưng vị công tử đó cũng bó tay.
Vị công tử đó cũng đoán ra Cảnh phủ có lẽ xảy ra chuyện, kêu y tức tốc lên núi, y mới biết Giang Long bị tấn công.
Đuổi theo sau lưng Tiên Phong cả quãng đường, giờ mới có cơ hội ra tay cứu Tiên Phong và Giang Long.
Nghe thấy Giang Long hỏi dứt khoát như vậy, nụ cười trên mặt thanh niên cứng lại:
- Ngươi xem ra thông minh hơn ta tưởng.
- Nói đi, nếu có thể làm được, ta sẽ trả món nợ ân tình này cho ngươi.
- Ngươi không biết chúng ta nói chuyện rất mệt à?
Người thanh niên cười rồi cầm sợi dây mà đám bịt mặt dùng lên:
- Để ta kéo ngươi lên trước đã.
Nhưng lúc đang định ném dây xuống, câu nói của Giang Long làm hắn ngây ra:
- Chúng ta có thân lắm không?
- Ý ngươi là gì?
Người thanh niên hỏi lại.
- Đã không biết rõ nhau, ta có lẽ không đánh lại ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ lên bây giờ sao?
- Ngươi?
Người thanh niên thay đổi sắc mặt.
- Đừng ngươi này ngươi nọ, hộ vệ phủ ta chưa đến, ta sẽ không lên.
Giang Long bình tĩnh nói.
Tuy không tin, vả lại Giang Long đoán người thanh niên có ơn cứu hắn này có vẻ giống tiểu nhân, nhưng hắn cẩn thận không để người thanh niên kéo hắn lên.
Chẳng may đối phương đến để giết hắn, âm mưu để lừa hắn lên thì sao?
- Tuy ngươi không phải là quân tử nhưng là chân tiểu nhân.
Người thanh niên mặt biến sắc, tinh thần dần dịu xuống:
- Nhưng cũng đáng yêu hơn khối bọn ngụy quân tử kia.
- Xem ra ngươi từng bị ngụy quân tử lừa rồi?
- Chuyện xưa không nhắc tới.
Nghĩ đến chuyện xưa, hai mắt người thanh niên xuất hiện cảm giác phẫn nộ và ảm đạm, tiếp đó xốc lại tinh thần nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể cứu được mấy người bằng hữu của ta ra khỏi quân ngục kinh thành.
- Ngươi thật xem trọng ta.
Giang Long tự lúc vượt thời gian đến đây, đúng là chưa tiếp xúc gì với sự vụ ngoài phủ, cho nên tuy trước kia từng chứng kiến Cảnh lão phu nhân rất cường thế nhưng về phân lượng bản thân hắn vẫn chưa rõ.
- Sài công tử nói chỉ cần ngươi chịu giúp, nhất định sẽ cứu được bằng hữu của ta ra.
Giang Long tò mò không biết ai là Sài công tử, nói:
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
- Coi như ta van ngươi!
Nghe ngừ khí của Giang Long có vẻ không thật lòng, người thanh niên nắm chặt hai tay nói:
- Phàn Nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, trước nay chưa từng cầu xin ai!
- Ngươi cảm thấy cầu xin ta làm mất thể diện?
Đến từ thời hiện đại, kinh nghiệm giang hồ phong phú, Giang Long cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cũng nói ta là tiểu nhân, đã là tiểu nhân thì nếu không có lợi ích gì ta sẽ không liều mạng đi làm như vậy.
- Chỉ cần ngươi có thể cứu được mấy người bạn của ta, ta sẽ nợ ngươi một phần ân tình. Sau này gặp khó khăn gì, ta sẽ không tiếc mạng sống giúp ngươi hoàn thành.
Phàn Nhân nói xong, trong người lấy ra một bức thư đặt dưới một hòn đá, sau đó đi mất.
Rất hiển nhiên, mặc dù có sở cầu, nhưng phiền nhân đối với Giang Long làm người cũng không thích.
Đợi đến khi bóng của Phàn Nhân đi khuất, Tiên Phong mới bớt căng thẳng, vui vẻ bò tới vực lắc đầu sủa:
- Gâu gâu.
Âm thanh vọng lại trong sơn cốc.
Nếu Giang Long không lên tiếng, Tiên Phong sẽ rất lo lắng, nên chỉ còn cách nói chuyện liên tục với Tiên Phong.
Một lát sau, cấm quân đã đến chân núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.