Chương 88: Thiếu tiền
Phó Kỳ Lân
29/05/2018
Tuy rằng người duy nhất nhìn thấy Hoàng thượng thổ
huyết là lão thái giám bị đánh chết, nhưng trong hoàng cung tai mắt vô
số, bất cứ chuyện gì tốc độ truyền bá cũng nhanh dị thường, huống chi
lão Hoàng thượng sức khỏe không tốt, ánh mắt của văn võ toàn triều đều
đặt hết trên người ngài, chẳng mấy chốc mà ngoài người sớm nhất biết tin tức là Hoài Vương ra, cả Thái tử và những vị Hoàng tử khác cùng các đại thần trong triều trước sau gì cũng biết.
Thái tử vẻ mặt khẩn trương:
- Không được, ta phải lập tức vấn an phụ hoàng!
Nhưng bị tâm phúc bên người hết lời khuyên ngăn.
Hoàng thượng vừa mới thổ huyết, lại đánh chết thái giám, chính là không muốn tin tức lan truyền ra ngoài. Ngài bây giờ đến vấn an Hoàng thượng, há chẳng phải chứng tỏ ngài ở bên Hoàng thượng là có tai mắt?
Việc này nếu khiến cho Hoàng thượng nghi kỵ, thì đúng là đại sự không hay!
Trước đây các triều đại đổi thay, không biết có bao nhiêu Thái tử bị Hoàng thượng phế vị ban chết.
Thái tử nhân hiếu, do mấy vị lão niên đại thần quỳ van khẩn nài, mới bỏ đi ý niệm trong đầu.
Tương Vương phủ, Đại Hoàng tử Triệu Dương sau khi nghe được tin tức, ngồi yên trên ghế vẻ mặt không chút thay đổi, bất động thanh sắc.
Mười mấy vị tâm phúc phụ tá quây thành một vòng, mỗi người một câu rầm rì thảo luận, cuối cùng nhất trí khuyên bảo Đại Hoàng tử từ sớm có sự chuẩn bị.
Nhưng khuôn mặt nho nhã của Đại Hoàng tử vẫn hoàn toàn hờ hững, không tỏ bất kỳ thái độ nào.
Ở kinh thành, còn có vài vị Hoàng tử Vương gia.
Theo thứ tự là nhị Hoàng tử Tin Vương Triệu Thần, tứ Hoàng Tử Tấn Vương Triệu Thịnh, Thái tử đứng thứ năm.
Lục Hoàng tử Việt Vương Triệu Xương.
Sau khi biết tin, đám Hoàng tử Vương gia này cùng những kẻ ủng hộ sau lưng, đều đang âm thầm có hành động.
Ngoài bọn họ ra, còn có vô số đại thần, mỗi người đều có ý đồ riêng.
Trong thời đại này, công lao lớn nhất không vượt qua được công tòng Long, ai không mong người mình nguyện trung thành tận tụy cuối cùng có ngày được ngồi lên ngai hoàng đế?
Chỉ là Thái tử tuy được Hoàng thượng sủng ái, nhưng Hoàng thượng lại ít giao cho Thái tử cơ hội tham gia việc triều chính.
Thế cho nên Thái tử ngoại trừ có mẫu tộc thế lực và một số ít đại thần bảo thần cho rằng chính cung trưởng tử mới là người kế thừa chính thống ủng hộ ra, những vị đại thần khác tuy xem trọng ngài, nhưng lại không dám biểu lộ thái độ rõ ràng.
Sợ Hoàng thượng không vui, hạ chỉ trách tội.
Về phần mấy vị Vương gia, ngoài trừ Đại Hoàng tử, những người còn lại mẫu tộc thế lực đều tuyệt đối không thể coi thường.
Hoàng thượng tẩm cung.
Mười mấy ngự y lần lượt lên bắt mạch cho Hoàng thượng đang đắp khăn nóng trên trán.
Sau khi lui về, từng người một đều lắc đầu thở dài.
Quây thành một vòng thảo luận bệnh chứng của Hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng thương lượng xong.
Lão thái giám tiến lên phía trước dạm hỏi:
- Mấy vị đại nhân đã có kết quả?
Viện chính của Thái y viện với vẻ mặt khó xử gật đầu.
- Hoàng thượng muốn đích thân chất vấn, ngươi ở lại, những người còn lại tất cả lui ra ngoài.
Lão thái giám hạ lệnh.
Lập tức những thái y khác như được đại xá, không màng đến ánh mắt tội nghiệp của Viện chính, nhanh chóng lui khỏi tẩm cung của hoàng đế.
- Giang đại nhân, ngươi ngồi trên ngai Viện chính của Thái y viện đã được tám năm rồi phải không?
Hoàng thượng đang nằm trên Long sạp đột nhiên mở to mắt, chầm chậm cất tiếng.
Giang Viện Chính vội vàng khom lưng cúi rạp người xuống thưa:
- Bẩm nhờ có ân đức Hoàng thượng coi trọng.
- Nếu đã vậy, tại sao năm đó ngươi lại muốn mưu hại tính mạng của Hoàng hậu?
Câu hỏi của Hoàng thượng giáng thẳng xuống Giang Viện Chính khiến lão toàn thân run rẩy mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ rạp dưới đất.
- Hoàng thượng, thần, lão thần oan uổng.
- Cũng không có đủ bằng chứng, cho dù trẫm là Hoàng thượng, có được toàn bộ thiên hạ, cũng không thể nói năng tùy tiện được.
Khuôn mặt Giang Viện Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, không còn thấy kêu oan nữa, chỉ thấy liên tục dập đầu thật mạnh xuống đất.
- Hoàng hậu mặc dù bị ngươi mưu hại, nhưng ngươi không cần động thủ, nàng mắc bệnh nan y, cũng không sống được bao lâu.
Lão Hoàng thượng lẳng lặng nhìn trần nhà, mặt không thay đổi:
- Nói ra thủ phạm thật phía sau là ai, trẫm sẽ không truy cứu người nhà của ngươi.
Cơ thể của Giang Viện Chính đột ngột khựng lại, tiếp đến hai con mắt trợn ngược, khóe miệng tràn ra vết máu.
Lão thái giám nhanh chóng lướt đến như một cái bóng.
Thò ra bàn tay khô gầy tìm mạch đập của Giang Viện Chính.
Sau đó, khe khẽ lắc đầu. Vừa buông tay ra, thi thể của Giang Viện Chính đổ nhào xuống đất.
- Lão nô vô dụng, không ngờ lại để cho Giang Viện Chính uống thuốc độc tự vẫn.
Lão thái giám tiến đến bên Long Sạp quỳ rạp xuống đất.
Song Hoàng thượng đối với việc Giang Viện Chính tình nguyện tự sát cũng không khai ra kẻ chủ mưu, sắc mặt không hề thay đổi một cái, giống như đã sớm biết sự thể sẽ như thế:
- Năm đó Giang Viện Chính là do huynh trưởng của trẫm là Thái tử đề bạt, mới từng bước từng bước vững gót chân trong Thái y viện.
- Nhớ có lần Giang Viện Chính không cẩn thận đắc tội một vị phi tử của phụ hoàng, vị phi tử lúc đó đang cực kỳ được sủng ái, muốn trực tiếp đánh giết Giang Viện Chính, cũng là Thái tử huynh trưởng ra mặt bảo vệ, Giang Viện Chính mới không mất mạng.
Lão thái giám lẳng lặng quỳ ở đó, không nói một lời.
- Tuy rằng gã gián tiếp hại chết Hoàng hậu của trẫm, nhưng cũng dùng hành động chứng minh là gã thật đối với Thái tử huynh trưởng đã qua đời nhiều năm của ta trung thành cẩn cẩn, không hề thay lòng, ngươi nói, trẫm nên làm gì bây giờ?
- Tịch thu tài sản, toàn gia xử trảm!
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng lão thái giám phun ra.
Hoàng thượng trầm mặc.
Một hồi lâu sau mới khẽ thở dài:
- Có một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có một số việc đã trôi qua, trẫm không muốn nghe nhắc tới nữa.
- Nếu trẫm thật thật sự muốn vạch trần vụ án cũ này, cần gì phải hao công tốn sức bày ra nhiều khâu như thế, dùng một lý do khác đem toàn bộ những người có liên quan năm đó diệt trừ?
Hóa ra cái chết của lão thái giám trước đây là có nguyên nhân khác.
- Nhưng bọn chúng mưu hại Hoàng hậu nương nương thật là tội nặng ngang trời!
Trước mắt lão thái giám hiện lên một khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế xinh đẹp mang theo chút ưu sầu giữa đôi lông mày đậm.
Lão Hoàng thượng bất thần buột miệng thốt lên một câu không kịp suy nghĩ:
- Nhưng sao bọn chúng lại dám xưng đó tâm nguyện của Hoàng hậu?
Toàn bộ tẩm cung, bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
- Hoàng thượng!
Lão thái giám gọi nhỏ.
- Trẫm không muốn bệnh tình của trẫm truyền ra ngoài, vậy nên Giang Viện Chính đã chết...
Lão Hoàng thượng nghe được tiếng gọi, như chợt bừng tĩnh:
- Chuyện này khanh tự xử lý, về phần người nhà của Giang Viện Chính không tất phải liên lụy, cấp ít ngân lượng, cho toàn bộ rời khỏi kinh thành là được.
- Còn có, người bên tam đại nội không nên tuyển dụng!
Lão thái giám bổ sung.
- Ừ.
Hoàng thượng trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
- Đã đến giờ dùng thuốc giải.
Lão thái giám mắt nhìn sang hướng trụ hương, lập tức từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, nhẹ nhàng bóp nát, sau đó bưng nước ấm tới dâng lên cho Hoàng thượng dùng.
Hoàng thượng sau khi uống thuốc, sắc mặt vốn đang có chút xám xịt dần dần hồng nhuận trở lại.
- Hoàng thượng thuốc này...
- Vì sự lớn mạnh của giang sơn, trẫm dù có phải lập tức chết đi cũng đâu có ngại gì?
Lão thái giám phịch một tiếng quỳ xuống:
- Hoàng thượng!
……………
Giang Long tất nhiên không biết những việc đang xảy ra ở kinh thành, từ quảng trường nhỏ trở về hậu biệt viện, hắn dùng chút cơm canh, rồi thiêm thiếp đi một lát, sau đó liền ở lại trong sân tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp.
Bên cạnh hắn, Tần Vũ tay nâng tạ đá, đổ mồ hôi đầu đầy vì mệt.
Tiên Phong dưới sự chỉ huy của Ngọc Sai, chạy loạn khắp sân.
- Cái tên này ngươi vừa ra khỏi cửa là chạy khắp nơi vui mừng, cho ngươi mệt chết của!
Ngọc Sai vừa chỉ huy, vừa trách cứ.
Hóa ra Ngọc Sai là trách cứ Tiên Phong hôm nay sau khi đi lên rừng hạnh, chính là dứt khoát không chịu quay về, kết quả khiến Tần Vũ phải theo sát bên cạnh, đề phòng không làm ngộ thương đến người khác, hoặc là không bị bọn hộ vệ có vũ khí của những nhà có tiền làm bị thương.
Tần Vũ thân cao lực lưỡng, có y, an toàn của Giang Long thêm một tầng bảo đảm.
Tiên Phong cứ như thế, hại Tần Vũ không thể ở bên cạnh Giang Long, nếu chẳng may lại có người đánh lén, hoặc giả là Giang Long xảy ra xung đột với người khác thì phải làm sao?
Bảo Bình cũng cùng tâm tư, đứng bên cạnh hô quát, ra hiệu Tiên Phong nhanh hơn nữa, không được lười biếng.
Tiên Phong mệt đến nổi thè hết cả cái lưỡi đỏ dài thườn thượt ra ngoài.
Giang Long nhìn theo dáng vẻ tội nghiệp của Tiên Phong, lắc đầu mỉm cười.
Đợi Giang Long luyện hết ba lượt, trên trán rịn ra mồ hôi nóng, có nha hoàn thông báo nói là Điền Đại Tráng cầu kiến.
Cầm tấm khăn lụa Bảo Bình đưa tới lau mồ hôi, Giang Long bảo nha hoàn đưa Điền Đại Tráng vào.
Chỉ chốc lát, Điền Đại Tráng đầu cúi thấp, đi theo sau nha hoàn từng bước cẩn thận đi vào trong sân.
- Tiểu nhân đến thỉnh an tiểu thiếu gia.
Điền Đại Tráng nói xong, định quỳ xuống dập đầu.
Giang Long vội vàng tiến lại giơ tay đỡ lấy:
- Không cần đa lễ, từ nay về sau mỗi lần gặp mặt đều không cần thi hành đại lễ.
- Da!
Điền Đại Tráng cung kính cúi gập người.
Kế tiếp, Giang Long bắt đầu hỏi thăm mọi việc ở nông trang.
Điền Đại Tráng cung kính trả lời, tuy nhiên trên nét mặt biểu lộ một chút kích động.
Thăng chức lên làm trang đầu, Điền Đại Tráng đươngnhiên là vô cùng vui mừng.
Tất nhiên, không phải chỉ một mình y vui mừng, Điền gia cả nhà bốn người đều rất vui vẻ.
Nông trang này có một trăm tám mươi tám hộ, già trẻ lớn bé cộng lại tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm người.
Ruộng đồng có bốn mươi mốt ngàn mẫu, giống như tổng số Hồ quản sự đã báo cáo.
Tuy nhiên ruộng tốt có mười ba ngàn mẫu dư, so với tám ngàn mẫu Hồ quản sự báo cáo ước chừng nhiều hơn năm ngàn mẫu!
Ruộng bậc hai hai vạn mẫu, Hồ quản sự trước chỉ báo mười một ngàn mẫu.
Ruộng cát phần lớn là Hồ quản sự gần đây mua, chỉ có bảy ngàn mẫu.
Giang Long nghe vậy âm thầm lắc lắc đầu, Hồ quản sự này tuy rằng tham lam vô độ, nhưng luận năng lực cùng coi như là không tồi.
Đương nhiên, hắn cũng biết cải tạo ruộng cát biến thành ruộng bậc hai, ruộng bậc hai lại cải tạo thành ruộng tốt, phần lớn là nhóm tá điền trong nông trang khổ công góp sức.
Hồ quản sự chẳng qua chỉ động chút mồm mép.
Sau khi hỏi xong tổng thể công việc ở nông trang, Giang Long đột nhiên hỏi tới:
- Điền trang đầu, bản thiếu gia nếu như muốn ngươi nói ra một ít kỹ xảo trong kỹ thuật nuôi dưỡng dê và bò, ngươi có sẵn lòng không?
Điền Đại Tráng rõ ràng sửng sốt, tuy nhiên lập tức gật đầu trả lời:
- Tiểu nhân sẵn lòng.
- Tốt, bản thiếu gia không có nhìn lầm ngươi!
Giang Long thấy Điền Đại Tráng nét mặt không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý, liền lớn tiếng cười nói sang sảng:
- Ngươi yên tâm, sau khi nói ra kỹ thuật kỹ xảo, bản thiếu gia sẽ khiến cho ngươi kiếm được càng nhiều hơn so với trước kia!
Sau đó, Giang Long nói ra kế hoạch đầu tiên.
Điền Đại Tráng nghe xong lấy tay sờ sờ đầu, y không ngờ tiểu thiếu gia nhà mình thân phận tôn quý như vậy, lại muốn cho nông trang làm chăn nuôi.
Cho đến khi Giang Long lại nói một câu cuối cùng, phải làm cho tất cả tá điền trong nông trang dựa vào hai bàn tay của mình kiếm tiền để giàu lên, trong lòng y mới thực sự cảm động.
Giang Long miệng huýt huýt sáo, kế tiếp chính là hành động.
Bước đầu tiên là thu mua dê cái, dê con, bò cái và bê con.
Muốn thu mua không phải trong tay có tiền là mua ngay, phải có con mắt nhìn, chọn ra giống khỏe mạnh không có bệnh.
Bằng không thu mua giống ốm trở về, không được vài ngày tất cả dê bò đều bệnh chết.
Dê giá tah`nh rẻ, phụ cận người nuôi tương đối nhiều.
Nhưng bò chính là rất hiếm, không phải muốn mua là có thể mua được.
Cho nên Giang Long sai hộ vệ trong phủ cưỡi ngựa đi khắp nơi hỏi thăm xem huyện trấn lân cận nhà ai có bò.
Làm nhỏ không có ý nghĩa, Giang Long muốn làm lớn một chút, nhưng giai đoạn đầu tiên không có tiền vốn đầu tư là không được.
Ngay lúc hắn muốn Diêu mụ mụ lấy tiền hồi môn mà mẫu thân để lại ra dùng tạm trước, một hộ vệ đưa của Tương Vương đưa tới một ngàn lượng ngân phiếu.
Lúc ở Hạnh Lâm, Giang Long đoán được nguyên nhân khiến Điệp Hương phu nhân không vui.
Tương Vương nói là giữ lời, đã đem tiền thưởng đưa tới.
Ánh mắt Giang Long bỗng sáng lên, Hoài Vương bên kia...
Thái tử vẻ mặt khẩn trương:
- Không được, ta phải lập tức vấn an phụ hoàng!
Nhưng bị tâm phúc bên người hết lời khuyên ngăn.
Hoàng thượng vừa mới thổ huyết, lại đánh chết thái giám, chính là không muốn tin tức lan truyền ra ngoài. Ngài bây giờ đến vấn an Hoàng thượng, há chẳng phải chứng tỏ ngài ở bên Hoàng thượng là có tai mắt?
Việc này nếu khiến cho Hoàng thượng nghi kỵ, thì đúng là đại sự không hay!
Trước đây các triều đại đổi thay, không biết có bao nhiêu Thái tử bị Hoàng thượng phế vị ban chết.
Thái tử nhân hiếu, do mấy vị lão niên đại thần quỳ van khẩn nài, mới bỏ đi ý niệm trong đầu.
Tương Vương phủ, Đại Hoàng tử Triệu Dương sau khi nghe được tin tức, ngồi yên trên ghế vẻ mặt không chút thay đổi, bất động thanh sắc.
Mười mấy vị tâm phúc phụ tá quây thành một vòng, mỗi người một câu rầm rì thảo luận, cuối cùng nhất trí khuyên bảo Đại Hoàng tử từ sớm có sự chuẩn bị.
Nhưng khuôn mặt nho nhã của Đại Hoàng tử vẫn hoàn toàn hờ hững, không tỏ bất kỳ thái độ nào.
Ở kinh thành, còn có vài vị Hoàng tử Vương gia.
Theo thứ tự là nhị Hoàng tử Tin Vương Triệu Thần, tứ Hoàng Tử Tấn Vương Triệu Thịnh, Thái tử đứng thứ năm.
Lục Hoàng tử Việt Vương Triệu Xương.
Sau khi biết tin, đám Hoàng tử Vương gia này cùng những kẻ ủng hộ sau lưng, đều đang âm thầm có hành động.
Ngoài bọn họ ra, còn có vô số đại thần, mỗi người đều có ý đồ riêng.
Trong thời đại này, công lao lớn nhất không vượt qua được công tòng Long, ai không mong người mình nguyện trung thành tận tụy cuối cùng có ngày được ngồi lên ngai hoàng đế?
Chỉ là Thái tử tuy được Hoàng thượng sủng ái, nhưng Hoàng thượng lại ít giao cho Thái tử cơ hội tham gia việc triều chính.
Thế cho nên Thái tử ngoại trừ có mẫu tộc thế lực và một số ít đại thần bảo thần cho rằng chính cung trưởng tử mới là người kế thừa chính thống ủng hộ ra, những vị đại thần khác tuy xem trọng ngài, nhưng lại không dám biểu lộ thái độ rõ ràng.
Sợ Hoàng thượng không vui, hạ chỉ trách tội.
Về phần mấy vị Vương gia, ngoài trừ Đại Hoàng tử, những người còn lại mẫu tộc thế lực đều tuyệt đối không thể coi thường.
Hoàng thượng tẩm cung.
Mười mấy ngự y lần lượt lên bắt mạch cho Hoàng thượng đang đắp khăn nóng trên trán.
Sau khi lui về, từng người một đều lắc đầu thở dài.
Quây thành một vòng thảo luận bệnh chứng của Hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng thương lượng xong.
Lão thái giám tiến lên phía trước dạm hỏi:
- Mấy vị đại nhân đã có kết quả?
Viện chính của Thái y viện với vẻ mặt khó xử gật đầu.
- Hoàng thượng muốn đích thân chất vấn, ngươi ở lại, những người còn lại tất cả lui ra ngoài.
Lão thái giám hạ lệnh.
Lập tức những thái y khác như được đại xá, không màng đến ánh mắt tội nghiệp của Viện chính, nhanh chóng lui khỏi tẩm cung của hoàng đế.
- Giang đại nhân, ngươi ngồi trên ngai Viện chính của Thái y viện đã được tám năm rồi phải không?
Hoàng thượng đang nằm trên Long sạp đột nhiên mở to mắt, chầm chậm cất tiếng.
Giang Viện Chính vội vàng khom lưng cúi rạp người xuống thưa:
- Bẩm nhờ có ân đức Hoàng thượng coi trọng.
- Nếu đã vậy, tại sao năm đó ngươi lại muốn mưu hại tính mạng của Hoàng hậu?
Câu hỏi của Hoàng thượng giáng thẳng xuống Giang Viện Chính khiến lão toàn thân run rẩy mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ rạp dưới đất.
- Hoàng thượng, thần, lão thần oan uổng.
- Cũng không có đủ bằng chứng, cho dù trẫm là Hoàng thượng, có được toàn bộ thiên hạ, cũng không thể nói năng tùy tiện được.
Khuôn mặt Giang Viện Chính bỗng chốc trở nên trắng bệch, không còn thấy kêu oan nữa, chỉ thấy liên tục dập đầu thật mạnh xuống đất.
- Hoàng hậu mặc dù bị ngươi mưu hại, nhưng ngươi không cần động thủ, nàng mắc bệnh nan y, cũng không sống được bao lâu.
Lão Hoàng thượng lẳng lặng nhìn trần nhà, mặt không thay đổi:
- Nói ra thủ phạm thật phía sau là ai, trẫm sẽ không truy cứu người nhà của ngươi.
Cơ thể của Giang Viện Chính đột ngột khựng lại, tiếp đến hai con mắt trợn ngược, khóe miệng tràn ra vết máu.
Lão thái giám nhanh chóng lướt đến như một cái bóng.
Thò ra bàn tay khô gầy tìm mạch đập của Giang Viện Chính.
Sau đó, khe khẽ lắc đầu. Vừa buông tay ra, thi thể của Giang Viện Chính đổ nhào xuống đất.
- Lão nô vô dụng, không ngờ lại để cho Giang Viện Chính uống thuốc độc tự vẫn.
Lão thái giám tiến đến bên Long Sạp quỳ rạp xuống đất.
Song Hoàng thượng đối với việc Giang Viện Chính tình nguyện tự sát cũng không khai ra kẻ chủ mưu, sắc mặt không hề thay đổi một cái, giống như đã sớm biết sự thể sẽ như thế:
- Năm đó Giang Viện Chính là do huynh trưởng của trẫm là Thái tử đề bạt, mới từng bước từng bước vững gót chân trong Thái y viện.
- Nhớ có lần Giang Viện Chính không cẩn thận đắc tội một vị phi tử của phụ hoàng, vị phi tử lúc đó đang cực kỳ được sủng ái, muốn trực tiếp đánh giết Giang Viện Chính, cũng là Thái tử huynh trưởng ra mặt bảo vệ, Giang Viện Chính mới không mất mạng.
Lão thái giám lẳng lặng quỳ ở đó, không nói một lời.
- Tuy rằng gã gián tiếp hại chết Hoàng hậu của trẫm, nhưng cũng dùng hành động chứng minh là gã thật đối với Thái tử huynh trưởng đã qua đời nhiều năm của ta trung thành cẩn cẩn, không hề thay lòng, ngươi nói, trẫm nên làm gì bây giờ?
- Tịch thu tài sản, toàn gia xử trảm!
Lời nói lạnh như băng từ trong miệng lão thái giám phun ra.
Hoàng thượng trầm mặc.
Một hồi lâu sau mới khẽ thở dài:
- Có một số việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, có một số việc đã trôi qua, trẫm không muốn nghe nhắc tới nữa.
- Nếu trẫm thật thật sự muốn vạch trần vụ án cũ này, cần gì phải hao công tốn sức bày ra nhiều khâu như thế, dùng một lý do khác đem toàn bộ những người có liên quan năm đó diệt trừ?
Hóa ra cái chết của lão thái giám trước đây là có nguyên nhân khác.
- Nhưng bọn chúng mưu hại Hoàng hậu nương nương thật là tội nặng ngang trời!
Trước mắt lão thái giám hiện lên một khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế xinh đẹp mang theo chút ưu sầu giữa đôi lông mày đậm.
Lão Hoàng thượng bất thần buột miệng thốt lên một câu không kịp suy nghĩ:
- Nhưng sao bọn chúng lại dám xưng đó tâm nguyện của Hoàng hậu?
Toàn bộ tẩm cung, bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
- Hoàng thượng!
Lão thái giám gọi nhỏ.
- Trẫm không muốn bệnh tình của trẫm truyền ra ngoài, vậy nên Giang Viện Chính đã chết...
Lão Hoàng thượng nghe được tiếng gọi, như chợt bừng tĩnh:
- Chuyện này khanh tự xử lý, về phần người nhà của Giang Viện Chính không tất phải liên lụy, cấp ít ngân lượng, cho toàn bộ rời khỏi kinh thành là được.
- Còn có, người bên tam đại nội không nên tuyển dụng!
Lão thái giám bổ sung.
- Ừ.
Hoàng thượng trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
- Đã đến giờ dùng thuốc giải.
Lão thái giám mắt nhìn sang hướng trụ hương, lập tức từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, nhẹ nhàng bóp nát, sau đó bưng nước ấm tới dâng lên cho Hoàng thượng dùng.
Hoàng thượng sau khi uống thuốc, sắc mặt vốn đang có chút xám xịt dần dần hồng nhuận trở lại.
- Hoàng thượng thuốc này...
- Vì sự lớn mạnh của giang sơn, trẫm dù có phải lập tức chết đi cũng đâu có ngại gì?
Lão thái giám phịch một tiếng quỳ xuống:
- Hoàng thượng!
……………
Giang Long tất nhiên không biết những việc đang xảy ra ở kinh thành, từ quảng trường nhỏ trở về hậu biệt viện, hắn dùng chút cơm canh, rồi thiêm thiếp đi một lát, sau đó liền ở lại trong sân tập luyện Hình Ý Quyền Tam Thể Thức Trạm Thung Pháp.
Bên cạnh hắn, Tần Vũ tay nâng tạ đá, đổ mồ hôi đầu đầy vì mệt.
Tiên Phong dưới sự chỉ huy của Ngọc Sai, chạy loạn khắp sân.
- Cái tên này ngươi vừa ra khỏi cửa là chạy khắp nơi vui mừng, cho ngươi mệt chết của!
Ngọc Sai vừa chỉ huy, vừa trách cứ.
Hóa ra Ngọc Sai là trách cứ Tiên Phong hôm nay sau khi đi lên rừng hạnh, chính là dứt khoát không chịu quay về, kết quả khiến Tần Vũ phải theo sát bên cạnh, đề phòng không làm ngộ thương đến người khác, hoặc là không bị bọn hộ vệ có vũ khí của những nhà có tiền làm bị thương.
Tần Vũ thân cao lực lưỡng, có y, an toàn của Giang Long thêm một tầng bảo đảm.
Tiên Phong cứ như thế, hại Tần Vũ không thể ở bên cạnh Giang Long, nếu chẳng may lại có người đánh lén, hoặc giả là Giang Long xảy ra xung đột với người khác thì phải làm sao?
Bảo Bình cũng cùng tâm tư, đứng bên cạnh hô quát, ra hiệu Tiên Phong nhanh hơn nữa, không được lười biếng.
Tiên Phong mệt đến nổi thè hết cả cái lưỡi đỏ dài thườn thượt ra ngoài.
Giang Long nhìn theo dáng vẻ tội nghiệp của Tiên Phong, lắc đầu mỉm cười.
Đợi Giang Long luyện hết ba lượt, trên trán rịn ra mồ hôi nóng, có nha hoàn thông báo nói là Điền Đại Tráng cầu kiến.
Cầm tấm khăn lụa Bảo Bình đưa tới lau mồ hôi, Giang Long bảo nha hoàn đưa Điền Đại Tráng vào.
Chỉ chốc lát, Điền Đại Tráng đầu cúi thấp, đi theo sau nha hoàn từng bước cẩn thận đi vào trong sân.
- Tiểu nhân đến thỉnh an tiểu thiếu gia.
Điền Đại Tráng nói xong, định quỳ xuống dập đầu.
Giang Long vội vàng tiến lại giơ tay đỡ lấy:
- Không cần đa lễ, từ nay về sau mỗi lần gặp mặt đều không cần thi hành đại lễ.
- Da!
Điền Đại Tráng cung kính cúi gập người.
Kế tiếp, Giang Long bắt đầu hỏi thăm mọi việc ở nông trang.
Điền Đại Tráng cung kính trả lời, tuy nhiên trên nét mặt biểu lộ một chút kích động.
Thăng chức lên làm trang đầu, Điền Đại Tráng đươngnhiên là vô cùng vui mừng.
Tất nhiên, không phải chỉ một mình y vui mừng, Điền gia cả nhà bốn người đều rất vui vẻ.
Nông trang này có một trăm tám mươi tám hộ, già trẻ lớn bé cộng lại tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm người.
Ruộng đồng có bốn mươi mốt ngàn mẫu, giống như tổng số Hồ quản sự đã báo cáo.
Tuy nhiên ruộng tốt có mười ba ngàn mẫu dư, so với tám ngàn mẫu Hồ quản sự báo cáo ước chừng nhiều hơn năm ngàn mẫu!
Ruộng bậc hai hai vạn mẫu, Hồ quản sự trước chỉ báo mười một ngàn mẫu.
Ruộng cát phần lớn là Hồ quản sự gần đây mua, chỉ có bảy ngàn mẫu.
Giang Long nghe vậy âm thầm lắc lắc đầu, Hồ quản sự này tuy rằng tham lam vô độ, nhưng luận năng lực cùng coi như là không tồi.
Đương nhiên, hắn cũng biết cải tạo ruộng cát biến thành ruộng bậc hai, ruộng bậc hai lại cải tạo thành ruộng tốt, phần lớn là nhóm tá điền trong nông trang khổ công góp sức.
Hồ quản sự chẳng qua chỉ động chút mồm mép.
Sau khi hỏi xong tổng thể công việc ở nông trang, Giang Long đột nhiên hỏi tới:
- Điền trang đầu, bản thiếu gia nếu như muốn ngươi nói ra một ít kỹ xảo trong kỹ thuật nuôi dưỡng dê và bò, ngươi có sẵn lòng không?
Điền Đại Tráng rõ ràng sửng sốt, tuy nhiên lập tức gật đầu trả lời:
- Tiểu nhân sẵn lòng.
- Tốt, bản thiếu gia không có nhìn lầm ngươi!
Giang Long thấy Điền Đại Tráng nét mặt không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý, liền lớn tiếng cười nói sang sảng:
- Ngươi yên tâm, sau khi nói ra kỹ thuật kỹ xảo, bản thiếu gia sẽ khiến cho ngươi kiếm được càng nhiều hơn so với trước kia!
Sau đó, Giang Long nói ra kế hoạch đầu tiên.
Điền Đại Tráng nghe xong lấy tay sờ sờ đầu, y không ngờ tiểu thiếu gia nhà mình thân phận tôn quý như vậy, lại muốn cho nông trang làm chăn nuôi.
Cho đến khi Giang Long lại nói một câu cuối cùng, phải làm cho tất cả tá điền trong nông trang dựa vào hai bàn tay của mình kiếm tiền để giàu lên, trong lòng y mới thực sự cảm động.
Giang Long miệng huýt huýt sáo, kế tiếp chính là hành động.
Bước đầu tiên là thu mua dê cái, dê con, bò cái và bê con.
Muốn thu mua không phải trong tay có tiền là mua ngay, phải có con mắt nhìn, chọn ra giống khỏe mạnh không có bệnh.
Bằng không thu mua giống ốm trở về, không được vài ngày tất cả dê bò đều bệnh chết.
Dê giá tah`nh rẻ, phụ cận người nuôi tương đối nhiều.
Nhưng bò chính là rất hiếm, không phải muốn mua là có thể mua được.
Cho nên Giang Long sai hộ vệ trong phủ cưỡi ngựa đi khắp nơi hỏi thăm xem huyện trấn lân cận nhà ai có bò.
Làm nhỏ không có ý nghĩa, Giang Long muốn làm lớn một chút, nhưng giai đoạn đầu tiên không có tiền vốn đầu tư là không được.
Ngay lúc hắn muốn Diêu mụ mụ lấy tiền hồi môn mà mẫu thân để lại ra dùng tạm trước, một hộ vệ đưa của Tương Vương đưa tới một ngàn lượng ngân phiếu.
Lúc ở Hạnh Lâm, Giang Long đoán được nguyên nhân khiến Điệp Hương phu nhân không vui.
Tương Vương nói là giữ lời, đã đem tiền thưởng đưa tới.
Ánh mắt Giang Long bỗng sáng lên, Hoài Vương bên kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.