Chương 39: Tiền dầu vừng
Phó Kỳ Lân
28/05/2018
Giang Long lúc trước không đáp lời, một bộ dáng rất là tự tin, lúc sau còn đùa giỡn nháy mắt với Đại Lệ Ti, vứt ra cái ánh
mắt hài hước, khiến Đại Lệ Ti còn thật sự nghĩ rằng Giang Long có thể
viết ra một câu đối phúng điếu thật tốt cơ chứ, lại không nghĩ đến Giang Long có thể viết ra cái vế trên như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn Đại Lệ Ti liền nâng tay vuốt trán, thiếu chút nữa sụp đổ.
- Bảo Bình, trước cầm vế trên đem treo lên.
Giang Long lại làm như không nhìn thấy bộ dáng “không nói gì hỏi thương thiên” của Đại Lệ Ti, tiếng kêu còn rất to, đúng lý hợp tình.
Bảo Bình không biết chữ, tiến lên cầm lấy câu đối phúng điếu, nghe lời định đi treo.
Quy Lâm đại sư cũng nghiêng đi một bước che ở trước người Bảo Bình, ông còn không nhìn thấy câu đối phúng điếu, mở miệng nói:
- Nữ thí chủ còn nhỏ tuổi, đừng để sư huynh lão nạp dọa đến, không bằng giao cho lão nạp bảo quản trước, đợi câu đối phúng điếu viết toàn bộ rồi, sẽ cùng nhau treo lên.
Bảo Bình quay đầu lại nhìn về phía Giang Long, dùng ánh mắt xin chỉ thị.
Giang Long một tay nâng ống tay áo thật dài, một tay nắm lấy cán bút, gật đầu nói:
- Vẫn là Quy Lâm đại sư thận trọng, Bảo Bình, ngươi đem vế trên giao cho Quy Lâm đại sư đi.
- Vâng!
Bảo Bình lúc này mới đem vế trên giao tới trong tay Quy Lâm đại sư.
Quy Lâm đại sư thậ cẩn thận trọng giơ tay tiếp nhận, sợ chạm phải tay nhỏ bé của Bảo Bình, người xuất gia là phải giới nữ sắc đấy, mặc dù hai người tuổi kém nhiều lắm cũng không thể có tiếp xúc tứ chi, tiếp theo bản năng nhắc tới câu đối phúng điếu xem, miệng còn nhẹ thanh đọc lên:
- Già Lam Tự mất một hòa thượng.
Thanh âm không lớn, nhưng là cũng đủ người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.
Phù!
Bảo Bình còn chưa tránh ra là người thứ nhất nghe rõ ràng, nhịn không được cười ra tiếng.
Cảnh lão phu nhân cũng không có tiến lên xem Giang Long viết, tuy nhiên lực chú ý vẫn đang đặt ở vế trên này. Sau khi Quy Lâm đại sư nhẹ giọng đọc xong, bà cũng nhìn một lần, đầu tiên là sửng sốt, lập tức thần sắc trên mặt cứng đờ.
Đây quả thực là càn quấy!
Quy Trần đại sư là bực nào thân phận, Giang Long lại có thể...
Cảnh lão phu nhân bực bội, không phải trách cứ Giang Long viết câu đối phúng điếu không tốt, mà là ám trách Giang Long lại ở trường hợp như thế này chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đùa giỡn ầm ĩ.
Bà vẫn không cho rằng lấy trình độ của Giang Long ngay cả câu đối phúng điếu bình thường cũng không viết ra được.
Tuy nhiên hờn dỗi vừa mới dưới đáy lòng tuôn ra, chính là nháy mắt lại tiêu tan.
Thôi, chỉ coi hôm nay không phải đến thương tiếc Quy Trần đại sư, mà là đến đạp thanh du ngoạn đi.
Không thể không nói Cảnh lão phu nhân có chút cái quá mức yêu quý nguyên thân, mặc dù nhận định Giang Long chẳng phân biệt được trường hợp mà càn quấy vào lúc này, nhưng vẫn không có ý tứ muốn trách cứ.
Ngược lại còn rất biết tìm lý do an ủi mình.
Cảnh lão phu nhân bắt đầu nghĩ lát nữa quyên nhiều thêm chút tiền dầu vừng, khiến Quy Lâm đại sư đem liên này dấu đi.
Ngọc Sai cũng nghe được, vốn cũng là định cười ra tiếng giống Bảo Bình, nhưng nghĩ đến hậu quả, lập tức biến thành lo lắng khẩn trương.
Bức câu đối phúng điếu này nếu truyền đi, thiếu gia nhà mình còn không bị chửi là bao cỏ?
Lâm Nhã là tiểu thư khuê các, mặc dù thân mẫu mất sớm, nhưng sau đó cũng đã đọc sách, nhìn đến bức câu đối phúng điếu này không cười, cũng không có lo lắng, chỉ là trợn mắt há hốc mồm.
Đám bọn hộ vệ Cảnh phủ thì đa phần đều là Đại lão thô không văn hóa, nghe được Quy Lâm đại sư niệm ra, cảm thấy vế trên này thật sự là có ý tứ rồi, đều là ôm bụng cười to!
- Này, này vế trên này rất nói trắng ra.
Quy Lâm đại sư tuy rằng thanh danh tiếng không nổi, xa xa không kịp sư huynh Quy Trần đại sư, nhưng công phu hàm dưỡng lại thật đúng là tu đến nơi đến chốn.
Mặc dù cũng nhận định Giang Long là đang càn quấy, cũng không tức giận.
Chẳng qua nhẫn nhịn hơn nữa ngày, mới nói một lời bình như vậy.
Không ngoài ý nghĩ, mọi người Cảnh phủ lại cười vang một trận.
Cảnh lão phu nhân cũng dở khóc dở cười.
Thôi, chỉ coi là một hồi trò khôi hài mà thôi, Cảnh lão phu nhân nghĩ thoáng rồi, cũng không ngăn cản mọi người Cảnh phủ cười vui, chính mình đồng dạng tìm cái việc vui.
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra tươi cười.
Tuy nhiên lúc này Đại Lệ Ti đứng ở trước bàn mài mực sắc mặt cũng dần dần thay đổi.
Giang Long không để ý mọi người vui cười, chỉ vững vàng nắm chặt cán bút, thoăn thoắt, đem vế dưới viết đi ra.
- Câu đối phúng điếu tuy rằng nói thẳng ra, lại cũng không phải là không có chỗ hay.
Quy Lâm đại sư đích thật là lòng dạ rộng rãi, lại ném ra lý giải đối với câu đối phúng điếu, ngạc nhiên nói:
- Mọi người đến xem, mấy chữ này kết cấu cẩn thận, nghiêm túc. Trên dưới thiên bàng đôi thế hữu trí, trái phải thiên bàng đối bi lại là lớn nhỏ thích hợp.
Lại nhìn nét bút, như sắt thương ngân câu!
Thấy tiểu hữu thân thể đơn bạc, không nghĩ cơ bắp lại có lực mạnh như thế, nhưng thật ra tương đương lão nạp rồi.
Nghe được lời bình và ca ngợi của Quy Lâm đại sư, mọi người Cảnh phủ bất kể là biết chữ hay không biết chữ, đều thu tươi cười, trừng to mắt đặt ở trên vế trên bức kia.
Muốn xem ra đến tột cùng.
Cảnh lão phu nhân vừa mới trải qua Quy Lâm đại sư đánh thức, cũng thật sự nhìn lên chữ Giang Long.
Không nhìn không sao, vừa nhìn thật đúng là bị kinh đến.
Khi nào thì cháu của mình lại có thể viết ra chữ đẹp như thế rồi hả?
Nét bút lưu loát, khung kiên cố, viết, thu về, biến chuyển, đều là nặng nhẹ vừa đúng, có thể thấy được Giang Long đối với việc khống chế bút pháp vô cùng lão luyện, hơn nữa còn mơ hồ lộ ra một tia phong cách độc hữu.
Đây là biểu hiện của thư pháp sắp đại thành a!
Nói không chừng tiếp qua vài năm, Giang Long có thể trưởng thành là một thế hệ đại gia thư pháp!
Cảnh lão phu nhân trước tiên là kinh sợ sau là vui mừng.
Nhưng mà này còn chưa kết thúc, bởi vì lúc này Đại Lệ Ti đã không đợi Giang Long để bút xuống, cũng đã đọc lên vế dưới:
- Tây Thiên Niết bàn nhiều một Như Lai!
Lời nầy vừa ra, mọi người đều kinh sợ.
Vế trên đích thật là không màu mè, nói là trắng ra đều là đang chiếu cố mặt của Giang Long rồi.
Còn nếu nói một cách tinh tế, nói Già Lam Tự mất một hòa thượng, mơ hồ là có ý vị chọc cười.
Đây là không tôn trọng đối với người chết Quy Trần đại sư.
Nhưng vế dưới liền có ý tứ rồi, Tây Thiên Niết bàn nhiều một Như Lai.
Vẫn là trắng ra, nhưng cũng có ngụ ý, đem Quy Trần đại sư so sánh với Như Lai, đây đúng là một đánh giá cao nhất đối với tăng lữ xuất gia!
Như Lai Phật Tổ, đó là đứng đầu vạn phật!
- Hay, hay, vế đối hay a!
Rốt cục Quy Lâm đại sư phản ứng đầu tiên, cũng là không thể duy trì thần sắc xuất trần bình tĩnh, kích động liên thanh trầm trồ khen ngợi.
Cảnh lão phu nhân lúc này cũng là không kìm nổi mở miệng khen:
- Đích thật là câu đối hay!
Bảo Bình, Ngọc Sai hai nha hoàn không hiểu nhiều lắm, được nghe khen tiểu thiếu gia nhà mình, thì vô cùng vui mừng.
Giữ chặt hai ống tay áo Giang Long, nhảy dựng lên.
Lâm Nhã vụng trộm nhìn bên mặt Giang Long, trong đôi mắt đẹp nổi lên tia sáng kỳ dị.
Đại Lệ Ti thì có chút không thể tin được, thiếu niên mộc nạp bình thường trong ấn tượng, sao có thể có thể làm ra câu đối phúng điếu tuyệt diệu như vậy?
Chẳng lẽ là trước kia từng gặp ở trên quyển sách nào đó, hôm nay trộm đến dùng?
Hẳn là rồi!
Đại Lệ Ti quyết định sau khi hồi phủ, tìm xem ở thư phòng Giang Long xem, nhất định phải tìm ra chứng cớ.
Giang Long thấy mọi người đều là thần sắc kích động, nhưng trong lòng thì cảm thấy buồn cười.
Thật ra mà nói, bức câu đối phúng điếu này cũng không phải thực là hay đến cỡ nào, chẳng qua là khéo léo, khá có ý mới thôi.
Kiếp trước Mã sư phó nói cho hắn biết, làm một kẻ lừa đảo đủ tư cách, nhất định phải có trí thức uyên bác, lời nói hài hước.
Như vậy khi bắt đầu lừa gạt người khác, ngươi mới có thể có tiếng nói chung với đối phương.
Hơn nữa lời nói hài hước, làm cho đối phương sinh ra hảo cảm, vậy xác xuất ngươi lừa gạt thành công sẽ tăng lên rất cao rồi.
Bởi vậy, Giang Long tuy học tập không nhiều, trong bụng không có bao nhiêu mực nước, nhưng một ít truyền thuyết thú vị, thi từ ca phú chứa đựng ý mới, đại bộ phận trí thức hành nghề, thậm chí là một ít trò đùa làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai hắn cũng biết không ít.
Mà bức câu đối phúng điếu thú vị chỉ là một cái trong đó.
Thật sự không coi là cái gì.
- Hư Danh, ngươi tới đem câu đối phúng điếu treo lên.
Quy Lâm đại sư lúc này cầm câu đối phúng điếu trong lòng rất là không nỡ, vẻ mặt lúc phân phó như thịt đau, câu đối hay như vậy, chữ thật là đẹp như vậy, nếu quả thật treo lên, dưới gió thổi và ánh mặt trời chiếu xuống, phỏng chừng không cần hai ngày sẽ tổn hại không chịu nổi.
Thật là đáng tiếc a!
Cảnh lão phu nhân lúc này đã vui vẻ cười toe toét rồi.
Chỉ bằng bức câu đối phúng điếu này, bà tin tưởng tôn tử nhà mình đủ để danh dương kinh thành!
Cảnh gia có năng lực trọng tâm xuất hiện trước mắt người đời.
Ừ... Bà lại nghĩ đến tiền dầu vừng.
Nếu không phải Quy Lâm đại sư cung cấp cái cơ hội thật tốt như vậy, Giang Long cũng không làm ra sự nổi bật này.
Chiếu theo lệ cũ, thêm hơn ba thành đi!
Một tiểu hòa thượng đang ngồi dưới đất tụng kinh được nghe đến chỉ bảo, lập tức đứng dậy, tiến lên tiếp nhận câu đối phúng điếu, thật cẩn thận đặt ở phía trên củi đống. Bởi vì trên núi gió lớn, không thể để cho gió núi thổi đi, tiểu hòa thượng Hư Danh thậm chí còn cố ý dùng cành củi đâm rách câu đối phúng điếu để cố định.
Cảnh tượng này khiến Quy Lâm đại sư nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
- Thưa Lâm sư thúc tổ, đệ tử treo tốt lắm.
Hư Danh chắp tay trước ngực, tiến lên báo cáo.
Quy Lâm đại sư đang muốn xua tay, khiến y lui ra tiếp tục tụng kinh, nhưng lúc này từ cửa tiểu viện cũng truyền đến một trận tiếng bước chân.
Đám người Cảnh gia xoay người nhìn lại, chỉ thấy hai người tăng lữ ăn mặc kiểu xuất gia của nước khác đi đến.
Hai tăng nhân một người thân hình cao lớn, gió núi rét lạnh, thân thể gầy yếu bị thổi lâu, sợ là sẽ nhiễm phong hàn, nhưng người này lại vẫn cởi bỏ một bên cánh tay áo, không có chút cảm giác lạnh lẽo nào, cánh tay lõa lồ bên ngoài cơ thể vô cùng rắn chắc, cả người nhìn giống như cái cột sắt lớn.
Người kia thì rất là thấp bé, tuy nhiên đôi mắt lại lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Vừa mới đi vào cửa viện, tăng lữ thấp bé liền bước nhanh hơn, trực tiếp đi vào trước mặt Quy Lâm đại sư, chắp tay trước ngực nói:
- Quy Lâm đại sư, bần tăng lại đây quấy rầy, kính xin chớ để ý.
- A Di Đà Phật!
Khiến người ngoài ý nghĩ chính là, người lòng dạ rộng lớn, đối đãi với người khác luôn từ thiện như Quy Lâm đại sư lúc này cũng lộ ra thần sắc bất đắc dĩ và hơi có vẻ không chào mừng, chỉ lãnh đạm đáp lễ lại xong, cũng không nói gì nữa.
Tiểu hòa thượng trẻ tuổi tên Hư Danh thì không công phu hàm dưỡng tốt như vậy, căm giận trừng mắt nhìn tăng nhân thấp bé liếc một cái mới nặng nề trở về chỗ ngồi xuống tụng kinh.
Tăng nhân thấp bé hiển nhiên da mặt thật dày, đối với sự lãnh đạm của Quy Lâm đại sư và sự buồn bực của tiểu hòa thượng Hư Danh đều làm như không thấy.
Vẫn đang cười tủm tỉm.
Tuy nhiên lúc này tăng nhân cao lớn cũng là trừng to mắt, sắp nổi giận.
Bởi vì gã rất cao lớn, hùng tráng, khuôn mặt màu đỏ thẩm tràn đầy dữ tợn, ánh mắt hung ác, thật sự không giống người tốt.
Vì thế hộ vệ Cảnh phủ vì bảo đảm Cảnh lão phu nhân và đám người Giang Long an toàn, trực tiếp tiến lên ngăn lại.
- Trừng cái gì trừng, cẩn thận ta một đao chém đầu chó của ngươi!
Tuy rằng Quan Thế Hào cũng vô cùng cường tráng, nhưng so không được với tăng lữ thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn này, tuy nhiên y lại không e ngại, thấy đối phương ánh mắt trợn trừng trừng, định động thủ, không khỏi bày ra đao thép trong tay, rống lớn nói.
Tăng nhân nước khác cao lớn kia nắm chặt trong tay một thanh thiền trượng hình trăng lưỡi liềm như cánh tay, nghe vậy đem thiền trượng quét ngang liền định động thủ.
Tuy nhiên lúc này, thanh âm Quy Lâm đại sư cũng đã vang lên:
- Hai vị này là đại sư từ nước Tây Cống dạo chơi tới tệ tự, kính xin chư vị để vị đại sư này vào."
Trong khoảng thời gian ngắn Đại Lệ Ti liền nâng tay vuốt trán, thiếu chút nữa sụp đổ.
- Bảo Bình, trước cầm vế trên đem treo lên.
Giang Long lại làm như không nhìn thấy bộ dáng “không nói gì hỏi thương thiên” của Đại Lệ Ti, tiếng kêu còn rất to, đúng lý hợp tình.
Bảo Bình không biết chữ, tiến lên cầm lấy câu đối phúng điếu, nghe lời định đi treo.
Quy Lâm đại sư cũng nghiêng đi một bước che ở trước người Bảo Bình, ông còn không nhìn thấy câu đối phúng điếu, mở miệng nói:
- Nữ thí chủ còn nhỏ tuổi, đừng để sư huynh lão nạp dọa đến, không bằng giao cho lão nạp bảo quản trước, đợi câu đối phúng điếu viết toàn bộ rồi, sẽ cùng nhau treo lên.
Bảo Bình quay đầu lại nhìn về phía Giang Long, dùng ánh mắt xin chỉ thị.
Giang Long một tay nâng ống tay áo thật dài, một tay nắm lấy cán bút, gật đầu nói:
- Vẫn là Quy Lâm đại sư thận trọng, Bảo Bình, ngươi đem vế trên giao cho Quy Lâm đại sư đi.
- Vâng!
Bảo Bình lúc này mới đem vế trên giao tới trong tay Quy Lâm đại sư.
Quy Lâm đại sư thậ cẩn thận trọng giơ tay tiếp nhận, sợ chạm phải tay nhỏ bé của Bảo Bình, người xuất gia là phải giới nữ sắc đấy, mặc dù hai người tuổi kém nhiều lắm cũng không thể có tiếp xúc tứ chi, tiếp theo bản năng nhắc tới câu đối phúng điếu xem, miệng còn nhẹ thanh đọc lên:
- Già Lam Tự mất một hòa thượng.
Thanh âm không lớn, nhưng là cũng đủ người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.
Phù!
Bảo Bình còn chưa tránh ra là người thứ nhất nghe rõ ràng, nhịn không được cười ra tiếng.
Cảnh lão phu nhân cũng không có tiến lên xem Giang Long viết, tuy nhiên lực chú ý vẫn đang đặt ở vế trên này. Sau khi Quy Lâm đại sư nhẹ giọng đọc xong, bà cũng nhìn một lần, đầu tiên là sửng sốt, lập tức thần sắc trên mặt cứng đờ.
Đây quả thực là càn quấy!
Quy Trần đại sư là bực nào thân phận, Giang Long lại có thể...
Cảnh lão phu nhân bực bội, không phải trách cứ Giang Long viết câu đối phúng điếu không tốt, mà là ám trách Giang Long lại ở trường hợp như thế này chẳng phân biệt được nặng nhẹ, đùa giỡn ầm ĩ.
Bà vẫn không cho rằng lấy trình độ của Giang Long ngay cả câu đối phúng điếu bình thường cũng không viết ra được.
Tuy nhiên hờn dỗi vừa mới dưới đáy lòng tuôn ra, chính là nháy mắt lại tiêu tan.
Thôi, chỉ coi hôm nay không phải đến thương tiếc Quy Trần đại sư, mà là đến đạp thanh du ngoạn đi.
Không thể không nói Cảnh lão phu nhân có chút cái quá mức yêu quý nguyên thân, mặc dù nhận định Giang Long chẳng phân biệt được trường hợp mà càn quấy vào lúc này, nhưng vẫn không có ý tứ muốn trách cứ.
Ngược lại còn rất biết tìm lý do an ủi mình.
Cảnh lão phu nhân bắt đầu nghĩ lát nữa quyên nhiều thêm chút tiền dầu vừng, khiến Quy Lâm đại sư đem liên này dấu đi.
Ngọc Sai cũng nghe được, vốn cũng là định cười ra tiếng giống Bảo Bình, nhưng nghĩ đến hậu quả, lập tức biến thành lo lắng khẩn trương.
Bức câu đối phúng điếu này nếu truyền đi, thiếu gia nhà mình còn không bị chửi là bao cỏ?
Lâm Nhã là tiểu thư khuê các, mặc dù thân mẫu mất sớm, nhưng sau đó cũng đã đọc sách, nhìn đến bức câu đối phúng điếu này không cười, cũng không có lo lắng, chỉ là trợn mắt há hốc mồm.
Đám bọn hộ vệ Cảnh phủ thì đa phần đều là Đại lão thô không văn hóa, nghe được Quy Lâm đại sư niệm ra, cảm thấy vế trên này thật sự là có ý tứ rồi, đều là ôm bụng cười to!
- Này, này vế trên này rất nói trắng ra.
Quy Lâm đại sư tuy rằng thanh danh tiếng không nổi, xa xa không kịp sư huynh Quy Trần đại sư, nhưng công phu hàm dưỡng lại thật đúng là tu đến nơi đến chốn.
Mặc dù cũng nhận định Giang Long là đang càn quấy, cũng không tức giận.
Chẳng qua nhẫn nhịn hơn nữa ngày, mới nói một lời bình như vậy.
Không ngoài ý nghĩ, mọi người Cảnh phủ lại cười vang một trận.
Cảnh lão phu nhân cũng dở khóc dở cười.
Thôi, chỉ coi là một hồi trò khôi hài mà thôi, Cảnh lão phu nhân nghĩ thoáng rồi, cũng không ngăn cản mọi người Cảnh phủ cười vui, chính mình đồng dạng tìm cái việc vui.
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra tươi cười.
Tuy nhiên lúc này Đại Lệ Ti đứng ở trước bàn mài mực sắc mặt cũng dần dần thay đổi.
Giang Long không để ý mọi người vui cười, chỉ vững vàng nắm chặt cán bút, thoăn thoắt, đem vế dưới viết đi ra.
- Câu đối phúng điếu tuy rằng nói thẳng ra, lại cũng không phải là không có chỗ hay.
Quy Lâm đại sư đích thật là lòng dạ rộng rãi, lại ném ra lý giải đối với câu đối phúng điếu, ngạc nhiên nói:
- Mọi người đến xem, mấy chữ này kết cấu cẩn thận, nghiêm túc. Trên dưới thiên bàng đôi thế hữu trí, trái phải thiên bàng đối bi lại là lớn nhỏ thích hợp.
Lại nhìn nét bút, như sắt thương ngân câu!
Thấy tiểu hữu thân thể đơn bạc, không nghĩ cơ bắp lại có lực mạnh như thế, nhưng thật ra tương đương lão nạp rồi.
Nghe được lời bình và ca ngợi của Quy Lâm đại sư, mọi người Cảnh phủ bất kể là biết chữ hay không biết chữ, đều thu tươi cười, trừng to mắt đặt ở trên vế trên bức kia.
Muốn xem ra đến tột cùng.
Cảnh lão phu nhân vừa mới trải qua Quy Lâm đại sư đánh thức, cũng thật sự nhìn lên chữ Giang Long.
Không nhìn không sao, vừa nhìn thật đúng là bị kinh đến.
Khi nào thì cháu của mình lại có thể viết ra chữ đẹp như thế rồi hả?
Nét bút lưu loát, khung kiên cố, viết, thu về, biến chuyển, đều là nặng nhẹ vừa đúng, có thể thấy được Giang Long đối với việc khống chế bút pháp vô cùng lão luyện, hơn nữa còn mơ hồ lộ ra một tia phong cách độc hữu.
Đây là biểu hiện của thư pháp sắp đại thành a!
Nói không chừng tiếp qua vài năm, Giang Long có thể trưởng thành là một thế hệ đại gia thư pháp!
Cảnh lão phu nhân trước tiên là kinh sợ sau là vui mừng.
Nhưng mà này còn chưa kết thúc, bởi vì lúc này Đại Lệ Ti đã không đợi Giang Long để bút xuống, cũng đã đọc lên vế dưới:
- Tây Thiên Niết bàn nhiều một Như Lai!
Lời nầy vừa ra, mọi người đều kinh sợ.
Vế trên đích thật là không màu mè, nói là trắng ra đều là đang chiếu cố mặt của Giang Long rồi.
Còn nếu nói một cách tinh tế, nói Già Lam Tự mất một hòa thượng, mơ hồ là có ý vị chọc cười.
Đây là không tôn trọng đối với người chết Quy Trần đại sư.
Nhưng vế dưới liền có ý tứ rồi, Tây Thiên Niết bàn nhiều một Như Lai.
Vẫn là trắng ra, nhưng cũng có ngụ ý, đem Quy Trần đại sư so sánh với Như Lai, đây đúng là một đánh giá cao nhất đối với tăng lữ xuất gia!
Như Lai Phật Tổ, đó là đứng đầu vạn phật!
- Hay, hay, vế đối hay a!
Rốt cục Quy Lâm đại sư phản ứng đầu tiên, cũng là không thể duy trì thần sắc xuất trần bình tĩnh, kích động liên thanh trầm trồ khen ngợi.
Cảnh lão phu nhân lúc này cũng là không kìm nổi mở miệng khen:
- Đích thật là câu đối hay!
Bảo Bình, Ngọc Sai hai nha hoàn không hiểu nhiều lắm, được nghe khen tiểu thiếu gia nhà mình, thì vô cùng vui mừng.
Giữ chặt hai ống tay áo Giang Long, nhảy dựng lên.
Lâm Nhã vụng trộm nhìn bên mặt Giang Long, trong đôi mắt đẹp nổi lên tia sáng kỳ dị.
Đại Lệ Ti thì có chút không thể tin được, thiếu niên mộc nạp bình thường trong ấn tượng, sao có thể có thể làm ra câu đối phúng điếu tuyệt diệu như vậy?
Chẳng lẽ là trước kia từng gặp ở trên quyển sách nào đó, hôm nay trộm đến dùng?
Hẳn là rồi!
Đại Lệ Ti quyết định sau khi hồi phủ, tìm xem ở thư phòng Giang Long xem, nhất định phải tìm ra chứng cớ.
Giang Long thấy mọi người đều là thần sắc kích động, nhưng trong lòng thì cảm thấy buồn cười.
Thật ra mà nói, bức câu đối phúng điếu này cũng không phải thực là hay đến cỡ nào, chẳng qua là khéo léo, khá có ý mới thôi.
Kiếp trước Mã sư phó nói cho hắn biết, làm một kẻ lừa đảo đủ tư cách, nhất định phải có trí thức uyên bác, lời nói hài hước.
Như vậy khi bắt đầu lừa gạt người khác, ngươi mới có thể có tiếng nói chung với đối phương.
Hơn nữa lời nói hài hước, làm cho đối phương sinh ra hảo cảm, vậy xác xuất ngươi lừa gạt thành công sẽ tăng lên rất cao rồi.
Bởi vậy, Giang Long tuy học tập không nhiều, trong bụng không có bao nhiêu mực nước, nhưng một ít truyền thuyết thú vị, thi từ ca phú chứa đựng ý mới, đại bộ phận trí thức hành nghề, thậm chí là một ít trò đùa làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai hắn cũng biết không ít.
Mà bức câu đối phúng điếu thú vị chỉ là một cái trong đó.
Thật sự không coi là cái gì.
- Hư Danh, ngươi tới đem câu đối phúng điếu treo lên.
Quy Lâm đại sư lúc này cầm câu đối phúng điếu trong lòng rất là không nỡ, vẻ mặt lúc phân phó như thịt đau, câu đối hay như vậy, chữ thật là đẹp như vậy, nếu quả thật treo lên, dưới gió thổi và ánh mặt trời chiếu xuống, phỏng chừng không cần hai ngày sẽ tổn hại không chịu nổi.
Thật là đáng tiếc a!
Cảnh lão phu nhân lúc này đã vui vẻ cười toe toét rồi.
Chỉ bằng bức câu đối phúng điếu này, bà tin tưởng tôn tử nhà mình đủ để danh dương kinh thành!
Cảnh gia có năng lực trọng tâm xuất hiện trước mắt người đời.
Ừ... Bà lại nghĩ đến tiền dầu vừng.
Nếu không phải Quy Lâm đại sư cung cấp cái cơ hội thật tốt như vậy, Giang Long cũng không làm ra sự nổi bật này.
Chiếu theo lệ cũ, thêm hơn ba thành đi!
Một tiểu hòa thượng đang ngồi dưới đất tụng kinh được nghe đến chỉ bảo, lập tức đứng dậy, tiến lên tiếp nhận câu đối phúng điếu, thật cẩn thận đặt ở phía trên củi đống. Bởi vì trên núi gió lớn, không thể để cho gió núi thổi đi, tiểu hòa thượng Hư Danh thậm chí còn cố ý dùng cành củi đâm rách câu đối phúng điếu để cố định.
Cảnh tượng này khiến Quy Lâm đại sư nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
- Thưa Lâm sư thúc tổ, đệ tử treo tốt lắm.
Hư Danh chắp tay trước ngực, tiến lên báo cáo.
Quy Lâm đại sư đang muốn xua tay, khiến y lui ra tiếp tục tụng kinh, nhưng lúc này từ cửa tiểu viện cũng truyền đến một trận tiếng bước chân.
Đám người Cảnh gia xoay người nhìn lại, chỉ thấy hai người tăng lữ ăn mặc kiểu xuất gia của nước khác đi đến.
Hai tăng nhân một người thân hình cao lớn, gió núi rét lạnh, thân thể gầy yếu bị thổi lâu, sợ là sẽ nhiễm phong hàn, nhưng người này lại vẫn cởi bỏ một bên cánh tay áo, không có chút cảm giác lạnh lẽo nào, cánh tay lõa lồ bên ngoài cơ thể vô cùng rắn chắc, cả người nhìn giống như cái cột sắt lớn.
Người kia thì rất là thấp bé, tuy nhiên đôi mắt lại lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.
Vừa mới đi vào cửa viện, tăng lữ thấp bé liền bước nhanh hơn, trực tiếp đi vào trước mặt Quy Lâm đại sư, chắp tay trước ngực nói:
- Quy Lâm đại sư, bần tăng lại đây quấy rầy, kính xin chớ để ý.
- A Di Đà Phật!
Khiến người ngoài ý nghĩ chính là, người lòng dạ rộng lớn, đối đãi với người khác luôn từ thiện như Quy Lâm đại sư lúc này cũng lộ ra thần sắc bất đắc dĩ và hơi có vẻ không chào mừng, chỉ lãnh đạm đáp lễ lại xong, cũng không nói gì nữa.
Tiểu hòa thượng trẻ tuổi tên Hư Danh thì không công phu hàm dưỡng tốt như vậy, căm giận trừng mắt nhìn tăng nhân thấp bé liếc một cái mới nặng nề trở về chỗ ngồi xuống tụng kinh.
Tăng nhân thấp bé hiển nhiên da mặt thật dày, đối với sự lãnh đạm của Quy Lâm đại sư và sự buồn bực của tiểu hòa thượng Hư Danh đều làm như không thấy.
Vẫn đang cười tủm tỉm.
Tuy nhiên lúc này tăng nhân cao lớn cũng là trừng to mắt, sắp nổi giận.
Bởi vì gã rất cao lớn, hùng tráng, khuôn mặt màu đỏ thẩm tràn đầy dữ tợn, ánh mắt hung ác, thật sự không giống người tốt.
Vì thế hộ vệ Cảnh phủ vì bảo đảm Cảnh lão phu nhân và đám người Giang Long an toàn, trực tiếp tiến lên ngăn lại.
- Trừng cái gì trừng, cẩn thận ta một đao chém đầu chó của ngươi!
Tuy rằng Quan Thế Hào cũng vô cùng cường tráng, nhưng so không được với tăng lữ thân hình cao lớn vẻ mặt dữ tợn này, tuy nhiên y lại không e ngại, thấy đối phương ánh mắt trợn trừng trừng, định động thủ, không khỏi bày ra đao thép trong tay, rống lớn nói.
Tăng nhân nước khác cao lớn kia nắm chặt trong tay một thanh thiền trượng hình trăng lưỡi liềm như cánh tay, nghe vậy đem thiền trượng quét ngang liền định động thủ.
Tuy nhiên lúc này, thanh âm Quy Lâm đại sư cũng đã vang lên:
- Hai vị này là đại sư từ nước Tây Cống dạo chơi tới tệ tự, kính xin chư vị để vị đại sư này vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.