Chương 1: Trước Phật
Phó Kỳ Lân
12/01/2015
Đầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục.
Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã.
- Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không?
Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi.
Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng.
Lão bà mặc một bộ áo tơ màu trắng ngả xanh nhạt, trên người không có một đồ trang sức nào, vẻ mặt an tường, toàn thân tản mát ra một vẻ nhìn thấu trần thế, khí chất yên lặng trí viễn độc đáo, miệng thì thào tụng kinh, thái độ thành kính. Theo dung mạo còn lưu lại có thể mơ hồ đoán ra, lúc tuổi còn trẻ lão bà này cũng là đại mỹ nhân hiếm có.
- A Di Đà Phật...
Lão bà không trả lời, một bàn tay dựng thẳng ở trước ngực, tay kia thì chậm rãi chuyển động Phật châu, cả xuyến Phật châu thường bị người vân vê một mặt, nước sơn tím đã sắp bị bong hết, lộ ra sắc gỗ nâu nhạt, có thể thấy được đã dùng từ rất lâu rồi.
Trước mặt lão bà, còn đặt một cái mõ bị người gõ nhiều năm, mặt ngoài đã có vết rạn.
Mặc dù không được đáp lại, nhưng phụ nhân trung niên cũng không dám có chút bất kính, cúi thấp đầu, lẳng lặng quỳ ở nơi đó.
Ước chừng qua nửa nén hương, lão bà mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi bình tĩnh không có sóng hơi hơi chuyển động vài cái, có thêm vài phần sinh khí.
Phụ nhân trung niên giống như có cảm giác, khẩn trương tiến lên đỡ lấy.
- Lúc tuổi còn trẻ, lão thân cũng không tin thế gian này có luân hồi báo ứng, nhưng mỗi năm mỗi tuổi già đi, trong lòng có cảm ứng đặc biệt, mới hiểu được thiên lý sáng tỏ, thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
Lão bà vịn vào cánh tay của bà kia, từ trên bồ đoàn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn lên tượng Phật trang nghiêm, hơi hơi có chứa tươi cười, sau khi mở miệng, dường như có chút ngẩn ngơ, cũng không trả lời câu hỏi trước đó của phụ nhân trung niên.
- Vâng, lão nhân gia người tất nhiên là thiện có thiện báo.
Phụ nhân trung niên cúi người xuống, cười giúp lão bà xoa bóp đầu gối, bởi vì quỳ lâu nên có chút nhức mỏi. Động tác thuần thục, có thể thấy được thường xuyên hầu hạ người như vậy.
- Thiện báo?
Lão bà nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy đầu gối có tri giác, liền vịn vào tay phụ nhân trung niên, chậm rãi đi bước một ra khỏi phật đường:
- Thời thiếu nữ, tính khí ta táo bạo, hơi chút liền đánh chửi tôi tớ trong phủ, như vậy thật không tốt, may mắn người nhà giúp ta che lấp giấu diếm.
Bằng không nhà ai đồng ý có con dâu như ta vậy?
Sau khi thành hôn tuy rằng hơi có kiềm chế, nhưng vì ghen tuông cùng đám hồ ly tinh của lão gia, đã dùng các thủ đoạn!
Chẳng những đã đánh mất thể diện của phu nhân chính quy, hơn nữa vừa có cơ hội liền thiết lập cạm bẫy... Cuối cùng, ngay cả trái tim cũng đều biến thành đen tối.
Lão thái gia Cảnh phủ đã mất, cũng chính là vào năm đó, rốt cục lão phu nhân nhìn thấu, mọi việc hồng trần chỉ là mây khói, yêu hận tình cừu chỉ là tự tìm phiền não vô ích. Hiện giờ, đám kiều thiếp Cảnh lão ông lưu lại đều sống vô cùng tốt, ăn, mặc, chi phí, tay bà nắm quyền trong phủ cũng không làm khó dễ, cho phép bọn họ có thể đi ra Cảnh phủ bất cứ lúc nào để mua sắm du ngoạn, thăm người thân thăm bạn bè.
Thậm chí có người muốn xuất phủ, tái giá, bà cũng vui vẻ nhìn, đưa tặng một số ngân lượng.
Ở thời cổ đại này, gia quy trong hào môn thế gia nghiêm khắc, cực kỳ hiếm thấy.
Phụ nhân trung niên không kìm nổi bèn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão phu nhân một cái, rồi vội vàng cúi đầu.
Bà từ nhỏ lớn lên ở Cảnh phủ, mẫu thân là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, tất nhiên biết rõ những gì lão phu nhân đã trải qua.
Kỳ thật lúc tuổi còn trẻ, coi như lão phu nhân có chút điêu ngoa vì được nuông chiều.
Tâm địa không xấu.
Về phần sau khi đến Cảnh phủ... Thử nghĩ có bao nhiêu nữ nhân đã động chân tình, lại có thể chân chính từ đáy lòng chấp nhận tướng công nhà mình trái ôm phải ấp, ba vợ bốn nàng hầu?
Tội nghiệt mặc dù cũng có, nhưng chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó!
Phụ nhân trung niên người thở dài trong lòng, ngoài miệng liền nói:
- Người mấy năm nay ăn chay lễ Phật, thường xuyên quyên góp một ít tiền dầu vừng cho chùa miếu, thời điểm gặp phải hoàn cảnh không tốt, còn mở lều cháo, phát cháo miễn phí cho lưu dân...
- Tội nghiệt đã phạm phải, dù bù đắp như thế nào cũng vô dụng, bằng không những người ác làm xong chuyện xấu, lại tùy tiện bố thí chút tiền tài gạo cho chùa miếu đạo quán, chẳng phải là lập tức có thể biến thành người tốt?
Trên mặt lão bà là yên lặng và thản nhiên, lắc nhẹ cổ tay.
- Ta chẳng qua cầu chút an ủi trong lòng thôi, cũng không phải thực cho rằng làm nhiều việc tốt, là có thể triệt tiêu tội nghiệt mà ta gây ra. Nếu muốn nói có cái gì không cam lòng, đó là hy vọng ông trời hãy lấy mạng của ta đi, đừng để sai lầm ta phạm phải báo ứng lên người của Giang Long.
Nói tới đây, vẻ mặt lão bà biến hóa, làm như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên thở dài một hơi.
So sánh với tội nghiệt mình phạm phải, những chuyện mà tướng công và con trai của mình làm... “Ôi!”
Phụ nhân trung niên cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, đành tìm đề tài khác:
- Lão phu nhân, mùa đông đã qua, bây giờ không khí dần dần trở nên ấm áp, có cần để quản gia của phủ an bài một chút, đi ra ngoài đạp thanh hay không?
- Như thế nào? Không muốn nhìn ta mỗi ngày ngồi ở phật đường?
Lão bà cười khẽ.
Phụ nhân trung niên vội vàng quỳ xuống:
- Nô tì không dám.
Bàn tay lão bà thoáng dùng sức nâng một cái, phụ nhân trung niên cũng không dám tiếp tục quỳ xuống nữa, bà vỗ nhè nhẹ mu bàn tay phụ nhân trung niên, cười nói:
- Chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, không cần tưởng thật, hơn nữa có đôi khi thật sự yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhân sinh chẳng qua là một giấc mộng thôi!
Nói tới đây, cảm thán một tiếng thật dài, trong con ngươi lão bà hơi có chút mờ nhạt, hiện lên một chút phiền muộn thản nhiên:
- Hiện tại người trong phủ có thể nói đùa với ta, không còn nhiều nữa.
Phụ nhân trung niên chảy ra một tầng mồ hôi rịn trên trán, thần sắc thận trọng, không biết nên trả lời như thế nào.
- Cũng nhiều tuổi rồi, tay mỏi chân chùn, còn đạp thanh cái gì.
Lão bà nhẹ nhàng lắc đầu, lại đột ngột chuyển sang chuyện khác:
- Về phần Giang Long, ngươi nghĩ rằng ta muốn ép buộc nó sao?
- Nhưng tiểu thiếu gia thuở nhỏ thân kiều thể yếu, trận này có khi lại suy yếu đến nằm liệt giường, tính tình lại khó, nếu chẳng may...
Phụ nhân trung niên không nghĩ tới lão phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, hơi thoáng sửng sốt, mới mở miệng nói tiếp.
- Nó là ta một tay nuôi lớn, ta có thể không biết tính tình của nó hay sao? Nhưng ở trong tộc Cảnh thị, một chi này của phủ chúng ta, chỉ còn lại có một mình nó là nam đinh! Mà cố tình nó lại thường xuyên phát bệnh, không biết ngày nào đó...
Nói tới đây, trong mắt Lão bà hiện lên một chút bi thương nồng đậm, khiến người thấy mà chua xót, Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, nét mặt của bà lại trở về bình tĩnh, nói tiếp:
- Ta cũng không muốn bức bách nó, nhưng một chi này của chúng ta, dù sao cũng phải có người kế thừa hương khói!
- Nhưng...
- Không có nhưng!
Thanh âm lão bà đột nhiên biến thành nghiêm nghị, đứng thẳng lưng, khí thế đại biến, đã không còn vẻ nhìn thấu trần thế lúc trước, mà mang vẻ siêu phàm thoát tục, bộc lộ tài năng:
- Nhã Nhi là thê tử hứa hôn từ trong bụng, mới trước đây còn cho bọn chúng gặp mặt, khi đó hai đứa tuy rằng còn nhỏ, nhưng từ đó có thể thấy được nó rất thích.
Nhưng vì sao khi cưới về cho nó, nó lại bày ra khuôn mặt thối, ngay cả việc viên phòng cũng không chịu?
Từ nhỏ nó nhu thuận, cũng có vài phần thông minh, mặc dù không thành được đại sự, nhưng bảo vệ cho gia nghiệp thì cũng có thể làm được. Đáng quý nhất, là nó biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thông cảm sự khó xử của người khác. Tuy rằng trong phủ giàu có và đông đúc, nhưng cũng không hình thành thói hư bình thường của con cháu nhà quyền quý như cả vú lấp miệng em, ương bướng, ngang ngược. Nhưng vì sao lần này lại làm cứng rắn như vậy?
Hỏi nó, nó lại không đáp.
Chắc chắn là muốn chọc lão thân tức chết!
Thử nghĩ, nếu con gái của ngươi tương lai gả cho người, nhưng tướng công của nó lại không muốn viên phòng, ngươi và con gái của ngươi sẽ xấu hổ và giận dữ đến thế nào?
May mắn Nhã Nhi biết điều, bằng không đã sớm gây ra nhiễu loạn lớn.
Được! Lui một bước mà nói, có lẽ là cách xa nhau nhiều năm không gặp mặt, không có giao lưu, nên có vẻ xa lạ.
Thế nhưng hai nha đầu Ngọc Sai và Bảo Bình từ nhỏ ở bên cạnh hầu hạ nó, cùng nó lớn lên, vì sao nó cũng không chịu chạm một đầu ngón tay?
Có lẽ là vì nói một hơi nhiều quá, lại có lẽ là bởi vì nhịn lâu, rốt cục trút hết ra, ngực Cảnh lão phu nhân phập phồng, thở có chút hổn hển.
Phụ nhân trung niên cũng không nói nữa, chuyện như thế này bà cũng không biết nên làm như thế nào tiếp.
Tuy nhiên trong lòng cũng đồng ý với lão phu nhân, cùng tướng công viên phòng đối với nữ tử mà nói là chuyện đại sự, nếu đổi lại là người tính khí bướng bỉnh cương liệt, luẩn quẩn trong lòng, phỏng chừng ngay cả chuyện như nhảy xuống giếng tự tử, cũng có thể làm được.
Chỉ có điều bà có chút khó hiểu, lúc đầu lão phu nhân quyết định chủ ý, tính toán trước tiên cưới Thiếu phu nhân vào trong phủ, thiếu gia dù thân thể ốm yếu nhưng vẫn vô cùng vui mừng.
Nhưng vì sao ngay tại mấy ngày trước khi Thiếu phu nhân sắp sửa vào cửa, thiếu gia đột nhiên biến thành bài xích, bắt đầu cáu kỉnh lên?
Về phần Ngọc Sai và Bảo Bình...
Hai nha đầu này chỉ là thân phận nha hoàn, không cần quá mức để ý tới, hơn nữa các nàng tuy rằng trung với tiểu thiếu gia, nhưng ở thế gia phú quý như Cảnh phủ, lớn lên trong hoàn cảnh đầy lục đục với nhau, khiến cho tuổi các nàng không lớn, tâm lại không nhỏ.
Tuy phụ nhân trung niên không nói chán ghét, nhưng tuyệt đối không thích hai nha hoàn này.
- Tóm lại!
Sắc mặt Cảnh lão phu nhân ngưng trọng, nhấn mạnh từng chữ:
- Hương khói Cảnh phủ không thể đứt đoạn! Ngươi đi tìm Từ đại phu vào phủ, hai ngày này đưa ra nhiều chút dược liệu quý báu để Giang Long điều dưỡng thân thể, đừng keo kiệt tiền bạc.
Sau đó lại đi nói cho Giang Long, năm ngày, ta cho nó nhiều nhất năm ngày, nhất định phải cùng Nhã nhi, Ngọc Sai, hay hoặc là cùng Bảo Bình viên phòng.
Nếu nó vẫn không đồng ý, giở trò cáu kỉnh, ngươi liền thay mặt truyền lời của ta...
Đúng lúc này, một cô bé nha hoàn búi tóc hai bên đột nhiên vội vã xuyên qua cổng tò vò chạy tới, vẻ mặt bối rối, bởi vì chạy quá mau, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, giọng nói lại khống chế không nổi nên cao thêm vài phần:
- Lão phu nhân, không xong, Cửu gia bọn họ lại tới phủ rồi, Cố quản gia nói ông ta trấn an không được, Đại phu nhân lại không tiện ra mặt ứng đối, cho nên mời người tới đại sảnh một chuyến.
Đại phu nhân?
Phụ nhân trung niên nghe thấy xưng hô thế này, mặt hiện lên vẻ cổ quái.
- Ừ.
Cảnh lão phu nhân thì lại cười gật đầu, tiến lên một bước, nâng lên ống tay áo trắng giúp cô bé xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hiền lành ôn thuần nói:
- Ngươi nha đầu kia, chạy vội vã như vậy làm cái gì? Trời không sập xuống.
- Vâng.
Tiểu nha hoàn ngại ngùng cười, hơi hơi cúi đầu.
Phụ nhân trung niên đang kinh sợ, sau mới nhẹ nhàng thở phào, tiểu nha đầu này thật sự là không biết sống chết!
Trước khi lão phu nhân lễ Phật vẫn trọng quy củ nhất, tính khí lại không quá tốt, nếu có người dám ở trước mặt lỗ mãng va chạm như vậy, chắc chắn sẽ bị ăn đòn.
Dặn dò phụ nhân trung niên vài câu, Cảnh lão phu nhân mang nụ cười hiền lành trên mặt, vịn cánh tay tiểu nha hoàn, nhấc từng bước, không nhanh không chậm đi đến phòng ngủ của mình, phải thay bộ quần áo khác, ở phật đường, bà là cư sĩ xuất gia.
Nhưng trước mặt người khác, bà chính là lão phu nhân đương gia tác chủ của Cảnh phủ!
Vẫn mặc một thân y phục này, thì không thích hợp lắm.
---------oOo----------
Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã.
- Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không?
Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi.
Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng.
Lão bà mặc một bộ áo tơ màu trắng ngả xanh nhạt, trên người không có một đồ trang sức nào, vẻ mặt an tường, toàn thân tản mát ra một vẻ nhìn thấu trần thế, khí chất yên lặng trí viễn độc đáo, miệng thì thào tụng kinh, thái độ thành kính. Theo dung mạo còn lưu lại có thể mơ hồ đoán ra, lúc tuổi còn trẻ lão bà này cũng là đại mỹ nhân hiếm có.
- A Di Đà Phật...
Lão bà không trả lời, một bàn tay dựng thẳng ở trước ngực, tay kia thì chậm rãi chuyển động Phật châu, cả xuyến Phật châu thường bị người vân vê một mặt, nước sơn tím đã sắp bị bong hết, lộ ra sắc gỗ nâu nhạt, có thể thấy được đã dùng từ rất lâu rồi.
Trước mặt lão bà, còn đặt một cái mõ bị người gõ nhiều năm, mặt ngoài đã có vết rạn.
Mặc dù không được đáp lại, nhưng phụ nhân trung niên cũng không dám có chút bất kính, cúi thấp đầu, lẳng lặng quỳ ở nơi đó.
Ước chừng qua nửa nén hương, lão bà mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi bình tĩnh không có sóng hơi hơi chuyển động vài cái, có thêm vài phần sinh khí.
Phụ nhân trung niên giống như có cảm giác, khẩn trương tiến lên đỡ lấy.
- Lúc tuổi còn trẻ, lão thân cũng không tin thế gian này có luân hồi báo ứng, nhưng mỗi năm mỗi tuổi già đi, trong lòng có cảm ứng đặc biệt, mới hiểu được thiên lý sáng tỏ, thiện có thiện báo, ác giả ác báo.
Lão bà vịn vào cánh tay của bà kia, từ trên bồ đoàn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn lên tượng Phật trang nghiêm, hơi hơi có chứa tươi cười, sau khi mở miệng, dường như có chút ngẩn ngơ, cũng không trả lời câu hỏi trước đó của phụ nhân trung niên.
- Vâng, lão nhân gia người tất nhiên là thiện có thiện báo.
Phụ nhân trung niên cúi người xuống, cười giúp lão bà xoa bóp đầu gối, bởi vì quỳ lâu nên có chút nhức mỏi. Động tác thuần thục, có thể thấy được thường xuyên hầu hạ người như vậy.
- Thiện báo?
Lão bà nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy đầu gối có tri giác, liền vịn vào tay phụ nhân trung niên, chậm rãi đi bước một ra khỏi phật đường:
- Thời thiếu nữ, tính khí ta táo bạo, hơi chút liền đánh chửi tôi tớ trong phủ, như vậy thật không tốt, may mắn người nhà giúp ta che lấp giấu diếm.
Bằng không nhà ai đồng ý có con dâu như ta vậy?
Sau khi thành hôn tuy rằng hơi có kiềm chế, nhưng vì ghen tuông cùng đám hồ ly tinh của lão gia, đã dùng các thủ đoạn!
Chẳng những đã đánh mất thể diện của phu nhân chính quy, hơn nữa vừa có cơ hội liền thiết lập cạm bẫy... Cuối cùng, ngay cả trái tim cũng đều biến thành đen tối.
Lão thái gia Cảnh phủ đã mất, cũng chính là vào năm đó, rốt cục lão phu nhân nhìn thấu, mọi việc hồng trần chỉ là mây khói, yêu hận tình cừu chỉ là tự tìm phiền não vô ích. Hiện giờ, đám kiều thiếp Cảnh lão ông lưu lại đều sống vô cùng tốt, ăn, mặc, chi phí, tay bà nắm quyền trong phủ cũng không làm khó dễ, cho phép bọn họ có thể đi ra Cảnh phủ bất cứ lúc nào để mua sắm du ngoạn, thăm người thân thăm bạn bè.
Thậm chí có người muốn xuất phủ, tái giá, bà cũng vui vẻ nhìn, đưa tặng một số ngân lượng.
Ở thời cổ đại này, gia quy trong hào môn thế gia nghiêm khắc, cực kỳ hiếm thấy.
Phụ nhân trung niên không kìm nổi bèn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão phu nhân một cái, rồi vội vàng cúi đầu.
Bà từ nhỏ lớn lên ở Cảnh phủ, mẫu thân là nha hoàn hồi môn của lão phu nhân, tất nhiên biết rõ những gì lão phu nhân đã trải qua.
Kỳ thật lúc tuổi còn trẻ, coi như lão phu nhân có chút điêu ngoa vì được nuông chiều.
Tâm địa không xấu.
Về phần sau khi đến Cảnh phủ... Thử nghĩ có bao nhiêu nữ nhân đã động chân tình, lại có thể chân chính từ đáy lòng chấp nhận tướng công nhà mình trái ôm phải ấp, ba vợ bốn nàng hầu?
Tội nghiệt mặc dù cũng có, nhưng chuyện gì cũng có nguồn gốc của nó!
Phụ nhân trung niên người thở dài trong lòng, ngoài miệng liền nói:
- Người mấy năm nay ăn chay lễ Phật, thường xuyên quyên góp một ít tiền dầu vừng cho chùa miếu, thời điểm gặp phải hoàn cảnh không tốt, còn mở lều cháo, phát cháo miễn phí cho lưu dân...
- Tội nghiệt đã phạm phải, dù bù đắp như thế nào cũng vô dụng, bằng không những người ác làm xong chuyện xấu, lại tùy tiện bố thí chút tiền tài gạo cho chùa miếu đạo quán, chẳng phải là lập tức có thể biến thành người tốt?
Trên mặt lão bà là yên lặng và thản nhiên, lắc nhẹ cổ tay.
- Ta chẳng qua cầu chút an ủi trong lòng thôi, cũng không phải thực cho rằng làm nhiều việc tốt, là có thể triệt tiêu tội nghiệt mà ta gây ra. Nếu muốn nói có cái gì không cam lòng, đó là hy vọng ông trời hãy lấy mạng của ta đi, đừng để sai lầm ta phạm phải báo ứng lên người của Giang Long.
Nói tới đây, vẻ mặt lão bà biến hóa, làm như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên thở dài một hơi.
So sánh với tội nghiệt mình phạm phải, những chuyện mà tướng công và con trai của mình làm... “Ôi!”
Phụ nhân trung niên cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, đành tìm đề tài khác:
- Lão phu nhân, mùa đông đã qua, bây giờ không khí dần dần trở nên ấm áp, có cần để quản gia của phủ an bài một chút, đi ra ngoài đạp thanh hay không?
- Như thế nào? Không muốn nhìn ta mỗi ngày ngồi ở phật đường?
Lão bà cười khẽ.
Phụ nhân trung niên vội vàng quỳ xuống:
- Nô tì không dám.
Bàn tay lão bà thoáng dùng sức nâng một cái, phụ nhân trung niên cũng không dám tiếp tục quỳ xuống nữa, bà vỗ nhè nhẹ mu bàn tay phụ nhân trung niên, cười nói:
- Chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, không cần tưởng thật, hơn nữa có đôi khi thật sự yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhân sinh chẳng qua là một giấc mộng thôi!
Nói tới đây, cảm thán một tiếng thật dài, trong con ngươi lão bà hơi có chút mờ nhạt, hiện lên một chút phiền muộn thản nhiên:
- Hiện tại người trong phủ có thể nói đùa với ta, không còn nhiều nữa.
Phụ nhân trung niên chảy ra một tầng mồ hôi rịn trên trán, thần sắc thận trọng, không biết nên trả lời như thế nào.
- Cũng nhiều tuổi rồi, tay mỏi chân chùn, còn đạp thanh cái gì.
Lão bà nhẹ nhàng lắc đầu, lại đột ngột chuyển sang chuyện khác:
- Về phần Giang Long, ngươi nghĩ rằng ta muốn ép buộc nó sao?
- Nhưng tiểu thiếu gia thuở nhỏ thân kiều thể yếu, trận này có khi lại suy yếu đến nằm liệt giường, tính tình lại khó, nếu chẳng may...
Phụ nhân trung niên không nghĩ tới lão phu nhân đột nhiên chuyển đề tài, hơi thoáng sửng sốt, mới mở miệng nói tiếp.
- Nó là ta một tay nuôi lớn, ta có thể không biết tính tình của nó hay sao? Nhưng ở trong tộc Cảnh thị, một chi này của phủ chúng ta, chỉ còn lại có một mình nó là nam đinh! Mà cố tình nó lại thường xuyên phát bệnh, không biết ngày nào đó...
Nói tới đây, trong mắt Lão bà hiện lên một chút bi thương nồng đậm, khiến người thấy mà chua xót, Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, nét mặt của bà lại trở về bình tĩnh, nói tiếp:
- Ta cũng không muốn bức bách nó, nhưng một chi này của chúng ta, dù sao cũng phải có người kế thừa hương khói!
- Nhưng...
- Không có nhưng!
Thanh âm lão bà đột nhiên biến thành nghiêm nghị, đứng thẳng lưng, khí thế đại biến, đã không còn vẻ nhìn thấu trần thế lúc trước, mà mang vẻ siêu phàm thoát tục, bộc lộ tài năng:
- Nhã Nhi là thê tử hứa hôn từ trong bụng, mới trước đây còn cho bọn chúng gặp mặt, khi đó hai đứa tuy rằng còn nhỏ, nhưng từ đó có thể thấy được nó rất thích.
Nhưng vì sao khi cưới về cho nó, nó lại bày ra khuôn mặt thối, ngay cả việc viên phòng cũng không chịu?
Từ nhỏ nó nhu thuận, cũng có vài phần thông minh, mặc dù không thành được đại sự, nhưng bảo vệ cho gia nghiệp thì cũng có thể làm được. Đáng quý nhất, là nó biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thông cảm sự khó xử của người khác. Tuy rằng trong phủ giàu có và đông đúc, nhưng cũng không hình thành thói hư bình thường của con cháu nhà quyền quý như cả vú lấp miệng em, ương bướng, ngang ngược. Nhưng vì sao lần này lại làm cứng rắn như vậy?
Hỏi nó, nó lại không đáp.
Chắc chắn là muốn chọc lão thân tức chết!
Thử nghĩ, nếu con gái của ngươi tương lai gả cho người, nhưng tướng công của nó lại không muốn viên phòng, ngươi và con gái của ngươi sẽ xấu hổ và giận dữ đến thế nào?
May mắn Nhã Nhi biết điều, bằng không đã sớm gây ra nhiễu loạn lớn.
Được! Lui một bước mà nói, có lẽ là cách xa nhau nhiều năm không gặp mặt, không có giao lưu, nên có vẻ xa lạ.
Thế nhưng hai nha đầu Ngọc Sai và Bảo Bình từ nhỏ ở bên cạnh hầu hạ nó, cùng nó lớn lên, vì sao nó cũng không chịu chạm một đầu ngón tay?
Có lẽ là vì nói một hơi nhiều quá, lại có lẽ là bởi vì nhịn lâu, rốt cục trút hết ra, ngực Cảnh lão phu nhân phập phồng, thở có chút hổn hển.
Phụ nhân trung niên cũng không nói nữa, chuyện như thế này bà cũng không biết nên làm như thế nào tiếp.
Tuy nhiên trong lòng cũng đồng ý với lão phu nhân, cùng tướng công viên phòng đối với nữ tử mà nói là chuyện đại sự, nếu đổi lại là người tính khí bướng bỉnh cương liệt, luẩn quẩn trong lòng, phỏng chừng ngay cả chuyện như nhảy xuống giếng tự tử, cũng có thể làm được.
Chỉ có điều bà có chút khó hiểu, lúc đầu lão phu nhân quyết định chủ ý, tính toán trước tiên cưới Thiếu phu nhân vào trong phủ, thiếu gia dù thân thể ốm yếu nhưng vẫn vô cùng vui mừng.
Nhưng vì sao ngay tại mấy ngày trước khi Thiếu phu nhân sắp sửa vào cửa, thiếu gia đột nhiên biến thành bài xích, bắt đầu cáu kỉnh lên?
Về phần Ngọc Sai và Bảo Bình...
Hai nha đầu này chỉ là thân phận nha hoàn, không cần quá mức để ý tới, hơn nữa các nàng tuy rằng trung với tiểu thiếu gia, nhưng ở thế gia phú quý như Cảnh phủ, lớn lên trong hoàn cảnh đầy lục đục với nhau, khiến cho tuổi các nàng không lớn, tâm lại không nhỏ.
Tuy phụ nhân trung niên không nói chán ghét, nhưng tuyệt đối không thích hai nha hoàn này.
- Tóm lại!
Sắc mặt Cảnh lão phu nhân ngưng trọng, nhấn mạnh từng chữ:
- Hương khói Cảnh phủ không thể đứt đoạn! Ngươi đi tìm Từ đại phu vào phủ, hai ngày này đưa ra nhiều chút dược liệu quý báu để Giang Long điều dưỡng thân thể, đừng keo kiệt tiền bạc.
Sau đó lại đi nói cho Giang Long, năm ngày, ta cho nó nhiều nhất năm ngày, nhất định phải cùng Nhã nhi, Ngọc Sai, hay hoặc là cùng Bảo Bình viên phòng.
Nếu nó vẫn không đồng ý, giở trò cáu kỉnh, ngươi liền thay mặt truyền lời của ta...
Đúng lúc này, một cô bé nha hoàn búi tóc hai bên đột nhiên vội vã xuyên qua cổng tò vò chạy tới, vẻ mặt bối rối, bởi vì chạy quá mau, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, giọng nói lại khống chế không nổi nên cao thêm vài phần:
- Lão phu nhân, không xong, Cửu gia bọn họ lại tới phủ rồi, Cố quản gia nói ông ta trấn an không được, Đại phu nhân lại không tiện ra mặt ứng đối, cho nên mời người tới đại sảnh một chuyến.
Đại phu nhân?
Phụ nhân trung niên nghe thấy xưng hô thế này, mặt hiện lên vẻ cổ quái.
- Ừ.
Cảnh lão phu nhân thì lại cười gật đầu, tiến lên một bước, nâng lên ống tay áo trắng giúp cô bé xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, hiền lành ôn thuần nói:
- Ngươi nha đầu kia, chạy vội vã như vậy làm cái gì? Trời không sập xuống.
- Vâng.
Tiểu nha hoàn ngại ngùng cười, hơi hơi cúi đầu.
Phụ nhân trung niên đang kinh sợ, sau mới nhẹ nhàng thở phào, tiểu nha đầu này thật sự là không biết sống chết!
Trước khi lão phu nhân lễ Phật vẫn trọng quy củ nhất, tính khí lại không quá tốt, nếu có người dám ở trước mặt lỗ mãng va chạm như vậy, chắc chắn sẽ bị ăn đòn.
Dặn dò phụ nhân trung niên vài câu, Cảnh lão phu nhân mang nụ cười hiền lành trên mặt, vịn cánh tay tiểu nha hoàn, nhấc từng bước, không nhanh không chậm đi đến phòng ngủ của mình, phải thay bộ quần áo khác, ở phật đường, bà là cư sĩ xuất gia.
Nhưng trước mặt người khác, bà chính là lão phu nhân đương gia tác chủ của Cảnh phủ!
Vẫn mặc một thân y phục này, thì không thích hợp lắm.
---------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.