Chương 39: CẦU THÉP VƯỢT HÀO CHÔNG
Liễu Tàn Dương
18/12/2013
Gã đại hán thở hắt ra:
- Vu tôn chủ vô sự!
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Truyền lệnh tiếp tục tấn công.
- Thưa vâng!
Gã đại hán ấy liền quay ngựa phóng đi, ngay trên đường về, một vệt tên lửa đỏ rực đã bay vút lên không.
Rồi thì, đoàn kỵ mã đang hỗn loạn bỗng tản ra bốn phía, thoáng chốc đã bố trí thành một hình vòng cung, một kỵ mã hiên ngang đứng giữa đội hình chính là “Sinh Tử Đao” Vu Kiết.
Cách gần dặm đường mà vẫn có thể nghe tiếng Vu Kiết uy mãnh thét vang:
- Tiến lên ... sát!
Thế là trong tiếng reo hò vang vậy, đoàn thiết kỵ lại ồ ạt xông tới, uy thế tựa như bài sơn đảo hải.
Thoáng chốc họ đã tiến đến gần đường hào có thể loáng thoáng trông thấy, nhưng họ không phóng thẳng qua. Hàng đầu quay ngựa chạy dọc theo bờ hào vòng trở lại, đồng thời chỉ thấy hàng trăm ngàn vệt sáng lóe lên, những ngọn cương thoa sắc bén đã tới tấp ném vào trong Hạt Thạch Giản.
Toán đầu vừa quay về thì toán thứ nhì lại tiếp tục tung cương thoa ra, trông từ xa hệt như những chiếc lưới bạc phủ trùm lên trận địa kẻ địch.
Và cứ thế đợt này nối tiếp đợt kia, sau bảy lượt thì một toán thiết kỵ ào ạt lao tới, phóng vọt qua đường hào, xông thẳng vào Hạt Thạch Giản.
Bên này, Thiết Độc Hành lạnh lùng theo dõi tình hình chiến đấu, bỗng trầm giọng nói:
- E không đơn giản vậy đâu!
Hạng Chân gật đầu:
- Nhất định là còn mai phục nữa.
Chàng vừa dứt lời, lại có tiếng la hét ầm ĩ theo gió vọng đến. Mọi người vội chú mắt nhìn ... Ồ, toán thiết kỵ vừa xông vào khe núi, toàn bộ đã ngã nhào xuống một chiếc lưới mềm, hai phía mỗi đầu đều có hơn gã áo đỏ nắm kéo, chẳng rõ họ đã xuất hiện từ bao giờ.
Ngay khi đến gần hai trăm kỵ sĩ áo trắng đang lăn lộn trong lưới rập, bỗng tên nhọn từ trong Hạt Thạch Giản bắn ra như mưa, thoáng chốc đã có gần nửa số hy sinh.
Thế nhưng hơn trăm người còn lại vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ thấy họ lẹ làng nằm mọp xuống đất, nhờ vào sự che chở của những con ngựa chạy nhảy hỗn loạn.
Những ngọn cương thoa sáng loáng không ngớt ném vào hai bên Hạt Thạch Giản, đồng thời vung động đại loan đao trong tay chém mạnh vào lưới.
Thế là chiếc lưới tuy dẻo dai nhưng không rắn chắc chẳng mấy chốc đã bị những ngọn đại loan đao sắc bén chém rách nát, chẳng chút chậm trễ, hơn trăm đệ tử Vô Song phái còn lại ồ ạt tung mình lên bên kia bờ hào, lao vào xáp chiến với hơn trăm gã áo đỏ nắm kéo lưới vừa rồi.
Hạng Chân thấy đã đến lúc cần ra tay hỗ trợ cho cuộc tấn công, bèn quay sang Thiết Độc Hành nói:
- Đại chưởng môn, xin hãy lại đây đốc trận, để huynh đệ tại hạ tiến tới yểm trợ cho cuộc tấn công.
Tây Môn Triều Ngọ liền cười tiếp lời:
- Phải rồi, tự nãy giờ Tây Môn mỗ cảm thấy tay chân ngứa ngáy quá!
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Vật thì xin phiền các vị lão đệ!
Tây Môn Triều Ngọ hớn hở cười:
- Đại chưởng môn hãy cho người giữ hộ ngựa cho Tây Môn mỗ nhé.
Chưa dứt lời, người đã từ trên lưng ngựa phóng vút đi. Hạng Chân và Kha Nhẫn cũng chẳng chút chậm trễ, tung mình theo sai.
Trong khi ấy đội thiệt kỵ thứ nhì do đại hộ chủ Hà Hướng Nguyệt và “Bệnh Lang” Bào Thái Ất suất lĩnh đã đến gần đường hào, chỉ thấy bên dưới ngồn ngang thây người xác ngựa và đại loan đao của Vô Song phái, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
“Bệnh Lang” Bào Thái Ất nghiến răng quát:
- Bắc cầu!
Lập tức, đệ tử tung mình xuống ngựa, hết sức thành thạo và lanh lẹ dùng búa đóng sáu chiếc móc ở một đầu của hai tấm thép vào trong đá, hai người nắm lấy hai bên tay cầm lắc mạnh. Thế là từ trong tấm thép lại thò ra một tấm thép khác có diện tích như nhau, và cứ thế vươn dài sang bên kia, rồi thì “Cách” một tiếng bám chắc vào bờ hào.
Bào Thái Ất ngoảnh ra sau, hơn đệ tử Vô Song phái đã đến đông đủ, tất cả cùng tung mình nhảy xuống ngựa, nghiêm lặng đứng thành hai hàng, nhanh nhẹn vượt qua cầu sang bên kia.
đệ tử khác dưới sự suất lĩnh của “Bạch Mã Ngân Chùy” Giang Thù Tâm lẳng lặng đứng thành ba hàng.
Hà Hướng Nguyệt vội vã đến gần Bào Thái Ất, thấp giọng nói:
- Ngươi hãy dẫn theo đệ tử đi gom ngựa lại, huynh đệ Vô Song đã hăng máu quá rồi, chẳng còn màng đến ngựa nữa!
Bào Thái Ất gật đầu, giọng nghẹn nhào náo:
- Đại hộ chủ, dưới hào ...
Hà Hướng Nguyệt ngắt lời:
- Bổn tọa trông thấy rồi, có gì đáng đau buồn kia chứ? Đấng anh hùng là phải vậy, chả lẽ muốn chết trong vòng tay đàn bà và tiếng khóc của trẻ con sao?
Đoạn hai mắt rực sát khí, giọng căm hờn nói tiếp:
- Những nợ máu này rồi đây chúng ta quyết sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, Vô Song phái xưa nay vốn ân oán phân minh ... Thái Ất, đừng quên việc cứu trợ cho những vị huynh đệ đã hy sinh ...
Trong khi ấy, đệ tử Vô Song phái có hơn nửa số đã nhanh chóng vượt qua cầu. Và Hạng Chân cũng đã đến nơi, chàng nghiêm giọng nói:
- Đại hộ chủ, Tây Môn đương gia và Kha huynh hãy ở bên kia bờ hào chờ tại hạ. Đồng Dưỡng Sinh huynh cùng Mạc Hùng huynh xem ra thân thủ đều chẳng kém, bây giờ có thể triển khai công sát được rồi!
Hà Hướng Nguyệt nói:
- Mọi sự lão đệ cứ quyết định lấy được rồi.
Hạng Chân nhẹ gật đầu:
- Vậy thì tại hạ đi trước, khi nào toàn đội qua hết rồi đại hộ chủ hẵng theo sau.
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Vâng.
Thế là Hạng Chân hít sâu một hơi, người nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ bay qua bên kia bờ hào.
Tây Môn Triều Ngọ buột miệng khen ngợi:
- Thân pháp “Phúc Dực Dĩ Vân” thật là tinh thâm!
Hạng Chân mỉm cười:
- Tầm thường thôi.
Tây Môn Triều Ngọ quay sang Kha Nhẫn đứng cạnh khẽ nói:
- Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta không nên chậm trễ nữa.
Không sai, trong Hạt Thạch Giản lúc này cuộc hỗn chiến đang diễn ra vô cùng ác liệt, tiếng la hét long trời lở đất, tiếng chạm nhau giữa đại loan đao với song nhận phủ đinh tai nhức óc. Máu tươi văng rợi trời, áo trắng nhuộm thành đỏ, áo đỏ trở thành tím, đôi bên tựa hồ không biết mệt mỏi, họ như đã không còn nhân tính, đều trở nên điên cuồng.
Những đệ tử Vô Song phái vượt qua cầu nhanh chóng đứng sắp thành năm hàng. Trong hàng ngũ, “Toàn Phủ Thủ” Đồng Dưỡng Sinh và “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng luôn háo hức nhìn về hướng này. Trong tay Đông Dưỡng Sinh là một chiếc búa to hình bán nguyệt, tay trái lại còn một sợi xích sắt rất mạnh; còn “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng thì vẫn là đại loan đao, vũ khí truyền thống của Vô Song phái. Phía sau đại hộ chủ Hà Hướng Nguyệt đang tiến qua cùng một toán đệ tử cuối cùng.
Hạng Chân gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Tây Môn Triều Ngọ khoái trá cười to:
- Hãy xem Tây Môn mỗ khai trương hóa kiếp bọn chúng đây.
Vừa dứt lời, người đã dẫn trước phóng vút đi.
Hạng Chân cũng liền khoát tay quát to:
- Theo sau ngay!
Đông Dưỡng Sinh và Mạc Hùng liền phi thân theo sau, đồng thời hét vang:
- Các vị đệ huynh hãy dùng đại loan đao đòi lại nợ máu, khi nào chết mới thôi!
Thế là năm trăm đệ tử Vô Song phái vung tít đại loan đao trong tay ào ạt xông tới, hung hãn gia nhập vào vòng chiến.
Tây Môn Triều Ngọ đang lao tới, bỗng một làn tên từ bên phải bắn ra, Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười vang, song chưởng đẩy mạnh, “ầm” một tiếng vang rền, những tảng đá trong vòng một trượng đã bị đánh nát vụn, trong cát đá mịt mù, bảy tám người nhào lộn trên không, máu tươi rơi xuống như mưa.
Hạng Chân vọt nhanh qua, vỗ vai Tây Môn Triều Ngọ cười nói:
- Đại lực kim cang chưởng quả nhiên lợi hại.
Vừa dứt tiếng thì chàng đã ra xa đến hơn mười trượng, người đang lơ lửng trên không, hai chân chàng tống mạnh, hai tảng đá giả bằng da cứng đã bị đạp ngã, hai tên áo đen bên trong chưa kịp có phản ứng gì thì đã rú lên thảm khốc, văng bay ra xa hơn ba trượng.
Tây Môn Triều Ngọ mắt rực sát cơ, buông tiếng hét vang, vụt thụp người xoay tít một cánh tay đen nhánh dài chừng thước với năm ngón sắc nhọn đã chớp nhoáng bay ra. Liền sau đó là tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, mười mấy đã áo đen thảy đều ngã lăn ra đất với mình đầy máu tươi, yết hầu đã bị thủng nát.
Ngay khi những gã áo đen kia vừa ngã xuống, chỉ nghe vù một tiếng, bàn tay sắt đã trở về trong tay Tây Môn Triều Ngọ.
Kha Nhẫn lướt đến bên Tây Môn Triều Ngọ, cười to nói:
- Thiết Ma Tý quả nhiên ghê gớm.
Tây Môn Triều Ngọ tay phải quét ngang, lại ba gã áo đỏ văng bay ra xa, y trán nổi gân xanh tung mình lao vào vòng chiến, chớp mắt lại có mười bảy tên áo đỏ phơi xác tại chỗ.
Lúc này, tên đệ tử Vô Song phái dưới sự suất lĩnh của Đông Dưỡng Sinh và Mạc Hùng sau một hồi kịch chiến với địch đã triệt hạ được gần trăm tên.
Hạng Chân hệt như hung thần ác sát, đi đến đâu là bóng người văng bay, máu tươi phun chảy, tiếng rú thảm vang rền.
Tây Môn Triều Ngọ lướt đến bên Hạng Chân lớn tiếng nói:
- Hạng huynh hãy tìm những tên đầu sỏ mà đọ sức đi, động thủ với bọn nhãi nhép này chán quá. Bọn chó má thường khi làm oai làm phúc đã chui rúc hết đi đâu không biết.
Hạng Chân vừa định trả lời, chợt thấy một đệ tử Vô Song phái tay ôm ngực ngã xuống, phía sau y không hề có bóng dáng kẻ địch mà chỉ có một tảng đá to.
Chàng bèn cười khảy nói:
- Tây Môn đương gia đã thấy tảng đá kia rồi chứ?
Tây Môn Triều Ngọ hiểu ý cười nói:
- Thế nào ...
Hạng Chân mặt ngập sát khí, gằn giọng:
- Bọn đương gia cần tìm đang có trong ấy đấy.
Tây Môn Triều Ngọ vút quay người, “Vù” một tiếng bàn tay sắt đã nhắm tảng đá cách ngoài hai trượng ấy bay tới, “Bốp” một tiếng, bàn tay sắt đã xuyên vào tảng đá và nhấc bổng lên cao, bốn bóng người tư trong hốt hoảng phóng ra.
Bàn tay sắt lại “Vù” một tiếng, bay trở về, “Cách” một tiếng gắn lại liền với cánh tay.
Bốn bóng người kia dừng lại trước mặt Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, hai áo đỏ và hai áo đen. Trong số đó một người chính là “Thác Nguyệt Tà Nhân” Bạch Duy Minh, tam đầu lĩnh Xích Xam Đội.
Hạng Chân cười mỉa mai hỏi:
- Xin chào Bạch tam đầu lĩnh, sao các hạ lại chui rúc trong đá chi vậy?
Bạch Duy Minh tái mặt, tức giận nói:
- Hôm nay Bạch mỗ quyết xem thử “Hoàng Long” Hạng Chân tài cán là bao.
Tây Môn Triều Ngọ cười khảy quát:
- Hãy thử lão tử trước đã nào.
Chưa dứt lời, Thiết Ma Tý đã bay cút ra, hai gã áo đen đứng bên phản ứng khá nhanh, đại đao trong tay lẹ làng vung lên, “Choang” một tiếng tóe lửa, hai ngọn đại đao văng bạt, “Thiết Ma Tý” xẹt qua đỉnh đầu Bạch Duy Minh, kình phong mạnh đến mức suýt nữa đã hất y ngã ngửa ra.
Tây Môn Triều Ngọ xoay người vung tay, Thiết Ma Tý lại đánh bạt ngọn chỉa ba của gã áo đỏ. Tây Môn Triều Ngọ cười vang nói:
- Bạch Duy Minh, ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật hạng ba trong giới hắc đạo mà lại dám buông lời xấc láo vậy hả? Chỉ sợ ngươi xin rửa chân cho Hoàng Long cũng chẳng xứng đáng nữa là.
Bạch Duy Minh tức tối xông tới, ngọn khuyên đao vung tít như điên cuồng.
Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười khảy, Thiết Ma Tý vung lên, bỗng chốc biến thành hàng ngàn bàn tay chập chờn hư ảo như ma quái, đó chính là chiêu thứ bảy “Thiên Thủ Cầm Long” tinh tuyệt nhất trong “Hắc Sát Thập Nhị Tý” danh chấn thiên hạ của Tây Môn Triều Ngọ.
Trong bóng chường chập chùng, chỉ thấy Bạch Duy Minh lúng túng lách tránh, rồi bỗng “Bình” một tiếng, người y văng bắn sang bên hơn mười thước, rơi phịch xuống đất, lộn ngược toan đứng bật dậy, song lại uể oải ngồi trở xuống, từ vai trái xuống đến ngực máu tươi nhầy nhụa, xương tỳ bà cũng gẫy lòi ra ngoài áo.
Tây Môn Triều Ngọ như hung thần phò thể, hú lên một tiếng quái dị quay người lao bổ vào hạ đối thủ còn lại. “Thiết Ma Tý” vung động như vũ bão.
Hạng Chân bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh lùng nói:
- Tây Môn đương gia hãy tốc chiến tốc quyết.
Tây Môn Triều Ngọ lao tới như tia chớp, trầm giọng:
- Vâng, chẳng chừa một tên.
Hạng Chân đủng đỉnh đi về phía Bạch Duy Minh, ánh mắt chàng trong sáng nhưng sắc lạnh và ngập đầy sát cơ.
Bạch Duy Minh thở hào hển, tay nắm chặt khuyên đao run sợ nhìn Hạng Chân, toàn thân y ớn lạnh, tim đập kịch liệt, đến nỗi thưng thế nơi ngực trái chẳng còn cảm thấy đau đớn mấy nữa.
Hạng Chân dừng lại trước mặt Bạch Duy Minh, cách chừng bước, với giọng ôn hòa nói:
- Bạch Duy Minh, trong lúc này và tại đây chẳng còn nhân thứ gì để mà nói nữa, từ bi với kẻ địch tức là tàn nhẫn với chính mình, đúng chăng?
Ngưng chốc lát, lại mỉm cười nói tiếp:
- Bởi không muốn tàn nhẫn với chính mình nên Hạng mỗ không thể nào từ bi với ngươi, lúc ở tại Báo Hổ Trang ngươi đã may mắn thoát khỏi “Kim Lôi Thủ” của Kha Nhẫn, nhưng hôm nay e khó thể thoát khỏi “Trảm chưởng” của Hạng mỗ.
Bạch Duy Minh mặt lộ vẻ sợ hãi, khóe môi y giần giật, hai mắt trợn to, ngọn khuyên đao sắc bén đưa ngang trước ngực, giọng run run nói:
- Ngươi ... ngươi định làm gì?
Hạng Chân cười thâm trầm:
- Mạnh sống yếu chết, đó chính là công lý mà trước nay các ngươi đã tôn thờ, các người chẳng cần biết đến nhân nghĩa đạo đức, chỉ biết cậy thế hiếp người. Giờ đây Hạng mỗ cũng phải học theo phương châm của các ngươi, hiện tại Hạng mỗ là kẻ mạnh, còn ngươi là kẻ yếu ...
Bạch Duy Minh gào to:
- Ngươi ... ngươi ... Hạng Chân, ngươi đây là thừa lúc người lâm nguy.
Hạng Chân thản nhiên cười:
- Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, nhưng trong lòng ngươi chắc chắn cũng hiểu rất rõ, cho dù không thọ thương thì ngươi cũng chẳng phải là đối thủ của Hạng mỗ.
Bạch Duy Minh vừa định nói, bỗng nghe “Bộp” một tiếng khô khan và ghê rợn, vội quay sang nhìn. Trời, gã đồng bọn sử dụng ngọn chĩa ba lảo đảo ngã nhào xuống đất, đầu y đã nát bấy, óc máu lẫn với đất cát trông thật khủng khiếp.
Hạng Chân đưa mắt nhìn vào huyệt Thái Dương gân xanh giật liên hồi của Bạch Duy Minh, bình thản nói:
- Ngươi tự động thủ hay là cần đến Hạng mỗ hầu hạ?
Bạch Duy Minh thở dồn dập, toàn thân mồ hôi đầm đìa, run lẩy bẩy, giờ đây y mới xót xa hiểu rằng, mình thật tầm thường vô dụng khi đứng trước cái chết.
Hạng Chân chậm rãi đưa tay lên sờ má, ánh mắt di động trên mặt đối phương, lạnh lùng nói:
- Nếu Hạng mỗ mà động thủ thì nhanh lắm, khi ngươi cảm thấy đau đớn thì nỗi đau ấy đã trở thành quá khứ, Hạng mỗ không hành hạ ngươi đâu.
Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy toàn bộ dây thần kinh rời rã, y không thể nào chịu đựng nổi sự hành hạ tinh thần như thế này. Hắn ngây ngắn nói:
- Hạng Chân, tại hạ ... xin tôn giá hãy buông tha cho ... Tôn giá hà tất nhất quyết giết chết tại hạ? Chúng ta vốn đâu có thâm thù đại hận gì với nhau, đây đều là vì kẻ khác ...
Hạng Chân đanh giọng:
- Buông tha cho ngươi ư? Nếu chúng ta thay đổi vị trí, ngươi có chịu buông tha cho Hạng mỗ không?
Bạch Duy Minh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, trái cổ không ngớt run rẩy.
- Đừng, Hạng Chân, tình thế đã như thế này, xin tôn giá hãy nương tay cho, tại hạ sẽ vô vàn cảm kích, sẽ quên đi việc hôm nay.
Hạng Chân im lặng một hồi, đoạn lại với giọng trầm lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn tiếp tục sống cũng được, nhưng ngươi phải thành thật trả lời những cây hỏi của Hạng mỗ, trả lời xong là phải tức khắc rời khỏi đây, từ bỏ Xích Xam Đội, nếu ngươi đồng ý thì hãy gật đầu, bằng không thì hãy nhân lúc còn một hơi thở mà ngắm nhìn cõi đời này lần cuối cùng đi.
Bạch Duy Minh buông tiếng thở dài, gật đầu nói:
- Tôn giá hỏi đi, Bạch mỗ xin trả lời hết.
Hạng Chân nhẹ gật gù:
- Tốt lắm, các ngươi bố trí âm mưa như thế nào ở trong Hạt Thạch Giản?
Bạch Duy Minh cắn răng:
- Hắc Thủ Đảng gồm người và Xích Xam Đội mai phục bên trong ...
Hắc Thủ Đảng do Tăng Lão Yêu cùng bảy gã đầu mục suất lĩnh, Xích Xam Đội do Bạch mỗ cùng thủ hạ đại đầu mục chỉ huy. Ngoài ra, Hắc Thủ Đảng còn có hai vị Phi Kỵ Sứ hiệp trợ, và Xích Xam Đội còn có một trong sáu chấp pháp là “Đoạn Sơn Xoa” Đặng Vũ ...
Hạng Chân đưa mắt nhìn trận đấu:
- Phi kỵ sứ có lẽ là hai người kia, còn Đoạn Sơn Xoa là người nằm dưới đất phải không?
Bạch Duy Minh tiu nghỉu gật đầu.
Hạng Chân nói tiếp:
- Ngoài sự mai phục trong đường hào vừa qua, còn mai phục nào khác nữa?
Bạch Duy Minh thoáng lưỡng lự:
- Có chừng tảng đá giả được làm bằng da cứng, sát thủ đã ẩn nấp trong một số tảng đá ấy ...
Hạng Chân ngắt lời:
- Việc ấy bọn ta đã biết rồi, còn gì khai nữa?
Bạch Duy Minh buốt nước miếng ra chiều do dự, Hạng Chân gằn giọng:
- Bạch Duy Minh, nếu ngươi không thủ tín, Hạng mỗ cũng chẳng phải là người thủ tín.
Bạch Duy Minh lại cắn răng nói:
- Bên kia Hạt Thạch Giản đã được chôn sẵn một số lượng lớn diêm sinh hỏa dược, nếu như cuộc chiến thất lợi đợi khi lực lượng phe này rút khỏi sẽ lập tức châm lửa ...
Hạng Chân cười gằn:
- Ở đây do ai ban phát mệnh lệnh?
- Bạch mỗ và Tăng Lão Yêu.
- Bên ngoài Hạt Thạch Giản còn mưa kế hiểm độc gì nữa chăng?
Bạch Duy Minh im lặng mặt không ngớt co giật, sắc mặt trắng nhợt u ám.
Hạng Chân thấy vậy liền giục:
- Bạch Duy Minh, thời gian không còn nhiều nữa đâu.
Hai mắt đỏ quánh nhìn chốt vào mặt Hạng Chân, ánh mắt ngập đầy oán hận, Bạch Duy Minh nghiến răng nói:
- Hạng Chân, vậy đủ rồi. Bạch mỗ bán đứng bằng hữu huynh đệ thế này là đủ lắm rồi. Vậy mà ngươi còn chưa chịu buông tha cho ta, ngươi thật là ác độc ...
Hạng Chân lạnh lùng:
- Vậy cũng còn hơn là chết.
Bạch Duy Minh bỗng cười lên ghê rợn:
- Thủ đoạn này của ngươi hãy còn độc ác hơn giết chết ta gấp trăm ngàn lần.
Ngươi muốn cho ta chết chẳng được an tâm, muốn cho chúng huynh đệ đào mộ ta ...
Hạng Chân cười sắc lạnh:
- Ngươi còn cách nào tốt hơn để khỏi chết?
Bạch Duy Minh mắt chợt rắn lại, ngọn khuyên đao trong tay vụt ném ra, nhanh như chớp bay vào cổ Hạng Chân.
Hạng Chân vẫn bình tĩnh đứng yên, song chưởng chớp nhoáng phóng chếch chếch lên, “Choang” một tiếng, ngọn khuyên đao bay qua khỏi đầu, rơi xuống sau một tảng đá mất hút. Đôi mắt chàng ngập đầy sát khí, chòng chọc nhìn đối phương, nhưng Bạch Duy Minh cũng quắc mắt nhìn chàng, người từ từ ngã xuống, máu từ khóe miệng lã chã rỉ ra, ngón giữa tay phải đã cắm sâu vào tim mình.
Hạng Chân chợt nghe lòng vô vàn cảm khái, bất giác thở ra nhìn thi thể Bạch Duy Minh, mãi đến khi tiếng nói Tây Môn Triều Ngọ vang lên sau lưng, chàng mới giật mình quay về với thực tại, chầm chậm quay người lại.
Tây Môn Triều Ngọ đưa tay lau mồ hôi trán, toét miệng cười nói:
- Hạng huynh làm gi mà thừ ra vậy? Tên tiểu tử họ Bạch đã tự tuyệt rồi phải không?
Hạng Chân gật đầu:
- Lẽ ra y không nên làm vậy, tại hạ còn định để cho y sống ...
Tây Môn Triều Ngọ kinh ngạc:
- Để cho y sống ư? Vậy có khác nào tự gây khó khăn với chính mình? Bắt hổ thì dễ, chứ thả hổ khó lắm. Tên tiểu tử họ Bạch này tuy không phải là một nhân vật to tát gì, song hắn hết sức hiểm trá, tự tuyệt rồi càng tốt, chúng ta khỏi phí công tốn sức.
Đoạn vỗ vai Hạng Chân cười nói tiếp:
- Trong hai giới hặc bạch khắp võ lâm thiên hạ ai ai cũng biết “Hoàng Long” Hạng Chân là một đại sát thủ khét tiếng, lòng dạ lạnh như băng, rắn như thép. Mỗi khi nhắc đến là chẳng ai không kinh tâm động phách, vậy mà hôm nay lại nhân từ với kẻ địch thế này, quả là một điều hết sức mới lạ.
Hạng Chân cười gượng:
- Lời đồn đại không bao giờ hoàn toàn đúng sự thật, có nhiều khi tại hạ rất nhân từ.
Đoạn chàng đưa mắt nhìn phía sau Tây Môn Triều Ngọ. Trời thần, hai tên Phi Kỵ Sứ yết hầu thảy đều máu thịt nhầy nhụa nằm sõng soài trên mặt đất.
Tây Môn Triều Ngọ xách ngược “Thiết Ma Tý” trong tay, tủm tỉm cười nói:
- Hai tên tiểu tử này võ công cũng khá lắm, liên thủ với nhau hết sức chặt chẽ, nếu chúng mà không hoảng loạn thì còn có thể cầm cự được một chút nữa.
- Vậy là bốn người nay thảy đều bị một mình đương gia hóa kiếp hết rồi.
Tây Môn Triều Ngọ thở hắt ra:
- Ở trước mặt Hạng huynh thì chả khác nào bán nước bên bờ Trường Giang, múa rìu qua mắt thợ chẳng có chi là đặc sắc.
Hạng Chân mỉm cười, bèn thuật lại những tin tức vừa khai thác được ở Bạch Duy Minh ...
Nghe xong, Tây Môn Triều Ngọ tức giận nói:
- Khá khen cho lũ khốn kiếp ấy, bọn chúng thật là độc ác. Hạng huynh, chúng ta không nên chậm trễ, hãy lập tức báo nhay cho người của Vô Song Phái.
Thế rồi hai người cấp tốc phóng đi, ngang qua một tảng đá to, nhưng thấy cuộc chiến lúc này đã tiến sâu vào trong khe núi. Bọn địch áo đỏ và áo đen vừa chiến đấu vừa rút lui, khắp nơi đầy rẫy xác chết, mặt đất lênh láng máu tươi, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ chưa kịp tiến vào vòng chiến thì một bóng người nhỏ thó đã lao nhanh về phía họ, Hạng Chân kiền cất tiếng gọi:
- Hà đại hộ chủ.
Người ấy chính là “Du Hồn Hổ Chỉ” Hà Hướng Nguyệt. Lão bật cười ha hả, tra đại loan đao vào vỏ da báo giắt sau lưng, xoa tay nói:
- Các vị lão đệ đã gặp bọn đầu sỏ của chúng phải không?
Hạng Chân đưa mắt nhìn chiếc áo bào trắng bê bết máu tươi của Hà Hướng Nguyệt, gật đầu đáp:
- Vâng.
Hà Hướng Nguyệt vội hỏi tiếp:
- Bốn người đó ra sao rồi?
Tây Môn Triều Ngọ cười to:
- Giết hết rồi, chả lẽ đại hộ chủ còn muốn giữ lại nuôi để chơi đùa như khỉ hay sao?
Hà Hướng Nguyệt thở phào:
- Không phải vậy, bổn tọa chỉ sợ bọn khốn kiếp ấy trốn thoát thôi.
Hạng Chân đưa mắt nhìn về phía trận chiến ác liệt, hỏi:
- Đại hộ chủ, tình hình cuộc chiến ra sao?
Hà Hướng Nguyệt ngước mặt nhìn trời, ngạo nghễ nói:
- Không đến chính ngọ, bọn họ sẽ bị chúng ta đẩy ra khỏi Hạt Thạch Giản.
Hạng Chân bèn vắn tắt thuật lại các tin tức đã khai thác được ở nơi Bạch Duy Minh khi nãy.
Hà Hướng Nguyệt kinh hãi nói:
- Ôi chà, có việc như vậy ư? Thế thì nguy rồi.
Đoạn vội vàng ngoắc gọi một đệ tử Vô Song Phái đến, lớn tiếng nói:
- Hãy mau đi bẩm báo Vu tôn chủ, bảo là Hạng sư thúc có lệnh, đẩy bọn địch đến cuối Hạt Thạch Giản cách trăm bước thì ngưng ngay cuộc truy sát, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Gã đệ tử ấy liền quay người phóng đi, Hà Hướng Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trắn, lẩm bẩm:
- May quá, may quá ...
Hạng Chân có vẻ ái ngại nói:
- Đại hộ chủ, vừa rồi các hạ đã với danh nghĩa của tại hạ truyền lệnh, thật khiến tại hạ hết sức xấu hổ.
Hà Hướng Nguyệt mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Hạng lão đệ không nên khiêm sáo như vậy, phải viết trong chiến đấu tối kỵ nhiều kẻ nắm quyền ban lệnh, tuyệt đối phải do một người giữ trách nhiệm chỉ huy. Hạng lão đệ tuy không thuộc Vô Song Phái nhưng có mối quan hệ vô cùng thân thiết với bổn phái và hơn nữa Hạng lão đệ lại giàu kinh nghiệm chiến đấu và nhiều mưu lược, do đó đại chưởng môn sớm đã có dự lệnh. Phàm là cuộc chiến có Hạng lão đệ tham dự, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của bổn phái đều phải tuân theo sự điều phối của lão đệ, đây không phải là khách sáo với lão đệ đâu.
Hạng Chân cười gượng:
- Đại chưởng môn cũng có dặn bảo, nhưng tại hạ tưởng chỉ là trên danh nghĩa tham gia ý kiến thôi, chứ đâu ngờ lại một bước tới trời thế này.
Thốt nhiên, tiếng thanh la vang rền, hối hả và khẩn trương, ngay lập tức bọn Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội từ bỏ cuộc chiến, lũ lượt rút lui.
Hà Hướng Nguyệt lạnh lùng nói:
- Quả nhiên bọn chúng đã giở trò rồi.
Kẻ địch vừa rút lui, đệ tử Vô Song Phái lại càng thêm hăng hái, trong tiếng hò la rền rĩ, ráo riết đuổi theo.
Thế là bọn thủ hạ Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội chen lấn và giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tây Môn Triều Ngọ bỗng nói:
- Hạng huynh có biết chỗ bọn chúng chôn giấu hỏa dược không?
Hạng Chân hiểu ý, lắc đầu nói:
- Điều ấy tại hạ chưa kịp hỏi.
Tây Môn Triều Ngọ tiếc nuối nhìn theo bọn địch đang rút lui, hậm hực nói:
- Phải chi biết thì hay quá, chúng ta có thể vượt trước bọn địch, chờ cho họ lui đến cuối khe núi, đốt hỏa dược nổ cho tan tác bọn khốn kiếp ấy, bây giờ thì không còn kịp nữa rồi.
Hạng Chân gật đầu trầm ngâm:
- Chỗ ấy hẳn là hết sức kín đáo, không thì chúng ta có thể dùng gậy ông đập lưng ông.
Lúc này bọn Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội đã lần lượt tranh nhau treo lên bờ khe, chúng đệ tử Vô Song Phái đuổi theo cũng chỉ còn cách bờ khe chừng hai mươi trượng nữa thôi.
Ngay khi ấy, đột nhiên một hồi dài tiếng tù và lảnh lót vang lên ...
Lập tức, toàn thể Vô Song Phái thảy đều dừng bước, song trên mặt mọi người đều lộ vẻ bất phục lẫn bực tức, rút cương thoa nơi trước ngực ném vun vút về phía kẻ địch.
Và thế là tiếng rú thảm khốc vang lên ầm ĩ, vô số những gã áo đỏ và áo đen trúng cương thoa rơi xuống.
Xa xa, “Sinh Tử Đao” Vu Kiết đứng trên một tảng đá to, bên cạnh là ba thủ hạ anh tuấn khôi vĩ, cạnh đó nữa là “Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ hết sức nho nhã.
“Toàn Phủ Thủ” Đồng Dưỡng Sinh mình đầy máu tươi cũng có mặt trong đám đông, y đang nói chuyện với “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng, dáng người Mạc Hùng có vẻ khác lạ, dường như đã thọ thương.
Số thủ hạ Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội còn sống lúc này đã lên hết trên bờ khe, họ vừa lên đến nơi đã bải hoải, kẻ ngồi phệt xuống đất, người nằm soài ra, binh khí tiện tay bỏ xuống đất, chẳng mấy ai còn đứng nổi nữa.
Hạng Chân quét mắt nhìn những tử thi ngổn ngang dưới khe núi, bùi ngùi nói:
- Phe ta thương vong cũng chẳng phải ít.
Hà Hướng Nguyệt him híp mắt nói:
- Vâng, đó chính là chiến tranh và giết chóc, lát nữa sẽ biết chính xác số lượng thương vong ngay thôi. Bây giờ chúng ta kịp thời ngưng sự truy kích, có lẽ bọn địch hết sức thất vọng.
Hạng Chân gật đầu:
- Vâng, có lẽ Tăng Lão Yêu hiện đã đang tức lộn gan.
Một bóng người nhỏ thó từ phía trước phóng nhanh tới, Hạng Chân nhận ra đó là “Bạch Viên” Hướng Quang, bèn cười nói:
- Hướng Quang đến rồi.
Hà Hướng Nguyệt trố to mắt lớn tiếng nói:
- Hướng Quang, ngươi làm gì mà hấp tấp vậy hả?
Hướng Quang mặt mày đỏ bừng hơi thở hào hển thi lễ với Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, đoạn quay sang Hà Hướng Nguyệt nói:
- Bẩm đại hộ chủ, tôn chủ hỏi bước tiếp theo sẽ như thế nào?
Hà Hướng Nguyệt nghiêng mặt về phía Hạng Chân, Hạng Chân bèn với giọng điềm đạm nói:
- Tạm thời nghỉ ngơi, bố trí canh phòng và khẩn cấp cứu thương.
- Tuân mệnh.
Hướng Quang lại vội vã bỏ đi. Hà Hướng Nguyệt ngoắc một tên đệ tử đến, nói:
- Hãy đi bẩm báo với đại chưởng môn, bảo là đã công Hạt Thạch Giản rồi, song vì đối phương có chôn hỏa dược ở bờ khe, nên hiện chúng ta tạm đình binh chờ đợi, và đừng quên gọi đội cứu thương đến ngay.
- Tuân mệnh.
Gã đệ tử ấy lập tức quay người phóng đi về phía sau. Hà Hướng Nguyệt lại trầm ngâm một hồi, đoạn quay sang một đệ tử đứng cạnh nói:
- Hãy đến căn dặn Bào sư huynh, bảo là bổn tọa ra lệnh mọi người phải đâu ở yên đó, không được vọng động.
Gã đệ tử ấy cũng vội vã phóng đi. Hà Hướng Nguyệt thở hắt ra một hơi dài bỗng ngạc nhiên nói:
- Ủa? Tuyết đã ngưng rồi. Từ lúc nào thế nhỉ?
Hạng Chân mỉm cười:
- Từ lúc chúng ta bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến.
Hà Hướng Nguyệt lắc đầu:
- Quả là đã già rồi, hễ thần kinh căng thẳng là không còn để ý đến gì khác nữa.
Tây Môn Triều Ngọ cười tiếp lời:
- Ai cũng vậy thôi, cuộc chiến đang lúc dầu sôi lửa bỏng còn ai để ý đến tuyết rơi hay không?
Hai gã đệ tử Vô Song Phái đi đến, trải hai tấm lông dê trắng tinh lên hai phiến đá bằng, đoạn lại khom mình lui ra.
Thế là Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ và Hà Hướng Nguyệt ngồi xuống, cơ hồ cùng một lúc, ba người đều thở hắt ra một hơi dài.
Tây Môn Triều Ngọ vung vẩy hai tay, nhe răng cười nói:
- Hôm nay quả là một cuộc đại chiến kinh hoàng, nhân số đôi bên có lẽ cũng đến gần năm ngàn người. Chao ôi, khiếp thật.
Hạng Chân tiếp lời:
- Theo tại hạ phỏng tính, số thương vong của cả hai bên có lẽ phải trên ba ngàn.
Hà Hướng Nguyệt gãi đầu:
- Có thế. Lúc đầu theo sự báo cáo của Vu tôn chủ, thuộc hạ Sư Tự Môn đã thương vong hơn nửa, đệ tử tổn đường cũng tổn thất chừng ...
Hạng Chân thở dài:
- Trọng cuộc chiến đại quy mô thế này, kết cuộc chắc chắn vô cùng bi thảm, lúc đang hăng máu thì chẳng thấy gì, khi sự đã qua ngoảnh lại nhìn, lúc ấy mới cảm thấy đau xót.
Tây Môn Triều Ngọ ngạc nhiên nhìn Hạng Chân, ngập ngừng nói:
- Những lời lẽ ấy đâu như từ miệng Hoàng Long thốt ra ...
Hạng Chân cười nói:
- Tại hạ đã nói rồi, tại hạ đâu phải tàn ác vô nhân đạo như lời đồn đại, chẳng qua lúc trừng trị bọn gian ác, thủ đoạn của tại hạ tàn bạo một chút thôi. Thật ra thì tại hạ cũng hết sức quý trọng cuộc đời, quyến luyến thế gian, rất biết tôn trọng tính mạng của kẻ khác. Tính cho đến nay, những người được tại hạ cứu sống nhiều hơn xa so với những kẻ đã chết dưới tay tại hạ, trước khi đôi tay nhuốm máu, tại hạ đều đắn đo cân nhắc rất kỹ, không bao giờ hạ sát thủ nếu chẳng phải là kẻ thập ác bất xá.
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Bổn tọa hết sức đồng ý với quan niệm của Hạng lão đệ.
Tây Môn Triều Ngọ cũng vội nói:
- Tây Môn mỗ cũng vậy, xin giơ cao hai tay tán đồng, Hạng huynh chớ hiểu lầm ...
Hạng Chân mỉm cười ngắt lời:
- Chúng ta kết giao nhau với tấc dạ chân thành, tại hạ sao mà hiểu lầm được?
Đoạn quay sang Hà Hướng Nguyệt nói tiếp:
- Đại hộ chủ có mang theo hỏa khí không vậy?
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Có, “Liệt diễm cầu” và “Hỏa Phiêu” đặc chế của bổn phái.
- Có cả loài nhện bụng tơ chứ?
Hà Hướng Nguyệt cười ha hả:
- Vâng, bảo bối ấy làm sao mà thiếu được?
Hạng Chân bặm môi:
- Loại nhện ấy nếu không có người nuôi và trong điều kiện giá rét thế này thì sống được bao lâu?
Hà Hướng Nguyệt thành thạo đáp:
- Loài nhện ấy nuôi trong hộp ấm, nếu không có người chăm sóc và thả trong thời tiết giá rét thế này có lẽ chỉ sống được nửa ngày. Loài này tuổi thọ cao, sức đề kháng lại rất mạnh, chứ giống nhện khác mà gặp thời tiết này thì sớm đã chui xuống đất, chẳng còn nhúc nhích được nữa.
Chơm chớp mắt, Hà Hướng Nguyệt nói tiếp:
- Hạng lão đệ có sáng kiến gì không?
Hạng Chân mỉm cười:
- Để tại hạ suy nghĩ thêm nữa, liên kết kế hoạch lại ...
Thế là Hà Hướng Nguyệt lặng thinh không quấy rầy Hạng Chân nữa. Tây Môn Triều Ngọ cũng lót ngang Thiết Ma Tý dưới ót nằm nghỉ.
Lát sau, năm con ngựa phi nhanh về hướng này đảo một vòng rồi dừng lại bên kia bờ hào, tung mình xuống ngựa vội vã đi qua cầu.
Hà Hướng Nguyệt đưa mắt nhìn, đoạn vội vàng đứng lên, thấp giọng nói:
- Nhị vị, đại chưởng môn đã đến.
Hạng Chân mỉm cười đứng lên, Tây Môn Triều Ngọ cũng cầm Thiết Ma Tý đứng lên. Không sai, năm người ấy quả đúng là “Bạch Y Tuyệt Đao” Thiết Độc Hành cùng Xích Đởm Tứ Kiệt.
- Vu tôn chủ vô sự!
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Truyền lệnh tiếp tục tấn công.
- Thưa vâng!
Gã đại hán ấy liền quay ngựa phóng đi, ngay trên đường về, một vệt tên lửa đỏ rực đã bay vút lên không.
Rồi thì, đoàn kỵ mã đang hỗn loạn bỗng tản ra bốn phía, thoáng chốc đã bố trí thành một hình vòng cung, một kỵ mã hiên ngang đứng giữa đội hình chính là “Sinh Tử Đao” Vu Kiết.
Cách gần dặm đường mà vẫn có thể nghe tiếng Vu Kiết uy mãnh thét vang:
- Tiến lên ... sát!
Thế là trong tiếng reo hò vang vậy, đoàn thiết kỵ lại ồ ạt xông tới, uy thế tựa như bài sơn đảo hải.
Thoáng chốc họ đã tiến đến gần đường hào có thể loáng thoáng trông thấy, nhưng họ không phóng thẳng qua. Hàng đầu quay ngựa chạy dọc theo bờ hào vòng trở lại, đồng thời chỉ thấy hàng trăm ngàn vệt sáng lóe lên, những ngọn cương thoa sắc bén đã tới tấp ném vào trong Hạt Thạch Giản.
Toán đầu vừa quay về thì toán thứ nhì lại tiếp tục tung cương thoa ra, trông từ xa hệt như những chiếc lưới bạc phủ trùm lên trận địa kẻ địch.
Và cứ thế đợt này nối tiếp đợt kia, sau bảy lượt thì một toán thiết kỵ ào ạt lao tới, phóng vọt qua đường hào, xông thẳng vào Hạt Thạch Giản.
Bên này, Thiết Độc Hành lạnh lùng theo dõi tình hình chiến đấu, bỗng trầm giọng nói:
- E không đơn giản vậy đâu!
Hạng Chân gật đầu:
- Nhất định là còn mai phục nữa.
Chàng vừa dứt lời, lại có tiếng la hét ầm ĩ theo gió vọng đến. Mọi người vội chú mắt nhìn ... Ồ, toán thiết kỵ vừa xông vào khe núi, toàn bộ đã ngã nhào xuống một chiếc lưới mềm, hai phía mỗi đầu đều có hơn gã áo đỏ nắm kéo, chẳng rõ họ đã xuất hiện từ bao giờ.
Ngay khi đến gần hai trăm kỵ sĩ áo trắng đang lăn lộn trong lưới rập, bỗng tên nhọn từ trong Hạt Thạch Giản bắn ra như mưa, thoáng chốc đã có gần nửa số hy sinh.
Thế nhưng hơn trăm người còn lại vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ thấy họ lẹ làng nằm mọp xuống đất, nhờ vào sự che chở của những con ngựa chạy nhảy hỗn loạn.
Những ngọn cương thoa sáng loáng không ngớt ném vào hai bên Hạt Thạch Giản, đồng thời vung động đại loan đao trong tay chém mạnh vào lưới.
Thế là chiếc lưới tuy dẻo dai nhưng không rắn chắc chẳng mấy chốc đã bị những ngọn đại loan đao sắc bén chém rách nát, chẳng chút chậm trễ, hơn trăm đệ tử Vô Song phái còn lại ồ ạt tung mình lên bên kia bờ hào, lao vào xáp chiến với hơn trăm gã áo đỏ nắm kéo lưới vừa rồi.
Hạng Chân thấy đã đến lúc cần ra tay hỗ trợ cho cuộc tấn công, bèn quay sang Thiết Độc Hành nói:
- Đại chưởng môn, xin hãy lại đây đốc trận, để huynh đệ tại hạ tiến tới yểm trợ cho cuộc tấn công.
Tây Môn Triều Ngọ liền cười tiếp lời:
- Phải rồi, tự nãy giờ Tây Môn mỗ cảm thấy tay chân ngứa ngáy quá!
Thiết Độc Hành gật đầu:
- Vật thì xin phiền các vị lão đệ!
Tây Môn Triều Ngọ hớn hở cười:
- Đại chưởng môn hãy cho người giữ hộ ngựa cho Tây Môn mỗ nhé.
Chưa dứt lời, người đã từ trên lưng ngựa phóng vút đi. Hạng Chân và Kha Nhẫn cũng chẳng chút chậm trễ, tung mình theo sai.
Trong khi ấy đội thiệt kỵ thứ nhì do đại hộ chủ Hà Hướng Nguyệt và “Bệnh Lang” Bào Thái Ất suất lĩnh đã đến gần đường hào, chỉ thấy bên dưới ngồn ngang thây người xác ngựa và đại loan đao của Vô Song phái, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
“Bệnh Lang” Bào Thái Ất nghiến răng quát:
- Bắc cầu!
Lập tức, đệ tử tung mình xuống ngựa, hết sức thành thạo và lanh lẹ dùng búa đóng sáu chiếc móc ở một đầu của hai tấm thép vào trong đá, hai người nắm lấy hai bên tay cầm lắc mạnh. Thế là từ trong tấm thép lại thò ra một tấm thép khác có diện tích như nhau, và cứ thế vươn dài sang bên kia, rồi thì “Cách” một tiếng bám chắc vào bờ hào.
Bào Thái Ất ngoảnh ra sau, hơn đệ tử Vô Song phái đã đến đông đủ, tất cả cùng tung mình nhảy xuống ngựa, nghiêm lặng đứng thành hai hàng, nhanh nhẹn vượt qua cầu sang bên kia.
đệ tử khác dưới sự suất lĩnh của “Bạch Mã Ngân Chùy” Giang Thù Tâm lẳng lặng đứng thành ba hàng.
Hà Hướng Nguyệt vội vã đến gần Bào Thái Ất, thấp giọng nói:
- Ngươi hãy dẫn theo đệ tử đi gom ngựa lại, huynh đệ Vô Song đã hăng máu quá rồi, chẳng còn màng đến ngựa nữa!
Bào Thái Ất gật đầu, giọng nghẹn nhào náo:
- Đại hộ chủ, dưới hào ...
Hà Hướng Nguyệt ngắt lời:
- Bổn tọa trông thấy rồi, có gì đáng đau buồn kia chứ? Đấng anh hùng là phải vậy, chả lẽ muốn chết trong vòng tay đàn bà và tiếng khóc của trẻ con sao?
Đoạn hai mắt rực sát khí, giọng căm hờn nói tiếp:
- Những nợ máu này rồi đây chúng ta quyết sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, Vô Song phái xưa nay vốn ân oán phân minh ... Thái Ất, đừng quên việc cứu trợ cho những vị huynh đệ đã hy sinh ...
Trong khi ấy, đệ tử Vô Song phái có hơn nửa số đã nhanh chóng vượt qua cầu. Và Hạng Chân cũng đã đến nơi, chàng nghiêm giọng nói:
- Đại hộ chủ, Tây Môn đương gia và Kha huynh hãy ở bên kia bờ hào chờ tại hạ. Đồng Dưỡng Sinh huynh cùng Mạc Hùng huynh xem ra thân thủ đều chẳng kém, bây giờ có thể triển khai công sát được rồi!
Hà Hướng Nguyệt nói:
- Mọi sự lão đệ cứ quyết định lấy được rồi.
Hạng Chân nhẹ gật đầu:
- Vậy thì tại hạ đi trước, khi nào toàn đội qua hết rồi đại hộ chủ hẵng theo sau.
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Vâng.
Thế là Hạng Chân hít sâu một hơi, người nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ bay qua bên kia bờ hào.
Tây Môn Triều Ngọ buột miệng khen ngợi:
- Thân pháp “Phúc Dực Dĩ Vân” thật là tinh thâm!
Hạng Chân mỉm cười:
- Tầm thường thôi.
Tây Môn Triều Ngọ quay sang Kha Nhẫn đứng cạnh khẽ nói:
- Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta không nên chậm trễ nữa.
Không sai, trong Hạt Thạch Giản lúc này cuộc hỗn chiến đang diễn ra vô cùng ác liệt, tiếng la hét long trời lở đất, tiếng chạm nhau giữa đại loan đao với song nhận phủ đinh tai nhức óc. Máu tươi văng rợi trời, áo trắng nhuộm thành đỏ, áo đỏ trở thành tím, đôi bên tựa hồ không biết mệt mỏi, họ như đã không còn nhân tính, đều trở nên điên cuồng.
Những đệ tử Vô Song phái vượt qua cầu nhanh chóng đứng sắp thành năm hàng. Trong hàng ngũ, “Toàn Phủ Thủ” Đồng Dưỡng Sinh và “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng luôn háo hức nhìn về hướng này. Trong tay Đông Dưỡng Sinh là một chiếc búa to hình bán nguyệt, tay trái lại còn một sợi xích sắt rất mạnh; còn “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng thì vẫn là đại loan đao, vũ khí truyền thống của Vô Song phái. Phía sau đại hộ chủ Hà Hướng Nguyệt đang tiến qua cùng một toán đệ tử cuối cùng.
Hạng Chân gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Tây Môn Triều Ngọ khoái trá cười to:
- Hãy xem Tây Môn mỗ khai trương hóa kiếp bọn chúng đây.
Vừa dứt lời, người đã dẫn trước phóng vút đi.
Hạng Chân cũng liền khoát tay quát to:
- Theo sau ngay!
Đông Dưỡng Sinh và Mạc Hùng liền phi thân theo sau, đồng thời hét vang:
- Các vị đệ huynh hãy dùng đại loan đao đòi lại nợ máu, khi nào chết mới thôi!
Thế là năm trăm đệ tử Vô Song phái vung tít đại loan đao trong tay ào ạt xông tới, hung hãn gia nhập vào vòng chiến.
Tây Môn Triều Ngọ đang lao tới, bỗng một làn tên từ bên phải bắn ra, Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười vang, song chưởng đẩy mạnh, “ầm” một tiếng vang rền, những tảng đá trong vòng một trượng đã bị đánh nát vụn, trong cát đá mịt mù, bảy tám người nhào lộn trên không, máu tươi rơi xuống như mưa.
Hạng Chân vọt nhanh qua, vỗ vai Tây Môn Triều Ngọ cười nói:
- Đại lực kim cang chưởng quả nhiên lợi hại.
Vừa dứt tiếng thì chàng đã ra xa đến hơn mười trượng, người đang lơ lửng trên không, hai chân chàng tống mạnh, hai tảng đá giả bằng da cứng đã bị đạp ngã, hai tên áo đen bên trong chưa kịp có phản ứng gì thì đã rú lên thảm khốc, văng bay ra xa hơn ba trượng.
Tây Môn Triều Ngọ mắt rực sát cơ, buông tiếng hét vang, vụt thụp người xoay tít một cánh tay đen nhánh dài chừng thước với năm ngón sắc nhọn đã chớp nhoáng bay ra. Liền sau đó là tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, mười mấy đã áo đen thảy đều ngã lăn ra đất với mình đầy máu tươi, yết hầu đã bị thủng nát.
Ngay khi những gã áo đen kia vừa ngã xuống, chỉ nghe vù một tiếng, bàn tay sắt đã trở về trong tay Tây Môn Triều Ngọ.
Kha Nhẫn lướt đến bên Tây Môn Triều Ngọ, cười to nói:
- Thiết Ma Tý quả nhiên ghê gớm.
Tây Môn Triều Ngọ tay phải quét ngang, lại ba gã áo đỏ văng bay ra xa, y trán nổi gân xanh tung mình lao vào vòng chiến, chớp mắt lại có mười bảy tên áo đỏ phơi xác tại chỗ.
Lúc này, tên đệ tử Vô Song phái dưới sự suất lĩnh của Đông Dưỡng Sinh và Mạc Hùng sau một hồi kịch chiến với địch đã triệt hạ được gần trăm tên.
Hạng Chân hệt như hung thần ác sát, đi đến đâu là bóng người văng bay, máu tươi phun chảy, tiếng rú thảm vang rền.
Tây Môn Triều Ngọ lướt đến bên Hạng Chân lớn tiếng nói:
- Hạng huynh hãy tìm những tên đầu sỏ mà đọ sức đi, động thủ với bọn nhãi nhép này chán quá. Bọn chó má thường khi làm oai làm phúc đã chui rúc hết đi đâu không biết.
Hạng Chân vừa định trả lời, chợt thấy một đệ tử Vô Song phái tay ôm ngực ngã xuống, phía sau y không hề có bóng dáng kẻ địch mà chỉ có một tảng đá to.
Chàng bèn cười khảy nói:
- Tây Môn đương gia đã thấy tảng đá kia rồi chứ?
Tây Môn Triều Ngọ hiểu ý cười nói:
- Thế nào ...
Hạng Chân mặt ngập sát khí, gằn giọng:
- Bọn đương gia cần tìm đang có trong ấy đấy.
Tây Môn Triều Ngọ vút quay người, “Vù” một tiếng bàn tay sắt đã nhắm tảng đá cách ngoài hai trượng ấy bay tới, “Bốp” một tiếng, bàn tay sắt đã xuyên vào tảng đá và nhấc bổng lên cao, bốn bóng người tư trong hốt hoảng phóng ra.
Bàn tay sắt lại “Vù” một tiếng, bay trở về, “Cách” một tiếng gắn lại liền với cánh tay.
Bốn bóng người kia dừng lại trước mặt Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, hai áo đỏ và hai áo đen. Trong số đó một người chính là “Thác Nguyệt Tà Nhân” Bạch Duy Minh, tam đầu lĩnh Xích Xam Đội.
Hạng Chân cười mỉa mai hỏi:
- Xin chào Bạch tam đầu lĩnh, sao các hạ lại chui rúc trong đá chi vậy?
Bạch Duy Minh tái mặt, tức giận nói:
- Hôm nay Bạch mỗ quyết xem thử “Hoàng Long” Hạng Chân tài cán là bao.
Tây Môn Triều Ngọ cười khảy quát:
- Hãy thử lão tử trước đã nào.
Chưa dứt lời, Thiết Ma Tý đã bay cút ra, hai gã áo đen đứng bên phản ứng khá nhanh, đại đao trong tay lẹ làng vung lên, “Choang” một tiếng tóe lửa, hai ngọn đại đao văng bạt, “Thiết Ma Tý” xẹt qua đỉnh đầu Bạch Duy Minh, kình phong mạnh đến mức suýt nữa đã hất y ngã ngửa ra.
Tây Môn Triều Ngọ xoay người vung tay, Thiết Ma Tý lại đánh bạt ngọn chỉa ba của gã áo đỏ. Tây Môn Triều Ngọ cười vang nói:
- Bạch Duy Minh, ngươi chẳng qua chỉ là nhân vật hạng ba trong giới hắc đạo mà lại dám buông lời xấc láo vậy hả? Chỉ sợ ngươi xin rửa chân cho Hoàng Long cũng chẳng xứng đáng nữa là.
Bạch Duy Minh tức tối xông tới, ngọn khuyên đao vung tít như điên cuồng.
Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười khảy, Thiết Ma Tý vung lên, bỗng chốc biến thành hàng ngàn bàn tay chập chờn hư ảo như ma quái, đó chính là chiêu thứ bảy “Thiên Thủ Cầm Long” tinh tuyệt nhất trong “Hắc Sát Thập Nhị Tý” danh chấn thiên hạ của Tây Môn Triều Ngọ.
Trong bóng chường chập chùng, chỉ thấy Bạch Duy Minh lúng túng lách tránh, rồi bỗng “Bình” một tiếng, người y văng bắn sang bên hơn mười thước, rơi phịch xuống đất, lộn ngược toan đứng bật dậy, song lại uể oải ngồi trở xuống, từ vai trái xuống đến ngực máu tươi nhầy nhụa, xương tỳ bà cũng gẫy lòi ra ngoài áo.
Tây Môn Triều Ngọ như hung thần phò thể, hú lên một tiếng quái dị quay người lao bổ vào hạ đối thủ còn lại. “Thiết Ma Tý” vung động như vũ bão.
Hạng Chân bỗng nhiên cất tiếng cười lạnh lùng nói:
- Tây Môn đương gia hãy tốc chiến tốc quyết.
Tây Môn Triều Ngọ lao tới như tia chớp, trầm giọng:
- Vâng, chẳng chừa một tên.
Hạng Chân đủng đỉnh đi về phía Bạch Duy Minh, ánh mắt chàng trong sáng nhưng sắc lạnh và ngập đầy sát cơ.
Bạch Duy Minh thở hào hển, tay nắm chặt khuyên đao run sợ nhìn Hạng Chân, toàn thân y ớn lạnh, tim đập kịch liệt, đến nỗi thưng thế nơi ngực trái chẳng còn cảm thấy đau đớn mấy nữa.
Hạng Chân dừng lại trước mặt Bạch Duy Minh, cách chừng bước, với giọng ôn hòa nói:
- Bạch Duy Minh, trong lúc này và tại đây chẳng còn nhân thứ gì để mà nói nữa, từ bi với kẻ địch tức là tàn nhẫn với chính mình, đúng chăng?
Ngưng chốc lát, lại mỉm cười nói tiếp:
- Bởi không muốn tàn nhẫn với chính mình nên Hạng mỗ không thể nào từ bi với ngươi, lúc ở tại Báo Hổ Trang ngươi đã may mắn thoát khỏi “Kim Lôi Thủ” của Kha Nhẫn, nhưng hôm nay e khó thể thoát khỏi “Trảm chưởng” của Hạng mỗ.
Bạch Duy Minh mặt lộ vẻ sợ hãi, khóe môi y giần giật, hai mắt trợn to, ngọn khuyên đao sắc bén đưa ngang trước ngực, giọng run run nói:
- Ngươi ... ngươi định làm gì?
Hạng Chân cười thâm trầm:
- Mạnh sống yếu chết, đó chính là công lý mà trước nay các ngươi đã tôn thờ, các người chẳng cần biết đến nhân nghĩa đạo đức, chỉ biết cậy thế hiếp người. Giờ đây Hạng mỗ cũng phải học theo phương châm của các ngươi, hiện tại Hạng mỗ là kẻ mạnh, còn ngươi là kẻ yếu ...
Bạch Duy Minh gào to:
- Ngươi ... ngươi ... Hạng Chân, ngươi đây là thừa lúc người lâm nguy.
Hạng Chân thản nhiên cười:
- Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, nhưng trong lòng ngươi chắc chắn cũng hiểu rất rõ, cho dù không thọ thương thì ngươi cũng chẳng phải là đối thủ của Hạng mỗ.
Bạch Duy Minh vừa định nói, bỗng nghe “Bộp” một tiếng khô khan và ghê rợn, vội quay sang nhìn. Trời, gã đồng bọn sử dụng ngọn chĩa ba lảo đảo ngã nhào xuống đất, đầu y đã nát bấy, óc máu lẫn với đất cát trông thật khủng khiếp.
Hạng Chân đưa mắt nhìn vào huyệt Thái Dương gân xanh giật liên hồi của Bạch Duy Minh, bình thản nói:
- Ngươi tự động thủ hay là cần đến Hạng mỗ hầu hạ?
Bạch Duy Minh thở dồn dập, toàn thân mồ hôi đầm đìa, run lẩy bẩy, giờ đây y mới xót xa hiểu rằng, mình thật tầm thường vô dụng khi đứng trước cái chết.
Hạng Chân chậm rãi đưa tay lên sờ má, ánh mắt di động trên mặt đối phương, lạnh lùng nói:
- Nếu Hạng mỗ mà động thủ thì nhanh lắm, khi ngươi cảm thấy đau đớn thì nỗi đau ấy đã trở thành quá khứ, Hạng mỗ không hành hạ ngươi đâu.
Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy toàn bộ dây thần kinh rời rã, y không thể nào chịu đựng nổi sự hành hạ tinh thần như thế này. Hắn ngây ngắn nói:
- Hạng Chân, tại hạ ... xin tôn giá hãy buông tha cho ... Tôn giá hà tất nhất quyết giết chết tại hạ? Chúng ta vốn đâu có thâm thù đại hận gì với nhau, đây đều là vì kẻ khác ...
Hạng Chân đanh giọng:
- Buông tha cho ngươi ư? Nếu chúng ta thay đổi vị trí, ngươi có chịu buông tha cho Hạng mỗ không?
Bạch Duy Minh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, trái cổ không ngớt run rẩy.
- Đừng, Hạng Chân, tình thế đã như thế này, xin tôn giá hãy nương tay cho, tại hạ sẽ vô vàn cảm kích, sẽ quên đi việc hôm nay.
Hạng Chân im lặng một hồi, đoạn lại với giọng trầm lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn tiếp tục sống cũng được, nhưng ngươi phải thành thật trả lời những cây hỏi của Hạng mỗ, trả lời xong là phải tức khắc rời khỏi đây, từ bỏ Xích Xam Đội, nếu ngươi đồng ý thì hãy gật đầu, bằng không thì hãy nhân lúc còn một hơi thở mà ngắm nhìn cõi đời này lần cuối cùng đi.
Bạch Duy Minh buông tiếng thở dài, gật đầu nói:
- Tôn giá hỏi đi, Bạch mỗ xin trả lời hết.
Hạng Chân nhẹ gật gù:
- Tốt lắm, các ngươi bố trí âm mưa như thế nào ở trong Hạt Thạch Giản?
Bạch Duy Minh cắn răng:
- Hắc Thủ Đảng gồm người và Xích Xam Đội mai phục bên trong ...
Hắc Thủ Đảng do Tăng Lão Yêu cùng bảy gã đầu mục suất lĩnh, Xích Xam Đội do Bạch mỗ cùng thủ hạ đại đầu mục chỉ huy. Ngoài ra, Hắc Thủ Đảng còn có hai vị Phi Kỵ Sứ hiệp trợ, và Xích Xam Đội còn có một trong sáu chấp pháp là “Đoạn Sơn Xoa” Đặng Vũ ...
Hạng Chân đưa mắt nhìn trận đấu:
- Phi kỵ sứ có lẽ là hai người kia, còn Đoạn Sơn Xoa là người nằm dưới đất phải không?
Bạch Duy Minh tiu nghỉu gật đầu.
Hạng Chân nói tiếp:
- Ngoài sự mai phục trong đường hào vừa qua, còn mai phục nào khác nữa?
Bạch Duy Minh thoáng lưỡng lự:
- Có chừng tảng đá giả được làm bằng da cứng, sát thủ đã ẩn nấp trong một số tảng đá ấy ...
Hạng Chân ngắt lời:
- Việc ấy bọn ta đã biết rồi, còn gì khai nữa?
Bạch Duy Minh buốt nước miếng ra chiều do dự, Hạng Chân gằn giọng:
- Bạch Duy Minh, nếu ngươi không thủ tín, Hạng mỗ cũng chẳng phải là người thủ tín.
Bạch Duy Minh lại cắn răng nói:
- Bên kia Hạt Thạch Giản đã được chôn sẵn một số lượng lớn diêm sinh hỏa dược, nếu như cuộc chiến thất lợi đợi khi lực lượng phe này rút khỏi sẽ lập tức châm lửa ...
Hạng Chân cười gằn:
- Ở đây do ai ban phát mệnh lệnh?
- Bạch mỗ và Tăng Lão Yêu.
- Bên ngoài Hạt Thạch Giản còn mưa kế hiểm độc gì nữa chăng?
Bạch Duy Minh im lặng mặt không ngớt co giật, sắc mặt trắng nhợt u ám.
Hạng Chân thấy vậy liền giục:
- Bạch Duy Minh, thời gian không còn nhiều nữa đâu.
Hai mắt đỏ quánh nhìn chốt vào mặt Hạng Chân, ánh mắt ngập đầy oán hận, Bạch Duy Minh nghiến răng nói:
- Hạng Chân, vậy đủ rồi. Bạch mỗ bán đứng bằng hữu huynh đệ thế này là đủ lắm rồi. Vậy mà ngươi còn chưa chịu buông tha cho ta, ngươi thật là ác độc ...
Hạng Chân lạnh lùng:
- Vậy cũng còn hơn là chết.
Bạch Duy Minh bỗng cười lên ghê rợn:
- Thủ đoạn này của ngươi hãy còn độc ác hơn giết chết ta gấp trăm ngàn lần.
Ngươi muốn cho ta chết chẳng được an tâm, muốn cho chúng huynh đệ đào mộ ta ...
Hạng Chân cười sắc lạnh:
- Ngươi còn cách nào tốt hơn để khỏi chết?
Bạch Duy Minh mắt chợt rắn lại, ngọn khuyên đao trong tay vụt ném ra, nhanh như chớp bay vào cổ Hạng Chân.
Hạng Chân vẫn bình tĩnh đứng yên, song chưởng chớp nhoáng phóng chếch chếch lên, “Choang” một tiếng, ngọn khuyên đao bay qua khỏi đầu, rơi xuống sau một tảng đá mất hút. Đôi mắt chàng ngập đầy sát khí, chòng chọc nhìn đối phương, nhưng Bạch Duy Minh cũng quắc mắt nhìn chàng, người từ từ ngã xuống, máu từ khóe miệng lã chã rỉ ra, ngón giữa tay phải đã cắm sâu vào tim mình.
Hạng Chân chợt nghe lòng vô vàn cảm khái, bất giác thở ra nhìn thi thể Bạch Duy Minh, mãi đến khi tiếng nói Tây Môn Triều Ngọ vang lên sau lưng, chàng mới giật mình quay về với thực tại, chầm chậm quay người lại.
Tây Môn Triều Ngọ đưa tay lau mồ hôi trán, toét miệng cười nói:
- Hạng huynh làm gi mà thừ ra vậy? Tên tiểu tử họ Bạch đã tự tuyệt rồi phải không?
Hạng Chân gật đầu:
- Lẽ ra y không nên làm vậy, tại hạ còn định để cho y sống ...
Tây Môn Triều Ngọ kinh ngạc:
- Để cho y sống ư? Vậy có khác nào tự gây khó khăn với chính mình? Bắt hổ thì dễ, chứ thả hổ khó lắm. Tên tiểu tử họ Bạch này tuy không phải là một nhân vật to tát gì, song hắn hết sức hiểm trá, tự tuyệt rồi càng tốt, chúng ta khỏi phí công tốn sức.
Đoạn vỗ vai Hạng Chân cười nói tiếp:
- Trong hai giới hặc bạch khắp võ lâm thiên hạ ai ai cũng biết “Hoàng Long” Hạng Chân là một đại sát thủ khét tiếng, lòng dạ lạnh như băng, rắn như thép. Mỗi khi nhắc đến là chẳng ai không kinh tâm động phách, vậy mà hôm nay lại nhân từ với kẻ địch thế này, quả là một điều hết sức mới lạ.
Hạng Chân cười gượng:
- Lời đồn đại không bao giờ hoàn toàn đúng sự thật, có nhiều khi tại hạ rất nhân từ.
Đoạn chàng đưa mắt nhìn phía sau Tây Môn Triều Ngọ. Trời thần, hai tên Phi Kỵ Sứ yết hầu thảy đều máu thịt nhầy nhụa nằm sõng soài trên mặt đất.
Tây Môn Triều Ngọ xách ngược “Thiết Ma Tý” trong tay, tủm tỉm cười nói:
- Hai tên tiểu tử này võ công cũng khá lắm, liên thủ với nhau hết sức chặt chẽ, nếu chúng mà không hoảng loạn thì còn có thể cầm cự được một chút nữa.
- Vậy là bốn người nay thảy đều bị một mình đương gia hóa kiếp hết rồi.
Tây Môn Triều Ngọ thở hắt ra:
- Ở trước mặt Hạng huynh thì chả khác nào bán nước bên bờ Trường Giang, múa rìu qua mắt thợ chẳng có chi là đặc sắc.
Hạng Chân mỉm cười, bèn thuật lại những tin tức vừa khai thác được ở Bạch Duy Minh ...
Nghe xong, Tây Môn Triều Ngọ tức giận nói:
- Khá khen cho lũ khốn kiếp ấy, bọn chúng thật là độc ác. Hạng huynh, chúng ta không nên chậm trễ, hãy lập tức báo nhay cho người của Vô Song Phái.
Thế rồi hai người cấp tốc phóng đi, ngang qua một tảng đá to, nhưng thấy cuộc chiến lúc này đã tiến sâu vào trong khe núi. Bọn địch áo đỏ và áo đen vừa chiến đấu vừa rút lui, khắp nơi đầy rẫy xác chết, mặt đất lênh láng máu tươi, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ chưa kịp tiến vào vòng chiến thì một bóng người nhỏ thó đã lao nhanh về phía họ, Hạng Chân kiền cất tiếng gọi:
- Hà đại hộ chủ.
Người ấy chính là “Du Hồn Hổ Chỉ” Hà Hướng Nguyệt. Lão bật cười ha hả, tra đại loan đao vào vỏ da báo giắt sau lưng, xoa tay nói:
- Các vị lão đệ đã gặp bọn đầu sỏ của chúng phải không?
Hạng Chân đưa mắt nhìn chiếc áo bào trắng bê bết máu tươi của Hà Hướng Nguyệt, gật đầu đáp:
- Vâng.
Hà Hướng Nguyệt vội hỏi tiếp:
- Bốn người đó ra sao rồi?
Tây Môn Triều Ngọ cười to:
- Giết hết rồi, chả lẽ đại hộ chủ còn muốn giữ lại nuôi để chơi đùa như khỉ hay sao?
Hà Hướng Nguyệt thở phào:
- Không phải vậy, bổn tọa chỉ sợ bọn khốn kiếp ấy trốn thoát thôi.
Hạng Chân đưa mắt nhìn về phía trận chiến ác liệt, hỏi:
- Đại hộ chủ, tình hình cuộc chiến ra sao?
Hà Hướng Nguyệt ngước mặt nhìn trời, ngạo nghễ nói:
- Không đến chính ngọ, bọn họ sẽ bị chúng ta đẩy ra khỏi Hạt Thạch Giản.
Hạng Chân bèn vắn tắt thuật lại các tin tức đã khai thác được ở nơi Bạch Duy Minh khi nãy.
Hà Hướng Nguyệt kinh hãi nói:
- Ôi chà, có việc như vậy ư? Thế thì nguy rồi.
Đoạn vội vàng ngoắc gọi một đệ tử Vô Song Phái đến, lớn tiếng nói:
- Hãy mau đi bẩm báo Vu tôn chủ, bảo là Hạng sư thúc có lệnh, đẩy bọn địch đến cuối Hạt Thạch Giản cách trăm bước thì ngưng ngay cuộc truy sát, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Gã đệ tử ấy liền quay người phóng đi, Hà Hướng Nguyệt đưa tay lau mồ hôi trắn, lẩm bẩm:
- May quá, may quá ...
Hạng Chân có vẻ ái ngại nói:
- Đại hộ chủ, vừa rồi các hạ đã với danh nghĩa của tại hạ truyền lệnh, thật khiến tại hạ hết sức xấu hổ.
Hà Hướng Nguyệt mỉm cười, nghiêm túc nói:
- Hạng lão đệ không nên khiêm sáo như vậy, phải viết trong chiến đấu tối kỵ nhiều kẻ nắm quyền ban lệnh, tuyệt đối phải do một người giữ trách nhiệm chỉ huy. Hạng lão đệ tuy không thuộc Vô Song Phái nhưng có mối quan hệ vô cùng thân thiết với bổn phái và hơn nữa Hạng lão đệ lại giàu kinh nghiệm chiến đấu và nhiều mưu lược, do đó đại chưởng môn sớm đã có dự lệnh. Phàm là cuộc chiến có Hạng lão đệ tham dự, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của bổn phái đều phải tuân theo sự điều phối của lão đệ, đây không phải là khách sáo với lão đệ đâu.
Hạng Chân cười gượng:
- Đại chưởng môn cũng có dặn bảo, nhưng tại hạ tưởng chỉ là trên danh nghĩa tham gia ý kiến thôi, chứ đâu ngờ lại một bước tới trời thế này.
Thốt nhiên, tiếng thanh la vang rền, hối hả và khẩn trương, ngay lập tức bọn Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội từ bỏ cuộc chiến, lũ lượt rút lui.
Hà Hướng Nguyệt lạnh lùng nói:
- Quả nhiên bọn chúng đã giở trò rồi.
Kẻ địch vừa rút lui, đệ tử Vô Song Phái lại càng thêm hăng hái, trong tiếng hò la rền rĩ, ráo riết đuổi theo.
Thế là bọn thủ hạ Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội chen lấn và giẫm đạp lên nhau bỏ chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tây Môn Triều Ngọ bỗng nói:
- Hạng huynh có biết chỗ bọn chúng chôn giấu hỏa dược không?
Hạng Chân hiểu ý, lắc đầu nói:
- Điều ấy tại hạ chưa kịp hỏi.
Tây Môn Triều Ngọ tiếc nuối nhìn theo bọn địch đang rút lui, hậm hực nói:
- Phải chi biết thì hay quá, chúng ta có thể vượt trước bọn địch, chờ cho họ lui đến cuối khe núi, đốt hỏa dược nổ cho tan tác bọn khốn kiếp ấy, bây giờ thì không còn kịp nữa rồi.
Hạng Chân gật đầu trầm ngâm:
- Chỗ ấy hẳn là hết sức kín đáo, không thì chúng ta có thể dùng gậy ông đập lưng ông.
Lúc này bọn Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội đã lần lượt tranh nhau treo lên bờ khe, chúng đệ tử Vô Song Phái đuổi theo cũng chỉ còn cách bờ khe chừng hai mươi trượng nữa thôi.
Ngay khi ấy, đột nhiên một hồi dài tiếng tù và lảnh lót vang lên ...
Lập tức, toàn thể Vô Song Phái thảy đều dừng bước, song trên mặt mọi người đều lộ vẻ bất phục lẫn bực tức, rút cương thoa nơi trước ngực ném vun vút về phía kẻ địch.
Và thế là tiếng rú thảm khốc vang lên ầm ĩ, vô số những gã áo đỏ và áo đen trúng cương thoa rơi xuống.
Xa xa, “Sinh Tử Đao” Vu Kiết đứng trên một tảng đá to, bên cạnh là ba thủ hạ anh tuấn khôi vĩ, cạnh đó nữa là “Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn đứng chắp tay sau lưng, dáng vẻ hết sức nho nhã.
“Toàn Phủ Thủ” Đồng Dưỡng Sinh mình đầy máu tươi cũng có mặt trong đám đông, y đang nói chuyện với “Quán Nhật Khách” Mạc Hùng, dáng người Mạc Hùng có vẻ khác lạ, dường như đã thọ thương.
Số thủ hạ Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội còn sống lúc này đã lên hết trên bờ khe, họ vừa lên đến nơi đã bải hoải, kẻ ngồi phệt xuống đất, người nằm soài ra, binh khí tiện tay bỏ xuống đất, chẳng mấy ai còn đứng nổi nữa.
Hạng Chân quét mắt nhìn những tử thi ngổn ngang dưới khe núi, bùi ngùi nói:
- Phe ta thương vong cũng chẳng phải ít.
Hà Hướng Nguyệt him híp mắt nói:
- Vâng, đó chính là chiến tranh và giết chóc, lát nữa sẽ biết chính xác số lượng thương vong ngay thôi. Bây giờ chúng ta kịp thời ngưng sự truy kích, có lẽ bọn địch hết sức thất vọng.
Hạng Chân gật đầu:
- Vâng, có lẽ Tăng Lão Yêu hiện đã đang tức lộn gan.
Một bóng người nhỏ thó từ phía trước phóng nhanh tới, Hạng Chân nhận ra đó là “Bạch Viên” Hướng Quang, bèn cười nói:
- Hướng Quang đến rồi.
Hà Hướng Nguyệt trố to mắt lớn tiếng nói:
- Hướng Quang, ngươi làm gì mà hấp tấp vậy hả?
Hướng Quang mặt mày đỏ bừng hơi thở hào hển thi lễ với Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, đoạn quay sang Hà Hướng Nguyệt nói:
- Bẩm đại hộ chủ, tôn chủ hỏi bước tiếp theo sẽ như thế nào?
Hà Hướng Nguyệt nghiêng mặt về phía Hạng Chân, Hạng Chân bèn với giọng điềm đạm nói:
- Tạm thời nghỉ ngơi, bố trí canh phòng và khẩn cấp cứu thương.
- Tuân mệnh.
Hướng Quang lại vội vã bỏ đi. Hà Hướng Nguyệt ngoắc một tên đệ tử đến, nói:
- Hãy đi bẩm báo với đại chưởng môn, bảo là đã công Hạt Thạch Giản rồi, song vì đối phương có chôn hỏa dược ở bờ khe, nên hiện chúng ta tạm đình binh chờ đợi, và đừng quên gọi đội cứu thương đến ngay.
- Tuân mệnh.
Gã đệ tử ấy lập tức quay người phóng đi về phía sau. Hà Hướng Nguyệt lại trầm ngâm một hồi, đoạn quay sang một đệ tử đứng cạnh nói:
- Hãy đến căn dặn Bào sư huynh, bảo là bổn tọa ra lệnh mọi người phải đâu ở yên đó, không được vọng động.
Gã đệ tử ấy cũng vội vã phóng đi. Hà Hướng Nguyệt thở hắt ra một hơi dài bỗng ngạc nhiên nói:
- Ủa? Tuyết đã ngưng rồi. Từ lúc nào thế nhỉ?
Hạng Chân mỉm cười:
- Từ lúc chúng ta bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến.
Hà Hướng Nguyệt lắc đầu:
- Quả là đã già rồi, hễ thần kinh căng thẳng là không còn để ý đến gì khác nữa.
Tây Môn Triều Ngọ cười tiếp lời:
- Ai cũng vậy thôi, cuộc chiến đang lúc dầu sôi lửa bỏng còn ai để ý đến tuyết rơi hay không?
Hai gã đệ tử Vô Song Phái đi đến, trải hai tấm lông dê trắng tinh lên hai phiến đá bằng, đoạn lại khom mình lui ra.
Thế là Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ và Hà Hướng Nguyệt ngồi xuống, cơ hồ cùng một lúc, ba người đều thở hắt ra một hơi dài.
Tây Môn Triều Ngọ vung vẩy hai tay, nhe răng cười nói:
- Hôm nay quả là một cuộc đại chiến kinh hoàng, nhân số đôi bên có lẽ cũng đến gần năm ngàn người. Chao ôi, khiếp thật.
Hạng Chân tiếp lời:
- Theo tại hạ phỏng tính, số thương vong của cả hai bên có lẽ phải trên ba ngàn.
Hà Hướng Nguyệt gãi đầu:
- Có thế. Lúc đầu theo sự báo cáo của Vu tôn chủ, thuộc hạ Sư Tự Môn đã thương vong hơn nửa, đệ tử tổn đường cũng tổn thất chừng ...
Hạng Chân thở dài:
- Trọng cuộc chiến đại quy mô thế này, kết cuộc chắc chắn vô cùng bi thảm, lúc đang hăng máu thì chẳng thấy gì, khi sự đã qua ngoảnh lại nhìn, lúc ấy mới cảm thấy đau xót.
Tây Môn Triều Ngọ ngạc nhiên nhìn Hạng Chân, ngập ngừng nói:
- Những lời lẽ ấy đâu như từ miệng Hoàng Long thốt ra ...
Hạng Chân cười nói:
- Tại hạ đã nói rồi, tại hạ đâu phải tàn ác vô nhân đạo như lời đồn đại, chẳng qua lúc trừng trị bọn gian ác, thủ đoạn của tại hạ tàn bạo một chút thôi. Thật ra thì tại hạ cũng hết sức quý trọng cuộc đời, quyến luyến thế gian, rất biết tôn trọng tính mạng của kẻ khác. Tính cho đến nay, những người được tại hạ cứu sống nhiều hơn xa so với những kẻ đã chết dưới tay tại hạ, trước khi đôi tay nhuốm máu, tại hạ đều đắn đo cân nhắc rất kỹ, không bao giờ hạ sát thủ nếu chẳng phải là kẻ thập ác bất xá.
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Bổn tọa hết sức đồng ý với quan niệm của Hạng lão đệ.
Tây Môn Triều Ngọ cũng vội nói:
- Tây Môn mỗ cũng vậy, xin giơ cao hai tay tán đồng, Hạng huynh chớ hiểu lầm ...
Hạng Chân mỉm cười ngắt lời:
- Chúng ta kết giao nhau với tấc dạ chân thành, tại hạ sao mà hiểu lầm được?
Đoạn quay sang Hà Hướng Nguyệt nói tiếp:
- Đại hộ chủ có mang theo hỏa khí không vậy?
Hà Hướng Nguyệt gật đầu:
- Có, “Liệt diễm cầu” và “Hỏa Phiêu” đặc chế của bổn phái.
- Có cả loài nhện bụng tơ chứ?
Hà Hướng Nguyệt cười ha hả:
- Vâng, bảo bối ấy làm sao mà thiếu được?
Hạng Chân bặm môi:
- Loại nhện ấy nếu không có người nuôi và trong điều kiện giá rét thế này thì sống được bao lâu?
Hà Hướng Nguyệt thành thạo đáp:
- Loài nhện ấy nuôi trong hộp ấm, nếu không có người chăm sóc và thả trong thời tiết giá rét thế này có lẽ chỉ sống được nửa ngày. Loài này tuổi thọ cao, sức đề kháng lại rất mạnh, chứ giống nhện khác mà gặp thời tiết này thì sớm đã chui xuống đất, chẳng còn nhúc nhích được nữa.
Chơm chớp mắt, Hà Hướng Nguyệt nói tiếp:
- Hạng lão đệ có sáng kiến gì không?
Hạng Chân mỉm cười:
- Để tại hạ suy nghĩ thêm nữa, liên kết kế hoạch lại ...
Thế là Hà Hướng Nguyệt lặng thinh không quấy rầy Hạng Chân nữa. Tây Môn Triều Ngọ cũng lót ngang Thiết Ma Tý dưới ót nằm nghỉ.
Lát sau, năm con ngựa phi nhanh về hướng này đảo một vòng rồi dừng lại bên kia bờ hào, tung mình xuống ngựa vội vã đi qua cầu.
Hà Hướng Nguyệt đưa mắt nhìn, đoạn vội vàng đứng lên, thấp giọng nói:
- Nhị vị, đại chưởng môn đã đến.
Hạng Chân mỉm cười đứng lên, Tây Môn Triều Ngọ cũng cầm Thiết Ma Tý đứng lên. Không sai, năm người ấy quả đúng là “Bạch Y Tuyệt Đao” Thiết Độc Hành cùng Xích Đởm Tứ Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.