Đại Sát Tinh

Chương 34: DŨNG KHÍ NGẤT TRỜI MÂY

Liễu Tàn Dương

18/12/2013

Nhà cửa trong Bão Hổ Trang san sát nhay và hết sức tề chỉnh, lầu gác đa số được cất bằng gỗ đàn, còn sảnh đường thì xây bằng đá xanh hoặc đá mài.

Khoảng cách giữa nhà này với nhà kia là những cây thường thanh cao to rậm rạp hoặc điểm xuyết với một bồn hoa đã tàn úa. Các lối đi thông đến mọi nơi hết sức sạch sẽ, diện tích trang viện rộng chẳng khác gì một thị trấn nhỏ.

Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ núp sau một ngọn cổ tùng cao to, thấy vô số đại hán áo đỏ từ các phía kéo đến gian đại sảnh trước mặt, người nào cũng nhanh nhẹn và trầm tĩnh, chứng tỏ họ đã đực huấn luyện hết sức kỹ lưỡng.

Tây Môn Triều Ngọ khẽ nói:

- Bọn chúng chỉ lo bao vây lão Kha chứ chưa kinh động đến toàn tranh, chứng tỏ họ đã tưởng chỉ có một mình lão Kha đột nhập vào đây. Hạng huynh, đây thật là một cơ hội tốt!

Hạng Chân nhẹ gật đầu:

- Vâng, nhưng Bão Hổ Trang này rộng quá, chẳng rõ sở chỉ huy của chúng nằm ở đâu ... Hơn nữa, theo tại hạ suy đoán, trong cuộc chiến tại Bì Thạch Sơn, phía Vô Song phái nhất định hãy còn có người bị bắt giữ.

Tây Môn Triều Ngọ thoáng ngẫm nghĩ:

- Vậy thì hãy phỉnh họ thêm một phen nữa, nếu cần thì cũng đành sử dụng thủ đoạn cứng rắn thôi. Thời gian có hạn, tốc chiến tốc quyết là hơn!

Hạng Chân gật đầu:

- Được, tại hạ yểm hộ cho Tây Môn đương gia hành động, thế nào?

Tây Môn Triều Ngọ bèn nghênh ngang bước ra, đi thẳng vào con đường nhỏ bên trái. Chưa được mười bước, bỗng từ sau một hàng long bách vang lên một giọng thấp trầm quát:

- Đứng lại!

Tây Môn Triều Ngọ chẳng chút nao núng, toét miệng mắng:

- Dương Tấn đó hả? Mẹ kiếp, có lẽ ngươi vừa nốc vào mấy ly nước đái ngựa, ngay đến lão tử đây mà cũng dám quát tháo hả?

Sau hàng cây long bách im lặng một hồi, tiếng nói vừa rồi lại vang lên gay gắt:

- Chớ có đùa, bằng hữu là thuộc hạ của ai?

Tây Môn Triều Ngọ cười khảy, hét toáng lên:

- Mẹ kiếp nhà ngươi, ngay cả tiếng nói của lão tử mà cũng không nhận ra hả?

Làm như có chuyện gì ghê gớm lắm vậy, cái giọng hống hách của ngươi giống quan to quá ...

Một bóng người cao to từ sau hàng cây long bách lách ra, chòng chọc nhìn Tây Môn Triều Ngọ, giọng rắn lạnh nói:

- Bão Hổ Trang bão hồ!

Tây Môn Triều Ngọ tức giận mắng thầm, chẳng ngờ đối phương không bị mắc lừa, bèn tiến tới hai bước, vờ giận dữ nói:

- Mẹ kiếp, ngươi tưởng lão tử không đáp được ám hiệu ư? Lão tử cũng thích không đáp, để xem ngươi làm gì được lão tử nào?

Bóng người cao to buông tiếng cười khảy, quát:

- Bắt lấy hắn!

Ngay lập tức bốn bóng người từ trong bóng tối phóng ra, hùng hổ lao bổ vào Tây Môn Triều Ngọ.

Tây Môn Triều Ngọ chẳng thèm kháng cự, ném mạnh ngọn song nhận phủ xuống đất “choang” một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, hai tay chống nạnh gầm lên:

- Ai dám động thủ? Mẹ kiếp, các ngươi muốn tạo phản hả? Lũ chó má các ngươi chẳng biết phân biệt kẻ trong người ngoài, lại dám xúc phạm đến lão tử đây ư?

Bốn gã áo đó thấy vậy bất giác khựng lại, ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết có nên động thủ hay không?

Tây Môn Triều Ngọ lại oang oang nói tiếp:

- Mẹ kiếp, lão tử vừa mới từ sông Lục Thuận về đến, mệt đến rã người ra, một miếng nước cũng chưa được uống. Vừa định đến chỗ đại đầu lĩnh uống vài ly thì lại gặp lũ khốn kiếp các ngươi, lão tử cũng chẳng thèm đến chỗ đại đầu lĩnh nữa, để xem các ngươi trói lão tử mang đến cho biết!

Bốn gã áo đỏ tiến thoái lưỡng nang, hoang mang bối rối đứng thừ ra tại chỗ, bóng người cao to xoải bước đi tới.

Tây Môn Triều Ngọ vẫn hai tay chống nạnh sừng sộ nói:

- Ngươi hãy đến gần đây, mẹ kiếp, Tây Môn mỗ hôm nay phải xem thử tên ngu ngốc đần độn ngươi làm gì được lão tử nào? Hán tử cao to tuổi trạc tứ tuần, gương mặt to đen, thần sắc trơ lạnh, dừng chân đưa mắt lạnh lùng nhìn Tây Môn Triều Ngọ một hồi mới rắn giọng nói:

- Bằng hữu là thuộc hạ của đại đầu lĩnh ư?

Tây Môn Triều Ngọ quắc mắt:

- Nếu không, chả lẽ là thuộc hạ của ngươi?

Hán tử áo đen sầm mặt gằn giọng:

- Huynh đệ nói năng khách sáo một chút, thuộc hạ của đại đầu lĩnh chẳng dọa được kẻ này đâu! Nếu hôm nay bằng hữu không trả lời được ám hiệu ... xin lỗi, họ Phương này đành phải đắc tội thôi.

Tây Môn Triều Ngọ cười khảy:

- Thôi được, Tây Môn mỗ chấp nhận đi theo ngươi, nhưng công việc trễ nải thì cảm phiền lão huynh gánh chịu trước mặt đại đầu lĩnh đấy!

Hán tử áo đen do dự một lúc, có thể nhận thấy rõ y đã cố nhẫn nhịn, hậm hực nói:

- Huynh đệ hãy để lại danh tánh!

Tây Môn Triều Ngọ hất hàm:

- Tây Môn Triều Ngọ!

Hán tử áo đen ngớ người, hiển nhiên là họ tên ấy có ấn tượng trong ký ức của y, song nhất thời không nhớ ra đực. Ngẫm nghĩ một hồi, đoạn y khoát tay nói:

- Đi đi, bọn này đã nhớ rồi!

Tây Môn Triều Ngọ nghênh ngang:

- Lẽ dĩ nhiên, để xem ai hồ đồ hơn ai!

Đoạn liền sải bước bỏ đi, vừa được hai bước bỗng gã hán tử mặt đen gằn giọng quát:

- Đứng lại!

Tây Môn Triều Ngọ thoáng giật mình, quay lại hỏi:

- Gì nữa vậy?

Hán tử mặt đen lạnh lùng nói:

- Đằng kia là chỗ giam cầm tù nhân của Hắc Thủ Đảng với bọn ta, ngươi đi đến đó có ý đồ gì hả?

Tây Môn Triều Ngọ suýt nữa bật cười, lòng thầm nhủ:

- Đúng là một tên đần độn hết sức, lão tử trải bao vất vả cũng chính vì tìm kiếm chỗ ấy đấy!

Tây Môn Triều Ngọ bèn lạnh lùng nói:

- Khỏi cần lão huynh phải căn dặn, Tây Môn mỗ cũng biết rất rõ đó là chỗ giam cầm tù nhân. nếu không đi được thì Tây Môn mỗ dại gì đến đó để chuốc họa vào thân chứ?

Hán tử áo đen tức tối trợn trừng mắt, giậm mạnh chân hằn học nói:

- Ngươi chớ nói tài, để rồi xem!

Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười khảy, nghênh ngang bước tới. Được một quãng thì hết hàng cây long bách, tiếp theo là một khu rừng tùng cao to rậm rạp, có thể loáng thoáng trông thấy một góc tường cao ở tận cùng trong sâu, và lối đi cũng rộng dần ra.

Chẳng chút chần chừ, Tây Môn Triều Ngọ liền đi sát vào lề đường, vừa định chui vào khu rừng long bách bỗng từ trong bóng tối vang lên một tiếng quát hỏi:

- Ai đó?

Tây Môn Triều Ngọ lập tức hét to:

- Bão Hổ Trang bão hổ, trả lời mau!

Liền thì năm bóng người từ trong tối phóng ra, người cầm đầu vội thấp giọng nói:

- Như Ý Phủ như ý, đều là huynh đệ với nhau cả!

Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng cười khảy, lạnh lùng hỏi:

- Có gì khác lạ không?

Năm bóng người nhanh chóng tiến đến gần, gã áo đỏ đi đầu thấp giọng nói:

- Không, huynh đệ vất vả quá, khuya thế này mà còn đến kiểm tra.

Tây Môn Triều Ngọ thở hắt ra:

- Ăn cơm người là phải làm việc cho người thôi, biết làm sao hơn? Lũ khốn kiếp giam trong kia không có động tĩnh gì chứ? Phải hết sức cẩn thận đấy!

Gã áo đỏ cười hề hề:

- Không hề gì đâu! Một đập đá nặng ngàn cân, một cánh cửa sắt dày năm tấc, lại thêm ba bức rào sắt kiên cố, mẹ kiếp, dù là một đàn voi to cũng chẳng xông vào được, huống chi là con người!

Tây Môn Triều Ngọ gật gù:

- Ta cũng nghĩ như vậy, có điều là mấy hôm nay tình hình căng thẳng lắm, chỉ sợ bọn Vô Song phái mò vào đây thôi.

Gã áo đỏ cầm đầu chơm chớp mắt, hạ thấp giọng nói:

- Nghe nói phía trước có phát hiện gian tế phải không?

Tây Môn Triều Ngọ đảo mắt nhìn quanh, ra vẻ bí ẩn khẽ nói:

- Đúng vậy, tên tiểu tử ấy võ công quả nhiên lợi hại. Nhiều cao thủ phe ta giáp công người ta một mình mà chẳng làm gì được, Chương tam gia của Thất Hà Hội lại còn bị đả thương nữa, nghe đâu tên tiểu tử ấy mới xuất thủ đã hạ gục phe ta năm sáu mạng. Chậc, nhắc đến là rùng mình sởn gáy ...

Năm gã áo đỏ thảy đều ngớ ra một hồi, cắm đầu lo lắng nói:



- Người ta mới đến có một tên mà làm cho phe ta bấn loạn cả lên thế này, nếu thêm vài người nữa chẳng rõ sẽ còn tệ hại đến thế nào ...

Tây Môn Triều Ngọ thở dài:

- Đúng vậy, chỗ giam người hãy còn tạm ổn, có tường đá dày, có cơ quan mai phục, có thể ẩn náu được, ở ngoài kia phải lấy tấm thân bằng xương bằng thịt mà đón đỡ đao kiếm của người ta ... Ôi, thật là khốn khổ!

Gã áo đỏ cầm đầu cũng buông tiếng thở dài, rầu rĩ nói:

- Bọn này cũng có nghe nói đến sự bố trí cơ quan mai phục nhưng chưa được trông thấy bao giờ, chẳng rõ là nó như thế nào, có ngăn cản được đối phương hay không cũng chưa dám chắc ...

Tây Môn Triều Ngọ cảm thấy hơi thất vọng, vẻ ơ hờ hỏi:

- Trong kia giam cầm những người nào các ngươi có biết không?

Gã áo đỏ lắc đầu:

- Đó là điều cơ mật, ngoài các vị đầu lĩnh ra không ai được biết cả! Huynh đệ thắc mắc làm gì đến điều ấy, hãy lo tìm cách bảo toàn tính mạng mới là điều nghiêm túc.

Tây Môn Triều Ngọ mỉm cười, vẻ chán chường nói:

- Đúng rồi, chỉ vì mấy lạng bạc mà phải bỏ mạng thì thật là dại dột ... Các vị huynh đệ hãy tiếp tục làm nhiệm vụ đi, để kẻ này vào trong xem thử.

Gã áo đỏ liền vòng tay nói:

- Huynh đệ vất vả quá!

Tây Môn Triều Ngọ đủng đỉnh đi tiếp vào trong rừng tùng. Khi đến bia rừng, bỗng nghe tiếng Hạng Chân từ trên một ngọn cây tối mịt khẽ gọi:

- Tây Môn đương gia!

Tây Môn Triều Ngọ liền dừng bước, Hạng Chân nhẹ nhàng hạ xuống đất, nheo mắt cười hỏi:

- Tây Môn đương gia cũng thật có hứng thú tán gẫu với chúng ...

Tây Môn Triều Ngọ cười méo xệch:

- Ngôi nhà đá trong kia chính là chỗ giam cầm tù nhân, có một đập đá ngăn cản, một cánh cửa sắt, ba bức rào sắt, có cơ quan mai phục, canh phòng nghiêm mật nhưng giam những ai thì không được rõ.

Hạng Chân khoát tay:

- Tại hạ đã nghe rồi. Giờ trước hết là vấn đề bằng cách nào vào được trong ấy. Theo tại hạ thì cũng bắt chước như Tây Môn đương gia, tại hạ sẽ lột lấy một bộ y phục của chúng thay vào rồi xâm nhập nửa mềm dẻo nửa cứng rắn. Khi nào nhận thất không thể áp dụng phương pháp mềm dẻo thi hãy nhanh chóng ra tay triệt hạ những kẻ ngăn cản, xông thẳng vào trong, không để cho bọn chúng có cơ hội báo động.

Tây Môn Triều Ngọ gật đầu:

- Tốt lắm, thật không hổ danh “Hoàng Long” Hạng Chân, chúng ta cứ thế mà hành động!

Hạng Chân nhếch môi cười:

- Thôi, đừng có tán tụng, Tây Môn đương gia cũng đâu phải là ngọn đèn dầu cạn.

Tây Môn Triều Ngọ vỗ vai Hạng Chân vừa quay người thì Hạng Chân đã kéo y vào sâu trong rừng tùng, khẽ nói:

- Đằng kia có một chốt canh hai người ...

Thế là hai người bèn cố ý bộc lộ hành tung, y phục chạm vào cành lá rào rào.

Quả nhiên vừa đi được mười bước đã trông thấy hàn quang lấp lóa, hai bóng người phóng ra quát:

- Ai đó? Đứng lại!

Hạng Chân cười nhạt, chỉ thấy chàng lăng không lượn quanh một vòng nhanh như chớp, hai gã áo đỏ không kịp hự một tiếng thi đã ngã lăn kềnh ra đất.

Hạng Chân mau chóng lột lấy y phục của một người, lột bỏ khăn che mặt, vào trong lùm cỏ mặc vào, vỗ tay khoái trá nói:

- Đi nào, mọi sự thuận lợi.

Tây Môn Triều Ngọ giơ ngón tay cái lên thành thật khen:

- Nhanh vô cùng!

Hạng Chân cười:

- Tây Môn đương gia lại trêu tại hạ nữa rồi!

Thế rồi hai người lẹ làng tiến sâu vào rừng. Sau khi tránh qua ải chốt canh ngầm, hai người đã đến trước ngôi nhà đá vuông vức rất to lớn, Ngôi nhà đá bốn bề chỉ có tám cửa sổ, mỗi cửa sổ chỉ rộng chừng một tấc và có chấn sắt to cỡ cánh tay trẻ sơ sinh, khoảng hở chỉ vừa đủ đưa lọt một nắm tay.

Chính điện là một cánh cửa to rất nặng, dày và đang đóng chặt, thoáng nhìn cũng đủ biết là ngôi nhà phà lao này hết sức kiên cố.

Hai ngọn đuốc cắm chênh chếch trong ống đồng gắn trên vách đá, mười gã áo đỏ chia nhau đứng yên hai bên, xung quanh không một tiếng động, ngoài tiếng gió lau cành lá khua xào xạc, bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt. Hạng Chân ngoảnh lại cười với Tây Môn Triều Ngọ, đoạn cùng cất bước hiên ngang đi thẳng đến ngôi nhà đá.

Mười gã áo đỏ lập tức đưa mắt chăm chăm nhìn bọn họ. Khi còn cách chừng hơn một trượng, hai gã áo đỏ sánh vai nhau bước ra, cùng giơ tay phải lên cao, đồng thanh nói:

- Xin nhị vị huynh đệ hãy tạm dừng bước!

Hạng Chân vòng tay cười nói:

- Đêm khuya lạnh lẽo, các vị vất vả quá!

Hai gã áo đỏ lạnh lùng nhếch môi, một người nói:

- Nhị vị đêm khuya đến đây có nhiệm vụ trọng yếu ư?

Hạng Chân điềm tĩnh nói:

- Đúng vậy, đại đầu lĩnh đã lệnh cho bọn này đến đây kiểm tra phòng giam xem có xảy ra việc gì hay không? Khi nãy ở phía trước đã có gian tế đối phương đột nhập ...

Hai gã áo đỏ đưa mắt nhìn nhau, người kia lại nói:

- Đại đầu lĩnh đã có lệnh, bọn này đương nhiên để cho qua, nhưng nhị vị có mang theo “Bão hổ đồng bài” của đại đầu lĩnh chăng? Nếu muốn vào phòng giam là phải trình ra thẻ bài ấy.

Hạng Chân mắng thầm, song vẫn ung dung nói:

- Đại đầu lĩnh đã dặn bảo bằng miệng nên huynh đệ bọn này không lấy đồng bài mang theo, nhưng khẩu lệnh của đại đầu lĩnh, huynh đệ thiết nghĩ là vẫn có hiệu lực chứ!

Gã áo đỏ ấy đanh mặt lắc đầu:

- Bọn này đã phụng mệnh khi thấy đồng bài mới cho qua. Không có “Bão hổ đồng bài”, dù là cha mẹ thì cũng chẳng thể cho qua. Đó không phải là chuyện đùa, lỡ có bề gì, ai gánh nổi trách nhiệm này chứ?

Hạng Chân cười quái lại:

- Quả đúng là như vậy!

- Lẽ dĩ nhiên, không thể nào khác được.

Tây Môn Triều Ngọ khoát tay, tiến tới một bước dài, tủm tỉm cười nói:

- Không có “Bão hổ đồng bài” huynh đến ngay cả cha mẹ cũng không để cho qua ư?

Gã áo đỏ thấy khẩu khí đối phương chẳng lành, bất giác lùi sau nữa bước, vẻ đề phòng nói:

- Đúng vậy, huynh đệ ...

Tây Môn Triều Ngọ cười vang ngắt lời:

- Vậy thì ngươi hãy xem bọn ta là gia gia của ngươi đi!

Gã áo đỏ liền biến sắc mặt, vừa định phát tác thì Hạng Chân đã lướt tới, tả chưởng vung lên nhanh như chớp. Gã áo đỏ chẳng làm sao kịp né tránh, “binh” một tiếng đã bị đánh bật ra sau hơn năm thước.

Đồng thời Hạng Chân tay phải tống thẳng ra, gã áo đỏ còn lại lãnh trọn một chưởng vào ngực, miệng phún máu xối xả ...

Trong khi ấy, Tây Môn Triều Ngọ đã lao nhanh tới, xoay người vung chưởng.

Bốn gã áo đỏ ngã gục, bốn gã áo đỏ còn lại kinh hoàng la lên ... Hai người lao bổ vào Tây Môn Triều Ngọ, người thì chạy đến trước cửa, luống cuống đưa tay nắm kéo một chiếc vòng treo màu đen.

Một gã áo đỏ vung song nhận phủ nhắm đỉnh đầu Hạng Chân bổ xuống.

Chẳng thèm quay lại, chàng tung mình lao tới, hai chân duỗi thẳng kẹp vào cổ gã áo đỏ ấy. Trong tiếng rú thảm khốc của gã áo đỏ bị quật ngã, Hạng Chân đã lao đến sau lưng gã áo đỏ tay vừa chạm vào vòng treo màu đen.

Hạng Chân tay phải vung lên, gã áo đỏ ấy không kịp rên lên một tiếng, đầu đã lìa khỏi cổ rơi lăn lốc dưới đất, máu chưa kịp phún ra các xác không đầu ấy đã bị Hạng Chân tung chân đá văng xa tít.

Đằng kia, hai gã áo đỏ cũng đã bị Tây Môn Triều Ngọ hạ gục, hai người đều chết giống nhau, nơi yếu hầu bị xuyên thủng một lỗ máu to cỡ nắm tay.

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mười tử thi đã nằm im lìm dưới đất, như thể họ đã nằm đó ngay từ trước vậy.

Tây Môn Triều Ngọ xoa tay cười nói:

- Rất là thuận lợi!

Hạng Chân cũng gật đầu:

- Ta xông vào đi!

Tây Môn Triều Ngọ liền quay người, đưa tay lên đập mạnh cửa và hét toáng lên:

- Mở cửa ra mau, có khẩu dụ của đại đầu lĩnh truyền thị!

Đêm khuya yên ắng, tiếng đập cửa vang dội chỉ vài cái, cánh cửa gỗ nặng dày từ từ hé nở, một gương mặt xương cẩu thò ra, vẻ bực bội nói:

- Việc quái quỷ gì mà đêm khuya đập cửa ầm ĩ như vậy?

Nhanh như chớp, Hạng Chân vung chỉ điểm vào yết hầu đối phương ... Gương mặt xương xẩu ấy lập tức co rúm, Hạng Chân lẹ tay kéo y ra ngoài rồi tiện tay ném ra phía sau.

Tây Môn Triều Ngọ nghiêng người lách vào, giơ tay nói:

- Hừ, các ngươi thật là thảnh thơi sung sướng, đâu như bọn này suốt ngày đầu tất mặt tối. Mẹ kiếp, đến đỗi thở mạnh cũng chẳng dám, bực chết đi được.

Hai gã đang chơi súc sắc đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, một gã buông giọng lười nhác nói:



- Lại kiểm tra phòng giam hả? Mẹ kiếp nhà giam này còn nghiêm trọng hơn là thiên lao trong đại nội của hoàng đế nữa. Ngày nào cũng kiểm tra những mấy lần, giam có mấy người mà làm như giam cầm Đông Hải long vương hay Tây Nhạc sơn thần không bằng ...

Tây Môn Triều Ngọ cười hề hề:

- Đúng rồi, nếu mà thật sự có biến xảy ra, bằng vào mấy tên giá áo túi cơm các ngươi thì cũng chẳng chống cự nổi!

Gã áo đỏ vừa nói nghe khẩu khí đối phương có vẻ khác lạ, bèn ngẩng lên nhìn Tây Môn Triều Ngọ, lập tức y ngạc nhiên đứng lên nói:

- Ủa, ngươi là ai? Sao chưa gặp bao giờ ...

Tây Môn Triều Ngọ nhướng mắt nhìn, thấy trên vách đá có dấu vết một cửa đập, bèn cười khảy lạnh lùng nói:

- Làm sao mà gặp qua được? Lão tử mới đến đây lần đầu mà!

Gã áo đỏ kia đứng phắt dậy, hầm hầm nói:

- Này, ngươi là thuộc hạ của vị đầu lĩnh nào? Sao lại nói năng xấc xược như vậy hả? Mẹ kiếp, kiểm tra nhà giam mà làm như vậy ư?

Tây Môn Triều Ngọ tủm tỉm cười:

- Lẽ dĩ nhiên, bây giờ ngươi là kẻ đầu tiên nạp mạng đây!

Gã áo đỏ ấy kinh hãi:

- Ngươi nói gì vậy hả?

Tây Môn Triều Ngọ hai tay nhẹ nhàng vạch một vòng, một luồng kình lực vô hình liền kéo đối phương tiến tới ba bước, rồi thì vọt thẳng lên cao, “ầm” một tiếng va mạnh vào vách đá ...

Gã áo đỏ khác sững người, há hốc miệng lắp bắp nói:

- Gian ... gian tế ...

Song, ngay khi ấy hữu chưởng của Tây Môn Triều Ngọ đã phóng đến trước ngực, “Rắc” một tiếng, xương ngực của y đã bị đánh nát vụn.

Hai gã áo đỏ nằm trên giường tre mắt hấp him vừa mới lồm cồm bò dậy, Tây Môn Triều Ngọ đã lao tới, song chưởng cùng lúc vung ra ... Hai tiếng rú thảm vang lên, hai gã áo đỏ ấy đã bị đánh văng bay đi rơi xuống đất nằm yên bất động, hồn đã lìa khỏi xác.

Hạng Chân nhẹ nhàng khép cửa lại, cười nói:

- Tây Môn đương gia giải quyết thật nhanh gọn!

Tây Môn Triều Ngọ đưa tay sờ cằm:

- Múa rìu qua mắt thợ, để khiến Hạng huynh cười cho.

Hạng Chân đi đến trước cửa đập ấn trong vách đá, xem xét xung quanh một hồi, chau mày nói:

- Tây Môn đương gia, nhất thời chưa thể tìm ra chốt bí mật để mở cửa đập này.

Tây Môn Triều Ngọ ngẫm nghĩ một hồi:

- Ta hãy dùng sức mạnh phá vỡ.

Hạng Chân cười:

- Chỉ sợ tốn sức lắm!

Tây Môn Triều Ngọ lùi sau hai bước:

- Đành thôi! Hạng huynh, hai ta hãy luân phiên nhau, huynh đệ đánh trước, khi nào kiệt lực hẵng đến Hạng huynh.

Hạng Chân gật đầu:

- Được, nhân dịp này tại hạ có thể thưởng thức “Đại Lực Kim Cang Chưởng” danh chấn giang hồ của Tây Môn đương gia.

Tây Môn Triều Ngọ thoáng đỏ mặt, phấn khởi nói:

- Tây Môn Triều Ngọ này xưa nay không thích giả dối, Hạng huynh hãy xem đây!

Dứt lời Tây Môn Triều Ngọ lao tới, hai tay chập vào nhau, tách ra đẩy mạnh tới, một luồng kình lực cuồn cuộn như thác lũ kèm theo tiếng động như sấm rền xô vào cửa đập.

Chỉ nghe ầm một tiếng vang rền, cửa đập rung dữ dội, đá vụn tung bay mù mịt. .... Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng quát vang, song chưởng lại chập vào rồi đẩy mạnh ra, lao tới rồi lại lui nhanh ...

Cứ thế liên tục tung ra hơn ba mươi chưởng, gian thạch thất lung lay như trời long đất lở, cảnh tượng hệt như Lục Đinh cự thần vung búa bổ núi vậy.

Tây Môn Triều Ngọ lui nhanh ra sau, trán đã lấm tấm mồ hôi, y thở sâu một hơi dài, xua tay nói:

- Hạng huynh tiếp tục đi!

Lúc này cánh cửa đập đã bị lõm vào một khoảng như bị búa đẽo, dưới đất đầy đá vụn. “Đại Lực Kim Cang Chưởng“ của Tây Môn Triều Ngọ quả nhiên ghê gớm, danh bất hư truyền.

Hạng Chân mím môi nói:

- Đại Lực Kim Cang Chưởng của Tây Môn đương gia chủ yếu là mạnh mẽ, tại hạ không đủ hỏa hầu đến vậy ...

Tây Môn Triều Ngọ vội nói:

- Hạng huynh bây giờ không phải là lúc khách sáo, hãy mau ra tay đi để huynh đệ nghỉ một lát rồi lại tiếp tục ...

Hạng Chân buông tiếng cười vang, gương mặt anh tuấn ngay lập tức đã trở thành tái ngắt, chớp nhoáng tung ra hơn một trăm chưởng tiếp nhau nhanh đến mức tưởng chừng chỉ có bốn năm chưởng.

Trong tiếng gió rít vụt vù, tiếng chấn động kinh hồn bạt vía, cánh cửa đập sau cùng đã sụp đổ, Hạng Chân chẳng nói chẳng rằng, tung mình lao nhanh vào trong.

Tây Môn Triều Ngọ sửng sốt kêu lên:

- Chao ôi, Tử Tà Chưởng!

Ngay khi Hạng Chân vừa lao vào, bên tai đã nghe có tiếng động khác lạ, quét mắt nhìn thật nhanh ...Hỡi ôi, hàng ngàn vạn mũi tên nhọn từ bốn phía của đường hầm rộng chừng bảy tám thước bắn ra. Tên nhọn được bắn ra từ những chiếc ống tròn bằng kim loại và nơi đầu mũi tên ánh lam lóng lánh chứng tỏ đều có tẩm độc.

Từ phía sau, Tây Môn triều Ngọ hơ hải vang lên:

- Hạng huynh, tránh mau!

Hạng Chân cắn răng, sắc mặt trở nên tái ngắt tung mình lên cao, hai chân vung đạp, hai tay múa tít, kình phong ò ạt xô ra tứ phía.

Thế là chỉ thấy những mũi tên gãy tả tơi rơi xuống đất, tiếng leng keng vang lên liên hồi ...

Hạng Chân buông tiếng cười vang, xuyên qua làn mưa tên, lao đến trước cánh cửa thép án ngữ lối đi, chàng buông tiếng quát vang, lại vung tay chưởng khí đập bổ vào cánh cửa thép.

Chẳng rõ đã chạm vào cơ quan nào, bỗng nghe tiếng chuông lảnh lói từng hồi hối hả vang lên. Và ngay khi hồi chuông đầu vang lên, từ trên song song với cảnh cửa thép, một lưỡi đao sắc bén “Vù“ một tiếng sập xuống.

Rụt tay lui nhanh, lưỡi đao lại cất lên, khuất vào trong ngạch cửa. Hạng Chân tức tối giậm chân song lại buông tiếng quát vang và lao tới, chỉ trong chớp nhoáng, Tả Tử chưởng đã bổ vào cánh cửa thép hơn một trăm lần.

Trong tiếng chấn động rền rĩ, cánh cửa thép lung lay dữ dội, song lưỡi đao trên ngạch cửa lại sập xuống rồi rút lên nhanh.

Hạng Chân cắn chặt răng, khi lưỡi đao sập xuống thì chàng rụt tay về, khi lưỡi đao rút lên thì chàng lại chớp nhoáng tung Tả Tử Chưởng bổ vào cánh cửa thép.

Thế rồi sau bảy lần như vậy, cánh cửa thép đã nứt nẻ đổ ào xuống. Và ngay khi lưỡi đao vừa hạ xuống, Hạng Chân dồn hết toàn lực vào song chưởng đánh nát lưỡi đao ra làm bốn năm mảnh.

Tây Môn Triều ngọ vỗ tay cười, reo to:

- Tuyệt quá! Hạng huynh quả là danh bất hư truyền!

Hạng Chân khoát tay lướt vào chưa kịp ngẩng lên bỗng nghe mấy tiếng “Vù vù ...”, bảy tám ngọn song nhạn phủ đã nhắm ngay đỉnh đầu chàng giáng xuống.

Hạng Chân lẹ làng ngồi hụp xuống, chân phải quét nhanh ra. Trước mắt bóng đỏ thấp thoáng, tiếng rú thảm vang lên liên hồi, bảy tám gã áo đỏ thảy đều bị quét ngã lăn ra xa.

Đây là con đường hầm thông với phía trước, nơi tận cùng là một bức chấn sắt to cỡ cánh tay trẻ con cản mất lối đi.

Bọn áo đỏ có năm tên bị quét gãy chân, đang lăn lộn trên mặt đất rên la thảm thiết, còn lại ba tên lồm cồm bò dậy, song vẫn gan lì lao tới tiếp tục tấn công.

Hạng Chân buông tiếng cười gằn, vừa định xuất thủ thì Tây Môn Triều Ngọ đã lao tới. Thế là ba gã áo đỏ còn lại chưa kịp nhìn rõ đối phương thì mỗi người đã lảnh một chưởng vào ngực, lục phủ ngũ tạng vỡ nát chết ngay tức khắc.

Hạng Chân ngoảnh lại nhìn, tiếng chuông vẫn ngân vang song chưa thấy bóng người, bèn hối hả nói:

- Tây Môn đương gia, nhanh lên!

Ngay khi ấy, Tây Môn Triều Ngọ đã lướt đến trước bức chắn sắt, dang chân đứng tấn, song chưởng xô mạnh ra, rụt về rồi lại xô ra, chỉ ba lượt là bức chắn sắt đã có bốn thanh bị gãy làm đôi.

Hai người lẹ làng bước vào, hai bức chắn sắt tiếp theo cũng bị họ dùng chưởng lực mạnh mẽ phá vỡ, giờ đây đã trông thấy sáu phòng giam ở hai bên đường hầm.

Hạng Chân mừng rỡ nói:

- Tây Môn đương gia, đã đến nơi rồi!

Tây Môn Triều Ngọ đưa mắt nhìn cánh cửa đá lao thất đóng chặt, rồi lại đảo mắt nhìn hai bên đường hầm yên ắng, do dự nói:

- Đối phương đã nghe báo động mà đến giờ vẫn chưa thấy có người xuất hiện. Lao thất này phía ngoài thì được canh phòng cẩn mật, song đến đây thì lại chẳng có một người canh giữ, Hạng huynh, chỉ sợ có âm mưu gì đây!

Hạng Chân thoáng ngẩn người, đoạn gật đầu nói:

- Tây Môn đương gia nói rất có lí, nhưng chúng ta hiện đã cưỡi lên lưng cọp muốn xuống cũng chẳng được, giờ chỉ còn cách phá cửa vào thôi!

Tây Môn Triều Ngọ thần sắc trầm lạnh, vụt quay người lớn tiếng nói:

- Nếu các vị Vô Song phái ở trong ấy thì xin hãy trả lời ngay, huynh đệ bọn này đến giả cứu các vị đây!

Tiếng nói của y vang vọng trong đường hầm nhưng không một tiếng đáp lại.

Tây Môn Triều Ngọ lại lên tiếng hai lượt nữa, trong lao vẫn im phăng phắc ...

Tây Môn Triều Ngọ tức tối giậm chân nói:

- Hạng huynh, mặc kệ có là rừng đao núi kiếm gí đi nữa thì chúng ta cũng quyết xông vào cho biết!

Hạng Chân chú mắt nhìn vào phòng giam cuối cùng, gật đầu nói:

- Cũng được, phải thử một phen thôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Sát Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook