Đại Sư Huyền Học Bán Quỷ Làm Giàu
Chương 23: Nhiệm Vụ Bắt Quỷ Đầu Tiên Ở Nhà Họ Chu
Đằng Tiêu Bất Hảo Cật
02/09/2024
Lệ Xuyên nhếch mép, vẻ mặt ung dung, liếc nhìn Tưởng Manh, cực kỳ hai mặt nói một câu: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ông.”
Tưởng Manh không tiện nói không tốt trước mặt ông cụ Lệ, ánh mắt ngơ ngác, gượng gạo gật đầu: “Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên ạ.”
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Muốn cô và tên Thiên Sát Cô Tinh kia thành một đôi, không thể nào, cả đời này cũng không thể nào.
Bữa cơm này Tưởng Manh ăn cực kỳ gượng gạo, mặt mày sắp cứng đờ vì cười rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong, Tưởng Manh muốn chuồn lẹ.
Nhưng lại bị ông cụ Lệ muốn se duyên chặn đường chạy trốn.
Vì hạnh phúc của hai người, vì sớm được bế chắt, ông cụ Lệ nhẹ nhàng đẩy Lệ Xuyên về phía Tưởng Manh: “A Xuyên, đi đi, đưa Tiểu Manh về nhà đi, không cần lo cho ông già này, ông gọi lão Lý đến đón ông là được rồi, người trẻ tuổi thì cứ chơi cho vui vẻ!”
Hai người đứng gần nhau.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lệ Xuyên cứ như vậy mà va vào người Tưởng Manh.
Một mùi hương nam tính thanh mát xộc vào mũi...
Tưởng Manh hơi loạng choạng, theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ấm áp giữ lấy.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Giọng nói trầm thấp của Lệ Xuyên vang lên bên tai Tưởng Manh.
Điều này khiến Tưởng Manh độc thân hai mươi năm hơi nóng tai.
Đi ra khỏi nhà hàng, Tưởng Manh từ chối Lệ Xuyên đưa về.
Tưởng Manh chậm rãi ngẩng đầu, bối rối nghịch ngón tay: “Lệ tổng, không cần đưa tôi về đâu, ông cụ Lệ vừa mới tỉnh, anh về nhà với ông cụ đi!”
Lệ Xuyên cúi đầu, cong môi, đáy mắt lộ ra một tia dịu dàng.
Anh lấy từ trong túi quần tây ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tưởng Manh: “Được rồi, lời ông nội tôi nói, cô không cần để tâm.”
“Không sao, tôi không để tâm đâu!” Tưởng Manh đảo mắt, nhìn chằm chằm tấm thẻ mạ vàng, khó hiểu hỏi: “Đây là gì vậy?”
Lệ Xuyên cười cười: “Tiền khám bệnh của cô, tôi sợ hai ngàn thì cô lại nói tôi keo kiệt.”
Tưởng Manh nheo mắt, đáy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm tấm thẻ, ánh mắt không dời đi, cực kỳ không biết xấu hổ nói một câu: “Sao tôi có thể nói anh như vậy chứ, Lệ tổng là người tốt như vậy.”
Hình như cô quên mất, mấy tiếng trước cô vừa mới mắng Lệ Xuyên keo kiệt.
Nhưng Tưởng Manh không nhận tấm thẻ kia.
Ngay lúc hai người đang giằng co.
Trên đường, một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đột nhiên chạy ra, lao thẳng vào chân Tưởng Manh.
Cô theo bản năng giữ lấy vai cậu bé.
“Bạn nhỏ, đừng chạy lung tung!”
Đột nhiên, Tưởng Manh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quấn quanh cánh tay mình, lạnh đến thấu xương, nổi hết cả da gà.
Là quỷ khí!
“Sao vậy, đứa bé nào vậy?” Lệ Xuyên hỏi, muốn kéo đứa bé ra.
Sắc mặt Tưởng Manh lạnh lùng: “Đừng động vào!”
Đứa bé này bị quỷ nhập rồi!
Cô nhanh chóng lấy ra một lá bùa chú màu vàng, nhanh chóng dán lên trán đứa bé.
“Yêu nghiệt, còn không mau ra đây cho tôi!”
Cậu bé trợn trắng mắt, cả người run rẩy, tay phải run rẩy đưa một tờ giấy đến trước mặt Tưởng Manh, miệng không ngừng lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: “Cứu chúng tôi với, cứu những người bạn của tôi với, bọn họ đều bị nhốt ở một nơi tối tăm.”
Nói xong câu đó, cậu bé ngất xỉu, Tưởng Manh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu bé đang ngã xuống, nhìn thấy tờ giấy trên đó viết: “Số 144 đường Trung Sơn, chung cư Hải Long Vịnh, cứu chúng tôi với.”
Đột nhiên, tờ giấy hóa thành tro bụi, rơi xuống đất.
Là giấy âm!
Tưởng Manh xé lá bùa xuống, định mở miệng hỏi thì mới nhớ ra con quỷ kia đã chạy mất rồi.
Nghĩ đến tín hiệu cầu cứu trên tờ giấy, Tưởng Manh theo bản năng nhíu mày.
Lúc này, cha mẹ của đứa bé tìm đến.
Tưởng Manh bế đứa bé đưa cho họ, đảo mắt, nhanh nhảu nói: “Con trai của hai người tự ngã đấy nhé, không liên quan gì đến tôi đâu, không được bắt tôi bồi thường tiền thuốc men đâu đấy.”
Bây giờ nhiều người ăn vạ như vậy, cô không thể không đề phòng!
Cha mẹ đứa bé gật đầu, hiển nhiên không có ý trách móc: “Chúng tôi biết, chúng tôi biết, vừa rồi nó đột nhiên chạy về phía này, làm chúng tôi sợ hết hồn, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
“Không có gì.” Tưởng Manh hơi ngại ngùng, thấy bọn họ định đi, cô rộng lượng đưa cho họ một lá bùa hộ mệnh đắt tiền: “Vừa rồi cậu bé bị ngã, đây là lá bùa bình an tôi xin được ở chùa, mong cậu bé mọi chuyện thuận lợi, mau ăn chóng lớn.”
Cha mẹ đứa bé nhìn đứa con trai đã ngất xỉu, nhận lấy lá bùa Tưởng Manh đưa: “Cảm ơn cô.”
Nhìn hai người dần dần đi xa, ánh mắt lại quét về phía đống tro tàn trên mặt đất, ánh mắt Tưởng Manh tối sầm lại.
Tưởng Manh không tiện nói không tốt trước mặt ông cụ Lệ, ánh mắt ngơ ngác, gượng gạo gật đầu: “Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên ạ.”
Nhưng trong lòng cô lại nghĩ: Muốn cô và tên Thiên Sát Cô Tinh kia thành một đôi, không thể nào, cả đời này cũng không thể nào.
Bữa cơm này Tưởng Manh ăn cực kỳ gượng gạo, mặt mày sắp cứng đờ vì cười rồi.
Cuối cùng cũng ăn xong, Tưởng Manh muốn chuồn lẹ.
Nhưng lại bị ông cụ Lệ muốn se duyên chặn đường chạy trốn.
Vì hạnh phúc của hai người, vì sớm được bế chắt, ông cụ Lệ nhẹ nhàng đẩy Lệ Xuyên về phía Tưởng Manh: “A Xuyên, đi đi, đưa Tiểu Manh về nhà đi, không cần lo cho ông già này, ông gọi lão Lý đến đón ông là được rồi, người trẻ tuổi thì cứ chơi cho vui vẻ!”
Hai người đứng gần nhau.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lệ Xuyên cứ như vậy mà va vào người Tưởng Manh.
Một mùi hương nam tính thanh mát xộc vào mũi...
Tưởng Manh hơi loạng choạng, theo phản xạ lùi về phía sau, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ấm áp giữ lấy.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Giọng nói trầm thấp của Lệ Xuyên vang lên bên tai Tưởng Manh.
Điều này khiến Tưởng Manh độc thân hai mươi năm hơi nóng tai.
Đi ra khỏi nhà hàng, Tưởng Manh từ chối Lệ Xuyên đưa về.
Tưởng Manh chậm rãi ngẩng đầu, bối rối nghịch ngón tay: “Lệ tổng, không cần đưa tôi về đâu, ông cụ Lệ vừa mới tỉnh, anh về nhà với ông cụ đi!”
Lệ Xuyên cúi đầu, cong môi, đáy mắt lộ ra một tia dịu dàng.
Anh lấy từ trong túi quần tây ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Tưởng Manh: “Được rồi, lời ông nội tôi nói, cô không cần để tâm.”
“Không sao, tôi không để tâm đâu!” Tưởng Manh đảo mắt, nhìn chằm chằm tấm thẻ mạ vàng, khó hiểu hỏi: “Đây là gì vậy?”
Lệ Xuyên cười cười: “Tiền khám bệnh của cô, tôi sợ hai ngàn thì cô lại nói tôi keo kiệt.”
Tưởng Manh nheo mắt, đáy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm tấm thẻ, ánh mắt không dời đi, cực kỳ không biết xấu hổ nói một câu: “Sao tôi có thể nói anh như vậy chứ, Lệ tổng là người tốt như vậy.”
Hình như cô quên mất, mấy tiếng trước cô vừa mới mắng Lệ Xuyên keo kiệt.
Nhưng Tưởng Manh không nhận tấm thẻ kia.
Ngay lúc hai người đang giằng co.
Trên đường, một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đột nhiên chạy ra, lao thẳng vào chân Tưởng Manh.
Cô theo bản năng giữ lấy vai cậu bé.
“Bạn nhỏ, đừng chạy lung tung!”
Đột nhiên, Tưởng Manh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quấn quanh cánh tay mình, lạnh đến thấu xương, nổi hết cả da gà.
Là quỷ khí!
“Sao vậy, đứa bé nào vậy?” Lệ Xuyên hỏi, muốn kéo đứa bé ra.
Sắc mặt Tưởng Manh lạnh lùng: “Đừng động vào!”
Đứa bé này bị quỷ nhập rồi!
Cô nhanh chóng lấy ra một lá bùa chú màu vàng, nhanh chóng dán lên trán đứa bé.
“Yêu nghiệt, còn không mau ra đây cho tôi!”
Cậu bé trợn trắng mắt, cả người run rẩy, tay phải run rẩy đưa một tờ giấy đến trước mặt Tưởng Manh, miệng không ngừng lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: “Cứu chúng tôi với, cứu những người bạn của tôi với, bọn họ đều bị nhốt ở một nơi tối tăm.”
Nói xong câu đó, cậu bé ngất xỉu, Tưởng Manh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu bé đang ngã xuống, nhìn thấy tờ giấy trên đó viết: “Số 144 đường Trung Sơn, chung cư Hải Long Vịnh, cứu chúng tôi với.”
Đột nhiên, tờ giấy hóa thành tro bụi, rơi xuống đất.
Là giấy âm!
Tưởng Manh xé lá bùa xuống, định mở miệng hỏi thì mới nhớ ra con quỷ kia đã chạy mất rồi.
Nghĩ đến tín hiệu cầu cứu trên tờ giấy, Tưởng Manh theo bản năng nhíu mày.
Lúc này, cha mẹ của đứa bé tìm đến.
Tưởng Manh bế đứa bé đưa cho họ, đảo mắt, nhanh nhảu nói: “Con trai của hai người tự ngã đấy nhé, không liên quan gì đến tôi đâu, không được bắt tôi bồi thường tiền thuốc men đâu đấy.”
Bây giờ nhiều người ăn vạ như vậy, cô không thể không đề phòng!
Cha mẹ đứa bé gật đầu, hiển nhiên không có ý trách móc: “Chúng tôi biết, chúng tôi biết, vừa rồi nó đột nhiên chạy về phía này, làm chúng tôi sợ hết hồn, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
“Không có gì.” Tưởng Manh hơi ngại ngùng, thấy bọn họ định đi, cô rộng lượng đưa cho họ một lá bùa hộ mệnh đắt tiền: “Vừa rồi cậu bé bị ngã, đây là lá bùa bình an tôi xin được ở chùa, mong cậu bé mọi chuyện thuận lợi, mau ăn chóng lớn.”
Cha mẹ đứa bé nhìn đứa con trai đã ngất xỉu, nhận lấy lá bùa Tưởng Manh đưa: “Cảm ơn cô.”
Nhìn hai người dần dần đi xa, ánh mắt lại quét về phía đống tro tàn trên mặt đất, ánh mắt Tưởng Manh tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.