Chương 34
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
16/08/2023
Linh Bảo cảm giác được sức mạnh tín ngưỡng đang chảy vào trong cơ thể, biết được người đàn ông này đã hoàn toàn tin tưởng mình, thái độ cũng dịu xuống.
Cô vẫy tay, tỏ vẻ không so đo với anh ta, đồng thời khuyên răn: "Bây giờ anh đã biết rồi thì phải có lòng kính sợ đối với quỷ thần.”
"Vâng, vâng, vâng!" Đàm Côn vội vàng nói.
"Quỷ ở nhà anh, phải đến buổi tối mới tìm tới. Buổi chiều chúng ta sẽ vào thành phố, anh đến nhà em họ gì gì đó của anh chờ tôi trước đi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn và Linh Bảo trao đổi số điện thoại xong liền ngoan ngoãn đến nhà dì anh ta chờ.
Linh Bảo vừa trở về liền nói với Ngô Xảo Trân chuyện buổi chiều sẽ đi lên thành phố làm phép cho người ta.
Biết Linh Bảo lên thành phố là do được Sơn Thần Bồ Tát "phái đi", Ngô Xảo Trân không chút phản đối, chỉ là bà có hơi lo cho cô, dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, buổi tối một mình ở nhà người lạ không an toàn, suy nghĩ một hồi, bà định bụng sẽ nhờ bà Châu hàng xóm chăm sóc gà vịt heo dê trong nhà giúp bà, còn bà thì sẽ theo Linh Bảo lên thành phố.
Không nghĩ tới Chu Đào Đào đang ngồi đọc sách ở bên cạnh vừa nghe bà nói thế liền nổi hứng: "Bà Ngô, để cháu đi với chị Linh Bảo cho!"
Cậu còn trẻ tính vốn tò mò, lại xem nhiều phim cương thi bắt quỷ, rất muốn được tận mắt chứng kiến xem thế nào.
Linh Bảo nhớ tới bà ngoại của nguyên chủ bị say xe bèn nói: "Vậy bà ngoại đừng đi, để Đào Đào đi với cháu là được rồi.”
Thế là đã quyết định xong người đi lên thành phố cùng với Linh Bảo, đến khoảng bốn năm giờ chiều, hai người và Đàm Côn cùng đi bộ tới thị trấn bắt xe lên thành phố.
Khi ba người đến thành phố thì trời đã tối, ngoài đường xe cộ nườm nượp, khắp nơi đều là ánh đèn điện sáng trưng, cả thành phố đèn hoa rực rỡ trông đến là đẹp đẽ, khác hoàn toàn với ấn tượng trong ký ức và những gì được biết qua khái niệm. Linh Bảo lần đầu tiên vào thành phố, suốt dọc đường nhìn không chớp mắt, trong lòng không ngừng tán thưởng thành thị phồn hoa của người phàm ngày nay.
Đàm Côn rất biết điều, bởi vì đã đến giờ cơm tối nên anh ta đưa hai người đến nhà hàng cao cấp nhất thành phố, cung kính đưa thực đơn cho Linh Bảo: "Đại sư, cô muốn ăn cái gì cứ gọi!"
Tuy rằng suốt dọc đường Chu Đào Đào đều nghe Đàm Côn lải nhải cái xưng hô này nhưng mỗi lần nghe đến khóe mắt cậu vẫn có chút co giật, người đàn ông này chắc là bị quỷ dọa cho hết hồn rồi chứ không sao có thể gọi một cô gái trẻ hơn anh ta mười mấy hai mươi tuổi là đại sư mà không thấy ngượng miệng một chút nào, cho đến khi cậu nhìn thấy gần hai mươi món ăn bày đầy cả bàn.
Vừa nãy Linh Bảo cầm thực đơn đọc xong cũng không hiểu đó là món gì thế là bèn bảo Đàm Côn xem tình hình mà gọi món, không ngờ anh ta lại âm thầm gọi nhiều như vậy.
Chu Đào Đào nuốt nước miếng, hôm nay được hưởng ké hào quang của chị Linh Bảo rồi!
Hai chị em nhìn đồ ăn đầy bàn, bốn mắt lóa sáng, chẳng cần Đàm Côn phải mời mọc mà tự động cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Đàm Côn không có tâm trạng ăn cơm, nhưng anh ta quả thực bị sức ăn của Linh Bảo làm cho kinh hãi, hơn hai mươi món ăn, hai người ăn sạch sẽ không còn một mẩu, Chu Đào Đào bỏ cuộc giữa chừng còn Linh Bảo gầy yếu một mình chiến đấu đến cuối cùng...
Cơm nước xong, Linh Bảo lại có chút cảm khái.
Cô vẫy tay, tỏ vẻ không so đo với anh ta, đồng thời khuyên răn: "Bây giờ anh đã biết rồi thì phải có lòng kính sợ đối với quỷ thần.”
"Vâng, vâng, vâng!" Đàm Côn vội vàng nói.
"Quỷ ở nhà anh, phải đến buổi tối mới tìm tới. Buổi chiều chúng ta sẽ vào thành phố, anh đến nhà em họ gì gì đó của anh chờ tôi trước đi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn và Linh Bảo trao đổi số điện thoại xong liền ngoan ngoãn đến nhà dì anh ta chờ.
Linh Bảo vừa trở về liền nói với Ngô Xảo Trân chuyện buổi chiều sẽ đi lên thành phố làm phép cho người ta.
Biết Linh Bảo lên thành phố là do được Sơn Thần Bồ Tát "phái đi", Ngô Xảo Trân không chút phản đối, chỉ là bà có hơi lo cho cô, dù sao cô cũng là một cô gái trẻ tuổi, buổi tối một mình ở nhà người lạ không an toàn, suy nghĩ một hồi, bà định bụng sẽ nhờ bà Châu hàng xóm chăm sóc gà vịt heo dê trong nhà giúp bà, còn bà thì sẽ theo Linh Bảo lên thành phố.
Không nghĩ tới Chu Đào Đào đang ngồi đọc sách ở bên cạnh vừa nghe bà nói thế liền nổi hứng: "Bà Ngô, để cháu đi với chị Linh Bảo cho!"
Cậu còn trẻ tính vốn tò mò, lại xem nhiều phim cương thi bắt quỷ, rất muốn được tận mắt chứng kiến xem thế nào.
Linh Bảo nhớ tới bà ngoại của nguyên chủ bị say xe bèn nói: "Vậy bà ngoại đừng đi, để Đào Đào đi với cháu là được rồi.”
Thế là đã quyết định xong người đi lên thành phố cùng với Linh Bảo, đến khoảng bốn năm giờ chiều, hai người và Đàm Côn cùng đi bộ tới thị trấn bắt xe lên thành phố.
Khi ba người đến thành phố thì trời đã tối, ngoài đường xe cộ nườm nượp, khắp nơi đều là ánh đèn điện sáng trưng, cả thành phố đèn hoa rực rỡ trông đến là đẹp đẽ, khác hoàn toàn với ấn tượng trong ký ức và những gì được biết qua khái niệm. Linh Bảo lần đầu tiên vào thành phố, suốt dọc đường nhìn không chớp mắt, trong lòng không ngừng tán thưởng thành thị phồn hoa của người phàm ngày nay.
Đàm Côn rất biết điều, bởi vì đã đến giờ cơm tối nên anh ta đưa hai người đến nhà hàng cao cấp nhất thành phố, cung kính đưa thực đơn cho Linh Bảo: "Đại sư, cô muốn ăn cái gì cứ gọi!"
Tuy rằng suốt dọc đường Chu Đào Đào đều nghe Đàm Côn lải nhải cái xưng hô này nhưng mỗi lần nghe đến khóe mắt cậu vẫn có chút co giật, người đàn ông này chắc là bị quỷ dọa cho hết hồn rồi chứ không sao có thể gọi một cô gái trẻ hơn anh ta mười mấy hai mươi tuổi là đại sư mà không thấy ngượng miệng một chút nào, cho đến khi cậu nhìn thấy gần hai mươi món ăn bày đầy cả bàn.
Vừa nãy Linh Bảo cầm thực đơn đọc xong cũng không hiểu đó là món gì thế là bèn bảo Đàm Côn xem tình hình mà gọi món, không ngờ anh ta lại âm thầm gọi nhiều như vậy.
Chu Đào Đào nuốt nước miếng, hôm nay được hưởng ké hào quang của chị Linh Bảo rồi!
Hai chị em nhìn đồ ăn đầy bàn, bốn mắt lóa sáng, chẳng cần Đàm Côn phải mời mọc mà tự động cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Đàm Côn không có tâm trạng ăn cơm, nhưng anh ta quả thực bị sức ăn của Linh Bảo làm cho kinh hãi, hơn hai mươi món ăn, hai người ăn sạch sẽ không còn một mẩu, Chu Đào Đào bỏ cuộc giữa chừng còn Linh Bảo gầy yếu một mình chiến đấu đến cuối cùng...
Cơm nước xong, Linh Bảo lại có chút cảm khái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.