Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 18:
Tiểu Thổ Âu
27/04/2024
Lan Tâm cũng rất hài lòng, không hổ là nhà hàng tổ truyền. Bữa cơm này Lan Tâm ăn vô cùng ngon miệng, dư vị vô tận.
Lan Tâm thầm nghĩ: Nhất định phải tăng nhanh tốc độ tìm việc làm, nếu không chỉ có thể xa rời càng nhiều những món ngon mỹ vị hơn.
Trên bữa cơm này, ba Tô còn trưng cầu ý kiến của Lan Tâm, chuẩn bị chuyển hộ khẩu của Lan Tâm trở về, đổi tên thành Tô Lan Tâm, học kỳ sau sẽ cùng đi học với Tô Tô, học ở trường quốc tế Eddy ở Đế Đô.
Lan Tâm gật đầu, tỏ ý mình không có ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp, với những chuyện này Lan Tâm không có yêu cầu gì, với cô, chuyện quan trọng hơn là sự nghiệp xem bói của mình, đã mấy ngày rồi không xem bói, Lan Tâm chỉ cảm thấy tay chân ngứa ngáy, hơn nữa mạng lưới xã giao của cô toàn ở Tứ Xuyên, bây giờ tới Đế Đô, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ con số không.
Tối ngày hôm đó sau khi trở về, Lan Tâm lập tức lướt điện thoại, tra bản đồ, tìm kiếm nơi phù hợp bày sạp bói toán ở gần đây.
Nơi tốt nhất chính là dưới chân cầu vượt và phố đồ cổ.
Cô xem bản đồ, thấy một cái ở phía Đông, một cái ở phía Nam.
Lan Tâm bấm ngón tay tính toán: Hừm, hai phía đều không có vận làm giàu, chuyện trong dự liệu, nhưng mà phía Nam sẽ có thu hoạch nhỏ.
Ngày hôm sau, Lan Tâm từ chối đi dạo với Tô Tô, bảo mọi người cứ bận chuyện của mình, cô muốn tự ra ngoài đi dạo.
Thấy thái độ của Lan Tâm kiên quyết, lo rằng quan tâm quá mức sẽ làm Lan Tâm có suy nghĩ bị coi là khách, thế là bọn họ cũng không cưỡng ép.
Ba Tô tới công ty đi làm, mẹ Tô dẫn Tô Tô đi dạo, Tô Lập đi hẹn với bạn bè.
Đợi bọn họ đều đi rồi, Lan Tâm mới cuộn mấy tờ giấy bùa và bút lông ra ngoài, đi thẳng về phía Nam, đi tới chân cầu vượt.
Quãng đường hơi xa một chút, lái xe mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng Lan Tâm vận khí đi bộ, nửa tiếng đã tới được điểm đích.
Ngắm nhìn xung quanh, người bày sạp cũng không ít, Lan Tâm lấy ghế xếp mua ở trên đường ra, tìm một vị trí râm mát ngồi xuống, rồi trải giấy vải trên mặt đất, dùng bút dạ viết lên bốn chữ “Thần cơ diệu toán”, bên dưới viết 200 đồng một lần.
Vốn một cô bé ngồi ở chỗ này đã rất làm người ta chú ý, bây giờ Lan Tâm bày bảng hiệu ra, những người xung quanh đều mang vẻ mặt tò mò vây quanh, sau khi nhìn rõ, bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm bàn tán.
“Thần cơ diệu toán? Thế không phải là bói toán à? Một cô bé thì bói toán cái gì? Lừa người cũng không biết giả bộ à?” Một ông chú đi ngang qua, không tin nói.
Bà cụ bày sạp bán đồ bên cạnh lắc đầu: “Mấy đứa nhỏ bây giờ haiz! Không thiết thực một chút nào cả, cứ muốn có bánh từ trên trời rơi xuống! Nhìn tuổi tác này, chắc là còn đang đi học đúng không! Còn 200 đồng một lần, tên lừa đảo họ Tôn bên cạnh bói toán cũng mới 100 đồng một lần.”
…
Một bác gái đang xách giỏ tốt bụng khuyên nhủ: “Cháu gái à, người lớn trong nhà cháu đâu? Cháu vẫn nên về nhà đi! Chỗ này không phải là nơi vui chơi đâu.”
Vừa nói, bác gái còn đưa cho Lan Tâm 200 đồng, tiếp tục nói: “Mặt trời gắt như vậy, đừng ngồi ở chỗ này, thím cho cháu 200 đồng, cũng không cần cháu bói, về nhà chăm chỉ học tập đi!”
Lan Tâm vốn đang ngồi chống cằm trên ghế xếp, dáng vẻ thờ ơ không để ý, mắt điếc tai ngơ với những tiếng thảo luận xung quanh, thái độ của cô là người có duyên tự nhiên sẽ tới, vạn sự chẳng cưỡng cầu.
Không ngờ tới lại có một thím nhiệt tình trực tiếp đưa 200 đồng vào trong tay cô, bảo cô về nhà học tập!
Lan Tâm buông cái tay đang chống cằm xuống, cầm lấy tờ tiền nghiêm mặt nói: “Đã lấy tiền của thím vậy thì cháu sẽ tính cho thím một quẻ, lấy không thì không được!”
Thím đó giống như dỗ trẻ con mà ngồi xuống, lắc tay nói: “Tính đi tính đi! Tính xong thì mau mau về nhà! Cháu đoán chữ hay là tính bát tự?”
Lan Tâm thầm nghĩ: Nhất định phải tăng nhanh tốc độ tìm việc làm, nếu không chỉ có thể xa rời càng nhiều những món ngon mỹ vị hơn.
Trên bữa cơm này, ba Tô còn trưng cầu ý kiến của Lan Tâm, chuẩn bị chuyển hộ khẩu của Lan Tâm trở về, đổi tên thành Tô Lan Tâm, học kỳ sau sẽ cùng đi học với Tô Tô, học ở trường quốc tế Eddy ở Đế Đô.
Lan Tâm gật đầu, tỏ ý mình không có ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp, với những chuyện này Lan Tâm không có yêu cầu gì, với cô, chuyện quan trọng hơn là sự nghiệp xem bói của mình, đã mấy ngày rồi không xem bói, Lan Tâm chỉ cảm thấy tay chân ngứa ngáy, hơn nữa mạng lưới xã giao của cô toàn ở Tứ Xuyên, bây giờ tới Đế Đô, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ con số không.
Tối ngày hôm đó sau khi trở về, Lan Tâm lập tức lướt điện thoại, tra bản đồ, tìm kiếm nơi phù hợp bày sạp bói toán ở gần đây.
Nơi tốt nhất chính là dưới chân cầu vượt và phố đồ cổ.
Cô xem bản đồ, thấy một cái ở phía Đông, một cái ở phía Nam.
Lan Tâm bấm ngón tay tính toán: Hừm, hai phía đều không có vận làm giàu, chuyện trong dự liệu, nhưng mà phía Nam sẽ có thu hoạch nhỏ.
Ngày hôm sau, Lan Tâm từ chối đi dạo với Tô Tô, bảo mọi người cứ bận chuyện của mình, cô muốn tự ra ngoài đi dạo.
Thấy thái độ của Lan Tâm kiên quyết, lo rằng quan tâm quá mức sẽ làm Lan Tâm có suy nghĩ bị coi là khách, thế là bọn họ cũng không cưỡng ép.
Ba Tô tới công ty đi làm, mẹ Tô dẫn Tô Tô đi dạo, Tô Lập đi hẹn với bạn bè.
Đợi bọn họ đều đi rồi, Lan Tâm mới cuộn mấy tờ giấy bùa và bút lông ra ngoài, đi thẳng về phía Nam, đi tới chân cầu vượt.
Quãng đường hơi xa một chút, lái xe mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng Lan Tâm vận khí đi bộ, nửa tiếng đã tới được điểm đích.
Ngắm nhìn xung quanh, người bày sạp cũng không ít, Lan Tâm lấy ghế xếp mua ở trên đường ra, tìm một vị trí râm mát ngồi xuống, rồi trải giấy vải trên mặt đất, dùng bút dạ viết lên bốn chữ “Thần cơ diệu toán”, bên dưới viết 200 đồng một lần.
Vốn một cô bé ngồi ở chỗ này đã rất làm người ta chú ý, bây giờ Lan Tâm bày bảng hiệu ra, những người xung quanh đều mang vẻ mặt tò mò vây quanh, sau khi nhìn rõ, bọn họ bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm bàn tán.
“Thần cơ diệu toán? Thế không phải là bói toán à? Một cô bé thì bói toán cái gì? Lừa người cũng không biết giả bộ à?” Một ông chú đi ngang qua, không tin nói.
Bà cụ bày sạp bán đồ bên cạnh lắc đầu: “Mấy đứa nhỏ bây giờ haiz! Không thiết thực một chút nào cả, cứ muốn có bánh từ trên trời rơi xuống! Nhìn tuổi tác này, chắc là còn đang đi học đúng không! Còn 200 đồng một lần, tên lừa đảo họ Tôn bên cạnh bói toán cũng mới 100 đồng một lần.”
…
Một bác gái đang xách giỏ tốt bụng khuyên nhủ: “Cháu gái à, người lớn trong nhà cháu đâu? Cháu vẫn nên về nhà đi! Chỗ này không phải là nơi vui chơi đâu.”
Vừa nói, bác gái còn đưa cho Lan Tâm 200 đồng, tiếp tục nói: “Mặt trời gắt như vậy, đừng ngồi ở chỗ này, thím cho cháu 200 đồng, cũng không cần cháu bói, về nhà chăm chỉ học tập đi!”
Lan Tâm vốn đang ngồi chống cằm trên ghế xếp, dáng vẻ thờ ơ không để ý, mắt điếc tai ngơ với những tiếng thảo luận xung quanh, thái độ của cô là người có duyên tự nhiên sẽ tới, vạn sự chẳng cưỡng cầu.
Không ngờ tới lại có một thím nhiệt tình trực tiếp đưa 200 đồng vào trong tay cô, bảo cô về nhà học tập!
Lan Tâm buông cái tay đang chống cằm xuống, cầm lấy tờ tiền nghiêm mặt nói: “Đã lấy tiền của thím vậy thì cháu sẽ tính cho thím một quẻ, lấy không thì không được!”
Thím đó giống như dỗ trẻ con mà ngồi xuống, lắc tay nói: “Tính đi tính đi! Tính xong thì mau mau về nhà! Cháu đoán chữ hay là tính bát tự?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.