Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 7:
Tiểu Thổ Âu
21/04/2024
Chỉ đáng tiếc đó là một gương mặt bị bệnh, Lan Tâm không cần nhìn kỹ cũng biết: Sắc mặt nhợt nhạt, quanh mắt xanh đen, hai tai xám đen, đại biểu cho thân mắc bệnh nặng, còn có liên quan tới thận, nhưng nói từ tướng mạo tổng thể thì sẽ biến nguy thành an.
Đứng ở bên phải chính là tiểu thư giả Tô Tô, trên gương mặt trái xoan sắc hồng là lông mày lá liễu, có một đôi mắt to sáng lấp lánh, bên dưới sống mũi cao cao là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa trên đỉnh đầu càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, vẻ ngoài hoạt bát, tư thái ưu nhã, cách nói chuyện hơi có chút ngại ngùng của cô làm người ta nhìn thấy mà không khỏi cảm thấy yêu mến.
Đây rõ ràng làm một bông hoa lài xinh đẹp, thanh khiết tinh thuần, tươi mát trang nhã, mùi thơm phả vào mũi.
Lan Tâm theo phía sau Tô Hoa bước từng bước một về phía trước, trong lòng có chút gượng gạo, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Tiêu Nhiên kích động bước nhanh tới: “Lan Tâm trở lại rồi, đi, chúng ta mau vào trong.”
Vừa nói, bà vừa thân thiết kéo lấy tay của Lan Tâm, dẫn Lan Tâm đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Ngồi xe cả một đường nhất định con đã rất mệt rồi đúng không! Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Tô Lập và Tô Tô cũng mỉm cười đi theo sau hai người, để lại Tô Hoa xách hành lý ở phía sau.
“Lan Tâm, để mẹ nhìn kỹ con nào, mấy năm nay cực khổ cho con rồi, đều trách ba mẹ vô dụng, hại con một mình chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Ngồi lên ghế sô pha, Tiêu Nhiên vừa lau nước mắt vừa nắm chặt lấy tay Lan Tâm.
Lan Tâm không nói chuyện, Tô Tô ở một bên cũng ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay Lan Tâm nói: “Em gái, xin lỗi, đều do chị, là chị chiếm mất vị trí của em nhiều năm như vậy. Cũng may mà ba đã tìm được em, nếu không cả đời này chị sẽ vô cùng áy náy.”
Tô Lập ngồi ở bên cạnh an ủi nói: “Tô Tô, chuyện này không thể trách em, đều trách năm đó y tá kia quá bất cẩn! Chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào xoay chuyển. Tốt là bây giờ cuối cùng đã tìm thấy em gái, sau này một nhà năm người chúng ta ở với nhau hòa thuận, sẽ không tách ra nữa.”
Tiêu Nhiên cũng liên tục gật đầu: “Đúng, người một nhà sẽ không tách ra nữa!”
Lan Tâm có hơi không thích ứng với bầu không khí này, cô quay đầu nhìn về phía Tô Tô: “Sao cô lại gọi tôi là em gái?”
Lời này vừa ra, ba người và Tô Hoa vừa bước vào nhà đều sững sờ.
Bốn người đồng thời nghĩ tới những lời đồn xích mích có liên quan tới tiểu thư thật giả nghe được khi trước.
Đặc biệt là Tô Tô, lật tức nghĩ tới trong tiểu thuyết về tiểu thư thật giả đã từng đọc, tiểu thư thật đều mang hận tiểu thư giả đã cướp mất thân phận của mình, rất không thích tiểu thư giả, muốn đuổi người đi.
Cuối cùng hoặc là ba mẹ đứng về phía tiểu thư thật, tiểu thư giả bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc là ba mẹ đứng về phía tiểu thư giả, từ đó tiểu thư thật hắc hóa.
Trong lòng Tô Tô hơi hoảng hốt, bất kể là loại tình huống nào cô ấy cũng không muốn nhìn thấy, bởi vì kết quả người tổn thương đều sẽ là ba mẹ.
Trong chốc lát này Tô Tô đã nghĩ rất nhiều, nếu Lan Tâm không bằng lòng chấp nhận mình, vậy cô ấy sẽ chuyển ra ngoài ở, đợi Lan Tâm, đợi Lan Tâm bằng lòng chấp nhận mình rồi lại nói, dẫu sao thật sự là mình đã cướp mất cuộc sống của cô ấy.
Bốn người đều lộ ra vẻ mặt buồn bã nhưng giả vờ như rất vui.
Tô Tô không muốn khó xử ba mẹ và anh trai, chủ động nói: “Không sao ạ, con dọn ra ngoài trước, sau này lại...”
Lan Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, thấy mặt mọi người đều biến sắc, cô rất tò mò rốt cuộc những người ngày đã nghĩ tới mấy nội dung kỳ quái gì: “Mọi người đang nghĩ cái gì thế? Con chỉ hỏi tại sao con là em gái, mà không phải là chị gái?”
Đứng ở bên phải chính là tiểu thư giả Tô Tô, trên gương mặt trái xoan sắc hồng là lông mày lá liễu, có một đôi mắt to sáng lấp lánh, bên dưới sống mũi cao cao là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa trên đỉnh đầu càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, vẻ ngoài hoạt bát, tư thái ưu nhã, cách nói chuyện hơi có chút ngại ngùng của cô làm người ta nhìn thấy mà không khỏi cảm thấy yêu mến.
Đây rõ ràng làm một bông hoa lài xinh đẹp, thanh khiết tinh thuần, tươi mát trang nhã, mùi thơm phả vào mũi.
Lan Tâm theo phía sau Tô Hoa bước từng bước một về phía trước, trong lòng có chút gượng gạo, không ngừng suy nghĩ lung tung.
Tiêu Nhiên kích động bước nhanh tới: “Lan Tâm trở lại rồi, đi, chúng ta mau vào trong.”
Vừa nói, bà vừa thân thiết kéo lấy tay của Lan Tâm, dẫn Lan Tâm đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Ngồi xe cả một đường nhất định con đã rất mệt rồi đúng không! Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Tô Lập và Tô Tô cũng mỉm cười đi theo sau hai người, để lại Tô Hoa xách hành lý ở phía sau.
“Lan Tâm, để mẹ nhìn kỹ con nào, mấy năm nay cực khổ cho con rồi, đều trách ba mẹ vô dụng, hại con một mình chịu khổ nhiều năm như vậy.”
Ngồi lên ghế sô pha, Tiêu Nhiên vừa lau nước mắt vừa nắm chặt lấy tay Lan Tâm.
Lan Tâm không nói chuyện, Tô Tô ở một bên cũng ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay Lan Tâm nói: “Em gái, xin lỗi, đều do chị, là chị chiếm mất vị trí của em nhiều năm như vậy. Cũng may mà ba đã tìm được em, nếu không cả đời này chị sẽ vô cùng áy náy.”
Tô Lập ngồi ở bên cạnh an ủi nói: “Tô Tô, chuyện này không thể trách em, đều trách năm đó y tá kia quá bất cẩn! Chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào xoay chuyển. Tốt là bây giờ cuối cùng đã tìm thấy em gái, sau này một nhà năm người chúng ta ở với nhau hòa thuận, sẽ không tách ra nữa.”
Tiêu Nhiên cũng liên tục gật đầu: “Đúng, người một nhà sẽ không tách ra nữa!”
Lan Tâm có hơi không thích ứng với bầu không khí này, cô quay đầu nhìn về phía Tô Tô: “Sao cô lại gọi tôi là em gái?”
Lời này vừa ra, ba người và Tô Hoa vừa bước vào nhà đều sững sờ.
Bốn người đồng thời nghĩ tới những lời đồn xích mích có liên quan tới tiểu thư thật giả nghe được khi trước.
Đặc biệt là Tô Tô, lật tức nghĩ tới trong tiểu thuyết về tiểu thư thật giả đã từng đọc, tiểu thư thật đều mang hận tiểu thư giả đã cướp mất thân phận của mình, rất không thích tiểu thư giả, muốn đuổi người đi.
Cuối cùng hoặc là ba mẹ đứng về phía tiểu thư thật, tiểu thư giả bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc là ba mẹ đứng về phía tiểu thư giả, từ đó tiểu thư thật hắc hóa.
Trong lòng Tô Tô hơi hoảng hốt, bất kể là loại tình huống nào cô ấy cũng không muốn nhìn thấy, bởi vì kết quả người tổn thương đều sẽ là ba mẹ.
Trong chốc lát này Tô Tô đã nghĩ rất nhiều, nếu Lan Tâm không bằng lòng chấp nhận mình, vậy cô ấy sẽ chuyển ra ngoài ở, đợi Lan Tâm, đợi Lan Tâm bằng lòng chấp nhận mình rồi lại nói, dẫu sao thật sự là mình đã cướp mất cuộc sống của cô ấy.
Bốn người đều lộ ra vẻ mặt buồn bã nhưng giả vờ như rất vui.
Tô Tô không muốn khó xử ba mẹ và anh trai, chủ động nói: “Không sao ạ, con dọn ra ngoài trước, sau này lại...”
Lan Tâm vô cùng kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, thấy mặt mọi người đều biến sắc, cô rất tò mò rốt cuộc những người ngày đã nghĩ tới mấy nội dung kỳ quái gì: “Mọi người đang nghĩ cái gì thế? Con chỉ hỏi tại sao con là em gái, mà không phải là chị gái?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.