Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 51: Mộng đẹp của hồ ly
Cổ Mặc Mặc
27/11/2024
“Thật ra Chu tiểu thư cũng không cần chấp nhất với ta.” Hạ Trường
Sinh cầm cây quạt che mặt mình, tất cả đều giống như lúc trước.
Chu Xuân Giang lùi về sau một bước, dường như nàng không hiểu nổi lời hắn nói.
“Ta sẽ làm ổn thỏa tất cả, ngươi cứ xem như mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy là được rồi.” Hạ Trường Sinh nhìn về phía nàng: “Khi con người còn sống cần đi qua rất nhiều con đường, ngươi đã đi hơn một nửa quá trình, ta tin trong đó ngươi vẫn còn tiếc nuối, con người còn sống có ai mà không có tiếc nuối, tiếc chưa từng gặp nhau, tiếc không yêu nhau trọn đời, tiếc vội vàng yêu người vừa gặp, muốn quay lại, đau lòng mất đi, đều quá bình thường.”
Chu Xuân Giang nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Trường Sinh kiên định đi về phía nàng.
Dây thừng trên người hắn đang siết chặt, muốn ngăn bước chân hắn lại.
Hạ Trường Sinh không đi qua được, hắn vươn tay dừng bên má Chu Xuân Giang.
“Nhưng ta rất vui mừng, ngươi vẫn luôn có sức sống.” Hạ Trường Sinh mỉm cười, mắt nhìn Chu Xuân Giang: “Điều này chứng minh ngươi sống rất tốt cuộc đời của mình.”
Chu Xuân Giang nhìn vào mắt hắn, từ đôi mắt trong trẻo của hắn, nàng thấy được mình, đó là một người già với mái đầu bạc trắng và mặt mũi nhăn nheo.
Nàng lắc đầu, hoảng hốt sắp khóc lên. Chu Xuân Giang vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Mà Hạ Trường Sinh trước mặt nàng vẫn là dáng vẻ năm đó.
Nàng cũng không cực kỳ hâm mộ, cũng không ghen ghét, chỉ đau đớn thôi.
Ngày Hạ Trường Sinh đi không mang theo gì, chỉ một thân một mình lên đường rời đi.
“Hạ công tử, chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau không?” Chu Xuân Giang đuổi theo.
Nếu gặp lại, có thể nối tiếp duyên phận trước đây không?
Hạ Trường Sinh quay đầu lại.
Những năm này Hạ Trường Sinh từng chút từng chút biến hóa, cho đến khi rời đi, biến thành một sự tồn tại không nhìn thấu được, vô tình vô dục, xinh đẹp đến không thực tế.
“Chỉ sợ không có cơ hội này, chúc Chu tiểu thư cả đời bình an, vạn sự trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói xong, bước đi cũng không quay đầu lại.
Quay lại hiện tại.
Hạ Trường Sinh nói: “Thật ra ngươi có thể gặp được Hạ Quân, Hạ Quân cũng rất vui.”
“Có phải ngươi…” Chu Xuân Giang ngập ngừng, nàng cố gắng mấy lần mới hỏi ra nghi vấn của mình: “Không phải là Hạ Quân?”
Mộng đẹp cứ thế vỡ vụn.
Bầu trời xuất hiện khe hở, mây trắng rơi xuống, mặt đất lay động.
Hạ Trường Sinh cố gắng đứng vững.
Xem ra Đường Trĩ và Cố Phương đã tỉnh lại, đồng thời phá trận.
Chu Xuân Giang vươn tay, nàng nhìn Hạ Trường Sinh cách mình càng ngày càng cao, không nhịn được chạy tới.
Cơ thể Hạ Trường Sinh lay động một cái, thân thể Chu Xuân Giang tạo ra cho hắn thật sự quá yếu, hắn có lòng muốn đi qua bên cạnh nàng nhưng muốn đứng vững cũng đã khó rồi. Hạ Trường Sinh vất vả lắm mới đứng ngay ngắn, đang chuẩn bị đi qua cứu nàng, hay thật, dây thừng vốn được cột trên cổ hắn vừa dùng lực lập tức treo hắn lên.
“A.” Hạ Trường Sinh vươn tay muốn mở dây thừng.
Nhưng không có tác dụng, sợi dây thừng kia càng thâu vào càng chặt, kéo hắn bay cao lên không trung.
“Chu Xuân Giang! Ngươi phải tỉnh ngộ lại!” Hạ Trường Sinh vội vàng la lên: “Không nên rơi vào ảo mộng mà người khác đưa cho ngươi.”
Giọng Hạ Trường Sinh chậm rãi biến mất, bởi vì hắn đã bị kéo đi.
“Hi hi.” Bầu trời sụp đổ, tiếng cười vui vẻ truyền tới, một trận sương mù dày đặc dâng lên.
Chu Xuân Giang nghe tiếng vội vàng quay đầu lại.
Một thiếu nữ mặc áo bào màu đỏ hoa lệ đáp xuống từ không trung, đáp xuống bên cạnh nàng.
Hồ ly tinh.
“Đáng thương quá.” Hồ ly tinh dùng tay áo lau nước mắt không tồn tại, sau đó ôm lấy Chu Xuân Giang.
Lúc nàng ta ôm lấy Chu Xuân Giang, thoáng chốc Chu Xuân Giang trở về dáng vẻ thiếu nữ.
“Lúc trước hắn nói thế nào?” Bách Vũ Hy hỏi nàng.
Đến bây giờ Chu Xuân Giang vẫn nhớ lúc Hạ Quân từ hôn đã nói gì.
Hắn nói: “Chắc Chu tiểu thư cũng biết, sức khỏe của ta không tốt, chỉ sợ không sống trên đời này được lâu nữa. Cha mẹ chúng ta đã từng lập hôn ước cho hai ta, kẻ hèn như ta cảm động đến rơi nước mắt. Đáng tiếc theo vận mệnh của ta, cả đời này cũng không thể ở bên ngươi đến hết kiếp. Ta không muốn liên lụy Chu tiểu thư, chúng ta giải trừ hôn ước đi. Người ngoài không biết chúng ta từng có hôn ước, cho nên giải trừ cũng không chịu miệng lưỡi thế gian, ngươi cứ yên tâm. Hạ Quân ở đây chúc phúc cho Chu tiểu thư, ngày nào đó tìm được lang quân như ý.”
“Hắn nói hắn muốn tốt cho ngươi.” Bách Vũ Hy nâng đầu Chu Xuân Giang lên, hôn lên mặt nàng một cái, cười nói: “Nhưng hắn không biết trượng phụ sau này của ngươi chết sớm, ngươi phải làm quả phụ. Ngươi không nghĩ tới nếu như hắn không từ hôn thì ngươi không cần gả cho người sau, cũng không phải làm quả phụ sao? Chắc ngươi chịu cực khổ rồi.”
Chu Xuân Giang nhìn về phía Bách Vũ Hy, nước mắt tuôn ào ạt.
“Đừng khóc đừng khóc nha.” Bách Vũ Hy dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, dụ dỗ nói: “Bởi vì ngươi quá khổ, ta được trên trời phái xuống bồi thường cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn, Hạ Trường Sinh sẽ vĩnh viễn ở nơi này với ngươi.”
“Ngươi đang… Lợi dụng ta.” Chu Xuân Giang vẫn tỉnh táo.
“Vậy thì sao chứ?” Bách Vũ Hy cười nàng: “Có thể đạt được thứ mình muốn thì dù bị lợi dụng cũng không quan trọng mà. Đồ vật chiếm được bằng bất cứ thủ đoạn nào mới là đồ mình thật sự muốn. Nếu như ngay cả tổn thương hắn mà ngươi cũng không dám thì ngươi phải chứng minh ngươi yêu hắn như thế nào đây?”
Chu Xuân Giang ngửa đầu nhìn nàng ta, nước mắt lại chảy xuôi.
Bách Vũ Hy cười, nàng ta cúi đầu xuống lại hôn lên mặt Chu Xuân Giang: “Ngoan, nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi một giấc mộng đẹp nhất, trong mộng ngươi sẽ không bỏ lỡ và tiếc nuối.”
Nàng ta nói như vậy, chỗ vừa bị hôn trên mặt Chu Xuân Giang vỡ tan.
Người phàm bình thường không thể nào chịu được trận pháp nàng ta và Chiếu Thủy Tình cùng tạo nên.
Mộng đẹp của hồ ly, cái giá phải trả rất lớn.
Chu Xuân Giang rưng rưng nước mắt nhắm mắt lại.
Nhưng nếu như ngươi bằng lòng nỗ lực, lúc sinh mệnh thiêu đốt gần như không còn gì, ngươi có thể ôm được một giấc mộng đẹp.
Bách Vũ Hy giơ tay lên, áo bào đỏ rực che Chu Xuân Giang lại.
“Ngủ đi, ngủ đi, con của ta.” Bách Vũ Hy hôn lên tóc nàng cách lớp tay áo như một người mẹ.
Lúc Chu Xuân Giang lựa chọn thiếp đi lần nữa, Bách Vũ Hy cười nhìn về phía bầu trời.
Hạ Trường Sinh bị sợi dây trên trời không ngừng kéo bay lên không trung.
Hắn đang nghĩ có nên dùng bạo lực để tránh thoát sợi dây thừng này không, cảm giác bị cột làm hắn buồn nôn quá.
“Đại sư huynh, có cần giúp đỡ không?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói Lâm Kiến.
“Ngươi nói xem?” Hạ Trường Sinh tức giận.
“Ta có thể giúp huynh đấy.” Lâm Kiến nói.
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn bàn điều kiện với ta?” Nghe giọng Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh biết ngay y muốn làm gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một trận gió thổi lên, Lâm Kiến đốt một hỏa phù trong bóng đêm, trôi nổi đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, nhưng mà Lâm Kiến đuổi theo bên cạnh hắn dễ dàng như trở bàn tay.
Lúc trước bọn hắn nói Lâm Kiến không có thiên phú, xem ra cả đám đều nhìn lầm.
“Đại sư huynh, huynh hiểu rõ ta mà, lợi dụng lúc người khác khó khăn để nói điều kiện.” Lâm Kiến cười tủm tỉm: “Ta làm được thật đấy.”
Hạ Trường Sinh trợn trắng mắt.
Thừa dịp hiện tại tay chân Hạ Trường Sinh không thể động đậy, Lâm Kiến động tay động chân bóp cằm hắn, xoay đầu hắn qua, ép hắn đối mặt với mình.
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Trường Sinh hỏi trước.
“Bây giờ huynh muốn nói chuyện với ta à?” Lâm Kiến cười.
“Không phải ngươi muốn nói sao?”
“Đầu tiên huynh có thể đồng ý, sau đó chúng ta trò chuyện cụ thể một chút.” Lâm Kiến nghĩ như vậy.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi y.
“Hửm?” Lâm Kiến đắc ý.
“Ngươi nghĩ ta bị khờ sao?” Hạ Trường Sinh tức giận.
Giọng điệu Lâm Kiến buồn bã nói: “Đại sư huynh, huynh phải tin tưởng ta, ta sẽ không bảo huynh đồng ý chuyện làm người ta khó xử.”
Hạ Trường Sinh thử xé đứt một sợi dây thừng trên tay phải mình.
Trong nháy mắt dây thừng đứt ra, tiếng kêu đau đớn của Chu Xuân Giang lập tức vọng tới.
Hạ Trường Sinh: “…”
Lâm Kiến rất bội phục.
Năm đó Phương Cảnh Tân nói với Lâm Kiến, con phải học tất cả những thứ Hạ Trường Sinh không hiểu, Lâm Kiến tò mò đến cùng Hạ Trường Sinh không am hiểu gì. Phương Cảnh Tân chỉ cười hì hì nói ra bốn chữ: Gần như hoàn toàn.
Lúc ấy y còn tưởng rằng sư phụ này đang lừa mình học thêm vài thứ.
Thì ra, Hạ Trường Sinh thật đúng là… Tối thiểu không tinh thông trận pháp.
Một tay có được tự do là đủ rồi.
Hạ Trường Sinh nhanh tay lẹ mắt, vươn tay bóp cổ Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị dọa.
“Đừng có dông dài, mở ra cho ta nhanh lên.” Hạ Trường Sinh uy hiếp y: “Không thì cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ.”
Lâm Kiến hé miệng sau đó nhếch khóe môi lên.
Không hổ là đại sư huynh.
Sau đó Lâm Kiến cười nhìn hắn nhưng lại bất động.
Hạ Trường Sinh giằng co với Lâm Kiến không có kết quả.
“Ngươi có thể đưa ra sáu điều kiện, ta có thể từ chối ba cái.” Hạ Trường Sinh đàm phán.
“Thành giao!” Lâm Kiến giải quyết dứt khoát.
Hạ Trường Sinh buông tay ra, Lâm Kiến lập tức khua tay.
Lúc Lâm Kiến đang kết một trận pháp, Hạ Trường Sinh cảm giác được dây thừng trên cổ, tay trái và hai chân được mở ra, sau đó trượt khỏi người hắn.
Đồng thời Hạ Trường Sinh lập tức rơi từ trên cao xuống.
Hạ Trường Sinh cực kỳ bình tĩnh, hắn không sợ độ cao.
Chưa rơi được bao lâu, Lâm Kiến đã xuất hiện ôm lấy Hạ Trường Sinh.
“Chúng ta đi tìm Chu Xuân Giang, nơi này sắp sụp rồi.” Một chân Lâm Kiến hướng xuống, trầm ổn rơi xuống.
Mắt trận của trận pháp này ở chỗ Chu Xuân Giang, Lâm Kiến bỏ ra một chút thời gian, cuối cùng tìm được Chu Xuân Giang.
Nàng mất hồn mất vía đứng trên mặt đất, không biết ánh sáng ở nơi nào chiếu tới nàng, nhưng cũng không còn chỗ cho nàng lùi lại.
Nàng bị nhốt rồi.
Lâm Kiến ôm Hạ Trường Sinh đáp xuống trước mặt nàng, sau đó thả Hạ Trường Sinh xuống.
Hạ Trường Sinh đứng vững, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Xuân Giang.
Biểu cảm của Chu Xuân Giang mờ mịt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Trường Sinh.
Hai người đối mặt, trong nháy mắt Chu Xuân Giang lại cảm thấy mình trải qua một đời dài dằng dặc.
“Ngươi nhất định phải tỉnh lại.” Hạ Trường Sinh lại dẫn dắt nàng.
Chu Xuân Giang ngẫm nghĩ.
“Từ chối hắn.” Giọng Bách Vũ Hy lại xuất hiện trong đầu Chu Xuân Giang: “Ngươi có thể có được thứ ngươi muốn.”
“Ta tin ngươi.” Hạ Trường Sinh đối chọi với Bách Vũ Hy.
Để ta một lần nữa chứng kiến người phàm đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Có lẽ ý vị trong mắt Hạ Trường Sinh quá rõ ràng, Chu Xuân Giang như tỉnh mộng, nàng đau đớn không thôi sau đó buông bỏ.
Mặt Chu Xuân Giang đẫm lệ, rồi nàng cười gật đầu nói: “Ta quá già rồi, lú lẫn rồi.”
Thì ra khi gặp lại, không nên nói mỗi câu đã lâu không gặp, còn phải nói tạm biệt nữa.
Chu Xuân Giang đồng ý rời khỏi giấc mộng đẹp của hồ ly.
“Sịt!” Trên bầu trời xuất hiện một gương mặt hồ ly tức tối, nó rất to, há cái miệng to như bồn máu về hướng Chu Xuân Giang.
Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm ra, chân đạp Phù Không chú bay thẳng tới, một kiếm xuyên phá mặt hồ ly.
“Phá trận.” Giọng Đường Trĩ truyền vào tai Hạ Trường Sinh.
Mộng cảnh vỡ vụn, tất cả mọi người bị nhốt trong mộng trở về hiện thực.
Hạ Trường Sinh mở to mắt.
Hắn vừa mở mắt đã phải trợn mắt bất lực.
Lâm Kiến ngồi ở ngang hông hắn cách một lớp chăn, cười híp mắt nép vào trên ngực nhìn hắn.
“Đại sư huynh, huynh sẽ không chơi xấu chứ?” Ánh mắt Lâm Kiến nhìn vào mặt hắn.
“Yên tâm đi, ta chưa từng nuốt lời.” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
Nếu thật sự không chấp nhận được thì Hạ Trường Sinh có thể lựa chọn bóp chết Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh không có gì phải lo.
Lúc này, qua một đêm mộng dài, trời bên ngoài đã sáng.
Nhìn Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh cùng đi ra khỏi phòng, Đường Trĩ lại bày ra biểu cảm muốn trêu chọc, Hạ Trường Sinh lấy quạt đè mặt hắn ta lại trước.
“Im miệng.” Hạ Trường Sinh mở miệng trước.
Đường Trĩ vô tội nói: “Đệ chỉ muốn huýt sáo một cái thôi.”
“Không được.” Hạ Trường Sinh từ chối.
Cố Phương ngáp một cái, hỏi: “Tối hôm qua hai người gặp chuyện gì? Là ai dùng trận pháp? Hơn nữa trận pháp này cũng không khó mà sao hai người đều bị nhốt thế?”
“Bởi vì còn có người thứ ba bị nhốt.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ nhìn Cố Phương: “Gần đây ngươi không học tập cho giỏi à?”
Vẻ mặt Cố Phương xấu hổ: “Muội… Không cần đại sư huynh nói.”
Hạ Trường Sinh hỏi lại: “Cho nên các ngươi ở ngoài trận bắt được người bày trận không?”
“Đệ đi tìm nhưng không tìm được.” Đường Trĩ nói: “Sau đó đệ sợ kéo dài thời gian nên bèn quay lại.”
“Nhưng mà đại sư huynh không cần lo lắng.” Lâm Kiến nói: “Lúc ta phá trận làm người bày trận bị thương nặng, đoán chừng gã không có cách nào đuổi tới được.”
“Đến cùng thì luận đàn Vạn Pháp xảy ra chuyện gì, vì sao không muốn chúng ta qua đó?” Cố Phương tò mò hỏi.
“Muốn công bố thì nhất định phải đuổi tới mới biết.” Hạ Trường Sinh trầm ngâm.
Đường Trĩ quay mặt nhìn thoáng qua.
“Mưa tạnh rồi, chúng ta phải lên đường nhanh thôi.”
Bốn người dắt ngựa đi ra khỏi khách điếm.
Có một người quen thuộc đứng trước cửa khách điếm.
Hạ Trường Sinh nhìn sang trái một chút, nói với ba người: “Ta đi trước một bước.”
Trong ba người, cũng chỉ có Lâm Kiến hơi quay đầu qua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Xuân Giang đến tìm Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đi đến bên cạnh nàng, hỏi: “Ngươi vẫn ở gần cửa thành sao?”
Chu Xuân Giang thoáng kinh ngạc rồi khẽ gật đầu.
“Đi thôi, bọn ta phải ra khỏi thành, ta thuận tiện đưa ngươi về nhà.” Hạ Trường Sinh nói.
Chu Xuân Giang đi theo bên cạnh hắn, chậm rãi bước đi.
“Ngươi tìm ta à?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Chu Xuân Giang biểu thị: “Tạo thêm phiền phức cho ngươi rồi, ta cố ý đến xin lỗi… Hơn nữa…”
“Ngươi hỏi ta có phải Hạ Quân hay không à?” Hạ Trường Sinh nhớ tới vấn đề nàng hỏi trong giấc mộng.
Chu Xuân Giang sững sờ.
“Ta nhớ được tất cả, ta nhớ nơi này từng là một vựa gạo, ta nhớ có một đứa bé được gia đình ở bờ sông nhặt được, ta còn nhớ rõ, lần cuối ngươi đến nhà ta là ăn bánh ngọt hoa đào. Có lẽ ngươi xem hoa đào mang ý nghĩa thể hiện ý tốt, nhưng đáng tiếc chỉ vì buổi sáng hôm đó mẹ ta làm bánh ngọt hoa đào. Ta muốn để ngươi ăn thử món ngon nên mới đem ra. Ngày đó những lời ta nói đều là lời từ tận đáy lòng. Khi đó quả thật ta cảm thấy mình không sống lâu nữa, cũng thật sự hy vọng ngươi có thể được hạnh phúc.”
Hạ Trường Sinh chứng minh mình đúng là Hạ Trường Sinh,
Chu Xuân Giang cười cười.
Hạ Trường Sinh hỏi nàng: “Ngươi còn muốn ta chứng minh như thế nào?”
“Không cần.” Chu Xuân Giang nói: “Là ta già rồi, quá nhiều thứ không nhớ rõ nữa, cũng nhìn lầm nhiều thứ.”
Hạ Trường Sinh nhìn về phía nàng,
Chu Xuân Giang nói: “Ta tới đây ngoài xin lỗi và tạm biệt thì còn muốn nói một việc.”
“Ngươi nói đi.” Hạ Trường Sinh kiên nhẫn nghe.
“Ta không cho rằng cả đời này của mình rất thảm.” Chu Xuân Giang khẳng định: “Ta biết các ngươi nhìn ta trở thành quả phụ, nhìn ta già, trong nhà không có một người thân, cảm thấy ta rất thảm. Nhưng ta không có, ta một thân một mình trải qua năm dài tháng rộng, ta đã học cách làm hài lòng bản thân và học cách sống một mình. Ta đã mất đi rất nhiều cũng học được rất nhiều. Đó là một cuộc đời không giống bình thường nhưng ta cũng thấy không sao cả. Mọi chuyện hôm qua chỉ là sai lầm nhất thời.”
Một sai lầm đến từ ảo tưởng đẹp đẽ trong tâm trí.
“Hạ Quân à Hạ Quân, ta thật sự từng thích ngươi.”
Cho nên nàng không hối hận, nhưng thật sự không ngờ nếu như có được một cuộc sống khác mà nàng từng mong muốn sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ có một loại hạnh phúc khác.
“Giống nhau.” Hạ Trường Sinh nói: “Cho dù chúng ta ở cùng nhau, một ngày nào đó chúng ta sẽ cãi nhau, thậm chí có thể đánh nhau, vì tiền, vì gia đình, vì con cái, trên đời này không có lựa chọn nào là hoàn toàn hạnh phúc. Cuộc sống là một sự pha trộn giữa những khoảnh khắc hạnh phúc và những khoảng thời gian dài tiếc nuối."
“À, ngươi nói lời này để dỗ ta sao?” Chu Xuân Giang hơi nghịch ngợm.
“Là lời thật lòng của ta, ta không dỗ ngươi.” Hạ Trường Sinh nhìn vào mắt nàng, vừa chân thành vừa thản nhiên.
“Đừng nhìn nữa, ta đã là một người già rồi.” Chu Xuân Giang xấu hổ cười.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại rồi cười.
Nụ cười của hắn cũng không dịu dàng, có cảm giác như một hồ nước trong veo.
“Ta còn một vấn đề.” Chu Xuân Giang do dự.
“Hửm?”
“Hạ Quân có từng yêu mến Chu Xuân Giang không?” Chu Xuân Giang cẩn thận hỏi.
Hạ Trường Sinh sững sờ, sau đó hé miệng.
“Được rồi được rồi.” Chu Xuân Giang vội vàng khoát tay, ngăn cản hắn trả lời: “Đừng nói nữa, hãy để ta… lại mơ một giấc mộng dài đi.”
Giống như mộng đẹp của hồ ly.
Giấc mộng đẹp đẽ, yếu ớt, dai dẳng cho đến khi chết đi.
Hạ Trường Sinh không cười nữa, nhìn về đoạn đường ngắn phía trước.
Hai người đi tới tòa nhà của Chu Xuân Giang.
Hạ Trường Sinh muốn đi tiếp, Chu Xuân Giang đến nhà.
“Tạm biệt, Hạ Trường Sinh.” Chu Xuân Giang đứng trước cửa nhà, gọi một cái tên khác.
Tạm biệt là câu nói sau cùng, sau câu tạm biệt này, Chu Xuân Giang có thể xác nhận thật sự cả đời này sẽ không gặp lại được người kia.
“Ta cũng chúc Chu tiểu thư cả đời bình an, vạn sự trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói y như năm đó.
Chu Xuân Giang cười lắc đầu, hiển nhiên rất bất đắc dĩ.
Hạ Trường Sinh phất tay với nàng, giống hệt năm đó, xoay người nhìn con đường phía trước, không quay đầu lại nữa.
“Đại sư huynh!” Ba người kia đuổi tới.
“Vì sao nàng nghi ngờ huynh có phải Hạ Quân hay không?” Cố Phương tò mò nhìn lại.
Chu Xuân Giang còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn họ.
“Ta là Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh là ta.” Hạ Trường Sinh nói chắc chắn: “Chắc là trong quá trình tu luyện, ta mất một số thứ của Hạ Quân.”
Cố Phương suy nghĩ.
Đường Trĩ ngắm Cố Phương một chút.
“Đáp án là gì?” Lâm Kiến ở bên cạnh yếu ớt nói.
“Cái gì?” Hạ Trường Sinh không biết y muốn đáp án của điều gì.
“Con gái người ta hỏi huynh có từng thích nàng chưa đấy.” Lâm Kiến nhắc nhở.
Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến nhiều hơn mấy giây.
Lúc Lâm Kiến muốn nói chuyện, thế mà Hạ Trường Sinh lại thè lưỡi với y, làm mặt quỷ sau đó dắt ngựa bước vội hai bước.
“Này! Đại sư huynh!” Lâm Kiến gọi hắn.
Hạ Trường Sinh không để ý tới y.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến hô lên.
Hạ Trường Sinh phất phất tay, để bọn họ tự đuổi theo.
“Hạ Trường Sinh!” Một thương nhân ven đường nghe Lâm Kiến gọi tên Hạ Trường Sinh, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Trường Sinh: “Quả nhiên là Hạ công tử!”
Bước chân Hạ Trường Sinh không ngừng, chỉ sợ lại có phiền toái gì.
“Hạ công tử, ngươi còn nhớ ta không?” Người kia chạy tới đuổi kịp Hạ Trường Sinh: “Năm đó nhà bọn ta nghèo rớt mồng tơi, cơm cũng không ăn đủ no, là ngươi cho nhà ta tiền. Ta tên Tạ Nghiên, bây giờ ta có đứa con tên là Tạ Hạ.”
Tạ Hạ.
Hạ Trường Sinh nhìn về phía Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên hơi căng thẳng.
“Ta nhớ ra ngươi.” Hạ Trường Sinh nói.
Đứa bé năm đó vì ăn không đủ no, thậm chí suýt chết cóng.
“Không cần để ý, sống thật tốt đi.” Hạ Trường Sinh sốt ruột bước đi.
Tạ Nghiên nhìn hắn, sau đó trịnh trọng hành lễ.
Bốn người tiếp tục đi khỏi thành.
Khi đi ngang qua một miếu sinh hoạt nào đó, Đường Trĩ phát hiện một việc.
“Đại sư huynh, có người xây một ngôi miếu cho huynh và cha mẹ huynh .”
Ngôi miếu này để tạ ơn ba thiện nhân [*] từng sống ở Cù Châu.
[*] Người lương thiện tốt bụng thường xuyên giúp đỡ người khác
Hạ Trường Sinh nhìn theo hướng Đường Trĩ chỉ.
“Nhưng thật xui xẻo, đại sư huynh còn nhảy nhót tưng bừng.”
Trong miếu lập bài vị công đức, viết tên phu thê Hạ gia và Hạ Quân, bên trong hương khói không ngớt, dễ thấy những năm gần đây vẫn luôn có người đến bái tế.
“Không liên quan.” Hạ Trường Sinh cười: “Chữ viết không tệ.”
Ra khỏi thành, bốn người lập tức cưỡi ngựa đi.
Chu Xuân Giang lùi về sau một bước, dường như nàng không hiểu nổi lời hắn nói.
“Ta sẽ làm ổn thỏa tất cả, ngươi cứ xem như mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy là được rồi.” Hạ Trường Sinh nhìn về phía nàng: “Khi con người còn sống cần đi qua rất nhiều con đường, ngươi đã đi hơn một nửa quá trình, ta tin trong đó ngươi vẫn còn tiếc nuối, con người còn sống có ai mà không có tiếc nuối, tiếc chưa từng gặp nhau, tiếc không yêu nhau trọn đời, tiếc vội vàng yêu người vừa gặp, muốn quay lại, đau lòng mất đi, đều quá bình thường.”
Chu Xuân Giang nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Trường Sinh kiên định đi về phía nàng.
Dây thừng trên người hắn đang siết chặt, muốn ngăn bước chân hắn lại.
Hạ Trường Sinh không đi qua được, hắn vươn tay dừng bên má Chu Xuân Giang.
“Nhưng ta rất vui mừng, ngươi vẫn luôn có sức sống.” Hạ Trường Sinh mỉm cười, mắt nhìn Chu Xuân Giang: “Điều này chứng minh ngươi sống rất tốt cuộc đời của mình.”
Chu Xuân Giang nhìn vào mắt hắn, từ đôi mắt trong trẻo của hắn, nàng thấy được mình, đó là một người già với mái đầu bạc trắng và mặt mũi nhăn nheo.
Nàng lắc đầu, hoảng hốt sắp khóc lên. Chu Xuân Giang vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Mà Hạ Trường Sinh trước mặt nàng vẫn là dáng vẻ năm đó.
Nàng cũng không cực kỳ hâm mộ, cũng không ghen ghét, chỉ đau đớn thôi.
Ngày Hạ Trường Sinh đi không mang theo gì, chỉ một thân một mình lên đường rời đi.
“Hạ công tử, chúng ta còn cơ hội gặp lại nhau không?” Chu Xuân Giang đuổi theo.
Nếu gặp lại, có thể nối tiếp duyên phận trước đây không?
Hạ Trường Sinh quay đầu lại.
Những năm này Hạ Trường Sinh từng chút từng chút biến hóa, cho đến khi rời đi, biến thành một sự tồn tại không nhìn thấu được, vô tình vô dục, xinh đẹp đến không thực tế.
“Chỉ sợ không có cơ hội này, chúc Chu tiểu thư cả đời bình an, vạn sự trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói xong, bước đi cũng không quay đầu lại.
Quay lại hiện tại.
Hạ Trường Sinh nói: “Thật ra ngươi có thể gặp được Hạ Quân, Hạ Quân cũng rất vui.”
“Có phải ngươi…” Chu Xuân Giang ngập ngừng, nàng cố gắng mấy lần mới hỏi ra nghi vấn của mình: “Không phải là Hạ Quân?”
Mộng đẹp cứ thế vỡ vụn.
Bầu trời xuất hiện khe hở, mây trắng rơi xuống, mặt đất lay động.
Hạ Trường Sinh cố gắng đứng vững.
Xem ra Đường Trĩ và Cố Phương đã tỉnh lại, đồng thời phá trận.
Chu Xuân Giang vươn tay, nàng nhìn Hạ Trường Sinh cách mình càng ngày càng cao, không nhịn được chạy tới.
Cơ thể Hạ Trường Sinh lay động một cái, thân thể Chu Xuân Giang tạo ra cho hắn thật sự quá yếu, hắn có lòng muốn đi qua bên cạnh nàng nhưng muốn đứng vững cũng đã khó rồi. Hạ Trường Sinh vất vả lắm mới đứng ngay ngắn, đang chuẩn bị đi qua cứu nàng, hay thật, dây thừng vốn được cột trên cổ hắn vừa dùng lực lập tức treo hắn lên.
“A.” Hạ Trường Sinh vươn tay muốn mở dây thừng.
Nhưng không có tác dụng, sợi dây thừng kia càng thâu vào càng chặt, kéo hắn bay cao lên không trung.
“Chu Xuân Giang! Ngươi phải tỉnh ngộ lại!” Hạ Trường Sinh vội vàng la lên: “Không nên rơi vào ảo mộng mà người khác đưa cho ngươi.”
Giọng Hạ Trường Sinh chậm rãi biến mất, bởi vì hắn đã bị kéo đi.
“Hi hi.” Bầu trời sụp đổ, tiếng cười vui vẻ truyền tới, một trận sương mù dày đặc dâng lên.
Chu Xuân Giang nghe tiếng vội vàng quay đầu lại.
Một thiếu nữ mặc áo bào màu đỏ hoa lệ đáp xuống từ không trung, đáp xuống bên cạnh nàng.
Hồ ly tinh.
“Đáng thương quá.” Hồ ly tinh dùng tay áo lau nước mắt không tồn tại, sau đó ôm lấy Chu Xuân Giang.
Lúc nàng ta ôm lấy Chu Xuân Giang, thoáng chốc Chu Xuân Giang trở về dáng vẻ thiếu nữ.
“Lúc trước hắn nói thế nào?” Bách Vũ Hy hỏi nàng.
Đến bây giờ Chu Xuân Giang vẫn nhớ lúc Hạ Quân từ hôn đã nói gì.
Hắn nói: “Chắc Chu tiểu thư cũng biết, sức khỏe của ta không tốt, chỉ sợ không sống trên đời này được lâu nữa. Cha mẹ chúng ta đã từng lập hôn ước cho hai ta, kẻ hèn như ta cảm động đến rơi nước mắt. Đáng tiếc theo vận mệnh của ta, cả đời này cũng không thể ở bên ngươi đến hết kiếp. Ta không muốn liên lụy Chu tiểu thư, chúng ta giải trừ hôn ước đi. Người ngoài không biết chúng ta từng có hôn ước, cho nên giải trừ cũng không chịu miệng lưỡi thế gian, ngươi cứ yên tâm. Hạ Quân ở đây chúc phúc cho Chu tiểu thư, ngày nào đó tìm được lang quân như ý.”
“Hắn nói hắn muốn tốt cho ngươi.” Bách Vũ Hy nâng đầu Chu Xuân Giang lên, hôn lên mặt nàng một cái, cười nói: “Nhưng hắn không biết trượng phụ sau này của ngươi chết sớm, ngươi phải làm quả phụ. Ngươi không nghĩ tới nếu như hắn không từ hôn thì ngươi không cần gả cho người sau, cũng không phải làm quả phụ sao? Chắc ngươi chịu cực khổ rồi.”
Chu Xuân Giang nhìn về phía Bách Vũ Hy, nước mắt tuôn ào ạt.
“Đừng khóc đừng khóc nha.” Bách Vũ Hy dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, dụ dỗ nói: “Bởi vì ngươi quá khổ, ta được trên trời phái xuống bồi thường cho ngươi, chỉ cần ngươi muốn, Hạ Trường Sinh sẽ vĩnh viễn ở nơi này với ngươi.”
“Ngươi đang… Lợi dụng ta.” Chu Xuân Giang vẫn tỉnh táo.
“Vậy thì sao chứ?” Bách Vũ Hy cười nàng: “Có thể đạt được thứ mình muốn thì dù bị lợi dụng cũng không quan trọng mà. Đồ vật chiếm được bằng bất cứ thủ đoạn nào mới là đồ mình thật sự muốn. Nếu như ngay cả tổn thương hắn mà ngươi cũng không dám thì ngươi phải chứng minh ngươi yêu hắn như thế nào đây?”
Chu Xuân Giang ngửa đầu nhìn nàng ta, nước mắt lại chảy xuôi.
Bách Vũ Hy cười, nàng ta cúi đầu xuống lại hôn lên mặt Chu Xuân Giang: “Ngoan, nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi một giấc mộng đẹp nhất, trong mộng ngươi sẽ không bỏ lỡ và tiếc nuối.”
Nàng ta nói như vậy, chỗ vừa bị hôn trên mặt Chu Xuân Giang vỡ tan.
Người phàm bình thường không thể nào chịu được trận pháp nàng ta và Chiếu Thủy Tình cùng tạo nên.
Mộng đẹp của hồ ly, cái giá phải trả rất lớn.
Chu Xuân Giang rưng rưng nước mắt nhắm mắt lại.
Nhưng nếu như ngươi bằng lòng nỗ lực, lúc sinh mệnh thiêu đốt gần như không còn gì, ngươi có thể ôm được một giấc mộng đẹp.
Bách Vũ Hy giơ tay lên, áo bào đỏ rực che Chu Xuân Giang lại.
“Ngủ đi, ngủ đi, con của ta.” Bách Vũ Hy hôn lên tóc nàng cách lớp tay áo như một người mẹ.
Lúc Chu Xuân Giang lựa chọn thiếp đi lần nữa, Bách Vũ Hy cười nhìn về phía bầu trời.
Hạ Trường Sinh bị sợi dây trên trời không ngừng kéo bay lên không trung.
Hắn đang nghĩ có nên dùng bạo lực để tránh thoát sợi dây thừng này không, cảm giác bị cột làm hắn buồn nôn quá.
“Đại sư huynh, có cần giúp đỡ không?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói Lâm Kiến.
“Ngươi nói xem?” Hạ Trường Sinh tức giận.
“Ta có thể giúp huynh đấy.” Lâm Kiến nói.
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn bàn điều kiện với ta?” Nghe giọng Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh biết ngay y muốn làm gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một trận gió thổi lên, Lâm Kiến đốt một hỏa phù trong bóng đêm, trôi nổi đến trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bị kéo đi với tốc độ rất nhanh, nhưng mà Lâm Kiến đuổi theo bên cạnh hắn dễ dàng như trở bàn tay.
Lúc trước bọn hắn nói Lâm Kiến không có thiên phú, xem ra cả đám đều nhìn lầm.
“Đại sư huynh, huynh hiểu rõ ta mà, lợi dụng lúc người khác khó khăn để nói điều kiện.” Lâm Kiến cười tủm tỉm: “Ta làm được thật đấy.”
Hạ Trường Sinh trợn trắng mắt.
Thừa dịp hiện tại tay chân Hạ Trường Sinh không thể động đậy, Lâm Kiến động tay động chân bóp cằm hắn, xoay đầu hắn qua, ép hắn đối mặt với mình.
“Ngươi muốn thế nào?” Hạ Trường Sinh hỏi trước.
“Bây giờ huynh muốn nói chuyện với ta à?” Lâm Kiến cười.
“Không phải ngươi muốn nói sao?”
“Đầu tiên huynh có thể đồng ý, sau đó chúng ta trò chuyện cụ thể một chút.” Lâm Kiến nghĩ như vậy.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi y.
“Hửm?” Lâm Kiến đắc ý.
“Ngươi nghĩ ta bị khờ sao?” Hạ Trường Sinh tức giận.
Giọng điệu Lâm Kiến buồn bã nói: “Đại sư huynh, huynh phải tin tưởng ta, ta sẽ không bảo huynh đồng ý chuyện làm người ta khó xử.”
Hạ Trường Sinh thử xé đứt một sợi dây thừng trên tay phải mình.
Trong nháy mắt dây thừng đứt ra, tiếng kêu đau đớn của Chu Xuân Giang lập tức vọng tới.
Hạ Trường Sinh: “…”
Lâm Kiến rất bội phục.
Năm đó Phương Cảnh Tân nói với Lâm Kiến, con phải học tất cả những thứ Hạ Trường Sinh không hiểu, Lâm Kiến tò mò đến cùng Hạ Trường Sinh không am hiểu gì. Phương Cảnh Tân chỉ cười hì hì nói ra bốn chữ: Gần như hoàn toàn.
Lúc ấy y còn tưởng rằng sư phụ này đang lừa mình học thêm vài thứ.
Thì ra, Hạ Trường Sinh thật đúng là… Tối thiểu không tinh thông trận pháp.
Một tay có được tự do là đủ rồi.
Hạ Trường Sinh nhanh tay lẹ mắt, vươn tay bóp cổ Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị dọa.
“Đừng có dông dài, mở ra cho ta nhanh lên.” Hạ Trường Sinh uy hiếp y: “Không thì cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ.”
Lâm Kiến hé miệng sau đó nhếch khóe môi lên.
Không hổ là đại sư huynh.
Sau đó Lâm Kiến cười nhìn hắn nhưng lại bất động.
Hạ Trường Sinh giằng co với Lâm Kiến không có kết quả.
“Ngươi có thể đưa ra sáu điều kiện, ta có thể từ chối ba cái.” Hạ Trường Sinh đàm phán.
“Thành giao!” Lâm Kiến giải quyết dứt khoát.
Hạ Trường Sinh buông tay ra, Lâm Kiến lập tức khua tay.
Lúc Lâm Kiến đang kết một trận pháp, Hạ Trường Sinh cảm giác được dây thừng trên cổ, tay trái và hai chân được mở ra, sau đó trượt khỏi người hắn.
Đồng thời Hạ Trường Sinh lập tức rơi từ trên cao xuống.
Hạ Trường Sinh cực kỳ bình tĩnh, hắn không sợ độ cao.
Chưa rơi được bao lâu, Lâm Kiến đã xuất hiện ôm lấy Hạ Trường Sinh.
“Chúng ta đi tìm Chu Xuân Giang, nơi này sắp sụp rồi.” Một chân Lâm Kiến hướng xuống, trầm ổn rơi xuống.
Mắt trận của trận pháp này ở chỗ Chu Xuân Giang, Lâm Kiến bỏ ra một chút thời gian, cuối cùng tìm được Chu Xuân Giang.
Nàng mất hồn mất vía đứng trên mặt đất, không biết ánh sáng ở nơi nào chiếu tới nàng, nhưng cũng không còn chỗ cho nàng lùi lại.
Nàng bị nhốt rồi.
Lâm Kiến ôm Hạ Trường Sinh đáp xuống trước mặt nàng, sau đó thả Hạ Trường Sinh xuống.
Hạ Trường Sinh đứng vững, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Xuân Giang.
Biểu cảm của Chu Xuân Giang mờ mịt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hạ Trường Sinh.
Hai người đối mặt, trong nháy mắt Chu Xuân Giang lại cảm thấy mình trải qua một đời dài dằng dặc.
“Ngươi nhất định phải tỉnh lại.” Hạ Trường Sinh lại dẫn dắt nàng.
Chu Xuân Giang ngẫm nghĩ.
“Từ chối hắn.” Giọng Bách Vũ Hy lại xuất hiện trong đầu Chu Xuân Giang: “Ngươi có thể có được thứ ngươi muốn.”
“Ta tin ngươi.” Hạ Trường Sinh đối chọi với Bách Vũ Hy.
Để ta một lần nữa chứng kiến người phàm đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Có lẽ ý vị trong mắt Hạ Trường Sinh quá rõ ràng, Chu Xuân Giang như tỉnh mộng, nàng đau đớn không thôi sau đó buông bỏ.
Mặt Chu Xuân Giang đẫm lệ, rồi nàng cười gật đầu nói: “Ta quá già rồi, lú lẫn rồi.”
Thì ra khi gặp lại, không nên nói mỗi câu đã lâu không gặp, còn phải nói tạm biệt nữa.
Chu Xuân Giang đồng ý rời khỏi giấc mộng đẹp của hồ ly.
“Sịt!” Trên bầu trời xuất hiện một gương mặt hồ ly tức tối, nó rất to, há cái miệng to như bồn máu về hướng Chu Xuân Giang.
Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm ra, chân đạp Phù Không chú bay thẳng tới, một kiếm xuyên phá mặt hồ ly.
“Phá trận.” Giọng Đường Trĩ truyền vào tai Hạ Trường Sinh.
Mộng cảnh vỡ vụn, tất cả mọi người bị nhốt trong mộng trở về hiện thực.
Hạ Trường Sinh mở to mắt.
Hắn vừa mở mắt đã phải trợn mắt bất lực.
Lâm Kiến ngồi ở ngang hông hắn cách một lớp chăn, cười híp mắt nép vào trên ngực nhìn hắn.
“Đại sư huynh, huynh sẽ không chơi xấu chứ?” Ánh mắt Lâm Kiến nhìn vào mặt hắn.
“Yên tâm đi, ta chưa từng nuốt lời.” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
Nếu thật sự không chấp nhận được thì Hạ Trường Sinh có thể lựa chọn bóp chết Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh không có gì phải lo.
Lúc này, qua một đêm mộng dài, trời bên ngoài đã sáng.
Nhìn Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh cùng đi ra khỏi phòng, Đường Trĩ lại bày ra biểu cảm muốn trêu chọc, Hạ Trường Sinh lấy quạt đè mặt hắn ta lại trước.
“Im miệng.” Hạ Trường Sinh mở miệng trước.
Đường Trĩ vô tội nói: “Đệ chỉ muốn huýt sáo một cái thôi.”
“Không được.” Hạ Trường Sinh từ chối.
Cố Phương ngáp một cái, hỏi: “Tối hôm qua hai người gặp chuyện gì? Là ai dùng trận pháp? Hơn nữa trận pháp này cũng không khó mà sao hai người đều bị nhốt thế?”
“Bởi vì còn có người thứ ba bị nhốt.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ nhìn Cố Phương: “Gần đây ngươi không học tập cho giỏi à?”
Vẻ mặt Cố Phương xấu hổ: “Muội… Không cần đại sư huynh nói.”
Hạ Trường Sinh hỏi lại: “Cho nên các ngươi ở ngoài trận bắt được người bày trận không?”
“Đệ đi tìm nhưng không tìm được.” Đường Trĩ nói: “Sau đó đệ sợ kéo dài thời gian nên bèn quay lại.”
“Nhưng mà đại sư huynh không cần lo lắng.” Lâm Kiến nói: “Lúc ta phá trận làm người bày trận bị thương nặng, đoán chừng gã không có cách nào đuổi tới được.”
“Đến cùng thì luận đàn Vạn Pháp xảy ra chuyện gì, vì sao không muốn chúng ta qua đó?” Cố Phương tò mò hỏi.
“Muốn công bố thì nhất định phải đuổi tới mới biết.” Hạ Trường Sinh trầm ngâm.
Đường Trĩ quay mặt nhìn thoáng qua.
“Mưa tạnh rồi, chúng ta phải lên đường nhanh thôi.”
Bốn người dắt ngựa đi ra khỏi khách điếm.
Có một người quen thuộc đứng trước cửa khách điếm.
Hạ Trường Sinh nhìn sang trái một chút, nói với ba người: “Ta đi trước một bước.”
Trong ba người, cũng chỉ có Lâm Kiến hơi quay đầu qua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Xuân Giang đến tìm Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đi đến bên cạnh nàng, hỏi: “Ngươi vẫn ở gần cửa thành sao?”
Chu Xuân Giang thoáng kinh ngạc rồi khẽ gật đầu.
“Đi thôi, bọn ta phải ra khỏi thành, ta thuận tiện đưa ngươi về nhà.” Hạ Trường Sinh nói.
Chu Xuân Giang đi theo bên cạnh hắn, chậm rãi bước đi.
“Ngươi tìm ta à?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Chu Xuân Giang biểu thị: “Tạo thêm phiền phức cho ngươi rồi, ta cố ý đến xin lỗi… Hơn nữa…”
“Ngươi hỏi ta có phải Hạ Quân hay không à?” Hạ Trường Sinh nhớ tới vấn đề nàng hỏi trong giấc mộng.
Chu Xuân Giang sững sờ.
“Ta nhớ được tất cả, ta nhớ nơi này từng là một vựa gạo, ta nhớ có một đứa bé được gia đình ở bờ sông nhặt được, ta còn nhớ rõ, lần cuối ngươi đến nhà ta là ăn bánh ngọt hoa đào. Có lẽ ngươi xem hoa đào mang ý nghĩa thể hiện ý tốt, nhưng đáng tiếc chỉ vì buổi sáng hôm đó mẹ ta làm bánh ngọt hoa đào. Ta muốn để ngươi ăn thử món ngon nên mới đem ra. Ngày đó những lời ta nói đều là lời từ tận đáy lòng. Khi đó quả thật ta cảm thấy mình không sống lâu nữa, cũng thật sự hy vọng ngươi có thể được hạnh phúc.”
Hạ Trường Sinh chứng minh mình đúng là Hạ Trường Sinh,
Chu Xuân Giang cười cười.
Hạ Trường Sinh hỏi nàng: “Ngươi còn muốn ta chứng minh như thế nào?”
“Không cần.” Chu Xuân Giang nói: “Là ta già rồi, quá nhiều thứ không nhớ rõ nữa, cũng nhìn lầm nhiều thứ.”
Hạ Trường Sinh nhìn về phía nàng,
Chu Xuân Giang nói: “Ta tới đây ngoài xin lỗi và tạm biệt thì còn muốn nói một việc.”
“Ngươi nói đi.” Hạ Trường Sinh kiên nhẫn nghe.
“Ta không cho rằng cả đời này của mình rất thảm.” Chu Xuân Giang khẳng định: “Ta biết các ngươi nhìn ta trở thành quả phụ, nhìn ta già, trong nhà không có một người thân, cảm thấy ta rất thảm. Nhưng ta không có, ta một thân một mình trải qua năm dài tháng rộng, ta đã học cách làm hài lòng bản thân và học cách sống một mình. Ta đã mất đi rất nhiều cũng học được rất nhiều. Đó là một cuộc đời không giống bình thường nhưng ta cũng thấy không sao cả. Mọi chuyện hôm qua chỉ là sai lầm nhất thời.”
Một sai lầm đến từ ảo tưởng đẹp đẽ trong tâm trí.
“Hạ Quân à Hạ Quân, ta thật sự từng thích ngươi.”
Cho nên nàng không hối hận, nhưng thật sự không ngờ nếu như có được một cuộc sống khác mà nàng từng mong muốn sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ có một loại hạnh phúc khác.
“Giống nhau.” Hạ Trường Sinh nói: “Cho dù chúng ta ở cùng nhau, một ngày nào đó chúng ta sẽ cãi nhau, thậm chí có thể đánh nhau, vì tiền, vì gia đình, vì con cái, trên đời này không có lựa chọn nào là hoàn toàn hạnh phúc. Cuộc sống là một sự pha trộn giữa những khoảnh khắc hạnh phúc và những khoảng thời gian dài tiếc nuối."
“À, ngươi nói lời này để dỗ ta sao?” Chu Xuân Giang hơi nghịch ngợm.
“Là lời thật lòng của ta, ta không dỗ ngươi.” Hạ Trường Sinh nhìn vào mắt nàng, vừa chân thành vừa thản nhiên.
“Đừng nhìn nữa, ta đã là một người già rồi.” Chu Xuân Giang xấu hổ cười.
Hạ Trường Sinh nheo mắt lại rồi cười.
Nụ cười của hắn cũng không dịu dàng, có cảm giác như một hồ nước trong veo.
“Ta còn một vấn đề.” Chu Xuân Giang do dự.
“Hửm?”
“Hạ Quân có từng yêu mến Chu Xuân Giang không?” Chu Xuân Giang cẩn thận hỏi.
Hạ Trường Sinh sững sờ, sau đó hé miệng.
“Được rồi được rồi.” Chu Xuân Giang vội vàng khoát tay, ngăn cản hắn trả lời: “Đừng nói nữa, hãy để ta… lại mơ một giấc mộng dài đi.”
Giống như mộng đẹp của hồ ly.
Giấc mộng đẹp đẽ, yếu ớt, dai dẳng cho đến khi chết đi.
Hạ Trường Sinh không cười nữa, nhìn về đoạn đường ngắn phía trước.
Hai người đi tới tòa nhà của Chu Xuân Giang.
Hạ Trường Sinh muốn đi tiếp, Chu Xuân Giang đến nhà.
“Tạm biệt, Hạ Trường Sinh.” Chu Xuân Giang đứng trước cửa nhà, gọi một cái tên khác.
Tạm biệt là câu nói sau cùng, sau câu tạm biệt này, Chu Xuân Giang có thể xác nhận thật sự cả đời này sẽ không gặp lại được người kia.
“Ta cũng chúc Chu tiểu thư cả đời bình an, vạn sự trôi chảy.” Hạ Trường Sinh nói y như năm đó.
Chu Xuân Giang cười lắc đầu, hiển nhiên rất bất đắc dĩ.
Hạ Trường Sinh phất tay với nàng, giống hệt năm đó, xoay người nhìn con đường phía trước, không quay đầu lại nữa.
“Đại sư huynh!” Ba người kia đuổi tới.
“Vì sao nàng nghi ngờ huynh có phải Hạ Quân hay không?” Cố Phương tò mò nhìn lại.
Chu Xuân Giang còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn họ.
“Ta là Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh là ta.” Hạ Trường Sinh nói chắc chắn: “Chắc là trong quá trình tu luyện, ta mất một số thứ của Hạ Quân.”
Cố Phương suy nghĩ.
Đường Trĩ ngắm Cố Phương một chút.
“Đáp án là gì?” Lâm Kiến ở bên cạnh yếu ớt nói.
“Cái gì?” Hạ Trường Sinh không biết y muốn đáp án của điều gì.
“Con gái người ta hỏi huynh có từng thích nàng chưa đấy.” Lâm Kiến nhắc nhở.
Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến nhiều hơn mấy giây.
Lúc Lâm Kiến muốn nói chuyện, thế mà Hạ Trường Sinh lại thè lưỡi với y, làm mặt quỷ sau đó dắt ngựa bước vội hai bước.
“Này! Đại sư huynh!” Lâm Kiến gọi hắn.
Hạ Trường Sinh không để ý tới y.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến hô lên.
Hạ Trường Sinh phất phất tay, để bọn họ tự đuổi theo.
“Hạ Trường Sinh!” Một thương nhân ven đường nghe Lâm Kiến gọi tên Hạ Trường Sinh, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Trường Sinh: “Quả nhiên là Hạ công tử!”
Bước chân Hạ Trường Sinh không ngừng, chỉ sợ lại có phiền toái gì.
“Hạ công tử, ngươi còn nhớ ta không?” Người kia chạy tới đuổi kịp Hạ Trường Sinh: “Năm đó nhà bọn ta nghèo rớt mồng tơi, cơm cũng không ăn đủ no, là ngươi cho nhà ta tiền. Ta tên Tạ Nghiên, bây giờ ta có đứa con tên là Tạ Hạ.”
Tạ Hạ.
Hạ Trường Sinh nhìn về phía Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên hơi căng thẳng.
“Ta nhớ ra ngươi.” Hạ Trường Sinh nói.
Đứa bé năm đó vì ăn không đủ no, thậm chí suýt chết cóng.
“Không cần để ý, sống thật tốt đi.” Hạ Trường Sinh sốt ruột bước đi.
Tạ Nghiên nhìn hắn, sau đó trịnh trọng hành lễ.
Bốn người tiếp tục đi khỏi thành.
Khi đi ngang qua một miếu sinh hoạt nào đó, Đường Trĩ phát hiện một việc.
“Đại sư huynh, có người xây một ngôi miếu cho huynh và cha mẹ huynh .”
Ngôi miếu này để tạ ơn ba thiện nhân [*] từng sống ở Cù Châu.
[*] Người lương thiện tốt bụng thường xuyên giúp đỡ người khác
Hạ Trường Sinh nhìn theo hướng Đường Trĩ chỉ.
“Nhưng thật xui xẻo, đại sư huynh còn nhảy nhót tưng bừng.”
Trong miếu lập bài vị công đức, viết tên phu thê Hạ gia và Hạ Quân, bên trong hương khói không ngớt, dễ thấy những năm gần đây vẫn luôn có người đến bái tế.
“Không liên quan.” Hạ Trường Sinh cười: “Chữ viết không tệ.”
Ra khỏi thành, bốn người lập tức cưỡi ngựa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.