Đại Sư Huynh Là Phàm Nhân Nhưng Rất Mạnh
Chương 6: Cho Đến Bây Giờ Không Có Đại Kiếp Nào Linh Nghiệm
Tinh Phân Đại Mang Quả
18/10/2021
Vũ Trần hướng về phía Thuần Dương phân phó: "Trước hết ngươi đun chút nước sôi đi. Rồi để nguội."
"Được rồi!" Thấy đại sư huynh muốn bắt đầu, Thuần Dương hấp tấp bận trước bận sau, hoàn toàn trông giống như trợ thủ đắc lực.
Vũ Trần tiện tay cầm lấy thảo dược màu tím, nhìn qua lò luyện dược, con mắt hơi hơi nheo lại, sau một lát, vẫy vẫy tay với Thuần Dương.
"Hỏa!"
"Hỏa?" Thuần Dương không rõ: "Là để đệ phóng ra hỏa chủng sao? Nhưng hoả của đệ là hoả thông thường."
Vũ Trần: "Kêu ngươi thả thì thả đi, bớt nói nhảm."
Thuần Dương không có cách nào, hít sâu một cái, xòe bàn tay ra nhắm ngay lò luyện dược, đem linh lực hội tụ trên tay, sau đó bỗng nhiên hơi dùng sức, linh lực hóa thành một tia hỏa diễm, đột nhiên bay ra, bắn vào bên trong lò dược.
Thật ra Thuần Dương cũng không yếu, giờ phút này hắn đã có thể đem linh khí phóng ra bên ngoài, hóa thành hỏa diễm thật sự, các tu sĩ cùng thế hệ đều kém xa hắn.
Mà Vũ Trần thì nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hoả diễm bên trong lò luyện dược, một bên điều tiết, khống chế độ mạnh yếu của hoả diễm trong lò.
Thảo dược trong lò dần dần biến thành chất lỏng, Vũ Trần lại lần nữa cầm các loại thảo dược lên, linh dược, để vào trong lò.
Vũ Trần không ngừng điều phối dược liệu, tất cả duy trì liên tục chừng nửa canh giờ.
Đang luyện, đột nhiên bên ngoài phòng luyện dược truyền đến tiếng đập cửa.
Thuần Dương chạy tới mở cửa, lại phát hiện Liễu Thiên Diệp bưng một mâm hoa quả đứng ở ngoài cửa, híp mắt mỉm cười nói.
"Hai vị sư huynh, luyện dược lâu như vậy, nhất định rất khát nước. Ta mang chút hoa quả cho hai người ăn."
"Đa tạ tiểu sư đệ." Thuần Dương cảm thấy người tiểu sư đệ này quả là hiểu chuyện, thuận tay cầm lê gặm.
Liễu Thiên Diệp bưng mâm đựng trái cây đi đến bên cạnh Vũ Trần: "Đại sư huynh, ăn trái cây đi."
Vũ Trần: "Trước hết cứ để một bên, ta đang bận."
Liễu Thiên Diệp: "Vâng."
Nàng trên danh nghĩa là đến đưa hoa quả, trên thực tế là đến tìm hiểu quân tình.
Nàng cũng giống như Thuần Dương, muốn nhìn một chút rốt cuộc làm sao mà Vũ Trần có thể luyện dược.
Vũ Trần một bên luyện dược, Thuần Dương và Liễu Thiên Diệp cũng ở một bên hiếu kì nhìn chằm chằm rất lâu.
Đại sư huynh luyện dược thật nghiêm túc nha.
Nhưng chỉ dùng hỏa diễm thông thường, có thể làm ra đan dược cực phẩm được sao?
Sau nửa canh giờ, dược đã được luyện thành, Vũ Trần kéo luyện đan lô ra, lấy ra công cụ, quét quét quét, quét ra mấy chục khối đan dược đen nhỏ, để vào bên trong bình thuốc của mình.
Liễu Thiên Diệp cũng không nhìn ra cái đan dược đen đen này có cái gì đặc biệt, nhịn không được hỏi: "Đại sư huynh, huynh luyện những cái này là đan dược gì? Có công hiệu gì?"
Vũ Trần nhàn nhạt nói: "Không có công hiệu cái gì đặc biệt. Chỉ để ăn "
Đại sư huynh nói xong, Thuần Dương và Liễu Thiên Diệp như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.
Vũ Trần: "Nước sôi nguội rồi sao?"
"Nguội rồi." Thuần Dương chủ động bưng nồi nước sôi đã được để nguội tới.
Vũ Trần tiện tay lấy một cái đan dược màu đen, ném vào trong nước.
Trong phút chốc, cả chậu nước sạch đều biến thành màu đen.
Còn không ngừng nổi lên cái gì ùng ục.
Con mắt của Liễu Thiên Diệp và Thuần Dương đều trừng tròn xoe.
"Luyện nửa ngày, thì ra là độc dược sao?"
Vũ Trần cầm vài chén trà, múc vài chén nước màu đen đang nổi lên.
Tay trái tay phải đều cầm một ly, đưa cho Liễu Thiên Diệp và Thuần Dương: "Uống không?"
Hai người Liễu Thiên Diệp đều bị doạ đến hồn phách không còn.
Liễu Thiên Diệp liên tiếp lui về phía sau, còn đang chuẩn bị chạy trốn, nghĩ thầm: "Hẳn là đại sư huynh phát hiện thân phận thật của ta, muốn hạ độc chết ta sao? Quá. . . Tàn nhẫn."
Thuần Dương thì bị dọa đến rơi nước mắt, liên tục xin tha: "Đại sư huynh, rốt cuộc đệ làm sai chỗ nào, huynh đánh đệ mắng đệ cũng được, cứ việc sai khiến đệ cũng được. Đệ. . . . Đệ không muốn chết. Gia đình đệ còn có nhiều người già yếu chờ đệ phụng dưỡng mà."
Vũ Trần sửng sốt một chút: "Thật là không hiểu nổi, mời các ngươi uống thử chút đồ uống, lại cứ kêu cha gọi mẹ. Như thể các ngươi sợ ta hại các ngươi vậy."
Nói xong, bản thân Vũ Trần nâng chung trà lên, tự mình uống một ngụm.
"Đúng, đúng là cái vị này. Về sau tiệm cơm của chúng ta đã có đồ uống để uống."
Nhóm người Liễu Thiên Diệp thấy đại sư huynh tự mình uống cái nước đen đen, lúc này mới thở dài một hơi.
Hoá ra không phải độc dược, hù chết ta.
Hai người lau lau mồ hôi trên trán, chưa tỉnh táo, hỏi: "Đại sư huynh, cái nước màu đen đến cùng cái gì? Uống ngon lắm sao?"
Vũ Trần thấy bọn họ sợ đến như vậy, cũng không có thừa nước đục thả câu: "Cái này gọi là 【 Cocacola 】. Có thể đem ra uống, so với việc cất rượu cũng gần như giống nhau, chỉ là biện pháp của ta có hơi đơn giản một tí."
"Giống như rượu sao?" Liễu Thiên Diệp bán tín bán nghi bưng ly 【 Cocacola 】kia lên, cẩn thận từng li từng tí nuốt xuống một ngụm.
Miệng vừa xuống xong, có cảm giác xộc thẳng lên trán, bên trong nước đen có chút vị thuốc, ở trong miệng bọt nổi lên lốp bốp, giống như chứa một cái châm, đâm đâm, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Liễu Thiên Diệp lắc đầu liên tục: "Cái này khó uống quá."
Thuần Dương cũng thử uống một ngụm, nếm một lần: "Có hơi cay. Có hơi ngọt."
Vũ Trần cười cười: "Uống nhiều hơn mấy ngụm thử xem, các ngươi sẽ quen thôi."
Đúng như Vũ Trần nói, hai người Liễu Thiên Diệp lần đầu vừa uống xong, cảm giác có thể uống hết cả chén.
Cảm giác kia nói như thế nào đây, dường như mở ra một cánh cửa thế giới mới! Thậm chí còn có chút gây nghiện.
Ba người đang trò chuyện về cảm giác đối với 【 Cocacola 】 , đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
Vũ Trần ra ngoài nhìn ngó, thấy bên ngoài có một lão đạo sĩ râu ria được nhiều đệ tử vây quanh, lần lượt hỏi: "Sư bá Truy Phong, thế nào rồi?"
Lão đạo sĩ là sư huynh của Lý Đạo Tử, đạo hiệu là Truy Phong chân nhân, tính tình vui buồn thất thường.
Hắn hô to để cảnh cáo các đệ tử: "Lúc này không xong rồi, không xong rồi. Ma tướng phi thăng giáng thế, là kiếp nạn lớn."
Các đệ tử sau khi nghe được, trợn trắng mắt, lập tức giải tán.
"Lại như thế nữa."
"Vẫn chuyện đó sao."
"Ai nấy đều nói sư bá Truy Phong có thuật xem bói tính toán vô song, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy linh nghiệm lần nào."
"Đúng vậy, sư bá cứ cách mỗi một hai tháng liền báo kiếp nạn một lần, hại chúng ta khẩn trương muốn chết, kết quả sau cùng không xảy ra cái gì."
Đệ tử khác đều không muốn đáp lại Truy Phong chân nhân, Vũ Trần lại chủ động đi ra phía trước hỏi thăm.
"Sư bá."
Truy Phong chân nhân: "Vũ Trần à. Nhanh chóng gọi sư phụ ngươi mang theo các đệ tử chuẩn bị chiến đấu, lần này thật sự sắp hỏng việc."
Vũ Trần: "Ta sẽ nói cho sư phụ. Dám hỏi sư bá, kiếp nạn sẽ xảy ra ở đâu? Để các đệ tử chuẩn bị thật tốt."
Truy Phong chân nhân nhắm mắt bấm ngón tay tính toán: "Ở phía tây."
Vũ Trần: "Có thể có vị trí cụ thể không."
Truy Phong chân nhân lại bóp lấy ngón tay, hướng về phía xa suy đoán: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là ở năm mươi dặm bên ngoài một vùng Đại Long sơn."
Vũ Trần: "Đã rõ, đa tạ sư bá chỉ điểm."
Liễu Thiên Diệp thấy đại sư huynh hỏi han cẩn thận, trong lòng cảm thấy hiếu kì, hỏi Thuần Dương: "Sư bá Truy Phong tính toán cực kỳ chuẩn sao?"
Thuần Dương khinh thường cười một tiếng: "Chuẩn cái rắm. Sư bá Truy Phong trước kia quả thật tính cực kỳ chuẩn, được giới tu chân tôn sùng. Nhưng mấy năm này mới là cực kỳ lợi hại. Một lần báo gần mấy chục cái kiếp nạn, kết quả lại chẳng có lần nào ứng nghiệm. Lúc đầu, nhóm bọn ta còn nhiều lần chuẩn bị để chiến đấu. Càng về sau, bọn ta cũng mặc kệ sư bá."
Liễu Thiên Diệp: "Vài chục lần? Cụ thể là mấy lần?"
Thuần Dương nghĩ nghĩ: "Ta cũng không nhớ quá rõ, ước chừng thì là mười hai lần. Tiểu sư đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Liễu Thiên Diệp: "Không có gì, đệ chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Thuần Dương: "À."
Tim Liễu Thiên Diệp đập mạnh.
Mười hai cái kiếp nạn?
Cái này chẳng phải đúng hệt với mười hai ma tướng mất tích của bọn ta hay sao?
"Được rồi!" Thấy đại sư huynh muốn bắt đầu, Thuần Dương hấp tấp bận trước bận sau, hoàn toàn trông giống như trợ thủ đắc lực.
Vũ Trần tiện tay cầm lấy thảo dược màu tím, nhìn qua lò luyện dược, con mắt hơi hơi nheo lại, sau một lát, vẫy vẫy tay với Thuần Dương.
"Hỏa!"
"Hỏa?" Thuần Dương không rõ: "Là để đệ phóng ra hỏa chủng sao? Nhưng hoả của đệ là hoả thông thường."
Vũ Trần: "Kêu ngươi thả thì thả đi, bớt nói nhảm."
Thuần Dương không có cách nào, hít sâu một cái, xòe bàn tay ra nhắm ngay lò luyện dược, đem linh lực hội tụ trên tay, sau đó bỗng nhiên hơi dùng sức, linh lực hóa thành một tia hỏa diễm, đột nhiên bay ra, bắn vào bên trong lò dược.
Thật ra Thuần Dương cũng không yếu, giờ phút này hắn đã có thể đem linh khí phóng ra bên ngoài, hóa thành hỏa diễm thật sự, các tu sĩ cùng thế hệ đều kém xa hắn.
Mà Vũ Trần thì nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hoả diễm bên trong lò luyện dược, một bên điều tiết, khống chế độ mạnh yếu của hoả diễm trong lò.
Thảo dược trong lò dần dần biến thành chất lỏng, Vũ Trần lại lần nữa cầm các loại thảo dược lên, linh dược, để vào trong lò.
Vũ Trần không ngừng điều phối dược liệu, tất cả duy trì liên tục chừng nửa canh giờ.
Đang luyện, đột nhiên bên ngoài phòng luyện dược truyền đến tiếng đập cửa.
Thuần Dương chạy tới mở cửa, lại phát hiện Liễu Thiên Diệp bưng một mâm hoa quả đứng ở ngoài cửa, híp mắt mỉm cười nói.
"Hai vị sư huynh, luyện dược lâu như vậy, nhất định rất khát nước. Ta mang chút hoa quả cho hai người ăn."
"Đa tạ tiểu sư đệ." Thuần Dương cảm thấy người tiểu sư đệ này quả là hiểu chuyện, thuận tay cầm lê gặm.
Liễu Thiên Diệp bưng mâm đựng trái cây đi đến bên cạnh Vũ Trần: "Đại sư huynh, ăn trái cây đi."
Vũ Trần: "Trước hết cứ để một bên, ta đang bận."
Liễu Thiên Diệp: "Vâng."
Nàng trên danh nghĩa là đến đưa hoa quả, trên thực tế là đến tìm hiểu quân tình.
Nàng cũng giống như Thuần Dương, muốn nhìn một chút rốt cuộc làm sao mà Vũ Trần có thể luyện dược.
Vũ Trần một bên luyện dược, Thuần Dương và Liễu Thiên Diệp cũng ở một bên hiếu kì nhìn chằm chằm rất lâu.
Đại sư huynh luyện dược thật nghiêm túc nha.
Nhưng chỉ dùng hỏa diễm thông thường, có thể làm ra đan dược cực phẩm được sao?
Sau nửa canh giờ, dược đã được luyện thành, Vũ Trần kéo luyện đan lô ra, lấy ra công cụ, quét quét quét, quét ra mấy chục khối đan dược đen nhỏ, để vào bên trong bình thuốc của mình.
Liễu Thiên Diệp cũng không nhìn ra cái đan dược đen đen này có cái gì đặc biệt, nhịn không được hỏi: "Đại sư huynh, huynh luyện những cái này là đan dược gì? Có công hiệu gì?"
Vũ Trần nhàn nhạt nói: "Không có công hiệu cái gì đặc biệt. Chỉ để ăn "
Đại sư huynh nói xong, Thuần Dương và Liễu Thiên Diệp như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.
Vũ Trần: "Nước sôi nguội rồi sao?"
"Nguội rồi." Thuần Dương chủ động bưng nồi nước sôi đã được để nguội tới.
Vũ Trần tiện tay lấy một cái đan dược màu đen, ném vào trong nước.
Trong phút chốc, cả chậu nước sạch đều biến thành màu đen.
Còn không ngừng nổi lên cái gì ùng ục.
Con mắt của Liễu Thiên Diệp và Thuần Dương đều trừng tròn xoe.
"Luyện nửa ngày, thì ra là độc dược sao?"
Vũ Trần cầm vài chén trà, múc vài chén nước màu đen đang nổi lên.
Tay trái tay phải đều cầm một ly, đưa cho Liễu Thiên Diệp và Thuần Dương: "Uống không?"
Hai người Liễu Thiên Diệp đều bị doạ đến hồn phách không còn.
Liễu Thiên Diệp liên tiếp lui về phía sau, còn đang chuẩn bị chạy trốn, nghĩ thầm: "Hẳn là đại sư huynh phát hiện thân phận thật của ta, muốn hạ độc chết ta sao? Quá. . . Tàn nhẫn."
Thuần Dương thì bị dọa đến rơi nước mắt, liên tục xin tha: "Đại sư huynh, rốt cuộc đệ làm sai chỗ nào, huynh đánh đệ mắng đệ cũng được, cứ việc sai khiến đệ cũng được. Đệ. . . . Đệ không muốn chết. Gia đình đệ còn có nhiều người già yếu chờ đệ phụng dưỡng mà."
Vũ Trần sửng sốt một chút: "Thật là không hiểu nổi, mời các ngươi uống thử chút đồ uống, lại cứ kêu cha gọi mẹ. Như thể các ngươi sợ ta hại các ngươi vậy."
Nói xong, bản thân Vũ Trần nâng chung trà lên, tự mình uống một ngụm.
"Đúng, đúng là cái vị này. Về sau tiệm cơm của chúng ta đã có đồ uống để uống."
Nhóm người Liễu Thiên Diệp thấy đại sư huynh tự mình uống cái nước đen đen, lúc này mới thở dài một hơi.
Hoá ra không phải độc dược, hù chết ta.
Hai người lau lau mồ hôi trên trán, chưa tỉnh táo, hỏi: "Đại sư huynh, cái nước màu đen đến cùng cái gì? Uống ngon lắm sao?"
Vũ Trần thấy bọn họ sợ đến như vậy, cũng không có thừa nước đục thả câu: "Cái này gọi là 【 Cocacola 】. Có thể đem ra uống, so với việc cất rượu cũng gần như giống nhau, chỉ là biện pháp của ta có hơi đơn giản một tí."
"Giống như rượu sao?" Liễu Thiên Diệp bán tín bán nghi bưng ly 【 Cocacola 】kia lên, cẩn thận từng li từng tí nuốt xuống một ngụm.
Miệng vừa xuống xong, có cảm giác xộc thẳng lên trán, bên trong nước đen có chút vị thuốc, ở trong miệng bọt nổi lên lốp bốp, giống như chứa một cái châm, đâm đâm, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Liễu Thiên Diệp lắc đầu liên tục: "Cái này khó uống quá."
Thuần Dương cũng thử uống một ngụm, nếm một lần: "Có hơi cay. Có hơi ngọt."
Vũ Trần cười cười: "Uống nhiều hơn mấy ngụm thử xem, các ngươi sẽ quen thôi."
Đúng như Vũ Trần nói, hai người Liễu Thiên Diệp lần đầu vừa uống xong, cảm giác có thể uống hết cả chén.
Cảm giác kia nói như thế nào đây, dường như mở ra một cánh cửa thế giới mới! Thậm chí còn có chút gây nghiện.
Ba người đang trò chuyện về cảm giác đối với 【 Cocacola 】 , đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo.
Vũ Trần ra ngoài nhìn ngó, thấy bên ngoài có một lão đạo sĩ râu ria được nhiều đệ tử vây quanh, lần lượt hỏi: "Sư bá Truy Phong, thế nào rồi?"
Lão đạo sĩ là sư huynh của Lý Đạo Tử, đạo hiệu là Truy Phong chân nhân, tính tình vui buồn thất thường.
Hắn hô to để cảnh cáo các đệ tử: "Lúc này không xong rồi, không xong rồi. Ma tướng phi thăng giáng thế, là kiếp nạn lớn."
Các đệ tử sau khi nghe được, trợn trắng mắt, lập tức giải tán.
"Lại như thế nữa."
"Vẫn chuyện đó sao."
"Ai nấy đều nói sư bá Truy Phong có thuật xem bói tính toán vô song, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy linh nghiệm lần nào."
"Đúng vậy, sư bá cứ cách mỗi một hai tháng liền báo kiếp nạn một lần, hại chúng ta khẩn trương muốn chết, kết quả sau cùng không xảy ra cái gì."
Đệ tử khác đều không muốn đáp lại Truy Phong chân nhân, Vũ Trần lại chủ động đi ra phía trước hỏi thăm.
"Sư bá."
Truy Phong chân nhân: "Vũ Trần à. Nhanh chóng gọi sư phụ ngươi mang theo các đệ tử chuẩn bị chiến đấu, lần này thật sự sắp hỏng việc."
Vũ Trần: "Ta sẽ nói cho sư phụ. Dám hỏi sư bá, kiếp nạn sẽ xảy ra ở đâu? Để các đệ tử chuẩn bị thật tốt."
Truy Phong chân nhân nhắm mắt bấm ngón tay tính toán: "Ở phía tây."
Vũ Trần: "Có thể có vị trí cụ thể không."
Truy Phong chân nhân lại bóp lấy ngón tay, hướng về phía xa suy đoán: "Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là ở năm mươi dặm bên ngoài một vùng Đại Long sơn."
Vũ Trần: "Đã rõ, đa tạ sư bá chỉ điểm."
Liễu Thiên Diệp thấy đại sư huynh hỏi han cẩn thận, trong lòng cảm thấy hiếu kì, hỏi Thuần Dương: "Sư bá Truy Phong tính toán cực kỳ chuẩn sao?"
Thuần Dương khinh thường cười một tiếng: "Chuẩn cái rắm. Sư bá Truy Phong trước kia quả thật tính cực kỳ chuẩn, được giới tu chân tôn sùng. Nhưng mấy năm này mới là cực kỳ lợi hại. Một lần báo gần mấy chục cái kiếp nạn, kết quả lại chẳng có lần nào ứng nghiệm. Lúc đầu, nhóm bọn ta còn nhiều lần chuẩn bị để chiến đấu. Càng về sau, bọn ta cũng mặc kệ sư bá."
Liễu Thiên Diệp: "Vài chục lần? Cụ thể là mấy lần?"
Thuần Dương nghĩ nghĩ: "Ta cũng không nhớ quá rõ, ước chừng thì là mười hai lần. Tiểu sư đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Liễu Thiên Diệp: "Không có gì, đệ chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Thuần Dương: "À."
Tim Liễu Thiên Diệp đập mạnh.
Mười hai cái kiếp nạn?
Cái này chẳng phải đúng hệt với mười hai ma tướng mất tích của bọn ta hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.