Chương 34: Tiểu sư muội muốn bán nhị sư huynh không?
Khả Tích Nghiên
08/11/2024
" Hả? Huynh có ý gì vậy?" Hoa Trúc Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn không đáp lời chỉ khẽ cười nhạt
roi xoa da่น nang.
"Đại sư huynh tới rồi.. Người cũng đi rồi.."
" Được" Trình Túc Anh cười rồi khoác tay hắn bước đến chỗ Hoa Trúc Vân đang đứng.
" Đại sư huynh. "
" Thiếu hiệp, gặp lại rồi. "
Thẩm Tử Ngọc gật đầu nhìn nữ tử đang khoác tay nhị sư đệ khoé môi hơi nhếch lên.
"Túc Anh tỷ bây giờ tỷ đi đâu ạ?"
"Ta muốn về Bách Nguyệt Lâu, không biết có thể phiền huynh hộ tống ? "
Tư Khắc Kỳ ánh mắt cầu cứu Hoa Trúc Vân, nhưng tiểu sư muội nhà hắn trời sinh đã không hiểu chuyện nhân tình đối với loại chuyện này chưa gặp qua không hiểu ý, Thẩm Tử Ngọc xoa đầu Hoa Trúc Vân mở lời.
" Bọn ta cùng hai người đi."
Tư Khắc Kỳ âm thầm đưa ngón tay cái về phía Thẩm Tử Ngọc, hắn vờ như không thấy rồi xoa nhẹ má Hoa Trúc Vân đang gặm bánh đậu xanh bên cạnh.
" Vậy, đi thôi." Trình Túc Anh cùng Tư Khắc Kỳ bước đi trước, Thẩm Tử Ngọc cùng Hoa Trúc Vân bước theo phía sau hai người, Thẩm Tử Ngọc hắn còn lo lắng tiểu sư muội nhìn thấy cảnh hai người kia, nhưng khi thấy nàng đang cúi đầu ăn bánh hắn đột nhiên có chút nên mừng thầm tiểu sư muội nhà hắn ngốc nghếch?
"Mama, người về rồi, ấy vị đại nhân đẹp này là ai thế, mama mang về cho bọn ta sao~ "
" Không phải, đừng động chạm hắn."
Tư Khắc Kỳ cố gắng nín thở, hắn thật không ngửi nổi mùi hương nồng dồn dập vào bản thân một lúc nhất là những chiếc khăn tay liên tục qua lại trên mặt hắn.
Trình Túc Anh nói gì đó với một nữ tử ăn mặc tuy hơi phóng khoáng nhưng vẫn kín đáo hơn những người khác, những người kia nhanh chóng lui đi, ba người Hoa Trúc Vân đi theo phía sau Trình Túc Anh.
Bàn ăn của họ được nằm trên lầu hai vừa có thể dùng bữa cũng vừa có thể xem ca vũ, cũng có thể xem đấu giá cùng nghe đánh đàn, luận thơ, cùng một số tin tức nào đó.
" Vẫn là đồ ăn ở đây ngon hơn "
Tư Khắc Kỳ cùng Thẩm Tử Ngọc đang gắp thức ăn tay hơi khựng lại không hẹn mà ngẩng đầu nhìn nhau rồi hướng ánh mắt sang phía tiểu sư muội.
"Muội ấy lúc nhỏ hay trốn học đến đây chơi, dù sao sản nghiệp Bách Nguyệt lâu này cũng có vốn của nhà muội ấy là lớn nhất. "
" Ăn đi" Tư Khắc Kỳ gắp một miếng cá vào chén Trình Túc Anh, hắn hướng mắt nhìn xuống bên dưới, lúc này ngoài trời cũng đã sẫm tối, khách cũng đến đông, ca vũ sớm đã bắt đầu.
" Có hứng thú sao? Hay ta sắp xếp cho huynh một tiểu cô nương nhé? "
" Không hứng thú "
Hoa Trúc Vân chớp mắt lại có chút khó hiểu nhìn Trình Túc Anh " Không phải tỷ không bao giờ tiếp khách mà?
Túc Anh tủ tỷ định tiếp huynh ấy sao? "
Tư Khắc Kỳ thoáng ánh mắt nhìn qua chỗ Hoa Trúc Vân từ từ mở lời " Chưa tiếp gì? Tiếp huynh cái gì?"
Hoa Trúc Vân vừa cắn đùi gà vừa nói " Túc Anh tỷ tỷ trước nay đầu có thất thân, chỉ là chỗ ngồi đặc biệt, tỷ ấy không tiếp khách nên sẽ ngồi ở giữa chỗ ghế xếp trống riêng thay vì ngồi bên cạnh nam tử, dù là người quen cũng là ngồi đối diện hoặc cùng nữ tử ngồi. "
Thẩm Tử Ngọc gắp một con tôm không còn vỏ ngoài vào chén Hoa Trúc Vân, ánh mắt nhìn Tư Khắc Kỳ có chút muốn cười nhưng nhịn lại.
Tư Khắc Kỳ nhìn sang Trình Túc Anh không nói gì chỉ là hắn uống ngụm rượu vào thì lại ho liên tục, Trình Túc Anh nhún vai rồi đứng dậy rời đi.
"...."
"...."
"Ta chọc cô ấy giận rồi à?"
" Không có đâu, có người đến rồi. "
"????"
Hoa Trúc Vân ánh mắt lúc này thập phần nghiêm túc nhìn sáng chỗ Trình Túc Anh, thấy nàng vẫy tay Hoa Trúc Vân buông đũa bước đến chỗ nàng ta, Thẩm Tử Ngọc nhìn sang nhưng cũng không đi theo, hai nam tử bị bỏ lại ngồi chống tay nhìn theo hướng hai nữ tử đang đứng trong góc kia.
"Túc Anh tỷ, sao vậy?"
" Tham kiến tiểu thư"
Hoa Trúc Vân gật đầu, nam tử kia tiếp tục nói
"Dạo gần đây số lần quỷ tộc tấn công ít đi nhưng có một số khí tức được truyền lan ra, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thần trí của người thường, hơn nữa bọn chúng hay xuất hiện ở nơi kết giới, e là có âm mưu lớn hơn. "
" Nhắc kết giới, Tiều Thập Thất, ta có thứ này ngươi về đưa cho Án Vệ Quân mỗi người một viên màu xanh, dùng nó để gia cố phong ấn, còn viên màu hồng là đan dược ta xin được từ chỗ sư huynh dùng đột phá tu vi, còn về viên màu trắng dùng để ổn định căn cơ, còn loại màu đỏ là loại đỏ, là loại cứu mạng, chỉ lúc nguy cấp mới được dùng đến "
Nói rồi Hoa Trúc Vân đưa túi vải cho Thập Thất, hắn nhận lấy rồi cất vào người, lại bẩm báo chuyện dị tượng có một quả núi bị tách ra một khe nhỏ, e sẽ gây nên một số dị tượng, mở ra một tòà dị trấn đã bị lãng quên từ lâu.
Hoa Trúc Vân nhìn Trình Túc Anh, cả hai người im lặng.
" Ta sẽ nói lại cùng công tư sẽ cho người của Thần Dị các đi điều tra, các ngươi cũng cần thận, đem theo cái này có thể truyền âm, lúc nguy cấp bóp vỡ nó hướng lên trời, truyền lời muốn nói vào. "
Nói rồi Trình Túc Anh cũng lấy ra một túi vải đưa cho Thập Thất, nàng cũng đưa cho Hoa Trúc Vân một cái, nó nhìn thoáng chỉ tựa trâm cài tóc làm bằng bạch ngọc, của nàng còn có một cái tua rua hổ điệp.
" Vậy thuộc hạ xin phép cáo lui "
Sau khi Thập Thất rời đi, Hoa Trúc Vân cài trâm lên đầu rồi cùng Trình Túc Anh quay trở lại bàn, chỉ đi một lúc khuôn mặt Thẩm Tử Ngọc hơi đỏ nhẹ, còn Tư Khắc Kỳ nằm gục xuống bàn.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư huynh, nhị sư huynh, huynh ấy bị sao vậy? "
" Uống quá chén" Trình Túc Anh điểm tĩnh che mũi, mùi rượu nồng nặc trong không khí không rõ của Tư Khắc Kỳ hay của cả đại sảnh bên trên, dưới.
" Chúng ta về thôi" Thầm Tử Ngọc đứng dậy, hắn vẫn còn tỉnh táo, tay nắm lấy tay Hoa Trúc Vân, Hoa Trúc Vân nhìn hắn rồi lại nhìn xuống Tư Khắc Kỳ mở miệng hỏi
" Vậy còn nhị sư huynh? Kéo huynh ấy về sao? "
"...."
"Phụt.." Trình Túc Anh bật cười, nàng xoa đầu Hoa Trúc Vân cảm giác tiểu muội này đã 16 tuổi rồi vẫn ngốc nghếch như vậy, cũng thật may còn chưa xuất giá.
" Có nàng ấy ở đây không cần chúng ta kéo ngày mai hắn cũng sẽ tự về được "
" Hả?"
" Không sao, về đi, còn y cứ để ta lo là được, muội yên tâm, ta không thẻo mất miệng thịt hay bán hắn đi đâu "
Hoa Trúc Vân nuốt nước bọt nghe Trình Túc Anh nói, lại nhìn nhị sư huynh liền xua tay lắc đầu " Tỷ bán huynh ấy cũng được nhưng phải chia phần "
"..."
Thấm Tử Ngọc ngón tay gõ lên trán Hoa Trúc Vân một cái, hắn đem nàng rời đi, trên đường về Thấm Tử Ngọc đi chậm cùng Hoa Trúc Vân ngắm trăng " Muội mà để A Kỳ ngày mai biết muội muốn bán đệ ấy còn đòi chia phần ngày tháng sau này của muội sẽ khổ lắm đấy, sau này cũng đừng nhắc chuyện đấy trước mặt đệ ấy.
" Dạ? "
Thẩm Tử Ngọc không nói gì chỉ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán Hoa Trúc Vân " nhớ lời ta nói là được"
" Vâng" Thẩm Tử Ngọc cúi người để Hoa Trúc Vân nằm trên lưng, cõng nàng từ từ rời đi, gió đêm se se lạnh cùng cánh hoa đêm rơi xuống tạo nên khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp cùng ánh trắng sáng bên trên chiếu rọi xuống mặt đất.
"…”
"Nặng chết đi được, người luyện võ như ta còn không kéo nổi huynh "
" Ta bảo để tự đi nàng đòi dìu, dìu không được nổi đóá à? "
Tư Khắc Kỳ dựa vào cột giường hơi mơ màng, chút ý thức cuối cùng phản bác lại Trình Túc Anh, hắn tầm mắt mơ hồ kéo lấy tay nữ tử ngã xuống một bên giường.
roi xoa da่น nang.
"Đại sư huynh tới rồi.. Người cũng đi rồi.."
" Được" Trình Túc Anh cười rồi khoác tay hắn bước đến chỗ Hoa Trúc Vân đang đứng.
" Đại sư huynh. "
" Thiếu hiệp, gặp lại rồi. "
Thẩm Tử Ngọc gật đầu nhìn nữ tử đang khoác tay nhị sư đệ khoé môi hơi nhếch lên.
"Túc Anh tỷ bây giờ tỷ đi đâu ạ?"
"Ta muốn về Bách Nguyệt Lâu, không biết có thể phiền huynh hộ tống ? "
Tư Khắc Kỳ ánh mắt cầu cứu Hoa Trúc Vân, nhưng tiểu sư muội nhà hắn trời sinh đã không hiểu chuyện nhân tình đối với loại chuyện này chưa gặp qua không hiểu ý, Thẩm Tử Ngọc xoa đầu Hoa Trúc Vân mở lời.
" Bọn ta cùng hai người đi."
Tư Khắc Kỳ âm thầm đưa ngón tay cái về phía Thẩm Tử Ngọc, hắn vờ như không thấy rồi xoa nhẹ má Hoa Trúc Vân đang gặm bánh đậu xanh bên cạnh.
" Vậy, đi thôi." Trình Túc Anh cùng Tư Khắc Kỳ bước đi trước, Thẩm Tử Ngọc cùng Hoa Trúc Vân bước theo phía sau hai người, Thẩm Tử Ngọc hắn còn lo lắng tiểu sư muội nhìn thấy cảnh hai người kia, nhưng khi thấy nàng đang cúi đầu ăn bánh hắn đột nhiên có chút nên mừng thầm tiểu sư muội nhà hắn ngốc nghếch?
"Mama, người về rồi, ấy vị đại nhân đẹp này là ai thế, mama mang về cho bọn ta sao~ "
" Không phải, đừng động chạm hắn."
Tư Khắc Kỳ cố gắng nín thở, hắn thật không ngửi nổi mùi hương nồng dồn dập vào bản thân một lúc nhất là những chiếc khăn tay liên tục qua lại trên mặt hắn.
Trình Túc Anh nói gì đó với một nữ tử ăn mặc tuy hơi phóng khoáng nhưng vẫn kín đáo hơn những người khác, những người kia nhanh chóng lui đi, ba người Hoa Trúc Vân đi theo phía sau Trình Túc Anh.
Bàn ăn của họ được nằm trên lầu hai vừa có thể dùng bữa cũng vừa có thể xem ca vũ, cũng có thể xem đấu giá cùng nghe đánh đàn, luận thơ, cùng một số tin tức nào đó.
" Vẫn là đồ ăn ở đây ngon hơn "
Tư Khắc Kỳ cùng Thẩm Tử Ngọc đang gắp thức ăn tay hơi khựng lại không hẹn mà ngẩng đầu nhìn nhau rồi hướng ánh mắt sang phía tiểu sư muội.
"Muội ấy lúc nhỏ hay trốn học đến đây chơi, dù sao sản nghiệp Bách Nguyệt lâu này cũng có vốn của nhà muội ấy là lớn nhất. "
" Ăn đi" Tư Khắc Kỳ gắp một miếng cá vào chén Trình Túc Anh, hắn hướng mắt nhìn xuống bên dưới, lúc này ngoài trời cũng đã sẫm tối, khách cũng đến đông, ca vũ sớm đã bắt đầu.
" Có hứng thú sao? Hay ta sắp xếp cho huynh một tiểu cô nương nhé? "
" Không hứng thú "
Hoa Trúc Vân chớp mắt lại có chút khó hiểu nhìn Trình Túc Anh " Không phải tỷ không bao giờ tiếp khách mà?
Túc Anh tủ tỷ định tiếp huynh ấy sao? "
Tư Khắc Kỳ thoáng ánh mắt nhìn qua chỗ Hoa Trúc Vân từ từ mở lời " Chưa tiếp gì? Tiếp huynh cái gì?"
Hoa Trúc Vân vừa cắn đùi gà vừa nói " Túc Anh tỷ tỷ trước nay đầu có thất thân, chỉ là chỗ ngồi đặc biệt, tỷ ấy không tiếp khách nên sẽ ngồi ở giữa chỗ ghế xếp trống riêng thay vì ngồi bên cạnh nam tử, dù là người quen cũng là ngồi đối diện hoặc cùng nữ tử ngồi. "
Thẩm Tử Ngọc gắp một con tôm không còn vỏ ngoài vào chén Hoa Trúc Vân, ánh mắt nhìn Tư Khắc Kỳ có chút muốn cười nhưng nhịn lại.
Tư Khắc Kỳ nhìn sang Trình Túc Anh không nói gì chỉ là hắn uống ngụm rượu vào thì lại ho liên tục, Trình Túc Anh nhún vai rồi đứng dậy rời đi.
"...."
"...."
"Ta chọc cô ấy giận rồi à?"
" Không có đâu, có người đến rồi. "
"????"
Hoa Trúc Vân ánh mắt lúc này thập phần nghiêm túc nhìn sáng chỗ Trình Túc Anh, thấy nàng vẫy tay Hoa Trúc Vân buông đũa bước đến chỗ nàng ta, Thẩm Tử Ngọc nhìn sang nhưng cũng không đi theo, hai nam tử bị bỏ lại ngồi chống tay nhìn theo hướng hai nữ tử đang đứng trong góc kia.
"Túc Anh tỷ, sao vậy?"
" Tham kiến tiểu thư"
Hoa Trúc Vân gật đầu, nam tử kia tiếp tục nói
"Dạo gần đây số lần quỷ tộc tấn công ít đi nhưng có một số khí tức được truyền lan ra, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thần trí của người thường, hơn nữa bọn chúng hay xuất hiện ở nơi kết giới, e là có âm mưu lớn hơn. "
" Nhắc kết giới, Tiều Thập Thất, ta có thứ này ngươi về đưa cho Án Vệ Quân mỗi người một viên màu xanh, dùng nó để gia cố phong ấn, còn viên màu hồng là đan dược ta xin được từ chỗ sư huynh dùng đột phá tu vi, còn về viên màu trắng dùng để ổn định căn cơ, còn loại màu đỏ là loại đỏ, là loại cứu mạng, chỉ lúc nguy cấp mới được dùng đến "
Nói rồi Hoa Trúc Vân đưa túi vải cho Thập Thất, hắn nhận lấy rồi cất vào người, lại bẩm báo chuyện dị tượng có một quả núi bị tách ra một khe nhỏ, e sẽ gây nên một số dị tượng, mở ra một tòà dị trấn đã bị lãng quên từ lâu.
Hoa Trúc Vân nhìn Trình Túc Anh, cả hai người im lặng.
" Ta sẽ nói lại cùng công tư sẽ cho người của Thần Dị các đi điều tra, các ngươi cũng cần thận, đem theo cái này có thể truyền âm, lúc nguy cấp bóp vỡ nó hướng lên trời, truyền lời muốn nói vào. "
Nói rồi Trình Túc Anh cũng lấy ra một túi vải đưa cho Thập Thất, nàng cũng đưa cho Hoa Trúc Vân một cái, nó nhìn thoáng chỉ tựa trâm cài tóc làm bằng bạch ngọc, của nàng còn có một cái tua rua hổ điệp.
" Vậy thuộc hạ xin phép cáo lui "
Sau khi Thập Thất rời đi, Hoa Trúc Vân cài trâm lên đầu rồi cùng Trình Túc Anh quay trở lại bàn, chỉ đi một lúc khuôn mặt Thẩm Tử Ngọc hơi đỏ nhẹ, còn Tư Khắc Kỳ nằm gục xuống bàn.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư huynh, nhị sư huynh, huynh ấy bị sao vậy? "
" Uống quá chén" Trình Túc Anh điểm tĩnh che mũi, mùi rượu nồng nặc trong không khí không rõ của Tư Khắc Kỳ hay của cả đại sảnh bên trên, dưới.
" Chúng ta về thôi" Thầm Tử Ngọc đứng dậy, hắn vẫn còn tỉnh táo, tay nắm lấy tay Hoa Trúc Vân, Hoa Trúc Vân nhìn hắn rồi lại nhìn xuống Tư Khắc Kỳ mở miệng hỏi
" Vậy còn nhị sư huynh? Kéo huynh ấy về sao? "
"...."
"Phụt.." Trình Túc Anh bật cười, nàng xoa đầu Hoa Trúc Vân cảm giác tiểu muội này đã 16 tuổi rồi vẫn ngốc nghếch như vậy, cũng thật may còn chưa xuất giá.
" Có nàng ấy ở đây không cần chúng ta kéo ngày mai hắn cũng sẽ tự về được "
" Hả?"
" Không sao, về đi, còn y cứ để ta lo là được, muội yên tâm, ta không thẻo mất miệng thịt hay bán hắn đi đâu "
Hoa Trúc Vân nuốt nước bọt nghe Trình Túc Anh nói, lại nhìn nhị sư huynh liền xua tay lắc đầu " Tỷ bán huynh ấy cũng được nhưng phải chia phần "
"..."
Thấm Tử Ngọc ngón tay gõ lên trán Hoa Trúc Vân một cái, hắn đem nàng rời đi, trên đường về Thấm Tử Ngọc đi chậm cùng Hoa Trúc Vân ngắm trăng " Muội mà để A Kỳ ngày mai biết muội muốn bán đệ ấy còn đòi chia phần ngày tháng sau này của muội sẽ khổ lắm đấy, sau này cũng đừng nhắc chuyện đấy trước mặt đệ ấy.
" Dạ? "
Thẩm Tử Ngọc không nói gì chỉ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán Hoa Trúc Vân " nhớ lời ta nói là được"
" Vâng" Thẩm Tử Ngọc cúi người để Hoa Trúc Vân nằm trên lưng, cõng nàng từ từ rời đi, gió đêm se se lạnh cùng cánh hoa đêm rơi xuống tạo nên khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp cùng ánh trắng sáng bên trên chiếu rọi xuống mặt đất.
"…”
"Nặng chết đi được, người luyện võ như ta còn không kéo nổi huynh "
" Ta bảo để tự đi nàng đòi dìu, dìu không được nổi đóá à? "
Tư Khắc Kỳ dựa vào cột giường hơi mơ màng, chút ý thức cuối cùng phản bác lại Trình Túc Anh, hắn tầm mắt mơ hồ kéo lấy tay nữ tử ngã xuống một bên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.