Chương 4: Cố Nhất Thanh
Điền Viên Phao
18/10/2024
Nói đến đây, vẻ mặt của Lục Trác Ngọc càng trở nên dịu dàng: “Nhưng Anh Anh đừng lo, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không bỏ rơi muội.”
Đương nhiên rồi, vì nàng chính là phân đoạn cao trào trong kế hoạch trả thù của hắn mà.
Bàn tay của nam nhân lướt qua má của Tô Ninh Anh, từ phía sau vành tai của nàng, chậm rãi trượt xuống cổ. Đầu ngón tay hắn chạm vào chiếc khăn quàng cổ lông trắng kia, khiến nàng lạnh đến run lên bần bật, như thể đó không phải là ngón tay của Lục Trác Ngọc, mà là một mảnh băng nhỏ dài, trực tiếp nhét vào cổ nàng.
Đống lửa cách Tô Ninh Anh không xa, ánh lửa đỏ hồng phản chiếu gương mặt nàng, làm mặt nàng ửng hồng, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra chút sắc đỏ, tạo nên vẻ đẹp mong manh, kiều diễm.
Lục Trác Ngọc thong thả từ tốn chỉnh lại cổ áo cho nàng, nhìn như dịu dàng, nhưng sự lạnh lẽo ấy đã thấm sâu vào tận xương tủy của Tô Ninh Anh.
“Sao thế? Anh Anh?”
Tô Ninh Anh nuốt nước bọt: “Chỉ là hơi đổ mồ hôi.”
Bên ngoài tuyết lớn đã ngừng rơi, ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt của mùa đông chiếu xuống, trong hang động những lớp băng mỏng cũng bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.
Lục Trác Ngọc đứng trong hang, trên đầu hắn có những giọt nước từ thạch nhũ nhỏ xuống, rơi trên vai áo ẩm ướt, tạo thành một vệt nước mỏng.
Nam nhân đứng trong bóng tối, một tay cầm con hạc giấy dùng để truyền tin.
Tô Ninh Anh không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy những ngón tay thon dài, trắng trẻo của hắn đang thong thả khép lại, bóp nát con hạc giấy trong tay.
Trong không khí vẫn còn vương lại thông điệp mà con hạc giấy mang đến, đó là một giọng nam hơi trầm, nếu nghe kỹ còn có chút ngả ngớn.
"Vọng Thư, vẫn khỏe chứ? Trong thành xuất hiện yêu ma rất mạnh, mong ngươi đến đây giúp đỡ."
“Vọng Thư” là tên tự của Lục Trác Ngọc, chỉ có những người thân thiết mới gọi hắn như vậy. Nhưng cái tên từng thân mật bao nhiêu, giờ nghe lại châm chọc bấy nhiêu.
Người truyền tin là Cố Nhất Thanh, huynh đệ tốt của Lục Trác Ngọc, cũng là một quý công tử trẻ tuổi có tiếng trong giới tu chân.
Lục Trác Ngọc không phải loại người thích kết giao bạn bè theo địa vị, nên việc hắn trở thành huynh đệ tốt với Cố Nhất Thanh cũng là vì tán thưởng tài năng và phẩm chất của Cố Nhất Thanh.
Tuy Cố Nhất Thanh xuất thân hàn vi nhưng tài năng xuất chúng, từ nhỏ đã nổi bật trong giới tu chân, được ca tụng là thiên tài.
Hai người quen biết từ thuở thiếu niên, hợp ý ngay từ lần đầu gặp nhau, những trải nghiệm tương đồng khiến họ nhanh chóng trở thành bạn tâm giao, thưởng thức lẫn nhau.
Tuy nhiên, về điều này, Cố Nhất Thanh lại có cách hiểu khác.
Cố Nhất Thanh là Kim Đan hậu kỳ, năm nay mới hai mươi hai tuổi, nghe nói khi mới mười sáu tuổi hắn đã đạt Kim Đan, gây chấn động cả giới tu chân, được gọi là thiếu niên thiên tài.
Nhưng chỉ một năm sau, có một người trẻ hơn hắn hai tuổi cũng đạt Kim Đan, đó là Lục Trác Ngọc khi mới mười bốn tuổi.
Tuy rằng danh hiệu thiếu niên thiên tài đã đổi chủ, nhưng hai người họ luôn bị người đời đem ra so sánh.
Cố Nhất Thanh rất có tài năng, nhưng tài năng của Lục Trác Ngọc rõ ràng cao hơn hắn.
Mỗi bước tiến của Lục Trác Ngọc đều vượt qua hắn. Khi Cố Nhất Thanh thật vất vả tiến vào Kim Đan sơ kỳ, Lục Trác Ngọc đã là Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn là y đạo song tu, không bỏ lỡ bên nào. Trong khi đó, Cố Nhất Thanh chỉ tu luyện kiếm đạo thôi cũng đã rất mệt, hoàn toàn chẳng thể nghiên cứu thêm một môn tay nghề khác, nhưng hắn vẫn cố gắng học thêm y đạo theo Lục Trác Ngọc.
Hiện nay, khi Lục Trác Ngọc hai mươi tuổi, hắn hai mươi hai tuổi, hai người cách nhau hai tuổi, Cố Nhất Thanh là Kim Đan hậu kỳ, còn Lục Trác Ngọc đã bước vào Nguyên Anh sơ kỳ.
Ở độ tuổi của Lục Trác Ngọc mà đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, quả thật là trước kia chưa từng có, sau này cũng khó có người nào được như vậy.
Nhưng nếu không có Lục Trác Ngọc, thì ở tuổi của Cố Nhất Thanh đạt được Kim Đan hậu kỳ cũng đã là điều hiếm gặp, chỉ là ánh hào quang của Lục Trác Ngọc thật sự quá rực rỡ, hoàn toàn che lấp Cố Nhất Thanh.
Cũng giống như tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ người đứng đầu, nhưng chẳng ai nhớ đến người thứ hai.
Vì vậy, Lục Trác Ngọc càng lóa mắt bao nhiêu, thì Cố Nhất Thanh càng trở nên tầm thường bấy nhiêu.
Lục Trác Ngọc là quân tử đệ nhất, hắn chỉ là quân tử đệ nhị.
Lục Trác Ngọc là kiếm tu trẻ tuổi xếp hạng đầu tiên, hắn chỉ là người xếp hạng hai.
Lục Trác Ngọc là nam nhân mà các thiếu nữ trong giới tu chân muốn gả nhất, hắn chỉ là người muốn được gả thứ hai.
Bất kể là bảng xếp hạng nào, hắn luôn đứng sau Lục Trác Ngọc.
Chính vì điều này, nên Cố Nhất Thanh đố kỵ Lục Trác Ngọc đến phát cuồng, ngoài mặt coi Lục Trác Ngọc là huynh đệ, nhưng trong lòng luôn che giấu tâm tư u ám.
Kiếp trước, vì để trút giận, Cố Nhất Thanh đã lập mưu, thành công kéo vị con cưng của trời Lục Trác Ngọc này xuống khỏi thần đàn, giẫm đạp dưới chân, bôi nhọ làm nhục, khiến người đọc hận đến nghiến răng.
Nhưng đó là chuyện kiếp trước.
Hiện tại, ai mới là con mồi, đã quá rõ ràng.
Đương nhiên rồi, vì nàng chính là phân đoạn cao trào trong kế hoạch trả thù của hắn mà.
Bàn tay của nam nhân lướt qua má của Tô Ninh Anh, từ phía sau vành tai của nàng, chậm rãi trượt xuống cổ. Đầu ngón tay hắn chạm vào chiếc khăn quàng cổ lông trắng kia, khiến nàng lạnh đến run lên bần bật, như thể đó không phải là ngón tay của Lục Trác Ngọc, mà là một mảnh băng nhỏ dài, trực tiếp nhét vào cổ nàng.
Đống lửa cách Tô Ninh Anh không xa, ánh lửa đỏ hồng phản chiếu gương mặt nàng, làm mặt nàng ửng hồng, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra chút sắc đỏ, tạo nên vẻ đẹp mong manh, kiều diễm.
Lục Trác Ngọc thong thả từ tốn chỉnh lại cổ áo cho nàng, nhìn như dịu dàng, nhưng sự lạnh lẽo ấy đã thấm sâu vào tận xương tủy của Tô Ninh Anh.
“Sao thế? Anh Anh?”
Tô Ninh Anh nuốt nước bọt: “Chỉ là hơi đổ mồ hôi.”
Bên ngoài tuyết lớn đã ngừng rơi, ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt của mùa đông chiếu xuống, trong hang động những lớp băng mỏng cũng bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.
Lục Trác Ngọc đứng trong hang, trên đầu hắn có những giọt nước từ thạch nhũ nhỏ xuống, rơi trên vai áo ẩm ướt, tạo thành một vệt nước mỏng.
Nam nhân đứng trong bóng tối, một tay cầm con hạc giấy dùng để truyền tin.
Tô Ninh Anh không thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể thấy những ngón tay thon dài, trắng trẻo của hắn đang thong thả khép lại, bóp nát con hạc giấy trong tay.
Trong không khí vẫn còn vương lại thông điệp mà con hạc giấy mang đến, đó là một giọng nam hơi trầm, nếu nghe kỹ còn có chút ngả ngớn.
"Vọng Thư, vẫn khỏe chứ? Trong thành xuất hiện yêu ma rất mạnh, mong ngươi đến đây giúp đỡ."
“Vọng Thư” là tên tự của Lục Trác Ngọc, chỉ có những người thân thiết mới gọi hắn như vậy. Nhưng cái tên từng thân mật bao nhiêu, giờ nghe lại châm chọc bấy nhiêu.
Người truyền tin là Cố Nhất Thanh, huynh đệ tốt của Lục Trác Ngọc, cũng là một quý công tử trẻ tuổi có tiếng trong giới tu chân.
Lục Trác Ngọc không phải loại người thích kết giao bạn bè theo địa vị, nên việc hắn trở thành huynh đệ tốt với Cố Nhất Thanh cũng là vì tán thưởng tài năng và phẩm chất của Cố Nhất Thanh.
Tuy Cố Nhất Thanh xuất thân hàn vi nhưng tài năng xuất chúng, từ nhỏ đã nổi bật trong giới tu chân, được ca tụng là thiên tài.
Hai người quen biết từ thuở thiếu niên, hợp ý ngay từ lần đầu gặp nhau, những trải nghiệm tương đồng khiến họ nhanh chóng trở thành bạn tâm giao, thưởng thức lẫn nhau.
Tuy nhiên, về điều này, Cố Nhất Thanh lại có cách hiểu khác.
Cố Nhất Thanh là Kim Đan hậu kỳ, năm nay mới hai mươi hai tuổi, nghe nói khi mới mười sáu tuổi hắn đã đạt Kim Đan, gây chấn động cả giới tu chân, được gọi là thiếu niên thiên tài.
Nhưng chỉ một năm sau, có một người trẻ hơn hắn hai tuổi cũng đạt Kim Đan, đó là Lục Trác Ngọc khi mới mười bốn tuổi.
Tuy rằng danh hiệu thiếu niên thiên tài đã đổi chủ, nhưng hai người họ luôn bị người đời đem ra so sánh.
Cố Nhất Thanh rất có tài năng, nhưng tài năng của Lục Trác Ngọc rõ ràng cao hơn hắn.
Mỗi bước tiến của Lục Trác Ngọc đều vượt qua hắn. Khi Cố Nhất Thanh thật vất vả tiến vào Kim Đan sơ kỳ, Lục Trác Ngọc đã là Kim Đan trung kỳ, hơn nữa còn là y đạo song tu, không bỏ lỡ bên nào. Trong khi đó, Cố Nhất Thanh chỉ tu luyện kiếm đạo thôi cũng đã rất mệt, hoàn toàn chẳng thể nghiên cứu thêm một môn tay nghề khác, nhưng hắn vẫn cố gắng học thêm y đạo theo Lục Trác Ngọc.
Hiện nay, khi Lục Trác Ngọc hai mươi tuổi, hắn hai mươi hai tuổi, hai người cách nhau hai tuổi, Cố Nhất Thanh là Kim Đan hậu kỳ, còn Lục Trác Ngọc đã bước vào Nguyên Anh sơ kỳ.
Ở độ tuổi của Lục Trác Ngọc mà đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, quả thật là trước kia chưa từng có, sau này cũng khó có người nào được như vậy.
Nhưng nếu không có Lục Trác Ngọc, thì ở tuổi của Cố Nhất Thanh đạt được Kim Đan hậu kỳ cũng đã là điều hiếm gặp, chỉ là ánh hào quang của Lục Trác Ngọc thật sự quá rực rỡ, hoàn toàn che lấp Cố Nhất Thanh.
Cũng giống như tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ người đứng đầu, nhưng chẳng ai nhớ đến người thứ hai.
Vì vậy, Lục Trác Ngọc càng lóa mắt bao nhiêu, thì Cố Nhất Thanh càng trở nên tầm thường bấy nhiêu.
Lục Trác Ngọc là quân tử đệ nhất, hắn chỉ là quân tử đệ nhị.
Lục Trác Ngọc là kiếm tu trẻ tuổi xếp hạng đầu tiên, hắn chỉ là người xếp hạng hai.
Lục Trác Ngọc là nam nhân mà các thiếu nữ trong giới tu chân muốn gả nhất, hắn chỉ là người muốn được gả thứ hai.
Bất kể là bảng xếp hạng nào, hắn luôn đứng sau Lục Trác Ngọc.
Chính vì điều này, nên Cố Nhất Thanh đố kỵ Lục Trác Ngọc đến phát cuồng, ngoài mặt coi Lục Trác Ngọc là huynh đệ, nhưng trong lòng luôn che giấu tâm tư u ám.
Kiếp trước, vì để trút giận, Cố Nhất Thanh đã lập mưu, thành công kéo vị con cưng của trời Lục Trác Ngọc này xuống khỏi thần đàn, giẫm đạp dưới chân, bôi nhọ làm nhục, khiến người đọc hận đến nghiến răng.
Nhưng đó là chuyện kiếp trước.
Hiện tại, ai mới là con mồi, đã quá rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.