Chương 25: Cố Ý
Điền Viên Phao
22/10/2024
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, trái tim vốn đang lơ lửng của Tô Ninh Anh lại bị treo lên lần nữa.
Ngón tay lạnh lẽo của Lục Trác Ngọc ấn vào mắt cá chân nàng. Vì cảm thấy chột dạ, Tô Ninh Anh theo phản xạ bật dậy, kéo tay Lục Trác Ngọc cùng chân mình vào trong chăn, rồi dùng cả hai tay đắp kín lại qua lớp chăn dày.
Hành động của Lục Trác Ngọc khựng lại.
Thính Tuyết đang bưng chậu đồng đi vào, lập tức xoay người 180 độ bước ra ngoài.
Phi lễ chớ nhìn.
Tô Ninh Anh: ... Tốt lắm, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng bị bóp chết.
May mà Lục Trác Ngọc là một quân tử, thực ra là hắn chẳng có chút hứng thú gì với nàng. Dựa theo giá trị thù hận ở kiếp trước, đoán chừng đời này Lục Trác Ngọc chạm vào cơ thể nàng đều sẽ theo phản ứng sinh lý mà cảm thấy ghê tởm.
"Trời lạnh, đắp kín chút." Tô Ninh Anh nghe thấy giọng nói khô khốc của mình vang lên.
Quá xấu hổ!
Lục Trác Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt khẽ rũ xuống, che đi sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt: "Đúng là ta sơ suất rồi, lần sau sẽ làm ấm tay trước." Nói xong, hắn rút hai ngón tay đang ấn mắt cá chân nàng ra: "Không có vấn đề gì."
Mắt cá chân vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay của Lục Trác Ngọc. Nam nhân ngồi đó, toát ra vẻ dịu dàng và nhân từ, nhưng thực ra hắn đã sớm là một tảng băng không còn chút tình người.
Bỗng nhiên Tô Ninh Anh lại thấy thèm ăn băng, giữa mùa đông ngồi trong phòng ấm ăn kem, thật là mỹ vị nhân gian.
"Đang nghĩ gì?"
"Ăn băng." Tô Ninh Anh buột miệng thốt ra.
Tô Ninh Anh: ... Ngươi chơi xấu!
Nàng phát hiện, Lục Trác Ngọc luôn thích hỏi nàng câu này mỗi khi nàng đang mơ màng. Và lần nào nàng cũng không kiềm được tính nhanh mồm nhanh miệng của mình. Mãi về sau nàng mới biết được, thì ra trên thế giới này có một thứ gọi là "Chân Ngôn Chú".
Không phải do nàng lơ đãng nhanh mồm nhanh miệng, mà do Lục Trác Ngọc quá giỏi dùng "Chân Ngôn Chú"! Giỏi đến mức một người mới chỉ ở Trúc Cơ kỳ như nàng không thể nào phát hiện được trò gian lận này.
Ánh mắt Lục Trác Ngọc nhìn Tô Ninh Anh lại thoáng hiện lên một chút kỳ lạ. Nhưng với chỉ số thông minh của Tô Ninh Anh, nàng hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa đằng sau ánh mắt đó. Nếu nhìn không hiểu, vậy không nhìn nữa.
"Thời tiết lạnh, cơ thể ngươi yếu ớt, không thể ăn." Nam nhân chậm rãi nói xong, đứng dậy, bước đến chậu đồng ở góc phòng để rửa tay rồi chà lau sạch sẽ. Sau đó hắn đi đến cạnh cửa, dặn dò Thính Tuyết đang đứng ngoài, lấy ra vài viên linh thạch từ trong ngực đưa cho Thính Tuyết.
Mười phút sau, Thính Tuyết bưng vào một chén đồ tốt gì đó trở về.
"Tô cô nương, đây là pho mát mà Lục công tử dùng linh thạch đổi cho người."
Tô Ninh Anh nhìn chén pho mát, rồi lại nhìn Lục Trác Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.
Thứ này không có độc chứ?
Thính Tuyết bưng đến thì chắc là không sao, có thể ăn.
Pho mát được đựng trong một chén sứ nhỏ màu trắng ngà, trông giống như đậu hũ, nhưng rõ ràng mềm mịn hơn nhiều, giống như sữa chua hiện đại. Trên bề mặt có rắc chút mật hoa quế, có thể trộn đều lên ăn.
Thiếu nữ ngồi bên mép giường, co chân lại, những ngón tay trắng mảnh mai cầm lấy chiếc chén sứ, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ. Mái tóc dài của nàng chưa được chải, xõa tung, đen mượt như lụa, một vài lọn tóc nghịch ngợm lẩn vào chiếc áo trong.
Tô Ninh Anh cười híp mắt vui vẻ ăn.
Đầu ngón tay Lục Trác Ngọc gõ nhẹ lên mu bàn tay.
Chỉ một chén pho mát mà cũng khiến nàng vui đến thế.
Bên ngoài, Xích Ô trên mái nhà đột nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh cắt ngang màn đêm tĩnh lặng, mang theo sự chói tai quỷ dị.
Một ngụm pho mát kẹt lại trong cổ họng Tô Ninh Anh, cùng với nửa hớp không khí nuốt xuống khiến cổ họng căng ra đau rát.
"Khụ khụ khụ..."
Một bàn tay vươn ra, cách lớp áo vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Tô Ninh Anh bị lạnh đến run lên, lập tức ngừng ho, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Trác Ngọc: "Ta lại quên mất, tay ta lạnh."
Nam nhân thu tay lại, đầu ngón tay lướt qua sau gáy Tô Ninh Anh, lạnh đến mức khiến tóc nàng dựng đứng.
Cố ý, rõ ràng là cố ý! Cẩu nam nhân!
Lục Trác Ngọc vuốt ve đầu ngón tay, không hiểu sao tâm trạng bỗng có chút vui sướng.
Hắn cũng nhìn thấy Xích Ô bên ngoài, con linh thú này vốn là do hắn và Cố Nhất Thanh cùng bắt về. Mặc dù phần lớn công lao là của hắn, nhưng Cố Nhất Thanh muốn, nên Lục Trác Ngọc đã nhường cho.
Xích Ô đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là có mục đích. Kết hợp với thái độ hoảng hốt của Tô Ninh Anh, chuyện này có lẽ có liên quan đến nàng.
Ngón tay lạnh lẽo của Lục Trác Ngọc ấn vào mắt cá chân nàng. Vì cảm thấy chột dạ, Tô Ninh Anh theo phản xạ bật dậy, kéo tay Lục Trác Ngọc cùng chân mình vào trong chăn, rồi dùng cả hai tay đắp kín lại qua lớp chăn dày.
Hành động của Lục Trác Ngọc khựng lại.
Thính Tuyết đang bưng chậu đồng đi vào, lập tức xoay người 180 độ bước ra ngoài.
Phi lễ chớ nhìn.
Tô Ninh Anh: ... Tốt lắm, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng bị bóp chết.
May mà Lục Trác Ngọc là một quân tử, thực ra là hắn chẳng có chút hứng thú gì với nàng. Dựa theo giá trị thù hận ở kiếp trước, đoán chừng đời này Lục Trác Ngọc chạm vào cơ thể nàng đều sẽ theo phản ứng sinh lý mà cảm thấy ghê tởm.
"Trời lạnh, đắp kín chút." Tô Ninh Anh nghe thấy giọng nói khô khốc của mình vang lên.
Quá xấu hổ!
Lục Trác Ngọc nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt khẽ rũ xuống, che đi sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt: "Đúng là ta sơ suất rồi, lần sau sẽ làm ấm tay trước." Nói xong, hắn rút hai ngón tay đang ấn mắt cá chân nàng ra: "Không có vấn đề gì."
Mắt cá chân vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay của Lục Trác Ngọc. Nam nhân ngồi đó, toát ra vẻ dịu dàng và nhân từ, nhưng thực ra hắn đã sớm là một tảng băng không còn chút tình người.
Bỗng nhiên Tô Ninh Anh lại thấy thèm ăn băng, giữa mùa đông ngồi trong phòng ấm ăn kem, thật là mỹ vị nhân gian.
"Đang nghĩ gì?"
"Ăn băng." Tô Ninh Anh buột miệng thốt ra.
Tô Ninh Anh: ... Ngươi chơi xấu!
Nàng phát hiện, Lục Trác Ngọc luôn thích hỏi nàng câu này mỗi khi nàng đang mơ màng. Và lần nào nàng cũng không kiềm được tính nhanh mồm nhanh miệng của mình. Mãi về sau nàng mới biết được, thì ra trên thế giới này có một thứ gọi là "Chân Ngôn Chú".
Không phải do nàng lơ đãng nhanh mồm nhanh miệng, mà do Lục Trác Ngọc quá giỏi dùng "Chân Ngôn Chú"! Giỏi đến mức một người mới chỉ ở Trúc Cơ kỳ như nàng không thể nào phát hiện được trò gian lận này.
Ánh mắt Lục Trác Ngọc nhìn Tô Ninh Anh lại thoáng hiện lên một chút kỳ lạ. Nhưng với chỉ số thông minh của Tô Ninh Anh, nàng hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa đằng sau ánh mắt đó. Nếu nhìn không hiểu, vậy không nhìn nữa.
"Thời tiết lạnh, cơ thể ngươi yếu ớt, không thể ăn." Nam nhân chậm rãi nói xong, đứng dậy, bước đến chậu đồng ở góc phòng để rửa tay rồi chà lau sạch sẽ. Sau đó hắn đi đến cạnh cửa, dặn dò Thính Tuyết đang đứng ngoài, lấy ra vài viên linh thạch từ trong ngực đưa cho Thính Tuyết.
Mười phút sau, Thính Tuyết bưng vào một chén đồ tốt gì đó trở về.
"Tô cô nương, đây là pho mát mà Lục công tử dùng linh thạch đổi cho người."
Tô Ninh Anh nhìn chén pho mát, rồi lại nhìn Lục Trác Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.
Thứ này không có độc chứ?
Thính Tuyết bưng đến thì chắc là không sao, có thể ăn.
Pho mát được đựng trong một chén sứ nhỏ màu trắng ngà, trông giống như đậu hũ, nhưng rõ ràng mềm mịn hơn nhiều, giống như sữa chua hiện đại. Trên bề mặt có rắc chút mật hoa quế, có thể trộn đều lên ăn.
Thiếu nữ ngồi bên mép giường, co chân lại, những ngón tay trắng mảnh mai cầm lấy chiếc chén sứ, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ. Mái tóc dài của nàng chưa được chải, xõa tung, đen mượt như lụa, một vài lọn tóc nghịch ngợm lẩn vào chiếc áo trong.
Tô Ninh Anh cười híp mắt vui vẻ ăn.
Đầu ngón tay Lục Trác Ngọc gõ nhẹ lên mu bàn tay.
Chỉ một chén pho mát mà cũng khiến nàng vui đến thế.
Bên ngoài, Xích Ô trên mái nhà đột nhiên kêu lên một tiếng, âm thanh cắt ngang màn đêm tĩnh lặng, mang theo sự chói tai quỷ dị.
Một ngụm pho mát kẹt lại trong cổ họng Tô Ninh Anh, cùng với nửa hớp không khí nuốt xuống khiến cổ họng căng ra đau rát.
"Khụ khụ khụ..."
Một bàn tay vươn ra, cách lớp áo vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Tô Ninh Anh bị lạnh đến run lên, lập tức ngừng ho, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Trác Ngọc: "Ta lại quên mất, tay ta lạnh."
Nam nhân thu tay lại, đầu ngón tay lướt qua sau gáy Tô Ninh Anh, lạnh đến mức khiến tóc nàng dựng đứng.
Cố ý, rõ ràng là cố ý! Cẩu nam nhân!
Lục Trác Ngọc vuốt ve đầu ngón tay, không hiểu sao tâm trạng bỗng có chút vui sướng.
Hắn cũng nhìn thấy Xích Ô bên ngoài, con linh thú này vốn là do hắn và Cố Nhất Thanh cùng bắt về. Mặc dù phần lớn công lao là của hắn, nhưng Cố Nhất Thanh muốn, nên Lục Trác Ngọc đã nhường cho.
Xích Ô đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là có mục đích. Kết hợp với thái độ hoảng hốt của Tô Ninh Anh, chuyện này có lẽ có liên quan đến nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.