Chương 27: Lục~ Trác~ Ngọc~
Điền Viên Phao
22/10/2024
Tô Ninh Anh không nhịn được cười, rồi lại không nhịn được cười tiếp.
Xong rồi, khóe miệng của nàng không ép xuống được.
Bức tranh vừa vẽ xong bị Lục Trác Ngọc tiện tay rút ra, ném thẳng vào trong đèn lồng. Ngọn lửa liếm qua, nuốt trọn tác phẩm của nàng.
Tô Ninh Anh có chút tiếc nuối, nàng cảm thấy bức tranh khá đẹp. Nhưng đúng là không thể giữ bức tranh này lại, lỡ bị Cố Nhất Thanh phát hiện thì không hay.
Giọng nói của nam nhân mang theo chút kiềm nén: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi?" Khó trách Xích Ô lại đuổi theo nàng chạy.
"Ừm." Tô Ninh Anh nghịch nghịch cây bút lông trong tay.
Lục Trác Ngọc giơ tay, lấy cây bút từ tay nàng, rồi rút từ túi Càn Khôn ra một lá bùa, vẽ lên đó một đồ án kỳ lạ, sau đó đưa nó cho nàng.
"Có chuyện gì thì gọi ta."
"Đây là gì?"
"Phù truyền âm."
"Dùng thế nào?" Tô “mười vạn câu hỏi vì sao” Ninh Anh cầm phù truyền âm lên, vì mực trên đó vẫn chưa khô nên nàng cầm nó bằng hai ngón tay.
"Xé ra, gọi tên ta."
Tô Ninh Anh căng thẳng: "Huynh tên là gì?"
…
Tô Ninh Anh cầm lá bùa, lúc thì đặt dưới gối, lúc lại dán lên ngực. Lúc lại lo lắng khi ngủ sẽ đè nhăn nó, liền ngồi dậy treo nó lên màn giường. Rồi lại cảm thấy màn giường không an toàn, lấy nó xuống dán lên trán mình.
Thính Tuyết: ... Đúng là nữ nhân đang yêu thật khó hiểu.
Tô Ninh Anh rất căng thẳng, lá bùa dán lên trán nàng, che mất một nửa tầm nhìn của nàng. Màn giường phấn hồng nhẹ nhàng lay động, đôi mắt của Tô Ninh Anh cũng theo đó mà chuyển động.
Bây giờ có lẽ đã là nửa đêm, con người khi ở trong trạng thái căng thẳng cao độ thì không thể ngủ được, Tô Ninh Anh đoán rằng có lẽ mình sẽ thức trắng đêm.
Buồn ngủ quá.
Sao con người có thể vừa căng thẳng, vừa sợ hãi lại vừa buồn ngủ được nhỉ?
Tô Ninh Anh đưa tay véo má mình, tỉnh táo một chút, rồi bắt đầu tập phát ra âm thanh.
"Lục~ Trác~ Ngọc~"
Kêu quá chậm, không biết có khi nào đợi Lục Trác Ngọc nghe thấy thì nàng đã bị Xích Ô xé nát rồi không?
"Lục Trác Ngọc!"
Kêu quá nhanh, không rõ ràng, có khi nào Lục Trác Ngọc cho rằng không phải nàng đang gọi hắn?
"Lục Trác Ngọc."
"Lục Trác Ngọc..."
Gọi tên Lục Trác Ngọc, đầu óc của Tô Ninh Anh dần dần mệt mỏi, cái tên này dường như biến thành bài hát ru của nàng.
Có lẽ đã đến hai giờ sáng, nghe nói con người ngủ sâu nhất vào khoảng một đến ba giờ sáng, trong tiểu thuyết, truyện tranh, hay phim truyền hình đều có nói như vậy.
Tất nhiên, những suy đoán về đồng hồ sinh học thế này không tồn tại với những người thường xuyên thức khuya như Tô Ninh Anh. Nhớ năm đó, nàng là trùm thức đêm trong ký túc xá của mình.
"Lục Trác Ngọc..."
Lục Trác Ngọc ngủ rồi sao? Nếu hắn đã ngủ, không nghe thấy nàng gọi thì làm sao bây giờ?
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi bên ngoài.
Đột nhiên, Tô Ninh Anh nghe thấy một tiếng va chạm rất nhỏ, dường như phát ra từ gian phòng bên trái. Ở đó chỉ có một mình Lục Trác Ngọc, vậy có lẽ đó là tiếng của hắn.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Ninh Anh lo lắng xoay người hai lần trên giường, muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ gặp Xích Ô. Nhưng khi nhìn lá bùa trong tay, cuối cùng nàng cũng đứng dậy, khoác áo choàng, to gan đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Người giúp ta, ta phải trả ơn.
Lục Trác Ngọc đã đưa cho nàng lá bùa, nàng không thể vô tâm mặc kệ.
Con chim ba đầu kia vẫn còn ở đây sao? Tô Ninh Anh đứng ở cửa chính, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi xung quanh.
Vậy mà con chim ba đầu không còn nữa? Chẳng lẽ lúc nãy nó nhìn thấy Lục Trác Ngọc, sợ quá bỏ chạy rồi?
Đúng lúc này, trong phòng bên trái lại phát ra một âm thanh, giống như tiếng chén trà bị vỡ.
Người như Lục Trác Ngọc, kiếp trước và kiếp này đều rất coi trọng dáng vẻ, hay còn gọi là sĩ diện. Đối nhân xử thế, hành động cử chỉ, dù là trước mặt hay sau lưng, luôn đạt điểm tuyệt đối. Ngay cả khi trở thành đại ma đầu, Lục Trác Ngọc vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã. Vì vậy, có thể làm ra chuyện như đập vỡ chén trà, có lẽ là có chuyện gì thật rồi.
Tô Ninh Anh hít sâu một hơi, dũng cảm lao nhanh đến cửa phòng bên trái của Lục Trác Ngọc.
"Đại sư huynh? Đại sư huynh? Đại sư huynh?" Tô Ninh Anh gõ cửa mười mấy lần, đến khi lòng bàn tay đỏ cả lên, cửa phòng vẫn không mở.
Không phải là ngất xỉu rồi chứ?
Tô Ninh Anh nhìn quanh, thấy cửa sổ bên cạnh, lập tức chuyển địa điểm. Nàng đứng trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa, cửa sổ không khóa, rất dễ đẩy.
Tô Ninh Anh duỗi dài cổ, nhìn vào bên trong.
Xong rồi, khóe miệng của nàng không ép xuống được.
Bức tranh vừa vẽ xong bị Lục Trác Ngọc tiện tay rút ra, ném thẳng vào trong đèn lồng. Ngọn lửa liếm qua, nuốt trọn tác phẩm của nàng.
Tô Ninh Anh có chút tiếc nuối, nàng cảm thấy bức tranh khá đẹp. Nhưng đúng là không thể giữ bức tranh này lại, lỡ bị Cố Nhất Thanh phát hiện thì không hay.
Giọng nói của nam nhân mang theo chút kiềm nén: "Ngươi cũng nhìn thấy rồi?" Khó trách Xích Ô lại đuổi theo nàng chạy.
"Ừm." Tô Ninh Anh nghịch nghịch cây bút lông trong tay.
Lục Trác Ngọc giơ tay, lấy cây bút từ tay nàng, rồi rút từ túi Càn Khôn ra một lá bùa, vẽ lên đó một đồ án kỳ lạ, sau đó đưa nó cho nàng.
"Có chuyện gì thì gọi ta."
"Đây là gì?"
"Phù truyền âm."
"Dùng thế nào?" Tô “mười vạn câu hỏi vì sao” Ninh Anh cầm phù truyền âm lên, vì mực trên đó vẫn chưa khô nên nàng cầm nó bằng hai ngón tay.
"Xé ra, gọi tên ta."
Tô Ninh Anh căng thẳng: "Huynh tên là gì?"
…
Tô Ninh Anh cầm lá bùa, lúc thì đặt dưới gối, lúc lại dán lên ngực. Lúc lại lo lắng khi ngủ sẽ đè nhăn nó, liền ngồi dậy treo nó lên màn giường. Rồi lại cảm thấy màn giường không an toàn, lấy nó xuống dán lên trán mình.
Thính Tuyết: ... Đúng là nữ nhân đang yêu thật khó hiểu.
Tô Ninh Anh rất căng thẳng, lá bùa dán lên trán nàng, che mất một nửa tầm nhìn của nàng. Màn giường phấn hồng nhẹ nhàng lay động, đôi mắt của Tô Ninh Anh cũng theo đó mà chuyển động.
Bây giờ có lẽ đã là nửa đêm, con người khi ở trong trạng thái căng thẳng cao độ thì không thể ngủ được, Tô Ninh Anh đoán rằng có lẽ mình sẽ thức trắng đêm.
Buồn ngủ quá.
Sao con người có thể vừa căng thẳng, vừa sợ hãi lại vừa buồn ngủ được nhỉ?
Tô Ninh Anh đưa tay véo má mình, tỉnh táo một chút, rồi bắt đầu tập phát ra âm thanh.
"Lục~ Trác~ Ngọc~"
Kêu quá chậm, không biết có khi nào đợi Lục Trác Ngọc nghe thấy thì nàng đã bị Xích Ô xé nát rồi không?
"Lục Trác Ngọc!"
Kêu quá nhanh, không rõ ràng, có khi nào Lục Trác Ngọc cho rằng không phải nàng đang gọi hắn?
"Lục Trác Ngọc."
"Lục Trác Ngọc..."
Gọi tên Lục Trác Ngọc, đầu óc của Tô Ninh Anh dần dần mệt mỏi, cái tên này dường như biến thành bài hát ru của nàng.
Có lẽ đã đến hai giờ sáng, nghe nói con người ngủ sâu nhất vào khoảng một đến ba giờ sáng, trong tiểu thuyết, truyện tranh, hay phim truyền hình đều có nói như vậy.
Tất nhiên, những suy đoán về đồng hồ sinh học thế này không tồn tại với những người thường xuyên thức khuya như Tô Ninh Anh. Nhớ năm đó, nàng là trùm thức đêm trong ký túc xá của mình.
"Lục Trác Ngọc..."
Lục Trác Ngọc ngủ rồi sao? Nếu hắn đã ngủ, không nghe thấy nàng gọi thì làm sao bây giờ?
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi bên ngoài.
Đột nhiên, Tô Ninh Anh nghe thấy một tiếng va chạm rất nhỏ, dường như phát ra từ gian phòng bên trái. Ở đó chỉ có một mình Lục Trác Ngọc, vậy có lẽ đó là tiếng của hắn.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Ninh Anh lo lắng xoay người hai lần trên giường, muốn đi ra ngoài nhưng lại sợ gặp Xích Ô. Nhưng khi nhìn lá bùa trong tay, cuối cùng nàng cũng đứng dậy, khoác áo choàng, to gan đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Người giúp ta, ta phải trả ơn.
Lục Trác Ngọc đã đưa cho nàng lá bùa, nàng không thể vô tâm mặc kệ.
Con chim ba đầu kia vẫn còn ở đây sao? Tô Ninh Anh đứng ở cửa chính, lấy một chiếc gương nhỏ ra soi xung quanh.
Vậy mà con chim ba đầu không còn nữa? Chẳng lẽ lúc nãy nó nhìn thấy Lục Trác Ngọc, sợ quá bỏ chạy rồi?
Đúng lúc này, trong phòng bên trái lại phát ra một âm thanh, giống như tiếng chén trà bị vỡ.
Người như Lục Trác Ngọc, kiếp trước và kiếp này đều rất coi trọng dáng vẻ, hay còn gọi là sĩ diện. Đối nhân xử thế, hành động cử chỉ, dù là trước mặt hay sau lưng, luôn đạt điểm tuyệt đối. Ngay cả khi trở thành đại ma đầu, Lục Trác Ngọc vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã. Vì vậy, có thể làm ra chuyện như đập vỡ chén trà, có lẽ là có chuyện gì thật rồi.
Tô Ninh Anh hít sâu một hơi, dũng cảm lao nhanh đến cửa phòng bên trái của Lục Trác Ngọc.
"Đại sư huynh? Đại sư huynh? Đại sư huynh?" Tô Ninh Anh gõ cửa mười mấy lần, đến khi lòng bàn tay đỏ cả lên, cửa phòng vẫn không mở.
Không phải là ngất xỉu rồi chứ?
Tô Ninh Anh nhìn quanh, thấy cửa sổ bên cạnh, lập tức chuyển địa điểm. Nàng đứng trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa, cửa sổ không khóa, rất dễ đẩy.
Tô Ninh Anh duỗi dài cổ, nhìn vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.