Chương 6
Anh Đào Tiểu Tửu
26/10/2023
11.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một cây Tùng lớn nằm trên con đường núi nhỏ hẹp.
Thân cây kia, ước chừng một người ôm không nổi.
Tống Phỉ Phỉ nhảy xuống xe, chống nạch bực tức hung hăng đá cành cây.
"Mẹ kiếp, sao lại xui xẻo như vậy!"
Tôi kéo cánh tay cô ấy:
"Cậu nhìn này."
Nhìn theo hướng ngón tay tôi, sắc mặt Tống Phi Phi lập tức lạnh đi.
Vết cắt của thân cây bằng phẳng, vừa nhìn là biết nó đã được cưa đổ.
Rõ ràng là có người nào đó không muốn chúng tôi rời đi.
Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra xem một chút, sau đó ném trở lại túi xách.
"Đây là điện thoại vệ tinh, dù ở trong khe núi cũng có thể có tín hiệu.”
“Ngay cả tớ cũng không thu được tín hiệu, thì chỉ có một loại khả năng."
“Tín hiệu đã bị người ta cố ý chặn rồi."
Hai chúng tôi cùng quay người lại nhìn về phía căn biệt thự khuất trong rừng núi kia. Có người muốn giữ chúng tôi ở lại. Sẽ là ai đây?
Tống Phỉ Phỉ cười giận dữ:
“Được, tớ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở sau lưng mình giở trò chơi xấu. Bà đây mà bắt được thì bà đây lột một lớp da của hắn."
Khi hai chúng tôi trở lại cửa biệt thự, những người trong phòng khách đang say sưa nói xấu tôi và Tống Phi Phi.
Hào hứng nhất hiển nhiên là Liễu Hoan Hoan:
“Tống Phi Phi có gì mà kiêu ngạo như vậy? Cô ta là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có như vậy. Lại không quan tâm công ty, cũng không ra ngoài giao du, mỗi ngày đều cùng một cái đạo sĩ giả mạo bày trò. Nghe nói hiện tại cô ta chỉ xuất hiện ở hội đấu giá sưu tầm một ít đồ cổ."
"Cô ta còn tiêu rất nhiều tiền để cho cái vị tiểu đạo sĩ vui vẻ. Còn nói cái gì quan hệ thầy trò, đều coi người khác là đồ ngu!"
12.
Tôi không nói gì nhìn Tống Phỉ Phỉ, cô ấy giật giật khóe miệng nhìn về phía tôi,
"Chỉ có thể nói, người có tâm hồn bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng bẩn”.
Một nhóm người ở đó thảo luận sôi nổi ngất trời. Thậm chí chuyện Tống Phỉ Phỉ thường xuyên đến dự tiệc muộn cũng bị lôi ra nói nhiều lần.
Lông mày Tống Phỉ Phỉ giật giật, không nhịn được nữa một cước đá văng cửa lớn ra.
"Có quỷ!"
Trong phòng trong phút chốc bộc phát một trận tiếng la hét. Sau khi cơn hoảng loạn lắng xuống, mọi người quay lại trừng mắt nhìn Tống Phỉ Phỉ.
Liễu Hoan Hoan nhìn thấy tôi cùng Tống Phi Phi quay trở về liền lộ ra nụ cười châm chọc:
“Không phải cô cố ý trở về nghe lén chúng tôi nói chuyện đấy chứ?"
Tống Phỉ Phỉ định mắng Hoan Hoan, nhưng tôi đã tiến lên một bước và ngăn cô ấy lại.
"Có một cái cây lớn đã chắn ngang đường xuống núi. Tôi nhìn vào thân cây thấy nó đã bị người ta đã dùng cưa cắt đổ."
“Hơn nữa, điện thoại di động của chúng tôi đột nhiên mất tín hiệu. Cô xem điện thoại di động của mấy người còn dùng được không?"
Trong phòng một thoáng yên tĩnh.
Liễu Hoan Hoan nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ, sau đó lấy điện thoại của cô ta ra.
Quả nhiên, điện thoại di động của mọi người cũng không có tín hiệu.
Một nhóm người vội vàng lái xe xuống núi, bọn họ đều thấy được một cây lớn chắn ngang ở giữa đường.
Trình Ngạn Bân và Lưu Nhạc còn thử di chuyển nó. Nhưng cái cây nặng khoảng mấy trăm kg, họ cố gắng kéo cành cây rất lâu mà không di chuyển được.
13.
Mọi người tâm sự nặng nề về tới biệt thự, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến mức dọa người.
Sắc mặt Liễu Hoan Hoan đặc biệt khó coi, cô ta cắn môi cau mày, một lúc sau đứng dậy đi về phía tôi.
“Biệt thự này thật sự có vấn đề sao?"
Tống Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
“Liễu tiểu thư, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút đi. Nếu như trong nhà này không có vấn đề gì. Người ta vì sao lại hao hết tâm tư không cho chúng ta xuống núi?"
“Chết tiệt, căn nhà này là của cô. Tôi nói cô làm sao có thể cướp căn biệt thự này từ trong tay đám anh em giống như sói đói kia? Nhất định là người ta giở trò đúng không?"
Trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Liễu Hoan Hoan trở nên trắng bệch. Nàng trừng to hai mắt thất thần một lúc, sau đó giơ tay tát mình một cái.
Thấy bộ dạng của Liễu Hoan Hoan, Tống Phỉ Phỉ có lẽ đã nói đúng chân tướng.
Chậc...đúng là giới nhà giàu (hào môn).
Liễu Hoan Hoan hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại:
“Tối nay tất cả mọi người ngủ ở phòng khách đi, tôi sẽ bảo người hầu mang đệm đến."
“Tôi không biết mục đích của họ là gì, nhưng rất có thể sẽ có người thiệt mạng".
“Kẻ giết người có thể là một người trong số chúng ta. Đương nhiên kẻ giết người cũng có thể đang trốn trong núi."
“Dù trường hợp nào, chúng ta phải hợp tác với nhau để đảm bảo an toàn tối đa."
Tôi không khỏi nhìn Liễu Hoan Hoan với cặp mắt khác xưa:
“Có đầu óc, nhưng không nhiều lắm."
“Cô có bao giờ nghĩ rằng kẻ giết người có thể không phải là con người không?"
Lời vừa dứt, gió núi thổi qua cửa sổ, mang theo thanh âm: "Vù...Vù..."
Dường như có hàng ngàn linh hồn ác quỷ đang khóc lóc bên ngoài ngôi nhà. Cánh cửa lớn bị đóng sầm lại một tiếng "rầm", tất cả mọi người đều hoảng sợ.
14.
Liễu Hoan Hoan có chút hổn hển:
“Đã đến lúc thế này rồi, cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?"
“Buổi tối rất lạnh, chúng ta lại nhiều người như vậy. Không đợi ở trong nhà thì biết đi đâu?”
Lúc này trời đã tối đen, vào mùa hè, thời gian mặt mặt trời lặn thường kéo dài. Hiện tại hẳn là khoảng bảy giờ tối, giờ Tuất.
“Tôi đề nghị chúng ta trực tiếp xuống núi đi, núi cũng không cao, nếu bộ đi nhanh một chút, hẳn là có thể trước giờ tý (nửa đêm) ra khỏi núi."
Mọi người không đồng ý, đường núi hiểm trở, ban đêm không có đèn đường.
Đường xuống núi không dễ đi, những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu này không muốn chịu khổ.
Tống Phỉ Phỉ lại xách túi muốn rời đi:
"Thật phiền chết đi được. Cứu không được, kệ đi. Linh Châu, chúng ta đi thôi."
Trong lúc đang tranh chấp, phòng bếp truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.
Liễu Hoan Hoan dẫn bốn dì từ nhà tới đây nấu cơm, xem ra những người đó đã xảy ra chuyện.
Những người vốn đang ngồi trên ghế sofa xem cuộc cãi vã của chúng tôi đều đứng dậy. Vương Thiến Nhiên sợ đến mức sắp dán hết lên người của Trình Ngạn Bân.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ khoảng ngoài 30 tuổi chạy ra từ hành lang. Toàn thân bê bết máu, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng và liên tục la hét.
"Cứu mạng."
Thấy chúng tôi, mắt chị sáng lên, lảo đảo chạy về phía cả bọn.
Chỉ là chị ấy vừa mới chạy được hai bước, phía sau đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này nhìn lớn tuổi hơn, khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Khi tôi đến biệt thự vào buổi chiều, tôi nghe thấy Liễu Hoan Hoan gọi người phụ nữ này là dì Tống. Nghe nói dì Tống nấu ăn rất giỏi, đặc biệt là món ăn của Quảng Đông.
Khuôn mặt vốn hiền lành và ít nói của dì Tống giờ đầy hung tợn. Dì ấy giơ con dao phay trong tay lên trước mặt chúng tôi. Điên cuồng chém hết nhát này đến nhát khác vào người phụ nữ trẻ phía trước.
Chỉ một lúc sau, người phụ nữ trẻ tội nghiệp ngừng giãy dụa rồi nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng đẫm máu và bạo lực này. Ngay cả tôi và Tống Phỉ Phỉ cũng không kịp phản ứng gì.
Dì Tống rút dao nhe răng cười cười vươn lưỡi liếm liếm vết máu trên đầu con dao. Sau đó đứng dậy lao nhanh về phía Liễu Hoan Hoan.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một cây Tùng lớn nằm trên con đường núi nhỏ hẹp.
Thân cây kia, ước chừng một người ôm không nổi.
Tống Phỉ Phỉ nhảy xuống xe, chống nạch bực tức hung hăng đá cành cây.
"Mẹ kiếp, sao lại xui xẻo như vậy!"
Tôi kéo cánh tay cô ấy:
"Cậu nhìn này."
Nhìn theo hướng ngón tay tôi, sắc mặt Tống Phi Phi lập tức lạnh đi.
Vết cắt của thân cây bằng phẳng, vừa nhìn là biết nó đã được cưa đổ.
Rõ ràng là có người nào đó không muốn chúng tôi rời đi.
Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại ra xem một chút, sau đó ném trở lại túi xách.
"Đây là điện thoại vệ tinh, dù ở trong khe núi cũng có thể có tín hiệu.”
“Ngay cả tớ cũng không thu được tín hiệu, thì chỉ có một loại khả năng."
“Tín hiệu đã bị người ta cố ý chặn rồi."
Hai chúng tôi cùng quay người lại nhìn về phía căn biệt thự khuất trong rừng núi kia. Có người muốn giữ chúng tôi ở lại. Sẽ là ai đây?
Tống Phỉ Phỉ cười giận dữ:
“Được, tớ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở sau lưng mình giở trò chơi xấu. Bà đây mà bắt được thì bà đây lột một lớp da của hắn."
Khi hai chúng tôi trở lại cửa biệt thự, những người trong phòng khách đang say sưa nói xấu tôi và Tống Phi Phi.
Hào hứng nhất hiển nhiên là Liễu Hoan Hoan:
“Tống Phi Phi có gì mà kiêu ngạo như vậy? Cô ta là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có như vậy. Lại không quan tâm công ty, cũng không ra ngoài giao du, mỗi ngày đều cùng một cái đạo sĩ giả mạo bày trò. Nghe nói hiện tại cô ta chỉ xuất hiện ở hội đấu giá sưu tầm một ít đồ cổ."
"Cô ta còn tiêu rất nhiều tiền để cho cái vị tiểu đạo sĩ vui vẻ. Còn nói cái gì quan hệ thầy trò, đều coi người khác là đồ ngu!"
12.
Tôi không nói gì nhìn Tống Phỉ Phỉ, cô ấy giật giật khóe miệng nhìn về phía tôi,
"Chỉ có thể nói, người có tâm hồn bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng bẩn”.
Một nhóm người ở đó thảo luận sôi nổi ngất trời. Thậm chí chuyện Tống Phỉ Phỉ thường xuyên đến dự tiệc muộn cũng bị lôi ra nói nhiều lần.
Lông mày Tống Phỉ Phỉ giật giật, không nhịn được nữa một cước đá văng cửa lớn ra.
"Có quỷ!"
Trong phòng trong phút chốc bộc phát một trận tiếng la hét. Sau khi cơn hoảng loạn lắng xuống, mọi người quay lại trừng mắt nhìn Tống Phỉ Phỉ.
Liễu Hoan Hoan nhìn thấy tôi cùng Tống Phi Phi quay trở về liền lộ ra nụ cười châm chọc:
“Không phải cô cố ý trở về nghe lén chúng tôi nói chuyện đấy chứ?"
Tống Phỉ Phỉ định mắng Hoan Hoan, nhưng tôi đã tiến lên một bước và ngăn cô ấy lại.
"Có một cái cây lớn đã chắn ngang đường xuống núi. Tôi nhìn vào thân cây thấy nó đã bị người ta đã dùng cưa cắt đổ."
“Hơn nữa, điện thoại di động của chúng tôi đột nhiên mất tín hiệu. Cô xem điện thoại di động của mấy người còn dùng được không?"
Trong phòng một thoáng yên tĩnh.
Liễu Hoan Hoan nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ, sau đó lấy điện thoại của cô ta ra.
Quả nhiên, điện thoại di động của mọi người cũng không có tín hiệu.
Một nhóm người vội vàng lái xe xuống núi, bọn họ đều thấy được một cây lớn chắn ngang ở giữa đường.
Trình Ngạn Bân và Lưu Nhạc còn thử di chuyển nó. Nhưng cái cây nặng khoảng mấy trăm kg, họ cố gắng kéo cành cây rất lâu mà không di chuyển được.
13.
Mọi người tâm sự nặng nề về tới biệt thự, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh đến mức dọa người.
Sắc mặt Liễu Hoan Hoan đặc biệt khó coi, cô ta cắn môi cau mày, một lúc sau đứng dậy đi về phía tôi.
“Biệt thự này thật sự có vấn đề sao?"
Tống Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng:
“Liễu tiểu thư, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút đi. Nếu như trong nhà này không có vấn đề gì. Người ta vì sao lại hao hết tâm tư không cho chúng ta xuống núi?"
“Chết tiệt, căn nhà này là của cô. Tôi nói cô làm sao có thể cướp căn biệt thự này từ trong tay đám anh em giống như sói đói kia? Nhất định là người ta giở trò đúng không?"
Trong nháy mắt lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Liễu Hoan Hoan trở nên trắng bệch. Nàng trừng to hai mắt thất thần một lúc, sau đó giơ tay tát mình một cái.
Thấy bộ dạng của Liễu Hoan Hoan, Tống Phỉ Phỉ có lẽ đã nói đúng chân tướng.
Chậc...đúng là giới nhà giàu (hào môn).
Liễu Hoan Hoan hít sâu mấy hơi, ép mình bình tĩnh lại:
“Tối nay tất cả mọi người ngủ ở phòng khách đi, tôi sẽ bảo người hầu mang đệm đến."
“Tôi không biết mục đích của họ là gì, nhưng rất có thể sẽ có người thiệt mạng".
“Kẻ giết người có thể là một người trong số chúng ta. Đương nhiên kẻ giết người cũng có thể đang trốn trong núi."
“Dù trường hợp nào, chúng ta phải hợp tác với nhau để đảm bảo an toàn tối đa."
Tôi không khỏi nhìn Liễu Hoan Hoan với cặp mắt khác xưa:
“Có đầu óc, nhưng không nhiều lắm."
“Cô có bao giờ nghĩ rằng kẻ giết người có thể không phải là con người không?"
Lời vừa dứt, gió núi thổi qua cửa sổ, mang theo thanh âm: "Vù...Vù..."
Dường như có hàng ngàn linh hồn ác quỷ đang khóc lóc bên ngoài ngôi nhà. Cánh cửa lớn bị đóng sầm lại một tiếng "rầm", tất cả mọi người đều hoảng sợ.
14.
Liễu Hoan Hoan có chút hổn hển:
“Đã đến lúc thế này rồi, cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?"
“Buổi tối rất lạnh, chúng ta lại nhiều người như vậy. Không đợi ở trong nhà thì biết đi đâu?”
Lúc này trời đã tối đen, vào mùa hè, thời gian mặt mặt trời lặn thường kéo dài. Hiện tại hẳn là khoảng bảy giờ tối, giờ Tuất.
“Tôi đề nghị chúng ta trực tiếp xuống núi đi, núi cũng không cao, nếu bộ đi nhanh một chút, hẳn là có thể trước giờ tý (nửa đêm) ra khỏi núi."
Mọi người không đồng ý, đường núi hiểm trở, ban đêm không có đèn đường.
Đường xuống núi không dễ đi, những thiếu gia, tiểu thư nhà giàu này không muốn chịu khổ.
Tống Phỉ Phỉ lại xách túi muốn rời đi:
"Thật phiền chết đi được. Cứu không được, kệ đi. Linh Châu, chúng ta đi thôi."
Trong lúc đang tranh chấp, phòng bếp truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.
Liễu Hoan Hoan dẫn bốn dì từ nhà tới đây nấu cơm, xem ra những người đó đã xảy ra chuyện.
Những người vốn đang ngồi trên ghế sofa xem cuộc cãi vã của chúng tôi đều đứng dậy. Vương Thiến Nhiên sợ đến mức sắp dán hết lên người của Trình Ngạn Bân.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ khoảng ngoài 30 tuổi chạy ra từ hành lang. Toàn thân bê bết máu, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng và liên tục la hét.
"Cứu mạng."
Thấy chúng tôi, mắt chị sáng lên, lảo đảo chạy về phía cả bọn.
Chỉ là chị ấy vừa mới chạy được hai bước, phía sau đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này nhìn lớn tuổi hơn, khoảng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi.
Khi tôi đến biệt thự vào buổi chiều, tôi nghe thấy Liễu Hoan Hoan gọi người phụ nữ này là dì Tống. Nghe nói dì Tống nấu ăn rất giỏi, đặc biệt là món ăn của Quảng Đông.
Khuôn mặt vốn hiền lành và ít nói của dì Tống giờ đầy hung tợn. Dì ấy giơ con dao phay trong tay lên trước mặt chúng tôi. Điên cuồng chém hết nhát này đến nhát khác vào người phụ nữ trẻ phía trước.
Chỉ một lúc sau, người phụ nữ trẻ tội nghiệp ngừng giãy dụa rồi nhắm mắt lại.
Tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng đẫm máu và bạo lực này. Ngay cả tôi và Tống Phỉ Phỉ cũng không kịp phản ứng gì.
Dì Tống rút dao nhe răng cười cười vươn lưỡi liếm liếm vết máu trên đầu con dao. Sau đó đứng dậy lao nhanh về phía Liễu Hoan Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.