Quyển 2 - Chương 24: Báo tin thắng trận
Ngọc Vãn Lâu
13/04/2013
Tân binh bên cạnh thấy thế lập tức che chở cho hắn xông về phía trước, may mắn là phát hiện ra mũi tên đó kịp lúc, Tề Uy giật giật cánh tay phải tê buốt, quay đầu lại nhìn hơn ba nghìn người phía sau lớn tiếng hét lớn: "Con mẹ nó, xông lên cho ta!"
Theo tiếng hét của hắn, hơn ba nghìn người còn lại bắt đầu miễn cưỡng một lần nữa tổ chức thành trận hình, hợp lực xông về phía trước, chỉ là đối mặt quân Tần trang bị hoàn mỹ, nhất là cung nỏ nhà Tần uy lực thật lớn, liều chết một phen phá vây, những thi thể bỏ lại chồng chất như núi, quân Tần dường như không có chút lay động trước cảnh máu huyết trước mắt này.
Thấy viện binh mãi không đến, tâm trạng Tề Uy cũng càng ngày càng tuyệt vọng, nhìn quân Thục bên người càng ngày càng ít, Tề Uy không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, kẹp mạnh vào bụng ngựa, trong tiếng chiến mã cuồng điên, Tề Uy huơ lên trường kiếm thẳng về phía quân Tần mà đánh!
Giữa lúc hỗn chiến , hai gã quân Tần giết đỏ cả mắt nhìn đến cách ăn mặc tướng lĩnh của Tề Uy, sốt ruột lập công, giơ lên ngọn giáo trong tay liền hướng lên đầu Tề Uy muốn chặt bỏ!
Tề Uy quát lên một tiếng lớn, mượn thế chiến mã đang xông lên phía trước, cúi người về phía trước một cái, trường kiếm trong tay lóe lên, không do dự xông lên chém vào tên binh sĩ Tần gần nhất, máu tươi phun trào, tên binh sĩ kia lảo đảo từng bước mới nặng nề ngã xuống vũng lầy lội đã sớm bị máu nóng hòa tan.
Một tên binh sĩ Tần nhìn thấy bạn chết thảm, dường như bất động, cười lạnh một tiếng, hươ ngọn giáo, bổ tới Tề Uy đã tay không tấc sắt!
Bên cạnh đó, một gã thân binh của Tề Uy nhìn thấy chủ tướng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, bèn không nề hà vô số quân Tần đang ở bên cạnh, quay người hét lớn một tiếng, thẳng hướng tên binh lính Tần kia đánh tới, tên binh sĩ Tần kia lúc này đang toàn lực hướng Tề Uy đánh tới, căn bản không thể phân tâm, lúc trường kiếm trong tay gã thân binh kia từ phía sau lướt tới mới đột nhiên kinh hãi, nhưng đã không thể né tránh. Chỉ nghe tên lính Tần kia kêu lên cuồng điên, giáo trong tay hướng về phía trước, không ngờ không để ý tới trường kiếm kia đã đâm vào người, nặng nề mà chém vào mặt của thân binh đã cứu Tề Uy, trong tiếng kêu thảm thiết của thân binh kia, tên binh sĩ Tần kia nặng nề ngã xuống vũng máu, trên mặt vẫn đọng lại một bộ mặt khiếp đảm.
Tề Uy thuận thế quay đầu ngựa, phía sau người rất thưa thớt, chạy trối chết. Đang bối rối hết sức, chỉ nghe một tiếng cười lạnh truyền đến, trong núi rừng mập mờ bỗng nhiên hiện ra vô số quân Tần, dẫn đầu là một người ước chừng bốn mươi tuổi, cưỡi trên một con chiến mã màu đen lạnh lùng nhìn về phía chính mình.
Tề Uy trong lòng kinh hãi, đã nhận ra người nọ chính là thượng tướng quân Mông Điềm!
Tề Uy lúc này đã biết, mình hôm nay nếu là không hàng, chỉ có một con đường chết, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như xưa, lau một mảng máu đã khô dính ở trên mặt, cười lạnh một tiếng, lúc này mới từ xa vòng tay nói: "Tề Uy tham kiến tướng quân!"
Mông Điềm lạnh lùng liếc nhìn trận hỗn chiến, chỉ còn lại có hơn hai ngàn quân Thục đang đau khổ giãy dụa, hít sâu một hơi mang theo gió lạnh của khí huyết tinh nhạt nhẽo. Một gã thiên tướng của Mông Điềm ở bên cạnh nhìn thấy Tề Uy vẫn ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nói với hắn: "Tướng bên bại, mau mau xuống ngựa chịu hàng!"
Tề Uy cũng không để ý tới quân Tần đang xúm lại vây quanh mình, chỉ ngửa mặt lên trời cười nói: "Tề Uy ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, hôm nay có thể được nhìn thấy, quả thật là may mắn!"
Lời còn chưa dứt, xoay người xuống ngựa, nhặt lên một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất, nhìn Mông Điềm, nghiêm mặt nói: "Tề Uy báo đáp công ơn của công tử ngày đó , nên mới nhập Thục, hiện giờ dù đã chiến bại cũng không có mặt mũi nào đi gặp người cũ ở Hàm Dương!"
Nói xong, cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hướng gần cổ dùng sức vung lên, tia máu bắn tung toé, thân hình cao lớn nặng nề ngã xuống đám máu lầy lội lạnh như băng, máu tươi trào ra hòa tan với tuyết trắng mỏng manh.
Mông Điềm nhìn thoáng qua thi thể trong vũng máu, hướng vào người thân binh bên cạnh thở dài nói: "An táng tử tế, hết thảy chi phí tính cho bản tướng quân."
Nói xong, vẻ mặt nghiêm lại, trầm giọng quát: "Mệnh lệnh đại quân tiêu diệt toàn bộ quân Thục, dùng tốc độ cao nhất xuất phát tới Lãng Trung!"
Đám quân Tần đang hứng khởi giết chóc nghe vậy, rất là hưng phấn, nhìn trận hỗn chiến, trong mắt đầy thú tính và lạnh lùng tàn khốc.
------------------------
Trương Cường ngồi ở trong tẩm điện, chăm chú phê duyệt tấu chương vừa mới trình lên, trang giấy mang theo mùi thơm ngát, đặt ở trên trường kỷ, qua nửa tháng sản xuất thử, thợ thủ công đã có thể thuần thục sản xuất ra trang giấy tốt nhất, Trương Cường đem loạt giấy đầu tiên sản xuất ra ban cho đủ loại quan lại các cấp trong triều, cũng cố ý dặn, biểu tấu chương phải sử dụng giấy mới giống nhau, cứ như vậy khiến cho danh khí giấy mới lan truyền rộng khắp, trong thành Hàm Dương phàm là người đọc sách ai cũng lấy giấy mới làm quý, lúc đó quả nhiên là giấy quý của Hàm Dương, làm cho Trương Cường có được lợi ích ngoài ý muốn.
Bởi vì vụ án Triệu Cao liên lụy cực lớn, một số người phàm là được Triệu Cao tiến cử cũng sợ hãi bị liên luỵ, trong đó có cả một số phương sĩ, mà Hồ Phù ngày ấy bị Triệu Cao tiến dẫn cho Trương Cường cũng lo lắng liên lụy. Ngày đó Triệu Cao bị tru di, Hồ Phù ngày sau liền rời khỏi Hàm Dương, tránh né tai nạn và rắc rối. Khi Trương Cường phái người tìm được hắn, các quan binh tìm người cũng không biết hoàng đế tìm hắn để làm gì, cho rằng bắt hắn để chặt đầu, bèn lấy quy cách đối đãi tù phạm để chiêu đãi vị "Thần tiên" này.
Khi "Thần tiên" bị bắt về Hàm Dương, đã qua mấy tháng, làm cho Trương Cường chờ đợi thật là phiền lòng. Nhưng lại không thể gióng trống khua chiêng để tìm kiếm phương sĩ luyện đan, sợ làm ảnh hưởng không khí vừa mới quét sạch trong triều, hơn nữa cũng lo lắng hủy diệt hình tượng của chính mình vừa mới cố công tạo nên, lúc này mới kiên nhẫn chờ Hồ Phù nhanh chóng vào cung.
"Bệ hạ, Hồ Phù đến." Hàn Hoán nhìn thoáng qua Trương Cường đang phê duyệt tấu chương, cẩn thận nói.
Trương Cường nghe vậy, hơi giật mình, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy cửa chính đại điện một thân ảnh quen thuộc đang quỳ, mấy tháng không thấy, Hồ Phù gầy đến mức mình cũng không nhận ra.
Nhìn bộ dáng nghèo túng của hắn, Trương Cường không khỏi cười gượng một tiếng, thản nhiên nói: "Hồ Phù, ngươi cũng biết mục đích trẫm lệnh cho ngươi tiến cung không?"
Hồ Phù sớm đã tâm lực tiều tụy, lúc này nghe vậy, chỉ thành thật nói: "Bệ hạ, thảo dân không biết."
Trương Cường gật gật đầu, nhìn Hồ Phù nói : "Ngươi có biết ‘hỏa dược’?"
Hồ Phù nghe vậy chấn động cả người, vội vàng nói: "Tiểu nhân chỉ biết lưu huỳnh kết hợp với bột than củi có thể nổ rất mạnh, cũng chưa thử thêm đá tiêu vào trong đó. Bệ hạ chẳng lẽ muốn dùng cái đó? Đó chính là hỗn hợp lưu huỳnh, vô cùng nguy hiểm, bệ hạ không nên thử."
Trương Cường biết hắn hiểu lầm ý của mình, không khỏi lắc đầu nói:"'Trẫm ở đây có công thức pha chế hỏa dược, ngươi cầm chịu khó nghiên cứu chế tạo, nếu là thật có thể làm ra hỏa dược có sức công phá cực mạnh, trẫm sẽ lấy quân công để phong thưởng cho ngươi."
Hồ Phù nghe vậy, gặp Trương Cường cũng không có truy cứu chuyện cũ của mình và Triệu Cao, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này lại nghe được việc này nếu là làm tốt lắm còn phong thưởng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, sau một lúc lâu mới run giọng nói: "Hồ Phù tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
Trương Cường lúc này biết hắn cũng không biết sự nguy hiểm của hỏa dược, không khỏi dặn dò: "Vật ấy rất nguy hiểm, một khi bị thương, rất có thể nguy cơ đến tánh mạng, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận. Nhanh chóng nghiên cứu chế tạo thành công."
Hồ Phù nghe vậy, trong lòng định thần lại, vội vàng cẩn thận nói: "Bệ hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định hết sức nghiên cứu chế tạo vật ấy, sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng."
Trương Cường có tâm lại dặn hắn cẩn thận một chút, nghĩ ngợi cảnh tỉnh chính mình đã không biết nên dặn như thế nào, dù sao loại hỏa dược này cuối cùng có thể chế thành như thế nào thật khó nói, chính mình mặc dù có nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Bèn gật đầu nói: "Đã như thế, ngươi vễ nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm liền phái người cho ngươi tìm một chỗ yên tạm nghiên cứu chế tạo vật ấy."
Theo tiếng hét của hắn, hơn ba nghìn người còn lại bắt đầu miễn cưỡng một lần nữa tổ chức thành trận hình, hợp lực xông về phía trước, chỉ là đối mặt quân Tần trang bị hoàn mỹ, nhất là cung nỏ nhà Tần uy lực thật lớn, liều chết một phen phá vây, những thi thể bỏ lại chồng chất như núi, quân Tần dường như không có chút lay động trước cảnh máu huyết trước mắt này.
Thấy viện binh mãi không đến, tâm trạng Tề Uy cũng càng ngày càng tuyệt vọng, nhìn quân Thục bên người càng ngày càng ít, Tề Uy không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, kẹp mạnh vào bụng ngựa, trong tiếng chiến mã cuồng điên, Tề Uy huơ lên trường kiếm thẳng về phía quân Tần mà đánh!
Giữa lúc hỗn chiến , hai gã quân Tần giết đỏ cả mắt nhìn đến cách ăn mặc tướng lĩnh của Tề Uy, sốt ruột lập công, giơ lên ngọn giáo trong tay liền hướng lên đầu Tề Uy muốn chặt bỏ!
Tề Uy quát lên một tiếng lớn, mượn thế chiến mã đang xông lên phía trước, cúi người về phía trước một cái, trường kiếm trong tay lóe lên, không do dự xông lên chém vào tên binh sĩ Tần gần nhất, máu tươi phun trào, tên binh sĩ kia lảo đảo từng bước mới nặng nề ngã xuống vũng lầy lội đã sớm bị máu nóng hòa tan.
Một tên binh sĩ Tần nhìn thấy bạn chết thảm, dường như bất động, cười lạnh một tiếng, hươ ngọn giáo, bổ tới Tề Uy đã tay không tấc sắt!
Bên cạnh đó, một gã thân binh của Tề Uy nhìn thấy chủ tướng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, bèn không nề hà vô số quân Tần đang ở bên cạnh, quay người hét lớn một tiếng, thẳng hướng tên binh lính Tần kia đánh tới, tên binh sĩ Tần kia lúc này đang toàn lực hướng Tề Uy đánh tới, căn bản không thể phân tâm, lúc trường kiếm trong tay gã thân binh kia từ phía sau lướt tới mới đột nhiên kinh hãi, nhưng đã không thể né tránh. Chỉ nghe tên lính Tần kia kêu lên cuồng điên, giáo trong tay hướng về phía trước, không ngờ không để ý tới trường kiếm kia đã đâm vào người, nặng nề mà chém vào mặt của thân binh đã cứu Tề Uy, trong tiếng kêu thảm thiết của thân binh kia, tên binh sĩ Tần kia nặng nề ngã xuống vũng máu, trên mặt vẫn đọng lại một bộ mặt khiếp đảm.
Tề Uy thuận thế quay đầu ngựa, phía sau người rất thưa thớt, chạy trối chết. Đang bối rối hết sức, chỉ nghe một tiếng cười lạnh truyền đến, trong núi rừng mập mờ bỗng nhiên hiện ra vô số quân Tần, dẫn đầu là một người ước chừng bốn mươi tuổi, cưỡi trên một con chiến mã màu đen lạnh lùng nhìn về phía chính mình.
Tề Uy trong lòng kinh hãi, đã nhận ra người nọ chính là thượng tướng quân Mông Điềm!
Tề Uy lúc này đã biết, mình hôm nay nếu là không hàng, chỉ có một con đường chết, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như xưa, lau một mảng máu đã khô dính ở trên mặt, cười lạnh một tiếng, lúc này mới từ xa vòng tay nói: "Tề Uy tham kiến tướng quân!"
Mông Điềm lạnh lùng liếc nhìn trận hỗn chiến, chỉ còn lại có hơn hai ngàn quân Thục đang đau khổ giãy dụa, hít sâu một hơi mang theo gió lạnh của khí huyết tinh nhạt nhẽo. Một gã thiên tướng của Mông Điềm ở bên cạnh nhìn thấy Tề Uy vẫn ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nói với hắn: "Tướng bên bại, mau mau xuống ngựa chịu hàng!"
Tề Uy cũng không để ý tới quân Tần đang xúm lại vây quanh mình, chỉ ngửa mặt lên trời cười nói: "Tề Uy ngưỡng mộ tướng quân đã lâu, hôm nay có thể được nhìn thấy, quả thật là may mắn!"
Lời còn chưa dứt, xoay người xuống ngựa, nhặt lên một thanh trường kiếm rơi trên mặt đất, nhìn Mông Điềm, nghiêm mặt nói: "Tề Uy báo đáp công ơn của công tử ngày đó , nên mới nhập Thục, hiện giờ dù đã chiến bại cũng không có mặt mũi nào đi gặp người cũ ở Hàm Dương!"
Nói xong, cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hướng gần cổ dùng sức vung lên, tia máu bắn tung toé, thân hình cao lớn nặng nề ngã xuống đám máu lầy lội lạnh như băng, máu tươi trào ra hòa tan với tuyết trắng mỏng manh.
Mông Điềm nhìn thoáng qua thi thể trong vũng máu, hướng vào người thân binh bên cạnh thở dài nói: "An táng tử tế, hết thảy chi phí tính cho bản tướng quân."
Nói xong, vẻ mặt nghiêm lại, trầm giọng quát: "Mệnh lệnh đại quân tiêu diệt toàn bộ quân Thục, dùng tốc độ cao nhất xuất phát tới Lãng Trung!"
Đám quân Tần đang hứng khởi giết chóc nghe vậy, rất là hưng phấn, nhìn trận hỗn chiến, trong mắt đầy thú tính và lạnh lùng tàn khốc.
------------------------
Trương Cường ngồi ở trong tẩm điện, chăm chú phê duyệt tấu chương vừa mới trình lên, trang giấy mang theo mùi thơm ngát, đặt ở trên trường kỷ, qua nửa tháng sản xuất thử, thợ thủ công đã có thể thuần thục sản xuất ra trang giấy tốt nhất, Trương Cường đem loạt giấy đầu tiên sản xuất ra ban cho đủ loại quan lại các cấp trong triều, cũng cố ý dặn, biểu tấu chương phải sử dụng giấy mới giống nhau, cứ như vậy khiến cho danh khí giấy mới lan truyền rộng khắp, trong thành Hàm Dương phàm là người đọc sách ai cũng lấy giấy mới làm quý, lúc đó quả nhiên là giấy quý của Hàm Dương, làm cho Trương Cường có được lợi ích ngoài ý muốn.
Bởi vì vụ án Triệu Cao liên lụy cực lớn, một số người phàm là được Triệu Cao tiến cử cũng sợ hãi bị liên luỵ, trong đó có cả một số phương sĩ, mà Hồ Phù ngày ấy bị Triệu Cao tiến dẫn cho Trương Cường cũng lo lắng liên lụy. Ngày đó Triệu Cao bị tru di, Hồ Phù ngày sau liền rời khỏi Hàm Dương, tránh né tai nạn và rắc rối. Khi Trương Cường phái người tìm được hắn, các quan binh tìm người cũng không biết hoàng đế tìm hắn để làm gì, cho rằng bắt hắn để chặt đầu, bèn lấy quy cách đối đãi tù phạm để chiêu đãi vị "Thần tiên" này.
Khi "Thần tiên" bị bắt về Hàm Dương, đã qua mấy tháng, làm cho Trương Cường chờ đợi thật là phiền lòng. Nhưng lại không thể gióng trống khua chiêng để tìm kiếm phương sĩ luyện đan, sợ làm ảnh hưởng không khí vừa mới quét sạch trong triều, hơn nữa cũng lo lắng hủy diệt hình tượng của chính mình vừa mới cố công tạo nên, lúc này mới kiên nhẫn chờ Hồ Phù nhanh chóng vào cung.
"Bệ hạ, Hồ Phù đến." Hàn Hoán nhìn thoáng qua Trương Cường đang phê duyệt tấu chương, cẩn thận nói.
Trương Cường nghe vậy, hơi giật mình, đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy cửa chính đại điện một thân ảnh quen thuộc đang quỳ, mấy tháng không thấy, Hồ Phù gầy đến mức mình cũng không nhận ra.
Nhìn bộ dáng nghèo túng của hắn, Trương Cường không khỏi cười gượng một tiếng, thản nhiên nói: "Hồ Phù, ngươi cũng biết mục đích trẫm lệnh cho ngươi tiến cung không?"
Hồ Phù sớm đã tâm lực tiều tụy, lúc này nghe vậy, chỉ thành thật nói: "Bệ hạ, thảo dân không biết."
Trương Cường gật gật đầu, nhìn Hồ Phù nói : "Ngươi có biết ‘hỏa dược’?"
Hồ Phù nghe vậy chấn động cả người, vội vàng nói: "Tiểu nhân chỉ biết lưu huỳnh kết hợp với bột than củi có thể nổ rất mạnh, cũng chưa thử thêm đá tiêu vào trong đó. Bệ hạ chẳng lẽ muốn dùng cái đó? Đó chính là hỗn hợp lưu huỳnh, vô cùng nguy hiểm, bệ hạ không nên thử."
Trương Cường biết hắn hiểu lầm ý của mình, không khỏi lắc đầu nói:"'Trẫm ở đây có công thức pha chế hỏa dược, ngươi cầm chịu khó nghiên cứu chế tạo, nếu là thật có thể làm ra hỏa dược có sức công phá cực mạnh, trẫm sẽ lấy quân công để phong thưởng cho ngươi."
Hồ Phù nghe vậy, gặp Trương Cường cũng không có truy cứu chuyện cũ của mình và Triệu Cao, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này lại nghe được việc này nếu là làm tốt lắm còn phong thưởng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, sau một lúc lâu mới run giọng nói: "Hồ Phù tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
Trương Cường lúc này biết hắn cũng không biết sự nguy hiểm của hỏa dược, không khỏi dặn dò: "Vật ấy rất nguy hiểm, một khi bị thương, rất có thể nguy cơ đến tánh mạng, ngươi phải tuyệt đối cẩn thận. Nhanh chóng nghiên cứu chế tạo thành công."
Hồ Phù nghe vậy, trong lòng định thần lại, vội vàng cẩn thận nói: "Bệ hạ yên tâm, tiểu nhân nhất định hết sức nghiên cứu chế tạo vật ấy, sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng."
Trương Cường có tâm lại dặn hắn cẩn thận một chút, nghĩ ngợi cảnh tỉnh chính mình đã không biết nên dặn như thế nào, dù sao loại hỏa dược này cuối cùng có thể chế thành như thế nào thật khó nói, chính mình mặc dù có nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Bèn gật đầu nói: "Đã như thế, ngươi vễ nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm liền phái người cho ngươi tìm một chỗ yên tạm nghiên cứu chế tạo vật ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.