Quyển 3 - Chương 20: Cuộc chiến Cai Hạ.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Ánh mặt trời còn chưa lên, không khí tràn
ngập cái lạnh tàng sáng. Khi những ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, đã xua tan đi những bóng đêm cuối cùng, đại địa lại bình thản đón chò một ngày mới.
Hạng Vũ mặc chiến bào đen, khoác chiến giáp, trời còn chưa sáng đã rời giường, tuần tra phòng thủ các nơi, mới trở lại đại doanh của mình. Không ít quân Sở bại lui mấy lần đã sức tàn lực kiệt, đều đang say ngủ. Phòng thủ trong thành vẫn là một vạn quân vốn đóng trong Cai Hạ.
Hạng Vũ âm thầm nhíu mày, một ngày mới lại đến, một hồi chiến tranh đẫm máu nữa lại sắp buông xuống. Đối mặt với hai mươi vạn quân Tần, Hạng Vũ biết rõ, mình đã càng lúc càng không có hy vọng. Hôm qua lúc bị quân Tần vây kín, hắn đã phái mười tên tử sĩ suốt đêm vượt sông tới gặp Sở Vương, hy vọng có thể được Sở Vương trợ giúp. Hiện giờ, hy vọng của hắn chỉ có thể đặt lên Sở Vương ở bên kia bờ sông Ô Giang!
Nhìn ánh ban mai dần chiếu tới cổ thành Cai Hạ, Hạng Vũ gắng gượng xốc lại tinh thần, phân phó Hạng An đi theo sau: “Sau khi tuần tra xong, lập tức lệnh cho Anh Bố cùng Bồ Nghĩa tới gặp ta”.
Nói xong, vẻ mặt lãnh đạm đi vào trong huyện nha Cai Hạ cũng là đại doanh tạm thời. Vào trong sân, thấy Ngu Cơ đang lo lắng ngồi chò trong phòng, trước mặt nàng là một ít điểm tâm đơn giản.
Thấy Hạng Vũ tiến vào, Ngu Cơ mới hơi thả lỏng một chút, khẽ gật đầu nói: “Hạng đại ca, mấy ngày này huynh tiều tụy đi nhiều, ta có làm một chút này, huynh phải chú ý thân thể hớn nữa đó”.
Hạng Vũ nhìn mấy món đồ ăn tưởng chừng đơn giản mà lại không hề đơn giản, trong lòng không khỏi đau đớn. Bởi vì lương thảo đã hết, tới Cai Hạ, quân thủ thành cũng không nhiều lắm, lương thảo cũng chỉ đủ cho quân trong thành sử dụng, hiện giờ hai vạn người của Hạng Vũ tới có vẻ như không thể đủ. Binh lính bình thường chỉ có thể ăn ngày một bát, đến như Hạng Vũ mà ngày cũng chỉ có thế ăn ba bát cơm. Nghĩ tới ngày đó mình đại thắng Cự Lộc, danh chấn thiên hạ chư hầu, đối mặt với sự thê lương lúc này, thật sự khiến cho hắn cảm thấy hơi nản lòng.
Ngu Cơ thấy hắn sắc mặt không tốt, trong lòng khẽ thở dài, đang muốn cởi giúp hắn bộ giáp nặng nề, lại bị Hạng Vũ rầu rĩ đẩy ra, khiến cho Ngu Cơ rất không thoải mái.
Hạng Vũ thoáng nhìn Ngu Cơ cũng tiều tụy gầy gò, phân phó với Hạng An đang định rời phòng: “Hạng An, cởi chiến giáp giúp ta, ta nghỉ ngơi trước đã, Anh Bố tới đây thì đánh thức ta dậy”.
Hạng An cẩn thận xưng vâng, tới giúp Hạng Vũ cởi chiến giáp, cẩn thận đặt lên giá, sợ làm hỏng bộ giáp tinh chế truyền từ đòi đại tướng Sở quốc Hạng Yến. Thời này những bộ giáp tốt nhất thường được các tướng lãnh truyền cho đời sau, được hậu thế coi là vật quý giá trong nhà.
Bộ chiến giáp này là Hạng Yến sau khi chết, một gã thân binh đã gỡ xuống, khó nhọc chuyển lại cho Hạng Lượng, rồi truyền lại cho Hạng Vũ, vẫn luôn được Hạng Vũ coi là vật chí bảo, luôn cẩn thận giữ gìn, không bao giờ làm xây xước.
Ngu Cơ nhìn nét mặt tái nhợt của Hạng Vũ, không khỏi đau xót, ảm đạm nói: “Hạng đại ca, Ngu Cơ về trước, huynh nhó nghỉ ngơi...”. Nói xong, buồn bã rời đi.
Hạng Vũ nhìn theo bóng dáng Ngu Cơ, lại nhớ tới ba mươi vạn quân Tần hùng hổ theo đuôi, nhịn không được hét lên một tiếng, theo bản năng đặt tay lên bội kiếm bên hông.
Trong lúc suy nghĩ, chợt thấy Anh Bố cao giọng nói ngoài cửa: “Tướng quân, chuyện thủ thành đã chuẩn bị xong, chỉ có điều thiếu không ít khí giới thủ thành”.
Nói tới đây, hắn hơi ngập ngừng nói: “Mạt tướng đã cho đổ nước xuống tường thành, trải qua một đêm, cũng đã kết băng, hỗ trợ không ít”.
Hạng Vũ gắng gượng gật đầu nói: “Nếu tấn công ngay chính diện thì cũng có thể chống đỡ được. Có điều, nếu quân Tần lại dùng cái loại phi hành quân đó thì.
Khó, chúng ta không có nhiều cung nỏ cho lắm”.
Nói tới ba chữ ‘phi hành quân’, Hạng Vũ chợt lạnh mặt, ra lệnh: “Tướng quân lập tức tập trung toàn bộ cung nỏ, phòng ngừa phi hành quân của Tần, hiện giờ cũng chỉ còn cách này”.
Anh Bố chợt hoàng sợ, nói: “Lần này chúng ta sở dĩ đại bại, là do thua bởi ‘phi hành quân’ này. Nhớ rõ ngày trước Công Thâu Ban đã từng chế ra con chim lớn có thể bay lên được mấy trượng, mà vật của Tần vương lại có thể bay lượn ở trên trời được, thật sự là khiến người ta hoảng sợ, không ngờ người Tần lại lợi hại như vậy, nếu chúng ta không có kế sách ứng phó, chỉ sợ không thể chống lại được”.
Hạng Vũ trầm trọng gật đầu nói: “Không biết có thể phòng thủ đến lúc Sở Vương phái người đến không nữa”.
Anh Bố nghe thấy thế, sắc mặt buồn bã, gắng gượng gật đầu nói: “Quân Tần nhân số đông, chúng ta phải cố hết sức thôi, nếu không thì cứ lui về Giang Đông, lại bàn mưu khác”.
Hạng Vũ biến sắc, hơi do dự gật đầu nói: “Ngươi bố trí tám trăm tử sĩ, nếu thành bị phá, chúng ta sẽ liều chết phá vậy. Chỉ cần Hạng Vũ ta một ngày không chết, nhất định sẽ còn đấu với Tần Vương. Không diệt được Tần, ta chết không nhắm mắt!”.
Anh Bố nghe thấy thế, cực kỳ xúc động, hiên ngang nói: “Anh Bố nguyện vào sinh ra tử cùng tướng quân!”.
Hạng Vũ thở dài một tiếng, đang định mở miệng, chợt ngoài cửa truyền tới tiếng nổ liên tục, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết và bối rối.
Hai người căng thẳng, vội lao ra khỏi cửa, chỉ thấy khắp nơi khói đen dày đặc, nơi nơi tràn ngập mùi gay mũi. Thứ dân trên đường cùng với quân thủ thành Cai Hạ chưa bao giờ gặp sự công kích như vậy, sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
Ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy trên trời hoặc cao hoặc thấp, hoặc gần hoặc xa có tới mấy chục quái vật hình tam giác, chính là phi hành quân đã khiến cho Sở quân đại bại!
Nhìn thấy những phi hành quân làm cho người ta sởn gai ốc này, Hạng Vũ trong lòng căng thẳng, phi lên ngựa, trầm giọng ra lệnh cho Anh Bố: “Quân Tần sẽ tiến công quy mô, mọi người nâng cao tinh thần lên!”. Nói xong, thúc ngựa chạy nhanh tới cửa bắc.
Lúc này cửa bắc đã bị gần hai vạn quân Tần tấn công, bởi vì phi hành quân tập kích quấy rối, khiến cho dân chúng hoảng sợ tụ tập dưới cổng thành, làm cho việc phòng thủ càng thêm áp lực. Hơn nữa một bộ phận quân Sở đã mang sự sợ hãi với phi hành quân của Tần, cho nên khiến cho không ít quân Tần thoải mái công lên tường thành, liều chết chém giết với quân Sở trên đó.
Hạng Vũ thấy thế, không nghĩ nhiều đã vung trường kiếm vọt lên. Lúc này hơn mười vạn quân Tần đã vây chặt Cai Hạ nho nhỏ như nêm cối, hơn nữa tên nỏ quân Sở bắn ra càng lúc càng yếu ớt. Lúc này từ trong quân Tần đã xuất hiện mười chiếc xe công thành cực lớn, dưới sự bảo vệ của binh giáp cùng thuẫn binh (binh mang khiên) tiến gần tường thành. Xe công thành chiến cổ đại thường là loại cực lớn, quân lính đầu tiên đưa xe tới sát tường thành, sau đó bắc thang qua. Các binh lính ở lầu quan sát liên tục bắn tên để cho thang được bắc thuận lợi lên tường thành, công kích cực kỳ hiệu quả.
Đúng lúc này, trong thành lại truyền ra vô số tiếng kêu thảm thiết, Hạng Vũ nhìn ngọn lửa mới phát giác, một số phi hành quân đã ném xuống vô số dầu hỏa, làm dấy lửa lên ở vô số nơi. Những thứ dân trốn ở trong nhà, tiếng khóc lóc vang lên ầm ĩ một vùng, khiến cho không khí trong thành càng thêm hoảng loạn. Một vài quân Sở thậm chí còn ném binh khí không muốn đánh, dù cho quan quân chửi đánh cũng không chịu cầm vũ khí.
Hạng Vũ lòng tràn đầy lửa giận, thúc chiến mã tiến lên cầm trường kiếm chém một gã chiến binh không chịu tiếp tục tác chiến, huyết quang bắn ra, mấy trăm quân Sở nơi đây mới chịu xông tới tường thành gia nhập cuộc hỗn chiến.
Hạng Vũ mặc chiến bào đen, khoác chiến giáp, trời còn chưa sáng đã rời giường, tuần tra phòng thủ các nơi, mới trở lại đại doanh của mình. Không ít quân Sở bại lui mấy lần đã sức tàn lực kiệt, đều đang say ngủ. Phòng thủ trong thành vẫn là một vạn quân vốn đóng trong Cai Hạ.
Hạng Vũ âm thầm nhíu mày, một ngày mới lại đến, một hồi chiến tranh đẫm máu nữa lại sắp buông xuống. Đối mặt với hai mươi vạn quân Tần, Hạng Vũ biết rõ, mình đã càng lúc càng không có hy vọng. Hôm qua lúc bị quân Tần vây kín, hắn đã phái mười tên tử sĩ suốt đêm vượt sông tới gặp Sở Vương, hy vọng có thể được Sở Vương trợ giúp. Hiện giờ, hy vọng của hắn chỉ có thể đặt lên Sở Vương ở bên kia bờ sông Ô Giang!
Nhìn ánh ban mai dần chiếu tới cổ thành Cai Hạ, Hạng Vũ gắng gượng xốc lại tinh thần, phân phó Hạng An đi theo sau: “Sau khi tuần tra xong, lập tức lệnh cho Anh Bố cùng Bồ Nghĩa tới gặp ta”.
Nói xong, vẻ mặt lãnh đạm đi vào trong huyện nha Cai Hạ cũng là đại doanh tạm thời. Vào trong sân, thấy Ngu Cơ đang lo lắng ngồi chò trong phòng, trước mặt nàng là một ít điểm tâm đơn giản.
Thấy Hạng Vũ tiến vào, Ngu Cơ mới hơi thả lỏng một chút, khẽ gật đầu nói: “Hạng đại ca, mấy ngày này huynh tiều tụy đi nhiều, ta có làm một chút này, huynh phải chú ý thân thể hớn nữa đó”.
Hạng Vũ nhìn mấy món đồ ăn tưởng chừng đơn giản mà lại không hề đơn giản, trong lòng không khỏi đau đớn. Bởi vì lương thảo đã hết, tới Cai Hạ, quân thủ thành cũng không nhiều lắm, lương thảo cũng chỉ đủ cho quân trong thành sử dụng, hiện giờ hai vạn người của Hạng Vũ tới có vẻ như không thể đủ. Binh lính bình thường chỉ có thể ăn ngày một bát, đến như Hạng Vũ mà ngày cũng chỉ có thế ăn ba bát cơm. Nghĩ tới ngày đó mình đại thắng Cự Lộc, danh chấn thiên hạ chư hầu, đối mặt với sự thê lương lúc này, thật sự khiến cho hắn cảm thấy hơi nản lòng.
Ngu Cơ thấy hắn sắc mặt không tốt, trong lòng khẽ thở dài, đang muốn cởi giúp hắn bộ giáp nặng nề, lại bị Hạng Vũ rầu rĩ đẩy ra, khiến cho Ngu Cơ rất không thoải mái.
Hạng Vũ thoáng nhìn Ngu Cơ cũng tiều tụy gầy gò, phân phó với Hạng An đang định rời phòng: “Hạng An, cởi chiến giáp giúp ta, ta nghỉ ngơi trước đã, Anh Bố tới đây thì đánh thức ta dậy”.
Hạng An cẩn thận xưng vâng, tới giúp Hạng Vũ cởi chiến giáp, cẩn thận đặt lên giá, sợ làm hỏng bộ giáp tinh chế truyền từ đòi đại tướng Sở quốc Hạng Yến. Thời này những bộ giáp tốt nhất thường được các tướng lãnh truyền cho đời sau, được hậu thế coi là vật quý giá trong nhà.
Bộ chiến giáp này là Hạng Yến sau khi chết, một gã thân binh đã gỡ xuống, khó nhọc chuyển lại cho Hạng Lượng, rồi truyền lại cho Hạng Vũ, vẫn luôn được Hạng Vũ coi là vật chí bảo, luôn cẩn thận giữ gìn, không bao giờ làm xây xước.
Ngu Cơ nhìn nét mặt tái nhợt của Hạng Vũ, không khỏi đau xót, ảm đạm nói: “Hạng đại ca, Ngu Cơ về trước, huynh nhó nghỉ ngơi...”. Nói xong, buồn bã rời đi.
Hạng Vũ nhìn theo bóng dáng Ngu Cơ, lại nhớ tới ba mươi vạn quân Tần hùng hổ theo đuôi, nhịn không được hét lên một tiếng, theo bản năng đặt tay lên bội kiếm bên hông.
Trong lúc suy nghĩ, chợt thấy Anh Bố cao giọng nói ngoài cửa: “Tướng quân, chuyện thủ thành đã chuẩn bị xong, chỉ có điều thiếu không ít khí giới thủ thành”.
Nói tới đây, hắn hơi ngập ngừng nói: “Mạt tướng đã cho đổ nước xuống tường thành, trải qua một đêm, cũng đã kết băng, hỗ trợ không ít”.
Hạng Vũ gắng gượng gật đầu nói: “Nếu tấn công ngay chính diện thì cũng có thể chống đỡ được. Có điều, nếu quân Tần lại dùng cái loại phi hành quân đó thì.
Khó, chúng ta không có nhiều cung nỏ cho lắm”.
Nói tới ba chữ ‘phi hành quân’, Hạng Vũ chợt lạnh mặt, ra lệnh: “Tướng quân lập tức tập trung toàn bộ cung nỏ, phòng ngừa phi hành quân của Tần, hiện giờ cũng chỉ còn cách này”.
Anh Bố chợt hoàng sợ, nói: “Lần này chúng ta sở dĩ đại bại, là do thua bởi ‘phi hành quân’ này. Nhớ rõ ngày trước Công Thâu Ban đã từng chế ra con chim lớn có thể bay lên được mấy trượng, mà vật của Tần vương lại có thể bay lượn ở trên trời được, thật sự là khiến người ta hoảng sợ, không ngờ người Tần lại lợi hại như vậy, nếu chúng ta không có kế sách ứng phó, chỉ sợ không thể chống lại được”.
Hạng Vũ trầm trọng gật đầu nói: “Không biết có thể phòng thủ đến lúc Sở Vương phái người đến không nữa”.
Anh Bố nghe thấy thế, sắc mặt buồn bã, gắng gượng gật đầu nói: “Quân Tần nhân số đông, chúng ta phải cố hết sức thôi, nếu không thì cứ lui về Giang Đông, lại bàn mưu khác”.
Hạng Vũ biến sắc, hơi do dự gật đầu nói: “Ngươi bố trí tám trăm tử sĩ, nếu thành bị phá, chúng ta sẽ liều chết phá vậy. Chỉ cần Hạng Vũ ta một ngày không chết, nhất định sẽ còn đấu với Tần Vương. Không diệt được Tần, ta chết không nhắm mắt!”.
Anh Bố nghe thấy thế, cực kỳ xúc động, hiên ngang nói: “Anh Bố nguyện vào sinh ra tử cùng tướng quân!”.
Hạng Vũ thở dài một tiếng, đang định mở miệng, chợt ngoài cửa truyền tới tiếng nổ liên tục, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết và bối rối.
Hai người căng thẳng, vội lao ra khỏi cửa, chỉ thấy khắp nơi khói đen dày đặc, nơi nơi tràn ngập mùi gay mũi. Thứ dân trên đường cùng với quân thủ thành Cai Hạ chưa bao giờ gặp sự công kích như vậy, sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
Ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy trên trời hoặc cao hoặc thấp, hoặc gần hoặc xa có tới mấy chục quái vật hình tam giác, chính là phi hành quân đã khiến cho Sở quân đại bại!
Nhìn thấy những phi hành quân làm cho người ta sởn gai ốc này, Hạng Vũ trong lòng căng thẳng, phi lên ngựa, trầm giọng ra lệnh cho Anh Bố: “Quân Tần sẽ tiến công quy mô, mọi người nâng cao tinh thần lên!”. Nói xong, thúc ngựa chạy nhanh tới cửa bắc.
Lúc này cửa bắc đã bị gần hai vạn quân Tần tấn công, bởi vì phi hành quân tập kích quấy rối, khiến cho dân chúng hoảng sợ tụ tập dưới cổng thành, làm cho việc phòng thủ càng thêm áp lực. Hơn nữa một bộ phận quân Sở đã mang sự sợ hãi với phi hành quân của Tần, cho nên khiến cho không ít quân Tần thoải mái công lên tường thành, liều chết chém giết với quân Sở trên đó.
Hạng Vũ thấy thế, không nghĩ nhiều đã vung trường kiếm vọt lên. Lúc này hơn mười vạn quân Tần đã vây chặt Cai Hạ nho nhỏ như nêm cối, hơn nữa tên nỏ quân Sở bắn ra càng lúc càng yếu ớt. Lúc này từ trong quân Tần đã xuất hiện mười chiếc xe công thành cực lớn, dưới sự bảo vệ của binh giáp cùng thuẫn binh (binh mang khiên) tiến gần tường thành. Xe công thành chiến cổ đại thường là loại cực lớn, quân lính đầu tiên đưa xe tới sát tường thành, sau đó bắc thang qua. Các binh lính ở lầu quan sát liên tục bắn tên để cho thang được bắc thuận lợi lên tường thành, công kích cực kỳ hiệu quả.
Đúng lúc này, trong thành lại truyền ra vô số tiếng kêu thảm thiết, Hạng Vũ nhìn ngọn lửa mới phát giác, một số phi hành quân đã ném xuống vô số dầu hỏa, làm dấy lửa lên ở vô số nơi. Những thứ dân trốn ở trong nhà, tiếng khóc lóc vang lên ầm ĩ một vùng, khiến cho không khí trong thành càng thêm hoảng loạn. Một vài quân Sở thậm chí còn ném binh khí không muốn đánh, dù cho quan quân chửi đánh cũng không chịu cầm vũ khí.
Hạng Vũ lòng tràn đầy lửa giận, thúc chiến mã tiến lên cầm trường kiếm chém một gã chiến binh không chịu tiếp tục tác chiến, huyết quang bắn ra, mấy trăm quân Sở nơi đây mới chịu xông tới tường thành gia nhập cuộc hỗn chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.