Quyển 3 - Chương 2: Đại chiến mở màn (2)
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Gió lạnh quất từng cơn dữ dội, một đoàn quân âm thầm lầm lũi bước đi
trên đường, mặc kệ gió lạnh tát vào mặt, đoàn quân kéo dài mấy mươi dặm
hệt như một con rắn đen uốn khúc trong khe núi, khí thế làm đám chim
chóc bay tán loạn, hình như chúng cũng đánh hơi được mùi chết chóc sắp
ập đến.
Một lá cờ trắng giương cao bay phấp phới trong gió, trên cờ thêu một chữ “Lưu” to tướng, mấy tên kỵ binh kéo cương dừng ngựa, chỉ tay về khe núi xa xa, túm tụm bàn luận chuyện gì đó.
Một đại hán ngoài ba mươi tuổi tách ra không tham gia cuộc bàn luận, lẳng lặng ngồi trên con chiến mã màu trắng dõi mắt xa xăm, sau lưng y là một chiếc xe ngựa cũ kỹ được mấy mươi binh sĩ hộ tống chậm rãi lăn bánh.
Tên đại hán mặt vuông mày rậm, khí khái uy nghi, lúc này, một đại hán khác bên cạnh y nôn nóng cất tiếng: “Đại ca, chúng ta chỉ có hai mươi vạn đại quân, làm sao địch lại sáu mươi vạn quân Tần, chúa công xin ra ứng chiến quả thật là...”.
Đại hán trên lưng ngựa quét mắt lạnh lùng về dãy núi phía trước, chậm rãi gật đầu nói: “Lệnh cho đại quân hành quân thong thả, không được tiến nhanh, ai trái lệnh chém không tha!”.
Lệnh vừa ban xuống, một thân binh lập tức thúc ngựa chạy đi truyền lệnh, tên đại hán vừa bày tỏ lo lắng ngớ người trong giây lát, trầm ngâm thốt lên: “Đại ca, ý huynh là chúng ta sẽ...”.
Đại hán trên lưng ngựa nhếch mép cười tự tin, gật gù nói: “Lần này ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Sở vương, nắm giữ hai mươi vạn binh mã này, thời loạn thế chính là cơ hội tốt để chúng ta kiến công lập nghiệp, gia tăng thực lực là việc quan trọng nhất cần làm, dù thế nào hai mươi vạn đại quân của ta cũng không được giao tranh trực diện với quân Tần, chúng ta hãy tiến quân từ từ, đợi khi Hạng Vũ mất hết kiên nhẫn xua quân tấn công trước thì mới là thời cơ tốt cho chúng ta hành động. Ha ha... Lưu Bang ta thần cơ diệu toán, trời đã giúp ta rồi”.
Mấy tên kỵ binh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, cùng cười to sàng khoái hưởng ứng: “Ha ha... Ha ha ha...”.
Đột nhiên chiếc xe ngựa theo sau lưng dừng lại, rèm cửa được vén lên, một cô gái trẻ hai mươi lăm sáu tuổi dửng dưng nói: “Gió lạnh cắt da cắt thịt, các huynh có việc gì hãy vào lều bàn luận, phía Triệu vương cũng không thể xem thường, người này thực lực yếu nhất khó đảm bảo sẽ không đầu hàng kẻ khác, các huynh nên cẩn thận đề phòng”.
Lưu Bang không vì bị phu nhân phê bình trước đám đông mà nổi giận, ngược lại còn nghiêm túc suy ngẫm một hồi mới lên tiếng: “Phu nhân nói rất đúng, Triệu Yết tuy không nối bật nhưng cũng không thế không phòng. Phàn Khoái, đệ nghĩ cách liên lạc với người của chúng ta cài bên cạnh Tống Nghĩa, bảo hắn giám sát Triệu Yết, có tin gì phải cấp báo ngay”.
Lúc này, phu nhân Lưu Bang ngồi trong xe hình như nảy ra ý gì, chớp mắt một cái, tự tin thốt lên: “Thiếp có ý này, phu quân có thể thử xem sao”.
Trong lều chỉ huy quân doanh Đại Tần tại Hàm Cốc quan, Trương Cường trầm ngâm đứng nhìn vào tấm bản đồ da dê lớn vẽ địa hình Cự Lộc, lắng nghe Mông Điềm báo cáo về động thái của quân Sở.
Bên ngoài lều đứng đầy quân cấm vệ áo giáp sáng choang canh gác, ai nấy mặt lạnh như tiền, toàn thân toát ra sát khí ngùn ngụt, số quân Tần bình thường đi ngang cũng phải tránh xa, cùng một quân doanh mà người khác phải biết chọn đường khác mà đi. Còn các tướng lĩnh chốc chốc lại nhìn vào những cấm vệ quân thân cận của hoàng thượng với ánh mắt ngưỡng mộ, ngấm ngầm kinh ngạc trước khí thế dữ dội của đội quân này. Thật ra đội cấm vệ cận thân này được Trương Cường huấn luyện theo phương pháp lính đặc nhiệm thời hiện đại, tạo ra một đội quân trực thuộc chỉ huy của mình, đội cấm vệ năm trăm người trên được lựa chọn kỹ từ ba ngàn cấm vệ trong cung, trải qua cuộc tập huấn gian khổ nâng cao sức chiến đấu lẫn thử thách lòng trung thành, đảm nhận nhiệm vụ cảnh vệ khi Trương Cường dẫn quân xuất chiến, nhằm tối ưu hóa trang bị, đội quân trên được trang bị cả “lựu đạn” do Trương Cường bí mật chế tạo.
Lúc này, Mông Điềm chỉ tay vào dãy núi trùng trùng điệp điệp trên tấm bản đồ Hàm Cốc quan nói: “Lưu Bang thống lĩnh hai mươi vạn đại quân tiến quân chậm rãi, xem ra quả đúng như bệ hạ dự liệu, chúng hình như chỉ muốn quan sát tình hình, không muốn giao tranh trực diện với quân ta, không biết bệ hạ có định nghe theo lời Trần Dư, men theo đường mòn quay về Hàm Dương đánh chặn quân đội của Hạng Vũ?”.
Trương Cường một mặt quan sát tỉ mỉ tấm bản đồ da dê, một mặt trầm ngâm hỏi: “Lời của Trần Dư, tướng quân tin mấy phần?”.
Mông Điềm nghĩ ngợi giây lát, hạ thấp giọng xuống đáp lời: “Thần chỉ tin ba phần”.
Trương Cường cười gằn một tiếng, tháo miếng ngọc bội đeo trên người ném xuống đất, miếng ngọc vỡ thành hai mành, thế mới khẽ gật đầu nói: “Trẫm chẳng tin phần nào”.
Mông Điềm giật mình kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Ý của bệ hạ là?”.
Trương Cường nhìn trưng trưng hai miếng ngọc vỡ làm đôi dưới đất, lạnh lùng nói: “Triệu Yết mà Trần Dư ủng hộ hiện nay tuy thực lực không mạnh, nhưng hắn chẳng phải thần tử quân Sở, cũng chẳng phải thần tử Đại Tần, giữ thái độ trung lập, gió chiều nào theo chiều nấy là tốt nhất, đâu cần thiết ngã về một bên nhanh như thế? Hơn nữa một khi Tống Nghĩa xảy ra nguy hiểm, quân Triệu cũng chả có lợi lộc gì, bề ngoài nhìn có vẻ hắn muốn theo phe chúng ta, nhưng trẫm lo hắn đang thầm giúp đỡ Lưu Bang”.
Mông Điềm kinh ngạc thốt lên: “Trần Dư và Lưu Bang không có giao tình sâu nặng, sao lại thế được chứ?”.
Trương Cường chậm rãi nói tiếp: “Theo trẫm nghĩ, có lẽ Trần Dư cảm thấy Tống Nghĩa nhát gan sợ chuyện, chẳng làm nên nghiệp lớn, còn Hạng Vũ một lòng chỉ muốn báo thù, hiển nhiên không thật lòng nghĩ cho quân Triệu, trước mắt chỉ có duy nhất Lưu Bang xem bộ rộng lượng nhân nghĩa, còn đối với trẫm thì ít nhiều hắn cũng có thể bị xếp vào hàng phản tặc, mà thực lực của chúng lại không có tư cách bàn điều kiện với trẫm”.
Nói đến đây, liếc mắt nhanh ra ngoài, Trương Cường hạ thấp giọng xuống nói tiếp: “Còn Lưu Bang thì khác, hai mươi vạn đại quân chỉ cần trì hoãn mười mấy ngày, đợi khi Hạng Vũ mất hết kiên nhẫn dẫn quân bắc tiến, quân Triệu sẽ thừa cơ theo phe Lưu Bang, một là có chỗ nương tựa, hai là thực lực Lưu Bang còn yếu chắc sẽ không làm khó quân Triệu, nói không chừng còn phải lợi dụng nhau tập họp thế lực tàn dư của nước Triệu trước đây, lợi ích qua lại sẽ gắn kết Lưu Bang và quân Triệu với nhau”.
Mông Điềm nghe đến đây sáng suốt hẳn ra, vội gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần nhất định cẩn thận đề phòng, chỉ là chúng ta nên tấn công phe nào trước mới phải?”.
Trương Cường mỉm cười tự tin, phân tích: “Lưu Bang tuy đang trong giai đoạn tích trữ lực lượng, chúng ta cũng không thể xem thường, trước mắt hãy tiêu diệt Hạng Vũ trước, sau đó quay lại đối phó Lưu Bang, tướng quân thấy thế nào?”.
Mông Điềm chắp tay nói: “Bệ hạ sáng suốt, định ra kế sách như thế, Mông Điềm bái phục!”.
Trương Cường hài lòng hạ quyết tâm: “Nếu tướng quân cũng đồng ý thì chúng ta sẽ đánh Hạng Vũ trước, thừa lúc nội bộ quân Sở chưa ổn định, chúng ta phải giành lấy thế chủ động”.
Mông Điềm gật đầu đề nghị: “Theo ý thần, hay là phái Vương Bôn dẫn quân nghênh chiến, thần theo sau tiếp ứng, quân Sở hiện đóng ở Cự Lộc, hai mươi vạn đại quân của Vương Ly đang bao vây quân Triệu có thể tiêu diệt gọn bọn chúng”.
Trương Cường suy ngẫm một lúc, chỉ cảm thấy có gì đó vẫn chưa thỏa đáng lắm, nhưng lại không nghĩ ra sai ở điểm nào, trong kiến thức lịch sử của hắn cũng không nắm rõ lắm về trận chiến Cự Lộc, thêm vào trong tay hiện có hơn bốn mươi vạn quân Tần nên chả mấy lo lắng.
Gật đầu một cái, Trương Cường hạ lệnh: “Tướng quân hãy báo tin cho Vương Ly trước, chúng ta sẽ bàn kế sách chi tiết sau”.
Mông Điềm chắp tay tuân lệnh: “Nếu đã thế thần sẽ đến chỗ Vương Ly ngay trong đêm, lệnh cho hắn toàn lực tấn công quân Sở”.
Đối mặt với thời cuộc hỗn loạn, Trương Cường không dám hoàn toàn tin vào lịch sử, tuy vẫn cảm thấy có gì không đúng, nhưng nhất thời lại chưa nghĩ ra cốt lõi vấn đề nằm ở đâu, thở dài một tiếng, quay sang Hàn Hoán dặn dò: “Mau đi gọi Thành Thái vào gặp trẫm!”.
Không thể xua tan cảm giác bất an, Trương Cường đành đặt hết hy vọng vào đội quân tinh nhuệ đặc biệt do mình chuẩn bị, xin sàng ứng phó với mọi tình huống lúc cần thiết.
Nhìn theo bóng lưng Mông Điềm rời khỏi lều chỉ huy, Trương Cường nhủ thầm: “Không biết lịch sử sẽ phát triển theo quỹ đạo nào đây?”.
Một lá cờ trắng giương cao bay phấp phới trong gió, trên cờ thêu một chữ “Lưu” to tướng, mấy tên kỵ binh kéo cương dừng ngựa, chỉ tay về khe núi xa xa, túm tụm bàn luận chuyện gì đó.
Một đại hán ngoài ba mươi tuổi tách ra không tham gia cuộc bàn luận, lẳng lặng ngồi trên con chiến mã màu trắng dõi mắt xa xăm, sau lưng y là một chiếc xe ngựa cũ kỹ được mấy mươi binh sĩ hộ tống chậm rãi lăn bánh.
Tên đại hán mặt vuông mày rậm, khí khái uy nghi, lúc này, một đại hán khác bên cạnh y nôn nóng cất tiếng: “Đại ca, chúng ta chỉ có hai mươi vạn đại quân, làm sao địch lại sáu mươi vạn quân Tần, chúa công xin ra ứng chiến quả thật là...”.
Đại hán trên lưng ngựa quét mắt lạnh lùng về dãy núi phía trước, chậm rãi gật đầu nói: “Lệnh cho đại quân hành quân thong thả, không được tiến nhanh, ai trái lệnh chém không tha!”.
Lệnh vừa ban xuống, một thân binh lập tức thúc ngựa chạy đi truyền lệnh, tên đại hán vừa bày tỏ lo lắng ngớ người trong giây lát, trầm ngâm thốt lên: “Đại ca, ý huynh là chúng ta sẽ...”.
Đại hán trên lưng ngựa nhếch mép cười tự tin, gật gù nói: “Lần này ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Sở vương, nắm giữ hai mươi vạn binh mã này, thời loạn thế chính là cơ hội tốt để chúng ta kiến công lập nghiệp, gia tăng thực lực là việc quan trọng nhất cần làm, dù thế nào hai mươi vạn đại quân của ta cũng không được giao tranh trực diện với quân Tần, chúng ta hãy tiến quân từ từ, đợi khi Hạng Vũ mất hết kiên nhẫn xua quân tấn công trước thì mới là thời cơ tốt cho chúng ta hành động. Ha ha... Lưu Bang ta thần cơ diệu toán, trời đã giúp ta rồi”.
Mấy tên kỵ binh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, cùng cười to sàng khoái hưởng ứng: “Ha ha... Ha ha ha...”.
Đột nhiên chiếc xe ngựa theo sau lưng dừng lại, rèm cửa được vén lên, một cô gái trẻ hai mươi lăm sáu tuổi dửng dưng nói: “Gió lạnh cắt da cắt thịt, các huynh có việc gì hãy vào lều bàn luận, phía Triệu vương cũng không thể xem thường, người này thực lực yếu nhất khó đảm bảo sẽ không đầu hàng kẻ khác, các huynh nên cẩn thận đề phòng”.
Lưu Bang không vì bị phu nhân phê bình trước đám đông mà nổi giận, ngược lại còn nghiêm túc suy ngẫm một hồi mới lên tiếng: “Phu nhân nói rất đúng, Triệu Yết tuy không nối bật nhưng cũng không thế không phòng. Phàn Khoái, đệ nghĩ cách liên lạc với người của chúng ta cài bên cạnh Tống Nghĩa, bảo hắn giám sát Triệu Yết, có tin gì phải cấp báo ngay”.
Lúc này, phu nhân Lưu Bang ngồi trong xe hình như nảy ra ý gì, chớp mắt một cái, tự tin thốt lên: “Thiếp có ý này, phu quân có thể thử xem sao”.
Trong lều chỉ huy quân doanh Đại Tần tại Hàm Cốc quan, Trương Cường trầm ngâm đứng nhìn vào tấm bản đồ da dê lớn vẽ địa hình Cự Lộc, lắng nghe Mông Điềm báo cáo về động thái của quân Sở.
Bên ngoài lều đứng đầy quân cấm vệ áo giáp sáng choang canh gác, ai nấy mặt lạnh như tiền, toàn thân toát ra sát khí ngùn ngụt, số quân Tần bình thường đi ngang cũng phải tránh xa, cùng một quân doanh mà người khác phải biết chọn đường khác mà đi. Còn các tướng lĩnh chốc chốc lại nhìn vào những cấm vệ quân thân cận của hoàng thượng với ánh mắt ngưỡng mộ, ngấm ngầm kinh ngạc trước khí thế dữ dội của đội quân này. Thật ra đội cấm vệ cận thân này được Trương Cường huấn luyện theo phương pháp lính đặc nhiệm thời hiện đại, tạo ra một đội quân trực thuộc chỉ huy của mình, đội cấm vệ năm trăm người trên được lựa chọn kỹ từ ba ngàn cấm vệ trong cung, trải qua cuộc tập huấn gian khổ nâng cao sức chiến đấu lẫn thử thách lòng trung thành, đảm nhận nhiệm vụ cảnh vệ khi Trương Cường dẫn quân xuất chiến, nhằm tối ưu hóa trang bị, đội quân trên được trang bị cả “lựu đạn” do Trương Cường bí mật chế tạo.
Lúc này, Mông Điềm chỉ tay vào dãy núi trùng trùng điệp điệp trên tấm bản đồ Hàm Cốc quan nói: “Lưu Bang thống lĩnh hai mươi vạn đại quân tiến quân chậm rãi, xem ra quả đúng như bệ hạ dự liệu, chúng hình như chỉ muốn quan sát tình hình, không muốn giao tranh trực diện với quân ta, không biết bệ hạ có định nghe theo lời Trần Dư, men theo đường mòn quay về Hàm Dương đánh chặn quân đội của Hạng Vũ?”.
Trương Cường một mặt quan sát tỉ mỉ tấm bản đồ da dê, một mặt trầm ngâm hỏi: “Lời của Trần Dư, tướng quân tin mấy phần?”.
Mông Điềm nghĩ ngợi giây lát, hạ thấp giọng xuống đáp lời: “Thần chỉ tin ba phần”.
Trương Cường cười gằn một tiếng, tháo miếng ngọc bội đeo trên người ném xuống đất, miếng ngọc vỡ thành hai mành, thế mới khẽ gật đầu nói: “Trẫm chẳng tin phần nào”.
Mông Điềm giật mình kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: “Ý của bệ hạ là?”.
Trương Cường nhìn trưng trưng hai miếng ngọc vỡ làm đôi dưới đất, lạnh lùng nói: “Triệu Yết mà Trần Dư ủng hộ hiện nay tuy thực lực không mạnh, nhưng hắn chẳng phải thần tử quân Sở, cũng chẳng phải thần tử Đại Tần, giữ thái độ trung lập, gió chiều nào theo chiều nấy là tốt nhất, đâu cần thiết ngã về một bên nhanh như thế? Hơn nữa một khi Tống Nghĩa xảy ra nguy hiểm, quân Triệu cũng chả có lợi lộc gì, bề ngoài nhìn có vẻ hắn muốn theo phe chúng ta, nhưng trẫm lo hắn đang thầm giúp đỡ Lưu Bang”.
Mông Điềm kinh ngạc thốt lên: “Trần Dư và Lưu Bang không có giao tình sâu nặng, sao lại thế được chứ?”.
Trương Cường chậm rãi nói tiếp: “Theo trẫm nghĩ, có lẽ Trần Dư cảm thấy Tống Nghĩa nhát gan sợ chuyện, chẳng làm nên nghiệp lớn, còn Hạng Vũ một lòng chỉ muốn báo thù, hiển nhiên không thật lòng nghĩ cho quân Triệu, trước mắt chỉ có duy nhất Lưu Bang xem bộ rộng lượng nhân nghĩa, còn đối với trẫm thì ít nhiều hắn cũng có thể bị xếp vào hàng phản tặc, mà thực lực của chúng lại không có tư cách bàn điều kiện với trẫm”.
Nói đến đây, liếc mắt nhanh ra ngoài, Trương Cường hạ thấp giọng xuống nói tiếp: “Còn Lưu Bang thì khác, hai mươi vạn đại quân chỉ cần trì hoãn mười mấy ngày, đợi khi Hạng Vũ mất hết kiên nhẫn dẫn quân bắc tiến, quân Triệu sẽ thừa cơ theo phe Lưu Bang, một là có chỗ nương tựa, hai là thực lực Lưu Bang còn yếu chắc sẽ không làm khó quân Triệu, nói không chừng còn phải lợi dụng nhau tập họp thế lực tàn dư của nước Triệu trước đây, lợi ích qua lại sẽ gắn kết Lưu Bang và quân Triệu với nhau”.
Mông Điềm nghe đến đây sáng suốt hẳn ra, vội gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm! Thần nhất định cẩn thận đề phòng, chỉ là chúng ta nên tấn công phe nào trước mới phải?”.
Trương Cường mỉm cười tự tin, phân tích: “Lưu Bang tuy đang trong giai đoạn tích trữ lực lượng, chúng ta cũng không thể xem thường, trước mắt hãy tiêu diệt Hạng Vũ trước, sau đó quay lại đối phó Lưu Bang, tướng quân thấy thế nào?”.
Mông Điềm chắp tay nói: “Bệ hạ sáng suốt, định ra kế sách như thế, Mông Điềm bái phục!”.
Trương Cường hài lòng hạ quyết tâm: “Nếu tướng quân cũng đồng ý thì chúng ta sẽ đánh Hạng Vũ trước, thừa lúc nội bộ quân Sở chưa ổn định, chúng ta phải giành lấy thế chủ động”.
Mông Điềm gật đầu đề nghị: “Theo ý thần, hay là phái Vương Bôn dẫn quân nghênh chiến, thần theo sau tiếp ứng, quân Sở hiện đóng ở Cự Lộc, hai mươi vạn đại quân của Vương Ly đang bao vây quân Triệu có thể tiêu diệt gọn bọn chúng”.
Trương Cường suy ngẫm một lúc, chỉ cảm thấy có gì đó vẫn chưa thỏa đáng lắm, nhưng lại không nghĩ ra sai ở điểm nào, trong kiến thức lịch sử của hắn cũng không nắm rõ lắm về trận chiến Cự Lộc, thêm vào trong tay hiện có hơn bốn mươi vạn quân Tần nên chả mấy lo lắng.
Gật đầu một cái, Trương Cường hạ lệnh: “Tướng quân hãy báo tin cho Vương Ly trước, chúng ta sẽ bàn kế sách chi tiết sau”.
Mông Điềm chắp tay tuân lệnh: “Nếu đã thế thần sẽ đến chỗ Vương Ly ngay trong đêm, lệnh cho hắn toàn lực tấn công quân Sở”.
Đối mặt với thời cuộc hỗn loạn, Trương Cường không dám hoàn toàn tin vào lịch sử, tuy vẫn cảm thấy có gì không đúng, nhưng nhất thời lại chưa nghĩ ra cốt lõi vấn đề nằm ở đâu, thở dài một tiếng, quay sang Hàn Hoán dặn dò: “Mau đi gọi Thành Thái vào gặp trẫm!”.
Không thể xua tan cảm giác bất an, Trương Cường đành đặt hết hy vọng vào đội quân tinh nhuệ đặc biệt do mình chuẩn bị, xin sàng ứng phó với mọi tình huống lúc cần thiết.
Nhìn theo bóng lưng Mông Điềm rời khỏi lều chỉ huy, Trương Cường nhủ thầm: “Không biết lịch sử sẽ phát triển theo quỹ đạo nào đây?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.