Quyển 2 - Chương 30: Diệu kế
Ngọc Vãn Lâu
13/04/2013
"Giấy mới là do bệ hạ chế ra?" Ngu Cơ chấn động, khó tin nhìn về Trương Cường, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trương Cường lơ đãng thản nhiên cười nói: "Giấy đó chỉ là ý tưởng nhất thời của trẫm, còn chân chính chế tạo ra, chính là công lao của Yên nhi, trẫm đâu dám kể công! Ha ha..."
Triệu Yên liếc nhìn Trương Cường, cười duyên nói: "Hoàng thượng khiêm tốn như vậy, thật khiến người ta yêu mến."
Ngu Cơ nhẹ nhàng gật đầu thở dài: "Không thể tưởng được bệ hạ lại có trí tuệ hơn người như vậy, Đại Tần có một quân chủ như vậy, vô luận là thiên hạ hỗn loạn thế nào, chỉ sợ cũng không lay động được Đại Tần."
Trương Cường bởi vì biết quan hệ giữa nàng và Hạng Vũ không tầm thường, mà trước mắt Hạng Vũ đã khởi binh ở Thục, lời này của nàng quả là có ngụ ý sâu đậm, không khỏi thuận tay nhón một quả hồng trước mặt, gật đầu nói: "Trẫm nghe nói Ngu cô nương sắp rời Hàm Dương, không biết chuẩn bị đi đâu? Trước mắt chiến loạn nổi lên bốn phía, cô nương lẻ loi một mình, tuy rằng thân mang tuyệt nghệ, nhưng mà cũng vô cùng khó khăn."
Ngu Cơ mắt phượng buồn bã, nhẹ nhàng gật đầu thở dài: "Khó có được thịnh tình của bệ hạ, trước mắt dù thiên hạ loạn lạc, nhưng Hàm Dương cũng không phải nơi ở lâu dài của Ngu Cơ, cho nên mới có ý muốn đi."
Trương Cường nghe thấy thế, buông quả hồng trong tay xuống, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Người đâu, bắt lấy Ngu Cơ!"
Lời còn chưa dứt, cấm vệ bên ngoài điện đã chen chúc mà vào, bao vây lấy Ngu Cơ. Ngu Cơ thấy thế, thân hình chớp lóe, vạt áo tung bay, chỉ thấy tay phải nàng chuẩn bị rút kiếm. Trương Cường biết nàng kiếm pháp kinh người, hơi rùng mình, đang chuẩn bị phân phó cho các cấm vệ cẩn thận phòng bị.
Chợt thấy Ngu Cơ dừng lại, khôi phục vẻ kiều mỵ bình thường, đưa mắt nhìn Trương Cường, khẽ thở dài: "Không ngờ bệ hạ lại hoang dâm như vậy, chẳng lẽ định dùng phương pháp này để giữ Ngu Cơ lại?"
Trương Cường thấy nàng không cố ý muốn động thủ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười lạnh nói: "Ngươi có quan hệ thân mật với Hạng thị, đừng tưởng rằng trẫm không biết gì!"
Ngu Cơ nghe thấy thế, nhìn những cấm vệ đằng đằng sát khí, cười bất đắc dĩ nói: "Ngu Cơ có qua lại với Hạng thị, chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà bệ hạ làm liên lụy tới Ngu Cơ?"
Lúc này, chỉ nghe thấy hoàng hậu cẩn thận gật đầu nói: "Bệ hạ, Ngu cô nương tuy rằng có quan hệ sâu sắc với Hạng thị, cũng không có mưu đồ thích khách, bệ hạ cẩn thận quá rồi!"
Triệu Yên cũng giật mình nói: "Bệ hạ, Ngu cô nương lan tâm tuệ chất, tính tình cương liệt, sao có thể cấu kết với Hạng thị được, huống hồ Hạng thị tuy rằng khởi binh, lại cách Ngu cô nương tới ngàn dặm, hai người họ sao có thế có liên hệ được?"
Trương Cường làm như vậy chỉ là muốn thử xem phản ứng của Ngu Cơ, đương nhiên không muốn bắt nàng chịu tội, lúc này thấy vẫn không có gì bất thường, chỉ có điều phản ứng của Ngu Cơ vừa rồi thật là kinh người. Vào tình huống bất ngờ không phòng bị như vậy mà vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh, thật sự khiến người ta khâm phục.
Nghĩ đến đây, không khỏi coi như không có việc gì, nói: "Trẫm không có ý đó, chỉ hy vọng Ngu cô nương không nên bị liên lụy bởi những kẻ không đáng, trẫm dù có ý bảo vệ cũng khó khăn."
Lời này mang theo thâm ý, Ngu Cơ mắt đẹp hơi chuyển, liếc nhìn Trương Cường, ngọc dung khẽ nổi lên đau thương nhè nhẹ, khiến cho Trương Cường nhịn không được hơi động lòng, còn nghĩ rằng mình có quá đa tâm hay không.
Ngu Cơ nhẹ nhàng tiến lên thi lễ, nói: "Bệ hạ không phải lo lắng, Ngu Cơ chỉ là một nữ tử yếu nhược phiêu lưu tứ phương, cho nên mới..."
Nói tới đây, đôi mắt đẹp lộ ra một chút ý cười bất đắc dĩ, thở dài nói: "Mời bệ hạ giết Ngu Cơ ở trong điện Triệu Đức này, có thể chết ở trong hoàng cung, dù sao cũng còn hơn chết ở nơi hoang dã."
Lời này của nàng, vẫn xác minh cái kết cục lịch sử làm cho người ta thương tiếc kia, khiến cho Trương Cường khẽ run lên, bật thốt ra: "Nếu nàng có thể ở lại Hàm Dương, trẫm có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự, vẫn còn hơn để ngày sau..."
Lúc này, hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, Ngu cô nương là nữ tử kỳ tài trên thế gian, nếu có thể ở lại bên cạnh bệ hạ, mới không cô phụ đóa hoa tuyệt thế này..."
Ngu Cơ hơi nao nao, vẻ mặt khó xử, đôi mắt phượng không ngừng trông lại Trương Cường, tràn ngập kinh ngạc cùng nghi vấn, tựa hồ như đang dò xét dụng ý của Trương Cường.
Nhu nhi ở bên cạnh Trương Cường dường như bị sát khí trong điện làm cho sợ thất hồn lạc phách, lúc này nghe thấy vậy, cúi đầu nói: "Bệ hạ, không cần đâu."
Trương Cường vỗ vỗ ngọc thủ của Nhu nhi, khẽ gật đầu nói với Ngu Cơ: "Ngu cô nương nếu không ngại có thể ở lại Hàm Dương. Nàng chu du tứ phương, lấy ca múa để mưu lợi, không bằng chuyển sang thương nhân đi, liền cùng với Yên nhi chăm lo việc chế tạo và buôn bán giấy mới cho trẫm, thế nào?"
Nhìn giai nhân tỏa nắng kia, dưới ngọn đèn nhu hòa, Ngu Cơ lại càng xinh đẹp. Đó khác với sự thanh nhã của Triệu Yên; quyến rũ của Lệ Cơ; cao quý của hoàng hậu; mà có thêm một loại anh khí, coi rẻ thiên hạ nam tử.
Nghĩ tới dáng người uyển chuyển, thân thể mềm mại lả lướt đó, càng khiến cho người ta cơ thể khô nóng. Có thể ôm mỹ nhân như vậy vào lòng, mỗi một nam nhân dường như có thể vứt bỏ tất cả.
Một tiếng thở dài ngắt đứt suy nghĩ của Trương Cường, đưa mắt nhìn lại, lại chạm với ánh mắt câu động lòng người của Ngu Cơ, hắn vội gật đầu nói: "Ngu cô nương đừng lo lắng, trẫm không phải có ý đó, chỉ là không đành lòng nhìn cô nương phiêu linh thiên hạ, hơn nữa kiến thức đảm lược của cô nương không hề kém hơn nam tử, cho nên mới thành tâm mời vậy thôi."
Ngu Cơ khẽ run lên, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Cường, kìm lòng không đậu gật đầu, cúi đầu thở dài: "Nếu đã vậy, Ngu Cơ xin lui xuống trước, ngày sau lại tiến cung thỉnh giáo công việc làm giấy với Tuệ phi nương nương."
Triệu Yên nghe thấy thế, lơ đãng liếc nhìn hoàng hậu ở bên người Trương Cường, nhìn thấy ngọc dung vốn luôn ung dung của Tả Uyên lúc này âm tình bất định, dường như đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Nhân vật chính hôm nay là Nhu nhi, nhìn thấy Ngu Cơ được giữ lại, khuôn mặt vốn vui vẻ lúc trước đã lui lại không ít, giờ đã bình tĩnh lại nhiều. Nhưng Lệ Cơ ngồi ở bên cạnh hoàng hậu thì vô cùng thống khổ, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Triệu Yên nhịn không được thở dài một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Trương Cường, lại thấy được ánh mắt quen thuộc của Trương Cường đang nhìn về phía mình, đó là ánh mắt say mê của ý trung nhân, toàn bộ không hề có ý coi rẻ của bề trên với bề dưới, chính là phát ra từ tình yêu không nói nên lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú đó, Triệu Yên nhịn không được hơi say mê, lúc này, đã thấy hoàng hậu cười nhẹ nói: "Bệ hạ đúng là có ý tưởng kinh người kiếm có, có thể để cho nữ nhi bọn thiếp đảm đương trọng trách."
Trương Cường nhẹ nhàng cầm ngọc thủ ấm áp của hoàng hậu, gật đầu nói: "Trong lòng trẫm, chỉ cần có năng lực là được, mấy thành kiến của thế nhân trẫm chẳng để ý chút nào, ha ha, ha ha..."
Hàn Hoán đứng hầu bên cạnh thấy Trương Cường không có ý trách tội Ngu Cơ, lén lút phất tay với mười mấy tên cấm vệ đang đứng đực ra đó, ý bảo bọn họ rời điện, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nói với Trương Cường: "Bệ hạ, thời gian không còn sớm, ngày mai bệ hạ còn phải triệu kiến mấy trăm thường dân tự tiến cử làm quan, mời bệ hạ sớm nghỉ ngơi."
Trương Cường lắc đầu thở dài: "Trẫm còn chưa kịp thưởng thức kiếm vũ của Ngu Cơ, thời gian đã trôi nhanh như vậy rồi."
Triệu Yên nghiêng đầu cười nhẹ nói: "Nếu Ngu tỷ tỷ đã đồng ý với bệ hạ ở lại Hàm Dương, thì còn nhiều thời gian, bệ hạ có thể chậm rãi thưởng thức, đâu cần phải nóng lòng?"
Mục tiêu giữ Ngu Cơ ở lại Hàm Dương đã đạt được, Trương Cường trong lòng cũng vô cùng sung sướng, vui vẻ nói: "Cũng tốt, Ngu Cơ cùng với Yên nhi giúp trẫm lo việc giấy mới, trẫm hôm nay có thêm một vị nữ quan, không tồi! Không tồi! Ha ha... ha ha..."
Trương Cường lơ đãng thản nhiên cười nói: "Giấy đó chỉ là ý tưởng nhất thời của trẫm, còn chân chính chế tạo ra, chính là công lao của Yên nhi, trẫm đâu dám kể công! Ha ha..."
Triệu Yên liếc nhìn Trương Cường, cười duyên nói: "Hoàng thượng khiêm tốn như vậy, thật khiến người ta yêu mến."
Ngu Cơ nhẹ nhàng gật đầu thở dài: "Không thể tưởng được bệ hạ lại có trí tuệ hơn người như vậy, Đại Tần có một quân chủ như vậy, vô luận là thiên hạ hỗn loạn thế nào, chỉ sợ cũng không lay động được Đại Tần."
Trương Cường bởi vì biết quan hệ giữa nàng và Hạng Vũ không tầm thường, mà trước mắt Hạng Vũ đã khởi binh ở Thục, lời này của nàng quả là có ngụ ý sâu đậm, không khỏi thuận tay nhón một quả hồng trước mặt, gật đầu nói: "Trẫm nghe nói Ngu cô nương sắp rời Hàm Dương, không biết chuẩn bị đi đâu? Trước mắt chiến loạn nổi lên bốn phía, cô nương lẻ loi một mình, tuy rằng thân mang tuyệt nghệ, nhưng mà cũng vô cùng khó khăn."
Ngu Cơ mắt phượng buồn bã, nhẹ nhàng gật đầu thở dài: "Khó có được thịnh tình của bệ hạ, trước mắt dù thiên hạ loạn lạc, nhưng Hàm Dương cũng không phải nơi ở lâu dài của Ngu Cơ, cho nên mới có ý muốn đi."
Trương Cường nghe thấy thế, buông quả hồng trong tay xuống, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Người đâu, bắt lấy Ngu Cơ!"
Lời còn chưa dứt, cấm vệ bên ngoài điện đã chen chúc mà vào, bao vây lấy Ngu Cơ. Ngu Cơ thấy thế, thân hình chớp lóe, vạt áo tung bay, chỉ thấy tay phải nàng chuẩn bị rút kiếm. Trương Cường biết nàng kiếm pháp kinh người, hơi rùng mình, đang chuẩn bị phân phó cho các cấm vệ cẩn thận phòng bị.
Chợt thấy Ngu Cơ dừng lại, khôi phục vẻ kiều mỵ bình thường, đưa mắt nhìn Trương Cường, khẽ thở dài: "Không ngờ bệ hạ lại hoang dâm như vậy, chẳng lẽ định dùng phương pháp này để giữ Ngu Cơ lại?"
Trương Cường thấy nàng không cố ý muốn động thủ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười lạnh nói: "Ngươi có quan hệ thân mật với Hạng thị, đừng tưởng rằng trẫm không biết gì!"
Ngu Cơ nghe thấy thế, nhìn những cấm vệ đằng đằng sát khí, cười bất đắc dĩ nói: "Ngu Cơ có qua lại với Hạng thị, chẳng lẽ chỉ bởi vậy mà bệ hạ làm liên lụy tới Ngu Cơ?"
Lúc này, chỉ nghe thấy hoàng hậu cẩn thận gật đầu nói: "Bệ hạ, Ngu cô nương tuy rằng có quan hệ sâu sắc với Hạng thị, cũng không có mưu đồ thích khách, bệ hạ cẩn thận quá rồi!"
Triệu Yên cũng giật mình nói: "Bệ hạ, Ngu cô nương lan tâm tuệ chất, tính tình cương liệt, sao có thể cấu kết với Hạng thị được, huống hồ Hạng thị tuy rằng khởi binh, lại cách Ngu cô nương tới ngàn dặm, hai người họ sao có thế có liên hệ được?"
Trương Cường làm như vậy chỉ là muốn thử xem phản ứng của Ngu Cơ, đương nhiên không muốn bắt nàng chịu tội, lúc này thấy vẫn không có gì bất thường, chỉ có điều phản ứng của Ngu Cơ vừa rồi thật là kinh người. Vào tình huống bất ngờ không phòng bị như vậy mà vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh, thật sự khiến người ta khâm phục.
Nghĩ đến đây, không khỏi coi như không có việc gì, nói: "Trẫm không có ý đó, chỉ hy vọng Ngu cô nương không nên bị liên lụy bởi những kẻ không đáng, trẫm dù có ý bảo vệ cũng khó khăn."
Lời này mang theo thâm ý, Ngu Cơ mắt đẹp hơi chuyển, liếc nhìn Trương Cường, ngọc dung khẽ nổi lên đau thương nhè nhẹ, khiến cho Trương Cường nhịn không được hơi động lòng, còn nghĩ rằng mình có quá đa tâm hay không.
Ngu Cơ nhẹ nhàng tiến lên thi lễ, nói: "Bệ hạ không phải lo lắng, Ngu Cơ chỉ là một nữ tử yếu nhược phiêu lưu tứ phương, cho nên mới..."
Nói tới đây, đôi mắt đẹp lộ ra một chút ý cười bất đắc dĩ, thở dài nói: "Mời bệ hạ giết Ngu Cơ ở trong điện Triệu Đức này, có thể chết ở trong hoàng cung, dù sao cũng còn hơn chết ở nơi hoang dã."
Lời này của nàng, vẫn xác minh cái kết cục lịch sử làm cho người ta thương tiếc kia, khiến cho Trương Cường khẽ run lên, bật thốt ra: "Nếu nàng có thể ở lại Hàm Dương, trẫm có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự, vẫn còn hơn để ngày sau..."
Lúc này, hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không sai, Ngu cô nương là nữ tử kỳ tài trên thế gian, nếu có thể ở lại bên cạnh bệ hạ, mới không cô phụ đóa hoa tuyệt thế này..."
Ngu Cơ hơi nao nao, vẻ mặt khó xử, đôi mắt phượng không ngừng trông lại Trương Cường, tràn ngập kinh ngạc cùng nghi vấn, tựa hồ như đang dò xét dụng ý của Trương Cường.
Nhu nhi ở bên cạnh Trương Cường dường như bị sát khí trong điện làm cho sợ thất hồn lạc phách, lúc này nghe thấy vậy, cúi đầu nói: "Bệ hạ, không cần đâu."
Trương Cường vỗ vỗ ngọc thủ của Nhu nhi, khẽ gật đầu nói với Ngu Cơ: "Ngu cô nương nếu không ngại có thể ở lại Hàm Dương. Nàng chu du tứ phương, lấy ca múa để mưu lợi, không bằng chuyển sang thương nhân đi, liền cùng với Yên nhi chăm lo việc chế tạo và buôn bán giấy mới cho trẫm, thế nào?"
Nhìn giai nhân tỏa nắng kia, dưới ngọn đèn nhu hòa, Ngu Cơ lại càng xinh đẹp. Đó khác với sự thanh nhã của Triệu Yên; quyến rũ của Lệ Cơ; cao quý của hoàng hậu; mà có thêm một loại anh khí, coi rẻ thiên hạ nam tử.
Nghĩ tới dáng người uyển chuyển, thân thể mềm mại lả lướt đó, càng khiến cho người ta cơ thể khô nóng. Có thể ôm mỹ nhân như vậy vào lòng, mỗi một nam nhân dường như có thể vứt bỏ tất cả.
Một tiếng thở dài ngắt đứt suy nghĩ của Trương Cường, đưa mắt nhìn lại, lại chạm với ánh mắt câu động lòng người của Ngu Cơ, hắn vội gật đầu nói: "Ngu cô nương đừng lo lắng, trẫm không phải có ý đó, chỉ là không đành lòng nhìn cô nương phiêu linh thiên hạ, hơn nữa kiến thức đảm lược của cô nương không hề kém hơn nam tử, cho nên mới thành tâm mời vậy thôi."
Ngu Cơ khẽ run lên, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Cường, kìm lòng không đậu gật đầu, cúi đầu thở dài: "Nếu đã vậy, Ngu Cơ xin lui xuống trước, ngày sau lại tiến cung thỉnh giáo công việc làm giấy với Tuệ phi nương nương."
Triệu Yên nghe thấy thế, lơ đãng liếc nhìn hoàng hậu ở bên người Trương Cường, nhìn thấy ngọc dung vốn luôn ung dung của Tả Uyên lúc này âm tình bất định, dường như đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Nhân vật chính hôm nay là Nhu nhi, nhìn thấy Ngu Cơ được giữ lại, khuôn mặt vốn vui vẻ lúc trước đã lui lại không ít, giờ đã bình tĩnh lại nhiều. Nhưng Lệ Cơ ngồi ở bên cạnh hoàng hậu thì vô cùng thống khổ, vẻ mặt vô cùng khổ sở.
Triệu Yên nhịn không được thở dài một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Trương Cường, lại thấy được ánh mắt quen thuộc của Trương Cường đang nhìn về phía mình, đó là ánh mắt say mê của ý trung nhân, toàn bộ không hề có ý coi rẻ của bề trên với bề dưới, chính là phát ra từ tình yêu không nói nên lời.
Dưới ánh nhìn chăm chú đó, Triệu Yên nhịn không được hơi say mê, lúc này, đã thấy hoàng hậu cười nhẹ nói: "Bệ hạ đúng là có ý tưởng kinh người kiếm có, có thể để cho nữ nhi bọn thiếp đảm đương trọng trách."
Trương Cường nhẹ nhàng cầm ngọc thủ ấm áp của hoàng hậu, gật đầu nói: "Trong lòng trẫm, chỉ cần có năng lực là được, mấy thành kiến của thế nhân trẫm chẳng để ý chút nào, ha ha, ha ha..."
Hàn Hoán đứng hầu bên cạnh thấy Trương Cường không có ý trách tội Ngu Cơ, lén lút phất tay với mười mấy tên cấm vệ đang đứng đực ra đó, ý bảo bọn họ rời điện, lúc này mới tiến lên, cẩn thận nói với Trương Cường: "Bệ hạ, thời gian không còn sớm, ngày mai bệ hạ còn phải triệu kiến mấy trăm thường dân tự tiến cử làm quan, mời bệ hạ sớm nghỉ ngơi."
Trương Cường lắc đầu thở dài: "Trẫm còn chưa kịp thưởng thức kiếm vũ của Ngu Cơ, thời gian đã trôi nhanh như vậy rồi."
Triệu Yên nghiêng đầu cười nhẹ nói: "Nếu Ngu tỷ tỷ đã đồng ý với bệ hạ ở lại Hàm Dương, thì còn nhiều thời gian, bệ hạ có thể chậm rãi thưởng thức, đâu cần phải nóng lòng?"
Mục tiêu giữ Ngu Cơ ở lại Hàm Dương đã đạt được, Trương Cường trong lòng cũng vô cùng sung sướng, vui vẻ nói: "Cũng tốt, Ngu Cơ cùng với Yên nhi giúp trẫm lo việc giấy mới, trẫm hôm nay có thêm một vị nữ quan, không tồi! Không tồi! Ha ha... ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.