Quyển 3 - Chương 29: Đối mặt Trương Lương (1).
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Một tháng sau, Trương Cường thống
lĩnh ba mươi vạn đại quân vượt sông Hoài Hà, sau khi dừng lại nghỉ ngơi ở Lạc Dương ít ngày, để lại hai mươi vạn quân Tần tinh nhuệ trấn thủ,
tiếp tục thống lĩnh mười vạn quân tiến về phía Hàm Cốc quan.
Thời tiết bắt đầu ấm áp, Trương Cường lo lắng cục diện phương bắc nên hành quân thần tốc trở về, khi đến Hàm Cốc quan đã là tháng hai năm thứ ba đòi Tần Nhị Thế, trong Hàm Dương cung truyền đến tin Nhu Nhi đã mang thai năm tháng, mọi việc ổn thỏa, nghĩ đến thê thiếp xa cách lâu ngày đang đợi mình ở Hàm Dương, Trương Cường nóng lòng như lửa đốt.
Hoàng hôn, từ xa xa đã nhìn thấy tường thành hùng vĩ của Hàm Cốc quan, Chương Hàm trấn thủ ở đây đã được thăng làm tà tướng quân, lúc này dẫn theo các tướng cùng thừa tướng Phùng Khứ Tật ra ngoài thành nghênh đón thánh giá.
Trương Cường ngự giá thân chinh tiêu diệt Sờ Bá Vương Hạng Vũ, danh chấn thiên hạ, tin tức truyền đến Hàm Dương, bá quan văn võ mừng rỡ như điên, Phùng Khứ Tật nhận được tin Trương Cường trở về nên vội đến Hàm Cốc quan nghênh đón.
Ngồi trên xa giá rộng lớn được sáu con chiến mã kéo, Trương Cường vừa chợp mắt giây lát, cỗ xe này do thái thú Lạc Dương dâng tặng, Trương Cường vốn định cưỡi ngựa, nhưng Mông Điềm lo cho sức khỏe hoàng thượng nên kiên quyết bắt hắn ngồi xe.
Vừa mới mờ mắt ra, nghe Hàn Hoán bẩm báo bên ngoài: “Bệ hạ, phía trước đã là Hàm Cốc quan, bệ hạ có muốn đổi sang cưỡi chiến mã?”.
Trương Cường nói vọng ra từ trong xe: “Không cần đâu, bào Chương Hàm không cần nghênh đón, sau khi vào thành trẫm mới triệu kiến”.
Hàn Hoán nghe Trương Cường không định xuống xe, vội nói thêm: “Bệ hạ, Phùng thừa tướng đích thân đến nghênh tiếp thánh giá, nếu bệ hạ không gặp chẳng phải bắt lão thừa tướng hoài công chờ đợi?”.
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Hàm Dương đã xảy ra biến cố gì rồi?”.
Dứt lời, Trương Cường bước ra khỏi xe, quả nhiên thấy Phùng Khứ Tật thần sắc trang nghiêm đang đứng phía trước chờ đợi. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Cường, Phùng Khứ Tật lập tức bước tới hành đại lễ: “Lão thần tham kiến bệ hạ!”.
Hàn Hoán không đợi Trương Cường ra lệnh đã đỡ lấy Phùng Khứ Tật, tiếp đến Trương Cường cười sảng khoái cất tiếng: “Thừa tướng tuổi đã cao không cần hành đại lễ, mau bình thân!”.
Chương Hàm cùng các tướng đều quỳ rạp xuống đất hô to: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!”.
Trương Cường gật đầu hài lòng nói: “Tất cả đứng dậy hết đi!”.
Quay sang Phùng Khứ Tật nôn nóng hỏi: “Thừa tướng đột nhiên đến Hàm Cốc quan, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”.
Phùng Khứ Tật cười ha hả đáp lời: “Các đại thần trong triều đều nhớ bệ hạ, nhất là bệ hạ dùng thần binh giải vây Cự Lộc, đánh tan tác phản tặc Hạng Vũ khiến y tuyệt vọng tự vẫn ở Ô Giang, nay bá quan trong triều không ai dám không phục, làm gì có sự cố gì chứ?”.
Trương Cường nghe nói trong triều không có sự cố gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, được Chương Hàm dẫn vào thành đến biệt viện nghỉ ngơi, đáng lẽ theo ý của Mông Điềm là muốn Trương Cường vào nghỉ ngơi ở một tòa hành cung, lúc khởi hành quay về Mông Điềm đã xin chỉ lệnh Chương Hàm tu sửa hành cung trước nhưng bị từ chối, vì hắn nghĩ mình chỉ nán lại ở Hàm Cốc quan hai ba ngày, trong thời thế loạn lạc mà mình hao tiền tốn của tu sửa cung điện không phải hành động hay nên mới mau một biệt viện nhỏ dùng nghỉ chân.
Đoàn người đến trước biệt viện, Phùng Khứ Tật thấy nơi đây bài trí đơn sơ, lắc đầu than thờ: “Bệ hạ tiết kiệm như thế, là người đầu tiên trong các bậc quân vương Đại Tần ta”.
Mông Điềm cũng nói vào: “Bệ hạ không ngại vất vả hành quân ngàn dặm với thần, còn phải phê duyệt tấu chương, thần lo lắng cho long thể của bệ hạ!”.
Chút vất vả này chả đáng là gì, Trương Cường vốn là lính đặc nhiệm nên thể chất tinh thần mạnh mẽ hơn người thường, thêm vào cơ thể Tần Nhị Thế đã được rèn luyện nên lúc này có thể chịu đựng cơ cực khi hành quân đường dài.
Bước vào đại sành, Trương Cường ngồi vào chiếc ghế ngay giữa, gật đầu nói: “Tất cả ngồi đi! Trẫm ngồi xe nên không cảm thấy mệt”.
Phùng Khứ Tật không ngồi xuống mà khom lưng hành lễ: “Bệ hạ hãy nghỉ ngơi sớm tốt hơn. Có chuyện gì mai hãy bàn tính”. Dứt lời, quay lưng toan lui xuống.
Trương Cường vội gọi theo: “Thừa tướng đừng đi! Không biết thừa tướng có lưu ý động tình của Lưu Bang không?”.
Phùng Khứ Tật dừng bước, quay đầu lại nói: “Bệ hạ, Lưu Bang ngày trước có phái sứ giá đến, nói là nguyện làm thần tử Đại Tần, hơn nữa còn xin dẫn quân bắc tiến thảo phạt Hung Nô, người này có thực lực không nhỏ ở vùng Hà Đông, lão thần chưa đoán ra ý đồ của y nên không dám tự tiện quyết định”.
Trương Cường không ngờ thái độ của Lưu Bang lại lạc quan hơn mình nghĩ nhiều, bèn hỏi: “Sứ giả đang ở đâu? Việc này Tiêu Hà có biết không? Tiêu Hà có ý kiến gì?”.
Phùng Khứ Tật nhíu mày đáp lời: “Tiêu Hà đương nhiên có biết, hắn còn nhắc nhở lão thần tăng quân trấn thủ các nơi hiểm yếu phương bắc để đề phòng Lưu Bang, chỉ là bệ hạ vẫn chưa hồi cung nên không ban cho hổ phù, thần chỉ còn cách trì hoãn với sứ giả Lưu Bang đợi bệ hạ trở về”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lúc này chúng đến tìm gặp trẫm tỏ ý quy thuận chắc vì Hạng Vũ đã chết, sợ trẫm quay về Hàm Dương sẽ xua quân thảo phạt, không biết sứ giả đến du thuyết có phải là mưu sĩ Trương Lương không?”.
Phùng Khứ Tật giật mình một cái, kinh ngạc reo lên: “Bệ hạ phán đoán như thần, sứ giả đến gặp thần đúng là Trương Lương”.
Nói đến đây, lại vội bổ sung: “Tổ tiên của Trương Lương là quý tộc nước Hàn, sau khi nước Hàn diệt vong, y dùng hết gia tài chiêu mộ thích khách hòng trả thù, người này là trọng phạm của Đại Tần, khi xưa Thủy Hoàng xuất tuần, Trương Lương cùng thích khách mai phục hành thích nhưng thất bại, Thủy Hoàng tức giận đã hạ lệnh truy nã toàn quốc bắt giữ thích khách, chỉ cần bệ hạ hạ lệnh sẽ có thể bắt y quy án, chỉ là...”.
Trương Cường ngấm ngầm khâm phục Trương Lương to gan đến thế, trước tình hình này còn dám ngang nhiên vào Hàm Dương, lúc này nghe Phùng Khứ Tật ngập ngừng, bèn hỏi dồn: “Chẳng lẽ thừa tướng có điều chỉ cấm kỵ nên không thể hạ lệnh bắt giữ phản tặc?”.
Phùng Khứ Tật lo lắng giải thích: “Nếu muốn bắt giữ Trương Lương thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không giết y thì tạm thời Lưu Bang vẫn chưa manh động, ít ra sẽ không liên kết với Hung Nô đến xâm phạm Đại Tần, đợi khi bình định Lưu Bang xong, ta hỏi tội Trương Lương cũng chưa muộn”.
Mông Điềm gật đầu tán thành: “Thừa tướng nói rất có lý, chỉ là một tên Trương Lương, có thể tạm tha cho y một thời gian, đợi khi diệt được Lưu Bang rồi mới xử tội, bệ hạ không cần nhọc tâm về người này”.
Trương Cường ngao ngán thở dài, không ngờ vừa về đến Tần đã phải giao phong với Trương Lương, tài trí của người này trong lịch sử không hề thua kém Tiêu Hà, tiếc rằng thân phận và lợi ích của y đều không đứng về phía mình, muốn thu nạp Trương Lương như trường hợp của Tiêu Hà, khả năng đó rất ít xảy ra.
Nghĩ đến đây, Trương Cường cất tiếng hỏi: “Trương Lương hiện đang ở đâu?”.
Phùng Khứ Tật cung kính đáp lời: “Thần bố trí cho y vào ở dịch quán trong thành Hàm Dương, đồng thời phái người canh giữ chặt, nếu bệ hạ muốn bắt giữ y chỉ cần ra lệnh là được”.
Trương Cường lúc này rất muốn gặp mặt nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trương Lương chứ không muốn giết y vội, bèn hạ lệnh: “Bảo họ tiếp tục canh giữ, đợi trẫm quay về Hàm Dương sẽ triệu kiến!”.
Chợt nhớ đến thê thiếp trong cung, thở dài một tiếng thốt lên: “Nhu Nhi đang có mang, trẫm lại bôn ba bẽn ngoài, hy vọng nàng không oán trách trẫm”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy nghiêm giọng nói: “Bệ hạ bôn ba vì giang son xã tắc, hậu cung đã có hoàng hậu lo liệu, bệ hạ không cần lo lắng”.
Nghe thừa tướng nói vậy, Trương Cường càng nhó các mỹ nhân trong cung hon, gật đầu nói: “Nếu đã thế, ngày mai trẫm sẽ khởi hành về Hàm Dương ngay, trẫm muốn xem thử Trương Lương có gì vượt trội hơn người thường”.
3 ngày sau, khi xa giá của Trương Cường xuất hiện ở Hoài Thủy, các đại thần đã đến chờ đợi từ sớm, vô số bá tính quỳ dọc hai bên đường tranh nhau chiêm ngưỡng xa giá thiên tử, tiếng tung hô vang dội, so với lần trước khi tiêu diệt Triệu Cao còn chân thành hơn.
Xa giá từ từ lại gần, ngự sử đại phu Tả Lâm dẫn theo triều thần quỳ xuống hành lễ hô to: “Chúng thần tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường thấy Tả Lâm đích thân đến nghênh giá, bèn dặn dò Hàn Hoán đến dìu ông đứng dậy, mỉm cười nói: “Các vị đại nhân, trẫm hạ lệnh tất cả vào lệnh kiến giá”.
Tả Lâm là thân phụ của hoàng hậu, uy danh trong triều rất lớn, do thừa tướng Phùng Khứ Tật đến Hàm Cốc quan nghênh giá nên quần thần trong triều tạm thời do ông cai quản.
Trương Cường nhìn tấm lưng còm của Tả Lâm, cảm kích kêu lên: “Ngự sử đại nhân tuổi đã cao vẫn đích thân đến đón trẫm, mau theo trẫm cùng về Hàm Dương nào!”.
Tả Lâm xúc động trong lòng, cảm kích nói: “Đó là chức trách của thần, bệ hạ không cần bận tâm!”.
Trương Cường khẽ gật đầu hỏi: “Có phải Lưu Bang phái người đến gặp trẫm?”.
Tả Lâm không nghĩ rằng Trương Cường sẽ hỏi chuyện này, ngạc nhiên hỏi: “Bệ hạ có muốn lập tức triệu kiến người này?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Ngự sử đại nhân vất vả rồi, tất cả không cần đa lễ, trẫm lập tức hồi cung, triệu Trương Lương vào đại điện gặp trẫm!”.
Dứt lời, hạ lệnh xa giá đi nhanh vào thành không hề dừng lại. Quyết định bất ngờ của Trương Cường khiến không ít triều thần thất vọng, họ đến đây chỉ vì muốn nhân cơ hội thể hiện trước mặt hoàng thượng, nào ngờ Trương Cường lại hối hả về cung, tâm ý thiên tử thật khó nắm bắt.
Quay về hoàng cung, Trương Cường ngồi lên kiệu, được Hàn Hoán và Thành Thái tháp tùng đi qua Thủy Đức môn, hướng về đại chính điện cung Hàm Dương.
Vừa bước vào trong, thấy ngay hoàng hậu Tả Uyên trang phục lộng lẫy đứng đợi sin, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập nỗi chờ mong.
Trước tình ý sâu nặng của hoàng hậu, Trương Cường bước nhanh xuống kiệu ôm Tả Uyên vào lòng, dịu giọng nói: “Hoàng hậu, những ngày qua trẫm có lỗi với nàng rồi!”.
Tả Uyên thấy có mặt Thành Thái bến cạnh, thẹn thùng đẩy Trương Cường ra, nói nhỏ: “Nghe nói hoàng thượng triệu kiến sứ giả, thần thiếp không tiện ở lâu, bệ hạ không quên thần thiếp là thần thiếp mãn nguyện rồi!”.
Lui lại hai bước, hành lễ xong dịu dàng cất tiếng: “Thần thiếp chúc mừng bệ hạ thắng trận trở về, thần thiếp đã bày tiệc ở Tây Phụng điện, bệ hạ còn việc chính sự, thần thiếp xin phép cáo lui!”.
Dứt lời, mỉm cười quyến rũ mới quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Tả Uyên, Trương Cường sực nhó vẫn chưa gặp được Triệu Yên và Lệ Cơ, nhất là Nhu Nhi đang có mang, vừa định sai người đi hỏi hoàng hậu cho rõ, chỉ nghe Hàn Hoán nhỏ tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ nên vào nội điện mục dục canh y, bái tế các vị tiên vương trước”.
Trương Cường đành gác lại mong muốn gặp mặt các mỹ nhân, theo Hàn Hoán vào trong tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người long bào, đội mũ quán bạch ngọc, toàn thân trên dưới tỏa khí thế uy nghiêm của bậc đế vương. Trương Cường chạm tay vào miếng ngọc quý đeo ở lưng, vào thời đại này lễ nghi rất quan trọng, bình thường hắn không thích đeo ngọc, nhưng hôm nay bái tế các vị tiên đế nên đành miễn cưỡng đeo vào, miếng ngọc này nếu mang đến thời hiện đại rao bán chắc là một gia tài khổng lồ, thế mà giờ chỉ treo lủng lẳng nơi thắt lưng của mình, nghĩ mà thấy tiếc nuối.
Bái tế xong, vừa định lệnh cho Hàn Hoán tháo miếng ngọc xuống, chợt nghe ngoài điện có tiếng truyền báo: “Thứ dân Trương Lương cầu kiến bệ hạ!”.
Trương Cường đành mặc kệ miếng ngọc phiền phức, quay sang Hàn Hoán hạ lệnh: “Bào y vào đây!”.
Lệnh được ban xuống, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy tám tuổi mặc cẩm bào trắng, dưới đôi mày rậm đôi mắt sáng rực có hồn, thần sắc ung dung bước vào đại điện.
Trương Cường thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc nuối khi nhân tài như thế lại không thể thu nạp về phe mình. Trước khí thế uy nghi của Trương Cường, Trương Lương bước tới khom lưng hành lễ, vái lạy nói: “Trương Lương dưới trướng Hán vương tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường quan sát từ đầu đến chân kẻ thư sinh đứng bên dưới, chậm rãi gật đầu hét hỏi: “Ngươi chính là Trương Lương?”.
Thấy Trương Cường sắc mặt lạnh băng, nhất thời không thể nắm bắt suy nghĩ của hoàng đế Đại Tần, Trương Lương đành gật đầu đáp lời: “Thào dân chính là Trương Lương”.
Trương Cường lạnh lùng quát lên: “Ngươi thân mang trọng tội còn dám vào Hàm Dương à? Chẳng lẽ ngươi không hề khiếp sợ trước thiên uy của trẫm? Người đâu, mau bắt lấy!”.
Cấm vệ bên ngoài điện lập tức xông vào ấn Trương Lương dưới đất, chỉ đợi Trương Cường hạ lệnh sẽ dẫn ra hành hình.
BỊ cấm vệ khống chế, tuy không động đậy được nhưng Trương Lương không hề tỏ ra sợ hãi, nói lớn: “Bệ hạ tuy bình định xong phương nam, nhưng phương bắc vẫn trong tình thế nguy ngập, chỉ cần sơ xuất là Hàm Dương khó giữ, vùng đất trù phú phương bắc một khi rơi vào tay dị tộc, đến lúc đó bệ hạ hối hận đã muộn rồi!”.
Mối đe dọa từ Hung Nô Trương Cường đương nhiên hiểu rõ, cười gằn nói: “Lưu Bang phái ngươi đến gặp trẫm chắc không phải vì muốn nói những lời vô bổ này cho trẫm nghe chứ?”.
Dứt lời, phất tay một cái ra hiệu cho cấm vệ thả Trương Lương ra, Trương Lương lồm cồm bò dậy, chắp tay nói: “Trương Lương phạm trọng tội ở đất Tần chỉ là lời đồn mà thôi, nếu bệ hạ tin lời xằng bậy có thể lập tức tống Trương Lương vào ngục, chỉ có điều cái chết của Trương Lương không hề làm Hán Vương tổn thất gì, đại tướng quân Hàn Tín dưới trướng Hán Vương thông thạo binh pháp, mưu sĩ dưới trướng nhiều vô số, Trương Lương chỉ là nhân vật kém cỏi nhất trong số đó, bệ hạ có giết Trương Lương cũng không làm gì được Hán Vương, ngược lại còn đoạn tuyệt tình nghĩa, giúp kẻ tiểu nhân đắc ý”.
Thật ra lúc này Lưu Bang ngoại trừ binh lực có khác biệt so với lịch sử, mưu sĩ dưới trướng chẳng qua chỉ có Tiêu Hà và Trương Lương, nay Tiêu Hà đã bị mình thu nạp, nếu giết chết Trương Lương thật thì Lưu Bang đã không còn quân sư nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cuối cùng đã hạ quyết tâm, Trương Cường cười phá lên lạnh lùng phán: “Người đâu, bắt lấy Trương Lương nhốt vào ngục Hàm Dương trước, giao thái úy đích thân thấm tra rõ ràng rồi xử lý theo luật”.
Thành Thái phất tay một cái, cấm vệ lập tức lôi Trương Lương ra ngoài, Trương Lương cố gào to: “Nếu giết chết Trương Lương, Hán Vương sẽ liên kết với Hung Nô, chẳng lẽ bệ hạ không sợ? Bệ hạ dùng quên Triệu vương ở phía đông vẫn đang lăm le dòm ngó, nếu ba thế lực liên kết lại chống Tần, chỉ e bệ hạ không thủ nổi Quan Trang đâu”.
Trương Cường nghe vậy nổi giận dùng dùng, nghiêm giọng quát lớn: “Trương Lương, trẫm niệm tình ngươi là một nhân tài, không ngờ ngươi dám dùng cách ti tiện này để uy hiếp trẫm. Trẫm nói ngươi biết, mặc kệ là Hán Vương hay Hung Nô, trẫm cũng không xem chúng ra gì”.
Trương Lương nghe những lời này, nhìn trưng trưng vào Trương Cường không chống cự nữa, mặc kệ cấm vệ lôi đi. Khi ra đến bên ngoài, Trương Lương chợt gào to: “Các ngươi thà ta ra, ta phải gặp hoàng thượng, mau thà ta ra!”.
Thành Thái thấy thế vội quay vào đại điện bẩm báo: “Bệ hạ, Trương Lương muốn gặp bệ hạ lần nữa!”.
Trương Cường ngồi trong điện cũng nghe tiếng gào thét của Trương Lương, đang nghĩ thầm cách xử trí y, nghe báo ngẩng đầu lên nói: “Dần y vào đây!”.
Thời tiết bắt đầu ấm áp, Trương Cường lo lắng cục diện phương bắc nên hành quân thần tốc trở về, khi đến Hàm Cốc quan đã là tháng hai năm thứ ba đòi Tần Nhị Thế, trong Hàm Dương cung truyền đến tin Nhu Nhi đã mang thai năm tháng, mọi việc ổn thỏa, nghĩ đến thê thiếp xa cách lâu ngày đang đợi mình ở Hàm Dương, Trương Cường nóng lòng như lửa đốt.
Hoàng hôn, từ xa xa đã nhìn thấy tường thành hùng vĩ của Hàm Cốc quan, Chương Hàm trấn thủ ở đây đã được thăng làm tà tướng quân, lúc này dẫn theo các tướng cùng thừa tướng Phùng Khứ Tật ra ngoài thành nghênh đón thánh giá.
Trương Cường ngự giá thân chinh tiêu diệt Sờ Bá Vương Hạng Vũ, danh chấn thiên hạ, tin tức truyền đến Hàm Dương, bá quan văn võ mừng rỡ như điên, Phùng Khứ Tật nhận được tin Trương Cường trở về nên vội đến Hàm Cốc quan nghênh đón.
Ngồi trên xa giá rộng lớn được sáu con chiến mã kéo, Trương Cường vừa chợp mắt giây lát, cỗ xe này do thái thú Lạc Dương dâng tặng, Trương Cường vốn định cưỡi ngựa, nhưng Mông Điềm lo cho sức khỏe hoàng thượng nên kiên quyết bắt hắn ngồi xe.
Vừa mới mờ mắt ra, nghe Hàn Hoán bẩm báo bên ngoài: “Bệ hạ, phía trước đã là Hàm Cốc quan, bệ hạ có muốn đổi sang cưỡi chiến mã?”.
Trương Cường nói vọng ra từ trong xe: “Không cần đâu, bào Chương Hàm không cần nghênh đón, sau khi vào thành trẫm mới triệu kiến”.
Hàn Hoán nghe Trương Cường không định xuống xe, vội nói thêm: “Bệ hạ, Phùng thừa tướng đích thân đến nghênh tiếp thánh giá, nếu bệ hạ không gặp chẳng phải bắt lão thừa tướng hoài công chờ đợi?”.
Trương Cường cảm thấy ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Hàm Dương đã xảy ra biến cố gì rồi?”.
Dứt lời, Trương Cường bước ra khỏi xe, quả nhiên thấy Phùng Khứ Tật thần sắc trang nghiêm đang đứng phía trước chờ đợi. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Trương Cường, Phùng Khứ Tật lập tức bước tới hành đại lễ: “Lão thần tham kiến bệ hạ!”.
Hàn Hoán không đợi Trương Cường ra lệnh đã đỡ lấy Phùng Khứ Tật, tiếp đến Trương Cường cười sảng khoái cất tiếng: “Thừa tướng tuổi đã cao không cần hành đại lễ, mau bình thân!”.
Chương Hàm cùng các tướng đều quỳ rạp xuống đất hô to: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế vạn vạn tuế!”.
Trương Cường gật đầu hài lòng nói: “Tất cả đứng dậy hết đi!”.
Quay sang Phùng Khứ Tật nôn nóng hỏi: “Thừa tướng đột nhiên đến Hàm Cốc quan, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?”.
Phùng Khứ Tật cười ha hả đáp lời: “Các đại thần trong triều đều nhớ bệ hạ, nhất là bệ hạ dùng thần binh giải vây Cự Lộc, đánh tan tác phản tặc Hạng Vũ khiến y tuyệt vọng tự vẫn ở Ô Giang, nay bá quan trong triều không ai dám không phục, làm gì có sự cố gì chứ?”.
Trương Cường nghe nói trong triều không có sự cố gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, được Chương Hàm dẫn vào thành đến biệt viện nghỉ ngơi, đáng lẽ theo ý của Mông Điềm là muốn Trương Cường vào nghỉ ngơi ở một tòa hành cung, lúc khởi hành quay về Mông Điềm đã xin chỉ lệnh Chương Hàm tu sửa hành cung trước nhưng bị từ chối, vì hắn nghĩ mình chỉ nán lại ở Hàm Cốc quan hai ba ngày, trong thời thế loạn lạc mà mình hao tiền tốn của tu sửa cung điện không phải hành động hay nên mới mau một biệt viện nhỏ dùng nghỉ chân.
Đoàn người đến trước biệt viện, Phùng Khứ Tật thấy nơi đây bài trí đơn sơ, lắc đầu than thờ: “Bệ hạ tiết kiệm như thế, là người đầu tiên trong các bậc quân vương Đại Tần ta”.
Mông Điềm cũng nói vào: “Bệ hạ không ngại vất vả hành quân ngàn dặm với thần, còn phải phê duyệt tấu chương, thần lo lắng cho long thể của bệ hạ!”.
Chút vất vả này chả đáng là gì, Trương Cường vốn là lính đặc nhiệm nên thể chất tinh thần mạnh mẽ hơn người thường, thêm vào cơ thể Tần Nhị Thế đã được rèn luyện nên lúc này có thể chịu đựng cơ cực khi hành quân đường dài.
Bước vào đại sành, Trương Cường ngồi vào chiếc ghế ngay giữa, gật đầu nói: “Tất cả ngồi đi! Trẫm ngồi xe nên không cảm thấy mệt”.
Phùng Khứ Tật không ngồi xuống mà khom lưng hành lễ: “Bệ hạ hãy nghỉ ngơi sớm tốt hơn. Có chuyện gì mai hãy bàn tính”. Dứt lời, quay lưng toan lui xuống.
Trương Cường vội gọi theo: “Thừa tướng đừng đi! Không biết thừa tướng có lưu ý động tình của Lưu Bang không?”.
Phùng Khứ Tật dừng bước, quay đầu lại nói: “Bệ hạ, Lưu Bang ngày trước có phái sứ giá đến, nói là nguyện làm thần tử Đại Tần, hơn nữa còn xin dẫn quân bắc tiến thảo phạt Hung Nô, người này có thực lực không nhỏ ở vùng Hà Đông, lão thần chưa đoán ra ý đồ của y nên không dám tự tiện quyết định”.
Trương Cường không ngờ thái độ của Lưu Bang lại lạc quan hơn mình nghĩ nhiều, bèn hỏi: “Sứ giả đang ở đâu? Việc này Tiêu Hà có biết không? Tiêu Hà có ý kiến gì?”.
Phùng Khứ Tật nhíu mày đáp lời: “Tiêu Hà đương nhiên có biết, hắn còn nhắc nhở lão thần tăng quân trấn thủ các nơi hiểm yếu phương bắc để đề phòng Lưu Bang, chỉ là bệ hạ vẫn chưa hồi cung nên không ban cho hổ phù, thần chỉ còn cách trì hoãn với sứ giả Lưu Bang đợi bệ hạ trở về”.
Trương Cường gật đầu nói: “Lúc này chúng đến tìm gặp trẫm tỏ ý quy thuận chắc vì Hạng Vũ đã chết, sợ trẫm quay về Hàm Dương sẽ xua quân thảo phạt, không biết sứ giả đến du thuyết có phải là mưu sĩ Trương Lương không?”.
Phùng Khứ Tật giật mình một cái, kinh ngạc reo lên: “Bệ hạ phán đoán như thần, sứ giả đến gặp thần đúng là Trương Lương”.
Nói đến đây, lại vội bổ sung: “Tổ tiên của Trương Lương là quý tộc nước Hàn, sau khi nước Hàn diệt vong, y dùng hết gia tài chiêu mộ thích khách hòng trả thù, người này là trọng phạm của Đại Tần, khi xưa Thủy Hoàng xuất tuần, Trương Lương cùng thích khách mai phục hành thích nhưng thất bại, Thủy Hoàng tức giận đã hạ lệnh truy nã toàn quốc bắt giữ thích khách, chỉ cần bệ hạ hạ lệnh sẽ có thể bắt y quy án, chỉ là...”.
Trương Cường ngấm ngầm khâm phục Trương Lương to gan đến thế, trước tình hình này còn dám ngang nhiên vào Hàm Dương, lúc này nghe Phùng Khứ Tật ngập ngừng, bèn hỏi dồn: “Chẳng lẽ thừa tướng có điều chỉ cấm kỵ nên không thể hạ lệnh bắt giữ phản tặc?”.
Phùng Khứ Tật lo lắng giải thích: “Nếu muốn bắt giữ Trương Lương thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu không giết y thì tạm thời Lưu Bang vẫn chưa manh động, ít ra sẽ không liên kết với Hung Nô đến xâm phạm Đại Tần, đợi khi bình định Lưu Bang xong, ta hỏi tội Trương Lương cũng chưa muộn”.
Mông Điềm gật đầu tán thành: “Thừa tướng nói rất có lý, chỉ là một tên Trương Lương, có thể tạm tha cho y một thời gian, đợi khi diệt được Lưu Bang rồi mới xử tội, bệ hạ không cần nhọc tâm về người này”.
Trương Cường ngao ngán thở dài, không ngờ vừa về đến Tần đã phải giao phong với Trương Lương, tài trí của người này trong lịch sử không hề thua kém Tiêu Hà, tiếc rằng thân phận và lợi ích của y đều không đứng về phía mình, muốn thu nạp Trương Lương như trường hợp của Tiêu Hà, khả năng đó rất ít xảy ra.
Nghĩ đến đây, Trương Cường cất tiếng hỏi: “Trương Lương hiện đang ở đâu?”.
Phùng Khứ Tật cung kính đáp lời: “Thần bố trí cho y vào ở dịch quán trong thành Hàm Dương, đồng thời phái người canh giữ chặt, nếu bệ hạ muốn bắt giữ y chỉ cần ra lệnh là được”.
Trương Cường lúc này rất muốn gặp mặt nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trương Lương chứ không muốn giết y vội, bèn hạ lệnh: “Bảo họ tiếp tục canh giữ, đợi trẫm quay về Hàm Dương sẽ triệu kiến!”.
Chợt nhớ đến thê thiếp trong cung, thở dài một tiếng thốt lên: “Nhu Nhi đang có mang, trẫm lại bôn ba bẽn ngoài, hy vọng nàng không oán trách trẫm”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy nghiêm giọng nói: “Bệ hạ bôn ba vì giang son xã tắc, hậu cung đã có hoàng hậu lo liệu, bệ hạ không cần lo lắng”.
Nghe thừa tướng nói vậy, Trương Cường càng nhó các mỹ nhân trong cung hon, gật đầu nói: “Nếu đã thế, ngày mai trẫm sẽ khởi hành về Hàm Dương ngay, trẫm muốn xem thử Trương Lương có gì vượt trội hơn người thường”.
3 ngày sau, khi xa giá của Trương Cường xuất hiện ở Hoài Thủy, các đại thần đã đến chờ đợi từ sớm, vô số bá tính quỳ dọc hai bên đường tranh nhau chiêm ngưỡng xa giá thiên tử, tiếng tung hô vang dội, so với lần trước khi tiêu diệt Triệu Cao còn chân thành hơn.
Xa giá từ từ lại gần, ngự sử đại phu Tả Lâm dẫn theo triều thần quỳ xuống hành lễ hô to: “Chúng thần tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường thấy Tả Lâm đích thân đến nghênh giá, bèn dặn dò Hàn Hoán đến dìu ông đứng dậy, mỉm cười nói: “Các vị đại nhân, trẫm hạ lệnh tất cả vào lệnh kiến giá”.
Tả Lâm là thân phụ của hoàng hậu, uy danh trong triều rất lớn, do thừa tướng Phùng Khứ Tật đến Hàm Cốc quan nghênh giá nên quần thần trong triều tạm thời do ông cai quản.
Trương Cường nhìn tấm lưng còm của Tả Lâm, cảm kích kêu lên: “Ngự sử đại nhân tuổi đã cao vẫn đích thân đến đón trẫm, mau theo trẫm cùng về Hàm Dương nào!”.
Tả Lâm xúc động trong lòng, cảm kích nói: “Đó là chức trách của thần, bệ hạ không cần bận tâm!”.
Trương Cường khẽ gật đầu hỏi: “Có phải Lưu Bang phái người đến gặp trẫm?”.
Tả Lâm không nghĩ rằng Trương Cường sẽ hỏi chuyện này, ngạc nhiên hỏi: “Bệ hạ có muốn lập tức triệu kiến người này?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Ngự sử đại nhân vất vả rồi, tất cả không cần đa lễ, trẫm lập tức hồi cung, triệu Trương Lương vào đại điện gặp trẫm!”.
Dứt lời, hạ lệnh xa giá đi nhanh vào thành không hề dừng lại. Quyết định bất ngờ của Trương Cường khiến không ít triều thần thất vọng, họ đến đây chỉ vì muốn nhân cơ hội thể hiện trước mặt hoàng thượng, nào ngờ Trương Cường lại hối hả về cung, tâm ý thiên tử thật khó nắm bắt.
Quay về hoàng cung, Trương Cường ngồi lên kiệu, được Hàn Hoán và Thành Thái tháp tùng đi qua Thủy Đức môn, hướng về đại chính điện cung Hàm Dương.
Vừa bước vào trong, thấy ngay hoàng hậu Tả Uyên trang phục lộng lẫy đứng đợi sin, đôi mắt ngấn lệ tràn ngập nỗi chờ mong.
Trước tình ý sâu nặng của hoàng hậu, Trương Cường bước nhanh xuống kiệu ôm Tả Uyên vào lòng, dịu giọng nói: “Hoàng hậu, những ngày qua trẫm có lỗi với nàng rồi!”.
Tả Uyên thấy có mặt Thành Thái bến cạnh, thẹn thùng đẩy Trương Cường ra, nói nhỏ: “Nghe nói hoàng thượng triệu kiến sứ giả, thần thiếp không tiện ở lâu, bệ hạ không quên thần thiếp là thần thiếp mãn nguyện rồi!”.
Lui lại hai bước, hành lễ xong dịu dàng cất tiếng: “Thần thiếp chúc mừng bệ hạ thắng trận trở về, thần thiếp đã bày tiệc ở Tây Phụng điện, bệ hạ còn việc chính sự, thần thiếp xin phép cáo lui!”.
Dứt lời, mỉm cười quyến rũ mới quay lưng rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng yêu kiều của Tả Uyên, Trương Cường sực nhó vẫn chưa gặp được Triệu Yên và Lệ Cơ, nhất là Nhu Nhi đang có mang, vừa định sai người đi hỏi hoàng hậu cho rõ, chỉ nghe Hàn Hoán nhỏ tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ nên vào nội điện mục dục canh y, bái tế các vị tiên vương trước”.
Trương Cường đành gác lại mong muốn gặp mặt các mỹ nhân, theo Hàn Hoán vào trong tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người long bào, đội mũ quán bạch ngọc, toàn thân trên dưới tỏa khí thế uy nghiêm của bậc đế vương. Trương Cường chạm tay vào miếng ngọc quý đeo ở lưng, vào thời đại này lễ nghi rất quan trọng, bình thường hắn không thích đeo ngọc, nhưng hôm nay bái tế các vị tiên đế nên đành miễn cưỡng đeo vào, miếng ngọc này nếu mang đến thời hiện đại rao bán chắc là một gia tài khổng lồ, thế mà giờ chỉ treo lủng lẳng nơi thắt lưng của mình, nghĩ mà thấy tiếc nuối.
Bái tế xong, vừa định lệnh cho Hàn Hoán tháo miếng ngọc xuống, chợt nghe ngoài điện có tiếng truyền báo: “Thứ dân Trương Lương cầu kiến bệ hạ!”.
Trương Cường đành mặc kệ miếng ngọc phiền phức, quay sang Hàn Hoán hạ lệnh: “Bào y vào đây!”.
Lệnh được ban xuống, chỉ thấy một người trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy tám tuổi mặc cẩm bào trắng, dưới đôi mày rậm đôi mắt sáng rực có hồn, thần sắc ung dung bước vào đại điện.
Trương Cường thở dài một tiếng, cảm thấy tiếc nuối khi nhân tài như thế lại không thể thu nạp về phe mình. Trước khí thế uy nghi của Trương Cường, Trương Lương bước tới khom lưng hành lễ, vái lạy nói: “Trương Lương dưới trướng Hán vương tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường quan sát từ đầu đến chân kẻ thư sinh đứng bên dưới, chậm rãi gật đầu hét hỏi: “Ngươi chính là Trương Lương?”.
Thấy Trương Cường sắc mặt lạnh băng, nhất thời không thể nắm bắt suy nghĩ của hoàng đế Đại Tần, Trương Lương đành gật đầu đáp lời: “Thào dân chính là Trương Lương”.
Trương Cường lạnh lùng quát lên: “Ngươi thân mang trọng tội còn dám vào Hàm Dương à? Chẳng lẽ ngươi không hề khiếp sợ trước thiên uy của trẫm? Người đâu, mau bắt lấy!”.
Cấm vệ bên ngoài điện lập tức xông vào ấn Trương Lương dưới đất, chỉ đợi Trương Cường hạ lệnh sẽ dẫn ra hành hình.
BỊ cấm vệ khống chế, tuy không động đậy được nhưng Trương Lương không hề tỏ ra sợ hãi, nói lớn: “Bệ hạ tuy bình định xong phương nam, nhưng phương bắc vẫn trong tình thế nguy ngập, chỉ cần sơ xuất là Hàm Dương khó giữ, vùng đất trù phú phương bắc một khi rơi vào tay dị tộc, đến lúc đó bệ hạ hối hận đã muộn rồi!”.
Mối đe dọa từ Hung Nô Trương Cường đương nhiên hiểu rõ, cười gằn nói: “Lưu Bang phái ngươi đến gặp trẫm chắc không phải vì muốn nói những lời vô bổ này cho trẫm nghe chứ?”.
Dứt lời, phất tay một cái ra hiệu cho cấm vệ thả Trương Lương ra, Trương Lương lồm cồm bò dậy, chắp tay nói: “Trương Lương phạm trọng tội ở đất Tần chỉ là lời đồn mà thôi, nếu bệ hạ tin lời xằng bậy có thể lập tức tống Trương Lương vào ngục, chỉ có điều cái chết của Trương Lương không hề làm Hán Vương tổn thất gì, đại tướng quân Hàn Tín dưới trướng Hán Vương thông thạo binh pháp, mưu sĩ dưới trướng nhiều vô số, Trương Lương chỉ là nhân vật kém cỏi nhất trong số đó, bệ hạ có giết Trương Lương cũng không làm gì được Hán Vương, ngược lại còn đoạn tuyệt tình nghĩa, giúp kẻ tiểu nhân đắc ý”.
Thật ra lúc này Lưu Bang ngoại trừ binh lực có khác biệt so với lịch sử, mưu sĩ dưới trướng chẳng qua chỉ có Tiêu Hà và Trương Lương, nay Tiêu Hà đã bị mình thu nạp, nếu giết chết Trương Lương thật thì Lưu Bang đã không còn quân sư nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cuối cùng đã hạ quyết tâm, Trương Cường cười phá lên lạnh lùng phán: “Người đâu, bắt lấy Trương Lương nhốt vào ngục Hàm Dương trước, giao thái úy đích thân thấm tra rõ ràng rồi xử lý theo luật”.
Thành Thái phất tay một cái, cấm vệ lập tức lôi Trương Lương ra ngoài, Trương Lương cố gào to: “Nếu giết chết Trương Lương, Hán Vương sẽ liên kết với Hung Nô, chẳng lẽ bệ hạ không sợ? Bệ hạ dùng quên Triệu vương ở phía đông vẫn đang lăm le dòm ngó, nếu ba thế lực liên kết lại chống Tần, chỉ e bệ hạ không thủ nổi Quan Trang đâu”.
Trương Cường nghe vậy nổi giận dùng dùng, nghiêm giọng quát lớn: “Trương Lương, trẫm niệm tình ngươi là một nhân tài, không ngờ ngươi dám dùng cách ti tiện này để uy hiếp trẫm. Trẫm nói ngươi biết, mặc kệ là Hán Vương hay Hung Nô, trẫm cũng không xem chúng ra gì”.
Trương Lương nghe những lời này, nhìn trưng trưng vào Trương Cường không chống cự nữa, mặc kệ cấm vệ lôi đi. Khi ra đến bên ngoài, Trương Lương chợt gào to: “Các ngươi thà ta ra, ta phải gặp hoàng thượng, mau thà ta ra!”.
Thành Thái thấy thế vội quay vào đại điện bẩm báo: “Bệ hạ, Trương Lương muốn gặp bệ hạ lần nữa!”.
Trương Cường ngồi trong điện cũng nghe tiếng gào thét của Trương Lương, đang nghĩ thầm cách xử trí y, nghe báo ngẩng đầu lên nói: “Dần y vào đây!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.