Quyển 1 - Chương 30: Gặp Mông Điềm
Ngọc Vãn Lâu
13/04/2013
Đêm mùa hạ, gió mát mẻ nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay đi cái nóng nực của ban ngày. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo soi sáng từng góc khuất trong cung A Phòng, ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng treo trên bầu trời tối đen, dịu dàng ngóng nhìn mặt đất mênh mông. Từng đợt tiếng ca du dương truyền ra từ trong tấm điện, phá vỡ nét thê lương của ánh trăng, trong tẩm điện lúc này đang vô cùng náo nhiệt.
Trương Cường hơi dựa trên giường, bên cạnh là Lệ Cơ xinh đẹp và Nhu nhi đã từng được Trương Cường lâm hạnh một lần. Do vì là lần đầu tiên thưởng thức ca múa với Trương Cường, cho nên có vẻ hơi câu nệ.
Vừa nhấp một chén rượu ngon, lại vừa hứng thú ngắm nhìn những ca nữ nhẹ nhàng múa. Hai đội vũ cơ hôm nay mặc áo múa vàng nhạt, tay áo dài, vừa hát vừa múa, khiến cho đêm mùa hạ càng thêm say đắm lòng người.
Ở bên cạnh Trương Cường, Lệ Cơ cẩn thận cầm một miếng bánh, đưa tới bên miệng Trương Cường, cúi đầu cười duyên: "Bệ hạ, dùng chút điểm tâm đi, đây là Triệu tỷ tỷ tự tay làm cho bệ hạ đó, đáng tiếc là tỷ ấy lại không chịu tới với bệ hạ."
Trương Cường nhận bánh, ôm eo nhỏ nhắn của Lệ Cơ, vừa lòng cười nói: "Bánh dù ngon, cũng không được ngoan ngoãn như Lệ Cơ của ta. Trẫm không cần ăn điểm tâm, phải ăn no nê sắc cái đã."
Lệ Cơ sáng ngời đôi mắt, si ngốc nói: "Bệ hạ nói thật là hay, sắc mà có thể ăn được sao?"
Trương Cường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, chợt động trong lòng, nhẹ nhàng hôn một cái thật sâu xuống đôi môi anh đào, khiến cho Lệ Cơ thở gấp liên tục, lúc này mới cười ha hả nói: "Trẫm trước ăn sắc của nàng, sau đó lại ăn sắc của nàng kia... haha.... haha..."
Lệ Cơ tuy rằng luôn được nhận mưa móc, nhưng mà được tán tỉnh trước mặt nhiều vũ cơ như vậy, vẫn còn hơi ngượng ngùng, khiến cho khuôn mặt đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, cúi đầu hô nhỏ: "Bệ hạ, hay là ... ăn luôn Nhu nhi đi... cũng được."
Trương Cường nghe thấy thế mới quay đầu lại nhìn Nhu nhi vẫn ngồi bên mình, vừa đúng lúc chạm với ánh mắt của Nhu nhi, phát hiện ra ngoài niềm vui còn có một sự chờ đợi sâu kín chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn ánh mắt chờ đợi vô hạn đó, Trương Cường theo bản năng hơi nhíu nhíu mày. Nhu nhi ở trước mặt tuy rằng không có tuyệt sắc như Triệu Yên. nhung mà so với Lệ Cơ thì không hề kém, thậm chí còn thêm phần mềm mại đáng yêu hơn Lệ Cơ, khó trách tên gọi của nàng lại là Nhu nhi. Nếu không phải ở giữa còn có hình bóng của Triệu Cao, Trương Cường có lẽ cũng sẽ không tẻ nhạt với cô như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Trương Cường, Nhu nhi nhất thời trầm xuống, là cung nữ đã từng được hoàng đế lâm hạnh, cô nếu không được hoàng đế sủng ái, ở trong thâm cung vắng vẻ, cũng chỉ có thể chịu đựng tịch mịch, khổ độ năm tháng, mãi cho tới lúc già đi, hồng nhan điêu linh.
Lần này để có thể được bồi bên cạnh hoàng đế, nàng đã phải đau khổ cầu xin Triệu Yên vốn được hoàng đế yêu thích, lúc này mới đổi được một chút thời khắc mê người ngắn ngủi. Chính là thật không ngờ, lại có kết cục như vậy, nhất thời khó mà kìm lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tới khi ánh mắt đã nhòa lệ, Nhu nhi lúc này mới thất kinh phát giác ra mình thất thố, thân thể khẽ run lên, hoảng sợ liếc nhìn Lệ Cơ cầu xin trợ giúp.
Lệ Cơ lúc này cũng hoảng sợ vì sự thất thố của Nhu nhi, phải biết rằng rơi lệ trước mặt hoàng đế, trừ bỏ tiên hoàng băng hà, hoặc là trong lúc lén lút làm nũng chỉ một chút rồi thôi, chứ ở trước mặt công chúng đột nhiên rơi lệ, cho dù có là quân vương nhân từ. cũng không thể thoát khỏi kết cục được ban thưởng cho băng trắng (để treo cổ)! Các vũ cơ đang ca múa cũng bị màn trước mắt làm cho hơi ngẩn ra, tới tấp dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía Trương Cường.
Lệ Cơ nao nao, đang do dự, lúc nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi, nhịn không được cẩn thận nhìn Trương Cường, thấp giọng nói: "Bệ hạ khai ân!"
Nhu nhi lúc này cũng đã lau đi nước mắt, sợ hãi quỳ gối trước mặt Trương Cường, run giọng nói: "Bệ hạ tha tội, Nhu nhi không dám nữa!"
Trương Cường nào đâu biết cái loại quy cũ vô nhân tính này, nhìn thấy phản ứng của mọi người mới hơi nao nao, kinh ngạc nhìn Lệ Cơ nói: "Lệ Cơ, các nàng làm cái gì vậy, trẫm đâu có trách tội ai đâu."
Lệ Cơ nghe thấy thế, khó có thể tin nhìn Trương Cường, ngạc nhiên vui vẻ nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ không trách tội Nhu nhi?"
Trương Cường ngồi thẳng dậy, nhè nhẹ nói: "Trẫm đâu có trách nàng ấy, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Các nàng mau đứng lên đi!"
Lệ Cơ nghe thấy thế, cẩn thận nhìn Trương Cường, cúi đầu nói: "Theo như quy cũ trong cung, phàm là những ai ở trước mặt hoàng đế vô cớ rơi lệ, đều sẽ phải chịu cực hình."
Trương Cường nghe thấy thế hơi ngẩn ra, không thể tưởng được rớt vài giọt nước mắt là sẽ bị xử tử, lúc này mới hiểu được ánh mắt hoảng sợ của Lệ Cơ cùng với khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi.
Lấy lại bình tĩnh, Trương Cường âm thầm cười khổ, Nhu nhi sở dĩ thương tâm như vậy, thật sự cũng một phần lỗi là do mình. Đã làm cho mỹ nhân trước mặt phải rơi lệ, còn khiến cho nàng phải nhận tội danh đáng sợ đến như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, hơi áy náy nói: "Chuyện hôm nay, trẫm xá cho nàng vô tội."
Hắn vừa dứt lời, đã thấy thân thể Nhu nhi khẽ run lên, nặng nề quỳ xuống, vui quá mà khóc, liên tục dập đầu nói: "Nhu nhi tạ ơn bệ hạ khai ân, nô tỳ dù làm trâu ngựa cũng không báo đáp được thánh ân của bệ hạ!"
Trương Cường hít sâu một hơi, khoát tay, gật đầu với Lệ Cơ: "Lệ nhi, nàng đưa Nhu nhi về nghỉ ngơi đi, trẫm còn muốn ra ngoài một chút."
Lệ Cơ nghe thấy thế, kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường, lúc này mới cẩn thận đỡ Nhu nhi cả người vô lực rời khỏi đại điện.
Trương Cường gắng gượng lắc đầu, cười gượng, âm thầm báo cho mình không thể để cho cuộc sống xa hoa ở trước mắt làm hao mòn đi sự kiên định đã rèn luyện bao năm, cuộc sống như vậy thật dễ dàng khiến cho người ta quên đi mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, lững thững đi ra ngoài điện. Đêm mùa hạ sáng sủa mà mát mẻ, gió đêm dịu dàng thổi qua, hết sức thoải mái. Trương Cường kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, tận tình thả lỏng tâm tình đang buộc chặt của mình, trong lúc nhất thời trời và đất dường như đều phải phụ thuộc vào mình, nghĩ đến dòng chảy lịch sử mạnh mẽ, Trương Cường lại nhịn không được hưng phấn.
Lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, nội thị tùy thân Hàn Hoán cẩn thận tiến lên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chuyện vừa rồi, Nhu nhi cô nương tuy rằng đã được bệ hạ đặc xá, nhưng mà vẫn sẽ bị Vĩnh Hạng chưởng lệnh trách phạt, chỉ sợ là sẽ hơi khổ sở."
Trương Cường nghe thấy thế, hai mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn Hàn Hoán, trầm giọng nói: "Hả? Trẫm nếu đã đặc xá cho nàng, vì sao Vĩnh Hạng chưởng lệnh còn dám kháng mệnh?"
Hàn Hoán thấy sắc mặt bất hòa của Trương Cường, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: "Đây cũng không phải là do chưởng lệnh không theo lệnh của bệ hạ, mà là chưởng lệnh có quyền xử trí những cung nữ xúc phạm tới cung đình. Nhu nhi tuy rằng đã được bệ hạ lâm hạnh, nhưng mà lại không có danh phận, cho nên vẫn sẽ phải chịu trách phạt từ chưởng lệnh."
Trương Cường nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra Nhu nhi từ sau khi được mình lâm hạnh thì đã ném ra sau đầu, còn hại cho nàng suýt nữa bị xử tử, không khỏi gật đầu thở dài: "Một khi đã như vậy, thì phong cho nàng làm mỹ nhân đi, mặt khác phong cho Lệ Cơ làm Lệ phi, mệnh cho Vĩnh Hạng chưởng lệnh chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại lễ cho các nàng."
Hàn Hoán nghe thấy thế hơi giật mình, muốn nói lại thôi nhìn Trương Cường, cũng chưa xoay người đi truyền chỉ. Trương Cường thấy bộ dáng kì quái của hắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Hàn Hoán, ngươi còn chuyện gì nữa?"
Hàn Hoán nghe thấy thế thì biến sắc, hồi hộp liếc mắt nhìn Trương Cường, do dự hồi lâu sau, mới trịnh trọng đi tới trước mặt Trương Cường, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Hàn Hoán một thân nghèo hèn, được ở gần thiên tử đã là cái phúc ba đời, chỉ có điều nô tài dù thân phận hèn mọn cũng biết tận trung với nước, nếu hoàng thượng có thể nghe lời này của nô tài, nô tài dù chết cũng không tiếc."
Trương Cường nghe thấy thế, nghĩ rằng hắn muốn mình diệt trừ Triệu Cao, không khỏi gật đầu cười nói: "Người mà Hàn Hoán ngươi muốn nói chính là Triệu mỗ phải không, trẫm biết rồi, ngươi không cần phải trịnh trọng như thế, trẫm hiện giờ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ cần tin tức truyền đi được thuận lợi, đã có thể tóm được một con cá lớn!"
Hàn Hoán sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: "Nô tài không phải muốn góp lời với bệ hạ về việc này, mà là muốn cầu tình cho đại tướng quân Mông Điềm. Mong bệ hạ có thể đặc xá cho Mông tướng quân. Mông tướng quân lòng son dạ sắt, ba đời phụ tổ đều lập vô số công huân cho Đại Tần ta, nếu nói tướng quân mưu phản thì thật sự là oan uổng quá."
Trương Cường hơi dựa trên giường, bên cạnh là Lệ Cơ xinh đẹp và Nhu nhi đã từng được Trương Cường lâm hạnh một lần. Do vì là lần đầu tiên thưởng thức ca múa với Trương Cường, cho nên có vẻ hơi câu nệ.
Vừa nhấp một chén rượu ngon, lại vừa hứng thú ngắm nhìn những ca nữ nhẹ nhàng múa. Hai đội vũ cơ hôm nay mặc áo múa vàng nhạt, tay áo dài, vừa hát vừa múa, khiến cho đêm mùa hạ càng thêm say đắm lòng người.
Ở bên cạnh Trương Cường, Lệ Cơ cẩn thận cầm một miếng bánh, đưa tới bên miệng Trương Cường, cúi đầu cười duyên: "Bệ hạ, dùng chút điểm tâm đi, đây là Triệu tỷ tỷ tự tay làm cho bệ hạ đó, đáng tiếc là tỷ ấy lại không chịu tới với bệ hạ."
Trương Cường nhận bánh, ôm eo nhỏ nhắn của Lệ Cơ, vừa lòng cười nói: "Bánh dù ngon, cũng không được ngoan ngoãn như Lệ Cơ của ta. Trẫm không cần ăn điểm tâm, phải ăn no nê sắc cái đã."
Lệ Cơ sáng ngời đôi mắt, si ngốc nói: "Bệ hạ nói thật là hay, sắc mà có thể ăn được sao?"
Trương Cường nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, chợt động trong lòng, nhẹ nhàng hôn một cái thật sâu xuống đôi môi anh đào, khiến cho Lệ Cơ thở gấp liên tục, lúc này mới cười ha hả nói: "Trẫm trước ăn sắc của nàng, sau đó lại ăn sắc của nàng kia... haha.... haha..."
Lệ Cơ tuy rằng luôn được nhận mưa móc, nhưng mà được tán tỉnh trước mặt nhiều vũ cơ như vậy, vẫn còn hơi ngượng ngùng, khiến cho khuôn mặt đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, cúi đầu hô nhỏ: "Bệ hạ, hay là ... ăn luôn Nhu nhi đi... cũng được."
Trương Cường nghe thấy thế mới quay đầu lại nhìn Nhu nhi vẫn ngồi bên mình, vừa đúng lúc chạm với ánh mắt của Nhu nhi, phát hiện ra ngoài niềm vui còn có một sự chờ đợi sâu kín chợt lóe rồi biến mất.
Nhìn ánh mắt chờ đợi vô hạn đó, Trương Cường theo bản năng hơi nhíu nhíu mày. Nhu nhi ở trước mặt tuy rằng không có tuyệt sắc như Triệu Yên. nhung mà so với Lệ Cơ thì không hề kém, thậm chí còn thêm phần mềm mại đáng yêu hơn Lệ Cơ, khó trách tên gọi của nàng lại là Nhu nhi. Nếu không phải ở giữa còn có hình bóng của Triệu Cao, Trương Cường có lẽ cũng sẽ không tẻ nhạt với cô như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Trương Cường, Nhu nhi nhất thời trầm xuống, là cung nữ đã từng được hoàng đế lâm hạnh, cô nếu không được hoàng đế sủng ái, ở trong thâm cung vắng vẻ, cũng chỉ có thể chịu đựng tịch mịch, khổ độ năm tháng, mãi cho tới lúc già đi, hồng nhan điêu linh.
Lần này để có thể được bồi bên cạnh hoàng đế, nàng đã phải đau khổ cầu xin Triệu Yên vốn được hoàng đế yêu thích, lúc này mới đổi được một chút thời khắc mê người ngắn ngủi. Chính là thật không ngờ, lại có kết cục như vậy, nhất thời khó mà kìm lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tới khi ánh mắt đã nhòa lệ, Nhu nhi lúc này mới thất kinh phát giác ra mình thất thố, thân thể khẽ run lên, hoảng sợ liếc nhìn Lệ Cơ cầu xin trợ giúp.
Lệ Cơ lúc này cũng hoảng sợ vì sự thất thố của Nhu nhi, phải biết rằng rơi lệ trước mặt hoàng đế, trừ bỏ tiên hoàng băng hà, hoặc là trong lúc lén lút làm nũng chỉ một chút rồi thôi, chứ ở trước mặt công chúng đột nhiên rơi lệ, cho dù có là quân vương nhân từ. cũng không thể thoát khỏi kết cục được ban thưởng cho băng trắng (để treo cổ)! Các vũ cơ đang ca múa cũng bị màn trước mắt làm cho hơi ngẩn ra, tới tấp dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía Trương Cường.
Lệ Cơ nao nao, đang do dự, lúc nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi, nhịn không được cẩn thận nhìn Trương Cường, thấp giọng nói: "Bệ hạ khai ân!"
Nhu nhi lúc này cũng đã lau đi nước mắt, sợ hãi quỳ gối trước mặt Trương Cường, run giọng nói: "Bệ hạ tha tội, Nhu nhi không dám nữa!"
Trương Cường nào đâu biết cái loại quy cũ vô nhân tính này, nhìn thấy phản ứng của mọi người mới hơi nao nao, kinh ngạc nhìn Lệ Cơ nói: "Lệ Cơ, các nàng làm cái gì vậy, trẫm đâu có trách tội ai đâu."
Lệ Cơ nghe thấy thế, khó có thể tin nhìn Trương Cường, ngạc nhiên vui vẻ nói: "Hoàng thượng chẳng lẽ không trách tội Nhu nhi?"
Trương Cường ngồi thẳng dậy, nhè nhẹ nói: "Trẫm đâu có trách nàng ấy, tóm lại là đã xảy ra chuyện gì? Các nàng mau đứng lên đi!"
Lệ Cơ nghe thấy thế, cẩn thận nhìn Trương Cường, cúi đầu nói: "Theo như quy cũ trong cung, phàm là những ai ở trước mặt hoàng đế vô cớ rơi lệ, đều sẽ phải chịu cực hình."
Trương Cường nghe thấy thế hơi ngẩn ra, không thể tưởng được rớt vài giọt nước mắt là sẽ bị xử tử, lúc này mới hiểu được ánh mắt hoảng sợ của Lệ Cơ cùng với khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt tuyệt vọng của Nhu nhi.
Lấy lại bình tĩnh, Trương Cường âm thầm cười khổ, Nhu nhi sở dĩ thương tâm như vậy, thật sự cũng một phần lỗi là do mình. Đã làm cho mỹ nhân trước mặt phải rơi lệ, còn khiến cho nàng phải nhận tội danh đáng sợ đến như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, hơi áy náy nói: "Chuyện hôm nay, trẫm xá cho nàng vô tội."
Hắn vừa dứt lời, đã thấy thân thể Nhu nhi khẽ run lên, nặng nề quỳ xuống, vui quá mà khóc, liên tục dập đầu nói: "Nhu nhi tạ ơn bệ hạ khai ân, nô tỳ dù làm trâu ngựa cũng không báo đáp được thánh ân của bệ hạ!"
Trương Cường hít sâu một hơi, khoát tay, gật đầu với Lệ Cơ: "Lệ nhi, nàng đưa Nhu nhi về nghỉ ngơi đi, trẫm còn muốn ra ngoài một chút."
Lệ Cơ nghe thấy thế, kinh ngạc liếc nhìn Trương Cường, lúc này mới cẩn thận đỡ Nhu nhi cả người vô lực rời khỏi đại điện.
Trương Cường gắng gượng lắc đầu, cười gượng, âm thầm báo cho mình không thể để cho cuộc sống xa hoa ở trước mắt làm hao mòn đi sự kiên định đã rèn luyện bao năm, cuộc sống như vậy thật dễ dàng khiến cho người ta quên đi mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, lững thững đi ra ngoài điện. Đêm mùa hạ sáng sủa mà mát mẻ, gió đêm dịu dàng thổi qua, hết sức thoải mái. Trương Cường kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại, tận tình thả lỏng tâm tình đang buộc chặt của mình, trong lúc nhất thời trời và đất dường như đều phải phụ thuộc vào mình, nghĩ đến dòng chảy lịch sử mạnh mẽ, Trương Cường lại nhịn không được hưng phấn.
Lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, nội thị tùy thân Hàn Hoán cẩn thận tiến lên, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chuyện vừa rồi, Nhu nhi cô nương tuy rằng đã được bệ hạ đặc xá, nhưng mà vẫn sẽ bị Vĩnh Hạng chưởng lệnh trách phạt, chỉ sợ là sẽ hơi khổ sở."
Trương Cường nghe thấy thế, hai mắt chợt lóe, lạnh lùng nhìn Hàn Hoán, trầm giọng nói: "Hả? Trẫm nếu đã đặc xá cho nàng, vì sao Vĩnh Hạng chưởng lệnh còn dám kháng mệnh?"
Hàn Hoán thấy sắc mặt bất hòa của Trương Cường, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: "Đây cũng không phải là do chưởng lệnh không theo lệnh của bệ hạ, mà là chưởng lệnh có quyền xử trí những cung nữ xúc phạm tới cung đình. Nhu nhi tuy rằng đã được bệ hạ lâm hạnh, nhưng mà lại không có danh phận, cho nên vẫn sẽ phải chịu trách phạt từ chưởng lệnh."
Trương Cường nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra Nhu nhi từ sau khi được mình lâm hạnh thì đã ném ra sau đầu, còn hại cho nàng suýt nữa bị xử tử, không khỏi gật đầu thở dài: "Một khi đã như vậy, thì phong cho nàng làm mỹ nhân đi, mặt khác phong cho Lệ Cơ làm Lệ phi, mệnh cho Vĩnh Hạng chưởng lệnh chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại lễ cho các nàng."
Hàn Hoán nghe thấy thế hơi giật mình, muốn nói lại thôi nhìn Trương Cường, cũng chưa xoay người đi truyền chỉ. Trương Cường thấy bộ dáng kì quái của hắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Hàn Hoán, ngươi còn chuyện gì nữa?"
Hàn Hoán nghe thấy thế thì biến sắc, hồi hộp liếc mắt nhìn Trương Cường, do dự hồi lâu sau, mới trịnh trọng đi tới trước mặt Trương Cường, nặng nề mà quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Hàn Hoán một thân nghèo hèn, được ở gần thiên tử đã là cái phúc ba đời, chỉ có điều nô tài dù thân phận hèn mọn cũng biết tận trung với nước, nếu hoàng thượng có thể nghe lời này của nô tài, nô tài dù chết cũng không tiếc."
Trương Cường nghe thấy thế, nghĩ rằng hắn muốn mình diệt trừ Triệu Cao, không khỏi gật đầu cười nói: "Người mà Hàn Hoán ngươi muốn nói chính là Triệu mỗ phải không, trẫm biết rồi, ngươi không cần phải trịnh trọng như thế, trẫm hiện giờ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, chỉ cần tin tức truyền đi được thuận lợi, đã có thể tóm được một con cá lớn!"
Hàn Hoán sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: "Nô tài không phải muốn góp lời với bệ hạ về việc này, mà là muốn cầu tình cho đại tướng quân Mông Điềm. Mong bệ hạ có thể đặc xá cho Mông tướng quân. Mông tướng quân lòng son dạ sắt, ba đời phụ tổ đều lập vô số công huân cho Đại Tần ta, nếu nói tướng quân mưu phản thì thật sự là oan uổng quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.