Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 3 - Chương 36: Giương cung bạt kiếm.

Ngọc Vãn Lâu

29/08/2013

Sau khi tan triều, Trương Cường tâm tình trầm trọng quay về tẩm điện, Hàn Hoán cẩn thận bưng tới trà nóng, đặt ở cạnh giường của Trương Cường. Nhìn thấy Hàn Hoán, Trương Cường theo bản năng hỏi: “Lệ phi đã dậy chưa?”.

Hàn Hoán khẽ cười nói: “Nương nương còn chưa dậy, nô tài đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, bệ hạ dùng trước đi ạ, chờ nương nương dậy, nô tài sẽ chuẩn bị thêm”.

Trương Cường thở dài một tiếng, không ngờ Lệ Cơ lại ham ngủ như vậy, xem ra là tối qua mình dày vò nàng nhiều quá. Nghĩ đến đây, chợt thấy đau lòng, vội đi đến bên giường, lại thấy Lệ Cơ đang cầm một chiếc áo ngủ bằng gấm, mái tóc như thác nước chày xõa bên hông, trên mặt còn mang theo chút xuân sắc, khiến cho Trương Cường rang động.

Nhìn thấy Trương Cường đi tới, liền định đứng dậy, nào ngờ áo ngủ lại trượt xuống, lại khiến cho thân thể trắng bóc hiển lộ hoàn toàn ra ánh sáng.

Lệ Cơ thấy người hơi lạnh, lúc này mới phát giác áo ngủ đã chảy xuống, bất giác hô lên, đang muốn cầm lại, đôi môi anh đào đã bị Trương Cường che lại, ‘uhm’ một tiếng rốt cuộc không nói nên lời.

Trương Cường hôn thật sâu vào đôi môi mềm mại, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng như bạch ngọc.

Lúc này, chợt nghe thấy ngoài điện có tiếng nội thị bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”.

Hai người trên giường đều không nghĩ tới hoàng hậu lại đột nhiên đến, bất giác đều cả kinh. Trương Cường buông Lệ Cơ ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hoàng hậu mặc áo dài thêu phượng, đầu đội mũ phượng, nhẹ nhàng lướt tới. Chắc là do nhìn thấy hai người trên giường mới sáng sớm đã không nhịn được như vậy, nên ngọc dung tái nhợt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lệ Cơ.

Thấy hoàng hậu như vậy, Trương Cường lại nghĩ nàng có thể là hung thủ giết hoàng tử, bất giác lạnh lùng nói: “Hoàng hậu tới gặp trẫm sớm vậy, là có chuyện gì sao?”.

Tả Uyên cũng lạnh lùng nói: “Nô tì chuẩn bị chút thuốc bổ, thấy bệ hạ ngày ngày lo chuyện triều chính, tự mình đưa tới cho bệ hạ. Nào ngờ, bệ hạ lại không phải đang xử lý triều chính, mà lại...”.

Trương Cường tái mặt nhìn Tả Uyên, cắn răng nói: “Trẫm làm gì đâu cần hoàng hậu quan tâm?”.

Nói xong, xoay người đi ra ngự tháp, Lệ Cơ lúc này cũng đã vội vàng mặc y phục, nhìn thấy Trương Cường cãi nhau với hoàng hậu, vội sợ hãi tới trước mặt hoàng hậu, thi lễ nói: “Lệ Cơ tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế!”.

Tả Uyên lạnh lùng nhìn Lệ Cơ, nhíu mày nói: “Ngươi ra ngoài đi, không có phân phó, không được tiến vào”.

Đại khái là không nghĩ hoàng hậu lại lãnh đạm với mình như vậy, Lệ Cơ tái nhợt quay lại nhìn Trương Cường, đôi mắt hơi mờ sương, muốn nói lại thôi, bộ dáng rất lưu luyến.

Trương Cường bất giác đau lòng nói: “Lệ nhi, đến ngồi cạnh trẫm đi, nàng còn chưa ăn sáng, trước cứ ăn tạm đồ của trẫm đi, lót dạ một chút”.

Lệ Cơ do dự liếc nhìn hoàng hậu, cẩn thận nói: “Nô tì xin được cáo lui, đồ sáng ở Chiêu Minh cung chắc đã chuẩn bị tốt, lúc nô tì trở về sẽ dùng với Nhu nhi”.

Nói xong, nhẹ nhàng thi lễ với Trương Cường, lúc này mới vội vã ra ngoài điện.

Nhìn bóng dáng yểu điệu của Lệ Cơ biến mất, Trương Cường cố nén cơn giận, lạnh lùng nhìn Tả Uyên, nâng chén trà lạnh ngắt, uống một hơi cạn sạch.



Lúc này mới thở dài nói: “Hoàng hậu nếu không có việc gì, thì về cung nghỉ ngơi trước đi, trẫm còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt!”.

Hoàng hậu hơi đổi sắc, đi tới trước mặt Trương Cường, run giọng nói: “Bệ hạ chẳng lẽ là hoài nghi nô tì hại chết hoàng trường tử?”.

Trương Cường cười lạnh, mặt không thay đổi nói: “Trẫm còn chưa nói là hoài nghi hoàng hậu, hoàng hậu đã chính mồm nói ra rồi, chẳng lẽ là có tật giật mình?”.

Nói tới đây, đứng dậy đi tới ôm vòng eo nhỏ nhắn của hoàng hậu, nhìn vào ánh mắt kinh nghi bất định, thống khổ sợ hãi đó, cúi đầu nói: “Hoàng hậu có nhớ trẫm từng nói, vô luận là kẻ nào hại chết cốt nhục của trẫm, trẫm cũng sẽ cho hắn phải nhận hình phạt thích đáng”.

Nói xong, nhẹ nhàng buông thân thể mềm mại đang run rẩy ra, hừ lạnh nói: “Người đâu, hoàng hậu mệt mỏi, mau đưa hoàng hậu về tẩm điện nghỉ ngơi, không có ý chỉ của trẫm, không được ra khỏi tẩm điện nửa bước!”.

Hàn Hoán nghe thấy vậy, cẩn thận đi tới trước Tả Uyên, nhẹ giọng nói: “Nương nương, hoàng thượng tâm tình không tốt, mời nương nương cứ về cung trước, chờ hoàng thượng hết giận, đương nhiên sẽ không có việc gì, nương nương theo nô tài về cung thôi”.

Hoàng hậu đã giận đến thân mình run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Trương Cường, nghe Hàn Hoán khuyên giải, hừ lạnh nói: “Nô tì thân là hoàng hậu, vào cung đã bày năm nay, vẫn luôn tận tâm tận lực cho bệ hạ, tuy rằng chưa có con thừa tự, nhưng mà chưa từng ghen tị với cung tần mỹ nữ, một lòng đế ý hậu cung cho bệ hạ, giáo hóa thần dân, tự thấy không làm chuyện gì quá phận!”.

Nói tới đây, hoàng hậu sớm đã nghẹn ngào, khóc không ra tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt khiến cho người ta không đành lòng.

Trương Cường lại chẳng có cảm xúc nào, chỉ hừ lạnh nói: “Hàn Hoán, đưa hoàng hậu về tẩm điện! Mệnh Phùng Kiếp cùng thừa tướng lập tức tiến cung!”.

Hàn Hoán chấn động, biết Trương Cường chỉ sợ là quyết tâm tìm ra chân tướng vụ án hoàng tử chết yểu, bất giác hoảng sợ biến sắc, quỳ xuống đất liên tục.

Dập đầu nói: “Bệ hạ bớt giận, hoàng hậu luôn luôn hiền hậu, không phạm sai lầm, hoàng thượng dùng nên nghe lời của bọn tiểu nhân, còn chưa có bằng chứng xác thực, hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, sao có thể...”.

Trương Cường gắng gượng khống chế lửa giận, mặt không đổi sắc nói: “Cũng được, nếu hoàng hậu đã không muốn nghỉ ngơi, liền cùng trẫm vạch trần vụ án này!”.

Hàn Hoán thấy không khí trong điện quá căng thẳng, vội kêu một gã tiểu nội thị phân phó vài câu, tiểu nội thị kia sớm đã bị tình cảnh này làm cho sợ đến mức hồn phi phách tán, chỉ là sợ không dám ra ngoài, lúc này thấy có cơ hội, liền nhanh như chớp chạy đi.

Hoàng hậu hồi lâu không nói gì, mới buồn bã, chậm rãi quỳ xuống đất, lạnh giọng nói: “Nếu bệ hạ đã không tin nô tì, xin bệ hạ hãy nói nguyên nhân cho Tả Uyên, cũng để cho Tả Uyên chết được nhắm mắt!”.

Trương Cường cười lạnh nói: “Nhu nhi mang long tử, chỉ sợ là nàng đã ghen tị đến điên rồi? Đó còn là hoàng trường tử, nếu nàng chậm chạp không có con thừa tự, thì đó sẽ chính là thái tử! Nhu nhi cũng có thể cướp đi ngôi hoàng hậu của nàng!”.

Hoàng hậu cười sầu thảm, mệt mỏi gật đầu nói: “Nô tì vào cung đã bảy năm, tuy rằng thân là hoàng hậu, lại luôn cảm thấy quạnh hiu, thâm cung tịch mịch, nô tì chỉ có thể lấy thi thư làm bạn. May mà bệ hạ quay đầu, cùng Tả Uyên ôn lại mộng uyên trong, Tả Uyên sớm đã cảm thấy mỹ mãn, không còn mong muốn gì hơn, lại không nghĩ rằng lại bị người hãm hại như vậy, hiện giờ có trăm lời cũng không nói được, thỉnh xin bệ hạ xử trí!”.

Trương Cường thấy nàng nói khẩn thiết, cũng hơi mềm lòng, nhưng mà nghĩ tới đủ mọi nghi ngờ, đều cảm thấy hoàng hậu là nghi can lớn nhất. Mà trước mắt quan trọng nhất là, trước khi Bàng Ung chết đã gặp người nào, người đó có thể là căn cứ mấu chốt trong án này.

Lúc này, chợt nghe thấy Hàn Hoán bẩm tấu ở ngoài điện: “Bệ hạ, Thái úy đang hầu chỉ ngoài điện”.

Trương Cường nghe thấy thế, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình, gật đầu nói: “Cho vào!”.



Vừa dứt lời, đã thấy Phùng Kiếp đi nhanh vào điện, đang định hành lễ, Trương Cường đã lạnh lùng phất tay: “Không cần đa lễ, binh thân!”.

Phùng Kiếp lúc này mới nhìn trong điện, thấy các nội thị và cung nữ đều quỳ gối sợ hãi, cùng với hoàng hậu vẻ mặt thống khổ, liền biến sắc nói: “Bệ hạ, cựu thần tham kiến bệ hạ, không biết vì sao bệ hạ lại tuyên triệu?”.

Trương Cường nhíu mày nói: “Chuyện Nhu phi xảy thai, ngươi đã điều tra thế nào rồi?”.

Phùng Kiếp cẩn thận nhìn hoàng hậu, trầm giọng nói: “Vi thần đang điều tra, việc này nghiêm trọng, phải cẩn thận, cho nên không thể phán đoán bừa”.

Trương Cường buồn bực nói: “Đến cùng thì ngươi cần bao lâu, mới tra ra được án này?”.

Phùng Kiếp hơi cứng người, kiên trì nói: “Xin bệ hạ cho vi thần thời gian hai tháng, nếu không thể điều tra ra, vi thần nguyện ý mang đầu tới gặp bệ hạ!”.

Trương Cường liếc nhìn hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất, lãnh đạm nói: “Hai tháng, nếu không thể điều tra ra, trẫm sẽ... Tra di tam tộc!”.

Phùng Kiếp sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: “Nếu không thể điều tra rõ, cựu thần cam nguyện chịu phạt!”.

Trương Cường giận dữ hừ lạnh một tiếng, nói với Hàn Hoán: “Đưa hoàng hậu hồi cung, trước khi điều tra rõ, không cho nàng rời cung nửa bước!”.

Hàn Hoán nghe thấy thế, vội cùng với hai gã nội thị tới nâng hoàng hậu đang thất hồn lạc phách dậy, rời khỏi điện, đi tới tầm điện của hoàng hậu ở Tuyên Minh cung.

Sau khi hoàng hậu lui, Trương Cường mới thở phào, trở lại tháp ngồi, lúc này mới phát giác các nội thị vẻ mặt hồi hộp, liền cười gượng, nói với Phùng Kiếp: “Ái khanh đừng trách, vừa rồi trẫm giận đến hồ đồ rồi!”.

Phùng Kiếp thấy Trương Cường không có giận dữ mà xử trí hoàng hậu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy ngữ khí của Trương Cường dịu lại, mới cảm thán nói: “Bệ hạ có thể khống chế được tình cảm bản thân, khiến cho người ta cảm thán, bệ hạ có thể lý trí như vậy, thật là đáng khâm phục”.

Trương Cường cười gượng, ảm đạm gật đầu nói: “Hoàng hậu luôn luôn hiền hậu, không ngờ rằng lần này lại tàn nhẫn như vậy, thật khiến trẫm đau lòng! Không ngờ rằng hoàng hậu của trẫm lại đáng sợ như vậy, đáng tiếc!”.

Phùng Kiếp hơi tính toán câu chữ, liền nói: “Bệ hạ có nghĩ rằng nếu làm lớn việc này, sẽ khiến cho triều đình trấn động? Trước mắt Lưu Bang chiếm cứ Hà Đông, âm thầm cấu kết với Hung Nô. Nếu lúc này triều chính không ổn định, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch diệt Hán của bệ hạ. Theo vi thần thấy, phải từ từ kiểm chứng, chờ bệ hạ quét sạch loạn phỉ, lại bố cáo chuyện này cho thiên hạ. Như thế, bệ hạ có thể làm được cả hai việc ổn thỏa”.

Trương Cường nghe thấy thế, cũng biết trước mắt chiến loạn chưa bình, trọng trách trên vai mình thật sự không nhẹ. Vốn sự việc trong cung mình muốn điều tra làm rõ, để xử lý xong có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Lưu Bang cùng Hung Nô. Lúc này nghe Phùng Kiếp nói như vậy, tuy rằng về tình cảm thì hơi khó chấp nhận, nhưng mà cảm thấy vẫn là một biện pháp ổn thỏa.

Bất giác gật đầu thở dài nói: “Nếu đã như vậy, hết thảy cứ giao cho Thái úy, vừa rồi những lời trẫm nói, Thái úy chớ để trong lòng”.

Phùng Kiếp không ngờ Trương Cường thân là thiên tử lại giải thích với mình, bất giác kích động trong lòng, hoàng đế như thế này, chỉ sợ phóng nhãn trong lịch sử cũng không có một ai!

Hắn tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng bề ngoài vẫn lãnh đạm câu nệ, càng thêm kính cẩn nói: “Bệ hạ xin cứ yên tâm, hết thày cứ giao cho cựu thần, cựu thần nhất định sẽ làm rõ cho hoàng tử!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tần Bá Nghiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook