Quyển 5 - Chương 9: Quận Thượng biên quan.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Khí trời dần trở nên ấm áp, ánh rạng đông
mới ló rạng ở chân trời, làn gió sớm phảng phất thổi qua chồi cây, như
muốn tuyên cáo mùa xuân đã qua rồi.
Thời Tần, quận Thượng chính là một khu vực chính trị trọng yếu ở biên thùy Tây Bắc, cũng là trọng tâm quân sự, kinh đô Nam Lâm và các vùng lân cận này, chính là lá chắn cho Tần đô Hàm Dương ở phương Bắc.
ờ trên tường thành Phu Thi cao lớn, đại kỳ đen của quân Tần bay phần phật. Dưới ánh nắng ban mai, quận thủ quận Thượng Tôn Thanh đang nhìn về phương xa, tâm tình trầm trọng nhìn đại quân Hung Nô đang bao vây chung quanh. Doanh trướng đông nghìn nghịt tựa như mây đen nhìn không thấy cuối, nặng trình trịch, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Quân Hung Nô lần này chỉ mất ba ngày đã phá quận Cửu Nguyên, ép tới quận Thượng. Mười hai huyện của quận Thượng liên tiếp thất thủ. Bởi vì lúc này đang là mùa thiếu lương thảo, hơn nữa hai năm nay quân Tần luôn phải đánh nhau với quân Sở và quân Triệu ở phương Nam, khiến cho phòng thủ của quân Tần ở quận Thượng chỉ có mười hai vạn người. Do quân còn tản ra chiếm giữ các nơi nên trong thành Phu Thi vốn chỉ có không đến sáu vạn người, sau có thêm hai vạn tàn binh từ các huyện lui về, cho nên thành Phu Thi có khoảng hơn bảy vạn quân.
Đối với sự bao vây của 36 vạn tinh binh Hung Nô, Tôn Thanh đang lo lắng tính toán thời gian viện quân tới. Từ Hàm Dương tới quận Thượng nếu dùng khoái mã thì chỉ ba ngày là tới. Chỉ có điều, hiện giờ trọng binh của Đại Tần đang bố trí ở Hàm Cốc quan, sông Hoài, ở Thục. Ngoài ra còn có ba mươi vạn quân bị Lưu Bang kìm chế ở vùng Hàm Đan, khiến cho phòng thủ phương Bắc trở nên yếu ớt. Nếu triệu tập quân từ Hàm Quán, ít nhất cũng phải năm ngày mới tới được Hàm Dương, lại thông qua đường từ Hàm Dương tới tiếp viện quận Thượng, cho dù thế nào cũng phải mất trên dưới mười ngày.
Cuối cùng cũng chỉ có hơn bảy vạn nhân mã, không biết có thể phòng thủ trước ba mươi vạn đại quân Hung Nô chờ viện quân đến không đây, Tôn Thanh âm thầm thở dài một hơi, vẻ mặt lại không thế hiện ra điều gì, khiến cho các binh lính thủ thành giảm đi không bớt áp lực.
Quân Hung Nô ở dưới thành xếp đội hình canh giữ cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc của thành Phu Thi, khiến cho quân Tần ở trong thành bị sức ép tâm lý cực lớn.
Tôn Thanh nhìn trận doanh của Hung Nô dưới thành, trầm tư hồi lâu, mới xoay người đi xuống. Mới xuống khỏi tường thành, đã nhìn thấy đô úy Hoắc Nghiêm vội vàng giục ngựa chạy tới. Hoắc Nghiêm ước chừng trên dưới 30, thân thể cường tráng, dáng người trang bình, sắc mặt ngăm đen, ngay cả bộ râu cắt ngắn cũng khiến cho khuôn mặt đen thêm ba phần, được mọi người gọi là “Hắc tướng quân”.
Không chờ Tôn Thanh kịp định thần, Hoắc Nghiêm đã xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tôn Thanh, ôm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: “Ha ha... Viện quân có tin tức! Đại nhân... Chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng rồi!”.
Tôn Thanh nghe thấy thế tinh thần chấn động, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Viện quân tới rồi?”.
Hoắc Nghiêm gật đầu nói: “Không sai, binh lính đưa tin giả làm thợ săn, né được trạm kiểm soát của Hung Nô ở ngoài thành, lẳn vào trong thành, lúc này đang ở quan nha quận thủ chờ đại nhân. Tại hạ kìm chế không được, tự mình đến tẩn báo!”.
Tôn Thanh không nói nhiều lời, tấp nhận chiến mã do thân binh đưa tới, vội vàng phi về phía quận thủ phủ.
Vào trong phủ, thấy một gã thanh niên khoảng 25 26 ăn mặc kiểu thợ săn, trên lưng còn buộc hai con thỏ hoang vừa săn được, cả người vây bằng da thú, màu da ngăm đen, tướng mạo bình thường. Nếu không phải có lời của Hoắc Nghiêm, có lẽ không ai sẽ để ý tới một thợ săn bình thường thế này.
Người thợ săn cũng nhìn đại hán bước vào, khoảng chừng 36 37 tuổi, mặc chiến bào xanh, đầu đội ngưu bì quan, đôi mày rậm nhíu chặt, một đôi mắt hổ, tuy rằng cất giấu nỗi lo, nhưng lại vô cùng kiên định, lộ ra sát khí dày đặc. Nhìn ông là đoán được ra đây là tướng lãnh nơi này, người thợ săn liền tiến lên trước, chắp tay nói: “Tiếu nhân lang trung tướng Ngô Tiên của phi hành quân, tham kiến tướng quân!”.
Tôn Thanh trở lại ngồi lên tháp, gật đầu nói: “Ngươi là phi hành quân? Viện quân bao giờ mới tới? Lương thảo trong thành không còn nhiều, huống hồ còn cách rất xa, chỉ sợ không giữ được mấy ngày”.
Ngô Tiên là một trong những chiến sĩ đầu tiên của phi hành quân, lúc này nghe thấy thế, biết ngay là Tôn Thanh còn chưa biết sự lợi hại của phi hành quân, đành gắng gượng chắp tay nói: “Bệ hạ khâm mệnh cho Thành Thái tướng quân thân lĩnh năm trăm phi hành quân bay trong đêm, tối qua đã đến được núi Quần cách đây khoảng ba mươi dặm. Tại hạ nhận mệnh của tướng quân tới đế báo tin, bàn bạc đại kế đột kích quân Hung Nô”.
Tôn Thanh mắt lóe sáng, đang định mờ mồm, đã thấy Hoắc Nghiêm thất thanh nói: “Ngươi nói, viện quân chỉ có năm trăm người?”.
Ngô Tiên quay qua nhìn Hoắc Nghiêm, mặt không đổi sắc chắp tay nói: “Không sai, phi hành quân tuy rằng đã tăng lên 700, nhưng mà hôm trước còn tiếp viện cho Mông tướng quân hai trăm người, nên lần này bệ hạ khâm mệnh cho năm trăm người còn lại toàn bộ tới trợ giúp quận Thượng”.
Tôn Thanh tuy rằng đã nghe qua truyền thuyết về phi hành quân, nhưng lại khó tin rằng chỉ bằng năm trăm người có thể đối mặt với ba mươi vạn đại quân Hung Nô, nghe Ngô Tiên nói như vậy, bất giác trở nên hơi do dự.
Ngô Tiên thấy thế, biết ông ta còn chưa thấy sự lợi hại của phi hành quân, trong lòng tuy rằng không phục, nhưng vẫn nhè nhẹ nói: “Tướng quân, viện quân của Mông tướng quân cùng Hàm Cốc quan phải mười ngày mới tới được. Trước đó, nhiệm vụ của phi hành quân cùng tướng quân là phải kìm chế quân Hung Nô, khiến cho chúng không thể nam hạ tấn công quận Bắc, bảo vệ cho Hàm Dương”.
Tôn Thanh hơi suy tư, gật đầu nói: “Không biết, phi hành quân định tiến công Hung Nô như thế nào?”.
Ngô Tiên ứng tiếng nói: “Tướng quân có tám vạn quân Tần trong thành, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít, hiện giờ phi hành quân nấp ở thâm sơn, không bị Hung Nô phát hiện, nếu nhanh chóng tập kích bất ngờ, mới có thể lợi dụng được ưu thế của phi hành quân!”.
Tôn Thanh suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: “Không bằng thế này, canh tư ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn năm vạn quân Tần tiến công trực diện, chính là không biết phi hành quân sẽ phát động thế nào?”.
Ngô Tiên cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: “Ngô Tiên chỉ là một lang trang tướng nho nhỏ, Thành Thái tướng quân đến tột cùng là bố trí thế nào, tiểu nhân cũng không biết, chỉ cần tướng quân phát động tiến công vào buổi sáng sớm, hấp dẫn trực diện Hung Nô, việc còn lại cứ để phi hành quân xử trí!”.
Tôn Thanh nhíu mày, nói: “Đại quân tập kích bất ngờ luôn chọn ban đêm, mới có thể khiến đối phương không phát giác, phi hành quân hành sự như thế thực hiếm thấy!”.
Nói xong, chợt nhớ tới phi hành quân nếu đã có thể trong hoàn cảnh xấu phá giải vây ở Cự Lộc, lần nào chiến đấu cũng giành thắng lợi, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Tướng quân cứ về báo cáo với Thành Thái tướng quân, dù bố trí thế nào, Tôn Thanh cũng nhất định dốc sức phối hợp. Nếu phi hành quân muốn hành động lúc sáng sớm, đại quân ta sẽ phát động tiến công vào canh năm, như thế cũng khiến phi hành quân tiện hơn một chút”.
Ngô Tiên thấy ông đồng ý kế hoạch của Thành Thái, nhiệm vụ đã hoàn thành, bất giác âm thầm thở phào một hơi, vui vẻ chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, Ngô Tiên xin tuân lệnh tướng quân!”.
Tôn Thanh nghe thấy thế, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng không nên ra khỏi thành, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai canh bốn vào đại doanh chờ lệnh!”.
Nhìn thấy Ngô Tiên rời khỏi đại sảnh, Hoắc Nghiêm nhịn không được nói: “Đại nhân, xuất binh lúc hừng đông, sao có thế phát huy tác dụng của kỳ binh? Cho dù có thắng một trận nhỏ, thì đối đầu với ba mươi vạn quân Hung Nô, dù năm trăm phi hành quân có thần thông quảng đại, cũng khó địch nổi kẻ địch đông gấp trăm lần. Chúng ta vội vàng đáp ứng yêu cầu của Thành Thái như vậy, nhở tập kích thất bại, quận Thượng nếu muốn chống đỡ mười ngày chỉ sợ...”.
Tôn Thanh cười gượng, gật đầu nói: “Trước mắt tình huống không cho chúng ta cơ hội do dự, bảy vạn người của chúng ta trước mắt quân địch, việc phá thành chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, việc duy nhất làm được là chờ viện quân tới. Nếu có thể chờ tới ngày đó, chúng ta sẽ lập công lớn cho Đại Tần, còn nếu không thể, chuyện binh bại chỉ sợ ta và ngươi sẽ phải đảm đương. Trước mắt theo tình hình xem xét, muốn chờ tới lúc viện quân tới, chỉ sợ là khó hơn lên trời!”.
Nói tới đây, liếc mắt nhìn những tướng lãnh khác, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta đã đáp ứng kế hoạch của phi hành quân, vậy thì cũng như nhau, nếu bại, cũng đã có phi hành quân đảm nhận cùng, chúng ta có lẽ còn có thể thoát khỏi tử tội!”.
Hoắc Nghiêm chợt hiểu ra, nói: “Một khi đã như vậy, canh năm ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn năm vạn tinh binh từ cửa Đông tấn công Hung Nô!”.
Hàm Dương cung, trong tẩm điện, Trương Cường đang lật xem báo cáo của phi hành quân, cũng có một chút hiểu biết về phòng bị của quân Hung Nô. Đối với việc phi hành quân có thể kìm chế được quân Hung Nô, càng tự tin thêm không ít.
Lúc này Hung Nô là dân tộc du mục ở thảo nguyên phương bắc, về phương diện văn hóa thì kém xa Trang Nguyên. Mặc Đột Thiền Vu sau khi thống nhất các bộ lạc Hung Nô xong, tuy rằng thực lực Hung Nô tăng mạnh, nhưng mà quân lực tổng thể vẫn lạc hậu so với Đại Tần, cái bọn họ dựa vào chỉ có kỵ binh Hung Nô cường hãn. Quận Cửu Nguyên cùng quận Thượng ở phương bắc, bởi vì ở bên cạnh thào nguyên, đất đai hoang vu, nên cực kỳ có lợi cho kỵ binh tác chiến. Hơn nữa thào nguyên phương bắc thừa thãi ngựa tốt, khiến cho kỵ binh Hung Nô có thế tung hoành khắp biên giới phương bắc. Ngay cả Tần Thủy Hoàng ngày trước cũng chỉ có thể mệnh cho Mông Điềm trục xuất Hung Nô ra hơn hai ngàn dặm, chứ không thể tạo ra đả kích trí mạng, khiến cho Hung Nô có cơ hội mà lớn mạnh.
Nhận được tin tức từ Thành Thái, Trương Cường cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơn nữa còn có niềm vui làm cha, khiến cho Trương Cường thoải mái khác thường.
Mấy ngày nay sau khi Tiêu Hà đảm nhiệm hữu thừa tướng, mấy tấu chương không quan trọng cũng không được đưa tới cho Trương Cường nữa, cho dù là quyết định trọng đại, vẫn là do tam công quyết định xong với đưa cho Trương Cường tiến hành thông qua. Hiệu suất công tác của triều đình lên cao, áp lực lên Trương Cường cũng giảm bớt không ít, bất giác âm thầm cảm thán năng lực của Tiêu Hà quả là vĩ đại.
Viết nốt một phần tấu chương, đang định đứng dậy đi lại trong điện hoạt động gân cốt cứng ngắc, chợt thấy nội thị ngoài điện thông báo: “Bệ hạ, hoàng hậu giá lâm!”.
Trương Cường quay lại nhìn mới phát hiện, Tả Uyên đang chậm rãi từ ngoài điện đi vào, nhìn thấy Trương Cường, nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường gật đầu cười nói: “Hoàng hậu không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi!”.
Tả Uyên nhẹ nhàng cười nói: “Thần thiếp vừa tới thăm Hi nhi, tiện đường qua thăm bệ hạ luôn!”.
Trương Cường bật cười nói: “Xem ra hiện giờ trẫm còn không bằng con trẻ nữa?”.
Nói xong, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tả Uyên, định hôn lên đôi môi anh đào mê người đó.
Lại bị Tả Uyên nhẹ nhàng tránh đi, cười khanh khách nói: “Bệ hạ, được quý tử rồi, không biết phải bố trí Lệ Cơ thế nào?”.
Thời Tần, quận Thượng chính là một khu vực chính trị trọng yếu ở biên thùy Tây Bắc, cũng là trọng tâm quân sự, kinh đô Nam Lâm và các vùng lân cận này, chính là lá chắn cho Tần đô Hàm Dương ở phương Bắc.
ờ trên tường thành Phu Thi cao lớn, đại kỳ đen của quân Tần bay phần phật. Dưới ánh nắng ban mai, quận thủ quận Thượng Tôn Thanh đang nhìn về phương xa, tâm tình trầm trọng nhìn đại quân Hung Nô đang bao vây chung quanh. Doanh trướng đông nghìn nghịt tựa như mây đen nhìn không thấy cuối, nặng trình trịch, khiến cho người ta cảm thấy khó thở.
Quân Hung Nô lần này chỉ mất ba ngày đã phá quận Cửu Nguyên, ép tới quận Thượng. Mười hai huyện của quận Thượng liên tiếp thất thủ. Bởi vì lúc này đang là mùa thiếu lương thảo, hơn nữa hai năm nay quân Tần luôn phải đánh nhau với quân Sở và quân Triệu ở phương Nam, khiến cho phòng thủ của quân Tần ở quận Thượng chỉ có mười hai vạn người. Do quân còn tản ra chiếm giữ các nơi nên trong thành Phu Thi vốn chỉ có không đến sáu vạn người, sau có thêm hai vạn tàn binh từ các huyện lui về, cho nên thành Phu Thi có khoảng hơn bảy vạn quân.
Đối với sự bao vây của 36 vạn tinh binh Hung Nô, Tôn Thanh đang lo lắng tính toán thời gian viện quân tới. Từ Hàm Dương tới quận Thượng nếu dùng khoái mã thì chỉ ba ngày là tới. Chỉ có điều, hiện giờ trọng binh của Đại Tần đang bố trí ở Hàm Cốc quan, sông Hoài, ở Thục. Ngoài ra còn có ba mươi vạn quân bị Lưu Bang kìm chế ở vùng Hàm Đan, khiến cho phòng thủ phương Bắc trở nên yếu ớt. Nếu triệu tập quân từ Hàm Quán, ít nhất cũng phải năm ngày mới tới được Hàm Dương, lại thông qua đường từ Hàm Dương tới tiếp viện quận Thượng, cho dù thế nào cũng phải mất trên dưới mười ngày.
Cuối cùng cũng chỉ có hơn bảy vạn nhân mã, không biết có thể phòng thủ trước ba mươi vạn đại quân Hung Nô chờ viện quân đến không đây, Tôn Thanh âm thầm thở dài một hơi, vẻ mặt lại không thế hiện ra điều gì, khiến cho các binh lính thủ thành giảm đi không bớt áp lực.
Quân Hung Nô ở dưới thành xếp đội hình canh giữ cả bốn hướng đông, tây, nam, bắc của thành Phu Thi, khiến cho quân Tần ở trong thành bị sức ép tâm lý cực lớn.
Tôn Thanh nhìn trận doanh của Hung Nô dưới thành, trầm tư hồi lâu, mới xoay người đi xuống. Mới xuống khỏi tường thành, đã nhìn thấy đô úy Hoắc Nghiêm vội vàng giục ngựa chạy tới. Hoắc Nghiêm ước chừng trên dưới 30, thân thể cường tráng, dáng người trang bình, sắc mặt ngăm đen, ngay cả bộ râu cắt ngắn cũng khiến cho khuôn mặt đen thêm ba phần, được mọi người gọi là “Hắc tướng quân”.
Không chờ Tôn Thanh kịp định thần, Hoắc Nghiêm đã xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Tôn Thanh, ôm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: “Ha ha... Viện quân có tin tức! Đại nhân... Chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng rồi!”.
Tôn Thanh nghe thấy thế tinh thần chấn động, nhưng vẫn nghiêm nghị nói: “Viện quân tới rồi?”.
Hoắc Nghiêm gật đầu nói: “Không sai, binh lính đưa tin giả làm thợ săn, né được trạm kiểm soát của Hung Nô ở ngoài thành, lẳn vào trong thành, lúc này đang ở quan nha quận thủ chờ đại nhân. Tại hạ kìm chế không được, tự mình đến tẩn báo!”.
Tôn Thanh không nói nhiều lời, tấp nhận chiến mã do thân binh đưa tới, vội vàng phi về phía quận thủ phủ.
Vào trong phủ, thấy một gã thanh niên khoảng 25 26 ăn mặc kiểu thợ săn, trên lưng còn buộc hai con thỏ hoang vừa săn được, cả người vây bằng da thú, màu da ngăm đen, tướng mạo bình thường. Nếu không phải có lời của Hoắc Nghiêm, có lẽ không ai sẽ để ý tới một thợ săn bình thường thế này.
Người thợ săn cũng nhìn đại hán bước vào, khoảng chừng 36 37 tuổi, mặc chiến bào xanh, đầu đội ngưu bì quan, đôi mày rậm nhíu chặt, một đôi mắt hổ, tuy rằng cất giấu nỗi lo, nhưng lại vô cùng kiên định, lộ ra sát khí dày đặc. Nhìn ông là đoán được ra đây là tướng lãnh nơi này, người thợ săn liền tiến lên trước, chắp tay nói: “Tiếu nhân lang trung tướng Ngô Tiên của phi hành quân, tham kiến tướng quân!”.
Tôn Thanh trở lại ngồi lên tháp, gật đầu nói: “Ngươi là phi hành quân? Viện quân bao giờ mới tới? Lương thảo trong thành không còn nhiều, huống hồ còn cách rất xa, chỉ sợ không giữ được mấy ngày”.
Ngô Tiên là một trong những chiến sĩ đầu tiên của phi hành quân, lúc này nghe thấy thế, biết ngay là Tôn Thanh còn chưa biết sự lợi hại của phi hành quân, đành gắng gượng chắp tay nói: “Bệ hạ khâm mệnh cho Thành Thái tướng quân thân lĩnh năm trăm phi hành quân bay trong đêm, tối qua đã đến được núi Quần cách đây khoảng ba mươi dặm. Tại hạ nhận mệnh của tướng quân tới đế báo tin, bàn bạc đại kế đột kích quân Hung Nô”.
Tôn Thanh mắt lóe sáng, đang định mờ mồm, đã thấy Hoắc Nghiêm thất thanh nói: “Ngươi nói, viện quân chỉ có năm trăm người?”.
Ngô Tiên quay qua nhìn Hoắc Nghiêm, mặt không đổi sắc chắp tay nói: “Không sai, phi hành quân tuy rằng đã tăng lên 700, nhưng mà hôm trước còn tiếp viện cho Mông tướng quân hai trăm người, nên lần này bệ hạ khâm mệnh cho năm trăm người còn lại toàn bộ tới trợ giúp quận Thượng”.
Tôn Thanh tuy rằng đã nghe qua truyền thuyết về phi hành quân, nhưng lại khó tin rằng chỉ bằng năm trăm người có thể đối mặt với ba mươi vạn đại quân Hung Nô, nghe Ngô Tiên nói như vậy, bất giác trở nên hơi do dự.
Ngô Tiên thấy thế, biết ông ta còn chưa thấy sự lợi hại của phi hành quân, trong lòng tuy rằng không phục, nhưng vẫn nhè nhẹ nói: “Tướng quân, viện quân của Mông tướng quân cùng Hàm Cốc quan phải mười ngày mới tới được. Trước đó, nhiệm vụ của phi hành quân cùng tướng quân là phải kìm chế quân Hung Nô, khiến cho chúng không thể nam hạ tấn công quận Bắc, bảo vệ cho Hàm Dương”.
Tôn Thanh hơi suy tư, gật đầu nói: “Không biết, phi hành quân định tiến công Hung Nô như thế nào?”.
Ngô Tiên ứng tiếng nói: “Tướng quân có tám vạn quân Tần trong thành, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít, hiện giờ phi hành quân nấp ở thâm sơn, không bị Hung Nô phát hiện, nếu nhanh chóng tập kích bất ngờ, mới có thể lợi dụng được ưu thế của phi hành quân!”.
Tôn Thanh suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu nói: “Không bằng thế này, canh tư ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn năm vạn quân Tần tiến công trực diện, chính là không biết phi hành quân sẽ phát động thế nào?”.
Ngô Tiên cúi người hành lễ, nghiêm mặt nói: “Ngô Tiên chỉ là một lang trang tướng nho nhỏ, Thành Thái tướng quân đến tột cùng là bố trí thế nào, tiểu nhân cũng không biết, chỉ cần tướng quân phát động tiến công vào buổi sáng sớm, hấp dẫn trực diện Hung Nô, việc còn lại cứ để phi hành quân xử trí!”.
Tôn Thanh nhíu mày, nói: “Đại quân tập kích bất ngờ luôn chọn ban đêm, mới có thể khiến đối phương không phát giác, phi hành quân hành sự như thế thực hiếm thấy!”.
Nói xong, chợt nhớ tới phi hành quân nếu đã có thể trong hoàn cảnh xấu phá giải vây ở Cự Lộc, lần nào chiến đấu cũng giành thắng lợi, trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Tướng quân cứ về báo cáo với Thành Thái tướng quân, dù bố trí thế nào, Tôn Thanh cũng nhất định dốc sức phối hợp. Nếu phi hành quân muốn hành động lúc sáng sớm, đại quân ta sẽ phát động tiến công vào canh năm, như thế cũng khiến phi hành quân tiện hơn một chút”.
Ngô Tiên thấy ông đồng ý kế hoạch của Thành Thái, nhiệm vụ đã hoàn thành, bất giác âm thầm thở phào một hơi, vui vẻ chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, Ngô Tiên xin tuân lệnh tướng quân!”.
Tôn Thanh nghe thấy thế, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng không nên ra khỏi thành, cứ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai canh bốn vào đại doanh chờ lệnh!”.
Nhìn thấy Ngô Tiên rời khỏi đại sảnh, Hoắc Nghiêm nhịn không được nói: “Đại nhân, xuất binh lúc hừng đông, sao có thế phát huy tác dụng của kỳ binh? Cho dù có thắng một trận nhỏ, thì đối đầu với ba mươi vạn quân Hung Nô, dù năm trăm phi hành quân có thần thông quảng đại, cũng khó địch nổi kẻ địch đông gấp trăm lần. Chúng ta vội vàng đáp ứng yêu cầu của Thành Thái như vậy, nhở tập kích thất bại, quận Thượng nếu muốn chống đỡ mười ngày chỉ sợ...”.
Tôn Thanh cười gượng, gật đầu nói: “Trước mắt tình huống không cho chúng ta cơ hội do dự, bảy vạn người của chúng ta trước mắt quân địch, việc phá thành chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, việc duy nhất làm được là chờ viện quân tới. Nếu có thể chờ tới ngày đó, chúng ta sẽ lập công lớn cho Đại Tần, còn nếu không thể, chuyện binh bại chỉ sợ ta và ngươi sẽ phải đảm đương. Trước mắt theo tình hình xem xét, muốn chờ tới lúc viện quân tới, chỉ sợ là khó hơn lên trời!”.
Nói tới đây, liếc mắt nhìn những tướng lãnh khác, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta đã đáp ứng kế hoạch của phi hành quân, vậy thì cũng như nhau, nếu bại, cũng đã có phi hành quân đảm nhận cùng, chúng ta có lẽ còn có thể thoát khỏi tử tội!”.
Hoắc Nghiêm chợt hiểu ra, nói: “Một khi đã như vậy, canh năm ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn năm vạn tinh binh từ cửa Đông tấn công Hung Nô!”.
Hàm Dương cung, trong tẩm điện, Trương Cường đang lật xem báo cáo của phi hành quân, cũng có một chút hiểu biết về phòng bị của quân Hung Nô. Đối với việc phi hành quân có thể kìm chế được quân Hung Nô, càng tự tin thêm không ít.
Lúc này Hung Nô là dân tộc du mục ở thảo nguyên phương bắc, về phương diện văn hóa thì kém xa Trang Nguyên. Mặc Đột Thiền Vu sau khi thống nhất các bộ lạc Hung Nô xong, tuy rằng thực lực Hung Nô tăng mạnh, nhưng mà quân lực tổng thể vẫn lạc hậu so với Đại Tần, cái bọn họ dựa vào chỉ có kỵ binh Hung Nô cường hãn. Quận Cửu Nguyên cùng quận Thượng ở phương bắc, bởi vì ở bên cạnh thào nguyên, đất đai hoang vu, nên cực kỳ có lợi cho kỵ binh tác chiến. Hơn nữa thào nguyên phương bắc thừa thãi ngựa tốt, khiến cho kỵ binh Hung Nô có thế tung hoành khắp biên giới phương bắc. Ngay cả Tần Thủy Hoàng ngày trước cũng chỉ có thể mệnh cho Mông Điềm trục xuất Hung Nô ra hơn hai ngàn dặm, chứ không thể tạo ra đả kích trí mạng, khiến cho Hung Nô có cơ hội mà lớn mạnh.
Nhận được tin tức từ Thành Thái, Trương Cường cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hơn nữa còn có niềm vui làm cha, khiến cho Trương Cường thoải mái khác thường.
Mấy ngày nay sau khi Tiêu Hà đảm nhiệm hữu thừa tướng, mấy tấu chương không quan trọng cũng không được đưa tới cho Trương Cường nữa, cho dù là quyết định trọng đại, vẫn là do tam công quyết định xong với đưa cho Trương Cường tiến hành thông qua. Hiệu suất công tác của triều đình lên cao, áp lực lên Trương Cường cũng giảm bớt không ít, bất giác âm thầm cảm thán năng lực của Tiêu Hà quả là vĩ đại.
Viết nốt một phần tấu chương, đang định đứng dậy đi lại trong điện hoạt động gân cốt cứng ngắc, chợt thấy nội thị ngoài điện thông báo: “Bệ hạ, hoàng hậu giá lâm!”.
Trương Cường quay lại nhìn mới phát hiện, Tả Uyên đang chậm rãi từ ngoài điện đi vào, nhìn thấy Trương Cường, nhẹ nhàng quỳ gối hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”.
Trương Cường gật đầu cười nói: “Hoàng hậu không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi!”.
Tả Uyên nhẹ nhàng cười nói: “Thần thiếp vừa tới thăm Hi nhi, tiện đường qua thăm bệ hạ luôn!”.
Trương Cường bật cười nói: “Xem ra hiện giờ trẫm còn không bằng con trẻ nữa?”.
Nói xong, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tả Uyên, định hôn lên đôi môi anh đào mê người đó.
Lại bị Tả Uyên nhẹ nhàng tránh đi, cười khanh khách nói: “Bệ hạ, được quý tử rồi, không biết phải bố trí Lệ Cơ thế nào?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.