Quyển 5 - Chương 14: Quận Thượng thất thủ.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Khi đầu canh, từng đợt cuồng phong tung sỏi đá bừa bãi đầy trời, vầng trăng trên trời lẫn trong đám mây mịt mù, lại biến thành màu hoa hồng diễm lệ, tản ra hơi thở yêu ma quỷ dị.
Trên tường thành, Tôn Thanh đang tuần tra các nơi phòng thủ, nhìn thoáng qua ánh trăng, gật đầu với Dương Ngại bên cạnh nói: “Tối nay ánh trăng trng hồng, nhất định thời tiết có thay đổi, phải cẩn thận phòng bị!”.
Dương Ngại nghe vậy gật đầu cười nói: “Đại quân Hung Nô đã rát lui, Đại quân Mông Điềm ít ngày nữa sắp tới, giải được vây cho Quận Thượng, đại nhân lần này nhất định sẽ thăng quan ban thường tước, mong rằng đại nhân không quên công lao Dương Ngại bên cạnh giúp đỡ!”.
Tôn Thanh cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Đại quân Hung Nô vừa mới rát lui khỏi, viện quân Mông Điềm chưa đuổi tới, hơn nữa lương thảo trong thành dĩ nhiên không nhiều lắm, Hung Nô sẽ không ngóc đầu trở lại, tình huống cũng không lạc quan”.
Dương Ngại nhìn cây đuốc lay động giữa cuồng phong trên tường thành, cười gượng nói: “Dương Ngại được nhậm chức ở bên cạnh đại nhân thật sự là đức hạnh ba đòi, hiện giờ đại nhân sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, càng làm cho Dương Ngại bội phục!”.
Tôn Thanh nghe hắn nói đều là những chuyện không đâu nhàm chán vô nghĩa, hừ lạnh một tiếng, đang muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy một đạo tia chớp mạnh từ chân trời hiện lên, lập tức một tiếng sấm từ chân trời xa xôi truyền đến. Không đợi mọi người trên tường thành phục hồi tinh thần lại, một mảng mây đen đặc như mực cuộn đến, trong chốc lát nuốt mất vầng trăng diễm lệ kia không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại màn đêm tối đen giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Thân binh bên cạnh giơ cây đuốc, vội vàng đi vào bên cạnh Tôn Thanh che chở cho hắn đi xuống dưới tường thành. Lúc này, một trận mưa bão nặng hạt ào ào rơi xuống, cuồng phong lôi cuốn mưa to lay động tường thành của Quận Thượng, tầng mây dày nặng tựa như đè lên đính đầu của mọi người, cuối cùng dập tắt cây đuốc duy nhất trong tay thân binh kia, bốn phía nhất thời rơi vào trong bóng đêm khôn cùng.
Dương Ngại chưa bao giờ trải qua thời tiết ác liệt như thế lúc này ba người đã sớm bị ướt sũng, cả người sớm bị mưa to ướt đẫm, trong từng đợt cuồng phong rét lạnh như rơi vào hầm băng. Tôn Thanh xuất thân võ tướng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, Dương Ngại thì sớm run rẩy nói không thành tiếng, thân binh bên cạnh đành phải cõng hắn sờ soạng từng bước về phía dưới thành.
Lúc này quân Tần canh giữ trên tường thành vẫn bất động trong cơn mưa bão chợt buông xuống, đón gió lạnh phần phật, trong cơn mưa to vẫn đứng lặng như trước. Nhìn những tướng sĩ máu sắt, Tôn Thanh không khỏi thở dài một tiếng, rời khỏi đám thân binh đang vây quanh, chỉ nghe một tiếng hét hò hỗn loạn lẫn trong tiếng sấm cuồn cuộn, làm cho Tôn Thanh cả người chấn động, đang muốn ngưng thần lắng nghe. Chỉ nghe một tiếng vó ngựa dồn dập từ trong thành chạy vội đến, một gã thân binh phi ngựa đi đến dưới tường thành lớn tiếng nói: “Tướng quân. Không được rồi, ba mươi vạn đại quân Hung Nô, bỗng nhiên điều quân trở về Quận Thượng, hiện giờ đang tiến công Cửa Bắc!”.
Tôn Thanh nghe vậy dưới chân lảo đảo, may mắn thân binh bên cạnh giúp đỡ, lúc này mới hoảng sợ nói: “Đại quân Hung Nô đã trở lại? Hoắc Nghiêm đâu? Ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm chạy đi đâu?”.
Thân binh kia ở dưới thành lớn tiếng nói: “Ba vạn quân của Hoắc tướng quân đã bị Hung Nô vây quanh ở trong cánh đồng hoang. Toàn quân đã bị tiêu diệt, tướng quân suất lĩnh năm nghìn tàn binh phá vây, giờ phút này đã không có tung tích!”.
Hoắc Nghiêm không có ở đây, Tôn Thanh lấy danh nghĩa quan cao nhất bên trong thành đảm đương chỉ huy tướng lãnh quân đội lâm thời, cũng may hắn cũng là xuất thân quân nhân, lúc này nghe vậy tuy rằng tuyệt vọng, lại vẫn còn có thế miễn cưỡng xoay người lên ngựa, mang theo hơn hai trăm thân vệ phía sau vội vàng hướng về Cửa Bắc nơi đang gặp Hung Nô tẩn công.
Trong thành chỉ có không đến bốn vạn người, hơn nữa sau khi bị Hoắc Nghiêm mang đi ba vạn quân tinh nhuệ, còn lại sức chiến đấu tương đối kém cỏi. Việc đối mặt với ba mươi vạn đại quân Hung Nô, tuyệt vọng khôn cùng bắt đầu chậm rãi hiện lên trong lòng Tôn Thanh. Phi hành quân giấu ở trong núi ban đêm không thể tác chiến, huống hồ phi hành quân chỉ có khà năng cậy vào bom và đạn lửa tại thời điểm này, căn bản không có tác dụng. Chỉ dựa vào ba vạn bày ngàn quân coi giữ, mặc dù tường thành Quận Thượng cao lớn. Phá thành chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn.
Đuổi tới cửa Bắc, xa xa liền nhìn thấy trong mưa to gió lớn hai ngọn đèn lồng vài dầu đang lóe ra ánh sáng mỏng manh, trong ban đêm tối đen lại có vẻ chói mắt phá lệ, hai gã lang trang tướng đang dưới ánh đèn chống trà mấy trăm binh lính Hung Nô đã tấn công lên đầu thành, dưới chân bọn họ là thi thế của hơn mười binh sĩ quân Tần, dưới ngọn đèn mỏng manh, có thể nhìn thấy nước mưa trên người hai gã lang trang tướng kia không biết từ khi nào một màu đỏ như máu. Cuồng phong thổi nước mưa quất trên mặt, cơ hồ khiến người không mở được hai mắt ra.
Đầu hạ đã mưa to như thế, thật sự là hiện tượng dị thường chưa bao giờ từng có của Quận Thượng. Điều này cũng đả kích thật lớn đến tâm lý của quân Tần thủ thành, hơn nữa tin tức ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm bị hoàn toàn tiêu diệt, lại làm cho quân Tần sĩ khí vốn dĩ đã hạ càng thêm khó chịu!
Tôn Thanh nhìn trên tường thành chém giết, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe được một tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, nhất thời cả kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã thân tướng đi theo mình nhiều năm, giục ngựa đi đến, trong miệng lớn tiếng hô to nói: “Đại nhân, Cửa Tây đã bị Hung Nô công phá, đại nhân mau theo tiểu nhân rút lui theo cửa Đông!”.
Cung Hàm Dương, đại chính điện, Trương Cường mặc miện phục, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, khi nhận được tin tức Quận Thượng bị chiếm, Trương Cường đang chờ mong tin tức thật là tốt của chiến sĩ tiền phương, thật không ngờ, nhận được tin dữ Quận Thượng thất thủ!
Trong điện mấy trăm quan viên to nhỏ thần sắc kích động nhìn chằm chằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, trong đại điện tĩnh mịch chỉ có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh, không khí nghiêm trọng làm cho hít thở không thông.
Quỳ lâu quá, Phùng Kiếp cẩn thận động đậy hai chân đang tê đi, giọng đau khổ nói: “Bệ hạ, Quận Thượng thất thủ, vi thần thân là quốc úy, cam nguyện gánh vác tất cả khuyết điểm. Chỉ là trước mắt Quận Bắc Địa đã trở thành lá chắn cuối cùng của Hàm Dương, đại quân Hàm Cốc Quan nếu có thể đuổi tới, có thể có đường sống quay về...
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe Ngự Sử đại phu Tả Lâm nói: “Bệ hạ, tuy rằng Hàm Dương có quận Bắc Địa làm lá chắn, nhưng là cuối cùng có thể trụ được hay không cũng còn chưa biết, cho nên suy nghĩ vì đại cục, cựu thần cảm thấy được vẫn là mong bệ hạ dời đô về Nam, lui về hướng bắc sông Hoài, đợi sau khi bình định Hung Nô, lại điều quân trở về Hàm Dương!”.
Trương Cường nghe vậy trong lòng lại đang không ngùng bàn tính: “Nhớ rõ trên lịch sử Hung Nô từng bức tới thành Trường An của Hán Vũ Đế, hiện giờ đứng đầu Hung Nô lại là Mặc Đốn Thiền Vu danh tiếng nhất, nếu nói đánh tới Hàm Dương cũng không phải là không có khà năng, chỉ là Tả Lâm đưa ra việc dời đô tuyệt đối không thể thực hiện, rời khỏi Tần đô năm trăm năm Đại Tần, tổn thất ở trong lòng người và sĩ khí đều không thể đánh giá.
Nghe được Tả Lâm đưa ra ý dời đô, Phùng Khứ Tật ngồi ở vị trí đầu tiên nhịn không được nhíu mày nói: “Đại Tần ta năm trăm năm tông miếu đều ở Hàm Dương, Ngự Sử nói như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể chấp nhận!”.
Tà Lâm làm ra vẻ bất đắc dĩ, cười gượng nói: “Thừa tướng có nghĩ đến vạn nhất bệ hạ cố thủ Hàm Dương, mà thành Hàm Dương bị phá, không chỉ nói năm trăm năm tông miếu, đó là năm trăm năm xã tắc cũng khó bào toàn, bên khinh bên trọng, chẳng lẽ Thừa tướng phân biệt không rõ hay sao?!”.
Nói tới đây, nhìn Phùng Khứ Tật cười lạnh nói: “Thừa tướng có muốn giữ gìn danh tiết, cũng không nên liên lụy tính mạng thiên tử, Phùng Khứ Tật ngươi vì một chút hư danh đó chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với bệ hạ sao?!”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy cứng lại, Tả Lâm chụp mũ áp chế xuống, Phùng Khứ Tật thân là Thừa tướng hai triều cũng cảm thấy một trận lạnh buốt chạy vào tận xương. Nhìn thoáng qua Trương Cường mặt không chút thay đổi, kìm chế sự hoảng sợ lớn lao trong lòng, khó khăn chắp tay nói: “Bệ hạ, cựu thần tuyệt không như lời nói của Ngự Sử...
Lúc này quần thần trong điện nhìn thấy Phùng Khứ Tật bị Tà Lâm làm cho tiến thoái lưỡng nan, cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Quận Thượng đại bại, Phùng Kiếp cũng chạy không khỏi tội, đều cảm thấy một hàm ý nói không nên lời.
Nhìn thấy bộ dáng mọi người trong điện câm như hến, Trương Cường thản nhiên gật đầu nói: “Thừa tướng tuổi cao nói chuyện khó tránh khỏi có sơ sầy, đợi chuyện Hung Nô chấm dứt, Thừa tướng cũng nên dưỡng lão”.
Nói tới đây, lạnh lùng quét mắt nhìn quần thần trong điện một cái, lúc này mới chậm rãi nói: “Mông Điềm lúc này tới đâu rồi?”.
Hàn Hoán đứng ở mặt sau ngự tòa lập tức cẩn thận bẩm tấu nói: “Mới vừa nhận được truyền báo, Mông tướng quân đã đuổi tới quận Bắc Địa, ba mươi vạn đại quân, ngày mai cũng có thể đến”.
Nói tới đây, còn cẩn thận bổ sung nói: “Ba mươi vạn tạ lương thực cũng đã bắt đầu vận chuyển, nhanh nhất năm ngày có thể đến quận Bắc Địa.
Trương Cường nghe vậy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: “Hai mươi vạn quân Tần ở sông Hoài khi nào có thể tới Hàm Dương?”.
Phùng Kiếp vội vàng chắp tay nói: “Quân Tần ở sông Hoài năm ngày trước đã đi lên Bắc, phỏng chùng bày ngày sau có thể tới Hàm Dương.
Trương Cường nhìn thoáng qua Phùng Khứ Tật thần sắc ảm đạm, gật đầu nói với Phùng Kiếp: “Thái úy ngồi xuống đi, Quận Thượng thất thủ cũng không phải trách nhiệm của một người, là trẫm sơ suất qua loa, quá mức tin tưởng phi hành quân, lại quên chỗ trí mạng của phi hành quân”.
Phùng Kiếp không nghĩ tới Trương Cường đang trách mắng Phùng Khứ Tật, còn có thể chủ động gánh vác trách nhiệm của Quận Thượng thất thủ, trong lòng rất là cảm động, nhất thời thất thanh nói: “Tiết đẩu hạ, Quận Thượng luôn luôn khô hạn nhưng lại mưa to như thế, hơn nữa Hung Nô rút lui, Hoắc Nghiêm trúng kế, mới làm cho thành trì thất thủ, đều không phải là lỗi của phi hành quân”.
Trương Cường gật đầu nói: “Quận Thượng dĩ nhiên thất thủ, là trách nhiệm của ai trước mắt đã không quan trọng, trước mắt trận chiến quận Bắc Địa, sẽ là một trận chiến sinh tử của Đại Tần ta, trẫm quyết tâm ở lại Hàm Dương, đợi Hung nô mãnh tướng đại bại, nếu có người không muốn cùng trẫm quyết một trận tử chiến với Hung Nô, có thể lập tức rời đi, trẫm tuyệt không miễn cưỡng!”.
Trong điện mọi người nghe vậy đồng thời chấn động, đều nhìn về phía Trương Cường, Phụng Thường Bo Hạ tiến lên nói: “Bệ hạ, thần thân là con dân Đại Tan, đương nhiên cùng Đại Tần đồng sinh cộng tử, bệ hạ có thể lấy chí thiên tử giữ vững Hàm Dương, thần thân là thần tử có thể cùng bệ hạ nếm mùi gian nan, đó là vinh hạnh của thần tử!”.
Trương Cường đánh giá Bồ Hạ trước mắt này, hắn ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tóc dài búi ở trong phát quan, mặc y phục màu cát, ngoài khoác trường bào màu xanh biếc, ba chòm râu dài tới trước ngực, hai mắt sáng ngời có thần, miệng mũi ngay ngắn, rất tuấn tú lịch sự.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Cường chăm chú dừng lại ở trên người mình, Bồ Hạ chắp tay nói: “Bồ Hạ thân là phụng thường, được hậu đãi của triều đình, cảm giác vô cùng sợ hãi, hiện giờ Đại Tần nguy vong, tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng cũng hy vọng có thể có cơ hội báo đáp đại ân của bệ hạ”.
Trương Cường nghe vậy cười to nói: “Không thể tường được Đại Tần ta lại có trung thần như the, Hồ Hợi ta nếu chết trận ở trong thành Hàm Dương cũng có thể mỉm cười nơi chín suối!”.
Lời nói này, làm cho tâm trạng của các quần thần trong điện nhất thời hưng phấn lên, một số quan văn cũng đều đứng dậy, yêu cầu đi tới quận Bắc Địa.
Nhìn sắc thái trong đại điện nhất loạt trào dâng. Trương Cường âm thầm cười gượng: “Đối mặt với Mặc Đốn hung ác mà lại già dối nhiều kế, quân Tần đã tới cảnh khó thắng nổi, Mông Điềm rốt cuộc có mấy phần thắng đây?
Trên tường thành, Tôn Thanh đang tuần tra các nơi phòng thủ, nhìn thoáng qua ánh trăng, gật đầu với Dương Ngại bên cạnh nói: “Tối nay ánh trăng trng hồng, nhất định thời tiết có thay đổi, phải cẩn thận phòng bị!”.
Dương Ngại nghe vậy gật đầu cười nói: “Đại quân Hung Nô đã rát lui, Đại quân Mông Điềm ít ngày nữa sắp tới, giải được vây cho Quận Thượng, đại nhân lần này nhất định sẽ thăng quan ban thường tước, mong rằng đại nhân không quên công lao Dương Ngại bên cạnh giúp đỡ!”.
Tôn Thanh cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Đại quân Hung Nô vừa mới rát lui khỏi, viện quân Mông Điềm chưa đuổi tới, hơn nữa lương thảo trong thành dĩ nhiên không nhiều lắm, Hung Nô sẽ không ngóc đầu trở lại, tình huống cũng không lạc quan”.
Dương Ngại nhìn cây đuốc lay động giữa cuồng phong trên tường thành, cười gượng nói: “Dương Ngại được nhậm chức ở bên cạnh đại nhân thật sự là đức hạnh ba đòi, hiện giờ đại nhân sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, càng làm cho Dương Ngại bội phục!”.
Tôn Thanh nghe hắn nói đều là những chuyện không đâu nhàm chán vô nghĩa, hừ lạnh một tiếng, đang muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy một đạo tia chớp mạnh từ chân trời hiện lên, lập tức một tiếng sấm từ chân trời xa xôi truyền đến. Không đợi mọi người trên tường thành phục hồi tinh thần lại, một mảng mây đen đặc như mực cuộn đến, trong chốc lát nuốt mất vầng trăng diễm lệ kia không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại màn đêm tối đen giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Thân binh bên cạnh giơ cây đuốc, vội vàng đi vào bên cạnh Tôn Thanh che chở cho hắn đi xuống dưới tường thành. Lúc này, một trận mưa bão nặng hạt ào ào rơi xuống, cuồng phong lôi cuốn mưa to lay động tường thành của Quận Thượng, tầng mây dày nặng tựa như đè lên đính đầu của mọi người, cuối cùng dập tắt cây đuốc duy nhất trong tay thân binh kia, bốn phía nhất thời rơi vào trong bóng đêm khôn cùng.
Dương Ngại chưa bao giờ trải qua thời tiết ác liệt như thế lúc này ba người đã sớm bị ướt sũng, cả người sớm bị mưa to ướt đẫm, trong từng đợt cuồng phong rét lạnh như rơi vào hầm băng. Tôn Thanh xuất thân võ tướng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, Dương Ngại thì sớm run rẩy nói không thành tiếng, thân binh bên cạnh đành phải cõng hắn sờ soạng từng bước về phía dưới thành.
Lúc này quân Tần canh giữ trên tường thành vẫn bất động trong cơn mưa bão chợt buông xuống, đón gió lạnh phần phật, trong cơn mưa to vẫn đứng lặng như trước. Nhìn những tướng sĩ máu sắt, Tôn Thanh không khỏi thở dài một tiếng, rời khỏi đám thân binh đang vây quanh, chỉ nghe một tiếng hét hò hỗn loạn lẫn trong tiếng sấm cuồn cuộn, làm cho Tôn Thanh cả người chấn động, đang muốn ngưng thần lắng nghe. Chỉ nghe một tiếng vó ngựa dồn dập từ trong thành chạy vội đến, một gã thân binh phi ngựa đi đến dưới tường thành lớn tiếng nói: “Tướng quân. Không được rồi, ba mươi vạn đại quân Hung Nô, bỗng nhiên điều quân trở về Quận Thượng, hiện giờ đang tiến công Cửa Bắc!”.
Tôn Thanh nghe vậy dưới chân lảo đảo, may mắn thân binh bên cạnh giúp đỡ, lúc này mới hoảng sợ nói: “Đại quân Hung Nô đã trở lại? Hoắc Nghiêm đâu? Ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm chạy đi đâu?”.
Thân binh kia ở dưới thành lớn tiếng nói: “Ba vạn quân của Hoắc tướng quân đã bị Hung Nô vây quanh ở trong cánh đồng hoang. Toàn quân đã bị tiêu diệt, tướng quân suất lĩnh năm nghìn tàn binh phá vây, giờ phút này đã không có tung tích!”.
Hoắc Nghiêm không có ở đây, Tôn Thanh lấy danh nghĩa quan cao nhất bên trong thành đảm đương chỉ huy tướng lãnh quân đội lâm thời, cũng may hắn cũng là xuất thân quân nhân, lúc này nghe vậy tuy rằng tuyệt vọng, lại vẫn còn có thế miễn cưỡng xoay người lên ngựa, mang theo hơn hai trăm thân vệ phía sau vội vàng hướng về Cửa Bắc nơi đang gặp Hung Nô tẩn công.
Trong thành chỉ có không đến bốn vạn người, hơn nữa sau khi bị Hoắc Nghiêm mang đi ba vạn quân tinh nhuệ, còn lại sức chiến đấu tương đối kém cỏi. Việc đối mặt với ba mươi vạn đại quân Hung Nô, tuyệt vọng khôn cùng bắt đầu chậm rãi hiện lên trong lòng Tôn Thanh. Phi hành quân giấu ở trong núi ban đêm không thể tác chiến, huống hồ phi hành quân chỉ có khà năng cậy vào bom và đạn lửa tại thời điểm này, căn bản không có tác dụng. Chỉ dựa vào ba vạn bày ngàn quân coi giữ, mặc dù tường thành Quận Thượng cao lớn. Phá thành chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn.
Đuổi tới cửa Bắc, xa xa liền nhìn thấy trong mưa to gió lớn hai ngọn đèn lồng vài dầu đang lóe ra ánh sáng mỏng manh, trong ban đêm tối đen lại có vẻ chói mắt phá lệ, hai gã lang trang tướng đang dưới ánh đèn chống trà mấy trăm binh lính Hung Nô đã tấn công lên đầu thành, dưới chân bọn họ là thi thế của hơn mười binh sĩ quân Tần, dưới ngọn đèn mỏng manh, có thể nhìn thấy nước mưa trên người hai gã lang trang tướng kia không biết từ khi nào một màu đỏ như máu. Cuồng phong thổi nước mưa quất trên mặt, cơ hồ khiến người không mở được hai mắt ra.
Đầu hạ đã mưa to như thế, thật sự là hiện tượng dị thường chưa bao giờ từng có của Quận Thượng. Điều này cũng đả kích thật lớn đến tâm lý của quân Tần thủ thành, hơn nữa tin tức ba vạn tinh binh Hoắc Nghiêm bị hoàn toàn tiêu diệt, lại làm cho quân Tần sĩ khí vốn dĩ đã hạ càng thêm khó chịu!
Tôn Thanh nhìn trên tường thành chém giết, còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe được một tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau truyền đến, nhất thời cả kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một gã thân tướng đi theo mình nhiều năm, giục ngựa đi đến, trong miệng lớn tiếng hô to nói: “Đại nhân, Cửa Tây đã bị Hung Nô công phá, đại nhân mau theo tiểu nhân rút lui theo cửa Đông!”.
Cung Hàm Dương, đại chính điện, Trương Cường mặc miện phục, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, khi nhận được tin tức Quận Thượng bị chiếm, Trương Cường đang chờ mong tin tức thật là tốt của chiến sĩ tiền phương, thật không ngờ, nhận được tin dữ Quận Thượng thất thủ!
Trong điện mấy trăm quan viên to nhỏ thần sắc kích động nhìn chằm chằm Phùng Kiếp quỳ trên mặt đất, trong đại điện tĩnh mịch chỉ có thể nghe được tiếng hít thở mỏng manh, không khí nghiêm trọng làm cho hít thở không thông.
Quỳ lâu quá, Phùng Kiếp cẩn thận động đậy hai chân đang tê đi, giọng đau khổ nói: “Bệ hạ, Quận Thượng thất thủ, vi thần thân là quốc úy, cam nguyện gánh vác tất cả khuyết điểm. Chỉ là trước mắt Quận Bắc Địa đã trở thành lá chắn cuối cùng của Hàm Dương, đại quân Hàm Cốc Quan nếu có thể đuổi tới, có thể có đường sống quay về...
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe Ngự Sử đại phu Tả Lâm nói: “Bệ hạ, tuy rằng Hàm Dương có quận Bắc Địa làm lá chắn, nhưng là cuối cùng có thể trụ được hay không cũng còn chưa biết, cho nên suy nghĩ vì đại cục, cựu thần cảm thấy được vẫn là mong bệ hạ dời đô về Nam, lui về hướng bắc sông Hoài, đợi sau khi bình định Hung Nô, lại điều quân trở về Hàm Dương!”.
Trương Cường nghe vậy trong lòng lại đang không ngùng bàn tính: “Nhớ rõ trên lịch sử Hung Nô từng bức tới thành Trường An của Hán Vũ Đế, hiện giờ đứng đầu Hung Nô lại là Mặc Đốn Thiền Vu danh tiếng nhất, nếu nói đánh tới Hàm Dương cũng không phải là không có khà năng, chỉ là Tả Lâm đưa ra việc dời đô tuyệt đối không thể thực hiện, rời khỏi Tần đô năm trăm năm Đại Tần, tổn thất ở trong lòng người và sĩ khí đều không thể đánh giá.
Nghe được Tả Lâm đưa ra ý dời đô, Phùng Khứ Tật ngồi ở vị trí đầu tiên nhịn không được nhíu mày nói: “Đại Tần ta năm trăm năm tông miếu đều ở Hàm Dương, Ngự Sử nói như vậy thật sự làm cho người ta khó có thể chấp nhận!”.
Tà Lâm làm ra vẻ bất đắc dĩ, cười gượng nói: “Thừa tướng có nghĩ đến vạn nhất bệ hạ cố thủ Hàm Dương, mà thành Hàm Dương bị phá, không chỉ nói năm trăm năm tông miếu, đó là năm trăm năm xã tắc cũng khó bào toàn, bên khinh bên trọng, chẳng lẽ Thừa tướng phân biệt không rõ hay sao?!”.
Nói tới đây, nhìn Phùng Khứ Tật cười lạnh nói: “Thừa tướng có muốn giữ gìn danh tiết, cũng không nên liên lụy tính mạng thiên tử, Phùng Khứ Tật ngươi vì một chút hư danh đó chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với bệ hạ sao?!”.
Phùng Khứ Tật nghe vậy cứng lại, Tả Lâm chụp mũ áp chế xuống, Phùng Khứ Tật thân là Thừa tướng hai triều cũng cảm thấy một trận lạnh buốt chạy vào tận xương. Nhìn thoáng qua Trương Cường mặt không chút thay đổi, kìm chế sự hoảng sợ lớn lao trong lòng, khó khăn chắp tay nói: “Bệ hạ, cựu thần tuyệt không như lời nói của Ngự Sử...
Lúc này quần thần trong điện nhìn thấy Phùng Khứ Tật bị Tà Lâm làm cho tiến thoái lưỡng nan, cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa Quận Thượng đại bại, Phùng Kiếp cũng chạy không khỏi tội, đều cảm thấy một hàm ý nói không nên lời.
Nhìn thấy bộ dáng mọi người trong điện câm như hến, Trương Cường thản nhiên gật đầu nói: “Thừa tướng tuổi cao nói chuyện khó tránh khỏi có sơ sầy, đợi chuyện Hung Nô chấm dứt, Thừa tướng cũng nên dưỡng lão”.
Nói tới đây, lạnh lùng quét mắt nhìn quần thần trong điện một cái, lúc này mới chậm rãi nói: “Mông Điềm lúc này tới đâu rồi?”.
Hàn Hoán đứng ở mặt sau ngự tòa lập tức cẩn thận bẩm tấu nói: “Mới vừa nhận được truyền báo, Mông tướng quân đã đuổi tới quận Bắc Địa, ba mươi vạn đại quân, ngày mai cũng có thể đến”.
Nói tới đây, còn cẩn thận bổ sung nói: “Ba mươi vạn tạ lương thực cũng đã bắt đầu vận chuyển, nhanh nhất năm ngày có thể đến quận Bắc Địa.
Trương Cường nghe vậy, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: “Hai mươi vạn quân Tần ở sông Hoài khi nào có thể tới Hàm Dương?”.
Phùng Kiếp vội vàng chắp tay nói: “Quân Tần ở sông Hoài năm ngày trước đã đi lên Bắc, phỏng chùng bày ngày sau có thể tới Hàm Dương.
Trương Cường nhìn thoáng qua Phùng Khứ Tật thần sắc ảm đạm, gật đầu nói với Phùng Kiếp: “Thái úy ngồi xuống đi, Quận Thượng thất thủ cũng không phải trách nhiệm của một người, là trẫm sơ suất qua loa, quá mức tin tưởng phi hành quân, lại quên chỗ trí mạng của phi hành quân”.
Phùng Kiếp không nghĩ tới Trương Cường đang trách mắng Phùng Khứ Tật, còn có thể chủ động gánh vác trách nhiệm của Quận Thượng thất thủ, trong lòng rất là cảm động, nhất thời thất thanh nói: “Tiết đẩu hạ, Quận Thượng luôn luôn khô hạn nhưng lại mưa to như thế, hơn nữa Hung Nô rút lui, Hoắc Nghiêm trúng kế, mới làm cho thành trì thất thủ, đều không phải là lỗi của phi hành quân”.
Trương Cường gật đầu nói: “Quận Thượng dĩ nhiên thất thủ, là trách nhiệm của ai trước mắt đã không quan trọng, trước mắt trận chiến quận Bắc Địa, sẽ là một trận chiến sinh tử của Đại Tần ta, trẫm quyết tâm ở lại Hàm Dương, đợi Hung nô mãnh tướng đại bại, nếu có người không muốn cùng trẫm quyết một trận tử chiến với Hung Nô, có thể lập tức rời đi, trẫm tuyệt không miễn cưỡng!”.
Trong điện mọi người nghe vậy đồng thời chấn động, đều nhìn về phía Trương Cường, Phụng Thường Bo Hạ tiến lên nói: “Bệ hạ, thần thân là con dân Đại Tan, đương nhiên cùng Đại Tần đồng sinh cộng tử, bệ hạ có thể lấy chí thiên tử giữ vững Hàm Dương, thần thân là thần tử có thể cùng bệ hạ nếm mùi gian nan, đó là vinh hạnh của thần tử!”.
Trương Cường đánh giá Bồ Hạ trước mắt này, hắn ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tóc dài búi ở trong phát quan, mặc y phục màu cát, ngoài khoác trường bào màu xanh biếc, ba chòm râu dài tới trước ngực, hai mắt sáng ngời có thần, miệng mũi ngay ngắn, rất tuấn tú lịch sự.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Cường chăm chú dừng lại ở trên người mình, Bồ Hạ chắp tay nói: “Bồ Hạ thân là phụng thường, được hậu đãi của triều đình, cảm giác vô cùng sợ hãi, hiện giờ Đại Tần nguy vong, tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng cũng hy vọng có thể có cơ hội báo đáp đại ân của bệ hạ”.
Trương Cường nghe vậy cười to nói: “Không thể tường được Đại Tần ta lại có trung thần như the, Hồ Hợi ta nếu chết trận ở trong thành Hàm Dương cũng có thể mỉm cười nơi chín suối!”.
Lời nói này, làm cho tâm trạng của các quần thần trong điện nhất thời hưng phấn lên, một số quan văn cũng đều đứng dậy, yêu cầu đi tới quận Bắc Địa.
Nhìn sắc thái trong đại điện nhất loạt trào dâng. Trương Cường âm thầm cười gượng: “Đối mặt với Mặc Đốn hung ác mà lại già dối nhiều kế, quân Tần đã tới cảnh khó thắng nổi, Mông Điềm rốt cuộc có mấy phần thắng đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.