Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 4 - Chương 1: Tình thế vô cùng nguy cấp

Ngọc Vãn Lâu

29/08/2013

Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, gió bắc không còn thổi mạnh nữa, Mông Điềm sau khi trài qua nửa tháng chỉnh đốn, suất lĩnh ba mươi vạn quân Tần, qua phía đông Hoàng Hà, nhằm vào Lưu Bang đang thống lĩnh hai mươi vạn binh mã đang chiếm giữ huyện Thượng Đảng và Thái Nguyên.

Từ thời Tần Huệ Văn Vương, thế lực Tần quốc bắt đầu vượt qua sông Hoàng Hà vươn lên phía đông, đến thời Tần Chiêu Vương, khu vực Tần quốc thực sự khống chế đã gần đến biên giới phía tây của khu Thượng Đảng, năm 262 trước công nguyên, Tần chinh phạt Thượng Đàng, Thượng Đảng trở thành đất đai của Tần.

Còn Trương Cường sau khi tiêu diệt Sờ bá vương Hạng Vũ, huyện Thượng Đảng đã do Lưu Bang nhân cơ hội chiến tranh giữa Tần và Sờ chiếm lấy quyền khống chế, huyện Thượng Đảng lúc này do đại tướng Phàn Khoái đích thân cai quản.

Thượng huyện thời Xuân Thu thuộc Tấn, cho đến thời chiến quốc, Hán, Triệu, Ngụy ba nhà phân Tấn, khu vực Thượng Đảng bị ba nước chia nhau cai trị. Vì the, then chiến quốc, Hán, Triệu, Ngụy ba nước đều có bộ phận đất đai tại huyện Thượng Đảng, do một dải núi bao lại thành một vùng cao. Còn phía Đông, Đông Nam là dãy núi Thái Hành, tây nam là Vương óc, Trang Điều Nhị Sơn, phía tây là dãy núi Thái Nhạc, phía bắc là Ngũ Vân Sơn... Khu vực Thượng Đảng địa thế cao, hiểm yếu, từ cổ đã là vùng địa chiến lược, đây là nơi mà Địch Tử Kỳ trong “Quốc sách địa danh khảo” đã nói rằng “ Địa cấp cao, dữ thiên vi đảng, cố viết Thượng Đảng” ý là như thế.

Đón cơn gió ấm áp ôn hòa đầu xuân, Mông Điềm, cưỡi trên chiến mã màu đen, ngẩng mắt nhìn lên phía trước, ngọn cờ màu đen sau lưng đón gió thổi phần phật, càng làm cho chữ Tần được thêu màu trắng thêm nổi bật nhức mắt, bốn bề dãy núi bao bọc, nhấp nhô, sắc núi xám vàng trong gió ấm lộ ra sắc xanh mờ mờ.

Nhìn thấy Mông Điềm dừng lại, Vương Bôn đang theo sau vội thúc ngựa lên trên, nhìn theo ánh mắt của Mông Điềm vào sắc núi xa xăm, nói: “Tướng quân, khoảng sáu mươi dặm nữa là đến huyện Thượng Đảng rồi, sao lại không thấy một bóng dáng quân Hán nào? Hay là bọn chúng đã biết tin đại quân ta đang áp vào?”.

Mông Điềm nghe thấy ghì chặt dây cương trong tay, thúc vào hông con ngựa bất an, khống chế tại chỗ, nhìn về dãy núi nhấp nhô ở phía xa, nhíu mày đáp: “Dọc đường không hề thấy sự đánh trả của quân Hán, nếu hôm nay vẫn không nhìn thấy dấu vết của chim và cầm thú sợ hãi di chuyển trong núi, có thể thấy đối phương không hề có mai phục”.

Vương Bôn gật đầu: “Không sai, như thế lại khiến cho người ta càng khó suy đoán hơn. Phàn Khoái quả nhiên không phải người thường, theo Vương Bôn thấy, hay là cứ truyền lệnh xuống, yêu cầu mỗi binh sĩ đều phải cẩn thận đề phòng, đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng đến Thượng Đảng”.

Mông Điềm nhìn dãy núi xa xa, hồi lâu mới gật đầu: “Lệnh cho đại quân đóng quân tại chỗ, nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau, tiếp tục tiến quân”.

Vương Bôn nghe thấy sững người, nhưng không dám trái lệnh, chỉ chắp tay nói: “Mạt tướng tuân lệnh”.

Nói xong, do dự một lát rồi quay người bỏ đi, tướng Bành Việt lần đầu chính thức xuất chinh cùng Mông Điềm, lúc này cũng tỏ vẻ không hiểu hỏi Mông Điềm: “Tướng quân, sao không cho tăng tốc hành quân, lấy thế sấm chớp mà tràn vào Thượng Đảng, nhân cơ hội đối phương không kịp phòng vệ mà chiếm lấy Thượng Đảng, rồi đánh vào huyện Thái Nguyên?”.

Mông Điềm vừa đưa mắt đánh giá môi trường xung quanh một hồi, vừa gật đầu: “Đại quân vượt qua phía đông Hoàng Hà, tiến vào khu vực Hà Đông, đã mấy ngày, bất luận là Phàn Khoái hay là Lưu Bang nhất định đã biết tin, Lưu Bang chỉ là hung hăng với hai mươi vạn tàn quân, đại Tần ba mươi vạn tinh binh áp đảo, bọn chúng tuyệt đối không thể chính diện nghênh kích, nhất định sẽ có mưu ma chước quỷ”.



Nói đến đây, liền chỉ dãy núi xa xa nói: “Nếu như bản tướng quân dự liệu không sai, thì trong núi mặc dù tạm thời chưa phát hiện có quân mai phục, nhưng chắc chắn có bọn cải trang thành tiều phu, nếu chúng ta quá vội vàng, đánh vào Thượng Đảng, nhất định không thắng, nếu chúng ta làm ngược lại, nhất định là gây nên bất ngờ lớn, nếu nghi ngờ bất định, chúng ta mới có cơ hội phá được quỷ kế của đối phương”.

Nói đến đây, nhìn thấy Bành Việt đầy ngạc nhiên, bèn gật đầu: “Địa thế Thượng Đảng nhiều núi, trong núi, cây cỏ mọc rậm rạp, nếu có quân mai phục quà là khiến cho người ta cũng khó phòng, nhưng chúng ta cũng có thể nhờ vào đó mà đả kích đối phương”.

Bành Việt nghe thấy ngoảnh đầu nhìn lại sơn lâm rậm rạp, trong lòng xúc động, chắp tay nói với Mông Điềm: “Tướng quân, Bành Việt thấy, đang đúng lúc thời tiết hanh khô, nếu dùng lửa để công kích nhất định có thể thành công”.

Mông Điềm gật đầu cười: “Bành tướng quân quả nhiên cẩn thận, cùng chung suy nghĩ với Mông Điềm”.

Lúc này, đại quân dưới sự chỉ huy của tướng quân từng cấp, đốn hạ gỗ, dựng doanh trại, một số gián điệp nhận nhiệm vụ đi thăm dò đã bắt đầu vào núi dò la tin tức, mặc dù trước khi đại quân đến đây, đã điều tra kỹ tình hình xung quanh, nhưng những tinh binh đã chinh chiến nhiều năm đã nuôi dưỡng được thói quen sau khi hạ trại phải đi thăm dò kỹ càng, đây cũng là thói quen bao lâu nay của Mông Điềm.

Canh ba, trong doanh trại yên lặng tuyệt không nghe thấy tiếng hàn huyên nào, trừ mấy tiếng hí và ngựa rúc, còn lại ba mươi vạn quân Tần dường như đã hòa tan vào đêm đen, dưới ánh sáng nhờ nhờ của trăng, một cánh quân kỵ binh ba vạn người dưới sự che chở của đêm đen, lao ra khỏi doanh trại, mất hút trong đêm đen mênh mông.

Sau khi màn đêm buông xuống, gió núi thổi mạnh, khí lạnh tê tái, gió thổi mạnh đến mức làm cho cây cối trong rùng vang lên tiếng xào xạc, trong doanh trại, Mông Điềm đang cẩn thận tỉ mỉ cân nhắc một bức bản đồ Thượng Đảng, sắc mặt ông bình tĩnh không tìm thấy đâu sự căng thẳng trước trận đại chiến.

Mông Điềm lạnh lùng quét mắt nhìn đám đông đang trầm mặc trong lán, từ từ gật đầu: “Bành Việt đã xuất phát, nếu tất cả thuận lợi, thì nhất định trước khi trời sáng sẽ có tin báo về, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, ngày mai nhất định sẽ là một trận ác chiến”.

Vương Bôn nhìn những tướng quân khác đang ở trong lán đợi lệnh, gật đầu: “Lời Mông tướng quân nói không sai, mọi người nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đại quân toàn lực gấp tiến, nhất định là rất mệt, mọi người tản cả đi”.

5 vị tướng trong lán nghe thế đồng thời chắp tay nói: “Hai vị tướng quân yên tâm, mạt tướng hiểu”.

Nói xong, cùng đi ra, sau khi trong lán đã trở lại yên tĩnh, Mông Điềm lúc này mới nhíu mày nói: “Nghe nói Phàn Khoái xuất thân hàn vi, ban đầu từng làm nghề giết chó, sau đó vì qua lại với Lưu Bang rất thân thiết, đã từng cùng Lưu Bang ẩn náu trong khe núi Mang Đang, giúp Lưu Bang khởi binh phản Tần. Sau khi Lưu Bang được Hạng Vũ phong làm Bái Công Hầu, liền cho Phàn Khoái lên làm phó tướng, cùng Lưu Bang chinh chiến, đầu tiên là công kích Hồ Lăng, Phương Dữ, trong một dải Phong huyện, đã đánh bại tướng coi giữ và đội quân canh giữ huyện, sau đó lại bình định huyện Bái, sau đó lại cùng Tư Mã Hiến quyết chiến ở Dương Đông, biểu hiện thần dũng, đẩy lùi vô số kẻ địch, đúng là một mãnh quân khó thấy, lại thêm có thêm Trần Bình tham mưu cho Lưu Bang, trận này nhất định khó đánh, cho nên mọi người phải cấn trọng đề phòng”.

Vương Bôn gật đầu: “Kế hoạch kỳ binh lần này, nếu thuận lợi, trận đầu thắng lợi, thì sau đó mới dễ đánh chút”.



Mông Điềm thở dài, cười gượng nói: “Lưu Bang không đáng ngại, chỉ lo trong đó có kỵ sĩ Hung Nô, thì không dễ gì đối phó, chúng ta nhất định tập trung tinh thần, không được qua loa đại ỷ”.

Trong đêm đen sâu thẳm, tường thành Thượng Đàng cao lớn hiện ra trong đêm đen như con cuồng thú dũng mãnh, cờ chiến đón gió tung bay phần phật.

Trong nội phủ canh giữ huyện, không vì đêm đen yên tĩnh mà ảnh hưởng đến sự náo nhiệt, từng đoàn binh sĩ mặc áo giáp đi lại liên tục quanh thành để trực chiến.

Trên đường đi rộng rãi chỉ thấy những binh sĩ tinh thần căng thẳng khuôn mặt lạnh lùng lo lắng, thành Thượng Đảng rộng lớn, lúc này ngoài binh sĩ thì không thấy bóng dáng của dân thường đâu cà.

Trong một thư phòng của thủ phủ huyện, Phàn Khoái sắc mặt trầm xuống ngồi trên chiếc giường dài, chiếc bàn con trước mặt được trải lên một tấm bản đồ Thượng Đảng, trước mặt hắn có bốn tướng quân mình mặc áo giáp, đều trầm mặc nhìn vị tướng Phàn Khoái trên dưới bốn mươi tuổi này. Dưới ánh nến vàng vọt, Phàn Khoái lúc này là một người tầm bốn mươi tuổi, thân hình to lớn, thật đúng là cường tráng vạm vỡ. Làn da đen bóng, hàng lông mày rậm rạp, cái miệng rộng, khiến cho người ta sơ ý bỏ qua cái sống mũi rất đẹp, khiến cho ngũ quan không mấy anh tuấn thêm mấy phần đáng sợ.

Nhìn thấy sắc mặt Phàn Khoái không hề lo lắng, một tên phó tướng cẩn trọng nhíu mày: “Tướng quân, quân gián điệp đang theo dõi chặt chẽ động tĩnh quân Tần, nếu theo tốc độ hành quân của đối phương, thì giờ mùi hôm nay sẽ đến được thành, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, đã liên tục phái đi năm tên gián điệp đi thăm dò thì thấy quân Tần đang hạ trại ở cách đây sáu mươi dặm, không hề có ý tiến thêm, quân mai phục chúng ta đã bố trí trong miệng núi Dã Lang, có phải là đã bị chúng phát hiện rồi không?”.

Một tướng khác lập tức tiếp lời: “Mông Điềm là một danh tướng, uy danh hiển hách, chúng ta tuyệt không được sơ ý, mạt tướng thấy, chúng ta nên đóng chặt cổng thành không ra ngoài, tránh địch công kích”.

Một tướng lĩnh tuổi còn trẻ bước lên bẩm: “Mông Điềm dẫn theo ba mươi vạn tinh binh hùng hổ tới, chúng ta không thể ứng chiến trước khi đối phương họp vây, nhất định chỉ có đường chết”.

VỊ tướng mở lời đầu tiên nhíu mày: “Trần Bình đại nhân đã cử người đi dò la, muốn tướng quân cố thủ Thượng Đảng nửa tháng, thì có thể nhờ đến hai vạn tinh kỵ quân Hung Nô, có thể vây kích quân Tần, mặc dù số lượng quân Tần hùng hậu, nhưng Hạng Vũ trước đây có thể lấy năm vạn quân Sở đánh bại hai mươi vạn quân thì thấy quân Tần không khó thắng như trong tưởng tượng, chỉ cần chúng ta kiên trì theo sách lược cố thủ của Trần đại nhân, thì sẽ có hy vọng đánh thắng đối phương”.

VỊ tướng quân trẻ tuổi kia nghe thấy vẻ bất mãn liếc nhìn người vừa nói, nói tiếp: “Hứa Thành tướng quân đã quá bảo thủ rồi, binh pháp từng nói ‘Binh vô định thế’, tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa, không có cách nào phán đoán để quyết định hành động trước mắt, nếu hôm nay Mông Điềm đột nhiên ám binh bất động, nhất định là đã phát hiện ra tinh binh chúng ta cho mai phục trong núi, nếu không rút về sớm, thì ba vạn tinh quân kia nhất định bị đối phương tiêu diệt, đến lúc đó, chúng ta chưa kịp nghênh chiến chính diện thì đã tổn thất ba vạn tinh binh, binh mã trong thành chỉ được bảy vạn, bốn vạn nhân mã còn lại, làm sao có thể cố thủ trước ba mươi vạn quân Tần trong Thượng Đảng trong vòng nửa tháng.

Phàn Khoái lúc này trầm giọng đáp: “Mọi người khoan cãi nhau đã, bản tướng quân tự khắc có thể ra quyết định”.

Nói đến đây đưa mắt nhìn bốn người còn lại, nhíu mày: “Lời của Công Tôn Thăng rất có lý, hiện nay chúng ta chỉ có bảy vạn binh mã, lần mai phục này là ba vạn quân tinh nhuệ, vốn dĩ cho rằng chiều nay đối phương đã tiến vào trận địa mai phục của chúng ta, nhưng Mông Điềm quả nhiên lợi hại, đã phát giác ra, hãy lệnh cho ba vạn quân tinh nhuệ ngay lập tức lợi dụng đêm đen rút lui toàn bộ, cũng là để bổ sung cho đội quân trấn giữ trong thành”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tần Bá Nghiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook