Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 5 - Chương 11: Trận chiến Quận Thượng.

Ngọc Vãn Lâu

29/08/2013

Chân trời, mấy vì sao treo trên không trang còn cố sức nháy mắt, một chút nắng sớm sâu kín lại bắt đầu ở chân trời phía đông ngòi sáng lên.

Một trận trống trận chói tai chợt phá tan sự yên lặng của tia nắng ban mai, một nhánh năm vạn quân Tần trong tiếng trống trận ù ù với năm nghìn kỵ binh ở bên cánh bảo vệ, xếp trận trùy hình phóng đến phương trận của Hung Nô, tựa như một thanh kiếm sét đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ đâm về phía đại quân Hung Nô không có một chút phòng bị.

Lĩnh quân xung phong đúng là Quận Thượng đô úy Hoắc Nghiêm, lúc này hắn đang cưỡi trên một chiến mã màu đen cầm trong tay trường kiếm, dưới sự bảo vệ của năm trăm thân binh xông thẳng đến trong trận của Hung Nô.

Bởi vì tập kích của quân Tần đa phần đều phát động vào ban đêm, binh lính Hung Nô đã đề phòng suốt một đêm, lúc này đang muốn chuẩn bị đổi ca, đúng là lúc không tập trung chú ý, bị tấn công đột ngột chém giết bất ngờ không kịp phòng, nhất thời một cảnh đại loạn. Sau khi lực lượng của Hoắc Nghiêm tấn công, năm vạn quân Tần đã mở ra vô số lỗ hổng cho đại trận mười vạn quân Hung Nô, làm cho đại quân Hung Nô sau khi tổn thất gần một vạn người mới bắt đầu miễn cưỡng khôi phục lại phương trận phòng thủ.

Lúc này, Hoắc Nghiêm phát giác ra Hung Nô đã phục hồi tinh thần bối rối lại, lập tức ra hiệu bào thân binh phía sau huy động cờ xí, phát ra túi hiệu rát lui.

Chính là, Đại tướng quân Hung Nô Qua Sĩ Tà sớm đang chờ đợi quân Tần phá vây, tự mình dẫn dắt năm vạn hộ quân của mình, từ trong trận đột nhiên xông ra, vây quanh quân Tần đang chuẩn bị rát lui!

Hoắc Nghiêm giờ phút này đang muốn xoay người thối lui phía sau, lại không dự đoán được một nhánh quân đội Hung Nô bỗng nhiên từ phương trận đối phương xung phong liều chết đi ra, đi trước là một gã tướng lãnh Hung Nô ước chừng ba mươi tuổi, xung phong liều chết vô cùng dũng mãnh. Bởi vì lúc này kỵ binh quân Tần đều đã trang bị yên ngựa, có thể sử dụng cường nỏ loại nhỏ, nhìn thấy kỵ binh Hung Nô xông đến, kỵ binh quân Tần phụ trách bảo vệ bên sườn lập tức cùng phát động nỏ, nhất thời bắn kỵ binh Hung Nô người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã.

Qua Sĩ Tà trong nháy mắt cung nỏ đối phương phóng ra liền được thân vệ chắn kín trước người. Hơn nữa kỵ binh phía trước đã ngăn cản đại bộ phận kình nỏ phóng tới, cho nên sau khi cung nỏ của quân Tần qua đi, Qua Sĩ Tà thật ra cũng chưa tổn hại đến một cọng tóc, chỉ là năm vạn hộ quân lại tổn thất gần năm nghìn người.

Qua Sĩ Tà lần đầu tiên dưới ưu thế như vậy lại bị thiệt hại nặng như thế, tức giận lau mồ hôi lanh trên trán, hét lớn: “Nỏ Tần bắn xong rồi, bắn lên trên cho ta!”.

Nói xong, hét lớn một tiếng, hươ trường đao trong tay, đá mạnh vào bụng ngựa. Mũi tên phóng về phía quân Tần đang dần dần thoái lui. Lúc này, đại trận Hung Nô đã khôi phục lại cũng đồng thời biến đổi. Hóa thành phương trận ngàn người tả hữu vây lấy quân Tần.

Quân Hung Nô đang cuồn cuộn không ngùng từ các cửa khác đến vây quanh năm vạn quân Tần, khí thế lúc trước bắt đầu yếu ớt xuống, Hoắc Nghiêm sau mấy lần xung phong liều chết, vẫn không thể phá tan đại quân Hung Nô càng ngày càng nhiều, mắt thấy quân Tần bên cạnh càng ngày càng ít, Hoắc Nghiêm đưa mắt nhìn bốn phía. Chỉ thấy phía chân trời càng ngày càng sáng không nhìn thấy bất cứ con phi điểu nào, phi hành quân vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Hoắc Nghiêm căm tức thầm mắng một tiếng, phân phó cho một gã thân binh bên cạnh nói: “Chú ý duy trì trận hình, hậu quân xông trước, tiền quân bảo vệ, đều xông đến cho ta!”.



Khi nói chuyện, một nhánh quân Hung Nô khoảng vạn người đã phá tan bảo vệ bên ngoài của quân Tần, lập tức vọt tới Hoắc Nghiêm. Hoắc Nghiêm đang lúc vô cùng căm tức, thấy thế, quát lên điên cuồng một tiếng. Liền vọt lên, nhắm ngay một gã tướng lãnh Hung Nô một kiếm lóe lên lăng xuống!

Tướng lãnh Hung Nô kia đã sớm có phòng bị, nhìn thấy trường kiếm Hoắc Nghiêm đâm tới, khẽ quát một tiếng, kẹp lấy bụng ngựa. Chiến mã nhanh nhẹn né về bên cạnh, vừa lúc tránh được trường kiếm Hoắc Nghiêm, cũng khiến cho trước người Hoắc Nghiêm không có phòng bị. Tướng quân Hung Nô kia cười lạnh một tiếng, hươ đao lên đâm!

Lúc này thân binh bảo vệ bên cạnh Hoắc Nghiêm đã không đủ năm trăm, Hoắc Nghiêm lại tự mình xông lên nên không có ai ở bên.

Hoắc Nghiêm lúc này, thế đi trường kiếm đã hết, muốn trở lại thế thủ đã chậm nửa nhịp, mắt thấy trường đao đối phương đã tới bên người, trong tình thế cấp bách, không kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, thân thể toàn lực ngửa ra sau, chỉ nghe “soạt!”. Một đạo kình phong đánh thẳng mặt, mũi đao gọt chóp mũi làm cho đau đớn. Ngay lúc tên tướng lãnh Hung Nô vồ hụt một đao, cổ tay phải vừa lật chuẩn bị nhân thể bổ nhát đao thứ hai, chỉ nghe một tiếng nổ vang như tiếng sấm sét bỗng nhiên vang lên ở trong quân Hung Nô đang điên cuồng xông lên, quân đội Hung Nô đang xung phong bị tiếng nổ mạnh đột nhiên này làm cả kinh đến nỗi thế trận hỗn loạn, nhất là những chiến mã chưa bao giờ lãnh hội tiếng nổ của hỏa dược, lại càng kinh hãi đến nỗi bốn phía phi chạy, vốn dĩ trận hình phối hợp chặt chẽ lập tức tan vỡ không thành hình. Ngay trong nháy mắt Hoắc Nghiêm hơi ran sợ, vô số ánh lửa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bắn về phía quân Hung Nô đang lơ ngơ, nhất thời là một biển lửa. Tiếng hí của chiến mã, tiếng kêu thảm thiết của đám binh lính bị đại hỏa thiêu cháy làm rang động tận trong tâm can mỗi người.

Đại hỏa từ trên trời giáng xuống đều có vô số dầu trơn màu đen, dập cũng không dập được, dính vào là cháy. Vô số binh lính Hung Nô bị đại hỏa khủng bố này và tiếng nổ mạnh như sấm sét sợ tới mức tường thiên thần tức giận, một số binh lính quỳ trên mặt đất liên tục làm lễ bái.

Tên tướng lãnh Hung Nô đang chém giết Hoắc Nghiêm quay người nhìn lại, khi nhìn thấy vô số lửa cháy từ trên trời giáng xuống, sợ đến nỗi quên chém.

Hoắc Nghiêm, bị thân binh của Hoắc Nghiêm xông về phía trước một bước, một kiếm chặt rơi đầu.

Hoắc Nghiêm vui mừng quá đỗi, nhất thời nghĩ tới phi hành quân sớm phải đến kịp, không khỏi đưa mắt nhìn không trung trên đỉnh đầu. Chỉ thấy ước chừng hơn một trăm con chim to màu đen cưỡi gió lạnh phần phật của sáng sớm, không tiếng động từ dãy núi phương xa bay tới. Trên hai cánh màu đen viết một chữ “Tần” màu trắng thật to, tựa như một đoàn tử thần từ trên trời giáng xuống, tới gần quân đội Hung Nô đang giãy dụa giữa biển lửa trên mặt đất.

Trên dãy núi xa xa, còn có thể nhìn thấy mờ mờ ảo ào vô số cánh chao lượn màu đen đang mượn gió sớm dần dần mạnh lên bay tới chiến trường đang chiến đấu kịch liệt.

“Đây là ‘Phi hành quân’?”. Hoắc Nghiêm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phi hành quân đang xoay quanh bầu trời, giật mình nhìn trân trân không nói lên lời, sau một lúc lâu mới ngửa mặt lên trời cười ha hà: “Phi hành quân... Ha ha... Ha ha ha ha... Chúng ta được cứu rồi!”.

Lúc này, Qua Sĩ Tà đang mang theo năm vạn hộ quân đánh tới quân Tần đang tháo chạy, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc ngay ở phía sau cách đó không xa vang lên, chiến mã đang chạy như điên dưới hông bị tiếng nổ mạnh cả kinh hí dài một tiếng, quay đầu phóng về phía quân Hung Nô đang tháo chạy, Qua Sĩ Tà hét lớn một tiếng nắm chặt bờm chiến mã, đùi phải hất qua yên ngựa, nhìn thấy một chỗ đất trống khẽ quát một tiếng, thả người nhảy xuống chiến mã, cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm, lại chỉ có thể đi bộ tác chiến, điều này làm cho binh lính Hung Nô quen chiến đấu trên ngựa cảm thấy không thích hợp, chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã khiến cho quân Tần phản công đi lên giết được toàn bộ, không có sức đánh trả.

Tôn Thanh canh giữ ở trên tường thành chuẩn bị thời cơ phối hợp tác chiến với Hoắc Nghiêm, giờ phút này xem là rõ ràng nhất. Ngay lúc ông phát giác Hoắc Nghiêm mang theo năm vạn quân Tần bắt đầu bị đại quân Hung Nô vây quanh, trong lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc đang chuẩn bị dẫn người ra khỏi thành tiếp ứng Hoắc Nghiêm, chỉ nghe một tiếng nố mạnh bỗng nhiên từ trận doanh Hung Nô truyền đến, đưa mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác phi hành quân ước chừng một trăm con chim to màu đen đã không biết từ lúc nào bay lượn trên đỉnh đầu song phương đang chiến đấu kịch liệt.



Một gã quân hầu bên cạnh vui mừng nói: “Đại nhân, phi hành quân quả nhiên lợi hại!”.

Tôn Thanh cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, phân phó cho tên quân hầu bên cạnh kia: “Lập tức triệu tập một vạn người còn lại chuẩn bị ra khỏi thành tiếp ứng!”.

Tên quân hầu kia hưng phấn mà trả lời một tiếng, xoay người đi, Tôn Thanh giương mắt nhìn phía dưới thành mới phát hiện đã có càng ngày càng nhiều phi hành quân từ dãy núi phía đông lần lượt bay tới, xoay quanh trên không của đại doanh Hung Nô, dội thứ dầu màu đen lên quân đội Hung Nô trên mặt đất.

Lúc này, một bộ phận phi hành quân bắt đầu quay đầu bay về phía đại doanh Hung Nô, tranh thủ lúc binh lính Hung Nô khiếp sợ thất thần dùng toàn bộ đạn lửa dầu mỏ còn lại dội vào lều lớn trang quân đang được bảo vệ gắt gao, lửa cháy hùng hực nhất thời vọt lên, đại hỏa do dầu mỏ đốt cháy này, dập tắt lửa đơn giản căn bản không có tác dụng.

Quân đội Hung Nô đã phàn ứng lại, bắt đầu sử dụng cung tiễn bắn về phía phi hành quân trên bầu trời, bởi vì cung tiễn Hung Nô chế tạo tương đối lạc hậu, hơn nữa Trương Cường đặc biệt chế tạo chiến giáp phòng hộ cho phi hành quân, tuy rằng không thể đối mặt với sát thương lớn của nỏ Tần, nhưng cung tiễn của Hung Nô lại uy hiếp không lớn với phi hành quân, ngoài một ít người lái rơi xuống sau khi bị bắn thương, ảnh hưởng cũng không lớn đến tiến công tổng thể.

Điều này làm cho sĩ khí quân Tần đang liều mạng chém giết phấn chấn lên, lần lượt xoay người một lần nữa đuổi giết quân đội Hung Nô bị bom đất và đạn lửa của phi hành quân công kích làm cho đầu óc choáng váng.

Nhưng nhánh quân đội Hung Nô tuy rằng bị phi hành quân giết làm cho lòng quân rã rời, nhưng tổng thể vẫn có ba mươi vạn người, quân đội Hung Nô ở các cửa khác không ngùng tiếp viện, coi như từ từ giữ vững trận tuyến, bắt đầu thoát khỏi cục diện rát lui, miễn cưỡng cùng quân Tần chém giết.

Lúc này, sắc trời đã gần tới chính ngọ, phi hành quân sau khi ném xuống đạn lửa và bom, lần lượt quay đầu bay về phía dãy núi phía đông, trên chiến trường quân Hung Nô bị phi hành quân ngăn chặn gắt gao cuối cùng cũng được thở một hơi, bắt đầu một lần nữa tổ chức trận hình tiến công đánh tới quân Tần.

Năm vạn quân Tần lúc này thừa dịp quân Hung Nô bị phi hành quân giết, vây khốn quân Hung Nô bị thương nặng ở cửa đông gần năm vạn! Thêm binh lính Hung Nô bị đại hỏa của phi hành quân khủng bố đốt cháy, và trúng bom đất bị thương, bị chiến mã dẫm chết, tổng thương vong vượt qua sáu vạn! Mà quân Tần thương vong không đến một vạn bày nghìn người, chiến quả huy hoàng như thế, làm cho Hoắc Nghiêm hưng phẫn cơ hồ không thể khống chế cảm xúc của mình.

Nhìn thấy tình hình chiến đấu dưới thành đã không dễ tái chiến, Tôn Thanh vội vàng mệnh lệnh quân coi giữ trên tường thành phát tín hiệu rát lui, gõ trống thu binh.

Nhánh đại quân Hung Nô khí thế hung hăng này lần đầu tiên chính diện đại chiến cùng phi hành quân gây nên thảm bại trầm trọng chưa bao giờ từng có, sĩ khí nhất thời hạ xuống mấy lần, nghe được tiếng trống thu quân cùng trong thành Quận Thượng, cũng không ham chiến, khiến cho áp lực phòng thủ của Quận Thượng cũng nhất thời giảm đi không ít.

Lúc này, ở đại doanh trung quân Hung Nô, Mặc Đốn lúc phi hành quân bay qua, dưới sự bảo vệ của thân vệ hốt hoảng rút lui khỏi ngự trướng của doanh địa trang tâm. Bởi vì hoàn toàn không dự đoán được ngự trướng nằm ở giữa doanh địa lại bị loại công kích hoàn toàn không tưởng tượng đến, khiến cho ngự trướng của Mặc Đốn biến thành tro tàn trong đại hỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tần Bá Nghiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook