Quyển 5 - Chương 3: ứng phó.
Ngọc Vãn Lâu
29/08/2013
Đêm hôm khuya khoắt, thừa tướng và thái úy đồng thời
vào cung, nhất định tiền tuyến xảy ra sự cố gì rồi, nghĩ vậy nên Trương
Cường lập tức truyền lệnh: “Mau đưa họ vào đây!”.
Vỗ nhẹ vai Triệu Yên, Trương Cường miễn cưỡng nói: “Yên nhi, vào nội điện đợi ta, thừa tướng và thái úy vào cung lúc này chắc có đại sự, nếu trẫm đi lâu chưa vào thì nàng cứ ngủ trước”.
Triệu Yên biết điều hành lễ xong lui vào nội điện, mỉm cười nói: “Bệ hạ chuyên tâm quốc sự, thần thiếp cáo lui!”.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Yên rời khỏi, Trương Cường thở dài một tiếng, sải bước đi vào Noãn Các, thấy thùa tướng Phùng Khứ Tật và thái úy Phùng Kiếp đã chờ sẵn, vừa gặp Trương Cường, Phùng Khứ Tật định quỳ xuống hành đại lễ, Hàn Hoán nhanh chân bước tới đỡ lấy.
Trương Cường lắc đầu nói: “Thừa tướng, thái úy không cần đa lễ, có đại sự gì mà đêm hôm vào cung?”.
Phùng Khứ Tật không câu nệ lễ nghi cung đình nữa, vội chắp tay bẩm báo: “Bệ hạ,37 vạn đại quân của Hung Nô đã công phá Cửu Nguyên, lúc này đang bao vây Thượng Quận, Cửu Nguyên quận thủ Triệu Tín, đô úy Hàn Thành đều tử trận, nếu Hung Nô lại chiếm được Thượng Quận, không cần ba ngày đã có thể uy hiếp Hàm Dương”.
Thấy Trương Cường không hề tỏ ra hoảng hốt, Phùng Khứ Tật thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Bệ hạ, trước mắt trọng binh của Đại Tần đều tập trung ở Thái Nguyên, Hàm Cốc quan và vùng Hoài Hà, không biết bệ hạ định xử trí thế nào?”.
Trương Cường suy ngẫm một lúc, quay sang Phùng Kiếp hỏi: “Thái úy có kế sách gì không?”.
Phùng Kiếp nghiêm nghị phân tích: “Lưu Bang ở Thái Nguyên không thể không phòng, đại quân của Mông Điềm không rát đi dễ dàng được, ba mươi vạn quân đóng ở Hàm Cốc quan của Chương Hàm tuy có thể điều đến Thượng Quận nhưng e Chương Hàm không phải đối thù của Mặc Đốn, nếu thay đổi vị trí giữa Mông tướng quân và Chương Hàm lại phạm vào đại kỵ nhà binh trận tiền thay tướng. Chương Hàm lỡ không thủ được Thượng Quận, Hàm Dương còn khó bảo toàn, nên định đoạt thế nào xin bệ hạ quyết đoán”.
Trương Cường nhíu mày lắng nghe, tướng lĩnh Đại Tần tuy không ít, nhưng ngoài Mông Điềm đều không ai chống cự nổi Hung Nô, chỉ là Lưu Bang ở Thái Nguyên quả thật không thể không đề phòng.
Sực nhớ mình sém quên mất mãnh tướng Vương Bôn, uy danh Vương Bôn tuy không bằng Mông Điềm nhưng cũng là một chiến tướng nổi tiếng, so với Chương Hàm mạnh hơn nhiều, trước mắt dùng Vương Bôn trấn thủ vùng Thái Nguyên, Hàm Đan, lệnh Mông Điềm thay thế Chương Hàm chỉ huy ba mươi vạn quân Tần ở Hàm Cốc quan, đợi sau khi quân Tần trấn thủ Hoài Hà bắc tiến, lệnh Chương Hàm ở lại thủ Hàm Cốc quan, Mông Điềm thống lĩnh đại quân nghênh chiến Hung Nô, tuy hơi mạo hiểm vì trận tiền đổi tướng, nhưng với đại danh hiển hách của Mông Điềm chắc không ảnh hưởng lòng quân.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trương Cường bình thản ban lệnh: “Mông Điềm lập tức đến Hàm Cốc quan, sau đó thống lĩnh ba mươi vạn đại quân ở đó tiến về Thượng Quận, phải đến nơi vào ngày hôm sau, bằng không quân pháp vô tình!”.
Lại quay sang Phùng Kiếp nói: “Sau khi Mông Điềm rời khỏi, lệnh cho Vương Bôn dẫn hai mươi vạn đại quân còn lại tiếp tục trấn thủ Hàm Đan, quân Tần ở vùng Hoài Hà lập tức bắc tiến trấn thủ Hàm Cốc quan”.
Ban lệnh xong, lại cẩn thận hỏi thêm: “Không biết trẫm bố trí như thế có tác dụng không?”.
Phùng Kiếp suy ngẫm giây lát, gật đầu nói: “Bố trí của bệ hạ thỏa đáng, chỉ là trận tiền thay tướng e sẽ ảnh hưởng lòng quân, nhưng trước mắt cũng đành làm thế. Xin bệ hạ ban cho hố phù, thần lập tức phái người đi điều động binh mã, đồng thời mời thừa tướng viết thánh chỉ đặng đưa quân lệnh đến tiền tuyến”.
Lúc này, Phùng Khứ Tật vẫn mang tâm trạng nặng nề bẩm báo: “Bệ hạ, sau khi đại quân điều động, lương thảo vẫn chưa giải quyết, lương thảo khắp nơi chỉ thu thập được không quá mười lăm vạn đấu, chỉ đủ đại quân dùng trong nửa tháng”.
Trương Cường biết đây mới là gánh nặng thật sự, gật đầu nói: “Lương thảo trong nội vụ phủ còn bao nhiêu? Chỉ cần giúp đại quân kiên trì đến khi vụ mùa ở Ba Thục thu hoạch thì xem như qua được ải này”.
Phùng Khứ Tật nhíu mày nói: “Nội vụ phủ tuy tồn lương bốn mươi vạn đấu nhưng tiêu hao cũng rất lớn, số lượng thảo này dành cho nội vụ phủ dùng trong một năm, nếu chuyển toàn bộ cho quân đội, trong cung lấy gì mà dùng?”.
Trương Cường quả quyết ra lệnh: “Các cung nữ chưa được lâm hạnh trong hậu cung toàn bộ phóng thích về nhà, thái giám giảm hai phần ba, nếu có ai tình nguyện ra trận giết địch thì chiến công có thể chỉ định người khác thừa kế, như thế hao phí trong cung sẽ giảm đáng kể...”.
Chưa đợi Trương Cường nói xong, Phùng Khứ Tật đã rơi lệ thốt lên: “Bệ hạ.
Làm như thế thật là... Lần trước bệ hạ miễn giảm quy chế thiên tử thần đã rất đau lòng, nay lại...”.
Trương Cường đâu còn tâm trí lo chất lượng cuộc sống trong cung giảm xuống, quan trọng nhất là cứu lấy giang sơn Đại Tần, những việc khác không còn là mối quan tâm hàng đầu nữa, thản nhiên nói: “Mỗi bữa giảm đi vài món ăn, ít thay mấy kiểu y phục chẳng có gì to tát, lại có thể tiết kiệm chi tiết, tại sao lại không làm chứ?”.
Phùng Khứ Tật buồn bã nói: “Tất cả đều tại lão thần kém cỏi, bắt bệ hạ phải chịu sống cơ cực như thứ dân, tội thật đáng chết! Lão thần xin không nhận bổng lộc xem như chút tâm ý của kẻ bề tôi”.
Trương Cường cảm động trong lòng, mỉm cười nói: “Trẫm là hoàng đế Đại Tần đương nhiên phải làm gương cho thần dân thiên hạ, thừa tướng tuổi đã cao, lại là trọng thần trong triều, bổng lộc không cần giảm đâu”.
Phùng Khứ Tật cương quyết không nghe: “Thần đứng đầu bá quan vãn võ, đương nhiên cũng phải làm tròn bản phận”.
Trương Cường mừng thầm trong bụng, chỉ cần đại thần trong triều đều giảm bổng lộc, chắc chắn có thể giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn này, đợi kiên trì đến tháng 5, vụ mùa ở Ba Thục và Giang Nam thu hoạch, sức chiến đấu của quân Tần hồi phục thì không còn phải sợ Hung Nô.
Không muốn tranh cãi về chuyện này, Trương Cường gật đầu đồng ý: “Vậy thì nghe theo thừa tướng”.
Dứt lời, nghĩ đến Tiêu Hà đang giữ chức đình úy, lại nói với Phùng Khứ Tật: “Quân tình khẩn cấp, thừa tướng có nhiều việc cần giải quyết, việc giải tán cung nữ và thái giám hãy giao cho Tiêu Hà làm vậy”.
Phùng Kiếp thấy đã có cách giải quyết vấn đề lương thảo, bèn chắp tay nói: “Bệ hạ, điều động quân đội cần tiến hành cấp tốc, xin bệ hạ ban hổ phù cho thần”.
Trương Cường khẽ gật đầu với Hàn Hoán, thở dài nói: “Thái úy vất vả rồi, vụ án hoàng tử khanh điều tra rất thỏa đáng, đợi sau khi bình định Hung Nô, trẫm nhất định trọng thưởng”.
Ngoài trời dần dần sáng tỏ> Trương Cường cầm lấy hổ phù Hàn Hoán đưa qua, tận tay giao cho Phùng Kiếp, nói nhỏ: “Giờ không còn sớm, thừa tướng và thái úy mau quay về nghỉ ngơi đi!”.
Phùng Khứ Tật dù gì đã ngoài bảy mươi, cả đêm không ngủ nên toàn thân mệt mỏi, vội khom lưng hành lễ nói: “Bệ hạ cũng nên bảo trọng long thể, lão thần xin phép cáo lui!”.
Thấy sắc mặt Phùng Khứ Tật không tốt, Trương Cường áy náy trong lòng, từ khi trừ khử Triệu Cao đến nay, Đại Tần vẫn chưa thiên hạ thái bình, Phùng Khứ Tật phải lo liệu phần lớn việc triều chính nên vất vả vô cùng, xem ra đã đến lúc dùng đến Tiêu Hà rồi, còn Trương Lương đang nhốt trong ngục Hàm Dương cụng đến lúc gặp mặt lần nữa, nếu để mất nhân tài thì tổn thất không gì bù đắp nổi.
Đợi hai vị trọng thần rời khỏi, Trương Cường đứng dậy định quay vào nội điện, chợt cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, Hàn Hoán vội đến gần hỏi thăm: “Bệ hạ, có cần truyền ngự y vào cung?”.
Trương Cường vỗ tay lên trán, lắc đầu nói: “Không cần đâu, trẫm chỉ thiếu ngủ mà thôi, truyền ngự y vào cung lại kinh động bá quan trong triều, đồn ra ngoài chắc sẽ ảnh hưởng đến lòng quân”.
Hàn Hoán nghe vậy dè dặt nói: “Bệ hạ, có cần dùng chút điểm tâm rồi mới nghĩ ngoi không ạ?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Đi lấy chút điểm tâm vào đây, tấu chương hôm nay chắc được đưa tới rồi, đợi trẫm phê duyệt xong tấu chương mới nghỉ ngơi vậy”.
Dứt lời, Trương Cường sải bước đi vào nội điện, thấy Triệu Yên ngồi ngủ thiếp đi trên ghế, hiển nhiên nàng đã đợi hắn suốt một đêm, Trương Cường bước tới ôm nàng vào lòng, Triệu Yên khẽ cựa mình tỉnh giấc, thấy Trương Cường vẫn mặc bộ ỵ phục đêm qua, biết hắn suốt đêm không ngủ, vội cử động định bước xuống đất.
Trương Cường siết chặt vòng tay, dịu giọng nói: “Yên nhi ngoan nào, để trẫm đưa nàng lên giường nghỉ ngơi”.
Triệu Yên thẹn thùng hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ không nghỉ ngơi cùng thần thiếp?”.
Trương Cường thành thật đáp lời: “Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, làm xong sẽ nghỉ ngơi sau”.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Trương Cường, Triệu Yến đau xót thở dài nói: “Bệ hạ lao tâm lao lực như thế, thần thiếp sao có thể nghỉ ngơi một mình chứ? Yên nhi xin được hầu hạ bên cạnh bệ hạ!”.
Vỗ nhẹ vai Triệu Yên, Trương Cường miễn cưỡng nói: “Yên nhi, vào nội điện đợi ta, thừa tướng và thái úy vào cung lúc này chắc có đại sự, nếu trẫm đi lâu chưa vào thì nàng cứ ngủ trước”.
Triệu Yên biết điều hành lễ xong lui vào nội điện, mỉm cười nói: “Bệ hạ chuyên tâm quốc sự, thần thiếp cáo lui!”.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Yên rời khỏi, Trương Cường thở dài một tiếng, sải bước đi vào Noãn Các, thấy thùa tướng Phùng Khứ Tật và thái úy Phùng Kiếp đã chờ sẵn, vừa gặp Trương Cường, Phùng Khứ Tật định quỳ xuống hành đại lễ, Hàn Hoán nhanh chân bước tới đỡ lấy.
Trương Cường lắc đầu nói: “Thừa tướng, thái úy không cần đa lễ, có đại sự gì mà đêm hôm vào cung?”.
Phùng Khứ Tật không câu nệ lễ nghi cung đình nữa, vội chắp tay bẩm báo: “Bệ hạ,37 vạn đại quân của Hung Nô đã công phá Cửu Nguyên, lúc này đang bao vây Thượng Quận, Cửu Nguyên quận thủ Triệu Tín, đô úy Hàn Thành đều tử trận, nếu Hung Nô lại chiếm được Thượng Quận, không cần ba ngày đã có thể uy hiếp Hàm Dương”.
Thấy Trương Cường không hề tỏ ra hoảng hốt, Phùng Khứ Tật thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Bệ hạ, trước mắt trọng binh của Đại Tần đều tập trung ở Thái Nguyên, Hàm Cốc quan và vùng Hoài Hà, không biết bệ hạ định xử trí thế nào?”.
Trương Cường suy ngẫm một lúc, quay sang Phùng Kiếp hỏi: “Thái úy có kế sách gì không?”.
Phùng Kiếp nghiêm nghị phân tích: “Lưu Bang ở Thái Nguyên không thể không phòng, đại quân của Mông Điềm không rát đi dễ dàng được, ba mươi vạn quân đóng ở Hàm Cốc quan của Chương Hàm tuy có thể điều đến Thượng Quận nhưng e Chương Hàm không phải đối thù của Mặc Đốn, nếu thay đổi vị trí giữa Mông tướng quân và Chương Hàm lại phạm vào đại kỵ nhà binh trận tiền thay tướng. Chương Hàm lỡ không thủ được Thượng Quận, Hàm Dương còn khó bảo toàn, nên định đoạt thế nào xin bệ hạ quyết đoán”.
Trương Cường nhíu mày lắng nghe, tướng lĩnh Đại Tần tuy không ít, nhưng ngoài Mông Điềm đều không ai chống cự nổi Hung Nô, chỉ là Lưu Bang ở Thái Nguyên quả thật không thể không đề phòng.
Sực nhớ mình sém quên mất mãnh tướng Vương Bôn, uy danh Vương Bôn tuy không bằng Mông Điềm nhưng cũng là một chiến tướng nổi tiếng, so với Chương Hàm mạnh hơn nhiều, trước mắt dùng Vương Bôn trấn thủ vùng Thái Nguyên, Hàm Đan, lệnh Mông Điềm thay thế Chương Hàm chỉ huy ba mươi vạn quân Tần ở Hàm Cốc quan, đợi sau khi quân Tần trấn thủ Hoài Hà bắc tiến, lệnh Chương Hàm ở lại thủ Hàm Cốc quan, Mông Điềm thống lĩnh đại quân nghênh chiến Hung Nô, tuy hơi mạo hiểm vì trận tiền đổi tướng, nhưng với đại danh hiển hách của Mông Điềm chắc không ảnh hưởng lòng quân.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trương Cường bình thản ban lệnh: “Mông Điềm lập tức đến Hàm Cốc quan, sau đó thống lĩnh ba mươi vạn đại quân ở đó tiến về Thượng Quận, phải đến nơi vào ngày hôm sau, bằng không quân pháp vô tình!”.
Lại quay sang Phùng Kiếp nói: “Sau khi Mông Điềm rời khỏi, lệnh cho Vương Bôn dẫn hai mươi vạn đại quân còn lại tiếp tục trấn thủ Hàm Đan, quân Tần ở vùng Hoài Hà lập tức bắc tiến trấn thủ Hàm Cốc quan”.
Ban lệnh xong, lại cẩn thận hỏi thêm: “Không biết trẫm bố trí như thế có tác dụng không?”.
Phùng Kiếp suy ngẫm giây lát, gật đầu nói: “Bố trí của bệ hạ thỏa đáng, chỉ là trận tiền thay tướng e sẽ ảnh hưởng lòng quân, nhưng trước mắt cũng đành làm thế. Xin bệ hạ ban cho hố phù, thần lập tức phái người đi điều động binh mã, đồng thời mời thừa tướng viết thánh chỉ đặng đưa quân lệnh đến tiền tuyến”.
Lúc này, Phùng Khứ Tật vẫn mang tâm trạng nặng nề bẩm báo: “Bệ hạ, sau khi đại quân điều động, lương thảo vẫn chưa giải quyết, lương thảo khắp nơi chỉ thu thập được không quá mười lăm vạn đấu, chỉ đủ đại quân dùng trong nửa tháng”.
Trương Cường biết đây mới là gánh nặng thật sự, gật đầu nói: “Lương thảo trong nội vụ phủ còn bao nhiêu? Chỉ cần giúp đại quân kiên trì đến khi vụ mùa ở Ba Thục thu hoạch thì xem như qua được ải này”.
Phùng Khứ Tật nhíu mày nói: “Nội vụ phủ tuy tồn lương bốn mươi vạn đấu nhưng tiêu hao cũng rất lớn, số lượng thảo này dành cho nội vụ phủ dùng trong một năm, nếu chuyển toàn bộ cho quân đội, trong cung lấy gì mà dùng?”.
Trương Cường quả quyết ra lệnh: “Các cung nữ chưa được lâm hạnh trong hậu cung toàn bộ phóng thích về nhà, thái giám giảm hai phần ba, nếu có ai tình nguyện ra trận giết địch thì chiến công có thể chỉ định người khác thừa kế, như thế hao phí trong cung sẽ giảm đáng kể...”.
Chưa đợi Trương Cường nói xong, Phùng Khứ Tật đã rơi lệ thốt lên: “Bệ hạ.
Làm như thế thật là... Lần trước bệ hạ miễn giảm quy chế thiên tử thần đã rất đau lòng, nay lại...”.
Trương Cường đâu còn tâm trí lo chất lượng cuộc sống trong cung giảm xuống, quan trọng nhất là cứu lấy giang sơn Đại Tần, những việc khác không còn là mối quan tâm hàng đầu nữa, thản nhiên nói: “Mỗi bữa giảm đi vài món ăn, ít thay mấy kiểu y phục chẳng có gì to tát, lại có thể tiết kiệm chi tiết, tại sao lại không làm chứ?”.
Phùng Khứ Tật buồn bã nói: “Tất cả đều tại lão thần kém cỏi, bắt bệ hạ phải chịu sống cơ cực như thứ dân, tội thật đáng chết! Lão thần xin không nhận bổng lộc xem như chút tâm ý của kẻ bề tôi”.
Trương Cường cảm động trong lòng, mỉm cười nói: “Trẫm là hoàng đế Đại Tần đương nhiên phải làm gương cho thần dân thiên hạ, thừa tướng tuổi đã cao, lại là trọng thần trong triều, bổng lộc không cần giảm đâu”.
Phùng Khứ Tật cương quyết không nghe: “Thần đứng đầu bá quan vãn võ, đương nhiên cũng phải làm tròn bản phận”.
Trương Cường mừng thầm trong bụng, chỉ cần đại thần trong triều đều giảm bổng lộc, chắc chắn có thể giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn này, đợi kiên trì đến tháng 5, vụ mùa ở Ba Thục và Giang Nam thu hoạch, sức chiến đấu của quân Tần hồi phục thì không còn phải sợ Hung Nô.
Không muốn tranh cãi về chuyện này, Trương Cường gật đầu đồng ý: “Vậy thì nghe theo thừa tướng”.
Dứt lời, nghĩ đến Tiêu Hà đang giữ chức đình úy, lại nói với Phùng Khứ Tật: “Quân tình khẩn cấp, thừa tướng có nhiều việc cần giải quyết, việc giải tán cung nữ và thái giám hãy giao cho Tiêu Hà làm vậy”.
Phùng Kiếp thấy đã có cách giải quyết vấn đề lương thảo, bèn chắp tay nói: “Bệ hạ, điều động quân đội cần tiến hành cấp tốc, xin bệ hạ ban hổ phù cho thần”.
Trương Cường khẽ gật đầu với Hàn Hoán, thở dài nói: “Thái úy vất vả rồi, vụ án hoàng tử khanh điều tra rất thỏa đáng, đợi sau khi bình định Hung Nô, trẫm nhất định trọng thưởng”.
Ngoài trời dần dần sáng tỏ> Trương Cường cầm lấy hổ phù Hàn Hoán đưa qua, tận tay giao cho Phùng Kiếp, nói nhỏ: “Giờ không còn sớm, thừa tướng và thái úy mau quay về nghỉ ngơi đi!”.
Phùng Khứ Tật dù gì đã ngoài bảy mươi, cả đêm không ngủ nên toàn thân mệt mỏi, vội khom lưng hành lễ nói: “Bệ hạ cũng nên bảo trọng long thể, lão thần xin phép cáo lui!”.
Thấy sắc mặt Phùng Khứ Tật không tốt, Trương Cường áy náy trong lòng, từ khi trừ khử Triệu Cao đến nay, Đại Tần vẫn chưa thiên hạ thái bình, Phùng Khứ Tật phải lo liệu phần lớn việc triều chính nên vất vả vô cùng, xem ra đã đến lúc dùng đến Tiêu Hà rồi, còn Trương Lương đang nhốt trong ngục Hàm Dương cụng đến lúc gặp mặt lần nữa, nếu để mất nhân tài thì tổn thất không gì bù đắp nổi.
Đợi hai vị trọng thần rời khỏi, Trương Cường đứng dậy định quay vào nội điện, chợt cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, Hàn Hoán vội đến gần hỏi thăm: “Bệ hạ, có cần truyền ngự y vào cung?”.
Trương Cường vỗ tay lên trán, lắc đầu nói: “Không cần đâu, trẫm chỉ thiếu ngủ mà thôi, truyền ngự y vào cung lại kinh động bá quan trong triều, đồn ra ngoài chắc sẽ ảnh hưởng đến lòng quân”.
Hàn Hoán nghe vậy dè dặt nói: “Bệ hạ, có cần dùng chút điểm tâm rồi mới nghĩ ngoi không ạ?”.
Trương Cường gật đầu nói: “Đi lấy chút điểm tâm vào đây, tấu chương hôm nay chắc được đưa tới rồi, đợi trẫm phê duyệt xong tấu chương mới nghỉ ngơi vậy”.
Dứt lời, Trương Cường sải bước đi vào nội điện, thấy Triệu Yên ngồi ngủ thiếp đi trên ghế, hiển nhiên nàng đã đợi hắn suốt một đêm, Trương Cường bước tới ôm nàng vào lòng, Triệu Yên khẽ cựa mình tỉnh giấc, thấy Trương Cường vẫn mặc bộ ỵ phục đêm qua, biết hắn suốt đêm không ngủ, vội cử động định bước xuống đất.
Trương Cường siết chặt vòng tay, dịu giọng nói: “Yên nhi ngoan nào, để trẫm đưa nàng lên giường nghỉ ngơi”.
Triệu Yên thẹn thùng hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ không nghỉ ngơi cùng thần thiếp?”.
Trương Cường thành thật đáp lời: “Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, làm xong sẽ nghỉ ngơi sau”.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của Trương Cường, Triệu Yến đau xót thở dài nói: “Bệ hạ lao tâm lao lực như thế, thần thiếp sao có thể nghỉ ngơi một mình chứ? Yên nhi xin được hầu hạ bên cạnh bệ hạ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.