Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 118
Mộ Lan Chu
04/03/2023
Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Đối với Thanh Hà mất trí nhớ, Vương Duyệt giống như Bồ Tát trong chùa đối với tín đồ thành kính.
Chỉ có thể nhìn từ xa, chứ tuyệt đối không thể khinh nhờn, nếu không sẽ mắc phải tội khinh nhờn “Thần phật”.
Bái lạy Bồ Tát và cầu xin tâm tư nguyện vọng thì được, chứ tín đồ tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện Bồ Tát sẽ thật sự hạ phàm cứu mình trong lúc nguy nan.
Lúc này Thanh Hà chính là như vậy, nàng nhìn thấy rõ Vương Duyệt đã xuất hiện trong giấc mộng vô số lần nhưng vẫn không dám tin vào hai mắt mình.
Đây là tình tiết mà ngay cả trong giấc mơ cũng không dám có.
Vương Duyệt thu kiếm, vươn tay về phía nàng, muốn đỡ nàng, nhưng nàng vẫn lùi về sau, không dám đụng vào hắn, chỉ sợ không tôn trọng thần phật.
Vương Duyệt đến gần một bước, Thanh Hà dứt khoát lùi ra sau lưng Bùi thị. Không tôn trọng thần linh sẽ bị sét đánh.
Bùi phi vô cùng kích động, “Thế tử còn nhớ ta không?”
Tất cả sự chú ý của Vương Duyệt đều đặt trên người Thanh Hà, không chú ý tới nô tỳ trung tuổi ở một bên, giờ phút này nghe được tiếng nói quen thuộc, hắn nhìn chăm chú, “Đông Hải Vương phi?”
Đông Hải Vương Tư Mã Hoạt là xương sống cuối cùng của Đại Tấn, sau khi Tư Mã Hoạt bị bức tử bởi một bức thư thảo phạt của Kiến Hưng Đế làm dấy lên cuộc nội chiến, quân đội Đại Tấn bị Đại tướng quân Thạch Lặc của nước Hán truy kích, đội quân cuối cùng của Đại Tấn bị tiêu diệt hoàn toàn trong tay Đại Tư Đồ Vương Diễn, thành Lạc Dương mất đi người bảo vệ cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận kết cục diệt vong.
Vương Duyệt luôn cho rằng không còn ai sống sót, đâu ngờ Đông Hải Vương phi đã chết nay sống lại!
Vương Duyệt hành lễ tức thì, “Kỷ Khâu Tử thế tử Vương Duyệt cung nghênh Đông Hải Vương phi!”
Đông Hải Vương đã cống hiến tất cả vì Đại Tấn, Vương phi của ông nên nhận được sự tôn trọng.
Thanh Hà cứng người: Đông Hải Vương phi là thím ta? Ta thật sự là công chúa Thanh Hà?
Vương Duyệt hộ tống Thanh Hà đang mơ hồ không hiểu gì và Bùi phi vui buồn lẫn lộn đến dịch quán, lệnh cho thuộc hạ, “Không giữ lại bất kỳ người nào trong số những người nhà họ Tiền và đầy tớ tham dự vào việc bắt giữ. Những người còn lại của Tiền gia cứ giam lỏng trong nhà trước đã, không được để lộ tin tức liên quan tới danh dự của công chúa Thanh Hà và Đông Hải Vương phi, cứ giao cho Minh chủ Giang Nam quyết định.”
Vương Duyệt kiên nhẫn giải thích thân phận của Thanh Hà cho nàng.
Thì ra lúc vợ chồng nhà họ Trần xuôi nam, con trai đã bị thổ phỉ gi3t ch3t, con gái thì chết bệnh. Lúc bọn họ đi ngang qua Tương Châu đã phát hiện Thanh Hà ngất xỉu trong đống sạt lở ở ven đường, trên đầu toàn là máu.
Chắc Thanh Hà bị trượt chân ngã trong lúc chạy trốn, đầu bị đập vào tảng đá.
Thanh Hà và con gái bị bệnh chết của bọn họ trạc tuổi nhau, hai người động lòng trắc ẩn nên cứu nàng, vốn chỉ muốn làm việc thiện tích đức để cầu phúc cho con trai và con gái dưới suối vàng, nhưng nhìn thấy Thanh Hà sau khi tỉnh lại đã mất đi ký ức, quên mất mình là ai, vợ chồng bọn họ đã soạn ra một lời nói dối mà không tính đến hậu quả về sau và lừa Thanh Hà nói nàng là con gái duy nhất của bọn họ.
Khi Thanh Hà sáng tạo ra những miếng ngói nung có đủ loại biểu cảm trên gương mặt người và vực dậy công việc làm ăn buôn bán ngói của gia đình, vợ chồng Trần gia tin tưởng cô con gái này là ông trời ban xuống để bồi thường cho vợ chồng bọn họ, vận mệnh đã định trước bọn họ giữa đường sẽ trở thành cha mẹ của nàng. Hai người lo liệu kén rể cho nàng để kế thừa hương khói và tay nghề của nhà họ Trần, nào ngờ giữa đường nhảy ra Tiền Nhị công tử, vừa đập tiền vừa thêm uy hiếp cu0ng bức, vợ chồng Trần gia chỉ đành uốn gối đầu hàng và bán con gái nhặt được này về làm thiếp cho Tiền gia với giá cao.
Nghe được mấy lời này, Thanh Hà mãi không thể bình tĩnh, tới tận bây giờ, nàng vẫn luôn coi bọn họ như cha mẹ ruột, tuy thoáng có cảm giác ngăn cách không giải thích được nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đây là cha mẹ giả, dẫu sao vào thời buổi loạn lạc này, có cha mẹ như vậy đã là may mắn của nàng.
Thanh Hà hỏi: “Các ngươi đều nói ta là công chúa, nhưng mà… tại sao chỉ có mình ta ở Tương Châu? Ta đã bị lạc mất các ngươi sao?”
Vương Duyệt nói: “Chúng ta vốn chạy trốn tới Kinh Châu, là ta không làm tròn trách nhiệm, không đoán được Thứ sử Kinh Châu Vương Trừng sẽ phản bội chúng ta và bắt nàng đi, ông ta muốn bắt cóc nàng để làm bá chủ một phương. Ta đã không bảo vệ tốt được nàng, sau đó nàng… Nàng không cam lòng bị Vương Trừng bắt giữ nên đã nhảy xuống sông Trường Giang, bọn ta chỉ tìm thấy chiếc gối gỗ mà nàng dùng khi chạy trốn bên bờ sông ở Tương Châu, rồi từ đó mất tin tức của nàng.”
“Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Kiến Nghiệp, ta sẽ mời danh y xem bệnh cho nàng và từ từ kể về chuyện trong quá khứ cho nàng nghe, nàng sẽ dần bình phục.”
Vương Duyệt hỏi: “Xin công chúa cho biết nên xử lý phu thê Trần gia như thế nào?”
Ngay tức thì, Thanh Hà đấu tranh dữ dội. Trước tối hôm qua, cặp vợ chồng này đối xử với nàng rất tốt, nhưng bao nhiêu tốt đẹp lúc trước đều bị hủy hoại hoàn toàn vào lúc bọn họ lừa gạt nàng đi thăm người thân rồi bán nàng làm thiếp vào tối hôm qua.
Đến bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và tức giận vào khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại.
Thanh Hà khổ sở ôm đầu, “Đau quá!”
Bệnh đau đầu lại tái phát, Bùi phi vội vàng đỡ Thanh Hà ngồi xuống rồi nói với Vương Duyệt: “Thế tử không nên ép nàng ấy, đêm nay nàng đã phải chịu đựng quá nhiều, nàng vẫn là người bệnh, vết thương cũ trên đầu còn chưa khỏi hẳn —— nơi đầu đường xó chợ này lấy đâu ra đại phu giỏi? Bệnh này còn cần xem xét kỹ hơn.”
Thanh Hà đau đầu, Vương Duyệt còn đau lòng hơn, hắn muốn ôm nàng vào lòng để an ủi, nhưng nàng lại tràn đầy bỡ ngỡ và xa cách hắn. Mỗi lần hắn định tới gần nàng, nàng đều trốn tránh.
Bọn họ đã từng là người yêu với tiếng gọi khanh khanh ta ta đong đầy tình cảm và thân thiết biết bao. Nàng đã không còn nhớ quãng thời gian ngọt ngào ở Lạc Dương ngày trước.
Nàng quên mất những đắm say từng có, quên mất những lần lén lút rình coi và còn trộm cả khăn tắm kỳ lưng của hắn.
Vương Duyệt lấy chiếc khăn kỳ lưng có thêu chữ “Khanh” ra, “Chiếc khăn này là của công chúa, hôm nay công chúa ném cho ta một bó hồng nguyệt quý. Ta vừa nhìn thấy khăn mới biết công chúa ở ngay quận Ngô Hưng nên tìm kiếm khắp thành.”
Khăn tay của con gái là vật riêng tư, Vương Duyệt ám chỉ cho Thanh Hà: Nàng xem đi, ta thậm chí còn biết rõ từng chi tiết về chiếc khăn tay của nàng, chứng tỏ quan hệ giữa ta và nàng nhất định không thuần khiết!
Thanh Hà nhận lấy khăn, “Khanh? Tên ta là Tư Mã Khanh?”
Trong nhận thức của Thanh Hà, trên khăn tay sẽ được thêu tên người, dù sao nàng cũng không thể ngờ rằng đây là ý “Khanh khanh ta ta”.
Vương Duyệt thở dài trong lòng, nói: “Khuê danh của công chúa là Tư Mã Y Hoa.”
“Thế tại sao trên khăn tay của ta lại có chữ “Khanh”?” Thanh Hà chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Bùi phi đang ở bên cạnh, Thanh Hà lại bệnh tật quấn người, Vương Duyệt không dám nói quá nhiều, sợ Thanh Hà khó có thể chấp nhận, lúc này nếu nói ta chính là người yêu của nàng thì đầu Thanh Hà sẽ nổ tung mất.
Vương Duyệt cố kìm nén nỗi kích động muốn nhận nhau, nói: “Công chúa không phải vội, chờ về Kiến Nghiệp rồi từ từ suy nghĩ.”
Tuy nói như thế nhưng Vương Duyệt vẫn nóng lòng mong mỏi lúc khởi hành vào ngày mai, Thanh Hà có thể tươi cười với hắn như mọi khi và làm nũng với hắn, gọi hắn một tiếng “khanh khanh”.
Thanh Hà đã từng là cô gái chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chiếm hời từ hắn. Nàng luôn mang đôi mắt đẫm tình, sẽ lén làm một vài động tác nhỏ ở sau lưng hắn và không bao giờ che giấu tình yêu của mình.
Bề ngoài hắn lạnh lùng cao ngạo, luôn vờ như không biết, nhưng sau lưng lại luôn cố ý chế tạo những cơ hội để nàng “quấy rầy” và chiếm hời từ hắn.
Mà hiện giờ nàng trốn chạy, tránh né, nàng còn không nhớ rõ tình yêu cuồng nhiệt đã trêu chọc hắn đến mức sẽ không cưới ai khác ngoài nàng.
Giờ phải làm sao?
Vương Duyệt tự an ủi mình, nghĩ thầm một cô gái đã trải qua bao gập ghềnh trắc trở và phản bội như nàng có thể sống sót đã là kỳ tích rồi, ta không thể hy vọng quá xa vời.
Nếu như dưới sự điều trị của thầy thuốc, nàng dần khôi phục những ký ức trong quá khứ đương nhiên là tốt nhất.
Còn nếu không thể cũng không sao. Trước kia nàng theo đuổi ta như thế nào, ta trả về nguyên xi là được.
Ăn miếng trả miếng, lấy chân tình đáp lại chân tình, chỉ bằng gương mặt và trí tuệ của ta sẽ không khó để khiến nàng yêu ta lần nữa.
Beta: Hoàng Lan
Đối với Thanh Hà mất trí nhớ, Vương Duyệt giống như Bồ Tát trong chùa đối với tín đồ thành kính.
Chỉ có thể nhìn từ xa, chứ tuyệt đối không thể khinh nhờn, nếu không sẽ mắc phải tội khinh nhờn “Thần phật”.
Bái lạy Bồ Tát và cầu xin tâm tư nguyện vọng thì được, chứ tín đồ tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện Bồ Tát sẽ thật sự hạ phàm cứu mình trong lúc nguy nan.
Lúc này Thanh Hà chính là như vậy, nàng nhìn thấy rõ Vương Duyệt đã xuất hiện trong giấc mộng vô số lần nhưng vẫn không dám tin vào hai mắt mình.
Đây là tình tiết mà ngay cả trong giấc mơ cũng không dám có.
Vương Duyệt thu kiếm, vươn tay về phía nàng, muốn đỡ nàng, nhưng nàng vẫn lùi về sau, không dám đụng vào hắn, chỉ sợ không tôn trọng thần phật.
Vương Duyệt đến gần một bước, Thanh Hà dứt khoát lùi ra sau lưng Bùi thị. Không tôn trọng thần linh sẽ bị sét đánh.
Bùi phi vô cùng kích động, “Thế tử còn nhớ ta không?”
Tất cả sự chú ý của Vương Duyệt đều đặt trên người Thanh Hà, không chú ý tới nô tỳ trung tuổi ở một bên, giờ phút này nghe được tiếng nói quen thuộc, hắn nhìn chăm chú, “Đông Hải Vương phi?”
Đông Hải Vương Tư Mã Hoạt là xương sống cuối cùng của Đại Tấn, sau khi Tư Mã Hoạt bị bức tử bởi một bức thư thảo phạt của Kiến Hưng Đế làm dấy lên cuộc nội chiến, quân đội Đại Tấn bị Đại tướng quân Thạch Lặc của nước Hán truy kích, đội quân cuối cùng của Đại Tấn bị tiêu diệt hoàn toàn trong tay Đại Tư Đồ Vương Diễn, thành Lạc Dương mất đi người bảo vệ cuối cùng, chỉ có thể chấp nhận kết cục diệt vong.
Vương Duyệt luôn cho rằng không còn ai sống sót, đâu ngờ Đông Hải Vương phi đã chết nay sống lại!
Vương Duyệt hành lễ tức thì, “Kỷ Khâu Tử thế tử Vương Duyệt cung nghênh Đông Hải Vương phi!”
Đông Hải Vương đã cống hiến tất cả vì Đại Tấn, Vương phi của ông nên nhận được sự tôn trọng.
Thanh Hà cứng người: Đông Hải Vương phi là thím ta? Ta thật sự là công chúa Thanh Hà?
Vương Duyệt hộ tống Thanh Hà đang mơ hồ không hiểu gì và Bùi phi vui buồn lẫn lộn đến dịch quán, lệnh cho thuộc hạ, “Không giữ lại bất kỳ người nào trong số những người nhà họ Tiền và đầy tớ tham dự vào việc bắt giữ. Những người còn lại của Tiền gia cứ giam lỏng trong nhà trước đã, không được để lộ tin tức liên quan tới danh dự của công chúa Thanh Hà và Đông Hải Vương phi, cứ giao cho Minh chủ Giang Nam quyết định.”
Vương Duyệt kiên nhẫn giải thích thân phận của Thanh Hà cho nàng.
Thì ra lúc vợ chồng nhà họ Trần xuôi nam, con trai đã bị thổ phỉ gi3t ch3t, con gái thì chết bệnh. Lúc bọn họ đi ngang qua Tương Châu đã phát hiện Thanh Hà ngất xỉu trong đống sạt lở ở ven đường, trên đầu toàn là máu.
Chắc Thanh Hà bị trượt chân ngã trong lúc chạy trốn, đầu bị đập vào tảng đá.
Thanh Hà và con gái bị bệnh chết của bọn họ trạc tuổi nhau, hai người động lòng trắc ẩn nên cứu nàng, vốn chỉ muốn làm việc thiện tích đức để cầu phúc cho con trai và con gái dưới suối vàng, nhưng nhìn thấy Thanh Hà sau khi tỉnh lại đã mất đi ký ức, quên mất mình là ai, vợ chồng bọn họ đã soạn ra một lời nói dối mà không tính đến hậu quả về sau và lừa Thanh Hà nói nàng là con gái duy nhất của bọn họ.
Khi Thanh Hà sáng tạo ra những miếng ngói nung có đủ loại biểu cảm trên gương mặt người và vực dậy công việc làm ăn buôn bán ngói của gia đình, vợ chồng Trần gia tin tưởng cô con gái này là ông trời ban xuống để bồi thường cho vợ chồng bọn họ, vận mệnh đã định trước bọn họ giữa đường sẽ trở thành cha mẹ của nàng. Hai người lo liệu kén rể cho nàng để kế thừa hương khói và tay nghề của nhà họ Trần, nào ngờ giữa đường nhảy ra Tiền Nhị công tử, vừa đập tiền vừa thêm uy hiếp cu0ng bức, vợ chồng Trần gia chỉ đành uốn gối đầu hàng và bán con gái nhặt được này về làm thiếp cho Tiền gia với giá cao.
Nghe được mấy lời này, Thanh Hà mãi không thể bình tĩnh, tới tận bây giờ, nàng vẫn luôn coi bọn họ như cha mẹ ruột, tuy thoáng có cảm giác ngăn cách không giải thích được nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đây là cha mẹ giả, dẫu sao vào thời buổi loạn lạc này, có cha mẹ như vậy đã là may mắn của nàng.
Thanh Hà hỏi: “Các ngươi đều nói ta là công chúa, nhưng mà… tại sao chỉ có mình ta ở Tương Châu? Ta đã bị lạc mất các ngươi sao?”
Vương Duyệt nói: “Chúng ta vốn chạy trốn tới Kinh Châu, là ta không làm tròn trách nhiệm, không đoán được Thứ sử Kinh Châu Vương Trừng sẽ phản bội chúng ta và bắt nàng đi, ông ta muốn bắt cóc nàng để làm bá chủ một phương. Ta đã không bảo vệ tốt được nàng, sau đó nàng… Nàng không cam lòng bị Vương Trừng bắt giữ nên đã nhảy xuống sông Trường Giang, bọn ta chỉ tìm thấy chiếc gối gỗ mà nàng dùng khi chạy trốn bên bờ sông ở Tương Châu, rồi từ đó mất tin tức của nàng.”
“Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Kiến Nghiệp, ta sẽ mời danh y xem bệnh cho nàng và từ từ kể về chuyện trong quá khứ cho nàng nghe, nàng sẽ dần bình phục.”
Vương Duyệt hỏi: “Xin công chúa cho biết nên xử lý phu thê Trần gia như thế nào?”
Ngay tức thì, Thanh Hà đấu tranh dữ dội. Trước tối hôm qua, cặp vợ chồng này đối xử với nàng rất tốt, nhưng bao nhiêu tốt đẹp lúc trước đều bị hủy hoại hoàn toàn vào lúc bọn họ lừa gạt nàng đi thăm người thân rồi bán nàng làm thiếp vào tối hôm qua.
Đến bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và tức giận vào khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại.
Thanh Hà khổ sở ôm đầu, “Đau quá!”
Bệnh đau đầu lại tái phát, Bùi phi vội vàng đỡ Thanh Hà ngồi xuống rồi nói với Vương Duyệt: “Thế tử không nên ép nàng ấy, đêm nay nàng đã phải chịu đựng quá nhiều, nàng vẫn là người bệnh, vết thương cũ trên đầu còn chưa khỏi hẳn —— nơi đầu đường xó chợ này lấy đâu ra đại phu giỏi? Bệnh này còn cần xem xét kỹ hơn.”
Thanh Hà đau đầu, Vương Duyệt còn đau lòng hơn, hắn muốn ôm nàng vào lòng để an ủi, nhưng nàng lại tràn đầy bỡ ngỡ và xa cách hắn. Mỗi lần hắn định tới gần nàng, nàng đều trốn tránh.
Bọn họ đã từng là người yêu với tiếng gọi khanh khanh ta ta đong đầy tình cảm và thân thiết biết bao. Nàng đã không còn nhớ quãng thời gian ngọt ngào ở Lạc Dương ngày trước.
Nàng quên mất những đắm say từng có, quên mất những lần lén lút rình coi và còn trộm cả khăn tắm kỳ lưng của hắn.
Vương Duyệt lấy chiếc khăn kỳ lưng có thêu chữ “Khanh” ra, “Chiếc khăn này là của công chúa, hôm nay công chúa ném cho ta một bó hồng nguyệt quý. Ta vừa nhìn thấy khăn mới biết công chúa ở ngay quận Ngô Hưng nên tìm kiếm khắp thành.”
Khăn tay của con gái là vật riêng tư, Vương Duyệt ám chỉ cho Thanh Hà: Nàng xem đi, ta thậm chí còn biết rõ từng chi tiết về chiếc khăn tay của nàng, chứng tỏ quan hệ giữa ta và nàng nhất định không thuần khiết!
Thanh Hà nhận lấy khăn, “Khanh? Tên ta là Tư Mã Khanh?”
Trong nhận thức của Thanh Hà, trên khăn tay sẽ được thêu tên người, dù sao nàng cũng không thể ngờ rằng đây là ý “Khanh khanh ta ta”.
Vương Duyệt thở dài trong lòng, nói: “Khuê danh của công chúa là Tư Mã Y Hoa.”
“Thế tại sao trên khăn tay của ta lại có chữ “Khanh”?” Thanh Hà chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng đau.
Bùi phi đang ở bên cạnh, Thanh Hà lại bệnh tật quấn người, Vương Duyệt không dám nói quá nhiều, sợ Thanh Hà khó có thể chấp nhận, lúc này nếu nói ta chính là người yêu của nàng thì đầu Thanh Hà sẽ nổ tung mất.
Vương Duyệt cố kìm nén nỗi kích động muốn nhận nhau, nói: “Công chúa không phải vội, chờ về Kiến Nghiệp rồi từ từ suy nghĩ.”
Tuy nói như thế nhưng Vương Duyệt vẫn nóng lòng mong mỏi lúc khởi hành vào ngày mai, Thanh Hà có thể tươi cười với hắn như mọi khi và làm nũng với hắn, gọi hắn một tiếng “khanh khanh”.
Thanh Hà đã từng là cô gái chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chiếm hời từ hắn. Nàng luôn mang đôi mắt đẫm tình, sẽ lén làm một vài động tác nhỏ ở sau lưng hắn và không bao giờ che giấu tình yêu của mình.
Bề ngoài hắn lạnh lùng cao ngạo, luôn vờ như không biết, nhưng sau lưng lại luôn cố ý chế tạo những cơ hội để nàng “quấy rầy” và chiếm hời từ hắn.
Mà hiện giờ nàng trốn chạy, tránh né, nàng còn không nhớ rõ tình yêu cuồng nhiệt đã trêu chọc hắn đến mức sẽ không cưới ai khác ngoài nàng.
Giờ phải làm sao?
Vương Duyệt tự an ủi mình, nghĩ thầm một cô gái đã trải qua bao gập ghềnh trắc trở và phản bội như nàng có thể sống sót đã là kỳ tích rồi, ta không thể hy vọng quá xa vời.
Nếu như dưới sự điều trị của thầy thuốc, nàng dần khôi phục những ký ức trong quá khứ đương nhiên là tốt nhất.
Còn nếu không thể cũng không sao. Trước kia nàng theo đuổi ta như thế nào, ta trả về nguyên xi là được.
Ăn miếng trả miếng, lấy chân tình đáp lại chân tình, chỉ bằng gương mặt và trí tuệ của ta sẽ không khó để khiến nàng yêu ta lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.