Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 122
Mộ Lan Chu
04/03/2023
Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Dưới sự giúp đỡ của Vương Duyệt, lúc Thanh Hà lên giường đi ngủ vẫn là một công chúa mất trí nhớ luôn cảm thấy tự ti, nhưng sau hai ngày hai đêm cổ vũ như gió bão càn quét khắp đầu óc và không có giới hạn cuối cùng, Thanh Hà đã bị tẩy não bởi thuật thôi miên kín kẽ không một khe hở của Vương Duyệt, ít nhất nhìn nàng không còn vẻ rụt rè hèn mọn, sợ đầu sợ đuôi mà đã có vài phần khí thế của công chúa Thanh Hà của ngày xưa
Thật ra trong lòng Thanh Hà hiểu rõ tất cả những điều này chỉ là mặt ngoài, nàng vẫn biết rất ít về quá khứ, thậm chí quên cả lễ nghi cung đình và cực kỳ luống cuống, nàng thậm chí còn mơ ước nếu con thuyền này cứ đi mãi không cập bờ thì tốt rồi, trốn tránh sẽ được thoải mái trong chốc lát, mà nếu luôn trốn tránh thì sẽ thoải mái mãi.
Vương Duyệt nói cho nàng về bí kíp trong hoàng thất mà không giấu giếm bất cứ điều gì, “… Rất đơn giản, cái gì cũng phải từ tốn, cố gắng càng chậm càng tốt, khi có người hỏi cái gì thì công chúa cứ tự nhẩm trong lòng đến mười rồi mới trả lời, để cho người khác đoán tâm tư của công chúa. Nếu có người hỏi công chúa còn nhớ cái gì không thì công chúa không cần trả lời, cứ dùng biểu cảm “ta biết bí mật của ngươi” nhìn bọn họ để bọn họ buông tha mình.”
Vương Duyệt làm mẫu, hai mắt từ trống rỗng đến có tiêu cự, “Công chúa là cốt nhục duy nhất của Huệ Đế, bàn về thân phận hay huyết thống thì Minh chủ Giang Nam cũng không cao quý bằng công chúa. Công chúa thật sự không cần trả lời bất kỳ câu hỏi của kẻ nào, Tuân Hoán và cả mẫu thân Kỷ Khâu Tử phu nhân của ta sẽ luôn bầu bạn bên cạnh công chúa và giúp công chúa đối phó.”
Nữ anh hùng Tuân Hoán và mẹ của Vương Duyệt đều phải hầu hạ hai bên? Thanh Hà thầm nghĩ: Ta không xứng!
Thuyền lớn sắp cập bờ, trên bến tàu, Tuân Hoán và Tào Thục đều trông chờ mòn mỏi, ngoài ra còn có phụ tá của Minh chủ Giang Nam tới, trên bến tàu đã có rèm che, người ngoài không vào được.
Vương Duyệt thấy ánh mắt Thanh Hà lóe lên thì vội nắm tay nàng, “Công chúa lặp lại những lời ta đã dạy công chúa đi.”
Thanh Hà: “Miễn lễ bình thân, ta hơi mệt.”
Vương Duyệt cho nàng sự khẳng định, “Nàng là công chúa, chỉ cần hai câu này là đủ dùng rồi. Nhớ kỹ, im lặng chính là tôn nghiêm, nói ít sai ít, không nói không sai, còn những thứ khác cứ giao cho Tuân Hoán và mẫu thân ta.”
Thanh Hà không nói lời nào.
Vương Duyệt lại hỏi: “Công chúa đã nhớ chưa?”
Thanh Hà sửng sốt, nói: “Không phải thế tử nói phải giữ im lặng sao?”
Vương Duyệt cười, như dỗ trẻ con, “Đúng rồi, công chúa làm rất tốt.”
Thanh Hà đã nhận được sự khẳng định của Vương Duyệt nên trong lòng khá bình tĩnh.
Thuyền lớn cập bờ, công chúa Thanh Hà đi trước, Đông Hải Vương phi Bùi thị ở phía sau.
Thanh Hà vừa mới rời thuyền đã có một thiếu niên xinh đẹp mặc quân phục xông tới ôm chặt nàng!
Giữa ban ngày ban mặt lại dám vô lễ với công chúa của một đất nước! Cho dù đẹp cũng không thể như vậy được!
Thanh Hà nhớ lại lời dạy của Vương Duyệt, hắn cũng không nói về phản ứng tiêu chuẩn của công chúa khi gặp phải hành vi bất lịch sự của đàn ông, thế bây giờ nên làm gì?
Thanh Hà đơ người, theo bản năng đã khắc sâu trong xương cốt, nàng bật thốt lên, “Người đâu! Cứu giá!”
Thiếu niên xinh đẹp cuối cùng cũng buông nàng ra, trên mặt hiện rõ sự bàng hoàng, như thể còn bị giật mình hơn cả nàng, “Quên luôn cả ta sao?”
“Muội dọa công chúa rồi.”
Vương Duyệt chạy tới, “Công chúa vẫn đang điều trị, muội đừng quá nóng vội.” Đến cả ta còn quên mất thì sao nhớ được muội.
Lúc này Thanh Hà mới nhận thức được thiếu niên xinh đẹp đã vô lễ với nàng là ai, “Muội là… Hoán Nương.”
Mặt Tuân Hoán đầy kích động, “Huynh nhìn đi, không phải vẫn có chút ấn tượng sao. Đúng, ta chính là Hoán Nương, là người thường xuyên trèo tường đi trộm lê nhà Nhung kẹt xỉ ấy.”
Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp đi tới, nước mắt hoen mi, muốn tới hành lễ, “Công chúa, không nhớ cũng không sao, trở về lành lặn là tốt rồi.”
Người phụ nữ trước mắt hơi quen mặt, Thanh Hà nhớ tới lời Vương Duyệt, vội nói: “Kỷ Khâu Tử phu nhân miễn lễ.”
Tào Thục mừng rỡ, “Công chúa nhận ra ta.”
Thanh Hà nghĩ thầm, đều là Vương Duyệt gian lận giúp ta.
Sau khi lên xe bò đã đổi thành Tuân Hoán và Tào Thục ở bên cạnh Thanh Hà. Hai người này rất nhiệt tình, trong bụng đã dồn nén ít nhất mười nghìn câu hỏi, nhưng ban nãy Vương Duyệt đã dặn dò cả trăm lần rằng hai người không được dọa Thanh Hà sợ nên đành phải kìm nén lại.
Tào Thục còn đỡ, nhìn thấy con gái ruột sống sót trở về, chỉ cần còn có thể thở là được, bà không còn yêu cầu gì khác, bà tham lam nhìn Thanh Hà, hai mắt còn không nỡ chớp lấy một lần.
Tuân Hoán thì không ổn, nàng như một nhóc con ba tuổi đối mặt với món điểm tâm trên bàn, chỉ nhìn thấy mà không ăn được khiến nàng sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
Tào Thục nhìn Thanh Hà, Thanh Hà vẫn luôn nhìn nữ anh hùng trong truyền thuyết với ánh mắt tràn ngập tò mò, thiếu niên thành danh, nàng cứ tưởng nàng ấy sẽ là nữ hán tử vai u thịt bắp, nhưng không phải vậy, vòng eo của Tuân Hoán còn nhỏ hơn cả nàng, dù mặc quân phục cũng có thể nhìn ra là một cô nàng xinh đẹp.
À thì ngực… Phẳng lỳ, không hề phập phồng lên xuống, đương nhiên cũng có thể là do mặc áo giáp mềm nên đã che giấu đặc trưng giới tính.
Thanh Hà sùng bái nữ anh hùng, giờ thần tượng ở ngay trước mặt, nàng lại luôn nghe Vương Duyệt nói Tuân Hoán là bạn thân của nàng, cũng là người phụ nữ thứ hai có thể tin tưởng ở thành Kiến Nghiệp —— còn người kia là Tào Thục, vì thế nàng đã vứt luôn nguyên tắc “nói ít sai ít” sang một bên, tò mò hỏi Tuân Hoán: “Nghe nói Hoán Nương đã một mình phá vỡ vòng vây rồi đi Kinh Châu tìm viện binh, ta rất bội phục.”
Tuân Hoán mang vẻ mặt không phải chuyện gì lớn, “Công chúa còn không hiểu ta sao? Ta thật sự có thể đánh được sao, đừng nói một người đánh một nghìn người, cho dù đánh một trăm thì ta cũng không đánh lại, thật ra đêm đó ta chiếm ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa mới miễn cưỡng phá được vòng vây…”
Tuân Hoán kể lại quá trình phá vòng vây trong đêm mưa và sự tiếp ứng của Vương Duyệt Chu Phủ lúc trước cho Thanh Hà nghe, “… Thật ra không phải là công lao của một mình ta, người ngoài không biết được cái chết của ba mươi chín bộ khúc Tuân gia và sự giúp đỡ của nhóm người Vương Duyệt. Tinh thần của binh sĩ ở Giang Nam đã sa sút, giờ rất cần tạo ra một anh hùng để khích lệ lòng dân, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, biến thành muội một thân một mình phá vỡ vòng vây.”
Tuân gia, dân chúng, quân đội và cả Minh chủ Giang Nam đều yêu cầu Tuân Hoán phải làm anh hùng.
Thanh Hà nghe xong rất xúc động, “Thời thế tạo anh hùng, Hoán Nương không cần khiêm tốn, bọn họ lựa chọn một nữ tử như muội làm anh hùng là vì Hoán Nương luôn có được bản lĩnh và dũng khí giết quân địch, chỉ riêng chuyện dẫn theo hơn ba mươi người mà dám xông khỏi thành đã là chuyện mà người bình thường không làm được.”
Tuân Hoán rạng rỡ mặt mày, “Vương Duyệt nói công chúa đã khác trước nhưng ta thấy không hẳn vậy đâu, miệng lưỡi công chúa vẫn ngọt lắm.”
Tuân Hoán nói nói cười cười cùng nàng, Thanh Hà dần bình tĩnh lại.
Tào Thục nói: “Chúng ta đã chọn một biệt viện đẹp và thanh tĩnh cho công chúa, công chúa cứ ở lại đó trước, mấy ngày nay sẽ có không ít người tới thăm hỏi công chúa, công chúa chỉ cần gặp Minh chủ Giang Nam còn những người khác cứ giao cho ta và Hoán Nương.”
Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ là Lang Gia Vương, dựa theo tước vị của Đại Tấn thì hắn chỉ là quận vương, còn vị trí Minh chủ là do đám người Vương Đạo tự vẽ ra chứ không hề nhận được sự thừa nhận chính thống của Đại Tấn —— mà cũng không thể thừa nhận vì dẫu sao Đại Tấn đã mất nước.
Cho nên Minh chủ Giang Nam chỉ là chính quyền của địa phương cát cứ, Thanh Hà là con gái của Huệ Đế và Dương Hoàng Hậu, là công chúa dòng chính, thân phận và huyết thống đương nhiên cao hơn Minh chủ Giang Nam.
Thế nên Thanh Hà không cần đi bái kiến Minh chủ Giang Nam, trái lại Minh chủ Giang Nam phải bái kiến nàng.
Nhưng dù sao Thanh Hà cũng là công chúa của đất nước đã bị diệt vong, nàng đến nhờ vả Minh chủ Giang Nam, tương lai phải sinh tồn dưới địa bàn của Minh chủ, như vậy cách xử lý tốt nhất lúc này chính là mỗi người đều ngầm hiểu mà không nói ra, duy trì quan hệ quân thần ở ngoài mặt, nhưng nếu Minh chủ Giang Nam đã muốn gặp Thanh Hà thì Thanh Hà nhất định phải nể mặt.
Lúc ở trên thuyền Vương Duyệt đã giải thích về những nguyên nhân phức tạp này, Thanh Hà cái hiểu cái không, bây giờ nàng dựa hết vào Vương Duyệt, ngoài nghe lời ra thì nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Ta thật quá vô dụng. Thanh Hà gật đầu một cái, “Ta nghe phu nhân.”
Tới biệt viện, thật ra đây là tài sản của Kỷ Khâu Tử Vương Đạo đã được Tào Thục dọn dẹp làm nơi ở cho Thanh Hà.
Thanh Hà đi từng bước vào nhà dưới sự dẫn đường của Tào Thục, Tào Thục nói: “Tất cả đều được sắp xếp dựa theo thiên điện ở cung Vị Ương của công chúa, chỉ là những đồ đạc cũ đã bị thất lạc ở Lạc Dương, ta đã thu thập một số món hàng mô phỏng và bày ra, hy vọng có thể giúp công chúa nhớ lại chuyện cũ.”
Thanh Hà tất nhiên là không ngừng cảm ơn.
Trước kia cho dù Tào Thục làm bất cứ điều gì cho Thanh Hà, Thanh Hà luôn yên tâm thoải mái chấp nhận, từ nhỏ đã quen với việc Tào Thục thương nàng, yêu chiều nàng, giờ nhìn thấy Thanh Hà dè dặt và xa cách như thế thì trong lòng Tào Thục rất khó chịu, nhưng trên mặt bà vẫn phải giữ nụ cười, “Ta đã mời đại phu nổi tiếng ở thành Kiến Nghiệp cho công chúa, công chúa nghỉ ngơi trước hay muốn bọn họ vào xem bệnh luôn?”
Thanh Hà thật ra còn sốt ruột hơn Tào Thục, đã đánh mất chính mình, giờ nàng cần tìm lại mình ngay lập tức, vội nói: “Ta không mệt, gọi bọn họ vào đi.”
Tào Thục tìm ba danh y, trong đó có một người là đại phu đã châm cứu và bốc thuốc cho Thanh Hà ở thành Kinh Châu, ông ấy nắm được tiền sử bệnh của Thanh Hà.
Cuối cùng Thanh Hà uống một bụng thuốc, trên đầu cắm châm đả thông gân mạch, nằm giống như một con nhím nhỏ.
Thanh Hà cứ uống thuốc của đại phu rởm ở quận Ngô Hưng vào là ngủ, nhưng khi uống thuốc của danh y, Thanh Hà không chỉ không buồn ngủ mà nàng còn đau đầu.
Vị đại phu này kiên quyết không bốc thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho Thanh Hà mà cứ càng đau lại càng châm, càng châm lại càng đau, Thanh Hà thật sự nghi ngờ đại phu này có thù oán với mình.
May mà mỗi lần đau, Tuân Hoán đều kể cho nàng nghe chuyện trong quá khứ, còn Vương Duyệt thì ở bên ngoài đánh đàn Nguyễn để đánh lạc hướng cơn đau của Thanh Hà, nhờ vậy nàng mới cảm thấy khá hơn một chút.
Đánh mất bản thân rất dễ dàng, nhưng để tìm lại chính mình thì cần phải trải qua muôn vàn đau khổ.
Dưới sự châm cứu và bốc thuốc của đại phu, cùng với lời kể của Tuân Hoán và Tào Thục, những ký ức mơ hồ trong đầu Thanh Hà dần trở nên rõ ràng.
Giống như đã đẩy ra tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, những ký ức đó lộ ra gương mặt thật, có những lúc Thanh Hà không chịu nổi gánh nặng, nàng hoàn toàn không ngờ rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nhìn người trong gương, ta là nàng ấy sao? Ta bằng lòng trở thành nàng ấy sao?
Ngay lúc Thanh Hà dần khôi phục trí nhớ, từ vùng đất Trung Nguyên truyền đến tin tức: Đại Tấn lại lần nữa diệt vong.
Con rết trăm chân, chết mà không ngã. Thành Lạc Dương bị phá, Vĩnh Gia Đế đầu hàng, Lương Hoàng Hậu tự sát, hi sinh thân mình vì đất nước, Dương Hoàng Hậu bị bắt, trở thành Trung Sơn Vương phi. Nhưng Đại Tấn vẫn chưa chết hẳn, Hoàng Thái Tử Tư Mã Nghiệp tự sắc phong mình đã không màng đến lời khuyên của Tuân Tung – phụ thân Tuân Hoán mà khăng khăng rời khỏi Uyển Thành và đến Trường An xưng đế, lập quốc hiệu Kiến Hưng.
Vị Hoàng đế này có tiếng mà không có miếng, làm hoàng đế nhưng không ai nghe hắn, hắn hạ chiếu Cần vương, muốn binh mã trong thiên hạ tới Trường An, nhưng không có một ai hưởng ứng.
Bởi vì xung quanh Trường An đều là phạm vi thế lực của nhà Hán, là một hòn đảo biệt lập, hơn nữa xung quanh Trường An đều là đồng bằng, không có vị trí hiểm yếu có thể bảo vệ, cho dù đội quân nào tới Trường An thì cũng là chui vào miệng cọp, có đi không có về.
Thế nên cho dù Tư Mã Nghiệp có kêu gọi như thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không có ai hưởng ứng, triều đình lâm thời này nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, các đại thần phải ra mấy vùng hoang vu kiếm hạt kê dại để cứu đói, thứ Tư Mã Nghiệp ăn chính là bánh gạo ủ từ men rượu, chỉ khá hơn so với ăn mày một chút thôi.
Cuối cùng, Tư Mã Nghiệp thật sự đói không chịu nổi, đành phải đầu hàng, hắn ngồi trên chiếc xe bò duy nhất, ngủ trong quan tài, miệng ngậm ngọc bích mà đầu hàng Trung Sơn Vương Lưu Diệu.
Lần này mới hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho Đại Tấn.
Beta: Hoàng Lan
Dưới sự giúp đỡ của Vương Duyệt, lúc Thanh Hà lên giường đi ngủ vẫn là một công chúa mất trí nhớ luôn cảm thấy tự ti, nhưng sau hai ngày hai đêm cổ vũ như gió bão càn quét khắp đầu óc và không có giới hạn cuối cùng, Thanh Hà đã bị tẩy não bởi thuật thôi miên kín kẽ không một khe hở của Vương Duyệt, ít nhất nhìn nàng không còn vẻ rụt rè hèn mọn, sợ đầu sợ đuôi mà đã có vài phần khí thế của công chúa Thanh Hà của ngày xưa
Thật ra trong lòng Thanh Hà hiểu rõ tất cả những điều này chỉ là mặt ngoài, nàng vẫn biết rất ít về quá khứ, thậm chí quên cả lễ nghi cung đình và cực kỳ luống cuống, nàng thậm chí còn mơ ước nếu con thuyền này cứ đi mãi không cập bờ thì tốt rồi, trốn tránh sẽ được thoải mái trong chốc lát, mà nếu luôn trốn tránh thì sẽ thoải mái mãi.
Vương Duyệt nói cho nàng về bí kíp trong hoàng thất mà không giấu giếm bất cứ điều gì, “… Rất đơn giản, cái gì cũng phải từ tốn, cố gắng càng chậm càng tốt, khi có người hỏi cái gì thì công chúa cứ tự nhẩm trong lòng đến mười rồi mới trả lời, để cho người khác đoán tâm tư của công chúa. Nếu có người hỏi công chúa còn nhớ cái gì không thì công chúa không cần trả lời, cứ dùng biểu cảm “ta biết bí mật của ngươi” nhìn bọn họ để bọn họ buông tha mình.”
Vương Duyệt làm mẫu, hai mắt từ trống rỗng đến có tiêu cự, “Công chúa là cốt nhục duy nhất của Huệ Đế, bàn về thân phận hay huyết thống thì Minh chủ Giang Nam cũng không cao quý bằng công chúa. Công chúa thật sự không cần trả lời bất kỳ câu hỏi của kẻ nào, Tuân Hoán và cả mẫu thân Kỷ Khâu Tử phu nhân của ta sẽ luôn bầu bạn bên cạnh công chúa và giúp công chúa đối phó.”
Nữ anh hùng Tuân Hoán và mẹ của Vương Duyệt đều phải hầu hạ hai bên? Thanh Hà thầm nghĩ: Ta không xứng!
Thuyền lớn sắp cập bờ, trên bến tàu, Tuân Hoán và Tào Thục đều trông chờ mòn mỏi, ngoài ra còn có phụ tá của Minh chủ Giang Nam tới, trên bến tàu đã có rèm che, người ngoài không vào được.
Vương Duyệt thấy ánh mắt Thanh Hà lóe lên thì vội nắm tay nàng, “Công chúa lặp lại những lời ta đã dạy công chúa đi.”
Thanh Hà: “Miễn lễ bình thân, ta hơi mệt.”
Vương Duyệt cho nàng sự khẳng định, “Nàng là công chúa, chỉ cần hai câu này là đủ dùng rồi. Nhớ kỹ, im lặng chính là tôn nghiêm, nói ít sai ít, không nói không sai, còn những thứ khác cứ giao cho Tuân Hoán và mẫu thân ta.”
Thanh Hà không nói lời nào.
Vương Duyệt lại hỏi: “Công chúa đã nhớ chưa?”
Thanh Hà sửng sốt, nói: “Không phải thế tử nói phải giữ im lặng sao?”
Vương Duyệt cười, như dỗ trẻ con, “Đúng rồi, công chúa làm rất tốt.”
Thanh Hà đã nhận được sự khẳng định của Vương Duyệt nên trong lòng khá bình tĩnh.
Thuyền lớn cập bờ, công chúa Thanh Hà đi trước, Đông Hải Vương phi Bùi thị ở phía sau.
Thanh Hà vừa mới rời thuyền đã có một thiếu niên xinh đẹp mặc quân phục xông tới ôm chặt nàng!
Giữa ban ngày ban mặt lại dám vô lễ với công chúa của một đất nước! Cho dù đẹp cũng không thể như vậy được!
Thanh Hà nhớ lại lời dạy của Vương Duyệt, hắn cũng không nói về phản ứng tiêu chuẩn của công chúa khi gặp phải hành vi bất lịch sự của đàn ông, thế bây giờ nên làm gì?
Thanh Hà đơ người, theo bản năng đã khắc sâu trong xương cốt, nàng bật thốt lên, “Người đâu! Cứu giá!”
Thiếu niên xinh đẹp cuối cùng cũng buông nàng ra, trên mặt hiện rõ sự bàng hoàng, như thể còn bị giật mình hơn cả nàng, “Quên luôn cả ta sao?”
“Muội dọa công chúa rồi.”
Vương Duyệt chạy tới, “Công chúa vẫn đang điều trị, muội đừng quá nóng vội.” Đến cả ta còn quên mất thì sao nhớ được muội.
Lúc này Thanh Hà mới nhận thức được thiếu niên xinh đẹp đã vô lễ với nàng là ai, “Muội là… Hoán Nương.”
Mặt Tuân Hoán đầy kích động, “Huynh nhìn đi, không phải vẫn có chút ấn tượng sao. Đúng, ta chính là Hoán Nương, là người thường xuyên trèo tường đi trộm lê nhà Nhung kẹt xỉ ấy.”
Một người phụ nữ trung tuổi xinh đẹp đi tới, nước mắt hoen mi, muốn tới hành lễ, “Công chúa, không nhớ cũng không sao, trở về lành lặn là tốt rồi.”
Người phụ nữ trước mắt hơi quen mặt, Thanh Hà nhớ tới lời Vương Duyệt, vội nói: “Kỷ Khâu Tử phu nhân miễn lễ.”
Tào Thục mừng rỡ, “Công chúa nhận ra ta.”
Thanh Hà nghĩ thầm, đều là Vương Duyệt gian lận giúp ta.
Sau khi lên xe bò đã đổi thành Tuân Hoán và Tào Thục ở bên cạnh Thanh Hà. Hai người này rất nhiệt tình, trong bụng đã dồn nén ít nhất mười nghìn câu hỏi, nhưng ban nãy Vương Duyệt đã dặn dò cả trăm lần rằng hai người không được dọa Thanh Hà sợ nên đành phải kìm nén lại.
Tào Thục còn đỡ, nhìn thấy con gái ruột sống sót trở về, chỉ cần còn có thể thở là được, bà không còn yêu cầu gì khác, bà tham lam nhìn Thanh Hà, hai mắt còn không nỡ chớp lấy một lần.
Tuân Hoán thì không ổn, nàng như một nhóc con ba tuổi đối mặt với món điểm tâm trên bàn, chỉ nhìn thấy mà không ăn được khiến nàng sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
Tào Thục nhìn Thanh Hà, Thanh Hà vẫn luôn nhìn nữ anh hùng trong truyền thuyết với ánh mắt tràn ngập tò mò, thiếu niên thành danh, nàng cứ tưởng nàng ấy sẽ là nữ hán tử vai u thịt bắp, nhưng không phải vậy, vòng eo của Tuân Hoán còn nhỏ hơn cả nàng, dù mặc quân phục cũng có thể nhìn ra là một cô nàng xinh đẹp.
À thì ngực… Phẳng lỳ, không hề phập phồng lên xuống, đương nhiên cũng có thể là do mặc áo giáp mềm nên đã che giấu đặc trưng giới tính.
Thanh Hà sùng bái nữ anh hùng, giờ thần tượng ở ngay trước mặt, nàng lại luôn nghe Vương Duyệt nói Tuân Hoán là bạn thân của nàng, cũng là người phụ nữ thứ hai có thể tin tưởng ở thành Kiến Nghiệp —— còn người kia là Tào Thục, vì thế nàng đã vứt luôn nguyên tắc “nói ít sai ít” sang một bên, tò mò hỏi Tuân Hoán: “Nghe nói Hoán Nương đã một mình phá vỡ vòng vây rồi đi Kinh Châu tìm viện binh, ta rất bội phục.”
Tuân Hoán mang vẻ mặt không phải chuyện gì lớn, “Công chúa còn không hiểu ta sao? Ta thật sự có thể đánh được sao, đừng nói một người đánh một nghìn người, cho dù đánh một trăm thì ta cũng không đánh lại, thật ra đêm đó ta chiếm ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa mới miễn cưỡng phá được vòng vây…”
Tuân Hoán kể lại quá trình phá vòng vây trong đêm mưa và sự tiếp ứng của Vương Duyệt Chu Phủ lúc trước cho Thanh Hà nghe, “… Thật ra không phải là công lao của một mình ta, người ngoài không biết được cái chết của ba mươi chín bộ khúc Tuân gia và sự giúp đỡ của nhóm người Vương Duyệt. Tinh thần của binh sĩ ở Giang Nam đã sa sút, giờ rất cần tạo ra một anh hùng để khích lệ lòng dân, cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, biến thành muội một thân một mình phá vỡ vòng vây.”
Tuân gia, dân chúng, quân đội và cả Minh chủ Giang Nam đều yêu cầu Tuân Hoán phải làm anh hùng.
Thanh Hà nghe xong rất xúc động, “Thời thế tạo anh hùng, Hoán Nương không cần khiêm tốn, bọn họ lựa chọn một nữ tử như muội làm anh hùng là vì Hoán Nương luôn có được bản lĩnh và dũng khí giết quân địch, chỉ riêng chuyện dẫn theo hơn ba mươi người mà dám xông khỏi thành đã là chuyện mà người bình thường không làm được.”
Tuân Hoán rạng rỡ mặt mày, “Vương Duyệt nói công chúa đã khác trước nhưng ta thấy không hẳn vậy đâu, miệng lưỡi công chúa vẫn ngọt lắm.”
Tuân Hoán nói nói cười cười cùng nàng, Thanh Hà dần bình tĩnh lại.
Tào Thục nói: “Chúng ta đã chọn một biệt viện đẹp và thanh tĩnh cho công chúa, công chúa cứ ở lại đó trước, mấy ngày nay sẽ có không ít người tới thăm hỏi công chúa, công chúa chỉ cần gặp Minh chủ Giang Nam còn những người khác cứ giao cho ta và Hoán Nương.”
Minh chủ Giang Nam Tư Mã Duệ là Lang Gia Vương, dựa theo tước vị của Đại Tấn thì hắn chỉ là quận vương, còn vị trí Minh chủ là do đám người Vương Đạo tự vẽ ra chứ không hề nhận được sự thừa nhận chính thống của Đại Tấn —— mà cũng không thể thừa nhận vì dẫu sao Đại Tấn đã mất nước.
Cho nên Minh chủ Giang Nam chỉ là chính quyền của địa phương cát cứ, Thanh Hà là con gái của Huệ Đế và Dương Hoàng Hậu, là công chúa dòng chính, thân phận và huyết thống đương nhiên cao hơn Minh chủ Giang Nam.
Thế nên Thanh Hà không cần đi bái kiến Minh chủ Giang Nam, trái lại Minh chủ Giang Nam phải bái kiến nàng.
Nhưng dù sao Thanh Hà cũng là công chúa của đất nước đã bị diệt vong, nàng đến nhờ vả Minh chủ Giang Nam, tương lai phải sinh tồn dưới địa bàn của Minh chủ, như vậy cách xử lý tốt nhất lúc này chính là mỗi người đều ngầm hiểu mà không nói ra, duy trì quan hệ quân thần ở ngoài mặt, nhưng nếu Minh chủ Giang Nam đã muốn gặp Thanh Hà thì Thanh Hà nhất định phải nể mặt.
Lúc ở trên thuyền Vương Duyệt đã giải thích về những nguyên nhân phức tạp này, Thanh Hà cái hiểu cái không, bây giờ nàng dựa hết vào Vương Duyệt, ngoài nghe lời ra thì nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Ta thật quá vô dụng. Thanh Hà gật đầu một cái, “Ta nghe phu nhân.”
Tới biệt viện, thật ra đây là tài sản của Kỷ Khâu Tử Vương Đạo đã được Tào Thục dọn dẹp làm nơi ở cho Thanh Hà.
Thanh Hà đi từng bước vào nhà dưới sự dẫn đường của Tào Thục, Tào Thục nói: “Tất cả đều được sắp xếp dựa theo thiên điện ở cung Vị Ương của công chúa, chỉ là những đồ đạc cũ đã bị thất lạc ở Lạc Dương, ta đã thu thập một số món hàng mô phỏng và bày ra, hy vọng có thể giúp công chúa nhớ lại chuyện cũ.”
Thanh Hà tất nhiên là không ngừng cảm ơn.
Trước kia cho dù Tào Thục làm bất cứ điều gì cho Thanh Hà, Thanh Hà luôn yên tâm thoải mái chấp nhận, từ nhỏ đã quen với việc Tào Thục thương nàng, yêu chiều nàng, giờ nhìn thấy Thanh Hà dè dặt và xa cách như thế thì trong lòng Tào Thục rất khó chịu, nhưng trên mặt bà vẫn phải giữ nụ cười, “Ta đã mời đại phu nổi tiếng ở thành Kiến Nghiệp cho công chúa, công chúa nghỉ ngơi trước hay muốn bọn họ vào xem bệnh luôn?”
Thanh Hà thật ra còn sốt ruột hơn Tào Thục, đã đánh mất chính mình, giờ nàng cần tìm lại mình ngay lập tức, vội nói: “Ta không mệt, gọi bọn họ vào đi.”
Tào Thục tìm ba danh y, trong đó có một người là đại phu đã châm cứu và bốc thuốc cho Thanh Hà ở thành Kinh Châu, ông ấy nắm được tiền sử bệnh của Thanh Hà.
Cuối cùng Thanh Hà uống một bụng thuốc, trên đầu cắm châm đả thông gân mạch, nằm giống như một con nhím nhỏ.
Thanh Hà cứ uống thuốc của đại phu rởm ở quận Ngô Hưng vào là ngủ, nhưng khi uống thuốc của danh y, Thanh Hà không chỉ không buồn ngủ mà nàng còn đau đầu.
Vị đại phu này kiên quyết không bốc thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho Thanh Hà mà cứ càng đau lại càng châm, càng châm lại càng đau, Thanh Hà thật sự nghi ngờ đại phu này có thù oán với mình.
May mà mỗi lần đau, Tuân Hoán đều kể cho nàng nghe chuyện trong quá khứ, còn Vương Duyệt thì ở bên ngoài đánh đàn Nguyễn để đánh lạc hướng cơn đau của Thanh Hà, nhờ vậy nàng mới cảm thấy khá hơn một chút.
Đánh mất bản thân rất dễ dàng, nhưng để tìm lại chính mình thì cần phải trải qua muôn vàn đau khổ.
Dưới sự châm cứu và bốc thuốc của đại phu, cùng với lời kể của Tuân Hoán và Tào Thục, những ký ức mơ hồ trong đầu Thanh Hà dần trở nên rõ ràng.
Giống như đã đẩy ra tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, những ký ức đó lộ ra gương mặt thật, có những lúc Thanh Hà không chịu nổi gánh nặng, nàng hoàn toàn không ngờ rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng nhìn người trong gương, ta là nàng ấy sao? Ta bằng lòng trở thành nàng ấy sao?
Ngay lúc Thanh Hà dần khôi phục trí nhớ, từ vùng đất Trung Nguyên truyền đến tin tức: Đại Tấn lại lần nữa diệt vong.
Con rết trăm chân, chết mà không ngã. Thành Lạc Dương bị phá, Vĩnh Gia Đế đầu hàng, Lương Hoàng Hậu tự sát, hi sinh thân mình vì đất nước, Dương Hoàng Hậu bị bắt, trở thành Trung Sơn Vương phi. Nhưng Đại Tấn vẫn chưa chết hẳn, Hoàng Thái Tử Tư Mã Nghiệp tự sắc phong mình đã không màng đến lời khuyên của Tuân Tung – phụ thân Tuân Hoán mà khăng khăng rời khỏi Uyển Thành và đến Trường An xưng đế, lập quốc hiệu Kiến Hưng.
Vị Hoàng đế này có tiếng mà không có miếng, làm hoàng đế nhưng không ai nghe hắn, hắn hạ chiếu Cần vương, muốn binh mã trong thiên hạ tới Trường An, nhưng không có một ai hưởng ứng.
Bởi vì xung quanh Trường An đều là phạm vi thế lực của nhà Hán, là một hòn đảo biệt lập, hơn nữa xung quanh Trường An đều là đồng bằng, không có vị trí hiểm yếu có thể bảo vệ, cho dù đội quân nào tới Trường An thì cũng là chui vào miệng cọp, có đi không có về.
Thế nên cho dù Tư Mã Nghiệp có kêu gọi như thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không có ai hưởng ứng, triều đình lâm thời này nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, các đại thần phải ra mấy vùng hoang vu kiếm hạt kê dại để cứu đói, thứ Tư Mã Nghiệp ăn chính là bánh gạo ủ từ men rượu, chỉ khá hơn so với ăn mày một chút thôi.
Cuối cùng, Tư Mã Nghiệp thật sự đói không chịu nổi, đành phải đầu hàng, hắn ngồi trên chiếc xe bò duy nhất, ngủ trong quan tài, miệng ngậm ngọc bích mà đầu hàng Trung Sơn Vương Lưu Diệu.
Lần này mới hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho Đại Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.