Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 178
Mộ Lan Chu
04/03/2023
Thái Ninh Đế đích thân tới cứu Tống Huy, cố hết sức giấu giếm Thanh Hà và Vương Duyệt, biết bọn họ nhất định sẽ không đồng ý - Ngay cả Si Giám cũng không biết!
Đối mặt với chất vấn của Thanh Hà và Vương Duyệt, Si Giám cực kỳ oan uổng: “Hoàng thượng đã len lén mang võ sĩ Tây Trì đi, hắn cải trang thành đám người đó rời khỏi Đài Thành. Ta là Thượng thư lệnh, không có tư cách hỏi hành tung của võ sĩ Tây Trì."
Võ sĩ Tây Trì là tên của một nhóm võ sĩ chính thống nhất của Thái Ninh Đế, nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế. Lúc Tư Mã Thiệu vẫn còn là thái tử, hắn đã đích thân chiêu mộ nhóm võ sĩ này làm thân tín. Có một ngày hắn muốn đào một cái hồ ở Tây Uyển, nhưng Thái Hưng Đế nói hao người tốn của, không đồng ý.
Tư Mã Thiệu ra lệnh cho nhóm người này đào cái hồ xuyên đêm. Vì hồ ở Tây Uyển nên gọi là Tây Trì, từ đó nhóm võ sĩ này còn có tên là võ sĩ Tây Trì. Võ sĩ Tây Trì của Tư Mã Thiệu chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế. Ngay cả Dữu hoàng hậu cũng không sai sử được.
Ngay khi Si Giám chuẩn bị khởi binh đến Cô Tô tìm Thái Ninh Đế, thì Thái Ninh Đế và Tống Huy cưỡi chung một con ngựa từ phía mặt trời mọc trở lại. Dưới ánh mặt trời, Thái Ninh Đế tóc vàng da trắng, cực kỳ bắt mắt.
Lão tổ tông này coi như là đã trở lại rồi! Nếu như hắn ta bị Vương Ưng bắt đi ở Cô Tô, thì cuộc chiến này làm sao mà đánh đây!
Thanh Hà, Vương Duyệt quả thật là không còn gì để nói. Tư Mã Thiệu xuống ngựa trước, Tống Huy vì bỏ chạy trong rừng bằng đôi chân trần cho nên bàn chân đều là vết thương, vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa. Lúc này nàng ta vẫn còn chìm đắm trong ảo mộng, không dám tin Thái Ninh Đế thực sự đến cứu một người phụ nữ "hư hỏng" nhan sắc họa thủy như nàng ta
Vương Duyệt kìm lại cơn tức giận, hỏi: "Hoàng thượng làm thế nào chạy trốn khỏi Cô Tô?"
Thái Ninh Đế dương dương đắc ý, đem chuyện dội một gáo nước lạnh lên phân ngựa, còn có chuyện tặng roi ngựa thất bảo để giữ bí mật ra kể lại.
Thanh Hà và Vương Duyệt nhìn nhau đầy ẩn ý: Hoàng thượng đã dùng trí thông minh hạn chế của mình để làm anh hùng cứu mỹ nhân...
Nói đến đây có thể các bạn không tin, Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu khi còn nhỏ được gọi là thần đồng. Lúc đó hắn là Lang Gia Vương thế tử, có một người từ Trường An đến hỏi hắn ta, Thái Dương (mặt trời) và Trường An cách nhau bao xa? Tư Mã Thiệu nói thái dương xa, Trường An gần. Bởi vì chỉ nghe nói có người đến từ Trường An, lại không nghe nói có người đến từ Thái Dương.
Ngày hôm sau trong bữa tiệc, Lang Gia Vương đã lấy câu trả lời nhanh trí của con trai mình ra kể, coi như là kể câu chuyện lý thú cho quần thần nghe. Lúc đó Vương Đạo và Lang Gia Vương còn rất thân thiết với nhau. Vương Đạo trêu chọc Tư Mã Thiệu, hỏi lại câu y vậy. Lần này Tư Mã Thiệu nói Thái Dương gần, Trường An xa, bởi vì ngước mắt lên có thể nhìn thấy Thái Dương, mà không thấy Trường An. Nghĩa là khi ngẩng đầu lên có thể thấy mặt trời, nhưng lại không nhìn thấy Trường An. Vì vậy Thái Dương gần. Năng lực tư duy linh hoạt như thế là chủ đề tán dóc rất được yêu thích ở Đại Tấn. Vì vậy mọi người đều rất kỳ vọng vào thần đồng Tư Mã Thiệu này. Chỉ là càng lớn càng bình thường, mờ nhạt giữa mọi người.
Vương Duyệt lén nói với Thanh Hà: "Dù gì hắn cũng là thần đồng. Trong trường hợp khẩn cấp, vẫn có năng lực ứng phó."
Thanh Hà cũng hiếm khi thừa nhận Thái Ninh Đế một lần: "Hiếu thảo, nghe lời, tấm lòng lương thiện, cộng thêm lúc bị buộc phải thông minh. Chờ Vương Đôn ngã ngựa, ta và chàng không cần phải hao tổn tâm cơ dìu dắt hắn nữa. Tự hắn xử lý đại sự quốc gia. Mấy ngày này đều thật mệt mỏi, đau đầu."
Thanh Hà vuốt cái trán. Trong loạn Vĩnh Gia bị hạ dược cực mạnh. Một đường xóc nảy xuôi về phía nam, thiếu quần áo thiếu dược, sau đó bị cha con Vương Trừng bắt cóc, bị bức nhảy sông chạy trốn, trong cơn hoảng loạn nàng bị lăn xuống núi, đầu bị đập mất trí nhớ, được người ta nhặt xem như con gái mà nuôi dưỡng. Sau lại gặp phải lang băm tùy tiện kê thuốc, làm lỡ thời gian trị liệu. Vất vả lắm mới được Vương Duyệt cứu, dưới sự che chở của hắn, an tâm nghỉ dưỡng hai năm. Thanh Hà "chậu vàng rửa tay*", không cần quan tâm đến thế sự, dưỡng bệnh thật tốt, cuối cùng khôi phục được hơn một nửa trí nhớ, chỉ còn để lại căn bệnh đau đầu, vẫn luôn không có cách nào trị khỏi.
*Chậu vàng rửa tay: là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu nó dùng để chỉ một buổi lễ được tổ chức sau khi những thuyền nhân gửi thực phẩm đến cung điện Trường An của nhà Hán lên phà trên sông Weihe để biểu thị sự thành tựu của quan chức, nhiệm vụ; sau này nó được hiểu với nghĩa khác. Sau khi trở nên giàu có, xã hội đen sẵn sàng rời khỏi vị trí của họ để hưởng tuổi già và công khai tuyên bố rằng họ sẽ rửa tay gác kiếm, bây giờ nó cũng đề cập đến rửa tay gác kiếm, hoàn lương.
Nào ngờ Thái Hưng Đế qua cầu rút váng, “trở mặt thành thù” với Vương Đạo, quân thần đấu nhau, vì ổn định thế cục, để Đại Tấn sau khi sống lại không bị sụp đổ nữa, Thanh Hà phải bất đắc dĩ rời núi, lại cùng nắm tay Vương Duyệt, mượn lực Cần Vương của Vương Đôn, bức Thái Hưng Đế xuống đài. Nhưng không ngờ trước khi chết Thái Hưng Đế lại châm ngòi ly gián giữa anh em Lang Gia Vương thị. Vương Đôn giết ác long Thái Hưng Đế, lại không thể chống lại sự mê hoặc của quyền lực, bản thân hắc hoá. Thanh Hà và Vương Duyệt lại nắm tay tàn sát ác long Vương Đôn.
Phiền não mãi mãi không có hồi kết, tranh đấu mãi mãi không dừng. Một năm nay Thanh Hà hao tổn tâm trí, bệnh đau đầu tái phát thường xuyên, thỉnh thoảng lại đến "hỏi thăm" nàng.
"Bệnh lâu thành thầy thuốc", Vương Duyệt đã sớm hỏi thầy thuốc học cách xoa bóp, hắn tìm mấy huyệt đạo trên đầu Thanh Hà, dùng lực đầu ngón tay ấn, làm giảm bớt cơn đau đầu.
Thanh Hà nhíu mày dần dần buông lỏng, hỏi: "Sau khi Vương Đôn ngã ngựa, chàng định làm gì?"
Vương Duyệt vừa xoa bóp vừa nói: "Làm những chuyện giống như vậy cùng với nàng."
Đương nhiên là thành thân. Từ mười bốn tuổi kéo dài đến gần hai mươi tuổi, năm năm rồi mà vẫn chưa hoàn thành hôn lễ - Ngược lại còn bị Tuân Hoán mù mờ không biết gì đoạt trước, yêu đương thành thân làm liền một mạch, gần như không có trở ngại gì, hôm nay ngay cả con cũng sắp sinh luôn rồi!
Ban ngày mải miết rong chơi, tối lặn mặt trời đổ thóc vào xay. Đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Thanh Hà đỏ mặt: "Ý của ta là... sau khi thành thân ấy."
Vương Duyệt: “Làm chuyện giống như Hoán nương vậy.” Đương nhiên là sinh con rồi. Rồi đính ước từ bé chỉ phúc vi hôn với con của Hoán nương. Sinh ra muộn, không biết sau này Chu Sở có chờ đợi không nữa.
Thuỳ tai của Thanh Hà đỏ lên: "Ý của ta là.... ngoại trừ những việc đó."
Đầu ngón tay của Vương Duyệt dừng lại: "Nàng mệt rồi?"
Thanh Hà nói: "Ta mệt mỏi, chán ghét cuộc chiến tranh mãi mãi không dừng này, việc này chưa xong việc khác đã đến. Giống như loạn Bát Vương năm đó ở Lạc Dương, lòng người thay đổi. Lúc đầu nhiều người rất tốt, nhưng một khi dính vào hoàng quyền thì thay đổi, giống như bị trúng tà vậy, tẩu hỏa nhập ma, biến thành một con người khác. Trong mắt không có lương tri, chỉ có quyền lực, muốn có được càng nhiều quyền lực."
"Những con người không thay đổi, thì hoặc là kẻ ngốc, giống như phụ thân của ta, hoặc là đoản mệnh, giống như Trường Sa Vương Tư Mã Nghệ, cuối cùng giả chết, sinh mệnh chính trị cũng như tính mạng. Bây giờ hoàng thượng còn trẻ tuổi cường tráng, vui vẻ. Hắn ta còn cùng với Tống Huy... khụ khụ. Với thân thể này, hắn là sẽ không mất sớm. Hắn ta lương thiện hiếu thuận, lại có chút trí tuệ. Có một hoàng thượng như vậy, ta hẳn là có thể yên tâm, không cần quan tâm đến chuyện hoàng tộc nữa."
Vương Duyệt tiếp tục xoa bóp: "Ý của nàng là, nàng muốn dứt khoát rút lui, không quan tâm triều chính nữa?"
Thanh Hà gật đầu: "Trải qua bao nhiêu chuyện, lòng ta mệt mỏi rồi. Chưa đến hai mươi tuổi, đã phải nếm trải bao thăng trầm nhân gian, cũng đã từng từ Vân Đốn rơi xuống hồng trần, từ công chúa trở thành nô tỳ. Bên ngoài là hồng nhan nhưng bên trong đã già. Hơn nữa gần đây ta thường xuyên đau đầu, giống như bị ai đâm kim vào đầu. Trong lòng có chuyện, lục đục với nhau, nhớ lại những chuyện kia, có khi cả đêm không ngủ được, cơ thể không thể chịu đựng nổi. Nếu ta không rút lui, nhất định sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy này, thân bất do kỷ, vĩnh viễn không thể thoát ra, lúc nào mới kết thúc."
Vương Duyệt nói: "Được, nàng rút lui, ta cũng sẽ rút lui với nàng."
Thanh Hà vội nói: "Ta chỉ nói về bản thân mình thôi. Lúc chàng còn trẻ lập chí làm thừa tướng, sao có thể rút lui được?"
Vương Duyệt nói: "Phu thê nhất thể. Nếu nàng rút, ta không lui, nhất định sẽ lại lôi kéo nàng vào, mãi mãi không yên. Trải qua những năm này, ta cũng từ từ thay đổi suy nghĩ trước đây. Thanh Hà, nàng có từng nghĩ qua, tại sao sĩ tộc và hoàng tộc mãi mãi tranh đấu nhau, không bao giờ kết thúc? Tại sao hơn một trăm năm nay đất nước triều đại thường xuyên thay đổi, chiến tranh liên miên, bách tính gặp tai ương, dân chúng lầm than? Hòa bình luôn luôn ngắn ngủi, phần lớn thời gian đều là chiến tranh?"
"Tại sao một khi quyền thần lên đến đỉnh cao, bọn họ lại biến ngay thành ác long? Lúc Vương Đôn còn ở Lạc Dương, ngay cả lúc đầu xuôi về phía nam đều là một người có danh tiếng có tính cách. Tại sao sau khi cần vương lại lập tức biến thành như vậy? Năm đó ông ta còn gánh thay ta tội danh giết phụ tử Vương Trừng cùng gia tộc, đối xử với ta rất tốt. Bây giờ tại sao lại đối đầu nhau, tình cảm trước đây đã biến mất không thấy đâu?"
Thanh Hà giật mình: "Ta không nghĩ thử tại sao như vậy. Ta chỉ biết rằng nếu luân hãm vào đó thì sẽ rất đau khổ. Mỗi lần đều phải dùng hết toàn lực, còn phải đánh cược vận may mới có thể thoát khỏi vòng xoáy. Mặc dù ta rất mệt mỏi, nhưng ta cũng rất hiểu rõ, ta đã rất may mắn rồi. Có rất nhiều người đã phải chịu đựng nhiều khó khăn hơn, có rất nhiều người chưa đến hai mươi đã phải qua đời."
Vương Duyệt nói: "Ta lập chí muốn trở thành thừa tướng, cao nhất là trở thành một người thứ hai giống như phụ thân Vương Đạo của ta. Nhưng nếu ta tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi tại sao này, sau đó giải quyết từng vấn đề, kết thúc cuộc chiến không hồi kết giữa hoàng tộc và sĩ tộc, ổn định quốc gia, không cần để nàng hát ta lên sân khấu. Đánh tới đánh lui, cách mười mấy năm lại là một loạn thế, Xương trắng phơi ngoài đồng, tiếng gà vắng dặm trường. Thay vì làm thừa tướng, ta càng hy vọng làm được điều này. Như vậy mới có thể hoà bình và ổn định lâu dài, sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa."
Chính trị thay đổi liên miên, không thể nào thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn giết ác long và biến thành ác long, mỗi thế hệ của các gia tộc khác nhau đều lặp lại quỹ đạo vận mệnh giống nhau, khiến cho trường trì cửu an trở nên xa vời, trở thành một giấc mơ không có cách nào trở thành hiện thực.
Vương Duyệt nói phải tìm ra căn nguyên của vấn đề, căn nguyên của bệnh "chính trị".
Nếu là người khác, Thanh Hà sẽ chỉ cười trừ, trong lòng thầm nói ngây thơ. Nhưng mà những lời này nói ra từ miệng Vương Duyệt, mỗi một chữ đều khiến Thanh Hà bội phục không thôi.
Nếu trên đời này có người có thể giải quyết vấn đề này, vậy người này chỉ có thể là Vương Duyệt, người nàng sùng bái cả đời này, cũng là người nàng yêu cả đời này.
Ngay cả Thanh Hà tâm tình mệt mỏi cũng được Vương Duyệt đốt cháy lại nhiệt huyết, lấy lại phương hướng cuộc đời: "Chàng cũng đã nói phu thê là một thể, sau này ta sẽ làm những chuyện này cùng với chàng. Nếu thực sự tìm ra được vấn đề, đạt được mục tiêu trường trì cửu an, có khổ hay mệt mỏi ra sao, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà--"
Thanh Hà lo lắng vấn đề hiện tại: "Chành là đích trưởng tử của Vương Đạo. Truyền nhân y bát, Vương Đạo không rút lui, sao chàng có thể rút lui?"
Vương Duyệt vẫn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh như cũ, giống như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nói: "Ta tự có biện pháp. Ta sẽ xử lý chuyện này, nàng không cần lo lắng. Nàng chỉ cần chuyên tâm giúp đỡ hoàng thượng đối phó Vương Đôn là được rồi."
Từ nhỏ đến lớn, không có việc gì Vương Duyệt không giải quyết được, Thanh Hà tin tưởng, không hỏi thêm gì nữa.
Từ khi Vương Ưng đi Vũ Xương, biệt viện Lâu Hồ lại rơi vào tay Vương Duyệt, còn không tốn một đồng nào. Khí trời dần dần nóng lên, Vương Duyệt tu sửa biệt viện, còn gia cố thuyền trúc trong Lâu Hồ, muốn tất cả người nhà đến Lâu Hồ ở.
Tào Thục, Vương Đạo rất hưởng thụ một mảnh hiếu tâm của Vương Duyệt, dọn đến Lâu Hồ. Những người khác làm sao không nể mặt thế tử được? Tất cả đều nhao nhao dọn đến Lâu Hồ nghỉ mát.
Nhà họ Vương ở ngõ Ô Y trở nên trống rỗng. Vương Duyệt lấy cớ tu sửa phòng ốc, lệnh cho tâm phúc đào một cái hố to trong đình viện, trong hố đặt một cái hũ lớn, trong hũ đặt các chuỗi đồng xu, vừa vặn là một trăm vạn tiền.
Sau khi làm xong, Vương Duyệt ra lệnh cho mọi người lấp cái hố lớn lại, chôn cái hũ lớn, rồi trồng cây xanh lên.
- -----oOo------
Đối mặt với chất vấn của Thanh Hà và Vương Duyệt, Si Giám cực kỳ oan uổng: “Hoàng thượng đã len lén mang võ sĩ Tây Trì đi, hắn cải trang thành đám người đó rời khỏi Đài Thành. Ta là Thượng thư lệnh, không có tư cách hỏi hành tung của võ sĩ Tây Trì."
Võ sĩ Tây Trì là tên của một nhóm võ sĩ chính thống nhất của Thái Ninh Đế, nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế. Lúc Tư Mã Thiệu vẫn còn là thái tử, hắn đã đích thân chiêu mộ nhóm võ sĩ này làm thân tín. Có một ngày hắn muốn đào một cái hồ ở Tây Uyển, nhưng Thái Hưng Đế nói hao người tốn của, không đồng ý.
Tư Mã Thiệu ra lệnh cho nhóm người này đào cái hồ xuyên đêm. Vì hồ ở Tây Uyển nên gọi là Tây Trì, từ đó nhóm võ sĩ này còn có tên là võ sĩ Tây Trì. Võ sĩ Tây Trì của Tư Mã Thiệu chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng đế. Ngay cả Dữu hoàng hậu cũng không sai sử được.
Ngay khi Si Giám chuẩn bị khởi binh đến Cô Tô tìm Thái Ninh Đế, thì Thái Ninh Đế và Tống Huy cưỡi chung một con ngựa từ phía mặt trời mọc trở lại. Dưới ánh mặt trời, Thái Ninh Đế tóc vàng da trắng, cực kỳ bắt mắt.
Lão tổ tông này coi như là đã trở lại rồi! Nếu như hắn ta bị Vương Ưng bắt đi ở Cô Tô, thì cuộc chiến này làm sao mà đánh đây!
Thanh Hà, Vương Duyệt quả thật là không còn gì để nói. Tư Mã Thiệu xuống ngựa trước, Tống Huy vì bỏ chạy trong rừng bằng đôi chân trần cho nên bàn chân đều là vết thương, vẫn tiếp tục ngồi trên lưng ngựa. Lúc này nàng ta vẫn còn chìm đắm trong ảo mộng, không dám tin Thái Ninh Đế thực sự đến cứu một người phụ nữ "hư hỏng" nhan sắc họa thủy như nàng ta
Vương Duyệt kìm lại cơn tức giận, hỏi: "Hoàng thượng làm thế nào chạy trốn khỏi Cô Tô?"
Thái Ninh Đế dương dương đắc ý, đem chuyện dội một gáo nước lạnh lên phân ngựa, còn có chuyện tặng roi ngựa thất bảo để giữ bí mật ra kể lại.
Thanh Hà và Vương Duyệt nhìn nhau đầy ẩn ý: Hoàng thượng đã dùng trí thông minh hạn chế của mình để làm anh hùng cứu mỹ nhân...
Nói đến đây có thể các bạn không tin, Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu khi còn nhỏ được gọi là thần đồng. Lúc đó hắn là Lang Gia Vương thế tử, có một người từ Trường An đến hỏi hắn ta, Thái Dương (mặt trời) và Trường An cách nhau bao xa? Tư Mã Thiệu nói thái dương xa, Trường An gần. Bởi vì chỉ nghe nói có người đến từ Trường An, lại không nghe nói có người đến từ Thái Dương.
Ngày hôm sau trong bữa tiệc, Lang Gia Vương đã lấy câu trả lời nhanh trí của con trai mình ra kể, coi như là kể câu chuyện lý thú cho quần thần nghe. Lúc đó Vương Đạo và Lang Gia Vương còn rất thân thiết với nhau. Vương Đạo trêu chọc Tư Mã Thiệu, hỏi lại câu y vậy. Lần này Tư Mã Thiệu nói Thái Dương gần, Trường An xa, bởi vì ngước mắt lên có thể nhìn thấy Thái Dương, mà không thấy Trường An. Nghĩa là khi ngẩng đầu lên có thể thấy mặt trời, nhưng lại không nhìn thấy Trường An. Vì vậy Thái Dương gần. Năng lực tư duy linh hoạt như thế là chủ đề tán dóc rất được yêu thích ở Đại Tấn. Vì vậy mọi người đều rất kỳ vọng vào thần đồng Tư Mã Thiệu này. Chỉ là càng lớn càng bình thường, mờ nhạt giữa mọi người.
Vương Duyệt lén nói với Thanh Hà: "Dù gì hắn cũng là thần đồng. Trong trường hợp khẩn cấp, vẫn có năng lực ứng phó."
Thanh Hà cũng hiếm khi thừa nhận Thái Ninh Đế một lần: "Hiếu thảo, nghe lời, tấm lòng lương thiện, cộng thêm lúc bị buộc phải thông minh. Chờ Vương Đôn ngã ngựa, ta và chàng không cần phải hao tổn tâm cơ dìu dắt hắn nữa. Tự hắn xử lý đại sự quốc gia. Mấy ngày này đều thật mệt mỏi, đau đầu."
Thanh Hà vuốt cái trán. Trong loạn Vĩnh Gia bị hạ dược cực mạnh. Một đường xóc nảy xuôi về phía nam, thiếu quần áo thiếu dược, sau đó bị cha con Vương Trừng bắt cóc, bị bức nhảy sông chạy trốn, trong cơn hoảng loạn nàng bị lăn xuống núi, đầu bị đập mất trí nhớ, được người ta nhặt xem như con gái mà nuôi dưỡng. Sau lại gặp phải lang băm tùy tiện kê thuốc, làm lỡ thời gian trị liệu. Vất vả lắm mới được Vương Duyệt cứu, dưới sự che chở của hắn, an tâm nghỉ dưỡng hai năm. Thanh Hà "chậu vàng rửa tay*", không cần quan tâm đến thế sự, dưỡng bệnh thật tốt, cuối cùng khôi phục được hơn một nửa trí nhớ, chỉ còn để lại căn bệnh đau đầu, vẫn luôn không có cách nào trị khỏi.
*Chậu vàng rửa tay: là một thành ngữ Trung Quốc, ban đầu nó dùng để chỉ một buổi lễ được tổ chức sau khi những thuyền nhân gửi thực phẩm đến cung điện Trường An của nhà Hán lên phà trên sông Weihe để biểu thị sự thành tựu của quan chức, nhiệm vụ; sau này nó được hiểu với nghĩa khác. Sau khi trở nên giàu có, xã hội đen sẵn sàng rời khỏi vị trí của họ để hưởng tuổi già và công khai tuyên bố rằng họ sẽ rửa tay gác kiếm, bây giờ nó cũng đề cập đến rửa tay gác kiếm, hoàn lương.
Nào ngờ Thái Hưng Đế qua cầu rút váng, “trở mặt thành thù” với Vương Đạo, quân thần đấu nhau, vì ổn định thế cục, để Đại Tấn sau khi sống lại không bị sụp đổ nữa, Thanh Hà phải bất đắc dĩ rời núi, lại cùng nắm tay Vương Duyệt, mượn lực Cần Vương của Vương Đôn, bức Thái Hưng Đế xuống đài. Nhưng không ngờ trước khi chết Thái Hưng Đế lại châm ngòi ly gián giữa anh em Lang Gia Vương thị. Vương Đôn giết ác long Thái Hưng Đế, lại không thể chống lại sự mê hoặc của quyền lực, bản thân hắc hoá. Thanh Hà và Vương Duyệt lại nắm tay tàn sát ác long Vương Đôn.
Phiền não mãi mãi không có hồi kết, tranh đấu mãi mãi không dừng. Một năm nay Thanh Hà hao tổn tâm trí, bệnh đau đầu tái phát thường xuyên, thỉnh thoảng lại đến "hỏi thăm" nàng.
"Bệnh lâu thành thầy thuốc", Vương Duyệt đã sớm hỏi thầy thuốc học cách xoa bóp, hắn tìm mấy huyệt đạo trên đầu Thanh Hà, dùng lực đầu ngón tay ấn, làm giảm bớt cơn đau đầu.
Thanh Hà nhíu mày dần dần buông lỏng, hỏi: "Sau khi Vương Đôn ngã ngựa, chàng định làm gì?"
Vương Duyệt vừa xoa bóp vừa nói: "Làm những chuyện giống như vậy cùng với nàng."
Đương nhiên là thành thân. Từ mười bốn tuổi kéo dài đến gần hai mươi tuổi, năm năm rồi mà vẫn chưa hoàn thành hôn lễ - Ngược lại còn bị Tuân Hoán mù mờ không biết gì đoạt trước, yêu đương thành thân làm liền một mạch, gần như không có trở ngại gì, hôm nay ngay cả con cũng sắp sinh luôn rồi!
Ban ngày mải miết rong chơi, tối lặn mặt trời đổ thóc vào xay. Đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Thanh Hà đỏ mặt: "Ý của ta là... sau khi thành thân ấy."
Vương Duyệt: “Làm chuyện giống như Hoán nương vậy.” Đương nhiên là sinh con rồi. Rồi đính ước từ bé chỉ phúc vi hôn với con của Hoán nương. Sinh ra muộn, không biết sau này Chu Sở có chờ đợi không nữa.
Thuỳ tai của Thanh Hà đỏ lên: "Ý của ta là.... ngoại trừ những việc đó."
Đầu ngón tay của Vương Duyệt dừng lại: "Nàng mệt rồi?"
Thanh Hà nói: "Ta mệt mỏi, chán ghét cuộc chiến tranh mãi mãi không dừng này, việc này chưa xong việc khác đã đến. Giống như loạn Bát Vương năm đó ở Lạc Dương, lòng người thay đổi. Lúc đầu nhiều người rất tốt, nhưng một khi dính vào hoàng quyền thì thay đổi, giống như bị trúng tà vậy, tẩu hỏa nhập ma, biến thành một con người khác. Trong mắt không có lương tri, chỉ có quyền lực, muốn có được càng nhiều quyền lực."
"Những con người không thay đổi, thì hoặc là kẻ ngốc, giống như phụ thân của ta, hoặc là đoản mệnh, giống như Trường Sa Vương Tư Mã Nghệ, cuối cùng giả chết, sinh mệnh chính trị cũng như tính mạng. Bây giờ hoàng thượng còn trẻ tuổi cường tráng, vui vẻ. Hắn ta còn cùng với Tống Huy... khụ khụ. Với thân thể này, hắn là sẽ không mất sớm. Hắn ta lương thiện hiếu thuận, lại có chút trí tuệ. Có một hoàng thượng như vậy, ta hẳn là có thể yên tâm, không cần quan tâm đến chuyện hoàng tộc nữa."
Vương Duyệt tiếp tục xoa bóp: "Ý của nàng là, nàng muốn dứt khoát rút lui, không quan tâm triều chính nữa?"
Thanh Hà gật đầu: "Trải qua bao nhiêu chuyện, lòng ta mệt mỏi rồi. Chưa đến hai mươi tuổi, đã phải nếm trải bao thăng trầm nhân gian, cũng đã từng từ Vân Đốn rơi xuống hồng trần, từ công chúa trở thành nô tỳ. Bên ngoài là hồng nhan nhưng bên trong đã già. Hơn nữa gần đây ta thường xuyên đau đầu, giống như bị ai đâm kim vào đầu. Trong lòng có chuyện, lục đục với nhau, nhớ lại những chuyện kia, có khi cả đêm không ngủ được, cơ thể không thể chịu đựng nổi. Nếu ta không rút lui, nhất định sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy này, thân bất do kỷ, vĩnh viễn không thể thoát ra, lúc nào mới kết thúc."
Vương Duyệt nói: "Được, nàng rút lui, ta cũng sẽ rút lui với nàng."
Thanh Hà vội nói: "Ta chỉ nói về bản thân mình thôi. Lúc chàng còn trẻ lập chí làm thừa tướng, sao có thể rút lui được?"
Vương Duyệt nói: "Phu thê nhất thể. Nếu nàng rút, ta không lui, nhất định sẽ lại lôi kéo nàng vào, mãi mãi không yên. Trải qua những năm này, ta cũng từ từ thay đổi suy nghĩ trước đây. Thanh Hà, nàng có từng nghĩ qua, tại sao sĩ tộc và hoàng tộc mãi mãi tranh đấu nhau, không bao giờ kết thúc? Tại sao hơn một trăm năm nay đất nước triều đại thường xuyên thay đổi, chiến tranh liên miên, bách tính gặp tai ương, dân chúng lầm than? Hòa bình luôn luôn ngắn ngủi, phần lớn thời gian đều là chiến tranh?"
"Tại sao một khi quyền thần lên đến đỉnh cao, bọn họ lại biến ngay thành ác long? Lúc Vương Đôn còn ở Lạc Dương, ngay cả lúc đầu xuôi về phía nam đều là một người có danh tiếng có tính cách. Tại sao sau khi cần vương lại lập tức biến thành như vậy? Năm đó ông ta còn gánh thay ta tội danh giết phụ tử Vương Trừng cùng gia tộc, đối xử với ta rất tốt. Bây giờ tại sao lại đối đầu nhau, tình cảm trước đây đã biến mất không thấy đâu?"
Thanh Hà giật mình: "Ta không nghĩ thử tại sao như vậy. Ta chỉ biết rằng nếu luân hãm vào đó thì sẽ rất đau khổ. Mỗi lần đều phải dùng hết toàn lực, còn phải đánh cược vận may mới có thể thoát khỏi vòng xoáy. Mặc dù ta rất mệt mỏi, nhưng ta cũng rất hiểu rõ, ta đã rất may mắn rồi. Có rất nhiều người đã phải chịu đựng nhiều khó khăn hơn, có rất nhiều người chưa đến hai mươi đã phải qua đời."
Vương Duyệt nói: "Ta lập chí muốn trở thành thừa tướng, cao nhất là trở thành một người thứ hai giống như phụ thân Vương Đạo của ta. Nhưng nếu ta tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi tại sao này, sau đó giải quyết từng vấn đề, kết thúc cuộc chiến không hồi kết giữa hoàng tộc và sĩ tộc, ổn định quốc gia, không cần để nàng hát ta lên sân khấu. Đánh tới đánh lui, cách mười mấy năm lại là một loạn thế, Xương trắng phơi ngoài đồng, tiếng gà vắng dặm trường. Thay vì làm thừa tướng, ta càng hy vọng làm được điều này. Như vậy mới có thể hoà bình và ổn định lâu dài, sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa."
Chính trị thay đổi liên miên, không thể nào thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn giết ác long và biến thành ác long, mỗi thế hệ của các gia tộc khác nhau đều lặp lại quỹ đạo vận mệnh giống nhau, khiến cho trường trì cửu an trở nên xa vời, trở thành một giấc mơ không có cách nào trở thành hiện thực.
Vương Duyệt nói phải tìm ra căn nguyên của vấn đề, căn nguyên của bệnh "chính trị".
Nếu là người khác, Thanh Hà sẽ chỉ cười trừ, trong lòng thầm nói ngây thơ. Nhưng mà những lời này nói ra từ miệng Vương Duyệt, mỗi một chữ đều khiến Thanh Hà bội phục không thôi.
Nếu trên đời này có người có thể giải quyết vấn đề này, vậy người này chỉ có thể là Vương Duyệt, người nàng sùng bái cả đời này, cũng là người nàng yêu cả đời này.
Ngay cả Thanh Hà tâm tình mệt mỏi cũng được Vương Duyệt đốt cháy lại nhiệt huyết, lấy lại phương hướng cuộc đời: "Chàng cũng đã nói phu thê là một thể, sau này ta sẽ làm những chuyện này cùng với chàng. Nếu thực sự tìm ra được vấn đề, đạt được mục tiêu trường trì cửu an, có khổ hay mệt mỏi ra sao, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà--"
Thanh Hà lo lắng vấn đề hiện tại: "Chành là đích trưởng tử của Vương Đạo. Truyền nhân y bát, Vương Đạo không rút lui, sao chàng có thể rút lui?"
Vương Duyệt vẫn mang vẻ mặt vân đạm phong khinh như cũ, giống như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nói: "Ta tự có biện pháp. Ta sẽ xử lý chuyện này, nàng không cần lo lắng. Nàng chỉ cần chuyên tâm giúp đỡ hoàng thượng đối phó Vương Đôn là được rồi."
Từ nhỏ đến lớn, không có việc gì Vương Duyệt không giải quyết được, Thanh Hà tin tưởng, không hỏi thêm gì nữa.
Từ khi Vương Ưng đi Vũ Xương, biệt viện Lâu Hồ lại rơi vào tay Vương Duyệt, còn không tốn một đồng nào. Khí trời dần dần nóng lên, Vương Duyệt tu sửa biệt viện, còn gia cố thuyền trúc trong Lâu Hồ, muốn tất cả người nhà đến Lâu Hồ ở.
Tào Thục, Vương Đạo rất hưởng thụ một mảnh hiếu tâm của Vương Duyệt, dọn đến Lâu Hồ. Những người khác làm sao không nể mặt thế tử được? Tất cả đều nhao nhao dọn đến Lâu Hồ nghỉ mát.
Nhà họ Vương ở ngõ Ô Y trở nên trống rỗng. Vương Duyệt lấy cớ tu sửa phòng ốc, lệnh cho tâm phúc đào một cái hố to trong đình viện, trong hố đặt một cái hũ lớn, trong hũ đặt các chuỗi đồng xu, vừa vặn là một trăm vạn tiền.
Sau khi làm xong, Vương Duyệt ra lệnh cho mọi người lấp cái hố lớn lại, chôn cái hũ lớn, rồi trồng cây xanh lên.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.