Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ
Chương 14: Sinh nhật
Xuân Khê Địch Hiểu
10/12/2022
King cũng không phải là người trong giới lồng tiếng. Gã ở trong giới e-Sports, năm ngoái đưa đội tuyển đi thi giành được chức quán quân, đương nhiên kỹ thuật cũng rất tốt rồi. King đã quyết định lui giới không tham gia thi đấu nữa, gã trở thành huấn luyện viên cho đội. Lúc bình thường thỉnh thoảng còn livestream khiến quần chúng khóc gào thét gọi ông xã ông xã.
Cố Thần nghe thấy Sương hoa rơi đầy nhắc đến “King thần” thì tầm mắt hơi ngưng lại, chăm chú nhìn thứ được Sương hoa rơi đầy gửi đến.
King: Bảo bối, anh biết là em mà. @Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh.
King là người giành được chức quán quân, tuy Cố Thần cũng được gọi là “đại thần” nhưng vẫn không so được với vị “thần” chân chính xuất hiện này. Nhìn thấy ảnh chụp màn hình này được gửi đến mấy chục lần trên weibo thì fan của Cố Thần lại tăng lên một lượt nữa.
Cố Thần yên lặng không lên tiếng, giữ chặt tay không mở weibo ra rồi đứng lên.
Cận Lập thay quần áo ổn rồi lại lần mò về đây, thấy sắc mặt của Cố Thần không được tốt lắm thì quan tâm hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Cố Thần trả lời: “Không có.” Cậu thản nhiên đáp, “Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can mà thôi.”
Nếu có thể cứng rắn tuyên bố rằng, “Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can” thì đương nhiên những suy nghĩ buồn bực gì đó cũng không tiếp diễn nữa. Sau đó di động của Cố Thần cũng bắt đầu nhận được những hình ảnh khác nhau. Trên ảnh chụp là thiếu niên đang nhắm mắt, nửa thân trên lõa lồ tựa như đang ngủ say. Đối với người chụp ảnh thiếu niên kia thì chỉ cần vươn tay kéo cái chăn mỏng manh ra đã có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn.
Cố Thần ngắm nhìn từ tốn rồi nhẹ nhàng xóa đi, động tác lưu loát chẳng hề nương tay.
Cứ như thế mà trải qua những tháng ngày sóng yên gió lặng, ngoài mặt thì Cận Lập tỏ vẻ không làm gì cả nhưng trên thực tế lại cứ thích quản này quản nọ, cũng chiếm trọn luôn ngày cuối tuần của Cố Thần. Cũng may gần đây Cố Thần không phải thu âm kịch nào nên cũng đi theo Cận Lập.
Cận Lập được Cố Thần ngầm đồng ý đương nhiên sẽ mượn việc “massage” để thoải mái ngủ trên giường của cậu rồi. Hôm nay Cận Lập tỉnh lại sớm hơn Cố Thần một chút, yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của Cố Thần. Đang tính lén hôn môi một cái thì đột nhiên di động trong tay kêu lên.
Cận Lập còn chưa tỉnh táo hẳn, cầm di động lên nhìn thấy thì giật cả mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất. Bên trên là một tấm ảnh khỏa thân! Tấm ảnh Cố Thần khỏa thân! Thiếu niên trên ảnh nhỏ hơn Cố Thần một chút nhưng liếc mắt một cái Cận Lập cũng có thể nhận ra được.
Trong lúc tức giận Cận Lập cầm di động lên nhắn sang: “Cậu là ai?”
Bên kia gửi trả rất nhanh: “Bảo bối, anh nghĩ em đã biết từ trước rồi chứ.”
Cận Lập nhìn chằm chằm hai chữ “bảo bối” ở trên. Đợi đến lúc anh phát hiện ra thì mới biết điện thoại trong tay không phải của mình mà là của Cố Thần!
Thằng nhóc chết tiệt này, bị biến thái quấn theo cũng không biết kêu lên một tiếng à?
Hình như đối phương cảm thấy Cố Thần trả lời lâu quá nên thong thả gửi đến một tin nhắn khác: “Bảo bối à, chỉ cần em qua đây với anh thì anh hứa sẽ xóa hết tất cả các ảnh chụp, cam đoan sẽ không cho ai khác nhìn thấy đâu.”
Cận Lập nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, anh tức giận đến mức run cả tay. Trong lúc anh không biết thì mèo con mình cẩn thận chăm sóc lại bị người khác cuỗm mất à?
Cận Lập lay Cố Thần đang ngủ say dậy.
Cố Thần nằm trên gối dụi dụi mấy cái rồi mở mắt. Lúc nhìn thấy Cận Lập giữ di động của mình trong tay thì cậu nhíu chặt mày sau đó ngồi dậy. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Cận Lập thì Cố Thần vẫn cứ bình tĩnh lấy di động lại. Cậu lướt lướt xem thử, chầm chậm đọc hết đoạn tin nhắn giữa đối phương và Cận Lập.
Ánh mắt của Cận Lập như muốn chọc thủng mấy lỗ trên khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của Cố Thần. Anh cố gắng áp chế cơn giận của mình, hỏi đến một câu: “Chuyện này là sao?”
Cố Thần trả lời: “Tôi đã kể rồi mà.”
Cận Lập tức giận nắm chặt lấy tay của Cố Thần: “Đừng nói nhảm nữa, em đã kể đến khi nào chứ?”
Cố Thần vẫn điềm tĩnh như trước: “Năm ngày trước đã nói ‘Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can mà thôi’.”
Cận Lập muốn phát rồ rồi.
Cố Thần lại bảo: “Chẳng qua trong tay cậu ấy chỉ giữ mấy tấm hình khỏa thân thôi mà, cũng chẳng còn gì cả.”
Cận Lập phát điên: “Mấy tấm hình khỏa thân còn không có gì là sao?”
Cố Thần: “Anh đã từng ở trọ trong trường chưa?”
Cận Lập: “… Chưa.”
Cố Thần: “…”
Cố Thần nói: “Bọn tôi ở trọ trong trường, ở ký túc xá ấy. Trên hành lang có phòng tắm, mọi người để trần đi tới đi lui cũng không hiếm lạ gì. Dù sao cũng là nam cả nên không ai để ý đến mấy tấm hình khỏa thân đó đâu.”
Vẻ mặt Cận Lập thoáng dịu đi: “Gã là bạn học của em ư?”
Cố Thần lắc đầu. Cậu cũng không giấu giếm: “Là một người bạn thôi. Quen biết đã nhiều năm rồi, năm ngoái tôi ra ngoài giải sầu thì ở nhờ nhà cậu ấy. Ở vài ngày, cuối cùng đến một đêm cậu ấy lẻn vào phòng tôi.” Nói đến đây, cậu liếc mắt nhìn Cận Lập một cái, “Muốn lên giường với tôi.”
Ánh mắt của Cố Thần như hắt một gáo nước lạnh lên đầu Cận Lập. Anh đột nhiên ý thức được bản thân mình đối với phương diện tình cảm cũng đâu có ngu ngơ như một đứa nhóc đâu, Cố Thần sẽ trưởng thành nhanh thôi, bản thân cậu cũng là một người đàn ông có chính kiến mà. May thay da mặt của Cận Lập đủ dày, trong chớp mắt đã khôi phục trở lại rồi tiếp tục gặng hỏi: “Em không đồng ý rồi chạy trốn sau đó gã ta đến quấy rối em đúng không?”
Cố Thần nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng không sai biệt lắm.” Cậu bổ sung thêm một câu: “Tôi biết cậu ấy và những người khác cũng có quan hệ với nhau nên không muốn lún sâu vào, sẽ không liên hệ với cậu ấy nữa đâu.” Không nghĩ đến rằng có vài người chẳng ăn được thì vẫn cứ tiếp tục thương nhớ, bây giờ lại còn lộ liễu tìm đến tận đây.
Cận Lập nghiêm mặt: “Đưa di động cho anh.”
Cố Thần nhướng mày.
Cận Lập nói: “Anh đi kiện gã ta để gã không dám xuất hiện nữa!” Dám đến dây dưa với bà xã của anh à, anh chưa đi cắt quần thằng biến thái đó là may lắm rồi đó!
Cố Thần im lặng một lúc cũng không phản đối gì. Sở dĩ cậu xử trí bằng cách không để ý đến đối phương thật ra cũng vì không có biện pháp nào với gã. Chặn đối phương thì gã sẽ tìm số khác để liên lạc, tài khoản trên mạng cũng đã bị tìm ra rồi, ngoại trừ việc không quan tâm ra thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Tuy biết rằng mức độ quấy rối đó cũng không cấu thành tội danh được nhưng Cố Thần cảm thấy đem việc này giao cho Cận Lập giải quyết là ổn nhất.
Cận Lập tìm người tra xét mấy cái tin nhắn được gửi trong di động của Cố Thần, lại dựa vào trí nhớ của cậu mà đối chiếu ra được thân phận và địa chỉ của đối phương rồi giao cho người dưới quyền mình nghĩ ra phương án cụ thể bắt đối phương.
Đơn giản mà nói thì chỉ muốn đối phương bồi thường chút gì đó trước khi đào toàn bộ gốc gác của gã ra rồi lại từ từ đùa giỡn với gã. Nếu đối phương còn làm chuyện trái pháp luật nào đó thì càng tốt, tiện tay cho gã thăng luôn!
Không nghĩ đến một khi đã điều tra ra thì lại tra được kha khá chuyện, ra người này là đại thần King trong giới e-Sports. Có không ít fan girl muốn yêu đương với gã nhưng gã vẫn kiên quyết khước từ những lời dụ dỗ, có thể nói là một dòng nước trong ở giới này. Kết quả hóa ra tên này không thích phụ nữ chỉ thích đàn ông, hơn nữa còn cực thích những nhóc con nhỏ hơn mình rất nhiều. Gã thích làm ở phía sau còn có khuynh hướng tự ngược, số người từng bị gã cưỡng bức xảy ra quan hệ quái dị với gã không ít.
Cận Lập không có hứng thú biết đến những chuyện này, những việc sau đó đều giao cho trợ lý để ý đến còn bản thân mình thì bắt lấy Cố Thần truy hỏi: “Hồi đó em thích chơi game à?”
Cố Thần biết Cận Lập thăm dò chuyện của King nên cũng không bất ngờ khi anh hỏi đến, chỉ gật đầu trả lời: “Từng thích.”
“Đừng có tùy tiện tin tưởng rồi quen biết người trên mạng chứ.” Cận Lập nghiêm túc nói, “Tên King này là một thằng cặn bã. Nếu em không trốn mau nói không chừng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý vì gã đấy!”
Cố Thần tránh né ánh mắt lo âu của Cận Lập rồi lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
“Nói cảm ơn với anh làm gì chứ?” Cận Lập vẫn giữ lấy tay của Cố Thần, lòng bàn tay hơi ươn ướt, “Tiểu Thần, em ghét việc anh trông nom em sao? Ghét anh thân mật với em ư? Nếu anh có chút ý nghĩ xấu xa với em thì em có ghét anh không?”
Rõ ràng là chiếm giữ vị trí chủ động, rõ ràng có thể dễ dàng nắm lấy nhưng Cận Lập lại căng thẳng vô cùng. Dường như câu trả lời của cậu cực kỳ quan trọng, nhận được đáp án “ghét” không khác gì bị dìm chết cả.
Có ghét không ư?
Cố Thần lại né tránh ánh mắt của Cận Lập lần nữa. Dù cho có muốn thân mật, dù cho có động lòng nhưng Cận Lập vẫn đơn thuần như một đứa trẻ to xác, rất dễ phấn chấn cũng dễ dàng buồn rầu như vậy. Cận Lập không giống thế, Cận Lập không giống với những kẻ cưỡng bức dụ dỗ hay những tên cặn bã thích bám dính.
Cố Thần trung thực lắc đầu.
Cận Lập như được mở cờ trong bụng, ôm chặt lấy Cố Thần cũng không quan tâm đến chuyện nào khác nữa. Chiều nào có tiết Cố Thần cũng được đưa rước về, hai người dính lấy nhau chơi game hoặc là xem phim. Cuộc sống hằng ngày yên ổn, cũng không cần phải quá thoải mái đâu.
Hình như hai người đã quên mất gì đó rồi.
Cho đến tận hôm sinh nhật của Cố Thần cậu mới nhận được một cú điện thoại của Sương hoa rơi đầy. Cố Thần chợt nhớ ra vì chuyện của King nên cậu không onl, có onl cũng chỉ chào hỏi với nhóm bạn thân hoàn toàn quên mất bộ kịch “Đuổi theo ánh nắng” kia.
Sương hoa rơi đầy nói: “Nghe họ nói kế hoạch cũng chơi trò mất tích, giống như cậu với kế hoạch rất quen thuộc rồi ấy. Không thì cậu tìm anh ta xem thử được chứ?”
Cố Thần nhíu mày lại nhớ đến những lời trước đó đã nói với Cẩm lý lý lý lý lý. Chẳng lẽ Cẩm lý lý lý lý lý đưa “Đuổi theo ánh nắng” đến là vì muốn tiếp cậu với cậu, theo đuổi không được thì trực tiếp bỏ chạy ư?
Người này cũng thật không có trách nhiệm! Bản thân cậu là CV, nộp âm rồi phải phản âm cũng không có việc gì nhưng kế hoạch không giống vậy, đằng sau còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Cố Thần nói: “Được, để tôi thử xem có tìm được anh ấy hay không.”
Cận Lập vểnh tai ở bên cạnh nghe lén, thấy Cố Thần đặt điện thoại xuống đã nhíu chặt mày thì hỏi thăm: “Có chuyện gì thế?”
Cố Thần đáp trả: “Không có việc gì.”
Cận Lập sẽ không bị Cố Thần lừa gạt lần nữa đâu: “Lần trước em cũng nói với anh như vậy kết quả lại bị biến thái quấy rối!” Cận Lập đang muốn tra khảo thì di động ở bên cạnh vang lên, tên người gọi là hai chữ “Thái hậu” cực lớn.
Cận Lập nhanh chóng nghe máy.
Giọng của mẹ Cận từ đầu bên kia truyền đến: “Hôm nay có mang Tiểu Thần ra ngoài chơi không?”
Cận Lập rầu rĩ: “Tại sao phải mang ra ngoài chơi chứ mẹ?”
“Mày quả nhiên không quan tâm đến Tiểu Thần mà!” Bất thình lình mẹ Cận trách mắng, “Tiểu Thần với mày ở chung lâu như thế mà mày lại không biết hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thần à? Hôm nay Tiểu Thần sẽ đủ 18 tuổi đấy! Ngày trọng đại như thế mà mày cũng không biết, mày có đáng mặt làm anh không chứ?”
Cố Thần nghe thấy Sương hoa rơi đầy nhắc đến “King thần” thì tầm mắt hơi ngưng lại, chăm chú nhìn thứ được Sương hoa rơi đầy gửi đến.
King: Bảo bối, anh biết là em mà. @Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh.
King là người giành được chức quán quân, tuy Cố Thần cũng được gọi là “đại thần” nhưng vẫn không so được với vị “thần” chân chính xuất hiện này. Nhìn thấy ảnh chụp màn hình này được gửi đến mấy chục lần trên weibo thì fan của Cố Thần lại tăng lên một lượt nữa.
Cố Thần yên lặng không lên tiếng, giữ chặt tay không mở weibo ra rồi đứng lên.
Cận Lập thay quần áo ổn rồi lại lần mò về đây, thấy sắc mặt của Cố Thần không được tốt lắm thì quan tâm hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Cố Thần trả lời: “Không có.” Cậu thản nhiên đáp, “Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can mà thôi.”
Nếu có thể cứng rắn tuyên bố rằng, “Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can” thì đương nhiên những suy nghĩ buồn bực gì đó cũng không tiếp diễn nữa. Sau đó di động của Cố Thần cũng bắt đầu nhận được những hình ảnh khác nhau. Trên ảnh chụp là thiếu niên đang nhắm mắt, nửa thân trên lõa lồ tựa như đang ngủ say. Đối với người chụp ảnh thiếu niên kia thì chỉ cần vươn tay kéo cái chăn mỏng manh ra đã có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn.
Cố Thần ngắm nhìn từ tốn rồi nhẹ nhàng xóa đi, động tác lưu loát chẳng hề nương tay.
Cứ như thế mà trải qua những tháng ngày sóng yên gió lặng, ngoài mặt thì Cận Lập tỏ vẻ không làm gì cả nhưng trên thực tế lại cứ thích quản này quản nọ, cũng chiếm trọn luôn ngày cuối tuần của Cố Thần. Cũng may gần đây Cố Thần không phải thu âm kịch nào nên cũng đi theo Cận Lập.
Cận Lập được Cố Thần ngầm đồng ý đương nhiên sẽ mượn việc “massage” để thoải mái ngủ trên giường của cậu rồi. Hôm nay Cận Lập tỉnh lại sớm hơn Cố Thần một chút, yên lặng nhìn ngắm khuôn mặt ngủ say của Cố Thần. Đang tính lén hôn môi một cái thì đột nhiên di động trong tay kêu lên.
Cận Lập còn chưa tỉnh táo hẳn, cầm di động lên nhìn thấy thì giật cả mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay mất. Bên trên là một tấm ảnh khỏa thân! Tấm ảnh Cố Thần khỏa thân! Thiếu niên trên ảnh nhỏ hơn Cố Thần một chút nhưng liếc mắt một cái Cận Lập cũng có thể nhận ra được.
Trong lúc tức giận Cận Lập cầm di động lên nhắn sang: “Cậu là ai?”
Bên kia gửi trả rất nhanh: “Bảo bối, anh nghĩ em đã biết từ trước rồi chứ.”
Cận Lập nhìn chằm chằm hai chữ “bảo bối” ở trên. Đợi đến lúc anh phát hiện ra thì mới biết điện thoại trong tay không phải của mình mà là của Cố Thần!
Thằng nhóc chết tiệt này, bị biến thái quấn theo cũng không biết kêu lên một tiếng à?
Hình như đối phương cảm thấy Cố Thần trả lời lâu quá nên thong thả gửi đến một tin nhắn khác: “Bảo bối à, chỉ cần em qua đây với anh thì anh hứa sẽ xóa hết tất cả các ảnh chụp, cam đoan sẽ không cho ai khác nhìn thấy đâu.”
Cận Lập nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, anh tức giận đến mức run cả tay. Trong lúc anh không biết thì mèo con mình cẩn thận chăm sóc lại bị người khác cuỗm mất à?
Cận Lập lay Cố Thần đang ngủ say dậy.
Cố Thần nằm trên gối dụi dụi mấy cái rồi mở mắt. Lúc nhìn thấy Cận Lập giữ di động của mình trong tay thì cậu nhíu chặt mày sau đó ngồi dậy. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Cận Lập thì Cố Thần vẫn cứ bình tĩnh lấy di động lại. Cậu lướt lướt xem thử, chầm chậm đọc hết đoạn tin nhắn giữa đối phương và Cận Lập.
Ánh mắt của Cận Lập như muốn chọc thủng mấy lỗ trên khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của Cố Thần. Anh cố gắng áp chế cơn giận của mình, hỏi đến một câu: “Chuyện này là sao?”
Cố Thần trả lời: “Tôi đã kể rồi mà.”
Cận Lập tức giận nắm chặt lấy tay của Cố Thần: “Đừng nói nhảm nữa, em đã kể đến khi nào chứ?”
Cố Thần vẫn điềm tĩnh như trước: “Năm ngày trước đã nói ‘Chỉ là một người không quan trọng cũng chẳng liên can mà thôi’.”
Cận Lập muốn phát rồ rồi.
Cố Thần lại bảo: “Chẳng qua trong tay cậu ấy chỉ giữ mấy tấm hình khỏa thân thôi mà, cũng chẳng còn gì cả.”
Cận Lập phát điên: “Mấy tấm hình khỏa thân còn không có gì là sao?”
Cố Thần: “Anh đã từng ở trọ trong trường chưa?”
Cận Lập: “… Chưa.”
Cố Thần: “…”
Cố Thần nói: “Bọn tôi ở trọ trong trường, ở ký túc xá ấy. Trên hành lang có phòng tắm, mọi người để trần đi tới đi lui cũng không hiếm lạ gì. Dù sao cũng là nam cả nên không ai để ý đến mấy tấm hình khỏa thân đó đâu.”
Vẻ mặt Cận Lập thoáng dịu đi: “Gã là bạn học của em ư?”
Cố Thần lắc đầu. Cậu cũng không giấu giếm: “Là một người bạn thôi. Quen biết đã nhiều năm rồi, năm ngoái tôi ra ngoài giải sầu thì ở nhờ nhà cậu ấy. Ở vài ngày, cuối cùng đến một đêm cậu ấy lẻn vào phòng tôi.” Nói đến đây, cậu liếc mắt nhìn Cận Lập một cái, “Muốn lên giường với tôi.”
Ánh mắt của Cố Thần như hắt một gáo nước lạnh lên đầu Cận Lập. Anh đột nhiên ý thức được bản thân mình đối với phương diện tình cảm cũng đâu có ngu ngơ như một đứa nhóc đâu, Cố Thần sẽ trưởng thành nhanh thôi, bản thân cậu cũng là một người đàn ông có chính kiến mà. May thay da mặt của Cận Lập đủ dày, trong chớp mắt đã khôi phục trở lại rồi tiếp tục gặng hỏi: “Em không đồng ý rồi chạy trốn sau đó gã ta đến quấy rối em đúng không?”
Cố Thần nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Cũng không sai biệt lắm.” Cậu bổ sung thêm một câu: “Tôi biết cậu ấy và những người khác cũng có quan hệ với nhau nên không muốn lún sâu vào, sẽ không liên hệ với cậu ấy nữa đâu.” Không nghĩ đến rằng có vài người chẳng ăn được thì vẫn cứ tiếp tục thương nhớ, bây giờ lại còn lộ liễu tìm đến tận đây.
Cận Lập nghiêm mặt: “Đưa di động cho anh.”
Cố Thần nhướng mày.
Cận Lập nói: “Anh đi kiện gã ta để gã không dám xuất hiện nữa!” Dám đến dây dưa với bà xã của anh à, anh chưa đi cắt quần thằng biến thái đó là may lắm rồi đó!
Cố Thần im lặng một lúc cũng không phản đối gì. Sở dĩ cậu xử trí bằng cách không để ý đến đối phương thật ra cũng vì không có biện pháp nào với gã. Chặn đối phương thì gã sẽ tìm số khác để liên lạc, tài khoản trên mạng cũng đã bị tìm ra rồi, ngoại trừ việc không quan tâm ra thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Tuy biết rằng mức độ quấy rối đó cũng không cấu thành tội danh được nhưng Cố Thần cảm thấy đem việc này giao cho Cận Lập giải quyết là ổn nhất.
Cận Lập tìm người tra xét mấy cái tin nhắn được gửi trong di động của Cố Thần, lại dựa vào trí nhớ của cậu mà đối chiếu ra được thân phận và địa chỉ của đối phương rồi giao cho người dưới quyền mình nghĩ ra phương án cụ thể bắt đối phương.
Đơn giản mà nói thì chỉ muốn đối phương bồi thường chút gì đó trước khi đào toàn bộ gốc gác của gã ra rồi lại từ từ đùa giỡn với gã. Nếu đối phương còn làm chuyện trái pháp luật nào đó thì càng tốt, tiện tay cho gã thăng luôn!
Không nghĩ đến một khi đã điều tra ra thì lại tra được kha khá chuyện, ra người này là đại thần King trong giới e-Sports. Có không ít fan girl muốn yêu đương với gã nhưng gã vẫn kiên quyết khước từ những lời dụ dỗ, có thể nói là một dòng nước trong ở giới này. Kết quả hóa ra tên này không thích phụ nữ chỉ thích đàn ông, hơn nữa còn cực thích những nhóc con nhỏ hơn mình rất nhiều. Gã thích làm ở phía sau còn có khuynh hướng tự ngược, số người từng bị gã cưỡng bức xảy ra quan hệ quái dị với gã không ít.
Cận Lập không có hứng thú biết đến những chuyện này, những việc sau đó đều giao cho trợ lý để ý đến còn bản thân mình thì bắt lấy Cố Thần truy hỏi: “Hồi đó em thích chơi game à?”
Cố Thần biết Cận Lập thăm dò chuyện của King nên cũng không bất ngờ khi anh hỏi đến, chỉ gật đầu trả lời: “Từng thích.”
“Đừng có tùy tiện tin tưởng rồi quen biết người trên mạng chứ.” Cận Lập nghiêm túc nói, “Tên King này là một thằng cặn bã. Nếu em không trốn mau nói không chừng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý vì gã đấy!”
Cố Thần tránh né ánh mắt lo âu của Cận Lập rồi lên tiếng: “Cảm ơn anh.”
“Nói cảm ơn với anh làm gì chứ?” Cận Lập vẫn giữ lấy tay của Cố Thần, lòng bàn tay hơi ươn ướt, “Tiểu Thần, em ghét việc anh trông nom em sao? Ghét anh thân mật với em ư? Nếu anh có chút ý nghĩ xấu xa với em thì em có ghét anh không?”
Rõ ràng là chiếm giữ vị trí chủ động, rõ ràng có thể dễ dàng nắm lấy nhưng Cận Lập lại căng thẳng vô cùng. Dường như câu trả lời của cậu cực kỳ quan trọng, nhận được đáp án “ghét” không khác gì bị dìm chết cả.
Có ghét không ư?
Cố Thần lại né tránh ánh mắt của Cận Lập lần nữa. Dù cho có muốn thân mật, dù cho có động lòng nhưng Cận Lập vẫn đơn thuần như một đứa trẻ to xác, rất dễ phấn chấn cũng dễ dàng buồn rầu như vậy. Cận Lập không giống thế, Cận Lập không giống với những kẻ cưỡng bức dụ dỗ hay những tên cặn bã thích bám dính.
Cố Thần trung thực lắc đầu.
Cận Lập như được mở cờ trong bụng, ôm chặt lấy Cố Thần cũng không quan tâm đến chuyện nào khác nữa. Chiều nào có tiết Cố Thần cũng được đưa rước về, hai người dính lấy nhau chơi game hoặc là xem phim. Cuộc sống hằng ngày yên ổn, cũng không cần phải quá thoải mái đâu.
Hình như hai người đã quên mất gì đó rồi.
Cho đến tận hôm sinh nhật của Cố Thần cậu mới nhận được một cú điện thoại của Sương hoa rơi đầy. Cố Thần chợt nhớ ra vì chuyện của King nên cậu không onl, có onl cũng chỉ chào hỏi với nhóm bạn thân hoàn toàn quên mất bộ kịch “Đuổi theo ánh nắng” kia.
Sương hoa rơi đầy nói: “Nghe họ nói kế hoạch cũng chơi trò mất tích, giống như cậu với kế hoạch rất quen thuộc rồi ấy. Không thì cậu tìm anh ta xem thử được chứ?”
Cố Thần nhíu mày lại nhớ đến những lời trước đó đã nói với Cẩm lý lý lý lý lý. Chẳng lẽ Cẩm lý lý lý lý lý đưa “Đuổi theo ánh nắng” đến là vì muốn tiếp cậu với cậu, theo đuổi không được thì trực tiếp bỏ chạy ư?
Người này cũng thật không có trách nhiệm! Bản thân cậu là CV, nộp âm rồi phải phản âm cũng không có việc gì nhưng kế hoạch không giống vậy, đằng sau còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Cố Thần nói: “Được, để tôi thử xem có tìm được anh ấy hay không.”
Cận Lập vểnh tai ở bên cạnh nghe lén, thấy Cố Thần đặt điện thoại xuống đã nhíu chặt mày thì hỏi thăm: “Có chuyện gì thế?”
Cố Thần đáp trả: “Không có việc gì.”
Cận Lập sẽ không bị Cố Thần lừa gạt lần nữa đâu: “Lần trước em cũng nói với anh như vậy kết quả lại bị biến thái quấy rối!” Cận Lập đang muốn tra khảo thì di động ở bên cạnh vang lên, tên người gọi là hai chữ “Thái hậu” cực lớn.
Cận Lập nhanh chóng nghe máy.
Giọng của mẹ Cận từ đầu bên kia truyền đến: “Hôm nay có mang Tiểu Thần ra ngoài chơi không?”
Cận Lập rầu rĩ: “Tại sao phải mang ra ngoài chơi chứ mẹ?”
“Mày quả nhiên không quan tâm đến Tiểu Thần mà!” Bất thình lình mẹ Cận trách mắng, “Tiểu Thần với mày ở chung lâu như thế mà mày lại không biết hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thần à? Hôm nay Tiểu Thần sẽ đủ 18 tuổi đấy! Ngày trọng đại như thế mà mày cũng không biết, mày có đáng mặt làm anh không chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.