Chương 4
Thời Tam Thập
26/06/2021
Sau khi dọn dẹp bàn và rửa bát xong, Trương Mặc Thâm ra ngoài đổ rác. Đúng lúc đang định vào nhà thì thấy thùng giấy đặt ở trước cửa.
Hôm nay lúc nhận được đồ chuyển phát nhanh, Trương Mặc Thâm vừa bóc băng dính ra thì thức ăn trong nồi đã chín, anh mau chóng đặt thùng giấy xuống rồi vội vã chạy đi tắt bếp. Sau khi dọn cơm ra mới phát hiện mình nấu hơi nhiều nên anh qua nhà đối diện mời Khúc Hoàn Hoàn, cứ thế cho đến bây giờ mới nhớ đến chuyện này.
Trương Mặc Thâm ôm thùng giấy đặt lên bàn trà và lấy hết mấy quyển sách bên trong ra. Bìa truyện màu đỏ hồng, trên bìa vẽ hai nhân vật một nam một nữ. Tên truyện “Tổng tài bá đạo yêu tôi” được viết bằng tiếng Anh, tác giả là Mèo Hồng Đáng Yêu.
Chẳng ai tưởng tượng được anh và quyển sách này có liên quan gì đến nhau. Không chỉ bìa truyện và tên truyện mà từ tên tác giả cho đến nội dung truyện đều là phong cách mà mấy độc giả nữ thích, có lẽ sẽ có độc giả nam thích nhưng cũng chỉ là số ít. Nơi Trương Mặc Thâm làm việc chính là tập đoàn Hoắc thị tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không phải người nắm quyền nhưng anh cũng là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc Hoắc, khi đi ra ngoài vẫn sẽ được coi là thành phần ưu tú.
Công việc của anh không tệ, điều kiện cũng rất tốt, khuôn mặt điển trai cộng thêm thân hình cường tráng, bình thường khá ít nói, những người từng gặp Trương Mặc Thâm đều cho rằng anh là người lạnh lùng. Nhưng Trương Mặc Thâm có một bí mật nhỏ không muốn người khác biết, cũng giống như quyển sách trên tay vậy, sự thật thì anh rất có hứng thú với thể loại truyện tổng tài.
Lần đầu tiên anh bị người khác bắt gặp mình đọc kiểu sách này, người đó hoảng hốt mức suýt rơi cả cằm, từ đó trở đi Trương Mặc Thâm cũng lặng lẽ che giấu sở thích nhỏ của bản thân. Từ đọc sách đến viết sách, lại tự đặt cho mình bút danh là Mèo Hồng Đáng Yêu khiến mọi người liếc mắt một cái đã cảm thấy đây là tác giả nữ, không chỉ thế, anh còn dùng bút danh này xuất bản tiểu thuyết đầu tiên trong đời nữa chứ.
Lúc viết truyện chỉ do hứng thú nhất thời, cấp trên của mình chính là tổng giám đốc bá đạo đang sống sờ sờ nên Trương Mặc Thâm cũng lấy nguyên mẫu từ anh ta. Không biết có phải do tổng giám đốc có nhiều fan não tàn không hoặc là vì anh viết quá hay mà vừa xuất bản đã bất ngờ trở nên nổi tiếng, thậm chí còn đứng top đầu về lượng tiêu thụ suốt một khoảng thời gian, quyển sách này cũng liên tục tái bản giúp anh nhận được không ít tiền nhuận bút, suýt nữa Trương Mặc Thâm đã định từ chức.
Chung quy viết truyện cũng chỉ là sở thích, anh đã suy nghĩ rất lâu và quyết định không viết tiếp quyển sách thứ hai nữa, vì vậy Mèo Hồng Đáng Yêu chỉ viết một quyển đấy rồi biến mất.
Lần này vẫn là quyển sách “Tổng tài bá đạo yêu tôi” được tái bản và xuất bản lại, đã đổi sang bìa mới, biên tập cũng gửi mấy quyển cho anh.
Trương Mặc Thâm đặt sách lên kệ rồi lấy mấy món đồ trang trí che gáy sách đi.
Trên kệ sách của anh có đầy đủ các loại sách, đa phần là mấy tác phẩm tiểu thuyết mạng được xuất bản, ngoại trừ thích đọc thể loại tổng tài, Trương Mặc Thâm cũng thích đọc truyện huyền huyễn, bản thân từng viết thử nhưng hình như thiên phú sáng tác đều dồn hết vào truyện tổng tài, cuối cùng anh chỉ viết được mấy chương rồi không viết tiếp nữa. Tác giả mà anh thích nhất tên là Loan Cung Ẩm Vũ, mỗi quyển sách được xuất bản đều được anh sưu tập đầy đủ, ngay cả bản phồn thể ở nước ngoài cũng không thiếu, đa phần trên kệ sách đều là truyện của tác giả này.
Thưởng thức cảnh tượng tác phẩm của mình đặt chung với tác phẩm của đại thần hồi lâu, Trương Mặc Thâm lặng lẽ chụp một bức ảnh rồi mới cầm điện thoại đọc chương mới cập nhật của đại thần.
Đánh máy mười nghìn chữ rồi cập nhật thật sự không dễ nhưng lúc đọc thì lại rất nhanh.
Truyện mới của đại thần đúng lúc đến giai đoạn cao trào, đoạn kết của chương mới cũng để lại sự hồi hộp, sau khi Trương Mặc Thâm đọc xong thì kéo xuống xem khu bình luận, quả nhiên thấy có một vài độc giả gào thét rằng chưa đã mắt, anh lại đọc chương mới thêm lần nữa, sau đó mới gửi cho đại thần số mìn lớn nhất để giục chương mới.
…
Khúc Hoàn Hoàn về nhà mà vẫn còn nhớ nhung đến bữa cơm ngon miệng ban nãy. Bát mì ăn liền được nấu trước khi ra ngoài đã nguội ngắt, vừa vào nhà cô có thể ngửi thấy mùi mì bò chua cay lan tỏa khắp nhà, cơn thèm ăn của Khúc Hoàn Hoàn đã bị giảm xuống một nửa, cô vội vã xử lý bát mì rồi mở cửa sổ ra cho thoáng.
Trở lại trước máy tính của mình, Khúc Hoàn Hoàn theo thói quen mở khu bình luận ra đọc, trong đống bình luận giục chương mới cô lại nhìn thấy độc giả giàu có quen thuộc của mình, lần nào người đó cũng không ngoại lệ mà tặng một lượng mìn lớn cho cô.
Đây là một độc giả lão làng, lúc cô vừa mới viết sách thì người này đã ủng hộ rồi, khi ấy Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa có tiếng tăm gì, quả mìn siêu to đầu tiên mà cô nhận được cũng do người này cho, lúc đó cô còn vừa mừng vừa lo cảm ơn người ta rõ lâu, mà cảm ơn thôi vẫn chưa đủ, hôm đó cô kích động đến nỗi viết thêm một đống chương mới và đăng tải ngay trong ngày. Vị độc giả này rất ít khi để lại bình luận, mỗi khi xuất hiện đều chỉ tặng quả mìn siêu to khổng lồ, từ hố đầu tiên cho đến hố mới hiện tại, từng tác phẩm đều có hình bóng của anh ấy, ngoại trừ lúc tặng mìn thì không bao giờ thấy anh ấy nói gì, ngay cả đôi ba câu thảo luận về tình tiết trong truyện cũng không có, kiểu người không nói gì chỉ tặng mìn thật sự để lại ấn tượng rất sâu sắc với Khúc Hoàn Hoàn.
Để lại lời cảm ơn như thường lệ, Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ mở bản word ra bắt đầu gõ chữ.
Vừa mới ăn xong một bữa cơm ngon miệng, lại được độc giả lâu đời tặng mìn, cô bấm tay tính toán, hôm này rất thích hợp để cập nhật phúc lợi.
…
Sau lời mời bữa ăn đấy thì hai người lại chẳng có giao thiệp gì.
Ngày nào Khúc Hoàn Hoàn cũng thức rất muộn, lúc tỉnh dậy thì Trương Mặc Thâm đã đi làm rồi, chỉ đến khi anh tan làm mới gặp được, nhưng tầm chiều lại là khoảng thời gian gõ chữ của Khúc Hoàn Hoàn, chỉ khi có mùi thơm của các món ăn bay đến từ nhà hàng xóm thì cô mới biết đối phương đã về.
Thời gian tan làm của Trương Mặc Thâm cũng không ổn định, có khi vào buổi chiều, có khi đến tận đêm khuya mới về.
Khúc Hoàn Hoàn nghe khá nhiều chuyện về anh từ miệng của mấy cô bác trong tiểu khu.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Khúc Hoàn Hoàn có thói quen tản bộ trong tiểu khu, công tác phủ xanh ở tiểu khu của bọn họ khá tốt, có một công viên nhỏ tại vị trí trung tâm, bên trong công viên có không ít chỗ ngồi, các cô các bác thường xuyên ngồi xuống đấy nghỉ ngơi khi nhảy quảng trường xong, thời điểm bọn họ nghỉ ngơi cũng là lúc Khúc Hoàn Hoàn thức giấc ra ngoài tản bộ, sống ở đây đã lâu nên cô cũng khá thân thiết với bọn họ. Đúng lúc thấy Khúc Hoàn Hoàn xuất hiện, mấy cô mấy bác lập tức vẫy tay gọi cô đến, còn tiện thể cho cô ít đồ ăn lót dạ.
Cô đi qua đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ như thường lệ rồi lặng lẽ lắng nghe, mấy chủ đề trò chuyện của các cô các bác đổi qua đổi lại, đi một vòng rồi bắt đầu nói đến chuyện của Trương Mặc Thâm.
“Có cậu hàng xóm mới chuyển đến đối diện nhà Hoàn Hoàn đấy, mấy chị có biết không?”
“Ầy, còn cần em nhắc nhở chắc, chị đã lén xem xét rồi, nói khí không phải chứ thằng nhóc đấy trông đẹp trai phết!” Bác gái đang nói chuyện cười híp mắt nắm lấy tay của Khúc Hoàn Hoàn vỗ về, còn bảo: “Hoàn Hoàn à, bác đã nhìn giúp cháu rồi, xuất thân của thằng nhóc đấy rất trong sạch, nghe đồn còn làm việc ở tập đoàn Hoắc thị nữa! Cháu nhìn xem, cậu ấy sống đối diện nhà cháu nữa đấy, có cần bác nói giúp cháu không?”
Quả nhiên là đến rồi! Khúc Hoàn Hoàn vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ.”
“Cháu đừng bác bỏ nhanh như thế, nói thật thì điều kiện của thằng nhóc đó thật sự không tệ đâu, bác thấy mấy chiếc xe mà thằng nhóc đó lái có vẻ đều rất đắt.”
“Bác cũng thấy này, hình như là hãng xe lớn, ít nhất cũng mấy triệu đấy.”
“Thằng nhóc trẻ tuổi như vậy mà đã có thể lái mấy chiếc xe đắt tiền, lại còn sống đối diện nhà cháu nữa, Hoàn Hoàn à, cháu hãy nắm chắc trong tay nhé.”
“Phải phải, khi đó nhớ dẫn người đến cho bọn bác nhìn đấy.”
“Nói ra thì lần trước chị thấy cậu ấy đổi xe liên tục, mặc dù cậu ấy làm ở tập đoàn Hoắc thị nhưng chẳng biết có giỏi không nhỉ?”
“Chị mà cũng biết xe gì với xe gì cơ à? Có khi nào nhìn nhầm không thế?”
“Không thể nào, chị không biết nhiều về xe nhưng màu sắc thì vẫn phải biết chứ, màu sắc của mấy chiếc xe đó đều khác nhau hết!”
“…”
Chủ đề của mấy cô mấy bác từ Trương Mặc Thâm sang các loại xe, họ nói con trai mình muốn mua xe, rồi lại chê xe đã cũ nên phải đổi xe mới, sau đấy từ chuyện mấy chiếc xe chuyển sang nói về chuyện nhà cửa, chỉ trong vòng hơn mười phút đã liên tục thay đổi chủ đề.
Khúc Hoàn Hoàn vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe.
Dòng suy nghĩ của cô dừng lại ở câu chuyện Trương Mặc Thâm lái rất nhiều siêu xe.
Lại nói tiếp, Trương Mặc Thâm không chỉ đẹp trai và nấu cơm siêu ngon, ngay cả xe cộ cũng toàn hàng xịn, quả nhiên là người chiến thắng cuộc đời trong truyền thuyết.
Đôi mắt của Khúc Hoàn Hoàn trống rỗng, không kìm lòng được mà nhớ lại bữa cơm tối ngày hôm qua, cô thè lưỡi liếm môi, bụng réo ầm lên.
Nói thật thì cô động lòng với tay nghề của đối phương rồi. Nếu có một người bạn trai như vậy, vừa đẹp trai vừa nấu ăn ngon, đừng nói là lái siêu xe, cô mua siêu xe cho đối phương cũng được.
Hôm nay lúc nhận được đồ chuyển phát nhanh, Trương Mặc Thâm vừa bóc băng dính ra thì thức ăn trong nồi đã chín, anh mau chóng đặt thùng giấy xuống rồi vội vã chạy đi tắt bếp. Sau khi dọn cơm ra mới phát hiện mình nấu hơi nhiều nên anh qua nhà đối diện mời Khúc Hoàn Hoàn, cứ thế cho đến bây giờ mới nhớ đến chuyện này.
Trương Mặc Thâm ôm thùng giấy đặt lên bàn trà và lấy hết mấy quyển sách bên trong ra. Bìa truyện màu đỏ hồng, trên bìa vẽ hai nhân vật một nam một nữ. Tên truyện “Tổng tài bá đạo yêu tôi” được viết bằng tiếng Anh, tác giả là Mèo Hồng Đáng Yêu.
Chẳng ai tưởng tượng được anh và quyển sách này có liên quan gì đến nhau. Không chỉ bìa truyện và tên truyện mà từ tên tác giả cho đến nội dung truyện đều là phong cách mà mấy độc giả nữ thích, có lẽ sẽ có độc giả nam thích nhưng cũng chỉ là số ít. Nơi Trương Mặc Thâm làm việc chính là tập đoàn Hoắc thị tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù không phải người nắm quyền nhưng anh cũng là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc Hoắc, khi đi ra ngoài vẫn sẽ được coi là thành phần ưu tú.
Công việc của anh không tệ, điều kiện cũng rất tốt, khuôn mặt điển trai cộng thêm thân hình cường tráng, bình thường khá ít nói, những người từng gặp Trương Mặc Thâm đều cho rằng anh là người lạnh lùng. Nhưng Trương Mặc Thâm có một bí mật nhỏ không muốn người khác biết, cũng giống như quyển sách trên tay vậy, sự thật thì anh rất có hứng thú với thể loại truyện tổng tài.
Lần đầu tiên anh bị người khác bắt gặp mình đọc kiểu sách này, người đó hoảng hốt mức suýt rơi cả cằm, từ đó trở đi Trương Mặc Thâm cũng lặng lẽ che giấu sở thích nhỏ của bản thân. Từ đọc sách đến viết sách, lại tự đặt cho mình bút danh là Mèo Hồng Đáng Yêu khiến mọi người liếc mắt một cái đã cảm thấy đây là tác giả nữ, không chỉ thế, anh còn dùng bút danh này xuất bản tiểu thuyết đầu tiên trong đời nữa chứ.
Lúc viết truyện chỉ do hứng thú nhất thời, cấp trên của mình chính là tổng giám đốc bá đạo đang sống sờ sờ nên Trương Mặc Thâm cũng lấy nguyên mẫu từ anh ta. Không biết có phải do tổng giám đốc có nhiều fan não tàn không hoặc là vì anh viết quá hay mà vừa xuất bản đã bất ngờ trở nên nổi tiếng, thậm chí còn đứng top đầu về lượng tiêu thụ suốt một khoảng thời gian, quyển sách này cũng liên tục tái bản giúp anh nhận được không ít tiền nhuận bút, suýt nữa Trương Mặc Thâm đã định từ chức.
Chung quy viết truyện cũng chỉ là sở thích, anh đã suy nghĩ rất lâu và quyết định không viết tiếp quyển sách thứ hai nữa, vì vậy Mèo Hồng Đáng Yêu chỉ viết một quyển đấy rồi biến mất.
Lần này vẫn là quyển sách “Tổng tài bá đạo yêu tôi” được tái bản và xuất bản lại, đã đổi sang bìa mới, biên tập cũng gửi mấy quyển cho anh.
Trương Mặc Thâm đặt sách lên kệ rồi lấy mấy món đồ trang trí che gáy sách đi.
Trên kệ sách của anh có đầy đủ các loại sách, đa phần là mấy tác phẩm tiểu thuyết mạng được xuất bản, ngoại trừ thích đọc thể loại tổng tài, Trương Mặc Thâm cũng thích đọc truyện huyền huyễn, bản thân từng viết thử nhưng hình như thiên phú sáng tác đều dồn hết vào truyện tổng tài, cuối cùng anh chỉ viết được mấy chương rồi không viết tiếp nữa. Tác giả mà anh thích nhất tên là Loan Cung Ẩm Vũ, mỗi quyển sách được xuất bản đều được anh sưu tập đầy đủ, ngay cả bản phồn thể ở nước ngoài cũng không thiếu, đa phần trên kệ sách đều là truyện của tác giả này.
Thưởng thức cảnh tượng tác phẩm của mình đặt chung với tác phẩm của đại thần hồi lâu, Trương Mặc Thâm lặng lẽ chụp một bức ảnh rồi mới cầm điện thoại đọc chương mới cập nhật của đại thần.
Đánh máy mười nghìn chữ rồi cập nhật thật sự không dễ nhưng lúc đọc thì lại rất nhanh.
Truyện mới của đại thần đúng lúc đến giai đoạn cao trào, đoạn kết của chương mới cũng để lại sự hồi hộp, sau khi Trương Mặc Thâm đọc xong thì kéo xuống xem khu bình luận, quả nhiên thấy có một vài độc giả gào thét rằng chưa đã mắt, anh lại đọc chương mới thêm lần nữa, sau đó mới gửi cho đại thần số mìn lớn nhất để giục chương mới.
…
Khúc Hoàn Hoàn về nhà mà vẫn còn nhớ nhung đến bữa cơm ngon miệng ban nãy. Bát mì ăn liền được nấu trước khi ra ngoài đã nguội ngắt, vừa vào nhà cô có thể ngửi thấy mùi mì bò chua cay lan tỏa khắp nhà, cơn thèm ăn của Khúc Hoàn Hoàn đã bị giảm xuống một nửa, cô vội vã xử lý bát mì rồi mở cửa sổ ra cho thoáng.
Trở lại trước máy tính của mình, Khúc Hoàn Hoàn theo thói quen mở khu bình luận ra đọc, trong đống bình luận giục chương mới cô lại nhìn thấy độc giả giàu có quen thuộc của mình, lần nào người đó cũng không ngoại lệ mà tặng một lượng mìn lớn cho cô.
Đây là một độc giả lão làng, lúc cô vừa mới viết sách thì người này đã ủng hộ rồi, khi ấy Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa có tiếng tăm gì, quả mìn siêu to đầu tiên mà cô nhận được cũng do người này cho, lúc đó cô còn vừa mừng vừa lo cảm ơn người ta rõ lâu, mà cảm ơn thôi vẫn chưa đủ, hôm đó cô kích động đến nỗi viết thêm một đống chương mới và đăng tải ngay trong ngày. Vị độc giả này rất ít khi để lại bình luận, mỗi khi xuất hiện đều chỉ tặng quả mìn siêu to khổng lồ, từ hố đầu tiên cho đến hố mới hiện tại, từng tác phẩm đều có hình bóng của anh ấy, ngoại trừ lúc tặng mìn thì không bao giờ thấy anh ấy nói gì, ngay cả đôi ba câu thảo luận về tình tiết trong truyện cũng không có, kiểu người không nói gì chỉ tặng mìn thật sự để lại ấn tượng rất sâu sắc với Khúc Hoàn Hoàn.
Để lại lời cảm ơn như thường lệ, Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ mở bản word ra bắt đầu gõ chữ.
Vừa mới ăn xong một bữa cơm ngon miệng, lại được độc giả lâu đời tặng mìn, cô bấm tay tính toán, hôm này rất thích hợp để cập nhật phúc lợi.
…
Sau lời mời bữa ăn đấy thì hai người lại chẳng có giao thiệp gì.
Ngày nào Khúc Hoàn Hoàn cũng thức rất muộn, lúc tỉnh dậy thì Trương Mặc Thâm đã đi làm rồi, chỉ đến khi anh tan làm mới gặp được, nhưng tầm chiều lại là khoảng thời gian gõ chữ của Khúc Hoàn Hoàn, chỉ khi có mùi thơm của các món ăn bay đến từ nhà hàng xóm thì cô mới biết đối phương đã về.
Thời gian tan làm của Trương Mặc Thâm cũng không ổn định, có khi vào buổi chiều, có khi đến tận đêm khuya mới về.
Khúc Hoàn Hoàn nghe khá nhiều chuyện về anh từ miệng của mấy cô bác trong tiểu khu.
Buổi sáng sau khi thức dậy, Khúc Hoàn Hoàn có thói quen tản bộ trong tiểu khu, công tác phủ xanh ở tiểu khu của bọn họ khá tốt, có một công viên nhỏ tại vị trí trung tâm, bên trong công viên có không ít chỗ ngồi, các cô các bác thường xuyên ngồi xuống đấy nghỉ ngơi khi nhảy quảng trường xong, thời điểm bọn họ nghỉ ngơi cũng là lúc Khúc Hoàn Hoàn thức giấc ra ngoài tản bộ, sống ở đây đã lâu nên cô cũng khá thân thiết với bọn họ. Đúng lúc thấy Khúc Hoàn Hoàn xuất hiện, mấy cô mấy bác lập tức vẫy tay gọi cô đến, còn tiện thể cho cô ít đồ ăn lót dạ.
Cô đi qua đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ như thường lệ rồi lặng lẽ lắng nghe, mấy chủ đề trò chuyện của các cô các bác đổi qua đổi lại, đi một vòng rồi bắt đầu nói đến chuyện của Trương Mặc Thâm.
“Có cậu hàng xóm mới chuyển đến đối diện nhà Hoàn Hoàn đấy, mấy chị có biết không?”
“Ầy, còn cần em nhắc nhở chắc, chị đã lén xem xét rồi, nói khí không phải chứ thằng nhóc đấy trông đẹp trai phết!” Bác gái đang nói chuyện cười híp mắt nắm lấy tay của Khúc Hoàn Hoàn vỗ về, còn bảo: “Hoàn Hoàn à, bác đã nhìn giúp cháu rồi, xuất thân của thằng nhóc đấy rất trong sạch, nghe đồn còn làm việc ở tập đoàn Hoắc thị nữa! Cháu nhìn xem, cậu ấy sống đối diện nhà cháu nữa đấy, có cần bác nói giúp cháu không?”
Quả nhiên là đến rồi! Khúc Hoàn Hoàn vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ.”
“Cháu đừng bác bỏ nhanh như thế, nói thật thì điều kiện của thằng nhóc đó thật sự không tệ đâu, bác thấy mấy chiếc xe mà thằng nhóc đó lái có vẻ đều rất đắt.”
“Bác cũng thấy này, hình như là hãng xe lớn, ít nhất cũng mấy triệu đấy.”
“Thằng nhóc trẻ tuổi như vậy mà đã có thể lái mấy chiếc xe đắt tiền, lại còn sống đối diện nhà cháu nữa, Hoàn Hoàn à, cháu hãy nắm chắc trong tay nhé.”
“Phải phải, khi đó nhớ dẫn người đến cho bọn bác nhìn đấy.”
“Nói ra thì lần trước chị thấy cậu ấy đổi xe liên tục, mặc dù cậu ấy làm ở tập đoàn Hoắc thị nhưng chẳng biết có giỏi không nhỉ?”
“Chị mà cũng biết xe gì với xe gì cơ à? Có khi nào nhìn nhầm không thế?”
“Không thể nào, chị không biết nhiều về xe nhưng màu sắc thì vẫn phải biết chứ, màu sắc của mấy chiếc xe đó đều khác nhau hết!”
“…”
Chủ đề của mấy cô mấy bác từ Trương Mặc Thâm sang các loại xe, họ nói con trai mình muốn mua xe, rồi lại chê xe đã cũ nên phải đổi xe mới, sau đấy từ chuyện mấy chiếc xe chuyển sang nói về chuyện nhà cửa, chỉ trong vòng hơn mười phút đã liên tục thay đổi chủ đề.
Khúc Hoàn Hoàn vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe.
Dòng suy nghĩ của cô dừng lại ở câu chuyện Trương Mặc Thâm lái rất nhiều siêu xe.
Lại nói tiếp, Trương Mặc Thâm không chỉ đẹp trai và nấu cơm siêu ngon, ngay cả xe cộ cũng toàn hàng xịn, quả nhiên là người chiến thắng cuộc đời trong truyền thuyết.
Đôi mắt của Khúc Hoàn Hoàn trống rỗng, không kìm lòng được mà nhớ lại bữa cơm tối ngày hôm qua, cô thè lưỡi liếm môi, bụng réo ầm lên.
Nói thật thì cô động lòng với tay nghề của đối phương rồi. Nếu có một người bạn trai như vậy, vừa đẹp trai vừa nấu ăn ngon, đừng nói là lái siêu xe, cô mua siêu xe cho đối phương cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.