Chương 21: Người cô ấy thích là Lệnh Hồ
Niếp Kiển Tù Đoàn
19/07/2013
Ngày hôm sau đúng giờ hẹn phó bản, Diệp Nhân Sênh đăng nhập vào trò chơi với vẻ mặt u buồn xuất thần.
Lên, hay là không lên, đây đúng là một vấn đề.
Giận, vốn nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại cái tên sợ ma ấy nữa, nào có biết thế giới lại nhỏ như vậy, đến trò chơi mà cũng âm hồn không tan!
Nhưng đúng ra hơn là, cô luyến tiếc quãng thời gian vốn quý báu cùng đồ đệ đánh nhau …
Diệp Nhân Sênh đau lòng chống cằm, nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh mãn cấp mà mình đã luyện một cách vất vả, trong lòng hối hận không thôi: Phòng chat đúng chẳng tốt đẹp gì cả…TNND!
Nhưng mà cô chưa kịp u buồn xong, biểu tượng của trò chơi dưới góc phải máy tính nhấp nháy không ngừng, Không Tàng ở bên trong gầm gừ không ngừng, bảo cô phải nhanh lên mạng đ.
Diệp Nhân Sênh chịu phận bất hạnh đành phải đăng nhập.
Trong phòng Vân Sinh Hải Lâu tiếp tục chỉ huy, chẳng biết tại sao, mấy người Quang Vinh hôm qua rất sôi nổi nhưng hôm nay lại vô cùng trầm mặc.
Diệp Nhân Sênh cảm thấy không khí có chút kì lạ, nhưng lúc đánh phu nhân Long Vương, mọi người lại bị đưa đến că phòng nhỏ, đợi cho ánh sáng trắng xua đi hết, Diệp Nhân Sênh liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, nhất thời cảm thấy hệ thống chính là muốn đùa chết bọn cô…
Đội hình hôm nay giống y xì ngày hôm qua ——
Nhưng mà, đúng lúc phu nhân Long Vương nhe nanh múa vuốt đánh tới cô, Diệu Thiềm bỗng dưng chắn trước mặt cô, Diệp Nhân Sênh sửng sốt, suýt nữa là quên thêm máu cho mình.
Có lẽ là do mọi người đồng tâm hiệp lực, nên Boss thứ hai đã bị tiêu diệt, mọi người im lặng chờ Vân Sinh Hải Lâu soát thi thể, ngay cả Không Tàng rất hay nói nhảm cũng không nói gì, Diệp Nhân Sênh cảm thấy mạnh mẽ không khí rất kì quái.
Phu nhân Long Vương rớt ra một giáp ngực với bả vai của Thiện Vũ, Vân Sinh Hải Lâu trực tiếp phân cho Không Tàng.
Sau đó lúc đánh quái thì giảng giải chút về việc đánh Long Vương, thậm chí cả em gái Cố Phì Dương rất bất ngờ là vẫn còn sống, không phạm một sai lầm.
Diệp Nhân Sênh không chịu nổi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đồ đệ, ngươi có cảm thấy không khí rất kỳ quái không?
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Không có.
…
Được rồi coi như cô chưa hỏi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Cố Phì Dương: Tiểu Phì Dương!! Sao mà bọn họ không nói gì thế!
[Mật Ngữ] Cố Phì Dương nói với bạn: Gangcai.
Diệp Nhân Sênh vừa mới hiểu ra đây là phiên âm thì em gái Cố Phì Dương đã nằm trên đất.
…
Được rồi, cô không nên vào lúc đánh quái mà hỏi Phì Dương vấn đề này, Diệp Nhân Sênh áy náy cứu sống cô lại.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: Gian thương, lúc nãy làm sao vậy?
[Mật Ngữ] Vân Mạt nói với bạn: Cho ta 100 lượng rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: = = 凸
“Nếu qua được Long Vương thì cả đội sẽ không bị giết, thật ra rất đơn giản, nhưng chúng ta không có Phạm Âm khống chế, mọi người cần phải chú ý lẫn nhau, Long Vương có kỹ năng Thổ Tức (nôn ra, ói), rớt máu rất nhanh, Ngọc Thanh phải cẩn thận, lúc cần thiết thì Sênh Sênh Ly Nhân không cần phải DPS, phụ giúp trị liệu, Ma Ẩn có một kỹ năng giảm tốc độ, nếu may mắn Long Vương không chống cự thì có thể cấp cứu, Lệnh Hồ nhớ chú ý. Minh bạch đánh 1.”
Tất cả mọi người đánh 1, Diệp Nhân Sênh vừa tính hỏi Không Tàng thì hắn đã nhằm phía Boss chạy lên.
Vì thế Diệp Nhân Sênh tạm thời đem hết mọi chuyện để lui, chuyên tâm đối phó với Boss. Thời gian Thổ Tức quả nhiện thật là nguy hiểm, cô căng thẳng nhìn chằm chằm cột máu của Không Tàng với Lệnh Hồ, người trước là cần thiết cho phó bản, còn người sau hoàn toàn là do tâm tư hướng đến…
Mấy phút sau, Long Vương ngã xuống kèm theo tiếng ầm ầm, tuôn ra một vũ khí thượng hạng của Ngọc Thanh – quạt Tiêu Dao.
Trong phó bản nếu có hai người hoặc nhiều hơn hai có nhu cầu cần sử dụng đồ trang bị, thì bình thường sẽ đổ xúc sắc để quyết định, nếu ai có số điểm cao hơn thì sẽ phân cho người đó, hai mắt Diệp Nhân Sênh tỏa sáng, hưng phấn đổ xuc sắc, kết quả là ra 26 điểm, cô nhất thời phẫn nộ đập bàn một cái, mạnh đến mức xấp sách vở trên bàn rung chuyển.
Nhưng cuộc sống luôn tràn ngập những mảng màu u tối hài hước, bởi vì Dẫn Huyền 25 điểm, còn cô em Phì Dương thì chỉ được 12.
Diệp Nhân Sênh không khỏi cười to sảng khoái, đây chính là nhân phẩm trong truyền thuyết nha.
Vân Sinh Hải Lâu đem trang bị phân cho cô, Diệp Nhân Sênh vui mừng rạo rực, thấy lực công kích trong nháy mắt tăng thêm mười mấy điểm, cười sướng đến nỗi răng muốn rụng.
Đương lúc cô còn đắm chìm say mê, đột nhiên phát hiện ra mục tiêu của mọi người đều đặt vào cô, nhất thời lại cảm nhận được cái không khí quỷ quái này.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta chưa kịp lấy trang bị mà đến nỗi nhìn ta như thế sao…
Cô tưởng người khác nhìn cô vì bộ trang bị.
“Khụ…” Đột nhiên âm thanh của Vân Sinh Hải Lâu vang lên trong UT: “Vừa rồi anh mới nói với mọi người, e rằng em chưa biết, nửa giờ nữa, hai bang phái sẽ hợp lại.”
Diệp Nhân Sênh kinh hãi.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta đã nói rồi, không đồng ý!
“Em không đồng ý để bang hòa thượng nhập vào Quang Vinh.” Vân Sinh Hải Lâu thản nhiên nói: “Cái đấy không vấn đề gì, anh không cần bọn em nhập vào Quang Vinh, mà là đưa Quang Vinh nhập vào bang hòa thượng.”
…
Trong nháy mắt Diệp Nhân Sênh đã rõ vì sao đám người Quang Vinh lại im lặng như thế, đây chính là chuyện rất kinh thiên oán khí!
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Nhưng mà vì cái gì…
“Nói thế nào thì cũng cùng trường với nhau bốn năm, có thể gặp nhau trong game thì thật là duyên phận…” Lâu Vân Phong cười mà như có chút đen tối: “Thế nên tất nhiên anh phải đem hết tinh lực mà giúp em chứ.”
Một câu “cái đồ sợ ma” đã tới bên miệng Diệp Nhân Sênh, lại phẫn nộ nuốt vào, cô cẩn thận xem xét đã đóng microphone hay chưa, sau đó hít sâu mấy hơi.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi nhận lầm người rồi = = Kỳ thật ta ở Đài Loan, không thể cùng trường với ngươi được…
[Đoàn Đội] Không Tàng Pháp Sư: Sênh Sênh, ngươi thừa nhận mình là nam đi.
[Đoàn Đội] Không Tàng Pháp Sư: Aizz, đầu nam nay gay còn nổi tiếng hơn đàn bà con gái nhiều, xem xét thấy ngươi làm cho Lâu ca mê đắm, đến nỗi tin rằng ngươi là bạn cùng trường, gây nghiệp chướng a đúng là gây nghiệp chướng.
[Đoàn Đội] Một Cây Hải Đường: Đúng thế, quay đầu vẫn là bờ mà Sênh ca.
…
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Đáng ghét, thật là người ta ở Đài Loan mà ~~~~~~~~~
Mọi người run rẩy buồn nôn.
[Đoàn Đội] Cố Phì Dương: Nhưng Hoa Hoa nói với muội là mấy người ở thành phố A.
Lộ Mỹ Hà này thật lắm chuyện!!
“Không sao, cứ coi như ta nhận lầm người, dựa vào giao tình giữa ta và bang hòa thượng, giúp các ngươi cũng là chuyện đương nhiên.” Lâu Vân Phong khẽ cười nói: “Hòa thường đi theo ta, mấy người còn lại thì giải tán đi.”
Mọi người rối rít dùng Hồi Thành Quyển Trục trở về thành, không quá vài giây, trong phó bản u tối chỉ còn lại mình cô, Lệnh Hồ cùng với Diệu Thiềm.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đồ đệ chúng ta đi đâu đây?
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ta có chút việc nên đi trước đã.
Dứt lời, còn chưa đợi cô phản ứng, Lệnh Hồ cũng rút khỏi đoàn.
Rất không nghĩa khí nha… Diệp Nhân Sênh khóc thầm, cô khống muốn ở lại cùng với Diệu Thiềm đâu!
Từ lúc bắt đầu vào phó bản, khí tức âm u của cô nương tên Diệu Thiềm kia không ngừng tỏa ra, có vẻ như muốn xuyên qua hai lớp màn hình để giết cô.
Chuyện này như là nên giải thích hai ba câu vậy, nhưng mà càng giải thích không thì càng giấu đầu hở đuôi —— Diệp Nhân Sênh u buồn thở dài, con gái khi tức giận cô đã được chứng kiến qua, chỉ một Lưu Ly Nhược Ngư thôi cũng quá đủ rồi, cô không muốn biến thành Hoa Vương thứ hai.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Diệp Nhân Sênh chỉ vừa mới di chuột đến bên biểu tượng của Truyền Tống thì dưới góc trái màn hình nhảy ra một hàng mật ngữ.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Chúng ta nói chuyện đi.
Cái loại ngữ khí bình tĩnh này khiến Diệp Nhân Sênh không khỏi run rẩy.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Mỹ nữ à ta còn có việc hà hà…
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Các ngươi thật sự học cùng trường đại học?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Tuyệt đối không phải, là hắn nhận lầm người!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ngươi không cần lừa ta, nếu Hải Lâu chưa xác nhận thì là không thừa nhận, ngươi ở trong lòng hắn nhất định rất đặc biệt.
…
Đặc biệt cái đầu ngươi ấy ——
Diệp Nhân Sênh sợ nhất là cái giọng điệu oán hận trong lòng này, cô bất đắc dĩ gõ chữ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Mỹ nữ à = = Ta đây nói thẳng cho ngươi hay, ta vốn không quen biết gì Vân Sinh Hải Lâu, cũng tuyệt đối không có như ngươi nghĩ.
Một lúc sau.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Nhưng mà Hải Lâu hắn không cho là vậy.
Vậy thì ngươi nên đi tìm cái đồ sợ ma nhà ngươi đi chứ, còn ở đây nói với lão nương làm quái gì!!!
Diệp Nhân Sênh gần như sụp đổ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Thật ra…ta có thích một người.
Nói như vậy rồi cũng nên buông tha cho cô đi!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Là ai?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: …
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ta chỉ biết ngươi đang miễn cưỡng với ta, Hải Lâu ưu tú như vậy, chắc chắn ngươi thích hắn!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Lạy ngươi = = Ai nói chỉ có hắn là vĩ đại? Đồ đệ của ta còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều đấy?!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Thì ra ngươi thích Lệnh Hồ!
….
A mỹ nữ ngươi thì ra là nằm vùng.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ta hiểu (Biểu tượng mỉm cười)
Diệp Nhân Sênh không trả lời, coi như cô ngầm thừa nhận vậy, ít nhất cũng giảm đi một phiền toái.
Bên kia, Bất Khả Tiểu Bảo vô cùng hiếu kì vậy quanh Lệnh Hồ tên tím vì đi lùng bắt người ta, dưới màn hình thanh tán gẫu đội ngũ không ngừng nhấp nháy.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Ai ôi thật là mới mẻ, khó thấy ngươi lúc online mà không ở bên sư phụ nhà ngươi ~~~~
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Không để ý tới ta sao?
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Aizz, thiếu niên à, tâm tình không tốt thì cũng không cần phải giết người trút căm phẫn đâu.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Chẳng lẽ ngươi bị sư phụ bỏ? Đứa trẻ đáng thương.
Tự lẩm bẩm một lúc lâu, đương lúc Bất Khả Tiểu Bảo thấy nhàm chán, thì đột nhiên hệ thống lại đưa ra một thông báo.
[Hệ Thống] Anh hùng luyến tiếc anh hùng, chén rượu mỏng chứa nặng tình nghĩa, Quang Vinh chính thức nhập vào Ngày Trước Trên Đỉnh Núi Có Một Ngôi Chùa Trong Ngôi Chùa Có Một Tiểu Hòa Thượng, từ nay về sau trong vòng bốn bể đều là huynh đệ.
Nhất thời thế giới ồ lên.
Quang Vinh là Thần phái đệ nhất bang, lúc này nhập vào một bang Hòa Thượng vô danh, có vẻ như rất khó nói, nhưng mà bên Quang Vinh không thấy ai biện giải gì trên kênh thế giới, có thể thấy được kỷ luật nghiêm khắc của bang phía này.
Bên kia, trong bang Hòa Thượng cũng như chiếc nồi sôi trào mở cả nắp.
Mọi người có nghi hoặc không hề giải thích, nhưng phần lớn đều vô cùng cao hứng, dù sao lần này nhất định cũng phải tính đẹp với Gió Mát Mưa Phùn Lâu. Không Tàng ở trong bang phái dương dương tự đắc, bị hỏi nguyên nhân vì sao lại hợp nhất thì hắn khí phách hào hùng đem câu chuyện gian tình giữa Sênh Sênh Ly Nhân với Vân Sinh Hải Lâu ra kể, và tất nhiên là có thêm mắm thêm muối.
May mà Diệp Nhân Sênh tự dưng thèm ăn, vui vẻ đi rửa quả dưa lê, nếu không tuyệt đối sẽ còn ngồi trước máy tính.
Chuyện này làm cho thảo luận trên kênh thế giới chợt im bặt, tất cả mọi người đều biết Vân Sinh Hải Lâu, nhưng chưa trông thấy Sênh Sênh Ly Nhân bao giờ, cũng không biết hai người ở cùng trường, vì thế mà một đám rảnh rỗi bắt đầu ngồi tám chuyện rốt cuộc gian tình giữa hai người họ là gì.
Bất Khả Tiểu Bảo tỉnh ngộ.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Không thể tưởng tượng được cảm xúc khi ghen của ngươi lại đáng yêu như vậy a ha ha ha.
Nhưng mà vui quá hoá buồn, màn hình của Bất Khả Tiểu Bảo bỗng dừng lại, vài giây sau tối sầm đi.
[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Lệnh Hồ giết chết.
…
Bị nói trúng cũng không cần phải thẹn quá hóa giận chứ…
Diệp Nhân Sênh gặm quả dưa ngồi trước trở lại máy tính, kênh thế giới đang bùng nổ kịch liệt.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Đừng có nói bậy, thật là vô vị.
[Thế Giới] Hoa Dại Ven Đường: Này, xem ra mỹ nữ biết chút tin tức chứ?
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Đồ khốn đồ khốn.
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Mỹ nữ đây là ghen đấy.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Ta không có.
Đột nhiên Diệp Nhân Sênh có dự cảm chẳng lành, nhưng vì trên tay cô vẫn còn ướt đẫm, còn một tay kia lại đang cầm quả dưa, nên tốc độ đánh chữ chậm lại vài phần.
Nếu biết Diệu Thiềm sắp nói gì, thì Lệnh Hồ, Bất Khả Tiểu Bảo với Vân Sinh Hải Lâu sẽ tuyệt đối không chọn lúc đó mà cầm ly nước lên uống.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Đoán cái gì, là chính mồm Sênh Sênh Ly Nhân nói cho ta biết.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Người nàng ấy thích chính là Lệnh Hồ.
…Phụt.
Màn hình Bất Khả Tiểu Bảo “rơi lệ”.
Bàn phím Vân Sinh Hải Lâu ướt sũng.
Còn Lệnh Hồ thì bị sặc.
Chỉ có Diệp Nhân Sênh, một miếng dưa còn đang trong miệng không nuốt trôi nổi, lại ngơ ngác cắn thêm hai miếng, giống như là hi vọng có thể nghẹn chết mình.
Lên, hay là không lên, đây đúng là một vấn đề.
Giận, vốn nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại cái tên sợ ma ấy nữa, nào có biết thế giới lại nhỏ như vậy, đến trò chơi mà cũng âm hồn không tan!
Nhưng đúng ra hơn là, cô luyến tiếc quãng thời gian vốn quý báu cùng đồ đệ đánh nhau …
Diệp Nhân Sênh đau lòng chống cằm, nhìn chằm chằm vào Ngọc Thanh mãn cấp mà mình đã luyện một cách vất vả, trong lòng hối hận không thôi: Phòng chat đúng chẳng tốt đẹp gì cả…TNND!
Nhưng mà cô chưa kịp u buồn xong, biểu tượng của trò chơi dưới góc phải máy tính nhấp nháy không ngừng, Không Tàng ở bên trong gầm gừ không ngừng, bảo cô phải nhanh lên mạng đ.
Diệp Nhân Sênh chịu phận bất hạnh đành phải đăng nhập.
Trong phòng Vân Sinh Hải Lâu tiếp tục chỉ huy, chẳng biết tại sao, mấy người Quang Vinh hôm qua rất sôi nổi nhưng hôm nay lại vô cùng trầm mặc.
Diệp Nhân Sênh cảm thấy không khí có chút kì lạ, nhưng lúc đánh phu nhân Long Vương, mọi người lại bị đưa đến că phòng nhỏ, đợi cho ánh sáng trắng xua đi hết, Diệp Nhân Sênh liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh, nhất thời cảm thấy hệ thống chính là muốn đùa chết bọn cô…
Đội hình hôm nay giống y xì ngày hôm qua ——
Nhưng mà, đúng lúc phu nhân Long Vương nhe nanh múa vuốt đánh tới cô, Diệu Thiềm bỗng dưng chắn trước mặt cô, Diệp Nhân Sênh sửng sốt, suýt nữa là quên thêm máu cho mình.
Có lẽ là do mọi người đồng tâm hiệp lực, nên Boss thứ hai đã bị tiêu diệt, mọi người im lặng chờ Vân Sinh Hải Lâu soát thi thể, ngay cả Không Tàng rất hay nói nhảm cũng không nói gì, Diệp Nhân Sênh cảm thấy mạnh mẽ không khí rất kì quái.
Phu nhân Long Vương rớt ra một giáp ngực với bả vai của Thiện Vũ, Vân Sinh Hải Lâu trực tiếp phân cho Không Tàng.
Sau đó lúc đánh quái thì giảng giải chút về việc đánh Long Vương, thậm chí cả em gái Cố Phì Dương rất bất ngờ là vẫn còn sống, không phạm một sai lầm.
Diệp Nhân Sênh không chịu nổi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đồ đệ, ngươi có cảm thấy không khí rất kỳ quái không?
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Không có.
…
Được rồi coi như cô chưa hỏi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Cố Phì Dương: Tiểu Phì Dương!! Sao mà bọn họ không nói gì thế!
[Mật Ngữ] Cố Phì Dương nói với bạn: Gangcai.
Diệp Nhân Sênh vừa mới hiểu ra đây là phiên âm thì em gái Cố Phì Dương đã nằm trên đất.
…
Được rồi, cô không nên vào lúc đánh quái mà hỏi Phì Dương vấn đề này, Diệp Nhân Sênh áy náy cứu sống cô lại.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: Gian thương, lúc nãy làm sao vậy?
[Mật Ngữ] Vân Mạt nói với bạn: Cho ta 100 lượng rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.
…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Vân Mạt: = = 凸
“Nếu qua được Long Vương thì cả đội sẽ không bị giết, thật ra rất đơn giản, nhưng chúng ta không có Phạm Âm khống chế, mọi người cần phải chú ý lẫn nhau, Long Vương có kỹ năng Thổ Tức (nôn ra, ói), rớt máu rất nhanh, Ngọc Thanh phải cẩn thận, lúc cần thiết thì Sênh Sênh Ly Nhân không cần phải DPS, phụ giúp trị liệu, Ma Ẩn có một kỹ năng giảm tốc độ, nếu may mắn Long Vương không chống cự thì có thể cấp cứu, Lệnh Hồ nhớ chú ý. Minh bạch đánh 1.”
Tất cả mọi người đánh 1, Diệp Nhân Sênh vừa tính hỏi Không Tàng thì hắn đã nhằm phía Boss chạy lên.
Vì thế Diệp Nhân Sênh tạm thời đem hết mọi chuyện để lui, chuyên tâm đối phó với Boss. Thời gian Thổ Tức quả nhiện thật là nguy hiểm, cô căng thẳng nhìn chằm chằm cột máu của Không Tàng với Lệnh Hồ, người trước là cần thiết cho phó bản, còn người sau hoàn toàn là do tâm tư hướng đến…
Mấy phút sau, Long Vương ngã xuống kèm theo tiếng ầm ầm, tuôn ra một vũ khí thượng hạng của Ngọc Thanh – quạt Tiêu Dao.
Trong phó bản nếu có hai người hoặc nhiều hơn hai có nhu cầu cần sử dụng đồ trang bị, thì bình thường sẽ đổ xúc sắc để quyết định, nếu ai có số điểm cao hơn thì sẽ phân cho người đó, hai mắt Diệp Nhân Sênh tỏa sáng, hưng phấn đổ xuc sắc, kết quả là ra 26 điểm, cô nhất thời phẫn nộ đập bàn một cái, mạnh đến mức xấp sách vở trên bàn rung chuyển.
Nhưng cuộc sống luôn tràn ngập những mảng màu u tối hài hước, bởi vì Dẫn Huyền 25 điểm, còn cô em Phì Dương thì chỉ được 12.
Diệp Nhân Sênh không khỏi cười to sảng khoái, đây chính là nhân phẩm trong truyền thuyết nha.
Vân Sinh Hải Lâu đem trang bị phân cho cô, Diệp Nhân Sênh vui mừng rạo rực, thấy lực công kích trong nháy mắt tăng thêm mười mấy điểm, cười sướng đến nỗi răng muốn rụng.
Đương lúc cô còn đắm chìm say mê, đột nhiên phát hiện ra mục tiêu của mọi người đều đặt vào cô, nhất thời lại cảm nhận được cái không khí quỷ quái này.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta chưa kịp lấy trang bị mà đến nỗi nhìn ta như thế sao…
Cô tưởng người khác nhìn cô vì bộ trang bị.
“Khụ…” Đột nhiên âm thanh của Vân Sinh Hải Lâu vang lên trong UT: “Vừa rồi anh mới nói với mọi người, e rằng em chưa biết, nửa giờ nữa, hai bang phái sẽ hợp lại.”
Diệp Nhân Sênh kinh hãi.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ta đã nói rồi, không đồng ý!
“Em không đồng ý để bang hòa thượng nhập vào Quang Vinh.” Vân Sinh Hải Lâu thản nhiên nói: “Cái đấy không vấn đề gì, anh không cần bọn em nhập vào Quang Vinh, mà là đưa Quang Vinh nhập vào bang hòa thượng.”
…
Trong nháy mắt Diệp Nhân Sênh đã rõ vì sao đám người Quang Vinh lại im lặng như thế, đây chính là chuyện rất kinh thiên oán khí!
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Nhưng mà vì cái gì…
“Nói thế nào thì cũng cùng trường với nhau bốn năm, có thể gặp nhau trong game thì thật là duyên phận…” Lâu Vân Phong cười mà như có chút đen tối: “Thế nên tất nhiên anh phải đem hết tinh lực mà giúp em chứ.”
Một câu “cái đồ sợ ma” đã tới bên miệng Diệp Nhân Sênh, lại phẫn nộ nuốt vào, cô cẩn thận xem xét đã đóng microphone hay chưa, sau đó hít sâu mấy hơi.
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi nhận lầm người rồi = = Kỳ thật ta ở Đài Loan, không thể cùng trường với ngươi được…
[Đoàn Đội] Không Tàng Pháp Sư: Sênh Sênh, ngươi thừa nhận mình là nam đi.
[Đoàn Đội] Không Tàng Pháp Sư: Aizz, đầu nam nay gay còn nổi tiếng hơn đàn bà con gái nhiều, xem xét thấy ngươi làm cho Lâu ca mê đắm, đến nỗi tin rằng ngươi là bạn cùng trường, gây nghiệp chướng a đúng là gây nghiệp chướng.
[Đoàn Đội] Một Cây Hải Đường: Đúng thế, quay đầu vẫn là bờ mà Sênh ca.
…
[Đoàn Đội] Sênh Sênh Ly Nhân: Đáng ghét, thật là người ta ở Đài Loan mà ~~~~~~~~~
Mọi người run rẩy buồn nôn.
[Đoàn Đội] Cố Phì Dương: Nhưng Hoa Hoa nói với muội là mấy người ở thành phố A.
Lộ Mỹ Hà này thật lắm chuyện!!
“Không sao, cứ coi như ta nhận lầm người, dựa vào giao tình giữa ta và bang hòa thượng, giúp các ngươi cũng là chuyện đương nhiên.” Lâu Vân Phong khẽ cười nói: “Hòa thường đi theo ta, mấy người còn lại thì giải tán đi.”
Mọi người rối rít dùng Hồi Thành Quyển Trục trở về thành, không quá vài giây, trong phó bản u tối chỉ còn lại mình cô, Lệnh Hồ cùng với Diệu Thiềm.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đồ đệ chúng ta đi đâu đây?
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ta có chút việc nên đi trước đã.
Dứt lời, còn chưa đợi cô phản ứng, Lệnh Hồ cũng rút khỏi đoàn.
Rất không nghĩa khí nha… Diệp Nhân Sênh khóc thầm, cô khống muốn ở lại cùng với Diệu Thiềm đâu!
Từ lúc bắt đầu vào phó bản, khí tức âm u của cô nương tên Diệu Thiềm kia không ngừng tỏa ra, có vẻ như muốn xuyên qua hai lớp màn hình để giết cô.
Chuyện này như là nên giải thích hai ba câu vậy, nhưng mà càng giải thích không thì càng giấu đầu hở đuôi —— Diệp Nhân Sênh u buồn thở dài, con gái khi tức giận cô đã được chứng kiến qua, chỉ một Lưu Ly Nhược Ngư thôi cũng quá đủ rồi, cô không muốn biến thành Hoa Vương thứ hai.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Diệp Nhân Sênh chỉ vừa mới di chuột đến bên biểu tượng của Truyền Tống thì dưới góc trái màn hình nhảy ra một hàng mật ngữ.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Chúng ta nói chuyện đi.
Cái loại ngữ khí bình tĩnh này khiến Diệp Nhân Sênh không khỏi run rẩy.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Mỹ nữ à ta còn có việc hà hà…
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Các ngươi thật sự học cùng trường đại học?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Tuyệt đối không phải, là hắn nhận lầm người!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ngươi không cần lừa ta, nếu Hải Lâu chưa xác nhận thì là không thừa nhận, ngươi ở trong lòng hắn nhất định rất đặc biệt.
…
Đặc biệt cái đầu ngươi ấy ——
Diệp Nhân Sênh sợ nhất là cái giọng điệu oán hận trong lòng này, cô bất đắc dĩ gõ chữ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Mỹ nữ à = = Ta đây nói thẳng cho ngươi hay, ta vốn không quen biết gì Vân Sinh Hải Lâu, cũng tuyệt đối không có như ngươi nghĩ.
Một lúc sau.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Nhưng mà Hải Lâu hắn không cho là vậy.
Vậy thì ngươi nên đi tìm cái đồ sợ ma nhà ngươi đi chứ, còn ở đây nói với lão nương làm quái gì!!!
Diệp Nhân Sênh gần như sụp đổ.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: Thật ra…ta có thích một người.
Nói như vậy rồi cũng nên buông tha cho cô đi!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Là ai?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Diệu Thiềm: …
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ta chỉ biết ngươi đang miễn cưỡng với ta, Hải Lâu ưu tú như vậy, chắc chắn ngươi thích hắn!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Lạy ngươi = = Ai nói chỉ có hắn là vĩ đại? Đồ đệ của ta còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều đấy?!
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Thì ra ngươi thích Lệnh Hồ!
….
A mỹ nữ ngươi thì ra là nằm vùng.
[Mật Ngữ] Diệu Thiềm nói với bạn: Ta hiểu (Biểu tượng mỉm cười)
Diệp Nhân Sênh không trả lời, coi như cô ngầm thừa nhận vậy, ít nhất cũng giảm đi một phiền toái.
Bên kia, Bất Khả Tiểu Bảo vô cùng hiếu kì vậy quanh Lệnh Hồ tên tím vì đi lùng bắt người ta, dưới màn hình thanh tán gẫu đội ngũ không ngừng nhấp nháy.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Ai ôi thật là mới mẻ, khó thấy ngươi lúc online mà không ở bên sư phụ nhà ngươi ~~~~
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Không để ý tới ta sao?
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Aizz, thiếu niên à, tâm tình không tốt thì cũng không cần phải giết người trút căm phẫn đâu.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Chẳng lẽ ngươi bị sư phụ bỏ? Đứa trẻ đáng thương.
Tự lẩm bẩm một lúc lâu, đương lúc Bất Khả Tiểu Bảo thấy nhàm chán, thì đột nhiên hệ thống lại đưa ra một thông báo.
[Hệ Thống] Anh hùng luyến tiếc anh hùng, chén rượu mỏng chứa nặng tình nghĩa, Quang Vinh chính thức nhập vào Ngày Trước Trên Đỉnh Núi Có Một Ngôi Chùa Trong Ngôi Chùa Có Một Tiểu Hòa Thượng, từ nay về sau trong vòng bốn bể đều là huynh đệ.
Nhất thời thế giới ồ lên.
Quang Vinh là Thần phái đệ nhất bang, lúc này nhập vào một bang Hòa Thượng vô danh, có vẻ như rất khó nói, nhưng mà bên Quang Vinh không thấy ai biện giải gì trên kênh thế giới, có thể thấy được kỷ luật nghiêm khắc của bang phía này.
Bên kia, trong bang Hòa Thượng cũng như chiếc nồi sôi trào mở cả nắp.
Mọi người có nghi hoặc không hề giải thích, nhưng phần lớn đều vô cùng cao hứng, dù sao lần này nhất định cũng phải tính đẹp với Gió Mát Mưa Phùn Lâu. Không Tàng ở trong bang phái dương dương tự đắc, bị hỏi nguyên nhân vì sao lại hợp nhất thì hắn khí phách hào hùng đem câu chuyện gian tình giữa Sênh Sênh Ly Nhân với Vân Sinh Hải Lâu ra kể, và tất nhiên là có thêm mắm thêm muối.
May mà Diệp Nhân Sênh tự dưng thèm ăn, vui vẻ đi rửa quả dưa lê, nếu không tuyệt đối sẽ còn ngồi trước máy tính.
Chuyện này làm cho thảo luận trên kênh thế giới chợt im bặt, tất cả mọi người đều biết Vân Sinh Hải Lâu, nhưng chưa trông thấy Sênh Sênh Ly Nhân bao giờ, cũng không biết hai người ở cùng trường, vì thế mà một đám rảnh rỗi bắt đầu ngồi tám chuyện rốt cuộc gian tình giữa hai người họ là gì.
Bất Khả Tiểu Bảo tỉnh ngộ.
[Đội Ngũ] Bất Khả Tiểu Bảo: Không thể tưởng tượng được cảm xúc khi ghen của ngươi lại đáng yêu như vậy a ha ha ha.
Nhưng mà vui quá hoá buồn, màn hình của Bất Khả Tiểu Bảo bỗng dừng lại, vài giây sau tối sầm đi.
[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Lệnh Hồ giết chết.
…
Bị nói trúng cũng không cần phải thẹn quá hóa giận chứ…
Diệp Nhân Sênh gặm quả dưa ngồi trước trở lại máy tính, kênh thế giới đang bùng nổ kịch liệt.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Đừng có nói bậy, thật là vô vị.
[Thế Giới] Hoa Dại Ven Đường: Này, xem ra mỹ nữ biết chút tin tức chứ?
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Đồ khốn đồ khốn.
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Mỹ nữ đây là ghen đấy.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Ta không có.
Đột nhiên Diệp Nhân Sênh có dự cảm chẳng lành, nhưng vì trên tay cô vẫn còn ướt đẫm, còn một tay kia lại đang cầm quả dưa, nên tốc độ đánh chữ chậm lại vài phần.
Nếu biết Diệu Thiềm sắp nói gì, thì Lệnh Hồ, Bất Khả Tiểu Bảo với Vân Sinh Hải Lâu sẽ tuyệt đối không chọn lúc đó mà cầm ly nước lên uống.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Đoán cái gì, là chính mồm Sênh Sênh Ly Nhân nói cho ta biết.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Người nàng ấy thích chính là Lệnh Hồ.
…Phụt.
Màn hình Bất Khả Tiểu Bảo “rơi lệ”.
Bàn phím Vân Sinh Hải Lâu ướt sũng.
Còn Lệnh Hồ thì bị sặc.
Chỉ có Diệp Nhân Sênh, một miếng dưa còn đang trong miệng không nuốt trôi nổi, lại ngơ ngác cắn thêm hai miếng, giống như là hi vọng có thể nghẹn chết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.