Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 286: Chương 286: Có thể cho anh ôm một cái không? (6)
Diệp Phi Dạ
11/06/2018
Cô không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía chiếc điện thoại bị ném cạnh cửa sổ sát đất, màn hình lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng phát ra tiếng nói chuyện của người ở đầu dây bên kia.
Quý Ức chần chừ một lúc, sau đó bước đến, khom người nhặt điện thoại của Hạ Quý Thần lên.
Nhìn vào màn hình, Quý Ức thấy tên người gọi là: Hàn Tri Phản.
Quý Ức cũng không biết nhiều về Hàn Tri Phản, nhưng cô biết hắn là bạn thân nhất của Hạ Quý Thần.
“Anh Thần, anh đừng quá đau lòng...” - Giọng Hàn Tri Phản lại vang lên.
Quý Ức vội vàng đưa điện thoại di động lên, áp vào tai, dịu dàng mở miệng thông báo với Hàn Tri Phản là hiện tại Hạ Quý Thần không nghe được điện thoại: “Xin chào Hàn tiên sinh, Hạ đạo diễn đã vào nhà vệ sinh rồi, bây giờ không thể tiếp điện thoại.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
Qua một lúc lâu, Hàn Tri Phản mới mở miệng nói: “Anh Thần đang ở trong phòng của anh ấy?”
Hạ Quý Thần không ở trong phòng mình thì ở phòng ai được chứ?
Quý Ức cảm thấy Hàn Tri Phản hỏi câu này thật vô nghĩa. Nhưng theo lễ nghĩa, cô vẫn đáp một tiếng: “Vâng!”
“Tôi đi...” Đầu dây bên kia, Hàn Tri Phản thô tục mắng một câu gì đó... Sau đó lại hỏi: “Cho nên cô là nhân vật nữ phụ số 2 của Tam Thiên Si... Quý Ức?”
“Hả?” - Cô còn chưa giới thiệu mà... Quý Ức sửng sốt. Vài giây sau, cô mới định thần lại, nghi hoặc hỏi: “Anh... biết tôi?”
“Cái này còn cần phải biết sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mà! Phòng của anh Thần...” Hàn Tri Phản nói một nửa, mới ý thức được bản thân có hơi nhiều chuyện, chợt ngừng lại, đem một nửa câu sau “Cô cho rằng ai cũng có thể tùy tiện vào hay sao?” nuốt vào bụng.
Hàn Tri Phản nói không hết câu, Quý Ức lờ mờ nghe được có gì đó không đúng, vừa đáp lại Hàn Tri Phản một chữ “Hả?”
Còn chưa kịp nói hỏi tiếp “Là sao” thì Hàn Tri Phản đã vòng vo đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh Thần bây giờ sao rồi?”
“Anh ấy...” - Quý Ức hơi khựng lại, liếc cửa nhà vệ sinh một cái rồi đáp: “... Còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.”
“Ờ...” - Hàn Tri Phản vừa ậm ờ đáp lại Quý Ức, vừa suy nghĩ.
Anh quen biết Hạ Quý Thần đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến cô gái nào như vậy.
Ngày hôm qua anh đã tra rõ mọi việc, cho nên mới gọi điện báo cho anh Thần. Anh ấy biết được chân tướng, hẳn là rất đau lòng. Mà trên thế giới này, hiện tại người duy nhất có thể an ủi anh ấy, khiến cho anh ấy cảm thấy thoải mái hơn, sợ là chỉ có cô gái này?
Nghĩ đến đó, Hàn Tri Phản lại nói: “... Anh Thần có lẽ là đang rất khó chịu, nếu như cô không có việc gì cần làm... cô có thể ở bên cạnh anh ấy...”
Hàn Tri Phản sợ bản thân nói quá ít, không đủ lý do để thuyết phục Quý Ức, ngừng lại một chút, anh lại nghiêm túc mở miệng: “... Nếu như trong một khoảng thời gian dài mà anh ấy vẫn không ra khỏi nhà vệ sinh, thì cô nhớ phải vào xem anh ấy, đừng để anh ấy ở một mình, lỡ như có xảy ra chuyện gì...”
----
Sau khi khóa trái cửa phòng vệ sinh, Hạ Quý Thần cảm giác cả người như mất đi sức lực, tựa người trên cánh cửa.
Nhắm mắt lại, yên lặng ngẩng người hồi lâu. Anh mới dám nghĩ lại những lời mà Hàn Tri Phản vừa nói trong điện thoại, trải qua cảm giác đau đớn một lần nữa.
“Anh Thần, tối hôm qua anh bảo tôi điều tra giúp về chuyện Quý Ức làm phẫu thuật phá thai bốn năm trước.”
“Thật ra, cũng không hoàn toàn gọi là phẫu thuật phá thai. Bởi vì tình huống đặc thù cho nên đứa bé kia không thể giữ lại.”
Quý Ức chần chừ một lúc, sau đó bước đến, khom người nhặt điện thoại của Hạ Quý Thần lên.
Nhìn vào màn hình, Quý Ức thấy tên người gọi là: Hàn Tri Phản.
Quý Ức cũng không biết nhiều về Hàn Tri Phản, nhưng cô biết hắn là bạn thân nhất của Hạ Quý Thần.
“Anh Thần, anh đừng quá đau lòng...” - Giọng Hàn Tri Phản lại vang lên.
Quý Ức vội vàng đưa điện thoại di động lên, áp vào tai, dịu dàng mở miệng thông báo với Hàn Tri Phản là hiện tại Hạ Quý Thần không nghe được điện thoại: “Xin chào Hàn tiên sinh, Hạ đạo diễn đã vào nhà vệ sinh rồi, bây giờ không thể tiếp điện thoại.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
Qua một lúc lâu, Hàn Tri Phản mới mở miệng nói: “Anh Thần đang ở trong phòng của anh ấy?”
Hạ Quý Thần không ở trong phòng mình thì ở phòng ai được chứ?
Quý Ức cảm thấy Hàn Tri Phản hỏi câu này thật vô nghĩa. Nhưng theo lễ nghĩa, cô vẫn đáp một tiếng: “Vâng!”
“Tôi đi...” Đầu dây bên kia, Hàn Tri Phản thô tục mắng một câu gì đó... Sau đó lại hỏi: “Cho nên cô là nhân vật nữ phụ số 2 của Tam Thiên Si... Quý Ức?”
“Hả?” - Cô còn chưa giới thiệu mà... Quý Ức sửng sốt. Vài giây sau, cô mới định thần lại, nghi hoặc hỏi: “Anh... biết tôi?”
“Cái này còn cần phải biết sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được mà! Phòng của anh Thần...” Hàn Tri Phản nói một nửa, mới ý thức được bản thân có hơi nhiều chuyện, chợt ngừng lại, đem một nửa câu sau “Cô cho rằng ai cũng có thể tùy tiện vào hay sao?” nuốt vào bụng.
Hàn Tri Phản nói không hết câu, Quý Ức lờ mờ nghe được có gì đó không đúng, vừa đáp lại Hàn Tri Phản một chữ “Hả?”
Còn chưa kịp nói hỏi tiếp “Là sao” thì Hàn Tri Phản đã vòng vo đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh Thần bây giờ sao rồi?”
“Anh ấy...” - Quý Ức hơi khựng lại, liếc cửa nhà vệ sinh một cái rồi đáp: “... Còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.”
“Ờ...” - Hàn Tri Phản vừa ậm ờ đáp lại Quý Ức, vừa suy nghĩ.
Anh quen biết Hạ Quý Thần đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến cô gái nào như vậy.
Ngày hôm qua anh đã tra rõ mọi việc, cho nên mới gọi điện báo cho anh Thần. Anh ấy biết được chân tướng, hẳn là rất đau lòng. Mà trên thế giới này, hiện tại người duy nhất có thể an ủi anh ấy, khiến cho anh ấy cảm thấy thoải mái hơn, sợ là chỉ có cô gái này?
Nghĩ đến đó, Hàn Tri Phản lại nói: “... Anh Thần có lẽ là đang rất khó chịu, nếu như cô không có việc gì cần làm... cô có thể ở bên cạnh anh ấy...”
Hàn Tri Phản sợ bản thân nói quá ít, không đủ lý do để thuyết phục Quý Ức, ngừng lại một chút, anh lại nghiêm túc mở miệng: “... Nếu như trong một khoảng thời gian dài mà anh ấy vẫn không ra khỏi nhà vệ sinh, thì cô nhớ phải vào xem anh ấy, đừng để anh ấy ở một mình, lỡ như có xảy ra chuyện gì...”
----
Sau khi khóa trái cửa phòng vệ sinh, Hạ Quý Thần cảm giác cả người như mất đi sức lực, tựa người trên cánh cửa.
Nhắm mắt lại, yên lặng ngẩng người hồi lâu. Anh mới dám nghĩ lại những lời mà Hàn Tri Phản vừa nói trong điện thoại, trải qua cảm giác đau đớn một lần nữa.
“Anh Thần, tối hôm qua anh bảo tôi điều tra giúp về chuyện Quý Ức làm phẫu thuật phá thai bốn năm trước.”
“Thật ra, cũng không hoàn toàn gọi là phẫu thuật phá thai. Bởi vì tình huống đặc thù cho nên đứa bé kia không thể giữ lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.