Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 318: Chương 318: Phạm vi vài dặm (8)
Diệp Phi Dạ
11/06/2018
Hạ Quý Thần nhìn thấy Quý Ức gửi liên tục tới hai tin nhắn, vẻ mặt anh trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Anh nhắn lại một câu: “Ngủ ngon!”
Anh biết cô sẽ không trả lời lại nữa nhưng anh không cất điện thoại mà mở lại tin nhắn cô gửi, đọc lại từ đầu tới cuối.
Mỗi lần nhìn thấy ba chữ “Hạ Quý Thần”, tim anh lại “mềm nhũn” một lần. Lúc này, mọi thứ xung quanh anh dần trở nên bình dị, gần gũi hơn.
Anh chưa từng nghĩ tên của anh khi được cô nhắc tới lại có cảm giác tốt như vậy.
Cô nói thật là khéo, quà của anh và quà của “Hạ Dư Quang” cùng một thương hiệu, không hổ là anh em song sinh cùng mẹ sinh ra.
Thật ra nào có phải do là sinh đôi nên có sự trùng hợp như vậy.
Là bởi vì quà “Hạ Dư Quang” tặng cho cô là của anh đặt. Quà của anh cho cô cũng là do chính tay anh đặt.
Nguyên nhân anh chọn thương hiệu này để đặt đồ trang sức cho cô. Là bởi vì tại cửa hiệu này quy định nếu ai đó muốn mua sản phẩm ở đây thì bắt buộc phải đăng ký tên người mua và cả tên người được tặng. Khi đã quyết định mua sản phẩm tặng, lần đầu tiên tên người được tặng là ai thì về sau cũng chỉ có thể tặng cho người đó. Giả sử nếu muốn thay đổi danh tính người được tặng thì cửa hàng này tuyệt đối sẽ không bán sản phẩm cho người mua nữa.
Anh biết đây chỉ là một loại mánh khóe để quảng cáo sản phẩm, nhưng thủ đoạn này đối với người chung tình như anh mà nói thì nó thật đủ lãng mạn, đánh động lòng người.
Quan trọng hơn là sản phẩm của thương hiệu này đều là độc nhất vô nhị, mỗi mẫu thiết kế chỉ có một sản phẩm.
Câu quảng cáo cũng cực kỳ hay: Trọn đời chỉ tặng một người, chỉ hứa hẹn một người.
Còn cô thắc mắc vì sao anh khắc chữ “Quý” mà không phải là “Tiểu Ức” là vì trong tên của anh có họ của cô.
Quý… Là cô và anh dù chưa từng quen biết cũng đã có sự ràng buộc với nhau.
Hạ Quý Thần vừa suy nghĩ về những thứ này, vừa nhớ đến ba chữ “Hạ Quý Thần” trong những tin nhắn khi nãy.
Nhớ lại lúc tối đó khi anh nói với cô: “Chúng ta có thể trở lại như trước đây được không?” - Cô không cho anh một câu trả lời cụ thể, nhưng cũng có thể là do ở trong lòng cô đang yên lặng thay đổi dần.
Từ miệng cô thốt ra tên của anh cũng không còn vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi như trước nữa.
Chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần anh kiên trì. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô sẽ bị anh làm rung động, sẽ bị anh thuyết phục, sẽ đồng ý quay về lại như lúc ban đầu, thậm chí… Có thể sẽ yêu anh, có phải hay không?
Hạ Quý Thần không nhịn được nở một nụ cười trên môi.
Anh khóa màn hình điện thoại lại rồi cất vào túi, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một chút. Sau đó mới nghiêng người nghe Trần Bạch và Hàn Tri Phàn nói chuyện nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện của Quý Ức.
“Hàn tổng, ngài nói xem, từ đầu năm tới giờ, tiền nuôi sống gia đình của tôi kiếm dễ dàng lắm sao?”
“Tôi chỉ có một người mà đã làm công việc của bốn người. Hạ tổng đúng là bóc lột sức lao động mà!”
“Tôi cảm thấy hiện tại tôi không giống trợ lý của Hạ tổng mà giống bảo mẫu của Quý tiểu thư hơn…”
Trần Bạch vừa nói vừa bưng ly rượu lên uống cạn ly, anh ta đang định quay sang kể khổ với Hàn Tri Phản. Hạ Quý Thần lúc này là nhân vật chính của câu chuyện và luôn không xen vào cuộc nói chuyện của anh ta và Hàn Tri Phản chợt nói với Hàn Tri Phản: “Tri Phản, bảo mẫu thường làm những công việc gì?”
“Giặt quần áo, làm cơm, dọn nhà vệ sinh…” - Hàn Tri Phản không ngừng kể vài ba cái.
Hạ Quý Thần vừa gật đầu vừa quay sang nhìn Trần Bạch: “Trần bảo mẫu, bắt đầu từ ngày mai, ba bữa cơm của Quý tiểu thư do anh phụ trách. Quần áo của Quý tiểu thư cũng để anh mang đi giặt. Còn nhà vệ sinh của Quý tiểu thư thì tạm thời không cần anh lau dọn. Nhưng cái ghế Quý tiểu thư ngồi ở phim trường thì cần anh chú ý một chút.”
Anh nhắn lại một câu: “Ngủ ngon!”
Anh biết cô sẽ không trả lời lại nữa nhưng anh không cất điện thoại mà mở lại tin nhắn cô gửi, đọc lại từ đầu tới cuối.
Mỗi lần nhìn thấy ba chữ “Hạ Quý Thần”, tim anh lại “mềm nhũn” một lần. Lúc này, mọi thứ xung quanh anh dần trở nên bình dị, gần gũi hơn.
Anh chưa từng nghĩ tên của anh khi được cô nhắc tới lại có cảm giác tốt như vậy.
Cô nói thật là khéo, quà của anh và quà của “Hạ Dư Quang” cùng một thương hiệu, không hổ là anh em song sinh cùng mẹ sinh ra.
Thật ra nào có phải do là sinh đôi nên có sự trùng hợp như vậy.
Là bởi vì quà “Hạ Dư Quang” tặng cho cô là của anh đặt. Quà của anh cho cô cũng là do chính tay anh đặt.
Nguyên nhân anh chọn thương hiệu này để đặt đồ trang sức cho cô. Là bởi vì tại cửa hiệu này quy định nếu ai đó muốn mua sản phẩm ở đây thì bắt buộc phải đăng ký tên người mua và cả tên người được tặng. Khi đã quyết định mua sản phẩm tặng, lần đầu tiên tên người được tặng là ai thì về sau cũng chỉ có thể tặng cho người đó. Giả sử nếu muốn thay đổi danh tính người được tặng thì cửa hàng này tuyệt đối sẽ không bán sản phẩm cho người mua nữa.
Anh biết đây chỉ là một loại mánh khóe để quảng cáo sản phẩm, nhưng thủ đoạn này đối với người chung tình như anh mà nói thì nó thật đủ lãng mạn, đánh động lòng người.
Quan trọng hơn là sản phẩm của thương hiệu này đều là độc nhất vô nhị, mỗi mẫu thiết kế chỉ có một sản phẩm.
Câu quảng cáo cũng cực kỳ hay: Trọn đời chỉ tặng một người, chỉ hứa hẹn một người.
Còn cô thắc mắc vì sao anh khắc chữ “Quý” mà không phải là “Tiểu Ức” là vì trong tên của anh có họ của cô.
Quý… Là cô và anh dù chưa từng quen biết cũng đã có sự ràng buộc với nhau.
Hạ Quý Thần vừa suy nghĩ về những thứ này, vừa nhớ đến ba chữ “Hạ Quý Thần” trong những tin nhắn khi nãy.
Nhớ lại lúc tối đó khi anh nói với cô: “Chúng ta có thể trở lại như trước đây được không?” - Cô không cho anh một câu trả lời cụ thể, nhưng cũng có thể là do ở trong lòng cô đang yên lặng thay đổi dần.
Từ miệng cô thốt ra tên của anh cũng không còn vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi như trước nữa.
Chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần anh kiên trì. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô sẽ bị anh làm rung động, sẽ bị anh thuyết phục, sẽ đồng ý quay về lại như lúc ban đầu, thậm chí… Có thể sẽ yêu anh, có phải hay không?
Hạ Quý Thần không nhịn được nở một nụ cười trên môi.
Anh khóa màn hình điện thoại lại rồi cất vào túi, bưng ly rượu đỏ lên nhấp một chút. Sau đó mới nghiêng người nghe Trần Bạch và Hàn Tri Phàn nói chuyện nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ về chuyện của Quý Ức.
“Hàn tổng, ngài nói xem, từ đầu năm tới giờ, tiền nuôi sống gia đình của tôi kiếm dễ dàng lắm sao?”
“Tôi chỉ có một người mà đã làm công việc của bốn người. Hạ tổng đúng là bóc lột sức lao động mà!”
“Tôi cảm thấy hiện tại tôi không giống trợ lý của Hạ tổng mà giống bảo mẫu của Quý tiểu thư hơn…”
Trần Bạch vừa nói vừa bưng ly rượu lên uống cạn ly, anh ta đang định quay sang kể khổ với Hàn Tri Phản. Hạ Quý Thần lúc này là nhân vật chính của câu chuyện và luôn không xen vào cuộc nói chuyện của anh ta và Hàn Tri Phản chợt nói với Hàn Tri Phản: “Tri Phản, bảo mẫu thường làm những công việc gì?”
“Giặt quần áo, làm cơm, dọn nhà vệ sinh…” - Hàn Tri Phản không ngừng kể vài ba cái.
Hạ Quý Thần vừa gật đầu vừa quay sang nhìn Trần Bạch: “Trần bảo mẫu, bắt đầu từ ngày mai, ba bữa cơm của Quý tiểu thư do anh phụ trách. Quần áo của Quý tiểu thư cũng để anh mang đi giặt. Còn nhà vệ sinh của Quý tiểu thư thì tạm thời không cần anh lau dọn. Nhưng cái ghế Quý tiểu thư ngồi ở phim trường thì cần anh chú ý một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.