Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 498: Chương 500: Cô ấy tồn vong cùng yc (10)
Diệp Phi Dạ
23/07/2018
Đột nhiên cô chủ động nắm tay anh, cả người Hạ Quý Thần thoáng run lên, vô thức cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang nắm lấy cổ tay mình.
Anh nhìn không dời mắt khỏi đầu ngón tay non mịn của cô trong chốc lát, sau đó mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào cô: “Sao vậy?”
Cô không lên tiếng, nhưng anh vẫn cảm giác được, khi nghe anh nói, ngón tay đang cầm lấy cổ tay anh nhẹ run lên.
Phút chốc, Hạ Quý Thần cảm thấy vô cùng khẩn trương, anh lại mở miệng lần nữa, trong giọng nói có chút lo lắng: “Tiểu Ức, rốt cuộc là sao vậy?”
Cô vẫn không nói chuyện, nhưng lại có một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
Không phải là không có việc gì nữa sao? Vừa nãy cô cũng đã chịu ăn cơm, sao anh chỉ mới đi ra ngoài bỏ rác một chuyến, quay trở về thì cô lại bắt đầu khổ sở?
Dù cho cả ngày hôm nay đã nhiều lần thấy cô khóc, nhưng cho đến hiện tại, lần nữa thấy cảnh tượng như vậy, vẫn khiến anh đau lòng.
Anh lại lên tiếng lần nữa, lúc này, trong giọng nói mang thêm vài phần lo lắng: “Không phải nói mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Tại sao lại khóc?”
Hạ Quý Thần vừa nói vừa muốn ngồi xổm xuống, nhưng tay còn lại của anh vừa kéo ống quần thì cô đã lên tiếng: “Hạ Quý Thần…”
Động tác cúi người của Hạ Quý Thần lập tức khựng lại, quay đầu, nhìn về phía Quý Ức.
Cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh cũng không nói gì, kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, cô lại thấp giọng nói, vẫn gọi tên anh như trước: “Hạ Quý Thần…”
Chỉ có điều lần này cô không ngừng lại, mà tiếp tục nói: “… Sao anh phải làm như vậy?”
Cô hỏi không rõ, trong chốc lát, Hạ Quý Thần không kịp phản ứng, anh nhíu mày, đứng sững tại chỗ.
“Hạ Quý Thần, có phải là tôi đã gây cho anh tổn thất nặng nề, đã mang về phiền toái rất lớn hay không?
Lần nữa Quý Ức mở miệng, nghe đến đó, Hạ Quý Thần đã hiểu câu hỏi vừa nãy “Sao anh phải làm vậy?” của cô là có ý gì.
Anh mấp máy môi, hai tiếng “không có” đến bên miệng nhưng còn chưa kịp nói ra thì giọng của cô lại vang bên tai anh: “Anh không cần phải nói, tôi đều biết hết, tôi gây họa rất lớn cho anh, là vấn đề của tôi, là tôi không chú ý ngã từ trên bàn xuống, làm hỏng hết mọi chuyện…”
“… Giám đốc Lâm nói không sai, tôi đã mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, hủy bỏ hợp đồng với tôi là đúng. Ban giám đốc cũng nói không sai, các người hoàn toàn có thể có lựa chọn tốt hơn, bất kể là Khương Hân Hân hay Lâm Tư Ý mà trên Weibo đã đăng tin, ai trong bọn họ, cũng đều mạnh hơn tôi…”
“Nhưng mà Hạ Quý Thần, toàn bộ mọi người trong YC cảm thấy tôi không xứng đáng ở lại, ngay cả chính bản thân tôi còn cảm thấy mình không xứng, thì tại sao anh lại muốn giữ tôi?”
Quý Ức càng nói, trong lòng càng khó chịu, thậm chí cô còn cảm giác được trái tim nằm trong lồng ngực đã bắt đầu đau âm ỉ.
Cô biết rõ, bản thân đang đau lòng vì Hạ Quý Thần, cảm thấy anh làm vậy không đáng.
“Vì sao anh thà rằng đuổi giám đốc Lâm, thà rằng nổi giận cùng các lãnh đạo cấp cao, thà rằng tranh cãi cùng ban giám đốc, thà rằng mang YC do một tay mình gầy dựng ra đánh cược, cũng muốn giữ lại tôi?”
Quý Ức thực sự không muốn khóc, nhưng nói đến đây, cô vẫn không thể kiềm chế được tâm trạng của mình, lại để bản thân khóc ra tiếng.
Lời nói trong miệng cô bởi vì tâm trạng phập phồng mà cũng trở nên có phần kích động.
“Tại sao anh phải làm như vậy? Hạ Quý Thần, tại sao anh phải làm như vậy?”
Anh nhìn không dời mắt khỏi đầu ngón tay non mịn của cô trong chốc lát, sau đó mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào cô: “Sao vậy?”
Cô không lên tiếng, nhưng anh vẫn cảm giác được, khi nghe anh nói, ngón tay đang cầm lấy cổ tay anh nhẹ run lên.
Phút chốc, Hạ Quý Thần cảm thấy vô cùng khẩn trương, anh lại mở miệng lần nữa, trong giọng nói có chút lo lắng: “Tiểu Ức, rốt cuộc là sao vậy?”
Cô vẫn không nói chuyện, nhưng lại có một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống.
Không phải là không có việc gì nữa sao? Vừa nãy cô cũng đã chịu ăn cơm, sao anh chỉ mới đi ra ngoài bỏ rác một chuyến, quay trở về thì cô lại bắt đầu khổ sở?
Dù cho cả ngày hôm nay đã nhiều lần thấy cô khóc, nhưng cho đến hiện tại, lần nữa thấy cảnh tượng như vậy, vẫn khiến anh đau lòng.
Anh lại lên tiếng lần nữa, lúc này, trong giọng nói mang thêm vài phần lo lắng: “Không phải nói mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Tại sao lại khóc?”
Hạ Quý Thần vừa nói vừa muốn ngồi xổm xuống, nhưng tay còn lại của anh vừa kéo ống quần thì cô đã lên tiếng: “Hạ Quý Thần…”
Động tác cúi người của Hạ Quý Thần lập tức khựng lại, quay đầu, nhìn về phía Quý Ức.
Cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Anh cũng không nói gì, kiên nhẫn chờ.
Một lát sau, cô lại thấp giọng nói, vẫn gọi tên anh như trước: “Hạ Quý Thần…”
Chỉ có điều lần này cô không ngừng lại, mà tiếp tục nói: “… Sao anh phải làm như vậy?”
Cô hỏi không rõ, trong chốc lát, Hạ Quý Thần không kịp phản ứng, anh nhíu mày, đứng sững tại chỗ.
“Hạ Quý Thần, có phải là tôi đã gây cho anh tổn thất nặng nề, đã mang về phiền toái rất lớn hay không?
Lần nữa Quý Ức mở miệng, nghe đến đó, Hạ Quý Thần đã hiểu câu hỏi vừa nãy “Sao anh phải làm vậy?” của cô là có ý gì.
Anh mấp máy môi, hai tiếng “không có” đến bên miệng nhưng còn chưa kịp nói ra thì giọng của cô lại vang bên tai anh: “Anh không cần phải nói, tôi đều biết hết, tôi gây họa rất lớn cho anh, là vấn đề của tôi, là tôi không chú ý ngã từ trên bàn xuống, làm hỏng hết mọi chuyện…”
“… Giám đốc Lâm nói không sai, tôi đã mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, hủy bỏ hợp đồng với tôi là đúng. Ban giám đốc cũng nói không sai, các người hoàn toàn có thể có lựa chọn tốt hơn, bất kể là Khương Hân Hân hay Lâm Tư Ý mà trên Weibo đã đăng tin, ai trong bọn họ, cũng đều mạnh hơn tôi…”
“Nhưng mà Hạ Quý Thần, toàn bộ mọi người trong YC cảm thấy tôi không xứng đáng ở lại, ngay cả chính bản thân tôi còn cảm thấy mình không xứng, thì tại sao anh lại muốn giữ tôi?”
Quý Ức càng nói, trong lòng càng khó chịu, thậm chí cô còn cảm giác được trái tim nằm trong lồng ngực đã bắt đầu đau âm ỉ.
Cô biết rõ, bản thân đang đau lòng vì Hạ Quý Thần, cảm thấy anh làm vậy không đáng.
“Vì sao anh thà rằng đuổi giám đốc Lâm, thà rằng nổi giận cùng các lãnh đạo cấp cao, thà rằng tranh cãi cùng ban giám đốc, thà rằng mang YC do một tay mình gầy dựng ra đánh cược, cũng muốn giữ lại tôi?”
Quý Ức thực sự không muốn khóc, nhưng nói đến đây, cô vẫn không thể kiềm chế được tâm trạng của mình, lại để bản thân khóc ra tiếng.
Lời nói trong miệng cô bởi vì tâm trạng phập phồng mà cũng trở nên có phần kích động.
“Tại sao anh phải làm như vậy? Hạ Quý Thần, tại sao anh phải làm như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.