Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 1024: Đau lòng (4)
Diệp Phi Dạ
05/11/2018
Lần này Hàn Tri Phản không im lặng nữa, hắn trả lời ngay.
Nhưng những lời của hắn, dường như không phải nói cho Lâm sinh nghe, giống như tự độc thoại hơn: “… Không còn là tôi của trước đây…”
Giọng hắn hơi nhỏ, Lâm Sinh nghe không rõ, hắn chỉ “Ừ” một tiếng với Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản dường như không nghe thấy tiếng của Lâm Sinh, hắn lại tiếp tục im lặng.
Hình như hắn đang nghĩ gì đó, một lúc sau lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy… Câu nói trước đây mà Lâm Sinh nói với hắn lúc ở phòng làm việc là không sai… Hắn thật sự không còn là người chỉ biết nghĩ đến chuyện trả thù như trước đây nữa rồi… Cho dù hắn luôn luôn nhắc nhở bản thân, cô là con gái của kẻ thù, hắn không được yêu cô, nhưng trái tim hắn từ lâu đã phản bội lại lí trí của hắn, hắn sớm đã rơi vào tay cô trong sự vô thức rồi.
Có lẽ, hai năm trước đây, hắn đã rung động, hắn cũng ý thức được là mình đã rung động, nhưng hắn không dám đối diện, cũng không muốn chấp nhận sự thật này, vì vậy mà hắn đã không hề đắn đo khi chọn chọn cách cắt đứt mọi mối quan hệ giữa cô và hắn.
Hắn muốn cô bỏ con, hắn dẫn cô gái về nhà là muốn để cô nghĩ rằng hắn có quan hệ thân mật với người khác, hắn vừa thù hận vừa tuyệt tình, cứ như không để cho cô có bất cứ cơ hội nào, nhưng thực ra là hắn không muốn cho bản thân cơ hội.
Sau khi cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn, hắn không cho phép mình nhớ đến cô nữa, hắn luôn nghĩ rằng mình đã quên cô rồi, cho đến hôm nay hắn mới biết, hắn không phải là đã quên cô, hắn chỉ là không dám nhớ đến cô thôi.
Sau khi gặp lại, hắn biết cô có con trai, thay vì là hắn muốn cô sống khổ sở, thì hắn lại hận cô vì đã phá tan mọi nỗ lực quên cô của hắn.
Hắn luôn miệng nói, không để cho cô gặp con trai, nhưng lúc nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, hắn lại thấy bực mình, thấy cô đợi dưới lầu bệnh viện, hắn mâu thuẫn, làm ra rất nhiều rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi, bảo cô ngủ với hắn một lần thì được ở cùng con trai một ngày, bảo cô chuyển tới nhà hắn ở, cô muốn đi hắn không để cho cô đi… Hành động của hắn đã bán đứng hắn từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn tự dằn vặt mình, hắn không được yêu cô, cô là con gái của kẻ thù, hắn phải để cô sống không bằng chết…
Mãi đến hôm nay, cô mất tích, hắn lái xe khắp Bắc Kinh tìm cô, tìm không thấy cô, hắn sợ hãi vô cùng, hoang mang vô cùng, tiết mục lừa người này hắn hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa…
Trước đây hắn không muốn cũng không dám đối diện với sự thật này, nhưng cuối cùng nó cũng đến, hắn đã biết rằng mình yêu cô… yêu con gái của hung thủ đã hại chết em gái ruột của hắn.
“Hàn Tri Phản?” - Lâm Sinh gọi Hàn Tri Phản mấy tiếng, thấy bộ dạng bất động thờ ơ của hắn, nhịn không được, tới gần hắn, đưa tay vỗ vai của hắn.
Hàn Tri Phản giật mình, hoàn hồn từ sự trầm tư.
“Anh vừa lẩm bẩm cái gì vậy? Cái gì mà anh không phải anh? Anh không phải bị trúng tà đó chứ?” - Lâm Sinh thấy Hàn Tri Phản nhìn mình, liền đem câu vừa hỏi lập lại lần nữa.
Hàn Tri Phản không chú ý tới những câu hỏi của Lâm Sinh, hắn ngẩn người một hồi, định thần lại, giọng bình thản: “Lâm Sinh, anh giúp tôi điều tra chút việc…”
Hàn Tri Phản không chú ý tới những câu hỏi của Lâm Sinh, hắn ngẩn người một hồi, định thần lại, giọng bình thản: “Lâm Sinh, anh giúp tôi điều tra chút việc…”
Trình Vị Vãn là con gái ruột của Trình Vệ Quốc, Trình Vệ Quốc tới Bắc Kinh, Trình Vị Vãn đi tìm ông ta, đổi lại là bất kì người ba nào trên đời này, cho dù không có thời gian ăn cơm cùng con gái thì cũng sẽ gặp con gái một cái, nhưng Trình Vị Vãn đến dưới khách sạn, Trình Vệ Quốc lại từ chối gặp mặt… Quan hệ cha con giữa họ, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì rồi…
Nghĩ vậy, Hàn Tri Phản tiếp tục giữ giọng điệu bình tĩnh như lúc nãy và nói: “… Anh điều tra xem tình hình của gia đình Trình Vị Vãn…”
Dừng lại một lát, Hàn Tri Phản lại nhấn mạnh thêm một câu: “… Chủ yếu là Trình Vệ Quốc và Trình Vị Vãn…”
Điều tra?
Lúc nãy Lâm Sinh còn đang lải nhải truy hỏi Hàn Tri Phản, nghe xong bỗng nhiên im lặng.
Tại sao Hàn Tri Phản đột nhiên muốn điều tra tình hình trong gia đình của Trình Vị Vãn, đã vậy còn nhấn mạnh trọng tâm là Trình Vệ Quốc và Trình Vị Vãn…
Lâm Sinh nhăn nhó: “Anh bị sao vậy? Phát hiện ra điều gì mới sao?”
Hàn Tri Phản: “Chỉ là có chút chuyện không hiểu rõ cho lắm.”
Lâm Sinh: “Chuyện gì?”
Hàn Tri Phản không trả lời Lâm Sinh, hắn lấy một điếu thuốc, châm lửa, đưa lên miệng hút, hút hết nửa điếu, hắn liếc nhìn Lâm Sinh đang đứng bên cạnh, nói: “Không còn sớm nữa, anh về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện của tôi làm phiền anh rồi, mong anh có thể nhanh chóng giúp tôi giải quyết.”
Lâm Sinh có thể nhìn ra, Hàn Tri Phản không muốn nói rõ tình hình cụ thể, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng làm khó Hàn Tri Phản nữa, nghe Hàn Tri Phản nói xong, chỉ khẽ gật đầu và trả lời “Được”, nhìn Hàn Tri Phản một hồi, sau đó mới lại nói tiếp câu “Tạm biệt”.
Hàn Tri Phản ngậm điếu thuốc, chớp mắt một cái với Lâm Sinh, thay cho câu trả lời.
Lâm Sinh không ở lại thêm, hắn quay người đi ra khỏi phòng sách.
Hàn Tri Phản ngồi trên sofa, hút hết hai điếu thuốc rồi mới đứng dậy, đi về phòng mình.
Trình Vị Vãn chưa hạ sốt, có thể là quản gia đang lo lắng nên vẫn đứng bên cạnh trông chừng.
Quản gia thấy Hàn Tri Phản bước vào, khẽ gọi: “Cậu Hàn.”
Hàn Tri Phản không nói gì, bước tới bên giường, nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn một hồi lâu, sau đó nhìn lên mí mắt sưng đỏ của cô.
Mắt sưng đến nỗi này, chắc là đã khóc rất nhiều?
Cổ họng của Hàn Tri Phản như bị một vật gì đó chặn lại, hắn thở khó khăn, đứng rất lâu mới mới nhìn sang quản gia đang ở bên cạnh: “Bà trông chừng cô ấy, cô ấy tỉnh dậy, nhớ cho cô ấy uống thuốc, nếu như vẫn còn sốt thì gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo ông ấy qua đây xem tình hình.”
Quản gia: “Dạ được, cậu Hàn.”
Hàn Tri Phản không nói thêm, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Thay quần áo xong và đi ra, Hàn Tri Phản lấy chìa khoá xe và ví tiền, sau đó nhìn Trình Vị Vãn đang nằm trên giường một cái rồi ra khỏi phòng.
Hàn Tri Phản đến công ty, ngủ trong phòng nghỉ ở công ty.
Hắn ngủ không yên, trong đầu rối cả lên, cứ mãi nghĩ ngợi lung tung.
Nhắm mắt lại, nằm mơ mơ màng màng đến 10 giờ sáng, lúc thư kí vào dọn dẹp bàn làm việc, Hàn Tri Phản mới mở mắt dậy.
Hàn Tri Phản cố kìm nén không gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của Trình Vị Vãn, đến 12 giờ trưa, công việc hoàn toàn kết thúc, Hàn Tri Phản chuẩn bị xuống canteen ăn trưa, nhưng chưa kịp rời khỏi ghế thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Hàn Tri Phản nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình điện thoại, là điện thoại ở nhà gọi đến.
Nhấc máy, giọng nói của quản gia vang lên từ chiếc điện thoại cố định: “Cậu Hàn, cô Trình đi ra ngoài rồi…”
Cô ta ra ngoài thì cũng ra ngoài rồi, hắn cũng không ngăn cản quyền tự do của cô ta… Trong lòng Hàn Tri Phản đang thầm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Hắn muốn hỏi quản gia, cô ấy đã hạ sốt chưa?
Chỉ có điều quản gia nhanh hơn hắn, hắn ta còn chưa kịp hỏi thì quản gia đã nhanh nhảu nói tiếp: “Cô Trình vẫn chưa hết sốt, tôi định nhờ bác sĩ La lại để xem bệnh cho cô ấy, cô ấy không muốn nhất định đòi đi ra ngoài…”
Còn chưa hết sốt mà đã đi ra ngoài sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn ta trả lời quản gia, giọng điệu có chút tức giận: “Bà không biết ngăn cô ấy lại sao?”
“Tôi ngăn lại rồi, tôi còn ở bên cạnh khuyên cô ấy một lúc lâu nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy nhất mực muốn ra ngoài…” - Có lẽ là do sự tức giận trong lời nói của Hàn Tri Phản, mà quản gia ở đầu bên kia điện thoại trả lời có phần e dè: “… Tôi sợ là cô Trình xảy ra chuyện, thế nên, thế nên mới gọi điện thoại cho cậu…”
Thật là đồ bỏ đi! Tốn tiền nuôi bọn họ đúng là không có tác dụng gì!
Hàn Tri Phản trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, không trả lời lại quả gia liền đặt điện thoại xuống, cầm áo khoác rồi đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Đến tầng hầm đậu xe, lúc Hàn Tri Phản vừa tra chìa khóa vào chuẩn bị khởi động xe, hắn ta suy nghĩ kĩ càng một lúc xem liệu Trình Vị Vãn có thể đi đâu khi đang bị sốt như vậy?
Hắn ta nhớ ra đầu tuần khi hắn về nhà đêm đó, cô đang xem ti vi về buổi phỏng vấn của Trình Vệ Quốc… Hôm nay là thứ ba, lúc 2 giờ chiều Trình Vệ Quốc ở đại học y Bắc Kinh hắn có một buổi tọa đàm… Hôm qua, cô ấy đến khách sạn Tứ Quý thì bắt gặp Trình Vệ Quốc, hôm nay không lẽ là đến đại học y Bắc Kinh chứ?
Hàn Tri Phản nghĩ vậy liền xoay vô lăng chuyển hướng đến đại học y Bắc Kinh.
Khi đến đại học y Bắc Kinh thì cũng đã 1 giờ đúng.
Hàn Tri Phản tìm một vị trí để đậu xe, sau đó đi vào đại học y Bắc Kinh.
Trong ngoài trường học đều dán đầy những quảng cáo và hướng dẫn về thông tin buổi diễn thuyết của Trình Vệ Quốc, Hàn Tri Phản theo những thứ đó dễ dàng đi được tới hội trường tổ chức của Đại học y Bắc Kinh.
Có rất nhiều sinh viên đang ôm tập vở đi vào phía trong hội trường.
Hàn Tri Phản sau khi lách qua được đoàn người này, thì thấy ngay Trình Vị Vãn đang đứng bên cạnh cửa ra vào của hội trường.
Quả nhiên là cô ấy đến tìm Trình Vệ Quốc…
Có lẽ là do vẫn chưa hạ sốt, sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, cả người cũng chẳng có chút sức sống, nhìn cô giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.
Hàn Tri Phản không tiến lại làm phiền Trình Vị Vãn.
Chỗ hắn ta đang đứng khá là kín đáo, nên cô không có nhìn ra hắn ta.
1 giờ 50 phút, cửa ra vào của hội trường người đã bớt đi rất nhiều, những người muốn xem diễn thuyết thì đã vào ngồi bên trong hội trường rồi.
Cách đó không xa, có một đoàn người đeo giày da tiến lại phía này.
Họ đi tới gần Hàn Tri Phản mới nhìn thấy rõ Trình Vệ Quốc đang ở phía trong đoàn người, những người vây quanh ông ta có lẽ đều là lãnh đạo của đại học y Bắc Kinh.
Trình Vệ Quốc nghiêng đầu, ông ta mỉm cười nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ hơn mình.
Từ trong đáy lòng sự thù hận sâu đậm đang lan ra, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào Trình Vệ Quốc, bàn tay không tự chủ đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Đợi nhóm người đi bộ tiến lại gần, Trình Vị Vãn đứng thẳng người dậy.
Cô đang đứng ở cửa ra vào thì tên khốn Trình Vệ Quốc đã nhìn thấy cô.
Mọi người đều cho rằng Trình Vị Vãn là sinh viên nên không ai chú ý đến, nhìn lướt qua cô một cái rồi lần lượt thu ánh mắt lại.
Trình Vệ Quốc và người đứng cạnh hắn đều như nhau, ánh mắt vừa lướt qua mặt của Trình Vị Vãn, nụ cười trên môi cũng không tắt, câu chuyện đang kể cũng không dừng lại, giống như là cô cũng như những người hắn ta không quen biết, ánh mắt nhanh chóng thu lại nhìn tới chỗ khác, lại tiếp tục cùng người lãnh đạo đứng cạnh cười nói vui vẻ, lướt qua người Trình Vị Vãn tiến vào hội trường.
Nhưng những lời của hắn, dường như không phải nói cho Lâm sinh nghe, giống như tự độc thoại hơn: “… Không còn là tôi của trước đây…”
Giọng hắn hơi nhỏ, Lâm Sinh nghe không rõ, hắn chỉ “Ừ” một tiếng với Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản dường như không nghe thấy tiếng của Lâm Sinh, hắn lại tiếp tục im lặng.
Hình như hắn đang nghĩ gì đó, một lúc sau lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy… Câu nói trước đây mà Lâm Sinh nói với hắn lúc ở phòng làm việc là không sai… Hắn thật sự không còn là người chỉ biết nghĩ đến chuyện trả thù như trước đây nữa rồi… Cho dù hắn luôn luôn nhắc nhở bản thân, cô là con gái của kẻ thù, hắn không được yêu cô, nhưng trái tim hắn từ lâu đã phản bội lại lí trí của hắn, hắn sớm đã rơi vào tay cô trong sự vô thức rồi.
Có lẽ, hai năm trước đây, hắn đã rung động, hắn cũng ý thức được là mình đã rung động, nhưng hắn không dám đối diện, cũng không muốn chấp nhận sự thật này, vì vậy mà hắn đã không hề đắn đo khi chọn chọn cách cắt đứt mọi mối quan hệ giữa cô và hắn.
Hắn muốn cô bỏ con, hắn dẫn cô gái về nhà là muốn để cô nghĩ rằng hắn có quan hệ thân mật với người khác, hắn vừa thù hận vừa tuyệt tình, cứ như không để cho cô có bất cứ cơ hội nào, nhưng thực ra là hắn không muốn cho bản thân cơ hội.
Sau khi cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn, hắn không cho phép mình nhớ đến cô nữa, hắn luôn nghĩ rằng mình đã quên cô rồi, cho đến hôm nay hắn mới biết, hắn không phải là đã quên cô, hắn chỉ là không dám nhớ đến cô thôi.
Sau khi gặp lại, hắn biết cô có con trai, thay vì là hắn muốn cô sống khổ sở, thì hắn lại hận cô vì đã phá tan mọi nỗ lực quên cô của hắn.
Hắn luôn miệng nói, không để cho cô gặp con trai, nhưng lúc nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, hắn lại thấy bực mình, thấy cô đợi dưới lầu bệnh viện, hắn mâu thuẫn, làm ra rất nhiều rất nhiều chuyện mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu nổi, bảo cô ngủ với hắn một lần thì được ở cùng con trai một ngày, bảo cô chuyển tới nhà hắn ở, cô muốn đi hắn không để cho cô đi… Hành động của hắn đã bán đứng hắn từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn tự dằn vặt mình, hắn không được yêu cô, cô là con gái của kẻ thù, hắn phải để cô sống không bằng chết…
Mãi đến hôm nay, cô mất tích, hắn lái xe khắp Bắc Kinh tìm cô, tìm không thấy cô, hắn sợ hãi vô cùng, hoang mang vô cùng, tiết mục lừa người này hắn hoàn toàn không thể diễn tiếp được nữa…
Trước đây hắn không muốn cũng không dám đối diện với sự thật này, nhưng cuối cùng nó cũng đến, hắn đã biết rằng mình yêu cô… yêu con gái của hung thủ đã hại chết em gái ruột của hắn.
“Hàn Tri Phản?” - Lâm Sinh gọi Hàn Tri Phản mấy tiếng, thấy bộ dạng bất động thờ ơ của hắn, nhịn không được, tới gần hắn, đưa tay vỗ vai của hắn.
Hàn Tri Phản giật mình, hoàn hồn từ sự trầm tư.
“Anh vừa lẩm bẩm cái gì vậy? Cái gì mà anh không phải anh? Anh không phải bị trúng tà đó chứ?” - Lâm Sinh thấy Hàn Tri Phản nhìn mình, liền đem câu vừa hỏi lập lại lần nữa.
Hàn Tri Phản không chú ý tới những câu hỏi của Lâm Sinh, hắn ngẩn người một hồi, định thần lại, giọng bình thản: “Lâm Sinh, anh giúp tôi điều tra chút việc…”
Hàn Tri Phản không chú ý tới những câu hỏi của Lâm Sinh, hắn ngẩn người một hồi, định thần lại, giọng bình thản: “Lâm Sinh, anh giúp tôi điều tra chút việc…”
Trình Vị Vãn là con gái ruột của Trình Vệ Quốc, Trình Vệ Quốc tới Bắc Kinh, Trình Vị Vãn đi tìm ông ta, đổi lại là bất kì người ba nào trên đời này, cho dù không có thời gian ăn cơm cùng con gái thì cũng sẽ gặp con gái một cái, nhưng Trình Vị Vãn đến dưới khách sạn, Trình Vệ Quốc lại từ chối gặp mặt… Quan hệ cha con giữa họ, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì rồi…
Nghĩ vậy, Hàn Tri Phản tiếp tục giữ giọng điệu bình tĩnh như lúc nãy và nói: “… Anh điều tra xem tình hình của gia đình Trình Vị Vãn…”
Dừng lại một lát, Hàn Tri Phản lại nhấn mạnh thêm một câu: “… Chủ yếu là Trình Vệ Quốc và Trình Vị Vãn…”
Điều tra?
Lúc nãy Lâm Sinh còn đang lải nhải truy hỏi Hàn Tri Phản, nghe xong bỗng nhiên im lặng.
Tại sao Hàn Tri Phản đột nhiên muốn điều tra tình hình trong gia đình của Trình Vị Vãn, đã vậy còn nhấn mạnh trọng tâm là Trình Vệ Quốc và Trình Vị Vãn…
Lâm Sinh nhăn nhó: “Anh bị sao vậy? Phát hiện ra điều gì mới sao?”
Hàn Tri Phản: “Chỉ là có chút chuyện không hiểu rõ cho lắm.”
Lâm Sinh: “Chuyện gì?”
Hàn Tri Phản không trả lời Lâm Sinh, hắn lấy một điếu thuốc, châm lửa, đưa lên miệng hút, hút hết nửa điếu, hắn liếc nhìn Lâm Sinh đang đứng bên cạnh, nói: “Không còn sớm nữa, anh về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện của tôi làm phiền anh rồi, mong anh có thể nhanh chóng giúp tôi giải quyết.”
Lâm Sinh có thể nhìn ra, Hàn Tri Phản không muốn nói rõ tình hình cụ thể, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng làm khó Hàn Tri Phản nữa, nghe Hàn Tri Phản nói xong, chỉ khẽ gật đầu và trả lời “Được”, nhìn Hàn Tri Phản một hồi, sau đó mới lại nói tiếp câu “Tạm biệt”.
Hàn Tri Phản ngậm điếu thuốc, chớp mắt một cái với Lâm Sinh, thay cho câu trả lời.
Lâm Sinh không ở lại thêm, hắn quay người đi ra khỏi phòng sách.
Hàn Tri Phản ngồi trên sofa, hút hết hai điếu thuốc rồi mới đứng dậy, đi về phòng mình.
Trình Vị Vãn chưa hạ sốt, có thể là quản gia đang lo lắng nên vẫn đứng bên cạnh trông chừng.
Quản gia thấy Hàn Tri Phản bước vào, khẽ gọi: “Cậu Hàn.”
Hàn Tri Phản không nói gì, bước tới bên giường, nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn một hồi lâu, sau đó nhìn lên mí mắt sưng đỏ của cô.
Mắt sưng đến nỗi này, chắc là đã khóc rất nhiều?
Cổ họng của Hàn Tri Phản như bị một vật gì đó chặn lại, hắn thở khó khăn, đứng rất lâu mới mới nhìn sang quản gia đang ở bên cạnh: “Bà trông chừng cô ấy, cô ấy tỉnh dậy, nhớ cho cô ấy uống thuốc, nếu như vẫn còn sốt thì gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo ông ấy qua đây xem tình hình.”
Quản gia: “Dạ được, cậu Hàn.”
Hàn Tri Phản không nói thêm, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Thay quần áo xong và đi ra, Hàn Tri Phản lấy chìa khoá xe và ví tiền, sau đó nhìn Trình Vị Vãn đang nằm trên giường một cái rồi ra khỏi phòng.
Hàn Tri Phản đến công ty, ngủ trong phòng nghỉ ở công ty.
Hắn ngủ không yên, trong đầu rối cả lên, cứ mãi nghĩ ngợi lung tung.
Nhắm mắt lại, nằm mơ mơ màng màng đến 10 giờ sáng, lúc thư kí vào dọn dẹp bàn làm việc, Hàn Tri Phản mới mở mắt dậy.
Hàn Tri Phản cố kìm nén không gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của Trình Vị Vãn, đến 12 giờ trưa, công việc hoàn toàn kết thúc, Hàn Tri Phản chuẩn bị xuống canteen ăn trưa, nhưng chưa kịp rời khỏi ghế thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên. Hàn Tri Phản nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình điện thoại, là điện thoại ở nhà gọi đến.
Nhấc máy, giọng nói của quản gia vang lên từ chiếc điện thoại cố định: “Cậu Hàn, cô Trình đi ra ngoài rồi…”
Cô ta ra ngoài thì cũng ra ngoài rồi, hắn cũng không ngăn cản quyền tự do của cô ta… Trong lòng Hàn Tri Phản đang thầm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Hắn muốn hỏi quản gia, cô ấy đã hạ sốt chưa?
Chỉ có điều quản gia nhanh hơn hắn, hắn ta còn chưa kịp hỏi thì quản gia đã nhanh nhảu nói tiếp: “Cô Trình vẫn chưa hết sốt, tôi định nhờ bác sĩ La lại để xem bệnh cho cô ấy, cô ấy không muốn nhất định đòi đi ra ngoài…”
Còn chưa hết sốt mà đã đi ra ngoài sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn ta trả lời quản gia, giọng điệu có chút tức giận: “Bà không biết ngăn cô ấy lại sao?”
“Tôi ngăn lại rồi, tôi còn ở bên cạnh khuyên cô ấy một lúc lâu nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy nhất mực muốn ra ngoài…” - Có lẽ là do sự tức giận trong lời nói của Hàn Tri Phản, mà quản gia ở đầu bên kia điện thoại trả lời có phần e dè: “… Tôi sợ là cô Trình xảy ra chuyện, thế nên, thế nên mới gọi điện thoại cho cậu…”
Thật là đồ bỏ đi! Tốn tiền nuôi bọn họ đúng là không có tác dụng gì!
Hàn Tri Phản trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, không trả lời lại quả gia liền đặt điện thoại xuống, cầm áo khoác rồi đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Đến tầng hầm đậu xe, lúc Hàn Tri Phản vừa tra chìa khóa vào chuẩn bị khởi động xe, hắn ta suy nghĩ kĩ càng một lúc xem liệu Trình Vị Vãn có thể đi đâu khi đang bị sốt như vậy?
Hắn ta nhớ ra đầu tuần khi hắn về nhà đêm đó, cô đang xem ti vi về buổi phỏng vấn của Trình Vệ Quốc… Hôm nay là thứ ba, lúc 2 giờ chiều Trình Vệ Quốc ở đại học y Bắc Kinh hắn có một buổi tọa đàm… Hôm qua, cô ấy đến khách sạn Tứ Quý thì bắt gặp Trình Vệ Quốc, hôm nay không lẽ là đến đại học y Bắc Kinh chứ?
Hàn Tri Phản nghĩ vậy liền xoay vô lăng chuyển hướng đến đại học y Bắc Kinh.
Khi đến đại học y Bắc Kinh thì cũng đã 1 giờ đúng.
Hàn Tri Phản tìm một vị trí để đậu xe, sau đó đi vào đại học y Bắc Kinh.
Trong ngoài trường học đều dán đầy những quảng cáo và hướng dẫn về thông tin buổi diễn thuyết của Trình Vệ Quốc, Hàn Tri Phản theo những thứ đó dễ dàng đi được tới hội trường tổ chức của Đại học y Bắc Kinh.
Có rất nhiều sinh viên đang ôm tập vở đi vào phía trong hội trường.
Hàn Tri Phản sau khi lách qua được đoàn người này, thì thấy ngay Trình Vị Vãn đang đứng bên cạnh cửa ra vào của hội trường.
Quả nhiên là cô ấy đến tìm Trình Vệ Quốc…
Có lẽ là do vẫn chưa hạ sốt, sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, cả người cũng chẳng có chút sức sống, nhìn cô giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.
Hàn Tri Phản không tiến lại làm phiền Trình Vị Vãn.
Chỗ hắn ta đang đứng khá là kín đáo, nên cô không có nhìn ra hắn ta.
1 giờ 50 phút, cửa ra vào của hội trường người đã bớt đi rất nhiều, những người muốn xem diễn thuyết thì đã vào ngồi bên trong hội trường rồi.
Cách đó không xa, có một đoàn người đeo giày da tiến lại phía này.
Họ đi tới gần Hàn Tri Phản mới nhìn thấy rõ Trình Vệ Quốc đang ở phía trong đoàn người, những người vây quanh ông ta có lẽ đều là lãnh đạo của đại học y Bắc Kinh.
Trình Vệ Quốc nghiêng đầu, ông ta mỉm cười nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ hơn mình.
Từ trong đáy lòng sự thù hận sâu đậm đang lan ra, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào Trình Vệ Quốc, bàn tay không tự chủ đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Đợi nhóm người đi bộ tiến lại gần, Trình Vị Vãn đứng thẳng người dậy.
Cô đang đứng ở cửa ra vào thì tên khốn Trình Vệ Quốc đã nhìn thấy cô.
Mọi người đều cho rằng Trình Vị Vãn là sinh viên nên không ai chú ý đến, nhìn lướt qua cô một cái rồi lần lượt thu ánh mắt lại.
Trình Vệ Quốc và người đứng cạnh hắn đều như nhau, ánh mắt vừa lướt qua mặt của Trình Vị Vãn, nụ cười trên môi cũng không tắt, câu chuyện đang kể cũng không dừng lại, giống như là cô cũng như những người hắn ta không quen biết, ánh mắt nhanh chóng thu lại nhìn tới chỗ khác, lại tiếp tục cùng người lãnh đạo đứng cạnh cười nói vui vẻ, lướt qua người Trình Vị Vãn tiến vào hội trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.