Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 825: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (5)
Diệp Phi Dạ
20/09/2018
Hai người yên lặng ôm lấy nhau.
Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Nằm mơ cũng muốn được ôm em như vậy...”
Chỉ một câu nói đã khiến cho trái tim Quý Ức thấy ấm áp vô cùng.
“... Hôm nay xem như được ôm rồi...”
Trong giọng nói của Hạ Quý Thần dường như có một chút gì đó bùi ngùi, xúc động, khiến cho mắt Quý Ức cay cay. Cô không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt lấy anh.
----
Trở lại Bắc Kinh đã là mười giờ rưỡi tối.
Lúc Quý Ức còn đang ngủ say, Hạ Quý Thần có tỉnh lại một lần. Anh gọi điện cho thím Trương, nhờ thím sang thu dọn căn hộ của mình. Cho nên sau khi máy bay hạ cánh, anh lập tức bảo Đường Họa Họa lái xe đến căn hộ của mình.
Thím Trương đã về, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng.
Ăn cơm xong, quay lại phòng ngủ thì đã mười hai giờ đêm.
Hai người chia nhau ra tắm rửa, rồi lên giường, sau đó bắt đầu lặp lại chuyện đã làm vào lúc chiều tối ở thành phố C.
Một lúc lâu sau, Hạ Quý Thần mới nặng nề thở ra một hơi, mồ hôi đầm đìa, ngã xuống người Quý Ức.
Đợi đến khi hơi thở đã ổn định, Hạ Quý Thần mới xoay người bước xuống giường, nhặt khăn tắm ở bên cạnh quấn ngang hông, sau đó bước vào phòng tắm.
Chỉ một lát sau, anh đem ra một chiếc khăn lông đã được nhúng nước ấm và vắt ráo, nhẹ nhàng lau người giúp Quý Ức, sau đó mang khăn bỏ lại phòng tắm, rồi mới leo lên giường, nằm xuống, duỗi tay về phía Quý Ức.
Cô lập tức gối đầu lên tay anh, cuộn người trong vòng tay anh.
Hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nằm như vậy.
Thời gian dần dần trôi qua, có lẽ là bởi vì ban ngày Quý Ức ngủ quá nhiều, cho nên mặc dù lúc nãy đã hao hết sức lực, nhưng cô lại không có cảm giác buồn ngủ, mà ngược lại, càng ngày càng có tinh thần hơn.
Quý Ức mở mắt liếc Hạ Quý Thần một cái, anh đang nhắm mắt, vẻ mặt lười biếng, lông mi cũng không hề lay động lấy một cái.
Quả thật anh có một đôi mắt rất đẹp, đẹp như tranh vẽ… Quý Ức cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần, một lát sau, cô mới khẽ giọng gọi: “Hạ Quý Thần?”
Cô không xác định được là anh đã ngủ hay chưa, nên nói rất khẽ, tránh đánh thức anh nếu lỡ như anh ngủ rồi.
“Ừm?” - Không ngờ là cô vừa nói dứt câu thì anh đã đáp lại, kế đó, anh mở mắt nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt anh, tim Quý Ức như rớt mất nửa nhịp: “Anh không ngủ à?”
“Ừm.” - Hạ Quý Thần đáp lại một chữ giống hệt vừa nãy, chỉ là lần này, từ câu nghi vấn đã chuyển thành câu khẳng định.
“Em cũng vậy, ban ngày ngủ hơi nhiều, cho nên bây giờ không ngủ được.” - Dừng một chút, Quý Ức lại nói tiếp:
“Hạ Quý Thần, chúng ta trò chuyện một lát.”
“Được.” - Có lẽ là cảm giác được mình trả lời quá ngắn, cho nên lần này sau khi nói xong, Hạ Quý Thần lại bổ sung thêm một câu: “Ngực có vẻ to hơn trước kia một chút.”
Hạ Quý Thần bất ngờ nói ra một câu như vậy, khiến cho Quý Ức sững sờ. Cô “Hử?” một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng là anh đang nói gì, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Hạ Quý Thần khẽ bật cười, ý thức được mình có hơi lộ liễu, anh lập tức thay đổi chủ đề: “Ngày mai phải đi Hoàn Ảnh?”
“Ừm, 9 giờ sáng.”
“Ừm.” - Sau khi đáp lời Quý Ức, Hạ Quý Thần lại nói:
“Nhưng mà em vẫn giống như lúc trước, chỉ cần đụng chạm qua loa hai cái là cả người đã mềm ra như nước rồi.”
Sao chỉ mới nói có hai ba câu là lại quay trở về chủ đề này rồi… Mặt Quý Ức vừa mới hết đỏ lại đỏ lên.
Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Nằm mơ cũng muốn được ôm em như vậy...”
Chỉ một câu nói đã khiến cho trái tim Quý Ức thấy ấm áp vô cùng.
“... Hôm nay xem như được ôm rồi...”
Trong giọng nói của Hạ Quý Thần dường như có một chút gì đó bùi ngùi, xúc động, khiến cho mắt Quý Ức cay cay. Cô không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt lấy anh.
----
Trở lại Bắc Kinh đã là mười giờ rưỡi tối.
Lúc Quý Ức còn đang ngủ say, Hạ Quý Thần có tỉnh lại một lần. Anh gọi điện cho thím Trương, nhờ thím sang thu dọn căn hộ của mình. Cho nên sau khi máy bay hạ cánh, anh lập tức bảo Đường Họa Họa lái xe đến căn hộ của mình.
Thím Trương đã về, nhưng đồ ăn trên bàn vẫn còn nóng.
Ăn cơm xong, quay lại phòng ngủ thì đã mười hai giờ đêm.
Hai người chia nhau ra tắm rửa, rồi lên giường, sau đó bắt đầu lặp lại chuyện đã làm vào lúc chiều tối ở thành phố C.
Một lúc lâu sau, Hạ Quý Thần mới nặng nề thở ra một hơi, mồ hôi đầm đìa, ngã xuống người Quý Ức.
Đợi đến khi hơi thở đã ổn định, Hạ Quý Thần mới xoay người bước xuống giường, nhặt khăn tắm ở bên cạnh quấn ngang hông, sau đó bước vào phòng tắm.
Chỉ một lát sau, anh đem ra một chiếc khăn lông đã được nhúng nước ấm và vắt ráo, nhẹ nhàng lau người giúp Quý Ức, sau đó mang khăn bỏ lại phòng tắm, rồi mới leo lên giường, nằm xuống, duỗi tay về phía Quý Ức.
Cô lập tức gối đầu lên tay anh, cuộn người trong vòng tay anh.
Hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nằm như vậy.
Thời gian dần dần trôi qua, có lẽ là bởi vì ban ngày Quý Ức ngủ quá nhiều, cho nên mặc dù lúc nãy đã hao hết sức lực, nhưng cô lại không có cảm giác buồn ngủ, mà ngược lại, càng ngày càng có tinh thần hơn.
Quý Ức mở mắt liếc Hạ Quý Thần một cái, anh đang nhắm mắt, vẻ mặt lười biếng, lông mi cũng không hề lay động lấy một cái.
Quả thật anh có một đôi mắt rất đẹp, đẹp như tranh vẽ… Quý Ức cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần, một lát sau, cô mới khẽ giọng gọi: “Hạ Quý Thần?”
Cô không xác định được là anh đã ngủ hay chưa, nên nói rất khẽ, tránh đánh thức anh nếu lỡ như anh ngủ rồi.
“Ừm?” - Không ngờ là cô vừa nói dứt câu thì anh đã đáp lại, kế đó, anh mở mắt nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt anh, tim Quý Ức như rớt mất nửa nhịp: “Anh không ngủ à?”
“Ừm.” - Hạ Quý Thần đáp lại một chữ giống hệt vừa nãy, chỉ là lần này, từ câu nghi vấn đã chuyển thành câu khẳng định.
“Em cũng vậy, ban ngày ngủ hơi nhiều, cho nên bây giờ không ngủ được.” - Dừng một chút, Quý Ức lại nói tiếp:
“Hạ Quý Thần, chúng ta trò chuyện một lát.”
“Được.” - Có lẽ là cảm giác được mình trả lời quá ngắn, cho nên lần này sau khi nói xong, Hạ Quý Thần lại bổ sung thêm một câu: “Ngực có vẻ to hơn trước kia một chút.”
Hạ Quý Thần bất ngờ nói ra một câu như vậy, khiến cho Quý Ức sững sờ. Cô “Hử?” một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng là anh đang nói gì, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.
Hạ Quý Thần khẽ bật cười, ý thức được mình có hơi lộ liễu, anh lập tức thay đổi chủ đề: “Ngày mai phải đi Hoàn Ảnh?”
“Ừm, 9 giờ sáng.”
“Ừm.” - Sau khi đáp lời Quý Ức, Hạ Quý Thần lại nói:
“Nhưng mà em vẫn giống như lúc trước, chỉ cần đụng chạm qua loa hai cái là cả người đã mềm ra như nước rồi.”
Sao chỉ mới nói có hai ba câu là lại quay trở về chủ đề này rồi… Mặt Quý Ức vừa mới hết đỏ lại đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.